Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 61:
Mạnh Ninh sững sờ.
Không nghĩ đến bộ trưởng bộ thể dục là vị học trưởng hay gặp trong thư viện trong khoảng thời gian trước. Cô thở ra một hơi.
Sau khi biết được ý muốn xin giúp đỡ của Mạnh Ninh, Từ Thần Quang lập tức gửi lời mời kết bạn để hai người kết bạn.
Thời gian đến đại hội thể thao càng ngày càng gần, thời gian luyện tập của Mạnh Ninh cùng các bạn cũng càng ngày càng dài. Bạn nữ phòng kế bên được Tưởng Ý Hoan kéo đến cũng rất thích hợp nên cả bốn người vô cùng cố gắng để chạy nhanh hơn.
Về phần Tiêu Như Vũ vẫn giống như trước kia, không hề rút thi cũng chẳng tập luyện, cơ hồ muốn đối chọi với ba người bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mạnh Ninh, chuyện cậu tìm bộ trưởng bộ thể dục để báo danh như thế nào rồi?”
Tưởng Ý Hoan chạy ra ngoài đường, chạy đến mức cả người mệt đổ mồ hôi đầm đìa.
Mạnh Ninh uống ngụm nước quai hàm trắng mềm căng phồng lên, cô gật đầu:
“Không vấn đề gì.”
Tôn Dĩnh đưa khăn cho cô lau mồ hôi vẫn còn chút lo âu:
“Trực tiếp thông qua bộ thể dục để Tiêu Như Vũ rút khỏi cuộc thi như vậy liệu cô ta có oán trách chúng ta không?”
Mạnh Ninh lắc đầu, giọng nói ấm áp giải thích:
“Tớ không để cô ta rút khỏi cuộc thi, chỉ là để cô ta làm vị trí đội viên dự bị thôi.”
Nghe vậy Tôn Dĩnh nhẹ nhàng thở ra:
“Vậy thì tốt rồi, cô ta không cần tham gia huấn luyện cũng không kéo chân sau chúng ta nữa.”
Tưởng Ý Hoan một mặt tán thành:
“Nếu như đá cô ta ra thật không chừng về sau còn bị cô ta giày vò.”
Mạnh Ninh yên tĩnh nghe mọi người nói, cô chẳng hề quan tâm việc sau này cô ta làm sao giày vò bọn họ. Mỗi người đều có việc bản thân cần làm đâu thể lãng phí thời gian quý báu trên người Tiêu Như Vũ được.
Đại hội thể thao kéo dài trong ba ngày, lễ khai mạc được tổ chức vào buổi chiều của ngày đầu tiên vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Ninh quay về chỗ ngồi của mình thì nhìn thấy trong nhóm lớp có bạn đang gửi hình chụp lúc nãy. Vì vậy cô cũng lưu lại vài tấm gửi cho Hoắc Tư Niên xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy đã vào thu nhưng ánh mặt trời vẫn nắng rất gắt. Hướng mắt ra bên khán đài thấy nhiều vẫn mở ô ra che nắng. Cả Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan cũng đang che chung một cái ô tránh nắng.
Mạnh Ninh một bên cầm ô một bên cười tít mắt trò chuyện với Hoắc Tư Niên.
Gâu Gâu Gâu:
“Nghi thức khai mạc cũng không tệ lắm, chạy tiếp sức nữ được tổ chức vào thời gian nào vậy?”
Mạnh Ninh:
“Ba giờ rưỡi chiều hôm nay luôn.”
Gâu Gâu Gâu:
“Chuẩn bị thế nào rồi.”
Mạnh Ninh mím môi suy nghĩ:
“Ngày nào cũng luyện tập chăm chỉ nên hy vọng có thể đạt được thành tích tốt.”
Hoắc Tư Niên câu môi cười nghĩ đến bạn gái chiều nay phải tham gia thi đấu anh xem lại thời gian và lịch trình trợ lý gửi đến xong tính toán thời gian làm việc lập tức hỏi cô:
“Chiều nay anh đến trường em nhé, xem em thi đấu.”
Đôi mắt Mạnh Ninh phát sáng gấp gáp trả lời:
“Thật hả?”
Gâu Gâu Gâu:
“Ừm, nhớ gửi vị trí cụ thể của em cho anh, đợi khi nào đến anh sẽ trực tiếp đến đó.”
Mạnh Ninh rất vui vẻ nhưng vẫn có chút lo lắng:
“Buổi chiều sân tập nhiều người lắm nhỡ đâu anh bị người ta đẩy ra thì làm sao bây giờ?”
Gâu Gâu Gâu:
“Yên tâm đi không có chuyện đó đâu.”
Nụ cười trên môi Mạnh Ninh càng thêm sâu, cô lập tức gửi vị trí cụ thể của khán đài và sân vận động cho anh.
Tưởng Ý Hoan bên cạnh đang ngồi chơi trò chơi giết thời gian nhưng càng chơi càng tẻ nhạt nên muốn nói chuyện với Mạnh Ninh. Nhưng vừa ngoái đầu lại đã bắt gặp Mạnh Ninh đang cười ngây trước màn hình điện thoại, cô gái nhỏ một tay chống tựa gối chống lên má cười đến híp mắt lại, chỉ nhìn là biết có bao nhiêu vui vẻ.
Tưởng Ý Hoan ho nhẹ một tiếng hiếu kỳ hỏi:
“Chuyện gì vui thế?”
Mạnh Ninh rời khỏi khung chat cười nói:
“Bạn trai tớ chiều nay sẽ đến trường chúng ta để xem tớ thi đấu.”
Nghe xong mắt Tưởng Ý Hoan sáng lên, thần tình bát quái:
“Woa nói như vậy là tớ có thể chiêm ngưỡng dung nhan của bạn trai cậu rồi.”
Câu nói này phút chốc làm Mạnh Ninh tỉnh táo lại, các cô muốn gặp Hoắc Tư Niên.
Đại não Mạnh Ninh tạm ngừng hai giây không biết nên trả lời ra sao chỉ có thể lắp bắp nói:
“Gần đây anh ấy bị dị ứng nên ra ngoài phải đeo khẩu trang.”
“Muốn gặp trong hôm nay thì không tiện lắm đâu.”
Tưởng Ý Hoan lý giải gật đầu:
“Trời nóng như vậy mà bị dị ứng đúng là quá thảm rồi. Nếu anh ấy không tiện vậy thì để hôm khác vậy.”
Mạnh Ninh nhẹ nhõm thở ra một hơi gật đầu ngay lập tức:
“Vậy để hôm khác.”
–
Buổi chiều, sau cuộc thi chạy dài tám trăm mét chính là chạy tiếp sức dành cho tổ nữ. Mạnh Ninh và đội viên trong đội đã đến sớm trước ba mươi phút để đi theo bộ thể dục làm thủ tục. Vừa hay lại gặp phải bộ trưởng bên bộ thể dục Từ Thần Quang.
Đối phương ngồi ở chỗ điểm danh vận động viên nên lúc nhìn thấy Mạnh Ninh liền nhìn về phía cô cười vẫy tay chào hỏi.
“Học trưởng, trùng hợp vậy. Thế mà gặp anh ở đây.” Mạnh Ninh lịch sự chào hỏi lại.
Từ Thần Quang gãi ót cười cười:
“Cũng không trùng hợp lắm, anh biết hôm nay em có trận đấu vào buổi chiều nên ở đây chờ em.”
Chuyện bình thường như điểm danh đều sẽ giao cho mấy người phụ trách trong bộ làm.
Mạnh Ninh nghi hoặc “à” một tiếng sau đó nhẹ giọng hỏi:
“Học trưởng, anh đợi em ở đây có chuyện gì à?”
Hai người đều ở chỗ điểm danh nên người qua lại rất nhiều, đặc biệt là đằng sau Mạnh Ninh còn một hàng ngũ rất dài nên Từ Thần Quang có chút do dự.
Qua một hồi anh ta buộc phải nuốt hết lời muốn nói trở lại.
“Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng lắm đâu, đợi khi em thi đấu xong lại nói vậy.”
Mạnh Ninh gật đầu:
“Vậy được rồi”
Sau khi điểm danh mọi người lại quay về sân vận động, Tôn Dĩnh nhìn về chỗ điểm danh hưng phấn nói:
“Mạnh Ninh, học trưởng mà cậu vừa nói chuyện cùng ấy là bộ trưởng bộ thể dục hả?”
Mạnh Ninh:
“Đúng thế là anh ấy đó.”
Tôn Dĩnh không nhịn được hỏi:
“Cậu thân với học trưởng lắm hả?”
Mạnh Ninh trả lời thật lòng:
“Không quen thuộc lắm, trước đi thư viện gặp qua mấy lần.”
Tôn Dĩnh như có điều suy nghĩ:
“Ra là như vậy hả.”
Tưởng Ý Hoan nhẹ suỵt một cái hỏi nhỏ:
“Sao tớ có cảm giác học trưởng này có chút ý gì đó với cậu nhỉ.”
Vừa rồi học trưởng kia có nói biết Mạnh Ninh thi vào buổi chiều nên mới ra đó đợi cô mà.
Mạnh Ninh dừng lại một chút, ngay từ đầu cô đã mơ hồ thấy có gì đó giờ bị bạn cùng phòng chỉ ra làm cô không nhịn được nhíu mày hỏi:
“Rõ ràng như thế hả?”
Tưởng Ý Hoan cùng Tôn Dĩnh đều tiến sát lại gần đồng thời gật đầu:
“Rất rõ ràng mà.”
Tôn Dĩnh bổ sung thêm:
“Lúc học trưởng đó nhìn cậu á mắt đều phát sáng lên luôn.”
Mạnh Ninh “ồ” một tiếng đột nhiên nhớ đến lời nói của Hoắc Tư Niên. Để cô tin tưởng trực giác của đàn ông đi không nghĩ tới còn thật như vậy.
Vì chuyện thi đấu lần này nên cô cùng đối phương trở thành bạn bè, nếu để ai đó biết được liệu có giận hay không nhỉ?
Đang nghĩ ngợi liền thấy điện thoại hiện lên tin nhắn mới do Hoắc Tư Niên gửi. Mạnh Ninh nhắn vào xem thì thấy đối phương gửi đến tấm hình chụp cổng vào của sân vận động. Mạnh Ninh ý thức ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Cổng vào sân vận động người đến người đi, có vận động viên cũng như rất nhiều tình nguyện viên mặc com lê màu đỏ. Mạnh Ninh không ngừng dùng ánh mắt tìm kiếm. Rất nhanh cô nhìn thấy một bóng hình cao ráo quen thuộc giữa dòng người tới tấp.
Người đàn ông mặc áo phông trắng quần ống rộng cùng với đôi giày thể thao đen. Thân hình anh thẳng tắp, vai rộng chân dài tắm dưới ánh nắng mùa thu vô cùng bắt mắt nên dù có đội mũ lưỡi trai cũng tản ra một loại khí tức mạnh mẽ.
Dù không thể nhìn rõ gương mặt người người đàn ông nhưng Mạnh Ninh vô cùng tin tưởng người đàn ông đó nhất định là Hoắc Tư Niên.
Dù có ở bất cứ đâu anh đều có năng lực làm người ta nhìn một lần khó có thể quên nổi.
Hoắc Tư Niên cũng nhìn quanh tứ phía, cách một đám người ồn ào đông đúc ánh mắt anh dừng đúng vị trí người con gái anh nhớ nhung đêm ngày.
Hai người giao lưu thông qua ánh mắt trong chốc lát, cô gái nhỏ đứng trên sân tập mặc một bộ quần áo vận động đơn giản lại sạch sẽ, mái tóc dài buộc thành tóc đuôi ngựa. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cùng đôi mắt đen nhánh sáng trong cong cong như ánh trăng khuyết thẳng tắp nhìn về phía anh. Trong đôi mắt như chứa vụn sao trời rực rỡ sáng ngời.
Xung quanh cũng toàn gương mặt trẻ trung tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Lúc này Hoắc Tư Niên cảm nhận được khí tức thanh xuân cùng sức sống tràn ngập trên người Mạnh Ninh. Khí tức thiếu niên ấy đã rất khó tìm lại sau khi anh tốt nghiệp rồi, những năm trước anh cũng từng như thế chỉ là hiện tại điều này lại làm anh cảm thận thấy rõ ràng khoảng cách chênh nhau tám tuổi giữa hai người.
So với tâm lý phức tạp bên này của Hoắc Tư Niên Mạnh Ninh lại vô cùng vui vẻ. Cô ấy cố gắng khắc chế khóe miệng giương cao của mình nói với người bạn bên cạnh:
“Ý Hoan các cậu qua đó trước đi, tớ phải ra cổng đón một người nhưng sẽ trở về nhanh thôi.”
Tưởng Ý Hoan hưng phấn hỏi:
“Bạn trai cậu đến rồi hả?”
Mạnh Ninh vội vàng gật đầu sau đó quay người liền chạy khỏi, Tưởng Ý Hoan không quên nhắc nhở cô:
“Nửa giờ sau bắt đầu thi đấu nhé, cậu nhớ chú ý thời gian đấy.”
Nhìn bóng hình chạy xa của Mạnh Ninh, Tôn Dĩnh rất nhanh liền hồi thần kinh ngạc hỏi:
“Cậu vừa nói gì? Mạnh Ninh đi đón bạn trai hả?”
Tưởng Ý Hoan:
“Đúng đó.”
Tôn Dĩnh sững sờ:
“Mạnh Ninh có bạn trai rồi hả, chuyện lúc nào vậy? Sao tớ không biết gì hết.”
Đặc biệt là học bá như Mạnh Ninh, cô cứ nghĩ là mẫu tai solo đâu.
Tưởng Ý Hoan cười hihi:
“Người ta với bạn trai là thanh mai trúc mã đó, tình cảm rất tốt.”
Tôn Dĩnh hậu tri hậu giác bị Tưởng Ý Hoan nắm lấy tay lắc hai cái kích động nói:
“Cậu nhìn thấy chưa? Ở đó hình như có một anh chàng đẹp trai đang đứng.”
Tôn Dĩnh theo tiếng gọi của Tưởng Ý Hoan ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên nhìn thấy một thân hình thon gầy đội mũ lười trai, làn da trắng đến phát sáng thậm chí còn trắng hơn cả con gái nhiều.
Tôn Dĩnh chần chờ:
“Người ta đâu có lộ mặt sao cậu biết người ta đẹp trai hay không?”
Tưởng Ý Hoan nhìn về hướng trai đẹp nói đến hợp tình hợp lý:
“Thứ nhất nhìn dáng người thứ hai nhìn phong cách ăn mặc. Người đó ít nhất cũng phải một mét chín, chiều cao như vậy đã áp đảo biết bao nhiêu người đàn ông khác đúng không nào?”
Tôn Dĩnh tán thành gật đầu:
“Nói cũng đúng.”
Tưởng Ý Hoan:
“Cậu nói xem soái ca đó học ngành nào nhỉ? có khi nào—-“
Hai người nhỏ giọng thì thầm với nhau chỉ nhìn thấy Mạnh Ninh đi đến trước mặt của soái ca sau đó dừng lại. Tưởng Ý Hoan cùng Tôn Dĩnh đều kinh ngạc cùng nhau căng mắt ra nhìn.
Xa xa bên đó một nam một nữ đang nói với nhau gì đó, Mạnh Ninh bật ô trong tay dơ cao lên che lên cho người đàn ông. Còn người đàn ông vô cùng tự nhiên đỡ lấy ô, cánh tay vừa trắng vừa thon tự nhiên khoác lên vai của Mạnh Ninh.
Tưởng Ý Hoan & Tôn Dĩnh: Anh đẹp trai thế mà lại là bạn trai của Mạnh Ninh???
Mạnh Ninh đi lại bên này cong mắt nhìn người đàn ông cười nói:
“Vị học trưởng này, anh đang đợi bạn gái hả?”
Hoắc Tư Niên câu môi, chiều chuộng phối hợp với cô:
“Đúng đó, cô ấy đến rồi này.”
Nhìn nắng gắt trên sân vận động Mạnh Ninh lo lắng người trắng nõn sạch sẽ như Hoắc Tư Nhiên sẽ bị sạm đen mất. Vì vậy liền mở ô ra che nắng cho anh, dơ cao tay qua đầu anh để che hết người.
Cô gái nhỏ nương theo chiều cao của anh nâng cánh tay tinh tế lên cao, ánh mắt Hoắc Tư Niên mềm mại tiếp nhận ô từ tay Mạnh Ninh vô cùng dễ dàng chống đỡ sau đó ôm người vào trong ngực đưa cô đến nơi thoáng mát trong sân.
Hoắc Tư Niên thấp giọng hỏi:
“Còn bao lâu nữa thì bắt đầu thi?”
Mạnh Ninh ngước mắt nhìn thời gian:
“Còn hai mươi phút nữa.”
Hoắc Tư Niên nắm lấy tay cô xoa nhẹ:
“Lát nữa cố gắng nhé.”
“Cũng phải chú ý an toàn đừng để bản thân bị thương.” Anh nhẹ giọng nhắc nhở.
Mạnh Ninh gật đầu nhẹ thở ra một hơi đặt tay lên ngực nhỏ giọng nói:
“Có chút hồi hộp phải làm sao bây giờ?”
Trạng thái trước lúc thi khác hoàn toàn với lúc tập luyện, lúc tập luyện vô cùng bình tĩnh nhưng giờ cô lại có chút khẩn trương.
Hoắc Tư Niên vỗ nhẹ lên vai cô gái nhỏ, ngữ khí nhu hòa như dỗ trẻ con nói:
“Trái Chanh nhỏ nhà chúng ta giỏi như vậy còn có cả một đội cùng nhau cố gắng nữa, kết quả nhất định sẽ không tồi.”
“Em cố gắng hết mình là được rồi không cần đặt nặng áp lực cho bản thân.”
Tuy Hoắc Tư Niên là bạn trai cô nhưng còn có thân phận người lớn trong nhà, anh nhẹ vuốt đầu nhỏ của Mạnh Ninh ánh mắt kiên nhẫn lại chăm chú.
Mạnh Ninh hơi ngước đầu nhìn về phía của anh, mi mắt cong cong chớp nhẹ một cái trái tim bình ổn không ít. Đôi mày thanh lệ trước sau vẫn còn nhíu lại tạo ra một nếp nhăn nhàn nhạt, cô trung thực mở lời:
“Vẫn có chút hồi hộp.”
Trái tim Hoắc Tư Niên phút chốc mềm nhũn, cánh tay cầm ô chuyển xuống dưới để ô che hết nửa người trên của hai người. Trước cái nhìn của cô, anh đặt tay lên sống mũi sau đó nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt đẹp trai rạng ngời cùng lông mày đen mục.
Mạnh Ninh còn chưa phản ứng kịp anh muốn làm gì thì người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi eo, bờ môi ấm nóng nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
Bên tai tràn ngập tiếng nghị luận đi tới đi lui của học sinh cũng có cả tiếng cổ vũ từ xa xa vọng lại che giấu đi tiếng tim đập như sấm của Mạnh Ninh. Cô đứng sững tại chỗ mi mắt run run.
Nụ hôn chuồn chuồn lướt này dịu dàng như lông vũ nhẹ nhàng quét qua tim cô, hoàn toàn không thô lỗ như trước kia nhưng lại đủ để cô rung động.
Hoắc Tư Niên chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hồ ly hẹp dài chứa đầy ý cười. Ngón tay thon dài chạm vào giữa hàng lông mày thanh lệ của cô gái nhỏ vuốt ve nếp nhăn nhàn nhạt dịu dàng an ủi:
“Giờ sao rồi? Còn hồi hộp không?”
—————————-