Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 75:
Sáng thứ hai, Hoắc Tư Niên như thường lệ đưa Mạnh Ninh trở lại trường học, mười giờ sẽ có tiết của giáo sư Trần.
Lần này, Hoắc Tư Niên đỗ xe ở cổng chính của trường đại học A, xung quanh có rất nhiều học sinh đang đi qua đi lại. Mạnh Ninh chuẩn bị đẩy cửa xe có hơi do dự một chút, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ghế lái, nghi hoặc hỏi: “Trước đây không phải đều là anh đưa em đến cổng phía Bắc hay sao?”
Hôm nay sao bỗng nhiên lại đổi chỗ, dừng ngay ở cổng chính thế này?
Người đàn ông ở một bên bày ra một vẻ vô cùng nghiêm túc mà giải thích: “Đi từ cổng chính thì đoạn đường đi đến lớp học của em sẽ gần hơn một chút.”
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, vốn có chút hoài nghi người này là đang cố ý, nhưng anh giải thích như vậy, hình như cũng không có chỗ nào không đúng, từ cổng chính đi đến lớp học đúng thật là gần hơn rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh gật gật đầu, Ồ một tiếng, vẫn nhịn không được mà nhắc nhở Hoắc Tư Niên: “Em đi đoạn đường dài một chút cũng không sao, lần sau vẫn nên dừng ở cổng phía Bắc đi, bên đó ít người.”
Ở cổng chính có quá nhiều người qua lại, xe của Hoắc Tư Niên lại nổi bật như vậy, nếu như dừng xe ở phía cổng trường thì không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, ánh mắt rất nghiêm túc, nói: “Chúng ta đều đã công khai rồi, thật ra thì dừng xe ở đây cũng không đến nỗi nào.”
Mạnh Ninh: “…”
Nghe xong lời này Mạnh Ninh mới vỡ lẽ, xem ra hôm nay anh dừng xe ở cổng chính là cố ý rồi.
Mạnh Ninh nhụt chí, trong lúc nhất thời lại không cách nào phản bác lại được, lúc trước dừng ở cổng phía Bắc vẫn cứ bị người ta chụp lén, còn không bằng thoải mái để cho người khác xem.
“Vậy em lên lớp trước đây, trên đường về anh nhớ lái xe cho cẩn thận một chút.” Mạnh Ninh dịu dàng dặn dò xong rồi mới đeo cặp sách xuống xe.
Trên đường đến lớp học, cũng không biết có phải là ảo giác của Mạnh Ninh hay không, cô luôn cảm thấy mấy người bạn cùng trường khi đi ngang qua bên cạnh luôn ghé mắt nhìn cô một cái, ánh mắt hoặc là đánh giá, hoặc là tò mò.
Mặc dù bọn họ không có ác ý gì, nhưng Mạnh Ninh vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Lúc sắp đến tòa nhà giảng dạy, Mạnh Ninh càng đi càng nhanh, bước chân đều sắp bay lên luôn rồi. Rốt cục cũng đến được lớp học, cách thời gian lên lớp còn mười lăm phút, nhìn thấy Mạnh Ninh tiến vào, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã đến lớp từ sớm, vội vàng vẫy tay với cô, Mạnh Ninh đeo cặp sách đi thẳng tới.
“Sao hôm nay các cậu lại đến sớm như vậy?” Mạnh Ninh lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp sách.
Tôn Dĩnh cười tủm tỉm mở miệng: “Đương nhiên là chờ cậu rồi chứ còn sao!”
Tưởng Ý Hoan cũng tiến lại gần, bờ vai huých khẽ vào vai của Mạnh Ninh, vẻ mặt cười xấu xa: “Mau nói cho bọn tớ biết, cảm giác sau khi công khai tình cảm là như thế nào đi!”
Mạnh Ninh nghiêm túc suy nghĩ một lát, khóe môi mím lại thành một vệt cười, nơi: “So với trước kia thì thoải mái hơn rất nhiều, không cần phải giấu diếm nữa.”
Vừa nghĩ đến sau này có thể quang minh chính đại mà yêu đương với Hoắc Tư Niên là Mạnh Ninh đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt Tưởng Ý Hoan lóe lên ánh sáng bát quái: “Hoắc Tư Niên thật sự là quá biết chơi rồi, vậy mà lại xăm tên của cậu lên xương quai xanh, hiện vật có phải là càng có tác động thị giác hơn so với ảnh chụp không?”
Mạnh Ninh mím môi, nghĩ đến một màn tối hôm qua, gương mặt trắng nõn bỗng dưng đỏ ửng lên, gật đầu một cái, hình xăm của Hoắc Tư Niên đích xác còn gợi cảm hơn so với tấm hình được khoe ra kia.
Tôn Dĩnh ở một bên phụ họa: “Cậu không biết đấy chứ, hôm nay diễn đàn trường mình đều nổ tung luôn rồi.”
Tưởng Ý Hoan: “Lúc trước không phải có người đăng bài trên diễn đàn sao, nói rằng người anh em của mình đã gặp qua bạn trai cậu, hơn nữa còn nói cậu và Hoắc Tư Niên đang yêu nhau, lúc ấy hoàn toàn chẳng có ai tin cả, chủ thớt còn bị đám người hít drama giễu cợt nữa kìa.”
“Bây giờ bài đăng kia lại bị người ta đào ra rồi.”
Tôn Dĩnh: “Thật ra thì sự tương phản trước sau của bài đăng này còn rất thú vị, chính là á, có người đào được tin nam sinh viên tỏ tình với cậu kia là đàn anh Từ Thần Quang.”
Tưởng Ý Hoan: “Đúng vậy, lần này thì trở nên khó xử hơn rồi.”
Mạnh Ninh Hả? một tiếng, thừa dịp giáo viên còn chưa vào lớp học nên đã truy cập vào diễn đàn xem bài đăng kia, quả nhiên: “Bàn về chuyện Người anh em của tôi thổ lộ tình cảm với hoa khôi của trường, kết quả lại đụng trúng phải bạn trai của cô ấy này” đang sừng sững trên hàng đầu tiên của trang chủ.
Cô nhanh chóng click vào, liếc mắt một cái nhìn qua những người qua đường xếp hàng cười nhạo chủ thớt ở phía trước, rốt cục mới nhìn thấy hồi âm sau khi đảo ngược tình thế được đăng lên trong khoảng thời gian gần đây:
“Ha ha ha ha, đây tuyệt đối là màn đảo ngược tình thế đặc sắc nhất năm nay mà tui từng thấy đấy, không biết chủ thớt lúc ấy đăng bài bị nói bóng nói gió thì có cảm giác như thế nào nhỉ? [cười chảy nước mắt].
“Chủ thớt, không thể không nói, người anh em của chú cũng quá dũng cảm rồi đi! Lại dám đào góc tường của Hoắc Tư Niên, hơn nữa còn bị chính chủ đụng phải, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu ha ha ha ha cười không sống nổi nữa rồi.”
“Thật muốn biết người anh em của bác lúc ấy nhìn thấy Hoắc Tư Niên đã có phản ứng như thế nào, có hối hận vì đã bày tỏ tình cảm với hoa khôi trường mình hay không?”
“Hít drama bên Weibo chạy qua đây, vừa định tìm bài đăng này, không nghĩ tới, tui đến nhanh như vậy mà nó đã được người tốt dán lên rồi, nguồn hạnh phúc của tui năm nay chính là bài đăng này.”
“Chủ thớt à, cho tui xin nhỗi nha, xin nhỗi vì lúc trước đã chơi nối chữ, nhưng ông với người anh em của ông đều thảm vãi ra ý, một người bày tỏ tình cảm bị chính chủ bắt gặp thì cũng thôi đi, người kia đăng bài vậy mà méo có ai tin, tui đao đớn, tui gục ngả thay cho hai người lun á [Thắp nến].”
“Chế đừng nói chứ, thấy chế tổng kết như vậy làm cho mị thật sự cười đến không khép được mồm nữa rồi nè ha ha ha ha ha.”
“Nghe yang hồ đồn rằng, anh trai theo đuổi hoa khôi của trường kia là bộ trưởng bộ môn thể thao của Hội sinh viên trường, R1SE Diêu Sâm đó nha mấy chế [đầu chó].”
“Hả… Hít drama mà lại hít đến tận người của bộ trưởng nhà chúng ta, tự dưng cảm thấy miếng drama trong tay hình như lại càng thơm hơn rồi!”
“…”
Nhìn thấy Từ Thần Quang tự dưng bị cue, Mạnh Ninh cũng có chút lực bất tòng tâm, nếu như người anh em kia của anh ta không đăng bài này thì có lẽ mọi người cũng sẽ không biết đến chuyện xấu hổ ấy.
Mạnh Ninh còn đang xem bài đăng thì Tưởng Ý Hoan ở một bên đã nhắc nhở: “Ninh Ninh, giáo sư Trần tới rồi.”
Nghe tiếng, Mạnh Ninh buông điện thoại di động xuống, một lần nữa lấy ra vở ghi chép trong lớp.
Sau hai tiết học, Mạnh Ninh như thường lệ đến văn phòng của giáo sư Trần, lần này giáo sư Trần đưa cho cô một tập thơ dày cộp, tác giả chính là một nhà thơ danh tiếng và có uy tín, Neftyat.
Giáo sư Trần bình thản nói: “Bên nhà trường đã xác nhận danh sách phiên dịch viên, em và hai đàn anh đàn chị năm ba, cộng thêm thầy, tổng cộng có bốn người.”
“Quyển thơ trên tay em là nguyên tác, phiên bản điện tử đến lúc đó thầy sẽ gửi đến hòm thư của các em sau.”
Mạnh Ninh gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò của thầy giáo.
“Đúng rồi, quá trình phiên dịch tập thơ này tốn không ít thời gian, đến lúc đó sẽ cần em và tổ viên phải lưu lại trường, việc này em có thể chấp nhận được không?”
Mạnh Ninh: “Không thành vấn đề ạ.”
Giáo sư Trần tán thưởng gật gật đầu, vẻ mặt ôn hòa mà an ủi cô: “Thế nhưng em cũng không cần phải lo lắng quá mức, cũng không phải là ngày nào cũng bận bù đầu, đến lúc đó nhà trường cũng sẽ cho các em được nghỉ ngơi dài ngày.”
Mạnh Ninh: “Vâng ạ.”
Mạnh Ninh sửa sang lại tập tài liệu mà giáo sư Trần đưa cho cô, sau đó nói lời tạm biệt với giáo sư, ngay khi cô gái đi tới cửa văn phòng, giáo sư Trần vẫn nhịn không được gọi người lại, thiện ý nhắc nhở: “Bạn học Mạnh Ninh, yêu đương tất nhiên là quan trọng, nhưng nhất định không được làm chậm trễ việc học đâu nhé.”
“Bình thường vẫn nên chuyên chú hơn, nâng cao năng lực của bản thân.”
Mạnh Ninh quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt ôn hòa của giáo sư Trần, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi, cảm ơn thầy Trần ạ.”
Sau khi nhận được tin nhắn của giáo sư Trần, Mạnh Ninh đại khái cũng đã đọc qua phần giới thiệu của nguyên tác rồi.
Nội dung của nguyên tác tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vừa phải dịch hoàn chỉnh ý cảnh mà tác giả muốn biểu đạt, lại phải lợi dụng chữ Hán để biểu đạt cảm xúc tinh tế và ý nghĩa sâu xa hơn, tự nhiên không thể thiếu sửa đổi và tra cứu nhiều lần, khối lượng công việc khổng lồ do bốn người hoàn thành trong thời gian quy định dường như không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Một đoạn thời gian tiếp theo, Mạnh Ninh học xong ở trên lớp lớp, gần như cứ có thời gian rảnh là lại chạy đến thư viện bận rộn phiên dịch.
Chiều thứ sáu, Mạnh Ninh bận rộn hoàn thành nhiệm vụ giáo sư Trần an bài, đang lấy nước uống ở trong phòng nước, lúc này Hoắc Tư Niên lại vừa khéo gửi tới một file audio.
Mạnh Ninh có chút tò mò, trước tiên nhấn tải về, chờ trở lại chỗ ngồi, cô đeo tai nghe xong mới ấn nút phát.
Giai điệu mở đầu rất quen thuộc, rất dịu dàng, Mạnh Ninh vừa nghe đã đoán được đây là bài hát nào.
Chính là đoạn ghi âm mà Hoắc Tư Niên đăng lên trên Weibo trước đó.
Mạnh Ninh nhớ rất rõ ràng, vào đêm huấn luyện quân sự trở về, cô nhận được điện thoại của Hoắc Tư Niên, giọng ca của anh dịu dàng, hát cho cô nghe ca khúc 《Nhớ em》 kia.
Chỉ là lần này, bài hát này tinh tế hơn một chút, là một phiên bản đầy đủ được thu ở trong phòng thu thu âm.
Một bài hát đã được nghe xong, Mạnh Ninh thấy Hoắc Tư Niên gửi tin nhắn tới, đối phương hỏi cô: “Nghe có hay không?”
Mạnh Ninh cười tủm tỉm gõ chữ khen anh: “Đương nhiên là hay rồi nà~”
Gâu Gâu Gâu: “Đây là bài hát chủ đề của album mới của anh đấy.”
Mạnh Ninh gửi lời chúc: “Chúc anh trai bán được thật nhiều album nha~~”
Gâu Gâu Gâu: “Sáu giờ tối nay, nhớ qua Weibo xem trang bìa mới của anh nhé.”
Mạnh Ninh nhịn không được bật cười, gửi qua một cái dấu tay ra hiệu OK.
Bạn trai phát hành một bài hát mới, cô chắc chắn sẽ ủng hộ.
Gửi xong tin nhắn, Hoắc Tư Niên lại tiếp tục bận rộn. Trong tai nghe của Mạnh Ninh đang phát bài 《Nhớ em》, giọng ca của người đàn ông ấy dịu dàng dễ nghe, giống như là dán bên tai cô nỉ non từng câu tình cảm, Mạnh Ninh nhịn không được ở trong lòng yên lặng ngâm nga theo.
Mạnh Ninh thời khắc nào cũng chú ý tới thời gian, vừa vặn đến sáu giờ, cô mở Weibo, trong danh sách theo dõi chỉ có một người duy nhất là Hoắc Tư Niên, vì vậy trang chủ vừa bật lên đã thấy được ngay trạng thái mới nhất vừa được đăng ra bởi Hoắc Tư Niên từ mười giây trước đó.
Nhìn chữ cái và hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, Mạnh Ninh cảm thấy mình nhất định là người đầu tiên nhìn thấy trạng thái này, cũng vào giờ khắc này Mạnh Ninh mới hiểu được, vì sao Hoắc Tư Niên lại cố ý nhắc nhở cô, sáu giờ nhất định phải xem Weibo của anh.
Bởi vì album của Hoắc Tư Niên, tất cả, đều liên quan đến cô.
Bìa album mới là gương mặt tuấn mỹ thanh tú của người đàn ông ấy, một nửa ẩn nấp trong bóng tối vô biên, một nửa bại lộ dưới ánh sáng nhu hòa, ánh sáng cùng bóng tối thay đổi, ngũ quan tinh xảo ưu việt của Hoắc Tư Niên được phóng đại, được phác họa lên giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo của nghệ sĩ, hoàn mỹ đến mức không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, đem cảm giác yêu nghiệt cấm dục không thể tả được kia phát huy đến cực hạn, mà đường cong sắc bén của anh, trên xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, chữ xăm leMoN của anh rõ ràng mà chói mắt.
Bao gồm cả cái hình vẽ quả chanh nhỏ ở cuối nữa.
Tên album mới của Hoắc Tư Niên là 《Thần phục》
Trạng thái của anh cũng chỉ có một dòng chữ đơn giản: “Anh cam tâm tình nguyện, thần phục vì em @Mạnh Ninh”