Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 70:
Hai người đã yêu xa một khoảng thời gian dài, hiện giờ thời gian được đơn độc ở bên nhau chỉ có một đêm, vì thế biểu hiện của Hoắc Tư Niên giống như muốn ngay trong đêm nay bù lại hết tất thảy những tổn thất trong mấy đêm sau nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Mạnh Ninh khóc đến khàn cả giọng, cánh tay và hai chân mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi, lúc đầu còn có thể xấu hổ đạp anh vài cái, nhưng sau đó lại bị Hoắc Tư Niên giữ chặt mắt cá chân, mấy lần sau, Mạnh Ninh ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không còn nữa, chỉ có thể thút thít nức nở mà nặn ra từng hàng nước mắt.
Hoắc Tư Niên ôm người vào phòng tắm để tắm rửa cho sạch sẽ, động tác vô cùng thành thạo, cả người Mạnh Ninh được ngâm trong bồn tắm đầy bọt bong bóng xà phòng, dòng nước ấm áp tràn qua thân thể ẩm ướt của cô, cảm giác mềm mại tê dại bao trùm toàn thân.
Cảm nhận được động tác đang giúp cô tắm rửa của Hoắc Tư Niên, trong lúc khắc chế lại ẩn chứa vài phần nguy hiểm không nên lời, tuy rằng đang kỳ cọ nhưng ngón tay của anh lại cực kỳ không thành thật, có đôi khi lại yên tĩnh vài giây, giống như đang quan sát vậy.
Ngay lúc anh vừa dừng lại được mấy giây ấy, cảm giác xấu hổ trong lòng Mạnh Ninh bùng nổ, cổ họng khàn khàn mang theo một chút giọng khóc lóc hức hức, nói: “Anh chính là đang bắt nạt em…!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Mạnh Ninh giơ chân lên, một cước đạp qua, Hoắc Tư Niên vốn dĩ cũng không muốn tránh, một cước này trực tiếp giẫm lên gương mặt thanh tú đẹp trai anh tuấn ngời ngời kia, thay vì nói giẫm lên, chi bằng nói là dán thì đúng hơn. Mạnh Ninh một chút sức lực cũng không có, chân lại càng mềm nhũn không có tí sức nào cả.
Hoắc Tư Niên nắm lấy mắt cá chân gầy gò trắng nõn của cô gái ấy, đặt bàn chân kia trở lại vào trong nước, cố ý đè thấp dây thanh quản, khẽ cười rồi nói: “Ngoan nào, đừng lộn xộn.”
Mạnh Ninh chậm rãi chớp chớp mi mắt, không ngăn cản được cơn buồn ngủ, vẻ mặt ỉu xìu mệt mỏi, bộ dạng bị giày vò thảm hại, ngoài miệng lẩm bẩm: “Sau khi trở về, không cho anh chạm vào em nữa…”
Hoắc Tư Niên nhếch môi: “Hôn cũng không được sao?”
Mạnh Ninh nhấc mí mắt lên, ngón tay trắng nõn gạt gạt đám bọt xà bông đang nổi trên mặt nước, giọng điệu xen lẫn một tia mệt mỏi và lười biếng: “Hừm, xem tâm trạng của em thế nào đã.”
Hoắc Tư Niên nhịn không được mà bật cười, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng lại vừa sủng nịch: “Được, em nói cái gì thì là cái ấy.”
Đêm đã về khuya, Mạnh Ninh mới được Hoắc Tư Niên bế từ phòng tắm đi ra, ngã xuống giường, giống như vừa dính xuống gối đầu là ngủ được ngay vậy. Hoắc Tư Niên theo thói quen kéo người vào trong lồng ngực của mình, cái cằm kiên nghị hơi gầy tì lên cái đầu bông xù của cô rồi cọ cọ mấy cái, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cách hơn hai tháng rốt cục anh cũng ôm được cô rồi.
…
Sau khi trở về nhà cũ, Mạnh Ninh tiếp tục chuẩn bị thi CATTI, thỉnh thoảng còn giúp Hoắc Sâm củng cố lại bài học.
Thế nhưng hình ảnh hai người chung một khung hình rơi vào trong mắt Hoắc Tư Niên lại có chút biến vị rồi.
Vì thế, chứng kiến cảnh Mạnh Ninh giảng dạy bài tập cho Hoắc Sâm vài lần, tuy rằng ngoài mặt Hoắc Tư Niên không lộ ra cảm xúc đối đầu trực diện dư thừa gì cả, thế nhưng lại chủ động bao trọn công việc giảng dạy bài tập cho cháu trai, ở trước mặt người nhà biểu diễn tiết mục tình cảm chú cháu vô cùng sâu đậm.
Mạnh Ninh rất vui vẻ, ông cụ Hoắc cũng rất vui mừng, chỉ có Hoắc Sâm là cảm nhận được rõ ràng, mùi giấm trên người chú nhỏ của cậu nồng nặc biết bao, rõ ràng là không muốn để cho cậu tiếp xúc với Mạnh Ninh, chỉ sợ cậu còn có suy nghĩ gì đó với Mạnh Ninh.
Trung tuần (1) tháng một, Mạnh Ninh rốt cục cũng đợi tới kỳ thi CATTI, Hoắc Tư Niên tự mình đưa Mạnh Ninh đến phòng thi, ủng hộ, cổ vũ cho vợ, tuy rằng đã ôn tập suốt mấy tháng, nhưng lúc chân chính bước vào kỳ thi, Mạnh Ninh vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Cũng may, toàn bộ quá trình thi diễn ra vô cùng thuận lợi, Mạnh Ninh từ phòng thi đi ra, mới nhìn thấy tin nhắn trong nhóm bạn cùng phòng, ban đầu còn tưởng là nói chuyện phiếm, thế nhưng Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh lại điên cuồng @ cô.
Mạnh Ninh vừa lên xe chuẩn bị về nhà, lướt kéo khung tin nhắn, chậm rãi nhìn từng đoạn tin nhắn chưa đọc, ánh mắt hơi dừng lại, biểu tình trên mặt cũng dần dần trở nên đông lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Dĩnh: “Lúc trước tớ có follow tài khoản video ngắn của Tiêu Như Vũ, đoạn video vừa rồi cô ta đăng lên, có đoạn dài hơn một phút hình như đang nói kháy bạn cùng phòng, người mà cô ta nói hẳn là chúng ta rồi, phải không…?”
Tưởng Ý Hoan: “Là cái video nào vậy? Đăng vào trong nhóm cho bọn tớ xem với.”
Tôn Dĩnh: “Chính là cái video này, ở đoạn lúc 12 phút 35 giây đó, tớ cũng chỉ là vừa khéo mà lướt thấy cái video này thôi, sau khi xem xong, trong lòng tớ cảm thấy rất không thoải mái.”
Một lát sau, Tưởng Ý Hoan trả lời trong nhóm: “Đây không phải rõ ràng là đang nói về ba người chúng ta hay sao? Đầu óc Tiêu Như Vũ có bệnh rồi chắc!”
Tôn Dĩnh: “Bây giờ Mạnh Ninh chắc là còn đang thi, chúng ta cứ chờ cậu ấy thi xong rồi lại thương lượng xem nên xử lý vụ này như nào.”
Mạnh Ninh mở video ra, bắt đầu xem từ đầu, nội dung của đoạn này là Tiêu Như Vũ ghi lại cuộc sống ôn tập trong tuần thi của mình, đến phòng tự học có tính phí ở trong trường từ sớm để ôn bài, sau đó là đến căng tin ăn cơm, lặp lại một vòng, phòng tự học, căng tin, ký túc xá, cuộc sống tự kỷ luật ba điểm một đường (2).
Thế nhưng, ở cuối video, Tiêu Như Vũ đang đi dạo bộ ở thao trường, đối diện với ống kính, nói: “Trên thực tế thì cuộc sống đại học của tôi rất đơn giản, mặc dù luôn luôn một mình, đôi khi cũng cảm thấy có hơi cô đơn, nhưng việc phấn đấu để đạt được kế hoạch và mục tiêu của mình thật sự là một điều rất hạnh phúc và mãn nguyện.”
“Nếu coi việc học tập và tự giác kỷ luật là một thói quen thì tôi tin rằng mọi người cũng sẽ càng ngày càng trở nên xuất sắc hơn.”
“Đây là lời khuyên từ nội tâm của tôi dành cho mọi người đó nha ~ Thế nhưng cũng có một bộ phận người sống một cuộc sống đại học không giống tôi, ví dụ như một số bạn học bên cạnh tôi, cuộc sống rất tinh tế, mỗi ngày dùng đủ loại hàng xa xỉ, ngay cả quần áo mặc trên người cũng có giá trị tới sáu con số, tặng quà cho bạn học để kéo gần khoảng cách và quan hệ, có lẽ cô ấy cho rằng như vậy có thể thu được mấy người bạn quỳ liếm cô ấy, mượn cơ hội này để cô lập người mà cô ấy chán ghét đi.”
Đoạn này có chút người nói vô tình, người nghe có ý, nội dung bên trong mang đầy ý muốn đá xoáy.
Trách không được Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh sau khi xem video này đều cảm thấy không thoải mái, Mạnh Ninh nghe được câu này, gần như thoáng cái đã đoán được, một số bạn học được nhắc tới trong miệng của Tiêu Như Vũ, chính là đang nói đến cô.
Những người bạn học quỳ liếm cô, tự nhiên sẽ là Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh.
Mạnh Ninh rũ mắt, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Tiêu Như Vũ trong video, chỉ thấy trên khuôn mặt của cô gái ấy hơi thoáng qua chút tổn thương mất mát rồi rất mau sau đó lại lộ ra vẻ mặt vô cùng áy náy, ôn hòa nói: “Ấy chết, tôi tới đây là để tản bộ cơ mà, vậy mà lại không cẩn thận tán gẫu với mọi người nhiều như vậy, tôi cũng chỉ là tùy tiện bóc phốt vài câu, mọi người không cần để ở trong lòng, nội dung Vlog kỳ này tạm quay đến đây thôi, hẹn mọi người kỳ sau gặp lại, hoặc là bảy giờ tối thứ sáu đến phòng livestream của tôi, số nhà là: 【Little Fish Little Effort】.”
Đến lúc này, video kết thúc, Mạnh Ninh xem một lần từ đầu tới cuối.
Trong ký túc xá, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh còn đang tức giận, chịu không nổi Tiêu Như Vũ ở trước mặt nhiều người như vậy mà đá xoáy họ.
Tưởng Ý Hoan: “Tiêu Như Vũ thì là cái thá gì cơ chứ, cô ta quay video của cô ta, dựa vào cái gì mà lại cạnh khóe chúng ta? Hay là ba người chúng ta cùng nhau đi hỏi cô ta cho ra lẽ, xem cô ta rốt cuộc là có ý gì.”
Tôn Dĩnh: “Chúng ta không có trêu chọc gì cô ta, mấy đợt cọ xát trước đây cũng là do cô ta phạm sai lầm trước, cứ làm như là chúng ta xúm lại bắt nạt rồi cô lập cô ta không bằng ý.”
Nói xong, hai người lại bắt đầu @Mạnh Ninh, mau ra đây cùng nhau thảo luận.
Mạnh Ninh thoát khỏi video, hít một hơi thật sâu mới không làm cho mình tức giận như vậy nữa, sau đó mới trả lời: “Tớ vừa thi xong, cũng xem qua video ấy rồi.”
Mạnh Ninh: “Chờ tớ hai phút.”
Gửi tin nhắn xong, Mạnh Ninh mở app video ngắn, tìm được ID của Tiêu Như Vũ, lần trước tìm kiếm, fan của người này mới mấy trăm nghìn, vậy mà bây giờ đã đột phá lên hàng triệu rồi.
Đoạn video đá xoáy mấy người bọn họ hiện tại đang được ghim lên trên đầu trang chủ của cô ta, cực kỳ nổi bật, độ hot cực cao, lượt like vượt quá tám trăm nghìn, mà khu vực bình luận của Tiêu Như Vũ lúc này cũng giống như những gì Mạnh Ninh đã dự đoán, đại đa số mọi người đều chú ý đến đoạn cuối video của Tiêu Như Vũ.
“Cuộc sống mỗi ngày của Tiểu Ngư đều thật là tự giác kỷ luật, không hổ là học bá của trường đại học A, nếu đổi lại là tui thì hoàn toàn không thể nào làm được tự giác kỷ luật như vậy, đã là học bá rồi mà còn cố gắng như vậy, người bình thường biết sống như thế nào đây Hu hu hu hu.
“Cũng là người đang trong tuần thi cộng một, chỉ là không được tự giác kỷ luật như Tiểu Ngư thôi, còn nữa, mấy chế không cảm thấy đoạn cuối cùng trong vlog của Tiểu Ngư rất hấp dẫn sao? [Suy ngẫm]”
“Đồng cảm, tôi cũng là học sinh năm nhất, kết thúc một học kỳ rồi nhưng cũng chưa từng thấy quanh mình có bạn học nào mặc quần áo sáu con số, toàn thân trên dưới đều là đồ xa xỉ [đầu chó].”
“Học sinh bây giờ sao lại có lắm tiền thế nhỉ? Quần áo sáu con số, ít nhất thì cũng tốn một trăm nghìn rồi còn gì, con đỗ nghèo khỉ đàn chị này đây, chi phí sinh hoạt trong một tháng cũng chỉ chưa tới ba nghìn, nhà của bạn học của Tiểu Ngư thật là lắm tiền nhiều của quá đi, bé con đã GATO đến phát khóc luôn rồi nè.”
“Ở cùng một trường với blogger, có lẽ cũng là một học bá phải không? Vừa có tiền lại vừa có tài, quả thực là cuộc sống của người liên tục mở hack đấy có được không!”
“…”
Hướng bình luận ở hàng đầu lúc đầu còn tạm ổn, cho đến khi bản thân Tiêu Như Vũ trả lời bình luận suy đoán gia cảnh của bạn học nhà giàu, có lượt like cực kỳ nhiều kia: “Theo tôi được biết, gia cảnh của cô ấy cũng bình thường, quê của cô ấy còn là một khu vực nghèo khó nổi tiếng trong nước.”
Câu trả lời này của Tiêu Như Vũ tràn đầy hàm ý, làm cho khu vực bình luận vốn ôn hòa lại thay đổi hướng đi, đã có người bắt đầu suy đoán:
“Vờ lờ, gia cảnh bình thường mà còn mặc đồ xa xỉ sáu con số, chậc, bạn học này khẳng định là có kỹ năng kiếm tiền gì đó hơn người, bằng không thì người bình thường làm sao có thể tiêu xài hoang phí như cô ấy được kia chứ [ cười khóc].”
“Ờmmm, không hiểu sao tui lại cảm thấy điều quan trọng nhất là câu nói cuối cùng của Tiểu Ngư, bạn học này còn ở trường kéo bè kết phái, chuyện cô lập người khác thì sao đây?? Đây cũng coi như là bắt nạt trong trường học rồi phải không?”
“Nói là bắt nạt học đường thì có hơi quá đáng rồi, nhưng cảm giác bạn học này chắc chắn là không hề đơn giản, nghe nói có một số người có tiền chính là thích chơi nữ sinh viên đại học, đặc biệt là nữ sinh của trường danh tiếng, giá cả càng cao hơn [đầu chó] [che mặt].”
“…”
Mạnh Ninh cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, sau đó lần lượt bình luận dưới từng dòng bình luận có lượt like nhiều nhất, bao gồm cả ảnh chụp màn hình trả lời của Tiêu Như Vũ.
Thấy cô đã lâu không nói gì, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh trong nhóm cho rằng Mạnh Ninh bị đả kích nặng nề, tâm tình không tốt, vội vàng an ủi: “Ninh Ninh, cậu đừng để ý đến mấy cái bình luận của đám cư dân mạng thích hít drama trên mạng kia, cư dân mạng không biết tình huống cụ thể, chỉ tin tưởng vào lời nói phiến diện một phía của Tiêu Như Vũ, bị người lấy ra làm súng chỉ đâu bắn đó mà cũng không biết.”
Tôn Dĩnh cũng phụ họa theo: “Chúng ta liên lạc với Tiêu Như Vũ trước đã, giải thích tình hình huống với cô ta, việc cấp bách trước mắt là bảo cô ta xóa video kia đi.”
Nếu không thì người xem video của cô ta càng ngày càng nhiều, ác ý của cư dân mạng đối với Mạnh Ninh cũng càng lúc càng lớn.
Mạnh Ninh vốn dĩ định tìm Tiêu Như Vũ để đối chất, nhưng sau khi tìm được phương thức liên lạc của đối phương, cô mới phát hiện ra mình không phải bạn tốt của đối phương.
Trùng hợp chính là, Tưởng Ý Hoan cũng bị Tiêu Như Vũ xóa đi, xem ra cô ta thật sự rất chán ghét hai người bọn họ.
Tưởng Ý Hoan tức giận đùng đùng muốn chạy sang nhóm của lớp để chọi cô ta, Mạnh Ninh vội vàng ngăn người lại: “Trước tiên không nên xúc động, nhỡ đâu bị người có tâm chia sẻ tới diễn đàn của trường thì lại càng khó xử lý.”
Ý thức được điều này, Tưởng Ý Hoan đành phải từ bỏ.
Mạnh Ninh nhíu mày, cắn môi dưới, còn đang suy nghĩ đối sách, Hoắc Tư Niên ngồi trên ghế lái đã chú ý tới tâm tình cô bé bên cạnh có chút không thích hợp từ lâu, nếu như bình thường thì cô nhất định sẽ nói chuyện với anh về kỳ thi hôm nay, cho dù là đề tài rất bình thường, cô cũng sẽ tán gẫu rất vui vẻ. Vậy mà hôm nay, từ lúc lên xe đến tận bây giờ, trong suốt đoạn đường này, Mạnh Ninh đều đang xem điện thoại di động, trở nên đặc trầm mặc một cách khác thường.
Xe vừa vặn dừng ở ngã tư, anh chậm rãi đạp phanh, nghiêng mắt nhìn Mạnh Ninh, giọng điệu dịu dàng mở miệng: “Sao trông em có vẻ như không được vui cho lắm?”
Anh hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mạnh Ninh theo bản năng lắc đầu, lại không muốn để cho Hoắc Tư Niên biết, vậy nên mới giật giật khóe miệng, ra vẻ thoải mái, nói: “Không có gì đâu.”
Hoắc Tư Niên nhíu mày, ánh mắt thâm sâu dừng trên người cô gái mà quan sát, Mạnh Ninh cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại di động, rõ ràng là không muốn nói nhiều với anh.
Đèn xanh phía trước bật sáng, sắc mặt của Hoắc Tư Niên bình tĩnh, thu hồi ánh mắt, sau đó nắm lấy vô lăng, thay đổi lộ trình về nhà.
Mạnh Ninh còn đang chú ý đến mấy tin nhắn trong nhóm, lúc này, cô hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại.
Tuy rằng Tiêu Như Vũ không có chỉ mặt đặt tên, cư dân mạng cũng không biết người trong miệng cô ta là Mạnh Ninh, nhưng cục tức này Mạnh Ninh lại nuốt không trôi.
Sau khi hỏi Tôn Dĩnh, Tiêu Như Vũ cũng không có xóa bỏ chim cánh cụt của cô ấy, vì thế Mạnh Ninh quyết định nhanh chóng, Tôn Dĩnh lập một nhóm nhỏ, sau đó kéo Tiêu Như Vũ vào.
Bốn người trong nhóm gom đủ, Tưởng Ý Hoan trực tiếp quẳng cái liên kết video kia lên, Tiêu Như Vũ đã vào nhóm này được một lúc lâu mới chậm rãi trả lời một câu: “?”
Mạnh Ninh tức giận đến mức ngón tay đánh máy đều run rẩy: “Video cô đăng, câu kết thúc kia có ý gì?”
Tiêu Như Vũ: “Chẳng lẽ cô không hiểu tiếng Trung Quốc hay sao? Cô có muốn tôi lặp lại điều đó không?”
Thái độ của Tiêu Như Vũ vừa ngạo mạn lại vừa khinh miệt, tính tình nóng nảy của Tưởng Ý Hoan hận không thể theo đường dây mạng mà bò qua đánh cô ta: “Chính cô nói cái gì thì trong lòng cô là rõ ràng nhất, đều là hồ ly ngàn năm, để ở đây chơi trò Liêu Trai gì chứ?”
Mạnh Ninh nhanh chóng đánh chữ: “Trong video của cô có đá đểu tôi kéo bè kết phái, lại ở khu vực bình luận dẫn dắt fan nói tôi bắt nạt trong khuôn viên trường, bị người ta bao dưỡng, những thứ này chẳng lẽ không phải là do cô làm ra hay sao?”
Nói xong, Mạnh Ninh đem mấy tấm ảnh chụp màn hình kia đăng lên nhóm, qua hồi lâu, Tiêu Như Vũ gửi tin nhắn, tiếp tục âm dương quái khí: “Cô tức giận như vậy làm cái gì cơ chứ, chẳng lẽ tôi còn nói sai rồi chắc?”
Mạnh Ninh: “Cho nên, cô cố tình làm như vậy.”
Tiêu Như Vũ: “Thật ngại quá, tôi chỉ là đang nói thật mà thôi.”
Thấy Tiêu Như Vũ trả lời như vậy, Mạnh Ninh thật sự đã bị người này chọc tức đến bật cười: “Bình thường tôi dùng cái gì, gia cảnh của tôi như thế nào, cuộc sống riêng tư của tôi ra sao cũng chẳng liên quan cái lông gì đến cô hết.”
“Cô lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình là đang nói thật?”
Tiêu Như Vũ gửi tới một câu không rõ ý tứ: “Cô sẽ không cho rằng không một ai có thể phát hiện ra được những chuyện không sạch sẽ của cô đấy chứ?”
“Nếu để cho các bạn cùng lớp biết, bộ mặt thật của vị hoa khôi của trường mà bọn họ bỏ phiếu bầu ra lại xấu xí như vậy, cô đoán thử xem mọi người sẽ phản ứng như thế nào?”
Mạnh Ninh thật sự không rõ, Tiêu Như Vũ vì sao lại khẳng định rằng cô nhất định là làm chuyện gì không thể để người khác nhìn thấy, có lẽ là ghen tị, có lẽ là thuần túy ác ý, mới có thể làm cho bộ mặt của người này hoàn toàn thay đổi.
Mạnh Ninh không có ý định lãng phí thời gian với Tiêu Như Vũ, càng không muốn phát điên với cô ta, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người có ác ý lớn như vậy với cô.
Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đại khái đoán được vì sao Tiêu Như Vũ lại nói những lời này, chỉ là nhìn thái độ của Mạnh Ninh lúc này, cô chậm chạp không bại lộ quan hệ giữa cô và Hoắc Tư Niên.
Thấy Mạnh Ninh không đáp lại, Tiêu Như Vũ nhận định là cô đang chột dạ, vì thế nhân cơ hội ở trong nhóm châm ngòi: “@Tôn Dĩnh @ Tưởng Ý Hoan, hai người cũng đừng để bị vẻ mặt vô tội của Mạnh Ninh lừa gạt, cô ta là một học sinh nghèo, lấy đâu ra nhiều tiền để mua mấy thứ đồ xa xỉ như vậy, kim chủ sau lưng cô ta hẳn là tuổi tác không nhỏ đâu nha [cười khóc]!”
“Khuyên các cô nên sớm rời xa loại người này một chút, tránh việc đọa lạc cùng cô ta [cười mỉm]”
Tôn Dĩnh rất khiếp sợ, nếu không phải cô ấy và Tưởng Ý Hoan đều biết chuyện, nhìn Tiêu Như Vũ nói nghiêm túc như vậy, có lẽ sẽ tin là thật.
Tưởng Ý Hoan trực tiếp nổi giận: “Cô thì hiểu cái rắm, cút đi cho bà đây!”
Tin nhắn của Tưởng Ý Hoan vừa mới phát ra, Tiêu Như Vũ đã rời khỏi nhóm chat, trong nhóm chỉ còn lại ba người, thấy Mạnh Ninh trầm mặc hồi lâu, hai người lo lắng nói: “Ninh Ninh, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiêu Như Vũ, da mặt của người này cũng quá dày rồi đi, thật là đồ vô sỉ!”
Tôn Dĩnh lo lắng: “Hình như cô ta đoán được rằng chúng ta không có biện pháp nào với cô ta cả.”
Tưởng Ý Hoan suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói: “Trước mắt, biện pháp ổn thỏa nhất và có thể vả mặt Tiêu Như Vũ nhất, đại khái chính là công khai tình cảm giữa cậu và Hoắc Tư Niên.”
Nếu Tiêu Như Vũ biết, bạn trai của Mạnh Ninh là Hoắc Tư Niên, phỏng chừng sẽ tức chết đi?!
Tôn Dĩnh và Tưởng Ý Hoan vừa nghĩ đến hình ảnh này là đã cảm thấy rất sảng khoái.
Mạnh Ninh đã suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng ý niệm này vừa xuất hiện thì đã bị cô phủ quyết.
Hiển nhiên, trước mắt còn chưa phải là thời cơ tốt nhất để cô và Hoắc Tư Niên công khai tình cảm. Sau khi công khai, cuộc sống của bọn họ tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, vì một Tiêu Như Vũ, không đáng để hy sinh cuộc sống bình yên trước mắt của cô và Hoắc Tư Niên.
Trong lòng Mạnh Ninh đã có giải pháp, vậy nên cô an ủi mọi người trong nhóm: “Đừng lo lắng, còn chưa đến mức cần phải công khai tình cảm để giải quyết vấn đề.”
“Nếu Tiêu Như Vũ thừa nhận là cố ý làm như vậy thì hết thảy đều dễ xử lý thôi.”
Cùng bạn cùng phòng đạt được thỏa thuận, tâm tình của Mạnh Ninh mới thoáng thả lỏng một chút, chờ cô ngẩng đầu lên, sửng sốt một lúc, mới phát hiện xung quanh mình là một mảnh yên tĩnh, vậy mà xe cư nhiên đã dừng lại từ lâu, hơn nữa còn là ở bãi đỗ xe trong khu nhà ở nơi trung tâm thành phố của Hoắc Tư Niên.
Vừa rồi cô đọc tin nhắn quá chuyên chú, hoàn toàn không để ý rằng xe đã dừng từ lúc nào, Hoắc Tư Niên lại dẫn cô về đây từ khi nào.
Mạnh Ninh cầm điện thoại di động, ghé mắt nhìn Hoắc Tư Niên đang ngồi bên cạnh, chống lại đôi mắt đen láy, bình tĩnh, sâu thẳm của người đàn ông ấy, cô mím môi, không hiểu sao lại có hơi chột dạ, cũng không biết xe của anh đã dừng ở đây bao lâu rồi, vậy mà anh cũng không nhắc nhở cô một tiếng.
Mạnh Ninh đe điện thoại di động úp lên đùi, nhìn về phía Hoắc Tư Niên, nhẹ giọng mở miệng: “Không phải là muốn trở lại nhà cũ ư… Làm sao lại về nhà rồi?”
Cô gái bên cạnh rốt cục cũng chịu dời sự chú ý lên người anh, đôi mày đang nhíu lại của Hoắc Tư Niên giãn ra, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Rốt cục cũng nhớ tới, còn có một người bạn trai đang ngồi bên cạnh em rồi hửm?”
Chú thích:
(1) Trung tuần: Từ ngày 11 đến 20 trong tháng.
(2) Ba điểm một đường: Chỉ lối sinh hoạt có quy luật đơn điệu của học sinh sinh viên hoặc tầng lớp công nhân, một ngày chỉ gói gọn trong ba địa điểm: Nơi ở – Nơi làm việc – Nhà ăn.