Tham lam sự ngọt ngào

Chương 81


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 81:

Qua ít ngày nữa chính là Tết nguyên đán. Vốn dĩ Mạnh Ninh còn muốn đến khi đó sẽ đón Tết cùng Hoắc Tư Niên nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Nhìn dãy số xa lạ kia, Mạnh Ninh cau mày, ấn nút trả lời. Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng truyền tới một giọng nữ trung niên quen thuộc:
“Alo, là Ninh Ninh à?”
Mạnh Ninh hơi ngẩn ra, suýt chút nữa đã tưởng rằng mình đã nghe nhầm, nhưng vừa nghe một tiếng, cô đã đoán được thân phận đối phương.
Mạnh Ninh mím môi, nhẹ giọng đáp lại: “Cô ạ, là cháu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy Mạnh Ninh gọi cô, người phụ nữ lập tức thở ra nhẹ nhàng, giọng điệu bớt đi vài phần căng thẳng, rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn: “Sau khi cháu tới thủ đô cũng không biết gọi về nhà, chúng ta ở quê cứ lo cháu ở bên ngoài một mình sống không tốt”
Mạnh Ninh cụp mắt, ánh mắt nhìn về hướng những bông tuyết rơi lả tả xuống đất qua khung cửa sổ, gương mặt nhỏ xinh đẹp không có biểu hiện dư thừa gì, thái độ lễ phép lại xa cách: “Cảm ơn cô đã quan tâm, cháu sống ở thủ đô rất tốt. Ông nội Hoắc cũng rất quan tâm cháu.”
Cô: “Làm gì mà khách sáo với cô vậy? Nghe nói cháu sống không tệ thì cô cũng yên lòng.”
Mạnh Ninh mấp máy môi. Đối diện với cuộc gọi ngoài ý muốn này cô nhất thời lại có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp.
Cũng không phải cô cố ý không liên hệ với người thân ở quê, chẳng qua là cô cảm thấy sau khi ông nội qua đời, vài mối thân tình trước mặt cô đã giống như một tờ giấy trắng đâm một cái liền rách, vô cùng yếu ớt.
Theo thời gian trôi qua, mối quan hệ đó dường như cũng không còn cần thiết để duy trì nữa.
Sau khi tới thủ đô, Mạnh Ninh thường nhớ lại chuyện cũ. Ngoại trừ ký ức về ông nội, cảnh tượng khiến cô có ấn tượng sâu sắc nhất đương nhiên là cảnh người thân tranh chấp tài sản ông để lại ở ngoài phòng bệnh. Về phần xử lý việc của cô sau này cũng trở thành gánh nặng để mọi người đẩy qua đẩy lại.
Mạnh Ninh nhớ rất rõ, khi cậu đề nghị đưa cô về nhà, mợ là người đầu tiên đứng ra phản đối rồi kéo cậu qua một bên nói gì đó. Sau khi hai vợ chồng họ quay lại, Mạnh Ninh vẫn còn hy vọng, nhưng cậu đã không nói lời nào, có lẽ trong lòng còn có áp lực và áy náy nên cậu thậm chí còn không liếc nhìn Mạnh Ninh thêm một cái, chỉ quay đầu đi, đứng mãi sau lưng vợ.
Lúc ấy quả thật cô của Mạnh Ninh đã đứng ra. Bà ta đề nghị đưa Mạnh Ninh tới nhà bà ta sống, nhưng với tiền đề là căn nhà nhỏ của ông Mạnh bắt buộc phải phân cho bà ta một nửa, nếu không được thì bà ta cũng sẽ không đưa Mạnh Ninh đi.
Lúc đó Mạnh Ninh cũng mới phát hiện, ngoài người ông đã qua đời thì dường như những người bên cạnh chẳng có ai yêu thương mình cả. Việc cứ thế kéo dài mãi cho tới khi ông Mạnh được an táng, Mạnh Ninh vẫn ở trong căn nhà nhỏ đó một mình.
Cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Nếu như cả cậu và cô đều không cần cô, cô có thể đi tìm phòng trọ bên ngoài, đi làm thuê, nhưng nhất định sẽ không từ bỏ việc học.
Đúng vào lúc Mạnh Ninh tuyệt vọng nhất, ông nội Hoắc giống như đấng cứu thế xuất hiện trong cuộc sống của Mạnh Ninh, giúp cô nhìn thấy hy vọng trong bóng tối.
Nếu không có cơ hội xoay chuyển này, có lẽ cả đời cô sẽ không quen biết với Hoắc Tư Niên.
Càng sẽ không yêu đương với anh.
Mạnh Ninh chìm vào hồi ức, đáy lòng giống như bị một tảng đá nặng trịch đè ép, có chút không thở nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn bà trung niên ở đầu dây bên kia đánh vỡ sự trầm mặc, chân thành nói: “Ninh Ninh à, đã bốn năm cháu không về quê rồi, hay là năm nay về nhà đón Tết đi.”
“Cả nhà tụ họp náo nhiệt biết bao, mọi người đều rất nhớ cháu.”
Mạnh Ninh mím môi, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Về nhà nào ạ?”
Là nhà cô, hay nhà cậu?
Nhà của Mạnh Ninh chỉ có căn nhà cũ mà cô sống cùng ông thôi, chẳng qua là căn nhà đó đã bị bọn họ bán mất sau khi cô đi hai tháng rồi.
Cô sớm đã chẳng còn nhà nữa.
Người cô kia im lặng trong giây lát rồi hùng hồn đầy lí lẽ cất lời: “Cô là cô của cháu, nhà cô chính là nhà cháu. Đương nhiên rồi, nếu cháu muốn ăn tết bên nhà cậu cháu cũng được, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ.”
Mạnh Ninh lẳng lặng nghe, cảm xúc giữa hàng mày thanh tú không chút gợn sóng, giọng điệu lạnh nhạt cắt ngang bà ta: “Cô, cô còn có chuyện gì khác không ạ?”
Thấy cháu gái bỏ qua chủ đề vừa rồi, giọng của bà ta mang chút tức giận: “Mạnh Ninh, cháu đã lớn rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy?”
“Cô là cô của cháu, là người thân chân chính của cháu, bây giờ chẳng qua là hy vọng cháu về ăn tết cùng một chuyến, cả nhà chúng ta đoàn viên không tốt sao?”

Mạnh Ninh cầm di động, cô nhìn ngắm tuyết bên ngoài đang rơi càng lúc càng lớn, tựa như những mảnh lông vũ trắng tinh, cách một lớp cửa sổ sát đất cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Không tốt.”
Người đàn bà nọ rõ ràng không ngờ được đứa cháu gái tính tình mềm yếu dễ nói chuyện trước kia, bây giờ lại trở thành bộ dạng ngoan cố lạnh lùng thế này.
“Giờ mày ở thành phố lớn sống tốt rồi nên muốn cắt đứt quan hệ với những thân thích như tụi tao đúng không? Con nhóc mày càng lớn càng trở nên ích kỷ rồi nhỉ?”
“Mày không sợ tao gọi thẳng cho người lớn nhà họ Hoắc, nói với người ta mày là đồ vong ân bội nghĩa hả?”
Mạnh Ninh không cách nào hiểu được cuộc gọi này sao lại trở thành như thế, dường như bộ mặt tỏ ra ôn hoà một giây trước của người đàn bà này đều là giả vờ.
Còn dáng vẻ mắng chửi cô là đồ vong ân bội nghĩa của hiện tại mới là con người thật của đối phương.
Ngực Mạnh Ninh nghẹn lại, khóe miệng giật giật, cô duy trì ngữ điệu bình tĩnh: “Vậy mời cô ngay bây giờ lập tức gọi đi.”
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Mạnh Ninh đã trực tiếp cúp điện thoại.
Bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh, môi Mạnh Ninh mím thành một đường thẳng, lồng ngực phập phồng. Cô không thể phủ nhận rằng sau khi nghe người cô ruột thịt của mình nói những lời kia, bản thân đã chẳng thể bình tĩnh như cũ.
Mạnh Ninh đặt di động xuống bàn, một mình ngồi ngây người trên nền nhà. Nhìn tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ như lông ngỗng, chuyện buồn cũ như là cơn lũ lớn cuốn tới nuốt chửng cô.
Di động trên bàn yên tĩnh hồi lâu, màn hình lại sáng lên lần nữa. Vẫn là người ban nãy, chỉ là phương thức liên lạc đã đổi thành gửi tin nhắn.
Mạnh Ninh ngồi im hơn nửa ngày mới mở di động ra. Đầu tiên đối phương gửi tới một đoạn văn nhỏ, nội dung đại khái giải thích bản thân vừa rồi không nên tức giận, sau đó lại giảng giải về việc máu mủ tình thâm giữa người thân, còn nói cho dù Mạnh Ninh ở đâu thì cũng là người một nhà với họ.
Mạnh Ninh cau mày, lướt nhanh qua những dòng tin đó, cho đến khi thấy tin nhắn mới của đối phương gửi đến:
“Ninh Ninh, nghe chị họ cháu nói bây giờ cháu yêu đương với con út nhà họ Hoắc nhỉ? Vậy thì cháu phải nắm chắc cơ hội đấy, sau này nếu kết hôn rồi thì chúng ta chính là người một nhà. Cháu có thể hỏi bạn trai xem, thủ đô có việc gì phù hợp với chị họ không, để nó tới thử một chút. Mấy đứa ở cùng nhau cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.”
“Còn nữa, mùng bảy là ngày giỗ của ông cháu, tốt nhất cháu nên về một chuyến đi, chúng ta cùng đi viếng ông, ông nhất định rất nhớ cháu.”
Mạnh Ninh đọc tin nhắn xong mới hiểu ra, vì sao lại có gọi cuộc gọi này.
Hoá ra mục đích chủ yếu không phải muốn cô về nhà, mà là để tìm việc cho con bà ta.
Mạnh Ninh không trả lời, nhất thời trong lòng có đủ mọi loại cảm xúc.
Hoắc Tư Niên về nhà, cởi bỏ áo khoác treo lên giá treo đồ, quay đầu một cái liền trông thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng khách.
Cô gái nhỏ ngồi trên mặt thảm lông, lưng dựa vào ghế sô pha phía sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình, đến cả tiếng động đóng cửa của anh cũng không phát giác.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, đôi mắt đen nhánh xoẹt qua chút vui vẻ, lập tức rón rén bước tới.
Dù vậy, Mạnh Ninh vẫn nghe được tiếng động truyền tới từ sau lưng, cô vừa định quay đầu lại thì đã bị người đi tới từ sau lưng đã vươn hai tay che mắt, sự ấm áp dễ chịu trên người anh lập tức vây quanh cô. Lúc này anh ra sức đè thấp giọng, thay đổi tiếng nói mà hỏi: “Đoán xem anh là ai?”
Nghe thấy giọng Hoắc Tư Niên, hô hấp của Mạnh Ninh hơi ngừng, hàng mi vừa dày vừa cong chớp hai cái tựa như hai cái bàn chải lông xù nhỏ, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông.
Mạnh Ninh hé môi, có chút cứng nói: “…Anh?”
Giọng của cô vừa trầm lại khàn, giọng mũi rất nặng, còn có chút sụt sùi không dễ phát hiện. 
Nhưng Hoắc Tư Niên vẫn cảm nhận được, anh buông tay, hai tay nắm lấy bả vai quay người cô lại đối diện mình.
Hai người đối mặt, khi bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Tư Niên mới để ý tới hốc mắt hơi ửng đỏ của Mạnh Ninh.
Hàng mày của anh nhíu lại, ánh mắt đen nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi: “Sao mắt lại đỏ vậy?”
Mạnh Ninh ngước mắt, chậm rãi điều chỉnh hơi thở của mình rồi mím môi nói: “Vừa rồi, cô gọi điện cho em.”
Hoắc Tư Niên cụp mắt, nhẫn nại đợi cô nói tiếp.

Mạnh Ninh: “Cô hy vọng năm nay em về quê ăn tết, còn nói bọn em là người một nhà.”
Nói rồi, giọng Mạnh Ninh nhỏ dần, đáy lòng như thể bị một cây gai ghim vào.
Hoắc Tư Niên vươn tay, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn nếp nhăn giữa hàng lông mày cô: “Em nghĩ thế nào?”
Mạnh Ninh: “Em muốn về.”
Cô ngừng một chút mới nghiêm túc nói: “Nhưng không phải để ăn tết với họ mà là thăm ông.”
Về phần những kẻ được gọi là người nhà đó, cô không hề muốn liên quan gì tới họ cả.
Mạnh Ninh nói xong, màn hình di động trên bàn lại sáng lên lần nữa. Cô nhíu mày, trên mặt lộ rõ cảm xúc mâu thuẫn.
Hoắc Tư Niên mím môi mỏng, dịu dàng hỏi: “Ngại anh xem di động của em chút không?”
Cô gái trước mặt gật gật đầu: “Anh xem đi.”
Hoắc Tư Niên mở điện thoại ra nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của cô Mạnh Ninh gửi tới, khoé mắt anh hơi nhếch lên, đồng tử đen nhánh lạnh xuống. Ý đồ của đối phương quá rõ ràng, bề ngoài mời Mạnh Ninh về ăn tết, người một nhà đoàn viên, kỳ thực là muốn mượn quan hệ của Mạnh Ninh giúp đỡ thân thích trong nhà.
Sắp xếp công việc cho chị họ, sắp xếp cho em họ đến thủ đô học, còn nói cái gì mà có người nhà ở bên cạnh cô mới không cô đơn.
Đầu lưỡi Hoắc Tư Niên đụng đụng vào quai hàm hai cái, đáy mắt lóe lên một tia mỉa mai lạnh lùng, cái thứ quái quỷ gì đây?
Họ coi Mạnh Ninh là bậc thang, sắp xếp còn rất rõ ràng ấy chứ. Có chuyện muốn cầu xin giúp đỡ cũng không tự hỏi xem bản thân mình có xứng hay không.
Hoắc Tư Niên cúi đầu, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương gõ nhẹ lên màn hình, thay Mạnh Ninh trả lời một từ: Cút.
Nếu ban đầu những kẻ gọi là người thân này đối tốt với Mạnh Ninh thì có vài chuyện không cần họ chủ động nhắc tới, Hoắc Tư Niên cũng sẽ tự sắp xếp ổn thoả. Nhưng sau khi ông Mạnh mất, Mạnh Ninh lại luôn sống rất khổ cực.
Hoắc Tư Niên đặt điện thoại xuống, giang tay khoác lên vai Mạnh Ninh, nhẹ nhàng ôm người vào lòng: “Vì vậy nên tâm trạng không vui à?”
Mạnh Ninh mím môi, chậm rãi gật đầu. Tuy cô biết bọn họ không đáng để bản thân tiêu tốn cảm xúc, nhưng cô lại không kìm chế nổi.
Hoắc Tư Niên hơi nghiêng đầu, kề sát vào mái tóc đen nhánh mềm mại của cô. Giọng nói phát ra từ cổ họng mang theo vài phần an ủi: “Loại người thân này không cần cũng được.”
Anh nói: “Em còn có anh.”
Chuyện Hoắc Tư Niên không muốn nghĩ tới hay nhìn tới nhất chính là việc Mạnh Ninh bị tổn thương. Làm thế nào để lòng cô gái nhỏ cảm thấy thoải mái, thì sẽ làm thế đó.
Anh vươn tay xoa xoa mái tóc rối của cô, giọng điệu dịu dàng: “Tới khi thăm ông, anh đi với em.”
Mạnh Ninh dựa vào bờ vai anh, hốc mắt chua xót chớp chớp, ánh mắt có hơi ướt, cô đáp: “Vâng.”

Hôm 30 tết, trận tuyết lớn đã rơi mấy ngày ở thủ đô cuối cùng cũng ngừng, cả thành phố lớn bị tuyết trắng bao phủ, khi hai chân giẫm trên đất tuyết sẽ để lại dấu ấn thật sâu.
Sáng sớm, Mạnh Ninh vừa thức dậy đã trông thấy Hoắc Sâm đang đắp người tuyết ở bên ngoài.
Thiếu niên mặc áo lông ngắn màu đen, dáng người cao gầy, một cục đen trong tuyết trắng mênh mông đặc biệt dễ phát hiện. Lúc này cậu đang cầm điện thoại, dường như đang gọi video với ai đó.
Mạnh Ninh nhìn kỹ, bấy giờ mới để ý bên chân Hoắc Sâm còn có một quả cầu tuyết hình thù kỳ lạ, nhìn cứ như là… người tuyết?
Mạnh Ninh nhìn mà có hơi động lòng. Thế là sau khi mặc xong đồ, cô cũng chuẩn bị đi đắp người tuyết.
Lúc vừa mở cửa phòng ngủ, cô đúng lúc đụng phải Hoắc Tư Niên chuẩn bị gõ cửa.

Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng ngời, hai người nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng: “Có muốn đi đắp người tuyết không?”
Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức yên tĩnh trong thoáng chốc. Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, cô gái trước mặt thoáng cái đã bật cười thành tiếng.
Không thể không nói, hai người ở chung lâu rồi sẽ rất ăn ý.
Hoắc Tư Niên nắm tay Mạnh Ninh đi xuống tầng, mới đi với vườn hoa đã nghe thấy giọng Hoắc Sâm nói với người nào đó.
Hoắc Sâm: “Không phải chị nói chưa từng nhìn thấy tuyết sao? Đây, bây giờ gọi video cho chị mở mang tầm mắt đây.”
Hoắc Sâm: “Đợi chị về khai giảng thì tuyết cũng tan rồi, nên bây giờ chị hãy nhân cơ hội xem đi.”
Nói rồi, Hoắc Sâm chuyển camera, sau đó chỉ chỉ vào quả cầu tuyết có hình thù kỳ lạ dưới chân mình, gương mặt trắng trẻo anh tuấn lộ vẻ ngạo kiều: “Xem đi, người tuyết do em đắp, có phải rất giỏi không?”
Nghe thấy cháu trai nói chuyện với người khác, tròng mắt đen láy của Hoắc Tư Niên híp lại, cứ cảm thấy thằng nhóc thối này có vấn đề, giống như có một loại khuynh hướng yêu sớm kỳ lạ. Mạnh Ninh ngược lại không nhìn ra được nhiều vậy, cô chỉ thấy khó hiểu mà cau mày.
Tưởng Ý Hoan ở đầu bên kia điện thoại sớm đã bị sắc đẹp của Hoắc Sâm làm cho thần hồn điên đảo, thế là hết mực khen ngợi con người tuyết xấu xí kia. Hoắc Sâm nghe thấy mà mở cờ trong bụng, quả thực muốn xoay vòng bay lên trời. Cậu lười biếng đáp: “Nếu chị đã thích như vậy, bổn thiếu gia quyết định ban tên cho người tuyết này.”
Tưởng Ý Hoan cực kỳ cổ vũ: “Tên em đặt nhất định rất hay!”
Hoắc Sâm: “Gọi là Tưởng Tiểu Hoan đi!”
Tưởng Ý Hoan: “…”
Lúc này, Mạnh Ninh ở không xa đã nghe thấy tên Hoắc Sâm đặt cho người tuyết, cuối cùng cũng ngộ ra thằng nhóc này đang gọi video với Tưởng Ý Hoan, bảo sao tâm trạng lại tốt vậy.
Chỉ là người tuyết đó cũng quá xấu rồi!
Hoắc Tư Niên nắm tay Mạnh Ninh đi tới, khóe miệng cong lên cười: “Đi, chúng ta sẽ đắp đẹp hơn nó.”
Mạnh Ninh kích động mà vỗ tay: “Vâng!”
Tuyết trong vườn hoa rất sạch sẽ, quản gia và thím Chu vẫn chưa tới quét dọn, rất thích hợp để đắp người tuyết.
Hoắc Tư Niên phụ trách phần thân người tuyết, trước tiên đắp một quả cầu tuyết, sau đó càng đắp càng lớn. Mạnh Ninh dựa theo cách anh làm, nặn ra một quả cầu tuyết nhỏ cũng rất ra dáng làm đầu của người tuyết, chỉ là khả năng có hạn, đầu người tuyết không được tròn cho lắm, nhìn cứ vuông vuông, nhưng so sánh với quái thú nhỏ của Hoắc Sâm thì vẫn rất là đáng yêu.
Hai người chia việc ra, thân thể và đầu của người tuyết rất nhanh đã được kết hợp lại với nhau. Người tuyết đã có được bộ dạng hoàn chỉnh rồi, bây giờ chỉ thiếu khuôn mặt nữa thôi.
Hoắc Sâm nhìn người tuyết của hai người, lại nhìn của bản thân, chênh lệch không phải chỉ một ít. Điện thoại của cậu trong lúc vô tình lướt qua một góc vườn hoa, Tưởng Ý Hoan ở đầu bên kia đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh đang đắp người tuyết, ánh mắt đột nhiên sáng lên, kích động nói: “Em nhấc điện thoại cao lên chút, ừm, sang bên trái một chút, sang chút nữa… được rồi, dừng lại!”
Hoắc Sâm di chuyển camera theo sự chỉ huy của Tưởng Ý Hoan, cô gái đối diện nói ngừng cậu mới ngừng. Lúc này, camera vừa vặn nhắm ngay vào Mạnh Ninh đang đội mũ cho người tuyết còn chú nhỏ cậu thì đứng bên cạnh. Trong tay chú nhỏ cầm một củ cà rốt, chọc vào đầu người tuyết làm mũi.
Người tuyết cuối cùng cũng được đắp xong, tròn vo rất đáng yêu. Mạnh Ninh lại tìm hai cành cây làm cánh tay của người tuyết, thực hiện không thiếu bước nào. Hoắc Tư Niên nhìn cô gái nhỏ chạy đi chạy lại lạch bạch, trên mặt toát lên ý cười dịu dàng, đắp người tuyết thôi mà lại vui như thế.
Anh cụp mắt nhìn bao tay của Mạnh Ninh, cất tiếng hỏi: “Có lạnh không?”
Mạnh Ninh giơ bao tay bị tuyết làm ướt nhẹp lên, trung thực gật đầu: “Có chút.”
Hoắc Tư Niên cong môi bất đắc dĩ. Anh cởi bao tay của cô xuống rồi lập tức nắm đôi tay lạnh lẽo của cô đặt vào trong túi áo khoác ngoài của mình để sưởi ấm.
Mạnh ninh liếc nhìn “Tưởng Tiểu Hoan” của Hoắc Sâm, lại nhìn người tuyết của chính mình, kích động đề nghị: “Chúng ta cũng đặt tên cho người tuyết đi!”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, cười nhạt không nói. Ngay sau đó anh cầm một cành cây khô, viết gì đó trên thân người tuyết.
Mạnh Ninh nhìn chữ viết dần dần hiện ra, ánh mắt vô thức dần trở nên dịu dàng, gương mặt trắng nõn chậm rãi ửng hồng.
Toàn bộ quá trình, Hoắc Sâm đều giơ điện thoại đang gọi video lên quay lại. Cho dù cậu đã có chút không kiên nhẫn nhưng Tưởng Ý Hoan lại thích xem, cô gái ở đầu bên kia xem không chớp mắt lấy một cái, xem rất nghiêm túc, mặt đầy vẻ hâm mộ.
Thấy sự chú ý của Tưởng Ý Hoan đều đặt trên người chú nhỏ và Mạnh Ninh, Hoắc Sâm mím môi mỏng, lạnh lùng hỏi: “Bọn họ không phải chỉ là đắp người tuyết thôi sao, có gì đáng xem chứ?”
Tưởng Ý Hoan gật gù như gà mổ thóc, biểu hiện thì cứ như “em thì hiểu cái gì”, kích động nói: “Đương nhiên có rồi, đây là thứ tình yêu thần tiên đó!”
Thân là fan CP của cả hai, vừa rồi Tưởng Ý Hoan đã chụp màn hình một cách điên cuồng! Trai xinh gái đẹp cùng đắp người tuyết, đây là nội dung tiểu thuyết gì chứ nữa, quả thực không cần quá lãng mạn vậy đâu.
Hoắc Sâm nghe thế thì nhướng mày: “Hoá ra là chị thích nhìn người khác yêu đương?”
Tưởng Ý Hoan ở trong màn hình vươn ngón trỏ lắc qua lắc lại với cậu: “No no no, chị đây chỉ thích xem trai xinh gái đẹp yêu đương thôi.”
Hoắc Sâm khẽ hừ một tiếng. Cho dù là gái xinh trai đẹp yêu đương, cậu cũng không hứng thú với chuyện yêu đương của người khác.
Hoắc Tư Niên ở cách đó không xa đã đưa Mạnh Ninh vào trong nhà, giờ đây trong vườn hoa chỉ còn lại Hoắc Sâm với hai người tuyết.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Tưởng Ý Hoan trong video, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Xin hỏi cô Tưởng, cô xem đủ chưa nào?”
“Tay của bổn thiếu gia sắp đông cứng cả rồi.” Câu này cậu không nói đùa, vừa nãy cậu đắp người tuyết quên đeo bao tay rồi.
Thấy biểu hiện muốn cúp máy của Hoắc Sâm, Tưởng Ý Hoan vội vã ngăn cản khẩn cầu: “Đừng đừng đừng, cho chị xem lần cuối đi mà.”
Hoắc Sâm: “Hửm?”
Tưởng Ý Hoan tiếp tục chỉ đạo: “Em lại gần người tuyết kia một tí, chị muốn xem Hoắc Tư Niên viết gì trên đó!”
Camera của Hoắc Sâm bên này hướng vào vườn hoa, khoé môi hơi cong, ý cười nhạt kia thoáng qua rồi biến mất.
Một cô gái sao lại có thể nhiều chuyện như vậy? Còn thấy hứng thú với chuyện người khác hơn hứng thú với cậu.
Hoắc Sâm vừa kề camera lại gần người tuyết, Tưởng Ý Hoan trong video đã phát ra tiếng cảm thán: “Oa, người tuyết này thật đáng yêu!”
Khoé miệng vừa rồi còn cong lên của Hoắc Sâm lập tức hạ xuống, không nhẫn nại mà thúc giục: “Chị xem nhanh lên, em ở bên ngoài sắp bị đông cứng rồi.”
Tưởng Ý Hoan: “Khổ cực cho em rồi, đợi chị về khai giảng sẽ mang đồ ăn ngon mẹ chị làm cho em!”
Hoắc Sâm mím môi “ừ” một tiếng không mặn không nhạt, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm bắt đầu vui vẻ, hai tay cũng thành thật nhắm ống kính thẳng vào hàng chữ chú nhỏ vừa dùng cành cây viết.
Rất nhanh, Tưởng Ý Hoan đã nhìn thấy mấy hình vẽ xuất hiện trên cái bụng tròn vo của người tuyết trong màn hình: Một người hoạt họa nhỏ, một trái tim, bên cạnh còn có một hình vẽ có dạng giống như vòng tròn, nhìn kỹ thì hẳn là một trái chanh.
Phiên dịch lại chính là: Hoắc Tư Niên yêu Mạnh Ninh.
Hoắc Sâm nhìn mà cau mày, trong phút chốc cảm thấy như bị thồn cơm chó của chú nhỏ và Mạnh Ninh.
Tưởng Ý Hoan khẽ tặc lưỡi một tiếng, mặt cười đầy từ ái, đây cũng quá ngọt ngào rồi!
Sau khi gặm nhấm tình yêu của Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh, những bộ phim tình yêu chiếu lúc tám giờ tối đều được gác sang một bên đi thôi!
“Ăn” đường xong, Tưởng Ý Hoan mới nghĩ tới Hoắc Sâm vẫn đứng ngoài nền tuyết, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, vội vã thúc giục cậu: “Chị xem xong rồi, em mau vào nhà đi, đừng để bị lạnh ốm.”
“Sau khi vào nhà uống nhiều nước ấm chút.”
Cho dù giọng nói của Tưởng Ý Hoan tràn đầy sự quan tâm nhưng qua tai Hoắc Sâm lại biến thành: Cô ấy không muốn gọi video với mình nữa, coi mình là công cụ hình người dùng xong thì vứt, rõ ràng thúc giục mình tắt video call còn muốn mình uống nhiều nước ấm. Đây cứ như lời nói của nam cặn bã vậy.
Sau khi Tưởng Ý Hoan nói xong thì ngoan ngoãn chờ Hoắc Sâm cúp máy. Nhưng cô chỉ thấy camera đầu bên kia chỉ lắc lư mấy cái, lại dần dần không có động tĩnh gì nữa.
Ngay khi Tưởng Ý Hoan cực kỳ ngờ rằng phải chăng trai đẹp đã bị đông cứng thì trên màn hình đã đổi thành camera trước, gương mặt đẹp trai mà lãnh đạm của Hoắc Sâm phóng đại trước mắt Tưởng Ý Hoan. Lúc này cậu đang hơi cau mày nhìn vào trong camera.
Hai người bốn mắt nhìn nhau qua màn hình, hô hấp của Tưởng Ý Hoan khẽ dừng lại. Trái tim cực kỳ vô dụng của cô lại đập mạnh liên hồi.
Hoắc Sâm xụ mặt, giọng nói rất lạnh nhạt: “Chị không có gì muốn nói sao?”
Tưởng Ý Hoan nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Sâm, giọng điệu vừa chân thành lại nghiêm túc: “Em trai à, em đẹp trai quá.”
Hoắc Sâm: “…”
Hoắc Sâm cũng không phải muốn nghe điều này, nhưng nếu Tưởng Ý Hoan đã nói như vậy, cậu đành hờ hững “ừ” một tiếng: “Em biết.”
Tưởng Ý Hoan: “…”
Không hổ là Hoắc Sâm, nhận thức về giá trị nhan sắc của bản thân cực kỳ rõ ràng.
Hoắc Sâm không nhanh không chậm tiến vào trong nhà, lười biếng cất tiếng: “Hỏi chị một vấn đề.”
Tưởng Ý Hoan rửa tai lắng nghe: “Em nói đi.”
Hoắc Sâm: “Người tuyết em đắp, chị có thích không?”
Tưởng Ý Hoan đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là thích rồi.”
Vừa nghe lời này, sự khó chịu ở đáy lòng Hoắc Sâm lập tức tan tành mây khói, khoé miệng nhanh chóng xuất hiện ý cười.
Vậy còn tạm được.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.