Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 49:
Đi tới phòng bếp, Mạnh Ninh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn thấy rau đã được cắt sẵn trên thớt, lại nhìn tạp dề trên người Hoắc Tư Niên, cô cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ nói: “Tại sao anh không đánh thức em dậy?”
Người đàn ông trước mặt khẽ nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm lười biếng mỉm cười: “Tối hôm qua em ngủ hơi muộn nên anh muốn để cho em ngủ thêm.”
Mạnh Ninh: “Nhưng em muốn giúp anh một tay.”
Anh bận rộn trong bếp còn cô thì ngủ trong phòng, như vậy có vẻ không ổn lắm.
Hoắc Tư Niên cong môi, nghiêng đầu nhìn cô: “Được rồi, trong tủ lạnh có nho, em lấy ra rửa giúp anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa dứt lời, mắt cô gái nhỏ ngay lập tức sáng lên, cô nói “được” và lê dép đi lấy nho. Mạnh Ninh mở tủ lạnh ra thấy không gian trong chiếc tủ lớn như vậy đã chứa đầy đồ, ngoài nho ra còn có rất nhiều các loại trái cây khác cũng như các đồ ăn vặt lớn nhỏ.
Mạnh Ninh lấy ra một hộp nho, đi tới bồn rửa: “Anh, bình thường anh hay ăn đồ ăn vặt sao?”
Hoắc Tư Niên xúc đồ ăn ra, nhẹ giọng nói: “Anh không thích ăn nhưng mà biết em thích nên đã bảo trợ lý mua thêm rồi bỏ vào tủ lạnh.”
Vậy ra tất cả là chuẩn bị cho cô.
Mạnh Ninh từ từ chớp mắt, hai chữ “cảm ơn” thiếu chút nữa đã được thốt ra, trái tim cô như được một bàn tay vô hình bóp nhẹ một cái, cô khẽ cúi đầu, cẩn thận rửa sạch nho trong giỏ.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy Hoắc Tư Niên nấu ăn. Đôi bàn tay trắng nõn và mảnh mai của người đàn ông đó thật tuyệt vời, anh có thể chơi piano, chơi trống và bây giờ còn có thể nấu ăn. Động tác của anh điêu luyện hoàn toàn không giống một công tử nhà giàu được nuông chiều, hay một ca sĩ bận rộn sáng tác, cả người anh lại thêm chút mùi khói lửa.
Mạnh Ninh khẽ mím môi, trong lòng thầm xúc động, Hoắc Tư Niên thực sự là một người hoàn hảo, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được anh.
Hoắc Tư Niên còn đang bận rộn, Mạnh Ninh đi theo anh từng bước giống như đồ ăn hại. Vậy nên cô hái quả nho lớn nhất, kiên nhẫn và tỉ mỉ lột vỏ, đưa cho Hoắc Tư Niên, cô nói một cách nhẹ nhàng dễ chịu, còn có mấy phần nịnh nọt: “Anh à, anh đã vất vả như vậy, quả nho này là cho anh.”
“Anh đang dở tay.” Hoắc Tư Niên cầm thìa gỗ xào rau, hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Em đút cho anh được không?”
“Được.” Mạnh Ninh không chút do dự, đút nho vào miệng Hoắc Tư Niên, một giọt nước nhỏ trong suốt dính trên ngón tay trắng nõn và mảnh mai của cô.
Hoắc Tư Niên liếc nhìn cô một cái, hơi cúi đầu xuống, cắn trái nho đã bóc sẵn vào miệng, đôi môi mỏng của anh lướt trên đầu ngón tay mềm mại và mảnh mai của cô gái.
Anh nhai hai lần mặt không chút thay đổi, Mạnh Ninh nghiêng đầu nhìn anh, lông mày nhíu lại, cô nhìn anh một cách chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Anh, nho có ngọt không?”
Hoắc Tư Niên liếm môi dưới, ánh mắt thâm thúy, nhìn cô vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Không rõ vị gì.”
Chẳng lẽ là không ngon sao?
Mạnh Ninh lấy một quả bỏ vào miệng, khi cô cắn nó, nước nho ngọt ngào lập tức trào ra giữa môi và răng, vị ngọt hơi chua, thịt nho căng mọng, rõ ràng là rất ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi môi mềm mại hồng nhuận của cô gái dính một ít nước nho ẩm ướt, đầu lưỡi màu hồng khẽ liếm khóe miệng, đôi mắt dài và hẹp của Hoắc Tư Niên hơi nheo lại, ánh mắt sâu xa.
Mạnh Ninh đang định phản bác lại, cô vừa mở miệng thì người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi người, áp đôi môi mỏng ấm áp hôn lên khóe miệng cô.
Mạnh Ninh sững sờ tại chỗ, lông mi dài dày của cô rung động, cảm giác mềm mại thoáng qua.
Thân thể của Hoắc Tư Niên hơi lùi lại, môi mỏng của anh áp lên môi cô, giọng nói mang theo ý cười bật ra từ cổ họng ấm áp của anh, anh nghiêm túc nói: “Là vị ngọt.”
Mạnh Ninh bị anh đè lên, khuôn mặt rạng rỡ của cô lập tức đỏ bừng, khóe miệng bỏng rát, anh luôn hôn khi cô còn chưa kịp chuẩn bị.
Mạnh Ninh dường như có thể nhìn thấu thủ đoạn của anh, cô cau mày và mím môi: “… Vừa rồi anh còn nói không có vị gì.”
Cổ họng Hoắc Tư Niên căng lên, anh cười khẽ: “Vậy thì để anh nếm thử lại xem?”
Mạnh Ninh chớp mắt nhìn anh, đôi mắt hạnh sáng ngời, cô lắc đầu: “Nghĩ hay thật.”
Hoắc Tư Niên không tin, đúng lúc anh vừa cúi người định hôn tiếp thì đột nhiên có tiếng mở cửa, tiếp theo là giọng nói của trợ lý Viên Dịch: “Anh Niên, em đã mang tất cả những thứ anh cần…”
Viên Dịch xách một túi lớn và mở cửa khóa mật mã đi vào như mọi lần, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu ta sững người tại chỗ, tròn mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp nói nốt mấy chữ cuối cùng đã đột ngột dừng lại.
Mạnh Ninh cũng sửng sốt trước diễn biến không lường trước được này, nhất là khi nhìn thấy Viên Dịch đột nhiên xuất hiện, cô vừa xấu hổ vừa khó chịu, vô thức rụt vào trong vòng tay của Hoắc Tư Niên như một con thỏ sợ hãi, cái đầu lông xù vùi vào ngực anh như một con chim cút.
Hoắc Tư Niêm nắm lấy vai cô bằng cánh tay dài của mình và ôm cả người cô vào lòng. Anh ngước mắt lên nhìn Viên Dịch đã hóa đá ở nơi cách đó không xa, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cứ để đồ ở đó đi.”
Viên Dịch rất nhanh trí nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng phòng bếp, trực giác mách bảo là mình đã gây họa, nhất là lại chứng kiến cảnh thân mật như vậy của ông chủ và bà chủ. Lúc này cậu ta rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu ta cứ ấp a ấp úng nói: “Anh Niên, nếu không có việc gì nữa, em đi trước nhé?”
Hoắc Tư Niên khẽ “ừ” một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng không có chút cảm xúc thừa, cũng không có gì chỉ trích.
Viên Dịch thường mang đồ cho anh, hoặc là đưa quản gia đến dọn dẹp, trước đây là để sắp xếp phòng ngủ cho Mạnh Ninh, vì vậy để tiện Hoắc Tư Niên đã đưa mật khẩu chỗ này cho Viên Dịch nhưng hôm nay anh lại quên nhắc cậu ta là Mạnh Ninh đang ở đây.
Nghe được tiếng “ừ” của Hoắc Tư Niên, Viên Dịch cảm thấy như được đại xá, cậu ta đặt đồ trong tay xuống rồi nhanh chóng rời đi, chân lướt nhanh như gió, bóng lưng vội vàng.
Khi cửa thang máy đóng lại, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Viên Dịch mới được thả lỏng, cuối cùng cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết vừa rồi cậu ta đã lúng túng như thế nào. Mạnh Ninh giờ đã là một người quan trọng trong vòng bạn bè của Hoắc Tư Niên rồi, hầu như tất cả bạn bè xung quanh đều biết Hoắc Tư Niên đang yêu, mặc dù bạn gái còn trẻ nhưng Hoắc Tư Niên đã bị tóm chặt.
Vốn dĩ cậu ta còn lo lắng rằng anh Niên sẽ trừ lương cậu ta để dỗ dành bạn gái của mình, nhưng may mắn thay ông chủ của cậu ta cũng là người thấu tình đạt lý.
Nhớ lại lúc nãy Hoắc Tư Niên đang đeo tạp dề vào bếp nấu ăn, Viên Dịch nghĩ thật không thể tin được, như thể cậu ta đã khám phá ra thế giới mới, anh Niên thực sự xuống bếp nấu ăn cho bạn gái, chuyện này mà nói ra thử hỏi có mấy người dám tin.
Sau khi trợ lý rời đi, Hoắc Tư Niên vuốt ve tấm lưng gầy của Mạnh Ninh, nhỏ giọng an ủi: “Đừng căng thẳng, Viên Dịch đã đi rồi.”
Cô gái trong lòng anh im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao đây, bị anh Viên Dịch nhìn thấy rồi.”
Khóe miệng Hoắc Tư Niên nhếch lên một nụ cười, anh dụi chiếc cằm mỏng rắn chắc lên đỉnh mái tóc đen mềm mại của cô: “Không sao, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ quen.”
Mạnh Ninh: “?”
Mạnh Ninh vốn tưởng rằng Hoắc Tư Niên sẽ an ủi cô, nhưng không ngờ anh lại nói câu này.
Cô phồng má ngượng ngùng, sắc mặt còn đỏ hơn trước, cô hơi khó chịu muốn bóp chặt phần thịt quanh eo của Hoắc Tư Niên, nhưng tiếc là nó quá cứng, không thể véo được chút nào.
Cô nghiêng đầu nói lầm bầm: “Em không có mặt dày như anh đâu.”
Hoắc Tư Niên vào hùa: “Được, được rồi, anh là người mặt dày nhất.”
“Tới đây, ăn cơm thôi.”
Nhìn thấy bữa trưa của Hoắc Tư Niên làm, tất cả đều là những món cô yêu thích, Mạnh Ninh bất giác nuốt nước bọt, mặc dù ngoài miệng không nghe lời nhưng thân thể cô rất thành thật, cô bê đồ ăn, xới cơm còn chăm chỉ và nhanh nhẹn hơn cả Hoắc Tư Niên.
Ăn trưa xong, Mạnh Ninh xung phong nhận việc đi rửa bát, Hoắc Tư Niên ngoài miệng thì đồng ý nhưng đến lúc làm việc, anh tự mình làm hết hoàn toàn không để Mạnh Ninh đụng vào nước chút nào.
Mạnh Ninh cũng đeo tạp dề vào nhưng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Hoắc Tư Niên rửa bát, việc duy nhất cô có thể làm là vâng lời anh cất bát đũa vào tủ.
Hoắc Tư Niên đang suy nghĩ xem có nên thay máy rửa bát hay không thì cô gái nhỏ bên cạnh đi tới, nhẹ nhàng kéo áo của anh: “Không phải anh nói sẽ để em rửa bát sao?”
Hoắc Tư Niên cụp mắt xuống, lông mi dài đen nhánh, thẳng tắp che khuất hốc mắt sâu thẳm, anh dùng đôi tay mới rửa sạch bóp đôi má mềm mại như kẹo bông của cô gái, giọng điệu thản nhiên, cười nói: “Anh đón em tới đây không phải là để làm việc.”
Người đàn ông trước mặt cô nói rất nghiêm túc, Mạnh Ninh nhất thời không thể phản bác lại, cô mím môi ngoan ngoãn nói “ồ”.
Hoắc Tư Niên đang dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp thì đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác mềm mại, anh hơi dừng lại, nhìn xuống thấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái ôm eo mình, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Ninh ôm lấy anh từ phía sau, cảm nhận được hơi ấm từ lưng người đàn ông, giọng cô nghẹn lại: “Không sao, chỉ là em muốn ôm anh một cái.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên hơi mím lại thành một đường thẳng, anh cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn đôi tay đang ôm eo mình, ánh mắt chợt dịu dàng, thật sâu và thật dài.
Anh thích cô dính lấy mình như vậy.
Chỉ cần Mạnh Ninh ôm lấy anh như thế này, ánh mặt trời buổi chiều tràn vào phòng, nhẹ nhàng bao bọc lấy hai người đang ôm lấy nhau, sinh ra một chút thời gian yên tĩnh. Cô tận hưởng khoảng thời gian chỉ có riêng hai người như vậy, yên tĩnh và bình yên, không có bất kỳ sự quấy rầy nào, giống như là hai người yêu trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, càng giống như một cặp vợ chồng son đã kết hôn nhiều năm.
Trước khi đến thủ đô, Mạnh Ninh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình một cách cẩn thận, vì vậy cô học luôn cố gắng học hành chăm chỉ, chưa bao giờ dám nghỉ ngơi. Việc thi vào đại học A cũng nằm trong kế hoạch của cô, nhưng bây giờ cô đã có Hoắc Tư Niên, cô không thể không nghĩ rằng tương lai có thể tốt hơn những gì cô dự định.
Cơ thể của Hoắc Tư Niên có mùi rất thơm và dễ chịu, mang theo vị bạc hà mát lạnh, mỗi lần ngửi, Mạnh Ninh đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảm nhận được nhiệt độ trên người của Hoắc Tư Niên, trong lòng Mạnh Ninh dao động, cô thì thầm với anh: “Cảm ơn anh đã tốt với em như vậy.”
Hoắc Tư Niên hơi nghiêng đầu, đối diện với nàng, không nhịn được cười: “Không phải là nên tốt với người yêu của mình sao?”
Trong giọng điệu của anh có chút kiêu ngạo, thậm chí anh còn muốn Mạnh Ninh khen anh.
Mạnh Ninh nhắm mắt lại, khóe môi cong lên thành nụ cười, cô áp hai má vào tấm lưng rộng và ấm áp của người đàn ông, xoa nhẹ như một chú mèo con, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp của cô chào đón ánh chiều tà ấm áp, sau đó cô cười híp mắt nói: “Đúng, bạn trai của em là tốt nhất.”