Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 53:
Suy nghĩ của cô, dường như anh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã hiểu rõ.
Mạnh Ninh quay người lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tư Niên, đụng phải đôi mắt dài hẹp sâu thẳm của người đàn ông, đáy mắt tràn đầy dịu lưu luyến.
Mạnh Ninh mím môi, không nói gì nữa, vươn tay ôm lấy eo anh, đầu chôn vào trong ngực Hoắc Tư Niên.
Hoắc Tư Niên hơi mỉm cười, tuy rằng cô gái này ngoài miệng không nói gì, nhưng lại dùng hành động nói cho anh biết, cô rất nhớ anh.
Hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu, Mạnh Ninh mới từ từ rời khỏi vòng tay Hoắc Tư Niên, bị anh kéo đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em còn tưởng rằng hôm nay anh chưa trở về nữa.” Đôi mắt hạnh nhân cong cong của cô gái trước mặt, ánh mặt trời hoàng hôn chiếu rọi lên gương mặt trắng trẻo non nớt như sứ của cô, con ngươi đen nhánh trong veo sạch sẽ, lộ ra ánh sáng lấp lánh.
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, lông mi dài rậm rạp thẳng tắp, vẽ ra một vệt mỏng manh, anh từ từ giơ tay lên, đầu ngón tay vun những tóc vụn của cô gái kẹp ra sau tai, nhìn chằm chằm gương mặt Mạnh Ninh, cười nói: “Vừa nghĩ tới em ở đây, anh vội vàng trở về, cuối cùng cũng trở về kịp.”
Nghe vậy, nụ cười trong mắt cô gái lan rộng, vui mừng và chờ mong đều hiện rõ trên mặt: “Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?”
Hoắc Tư Niên: “Kỳ nghỉ dài kết thúc rồi mới đi.”
Khóe môi Mạnh Ninh nhếch lên một nụ cười rạng rỡ: “Thật tuyệt vời”
Hoắc Tư Niên không nhịn được cười ra tiếng, ánh mắt dán chặt vào đôi môi hồng nhuận của cô gái, ánh mắt sâu thẳm: “Vui như vậy sao?”
Ánh mắt Mạnh Ninh vô cùng nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên, vừa nghĩ đến tám ngày tới, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, em rất vui.”
Mùi hoa dành dành trong không khí thơm ngát, giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái hòa vào trong đó, trong lúc vô tình giác quan của Hoắc Tư Niên từ từ khuếch đại, trêu chọc khứu giác và thính giác của anh từng chút từng chút một.
Anh nghiêng đầu nhìn, chú ý tới lọ hoa dành dành được đặt trên đàn dương cầm, nhẹ giọng hỏi: “Hoa em cắm?”
Mạnh Ninh cười tủm tỉm gật đầu: “Vừa mới cùng dì Chu cắt tỉa cành hoa trong vườn, em cảm thấy vứt đi rất đáng tiếc, nên cắm vào bình hoa đặt ở đây.”
Nói xong, cô gái nhỏ trước mặt lại đến gần nhẹ nhàng ngửi ngửi, ánh mắt như chứa đầy sao uyển chuyển: “Thích không?”
Hoắc Tư Niên nhìn hoa dành dành trong bình hoa, sau đó ánh mắt lại rơi trở về trên người Mạnh Ninh, yết hầu từ từ lên xuống: “Anh thích.”
Mạnh Ninh cảm thấy hài lòng: “Thích là được rồi.”
Thấy lông mày trên gương mặt cô gái cong cong, Hoắc Tư Niên nảy ra ý nghĩ, nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của cô, ôm vào trong lòng, nhìn cô bằng đôi mắt đen, từ từ nói: “Anh cũng muốn được vui vẻ.”
Mạnh Ninh nghi ngờ “à” một tiếng, nghiêng đầu, dùng đôi mắt trong veo long lanh nhìn anh không chớp, giống như không hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên chăm chú và nghiêm túc, hàm ý nói: “Không gặp lâu như vậy, không hôn anh sao?”
Vừa dứt lời, lúc này Mạnh Ninh mới hiểu, không nhịn được mà cười hơi ra tiếng, thì ra tên này vừa gặp mặt đã nghĩ đến chuyện này.
Mạnh Ninh cố nén nụ cười trên môi, bắt chước giọng điệu thường ngày của anh, lười biếng nói: “Nhưng mà, ở đây là phòng đàn, lỡ có người đi ngang qua thì sao?”
Người đàn ông trước mặt hơi nhướng lông mày, bạo dạn xấu xa nói: “Phòng đàn thì sao, sẽ không có ai đến làm phiền.”
Nói xong, Hoắc Tư Niên nắm lấy tay Mạnh Ninh nhẹ nhàng lắc lắc, một người đàn ông làm nũng, Mạnh Ninh cũng không so sánh được.
Anh hơi cúi đầu, đôi mắt hồ ly hẹp dài sâu thẳm nhắm lại, cúi người bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc chờ Mạnh Ninh đến hôn anh, còn không quên nhắc nhở: “Đến đây, anh chuẩn bị xong rồi.”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh im lặng, đôi mắt long lanh từ từ lần theo gương mặt anh tuấn của người đàn ông, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cô bình tĩnh nhìn, hô hấp bất giác trở nên nhẹ hơn, trong lúc hoảng hốt có một sức mạnh vô hình thúc đẩy cô, làm cho cô không kìm lòng được kiễng mũi chân lên, hai tay vịn cánh tay Hoắc Tư Niên, hơi ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại ấm áp của người đàn ông.
Cảm nhận được sự mềm mại chạm vào môi, khóe miệng Hoắc Tư Niên hơi nhếch lên, cánh tay dài ôm lấy eo thon của cô gái, kéo cô vào lòng, giống như thành công, cúi đầu hôn càng sâu hơn.
Cả căn phòng đàn dương cầm chìm trong im lặng, hương thơm của hoa dành dành lan tỏa xung quanh, quanh quẩn quanh quẩn.
Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu lên, cổ hơi đau, muốn thoát ra, nhưng người trước mắt lại như bị mê hoặc, bàn tay to vòng qua eo cách chiếc váy mỏng của Mạnh Ninh, làm nóng làn da mẫn cảm bên eo cô.
Bên tai chỉ có hơi thở và tiếng hôn môi hỗn loạn của hai người, Hoắc Tư Niên càng muốn nhiều hơn, vui vẻ không biết mệt mỏi, Mạnh Ninh bị hôn đến mức hai chân trở nên mềm nhũn, trên khuôn mặt ngọc trắng như sứ tự nhiên hiện lên một vệt đỏ ửng thẹn thùng.
Bên ngoài phòng đàn là nhà trồng hoa và ao nước, ánh nắng tràn vào, không biết từ lúc nào đã thu hút mấy con bướm màu sắc rực rỡ, bay lượn lượn trước những bông hoa trường xuân tươi tốt rực rỡ.
Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại, Hoắc Tư Niên cố nén hơi thở hổn hển, vuốt thẳng mái tóc hơi rối tung xõa trước ngực của bạn gái mình, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sưng mọng của cô gái, anh nuốt xuống cổ họng khô khốc khàn khàn, ngón tay ấm áp chạm vào cánh môi cô, ánh mắt nóng rực lại tràn ngập áy náy: “Có đau không?”
Hoắc Tư Niên vừa mở miệng, giọng nói phát ra từ cổ họng giống như ngậm sỏi, khàn khàn rõ rệt.
Mạnh Ninh thật lâu sau mới có thể bình phục lại hơi thở, đôi mắt nai sáng ngời của cô phủ một tầng sương ẩm, đuôi mắt đã đỏ hoe.
Cô hơi mím môi, đỏ mặt, có chút tức giận lẩm bẩm: “Hơi tê.”
Hoắc Tư Niên dừng một chút: “Anh xoa cho em?”
Anh nghiêm túc nói, trong mắt Mạnh Ninh có chút tức giận, che miệng vội vàng lùi về phía sau nửa bước, chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn người nguy hiểm trước mặt.
Hoắc Tư Niên huýt sáo, trên khuôn mặt anh tuấn vô hại mang theo biểu cảm vô cùng ngây thơ, bất đắc dĩ nói: “Anh không trêu em nữa, chúng ta cùng nhau trở về đi?”
Mạnh Ninh gật đầu, “Dạ” một tiếng.
Khi hai người ra khỏi phòng chơi đàn, người đàn ông trước mặt vậy mà tự nhiên đưa tay ra nắm tay cô, khi chạm vào mu bàn tay cô, Mạnh Ninh như bị thứ gì đó làm nóng, theo phản xạ rút tay về, hơi cau mày, vẻ mặt có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Đây là ở nhà, nếu như ông nội Hoắc và dì Chu nhìn thấy thì sao?”
Thấy Mạnh Ninh cảnh giác như vậy, ngay cả nắm tay cô cũng không cho, Hoắc Tư Niên nhất thời không nói nên lời, một tia đau thương hiện lên trên gương mặt: “Nhưng mà, anh không nhịn được.”
Cô gái nhỏ trước mặt thở dài như ông cụ non, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc nói: “Nhịn không được cũng phải nhịn thôi.”
Hoắc Tư Niên: “…”
Hoa tử đằng cành lá xum xuê treo trên hành lang dẫn ra sân trước, hoa tuy đã héo, nhưng dây leo quấn quanh trụ vẫn tươi tốt như cũ, cô gái nhỏ từng bước nhẹ nhàng đi trước mặt anh, tấm lưng mỏng manh mảnh khảnh được từng đợt ánh sáng ấm áp chiếu vào, mái tóc đen dài mềm mại được nhuộm một màu dịu dàng.
Hoắc Tư Niên cứ từ từ như vậy đi theo phía sau Mạnh Ninh, rất nghe lời mà giữ khoảng cách với cô vợ nhỏ, ánh mắt thâm thúy trầm lặng không nói, toàn bộ hành trình đều đi theo bóng dáng nhỏ nhắn nhẹ nhàng phía trước.
Hai người trở về nhà cũ, đụng phải Hoắc Sâm vừa mới chơi bóng rổ trở về, thiếu niên mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu trắng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lúc này hơi ửng hồng, mái tóc ngắn gọn gàng, trên tay còn ôm một quả bóng rổ.
Hai mắt Mạnh Ninh sáng lên, cười tủm tỉm chào hỏi Hoắc Sâm, mới không gặp một tháng, thiếu niên trước mặt này rõ ràng đã cao hơn rất nhiều, dáng người cao ngất ngưỡng, vẻ non nớt trên gương mặt cũng ít đi, thêm vào đó là hơi thở hòa lẫn giữa người thiếu niên và người trưởng thành.
Nhìn thấy Mạnh Ninh và chú nhỏ đi cùng nhau, vẻ mặt Hoắc Sâm hơi cứng lại, cảm thấy có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng nhìn thấy chú nhỏ thể hiện tình cảm trong vòng bạn bè, tim đập nhanh hơn, dần dần đã từ từ buông tay.
Tình yêu của cậu dành cho Mạnh Ninh, còn chưa kịp bắt đầu, đã bị tự tay chú nhỏ bóp nát từ trong trứng nước, cũng may cậu chưa hoàn toàn sa vào, ngoại trừ tâm trạng có chút buồn, cũng không khó chịu lắm.
“Chú nhỏ, hai người về rồi.” Hoắc Sâm từ từ lên tiếng, chào hỏi hai người, sau đó ôm quả bóng rổ trong lồng ngực trở về phòng ngủ tắm rửa.
Hoắc Tư Niên bình tĩnh trả lời, Mạnh Ninh nhìn theo bóng lưng của Hoắc Sâm, luôn cảm thấy nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của Hoắc Tư Niên trên người Hoắc Sâm.
Thấy bạn gái thơ thẩn nhìn theo bóng lưng của cháu trai, trong lòng Hoắc Tư Niên cảm thấy hơi chua, không hiểu sao lời nói có chút chua ngoa: “Nhìn cậu ấy làm gì, nhìn anh là được rồi.”
Nghe thấy âm thanh, Mạnh Ninh thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Niên, người đàn ông giương đôi mắt hồ ly, ánh mắt rất vô tội.
Mạnh Ninh nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Keo kiệt.”
Không chỉ keo kiệt, mà còn là một bình giấm siêu to.
Hoắc Tư Niên nghe không rõ, dứt khoát cúi người lại gần, hỏi: “Vừa rồi em nói cái gì?”
Mạnh Ninh đang muốn lặp lại, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của quản gia: “Thiếu gia, ông cụ kêu người đi thư phòng một chuyến.”
Hoắc Tư Niên quay đầu lại, hơi nhíu mày: “Bây giờ?”
Quản gia cung kính nói: “Vâng, ngài mau đi qua đi.”
Hoắc Tư Niên đồng ý, lập tức nói với Mạnh Ninh ở bên cạnh: “Anh đi lên trước một chuyến, đợi anh trở về.”
Mạnh Ninh: “Dạ.”
Thấy Hoắc Tư Niên đi lên lầu, Mạnh Ninh lập tức vào bếp giúp dì Chu đang chuẩn bị bữa tối một tay.
Không bao lâu sau, Hoắc Sâm thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, nhìn quanh một vòng, thấy hai bóng dáng đang bận rộn trong bếp, cũng không nhìn thấy chú nhỏ, lập tức đi thẳng tới.
Hoắc Sâm dựa vào cửa, nhìn thoáng qua đống thức ăn đặt bên cạnh bồn rửa, hơi nhíu mày: “Dì Chu, tối nay ở nhà có khách sao?”
Dì chu vui vẻ nói: “Tối nay, nhị thiếu gia và thiếu phu nhân trở về nhà cũ ăn cơm, ông cụ bảo dì đi chuẩn bị nhiều đồ ăn.”
Chú hai và thím hai tương lai sẽ đến???
Vẻ mặt Hoắc Sâm hơi thay đổi, mày nhíu lại càng sâu: “Chuyện lớn như vậy, sao không ai nói cho con biết?”
Hiếm khi thấy Hoắc Sâm phản ứng mạnh như vậy, Mạnh Ninh đang giúp đỡ chọn đồ ăn cũng không tự chủ được ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Dì Chu áy náy nói: “Buổi chiều dì mới nhận được thông báo, con ra ngoài chơi bóng, nên không để ý nói cho con biết.”
Nghe vậy, trong chớp mắt Hoắc Sâm trầm mặc, cả người như lâm vào đại dịch, vẻ mặt có chút rối rắm và bối rối.
Thấy vẻ mặt Hoắc Sâm có chút khó coi, Mạnh Ninh chớp chớp mắt, quan tâm hỏi: “Tiểu Sâm, em không sao chứ?”
Hoắc Sâm ý tứ không rõ liếc nhìn cô một cái, cánh môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em có thể có chuyện gì chứ.”
Nói xong, Hoắc Sâm xoay người rời đi, lại đi lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng của Hoắc Sâm, Mạnh Ninh luôn cảm thấy tâm trạng người này có gì đó không ổn, đặc biệt là khi nghe tin chú hai trở về, hình như cậu ấy rất phiền muộn?
Mạnh Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dì Chu: “Dì, Tiểu Sâm làm sao vậy?”
Dì Chu bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu Sâm từ nhỏ đã sợ chú hai, không chừng biết nhị thiếu gia sắp trở về, có chút căng thẳng đó mà.”
Mạnh Ninh trầm ngâm gật đầu, lúc trước Hoắc Tư Niên có nói với cô, trên anh còn có hai người anh trai, anh cả chính là cha của Hoắc Sâm, quanh năm ở bộ ngoại giao, thường xuyên ra nước ngoài công tác, số lần về nhà trong năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí còn ít hơn Hoắc Tư Niên đến đáng thương, nhưng ông ta thường xuyên xuất hiện trên các bản tin.
Anh trai thứ hai của Hoắc Tư Niên, Hoắc Đình Ân, xưa nay bí ẩn khiêm tốn, Mạnh Ninh ở trong nhà họ Hoắc đã lâu như vậy, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa gặp người, cho dù là bách khoa Baidu, giới thiệu đến Hoắc Đình Ân cũng chỉ vỏn vẹn một câu: Người thừa kế Hoắc thị, hiện là giám đốc điều hành.
Nếu Hoắc Tư Niên là thần tượng của Hoắc Sâm, hai chú cháu có thể ngồi cùng nhau chơi game mà không có bất kỳ khoảng cách thế hệ nào, vậy thì chú hai Hoắc Đình Ân của cậu ấy lại là một vị thần ở trên cao, một tảng băng hình người đang di chuyển, so với cha và ông nội còn lạnh lùng, uy nghiêm hơn.
Nghe dì Chu nói về chuyện quá khứ của Hoắc Sâm và chú hai, Mạnh Ninh cũng từ từ hiểu ra, tại sao Hoắc Sâm lại sợ chú hai như vậy.
–
Lúc này, ở thư phòng lầu hai.
Hoắc Tư Niên gõ cửa thư phòng, nghe thấy tiếng động, ông nội Hoắc ngước mắt lên, bảo anh bước vào, sau đó từ từ tháo chiếc kính lão trên sống mũi xuống, tay nhéo nhéo mi tâm.
“Ba thấy năm nay con rất chăm chỉ về nhà.” Tính ra số lần, đều nhiều hơn gấp mấy lần năm ngoái, ông cụ khép lại tờ tạp chí tài chính trước mặt, trầm giọng nói với Hoắc Tư Niên.
Vẻ mặt Hoắc Tư Niên lạnh nhạt: “Công việc gần đây vừa xong, liền trở về thăm ba.”
Nghe vậy, ông cụ hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia nghi hoặc, ý vị sâu xa nói: “Thật sự không phải là bởi vì cái khác sao?”
Mặt mày Hoắc Tư Niên không có một tia dao động, mặt không chút thay đổi trả lời: “Đó là đương nhiên.”
Ánh mắt ông cụ sâu thẳm, trời sinh khí chất trầm ổn uy nghiêm, cụp đôi mày đen, cố gắng tìm một chút sở hở trên mặt con trai mình, thế nhưng người đàn ông trước mắt lại bình tĩnh điềm đạm, không có một chút sự hoảng loạn.
Ông cụ suy nghĩ một chút, tại sao lại nghe quản gia nói, thằng nhóc thúi này vừa về đến nhà, đã chạy đi tìm Mạnh Ninh?
Thấy ông cụ đang nhìn mình đầy ẩn ý, Hoắc Tư Niên liếc mắt nhìn tạp chí tài chính trên bàn, trên trang bìa của tạp chí là ảnh anh hai Hoắc Đình Ân trong bộ âu phục và đôi giày da, tiêu đề ở bên cạnh cũng rất nổi bật: Hoắc Đình Ân, phỏng vấn người thừa kế của tập đoàn Hoắc thị, lần đầu tiên công khai thân phận đã kết hôn, nhẫn cưới bắt mắt.
Hóa ra ông cụ đang đọc tạp chí, Hoắc Tư Niên bình tĩnh nhìn ra chỗ khác, lạnh nhạt hỏi: “Ba, ba tìm con có việc gì?”
Ông cụ trầm ngâm “Ừ” một tiếng, cầm lấy khăn lau kính ở bên cạnh, từ từ lau chiếc kính lão trên tay: “Sắp tới đám cưới của anh hai con, chắc là con biết rồi?”
Hoắc Tư Niên híp mắt “Vâng, anh có nói cho con biết.”
Ông cụ Hoắc liếc anh một cái, sau đó bỏ kính lão xuống, giống như vô tình nói: “Bây giờ con cũng không còn nhỏ, có phải nên nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
Hoắc Tư Niên: “…”
Đờ mờ???
Tác giả có điều muốn nói:
Ông cụ Hoắc: Để ta xem thằng nhóc này trốn được bao lâu!