Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 87:
9 giờ tối, thấy ông chủ còn chưa ra khỏi phòng tập thể thao, huấn luyện thể chất với cường độ cao như thế, thân thể người thường nào chịu nổi, thế nên Viên Dịch tính đến phòng tập nhắc nhở ông chủ nhà mình chú ý nghỉ ngơi.
Cậu ta đang muốn đẩy cửa vào phòng tập thể thao, giây tiếp theo, người bên trong đã chậm rãi đi ra. Vào lúc này, anh đã thay quần áo xong, vừa dùng khăn lông xoa mái tóc ướt đẫm, vừa trầm giọng mở miệng: “Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Tam Á.”
Viên Dịch hơi mở to hai mắt “A” một tiếng. Cậu ta còn tưởng rằng mình nghe lầm nên hỏi lại với vẻ chần chừ: “Hiện tại luôn ạ?”
Hoắc Tư Niên đáp: “Ừ, càng nhanh càng tốt.”
Viên Dịch nhắc nhở anh: “Nhưng buổi sáng ngày mai anh còn một sự kiện rất quan trọng cần tham gia.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên Dịch mở miệng, Hoắc Tư Niên mới nhận ra anh đã bị hành động vừa rồi của Mạnh Ninh làm mụ mị đầu óc, đến công việc cũng suýt nữa quên. Anh nhắm mắt, cuối cùng lý trí cũng trở về, sau đó bình thản nói: “Vậy kết thúc sự kiện thì đi thẳng đến sân bay.”
Cho dù thế nào, lần này chắc chắn phải đi Tam Á.
Ông chủ gấp gáp đi Tam Á như thế, hiển nhiên là chuyện rất quan trọng. Viên Dịch không dám hỏi nhiều, vội vàng đi làm.
…
Ngày thứ tư tới Tam Á, vào buổi sáng, Mạnh Ninh và hai cô bạn ngồi du thuyền ra biển, buổi chiều lại ngồi trực thăng nhảy dù.
Trên máy bay trực thăng, Mạnh Ninh xem video người khác nhảy dù trước, cô cảm thấy mới lạ, kích thích, còn có cảm giác tự do khó tả. Khoảnh khắc cả người rơi giữa không trung không có bất cứ trói buộc nào.
Trong kế hoạch du lịch, Tôn Dĩnh là người đầu tiên đề nghị nhảy dù trên không. Nhưng vào giây phút lên máy bay, nghe tiếng gầm rú lớn của cánh quạt phát ra bên tai, sự sợ hãi đổ ập vào lòng trong phút chốc, hai đùi cô ấy đã bắt đầu run lên.
Tưởng Ý Hoan thì bình tĩnh hơn, dáng vẻ không sợ gì cả. Vào lúc Mạnh Ninh và Tôn Dĩnh cùng chìm trong sự im lặng, cô ấy đang xoa kem chống nắng ở bên cạnh, còn thuận tiện quan tâm hỏi hai cô bạn có muốn thoa chút không.
Mạnh Ninh và Tôn Dĩnh cùng lắc đầu, rồi sau đó hai người lấy hết can đảm đi lên máy bay trực thăng.
Khi máy bay vững vàng bay ở độ cao 4000 mét trên không, nhân viên an toàn bắt đầu chỉ huy mọi người tiến hành công tác chuẩn bị. Mạnh Ninh liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Phía dưới là một vùng biển xanh thẫm rộng lớn vô tận, không nhìn thấy điểm cuối. Phía trên là không trung mang theo ánh sáng chói mắt, lúc này dường như chỉ cần giơ tay là có thể với tới những đám mây ngoài kia.
Nhảy xuống từ độ cao 4000 mét, Mạnh Ninh vẫn rất hoảng sợ. Thậm chí nhìn xuống phía dưới một cái thôi cô cũng cảm thấy choáng đầu.
Mạnh Ninh cùng Tôn Dĩnh đều có vẻ hơi sợ, vậy nên Tưởng Ý Hoan là người đầu tiên nhảy xuống, bên cạnh cô ấy còn có nhân viên an toàn đi theo.
Vào giây phút nhảy ra khỏi cửa khoang, Tưởng Ý Hoan còn không quên cổ vũ cho hai cô bạn. Vừa nói dứt lời, cô ấy đã biến mất khỏi cửa khoang.
Nhìn bóng người Tưởng Ý Hoan càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa, thậm chí đến tiếng thét cũng không nghe thấy, lúc này đây, khi lấy sự nổi bật của đại dương mênh mông làm phông nền, con người trở nên nhỏ bé đến mức không là gì cả.
Mạnh Ninh nhìn mà sửng sốt, cô vừa sợ hãi lại có chút gấp gáp muốn thử, đủ loại cảm xúc đan chéo với nhau khiến trái tim cô bắt đầu rục rịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình ảnh Tưởng Ý Hoan nhảy xuống mới kích thích làm sao, Tôn Dĩnh xem xong thì trợn tròn mắt. Đến khi nhân viên bảo vệ nghiêng đầu ra hiệu, ý bảo cô ấy nhảy xuống, hai chân Tôn Dĩnh lại bắt đầu không nghe sự sai khiến, càng run rẩy dữ dội hơn. Đại não và thân thể như tách bạch hoàn toàn, đại não muốn nhảy nhưng thân thể lại không cho phép.
Sau hai phút giằng co, cuối cùng nỗi sợ hãi vẫn lấn át lý trí, Tôn Dĩnh lựa chọn từ bỏ.
Trong lòng Mạnh Ninh cũng sợ hãi, nhưng cô càng muốn khiêu chiến bản thân một chút. Dù sao đã bay đến độ cao 4000 mét rồi, cô không muốn để mình cảm thấy tiếc nuối.
Mạnh Ninh nhắm mắt lại, thật cẩn thận di chuyển đến cửa khoang. Vào lúc nhân viên an toàn dò hỏi cô chuẩn bị xong chưa, Mạnh Ninh lại chậm rãi mở to mắt nhìn về phía đại dương xanh thẳm bên dưới. Tâm trạng cô bình tĩnh một cách bất ngờ, cô gật nhẹ đầu và ngay sau đó cùng nhân viên an toàn nhảy ra khỏi cửa khoang, rơi xuống ở độ cao 4000 mét trên không.
Cảm giác không trọng lực mãnh liệt ập tới, thân thể Mạnh Ninh không ngừng rơi xuống. Cô cảm thấy như thân thể bị một luồng không khí mạnh mẽ đập tan thành từng mảnh rồi lần nữa tập hợp lại theo sức gió yếu dần.
Có một đoạn quá trình khi rơi xuống, bởi vì tốc độ gió quá lớn, Mạnh Ninh không có cách nào mở mắt. Thậm chí cô quên cả tính toán thời gian, chỉ nhớ rõ cô từ từ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, trong lòng đã mặc niệm cái tên Hoắc Tư Niên vô số lần.
Trong tiếng gió chói tai truyền đến một tiếng “ầm” vang dội, tốc độ rơi xuống của Mạnh Ninh trong phút chốc đã bị một lực mạnh mẽ từ phía sau làm cho khựng lại, tốc độ rơi xuống chậm dần.
Cách mặt đất càng ngày càng gần, Mạnh Ninh nhìn thấy Ý Hoan ở trên bờ cát đang điên cuồng phất tay với cô. Cô ấy đón lấy ánh nắng rạng rỡ buổi hoàng hôn, nở nụ cười xán lạn.
Cuối cùng Mạnh Ninh cũng tiếp đất an toàn. Vào khoảnh khắc chạm vào bờ cát, hai chân cô mềm oặt, không thể đứng vững được, cũng may Tưởng Ý Hoan kịp thời chạy tới đỡ lấy cô.
“Ninh Ninh, cậu ổn không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?” Tưởng Ý Hoan quan tâm hỏi han.
Mạnh Ninh lắc đầu, cô chỉ cảm thấy bước chân mình bay bổng, như đang nằm mơ.
Tưởng Ý Hoan đột nhiên hỏi: “Ninh Ninh, vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn nhảy xuống, trong lòng cậu nghĩ cái gì?”
Mạnh Ninh mím môi, nghiêm túc đáp: “Nghĩ đến một người.”
Tưởng Ý Hoan hỏi lại: “Là Hoắc Tư Niên sao?”
Mạnh Ninh cười tủm tỉm gật đầu, Tưởng Ý Hoan như suy tư điều gì rồi cũng gật đầu theo, không nói nữa.
Trời mới biết, lúc vừa rồi cô ấy hùng hổ nhảy xuống, rõ ràng không sợ chút nào nhưng từ đáy lòng cô vẫn nảy sinh vài tia sợ hãi. Cùng lúc đó, trong đầu cô ấy xuất hiện hình bóng dáng Hoắc Sâm.
Tưởng Ý Hoan bắt đầu nghĩ lại, cảm thấy điều này rất không đúng. Tuy là cô ấy thích soái ca, thích mặt của Hoắc Sâm, nhưng sao có thể động lòng với một cậu em trai cơ chứ?!
Tưởng Ý Hoan còn đang miên man suy nghĩ, nên cả hành trình cô ấy đều bị Mạnh Ninh kéo đi hội hợp cùng Tôn Dĩnh.
Ba người chơi cả ngày ở bờ biển, ăn bữa tối xong, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Mạnh Ninh trở lại phòng của mình. Nhìn thấy chiếc giường lớn mềm mại, toàn thân cô như bị rút xương, vùi cả người vào trong đệm giường thoải mái, cảm giác thả lỏng tê dại lan tràn khắp người.
Mạnh Ninh ngước mắt nhìn về phía trần nhà trên đỉnh đầu, yên lặng nằm một lúc rồi sau đó sờ di động ở một bên xem thời gian. Lúc này cô mới chú ý tới tin nhắn chưa đọc trên di động, tất cả đều là Hoắc Tư Niên gửi tới!
Gâu Gâu Gâu: “Dậy sớm đừng quên ăn bữa sáng, lại một ngày nhớ em.”
Gâu Gâu Gâu: “Buổi sáng có ra biển không? Có thể thử hải sản, hương vị ngon lắm.”
Gâu Gâu Gâu: “Buổi chiều đi nhảy dù chú ý an toàn, nếu sợ thì không cần miễn cưỡng bản thân.”
Gâu Gâu Gâu: “Thật muốn đi quá, lần sau anh dẫn em đi nhảy, anh có kinh nghiệm.”
Thời gian giữa bốn tin nhắn cách nhau hơi xa, có lẽ là lâu không chờ được Mạnh Ninh nhắn lại nên tin nhắn cuối cùng Hoắc Tư Niên gửi tới rõ ràng mang theo chút cảm xúc ai oán.
Gâu Gâu Gâu: “Hay thật, xem ra có người đã hoàn toàn quên mình còn có bạn trai.”
Nhìn tin nhắn Hoắc Tư Niên gửi tới vào mấy giờ trước, Mạnh Ninh giật mình một cái, vội vàng bò dậy khỏi giường. Cuối cùng cô cũng nhận ra hôm nay mình chỉ lo chơi, quên sạch Hoắc Tư Niên ở xa ngàn dặm!
Mạnh Ninh vừa sám hối, vừa trả lời từng tin nhắn của người nào đó:
“Em ăn sáng ăn xong rồi, cháo gạch cua với nõn tôm ngon lắm.”
“Ban sáng em có ra biển, hải sản ăn siêu ngon!”
“Hôm nay thành công được trải nghiệm cảm giác nhảy dù. Lúc ấy đúng là hơi sợ, nhưng vào khoảnh khắc nhảy xuống thì tự nhiên không sợ nữa.”
“Còn thuận tiện mặc niệm tên của anh trong lòng vô số lần.”
Mạnh Ninh trả lời hết từng tin nhắn xong, thấy Hoắc Tư Niên không nhắn lại, cô có chút phiền muộn rồi thở dài. Lúc này, cô vô cùng nghiêm túc trả lời anh: “Rất nhớ anh đó.”
Tuy hai người mới tách ra bốn ngày, nhưng lại như đã thật lâu, nếu anh ở chỗ này thì tốt rồi.
Vào lúc Mạnh Ninh thất thần, khung chat nhảy lên tin nhắn trả lời của Hoắc Tư Niên:
Gâu Gâu Gâu: “Nhớ bao nhiêu?”
Mạnh Ninh xoay người dựa vào giường, với lấy một chiếc gối mềm mại kê ở trước ngực. Cô cười tủm tỉm rồi gõ chữ: “Muốn thơm thơm, muốn ôm ôm!”
Người đàn ông bên kia di động mang vẻ mặt thản nhiên: “Chỉ có thế thôi?”
Mạnh Ninh khẽ cắn môi, ánh mắt mềm xuống, cô chậm rì lắc lư hai gót chân nhỏ trắng nõn, nói đúng sự thật: “Còn muốn sờ cơ bụng của anh, ôm anh ngủ nữa.”
Có lẽ là đã quen tối nào cũng ôm anh ngủ, mấy ngày Mạnh Ninh ra ngoài còn có chút không quen. Mỗi lúc đi ngủ buổi tối, cô cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, không ôm được Hoắc Tư Niên, đành phải ôm gối.
Gâu Gâu Gâu: “Trùng hợp thật, anh cũng thế.”
Nghĩ đến cảnh bây giờ Hoắc Tư Niên cô đơn một mình, trái tim Mạnh Ninh bỗng dưng mềm nhũn, cô nói an ủi: “Ngoan nào, chờ em kết thúc chuyến du lịch về lại ôm ôm hôn hôn được không?”
Lúc này, Hoắc Tư Niên bất ngờ không phụ họa lời cô mà đáp lại một câu: “Không được.”
Mạnh Ninh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói: “Vậy phải làm sao đây?”
Gâu Gâu Gâu: “Anh muốn ngay bây giờ cơ.”
Mạnh Ninh “Ơ” một tiếng, trong lúc nhất thời không nhận ra những lời này có ý gì.
Cô đang muốn đánh chữ dò hỏi, nội dung soạn được một nửa thì Hoắc Tư Niên đã gửi tin nhắn tới chỉ có hai chữ đơn giản và trực tiếp:
“Mở cửa.”
Mạnh Ninh ngẩn ra, trong đầu cô liên tục nhảy ra vài dấu chấm hỏi, “Mở cửa” là có ý gì.
Còn chưa chờ cô suy nghĩ cẩn thận, bên tai bỗng nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng.
Mạnh Ninh kinh ngạc ngước mắt, rồi lại nhìn khung chat theo phản xạ, một suy nghĩ bỗng nhiên tràn vào trong đầu.
Cô gần như bật dậy khỏi giường, cầm theo di động, lon ton chạy chậm qua mở cửa đến dép lê cũng không kịp mang.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình vô số lần. Nhưng khi mở cửa và nhìn thấy người đàn ông bên ngoài, Mạnh Ninh vẫn hóa đá tại chỗ, mắt hạnh trong suốt trợn to, người cô như bị ấn nút tạm dừng, hô hấp đột ngột ngừng lại, chỉ còn trái tim đang điên cuồng đập trong lồng ngực.
Không phải anh đang làm việc ư?
Sao bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt cô?
Anh còn xách theo một vali hành lý nữa chứ???
Người đàn ông trước mặt đứng ngược sáng, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng sạch sẽ, xương mày tuấn tú và khắc sâu, hàng mi đen rậm như lông quạ che phủ đôi mắt đen láy sáng long lanh. Lúc này, anh đang nhìn thẳng vào cô bé trước mặt, khóe môi nở một nụ cười như có như không.
Niềm kinh ngạc và sự vui mừng đan xen khiến Mạnh Ninh cảm thấy tất cả như là một giấc mơ. Người này rõ ràng vừa rồi còn đang cùng cô nói chuyện phiếm, lúc này mới qua vài phút mà anh đã xuất hiện trước mặt cô.
Mạnh Ninh bày ra biểu cảm ngơ ngác, đôi môi hồng phấn mấp máy nói: “Anh, làm sao anh…” Cô đã kinh ngạc đến nỗi hoàn toàn không nói nên lời.
Nhìn phản ứng có phần trì trệ của cô gái nhỏ, Hoắc Tư Niên bình tĩnh nhướng mày, đáy mắt đen láy thoáng hiện ý cười nhạt. Anh rũ mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cô bé, với giọng điệu lười biếng, anh thong thả ung dung mở miệng: “Vừa rồi cũng không biết là ai nói muốn ôm ôm hôn hôn với anh?”
Đèn tường mờ nhạt ở hành lang phủ xuống đỉnh đầu người đàn ông, bao trùm lấy gương mặt tuấn tú của anh. Đường nét ngũ quan đẹp đẽ vượt bậc được ánh sáng chiếu vào hiện ra góc cạnh rõ ràng, bờ vai rộng như được mạ một lớp màu vàng rực nhẹ nhàng.
Mạnh Ninh hơi ngửa đầu nhìn anh. Đột nhiên cô chẳng muốn nói gì nữa mà chậm rãi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, đầu dựa vào trong ngực anh.
Nguyện vọng ôm ôm hôn hôn là cô nói, còn anh lại là người thực hiện.
Hoắc Tư Niên được ôm vòng eo bạn gái như đã nguyện, cái cằm thon gầy tựa vào đỉnh đầu cô, lẩm bẩm nói nhỏ: “Anh còn mang theo cả đạo cụ nữa.”
Mạnh Ninh: “…”
Tình huống gì thế này???
Hoắc Tư Niên cười rồi nói: “Lúc này em phải nói lời giữ lời đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đoán xem trong hành lý của anh Niên có trang bị thứ gì nào…