Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 33:
Sau đêm đó, Hoắc Tư Niên lại biến thành người bận rộn.
Hôm sau Mạnh Ninh dậy sớm, chỉ nhìn thấy thím Chu đang bận rộn ở phòng khách. Thím Chu thấy Mạnh Ninh xuống tầng thì nhớ tới lời dặn dò của Hoắc Tư Niên trước khi đi, thím ấy vội vàng nói: “Tư Niên bảo thím nói với cháu một tiếng, thời gian sắp tới cậu ấy sẽ rất bận rộn, hai tuần nữa mới có thể về được.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng không nhịn được lặng lẽ lẩm bẩm. Những lời này anh nói thẳng với cô là được, sao còn để thím Chu chuyển lời chứ.
Giữa tháng bảy, cuối cùng Mạnh Ninh cũng đã chờ được kết quả trúng tuyển đậu vào Đại học A như mong muốn. Hứa Dữu Dữu cũng trúng tuyển vào một trường ở Thủ đô. Mặc dù hai người không học cùng trường, nhưng cách nhau rất gần, cuối tuần vẫn có thể gặp mặt.
Tiếp đó còn hơn bốn mươi ngày nghỉ, Hứa Dữu Dữu rất hào hứng bắt đầu lên kế hoạch đi chơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ninh Ninh, có chỗ nào cậu cực kỳ muốn đi không? Chúng ta đi du lịch tốt nghiệp đi!”
“Thành phố biển thì thế nào? Chúng ta có thể đi xem mặt trời lặn.”
“Hoặc là đi leo núi, đến đỉnh núi ngắm bình minh!”
Ý tưởng của Hứa Dữu Dữu cái này nối tiếp cái kia, Mạnh Ninh nghe xong cũng vô cùng động lòng, bởi dù sao ở trong nhà suốt hai tháng cũng rất khó chịu. Có điều trước khi quyết định, cô phải xem thử mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong ngân hàng, trước mắt chỉ có bốn chữ số, vé máy bay khứ hồi cũng đã tốn nhiều rồi, càng đừng nói đến ở lại chơi.
Mạnh Ninh thở dài, thành thật trả lời: “Đi du lịch ở nơi khác chắc khó thực hiện được, nếu chơi ở Thủ đô thì còn tạm.”
Mặc dù Hứa Dữu Dữu cảm thấy tiếc nuối, nhưng cân nhắc đến tình hình tài chính của bạn thân, cô ấy dứt khoát chọn địa điểm du lịch ở Thủ đô, nơi mà chỉ cần ngồi xe điện ngầm công cộng là có thể tới.
Sau khi Mạnh Ninh tới Thủ đô, phần lớn thời gian cô đều ở lại nhà họ Hoắc và trường học, cuộc sống chỉ có hai điểm một đường, hiếm khi được cơ hội đi ra ngoài chơi. Lần này Hứa Dữu Dữu làm dân bản địa lên kế hoạch dẫn Mạnh Ninh dạo quanh tất cả các điểm vui chơi thú vị ở Thủ đô.
Hứa Dữu Dữu cố ý liệt kê ra kế hoạch hành trình với khoảng hai mươi điểm tham quan. Mạnh Ninh vui vẻ đồng ý, vừa lúc trong khoảng thời gian này Hoắc Tư Niên không có ở nhà, cô cũng tiện dời đi chút lực chú ý, không suy nghĩ tới anh nữa.
–
Điểm đến đầu tiên của hai cô gái là Thiên Đàn (1).
Cho dù Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu tới rất sớm, nhưng vừa đến điểm du lịch thì tầm nhìn lại toàn là du khách đông nghịt. Hai người lọt thỏm trong dòng người tấp nập giữa tường đỏ ngói xanh, chỉ có thể dùng tốc độ của rùa mà di chuyển theo đám người phía trước.
Hứa Dữu Dữu bất đắc dĩ thở dài: “Lượng người đi chơi đợt nghỉ hè này nhiều quá trời quá đất! Đi vào thì dễ, đi ra thì khó.”
Du khách bản địa đã nhiều rồi, còn thêm du khách ở những nơi khác không ngừng đổ xô kéo đến, bấy giờ Hứa Dữu Dữu mới hối hận bởi hai người ra đây chơi là sai lầm.
Nắng gắt chói chang trên đầu, Mạnh Ninh bị nắng chiếu đến nỗi gương mặt phiếm hồng, trán toát một tầng mồ hôi mỏng làm ướt những sợi tóc nhỏ vụn dính vào vành tai.
Mạnh Ninh gục đầu xuống, trông như cái cây héo rũ và thiếu nước, ngay cả làn hơi khi thở ra cũng nóng rực. Dữu Dữu lầu bầu vài tiếng rồi cùng cô di chuyển chậm chạp trong đám đông chen chúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ước chừng khoảng ba giờ sau, hai người mới đi ra khỏi Thiên Đàn. Nếu bỏ qua đám người đông nghịt này thì thực ra Thiên Đàn cũng xem như địa điểm du lịch thú vị.
Hai người cùng đến nhà hàng gần đó ăn cơm. Mạnh Ninh đang dùng di động tìm bản đồ chỉ đường, bỗng nhiên Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh kích động túm lấy cánh tay cô, ngữ điệu cô ấy không kìm nén được sự hưng phấn: “Ninh Ninh mau xem, là Hoắc Tư Niên kìa!”
Nghe thấy cái tên Hoắc Tư Niên, đầu óc hơi choáng của Mạnh Ninh tỉnh táo lại ngay tức khắc. Tay cầm di động của cô cũng run đến nỗi suýt nữa không cầm chắc. Cô thầm nghĩ sao anh lại ở đây?
Vào lúc Mạnh Ninh hoảng loạn nhìn khắp nơi xung quanh, Hứa Dữu Dữu xoay người cô, chỉ vào màn hình 3D to lớn của một tòa nhà trung tâm thương mại cách đó không xa: “Anh ấy ở kia!”
Mạnh Ninh nhìn theo hướng bạn tốt chỉ, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó. Ngũ quan góc cạnh tuấn tú của người đàn ông được phóng đại trên màn hình lớn. Hàng mày dày rậm, hốc mắt sâu, anh mặc một thân âu phục màu đen, áo sơmi màu trắng được cài tỉ mỉ đến tận cái cúc đầu tiên. Cảm xúc trong cặp mắt đen như mực rất nhạt, không có chút ý cười, cả người anh lộ ra khí thế cấm dục lạnh lùng.
Trong màn hình đang phát trích đoạn ngắn trong MV của Hoắc Tư Niên, trông có vẻ giống với Hoắc Tư Niên mà cô tiếp xúc trong cuộc sống hằng ngày, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn giống. Mạnh Ninh im lặng, cô không chớp mắt nhìn anh vài giây, trái tim vừa rồi còn căng thẳng đột ngột đã bình tĩnh lại.
Không ít người dừng chân ngắm nhìn Hoắc Tư Niên trên màn hình 3D, còn có người cầm di động chụp ảnh. Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh đưa điện thoại di động cho Mạnh Ninh, cô ấy hưng phấn nói: “Ninh Ninh, cậu cũng giúp tớ chụp một tấm đi!”
Mạnh Ninh mím môi dưới: “Được.”
Sau khi ăn trưa, hai người còn muốn tiếp tục đặt vé đến trạm tiếp theo, nhưng nhiệt độ ngoài trời lúc này đã hơn 36 độ, làn gió thổi tới cũng mang theo một lớp nhiệt giống như bản thân đang ở trong lồng hấp. Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu chán nản nhìn nhau, hai người rất ăn ý lựa chọn tạm dừng chuyến hành trình này, về nhà nằm điều hòa.
–
Chuyến hành trình ngắn ngủi kết thúc. Sau khi về đến nhà, Mạnh Ninh cảm thấy hai cái đùi đã không còn là của mình nữa. Nhắm mắt lại, cô không có ấn tượng gì nhiều với hai điểm tham quan du lịch ngày hôm nay, bởi chỉ có đầu du khách nhìn mãi không hết.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, Mạnh Ninh không ăn uống gì. Cô cũng xây xẩm mặt mày, triệu chứng choáng đầu càng ngày càng rõ ràng.
Mạnh Ninh sờ gương mặt bị phơi nắng phát nóng, bất đắc dĩ đành phải đi tìm thím Chu xin ít đá, chuẩn bị đắp mặt và trán. Thím Chu nhìn thấy gương mặt bị phơi nắng đỏ bừng của Mạnh Ninh thì sờ trán của cô rồi khẳng định với vẻ giàu kinh nghiệm: “Cháu bị cảm nắng rồi.”
Nói xong, thím lấy dầu cù là trong hòm thuốc ra, bôi lên huyệt thái dương của cô gái nhỏ.
Mạnh Ninh nói tiếng cảm ơn với thím Chu rồi trở về phòng ngủ trong trạng thái đầu nặng chân nhẹ. Vào lúc đại não cô còn đang lơ mơ, bên tai truyền đến tiếng rung của di động. Mạnh Ninh vùi đầu xuống gối, vươn tay sờ di động. Cô không xem thông báo đã thẳng tay ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo?” Mạnh Ninh mở miệng nói với giọng khàn khàn, đôi mắt híp chặt.
Đầu điện thoại bên kia rõ ràng yên lặng mất một lúc, vài giây sau mới truyền đến giọng nói trầm ổn êm dịu của người đàn ông với âm cuối hơi kéo dài: “Nghe thím Chu nói là em bị cảm nắng à?”
Tiếng nói và giọng điệu quen thuộc không nhanh không chậm tiến vào tai Mạnh Ninh, cô giật mình một cái rồi mở choàng mắt, vội vàng nhìn vào màn hình di động.
Đúng là Hoắc Tư Niên, không phải ảo giác của cô.
Bởi vì ý thức được đây là cuộc điện thoại của Hoắc Tư Niên, cả người Mạnh Ninh đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô vội vàng bò dậy ngồi trên giường, ôm gối ngồi xếp bằng, xong mới nhẹ giọng đáp: “Có một chút, nhưng hiện tại em đã khá hơn nhiều.”
Người này đúng là tin tức nhanh nhạy, không ngờ mới đó mà thím Chu đã nói cho anh rồi.
Vào lúc này, Hoắc Tư Niên đang quay phim trong studio, giờ là thời gian nghỉ ngơi, bên cạnh thường có nhân viên công tác dọn đạo cụ đi ngang qua, anh lạnh nhạt thu mắt về. Nghe giọng của Mạnh Ninh trong di động, gương mặt lạnh lùng của anh dịu xuống tự lúc nào: “Anh bảo thím Chu nấu chè đậu xanh, đợi lát nữa em nhớ uống.”
Mạnh Ninh mím môi rồi nghiêm túc gật đầu, chợt nhận ra Hoắc Tư Niên không nhìn thấy, cô mới mở miệng: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
Câu chuyện dường như sắp đến điểm kết thúc, Hoắc Tư Niên lo lắng Mạnh Ninh sẽ cúp điện thoại luôn vào giây tiếp theo thế là anh lại hỏi: “Hôm nay em đi ra ngoài chơi với bạn à?”
Mạnh Ninh nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: “Vâng, ban đầu là muốn làm một chuyến du lịch tốt nghiệp ngắn, chỉ là em không ngờ thời tiết bên ngoài nóng như thế, người cũng rất nhiều.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên thoáng nhướng mày, anh thong thả cong môi: “Du lịch tốt nghiệp?”
Mạnh Ninh: “Vâng ạ.”
Hoắc Tư Niên không cần nghĩ đã nói: “Thật ra vào mùa này, trong nước không có chỗ nào chơi vui đâu.”
Thời tiết nóng thì đã đành, đằng này nơi nào cũng toàn người là người, càng đừng nói tới du khách khắp nơi đổ về Thủ đô du lịch vào kì nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm.
Ngữ điệu của Hoắc Tư Niên nhẹ nhàng bâng quơ, Mạnh Ninh há miệng nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô không biết đáp lại ra sao. Dù gì thì cô lớn vậy rồi, nơi xa nhất từng đến chỉ có Thủ đô.
Hoắc Tư Niên dừng một chút rồi mở lịch trình ra xem những sắp xếp gần đây, đôi mắt đen chợt thoáng vẻ suy tư.
Anh đang muốn nói điều gì đó nhưng trợ lý ở bên cạnh chạy đến ra hiệu bằng mắt với anh rằng đã đến lúc chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Hoắc Tư Niên khẽ gật đầu, đôi môi mỏng hé mở, anh nói với chất giọng trầm thấp nhưng cũng rất đỗi dịu dàng: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc trước.”
Mạnh Ninh: “Dạ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Mạnh Ninh nhìn màn hình di động rồi thất thần, cũng không biết lúc này Hoắc Tư Niên đang bận chuyện gì, anh làm việc có mệt không, có vất vả không. Hình như ngoài nói cảm ơn với anh, cô chẳng giúp gì được gì cả.
Mạnh Ninh ném điện thoại di động sang một bên, cái đầu xoã tung vùi vào chiếc gối mềm mại. Cô thấp giọng thở dài một tiếng khó nghe thấy.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, “Chuyến du lịch tốt nghiệp” của Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu chỉ có thể tuyên bố kết thúc sớm. Tuy Mạnh Ninh cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến cảnh cô còn thời gian bốn năm đại học để bù đắp cho lần tiếc nuối này, tâm trạng cũng vui lên rất nhiều.
–
Trời đã về khuya, người trong nhà đã ngủ, Mạnh Ninh nhẹ tay nhẹ chân xuống tầng lấy nước. Chẳng bao lâu sau, trong cảnh yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.
Mạnh Ninh nắm chặt cốc nước, nâng mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì nhìn thấy hai bên đèn xe sáng lên bên ngoài cửa sổ sát đất, chính là chiếc xe bảo mẫu màu đen quen thuộc.
Ánh mắt của Mạnh Ninh ngưng lại. Tiếp theo, cô nhìn thấy trợ lý bên ghế phụ dẫn đầu xuống xe trước, sau đó anh ta đi đến ghế sau và kéo cửa xe.
Một bóng người cao gầy và thẳng tắp xuất hiện. Mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng, góc nghiêng mặt của anh như được dao khắc thành, góc cạnh lại sâu sắc, đường nét xương quai hàm thanh thoát rõ ràng, sống lưng thẳng như trúc được ánh trăng lạnh bao phủ, tạo ra một cái bóng dài trên mặt đất.
Là Hoắc Tư Niên.
Không phải thím Chu nói rằng gần đây anh rất bận, phải một khoảng thời gian nữa mới về ư? Sao hôm nay anh đột nhiên về rồi?
Mạnh Ninh chớp mắt, trong lúc cô do dự xem bây giờ có nên về phòng ngủ để tránh cho lát nữa chạm mặt xấu hổ hay không thì dường như người đàn ông bên ngoài cửa sổ sát đất đã nhìn thấy ánh sáng trong nhà ăn. Sau khi xuống xe, ánh mắt đầu tiên của anh đã nhìn vào vị trí của Mạnh Ninh.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau cách cửa kính trong suốt, và cả bóng đêm đặc sệt. Hoắc Tư Niên thong thả chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo và lạnh lùng được đèn tường lắp ngoài cửa chiếu sáng. Mũi anh cao như núi, ý cười nhạt nơi khóe môi cũng trở nên rõ ràng.
Mạnh Ninh thoáng ngừng thở, tay không tự giác siết chặt cốc nước, ý nghĩ muốn trốn chạy thật nhanh cũng bị xua tan trong lúc lơ đãng.
“Anh Niên, việc chụp ảnh bìa tạp chí dời lại đến đầu tháng sau tiến hành. Lão Trương còn nói, nếu tuần sau anh không có thời gian tham dự hoạt động tuyên truyền thì phải quay một đoạn VCR giữ em trước.”
Trợ lý ở bên cạnh anh báo cáo hành trình tiếp đó từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Không thấy anh đáp lại, trợ lý ngẩng đầu mới phát hiện đôi mắt ông chủ nhà mình đang nhìn thẳng vào cô gái nhỏ mảnh khảnh đẹp xinh qua khung cửa sổ mà không chớp mắt lấy một cái.
Nhìn thấy Mạnh Ninh, trợ lý gần như vừa nhìn đã nhận ra, đây là cô bé lần trước được ông chủ bế công chúa ở quán rượu.
Đêm đó ở quán rượu, hành động khác người của Hoắc Tư Niên thực ra đã bị không ít người ở đấy chụp được. Vậy nên trợ lý không thể không tra xét camera theo dõi, rồi phải cho mỗi người ở đó một phong bì rất lớn mới áp được những video ấy xuống.
Địa vị của cô bé ở trong lòng anh Niên không phải bình thường, trợ lý thức thời không nói nữa. Anh ta chỉ cảm thấy ánh mắt ông chủ nhà mình bây giờ cực kỳ giống ánh mắt của một chú chó Golden khi nhìn thấy món đồ chơi nó yêu thích, hai mắt đều sáng cả lên.
Yên lặng vài giây, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn. Anh trầm giọng mở miệng: “Tôi biết rồi, ngày mai gửi VCR cho cậu.”
“Cậu có thể đi về.”
“Vâng.”
Tài xế và trợ lý lên xe, nhìn ông chủ của họ sải bước chân dài đi vào phía trong nhà.
Mạnh Ninh đứng ở nhà ăn cũng chưa được bao lâu, nếu vừa rồi đã nhìn thấy nhau thì cứ gặp mặt chào hỏi anh một câu rồi lại lên tầng.
Hoắc Tư Niên đẩy cửa tiến vào, lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ cầm cốc bằng hai tay. Cô mặc trên người đồ ngủ hoạt hình gồm áo ngắn tay và quần, chiều dài quần vừa hay đến đùi để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn thon dài lại thẳng tắp cân xứng, trắng hồng từ trên xuống dưới.
Hoắc Tư Niên mím môi, hàng mày đen như lông quạ nhíu nhẹ, ánh mắt anh nặng nề rơi xuống. Anh yên lặng không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Mạnh Ninh vốn còn muốn chủ động chào hỏi với anh, nhưng thấy Hoắc Tư Niên không lên tiếng, cô cũng theo tầm mắt đăm chiêu của anh nhìn vào chiếc quần ngủ gấu nhỏ của mình. Chiều dài này đúng là ngắn hơn chiếc váy ngủ chấm gối rất nhiều.
Mạnh Ninh chớp mắt, bất an di động cẳng chân.
Hoắc Tư Niên mím môi, hầu kết nổi lên nhẹ nhàng di chuyển. Anh lẳng lặng dời tầm mắt rồi thấp giọng hỏi: “Muộn vậy sao em còn chưa ngủ?”
Mạnh Ninh chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời anh: “Em hơi khô miệng nên xuống dưới lấy cốc nước.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên gật đầu, ánh mắt anh không tự giác liếc qua. Đôi mắt đen trở nên thâm sâu, anh lơ đãng hỏi: “Sao em không mặc cái váy hoa nhí kia?”
Vừa mở miệng, Hoắc Tư Niên đã hối hận ngay. Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này chứ???
Mạnh Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, cô “dạ” một tiếng, gò má trắng mịn như ngọc bỗng nóng lên. Cô nhỏ giọng giải thích với vẻ lúng ta lúng túng: “… Hôm nay hơi nóng.” Cho nên cô mặc đồ bộ.
Hoắc Tư Niên mím môi, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cọ chóp mũi, anh nhanh chóng dời đề tài, hỏi: “Thứ tư tuần này với mấy ngày hôm sau, em có rảnh không?”
Mạnh Ninh mở to hai mắt: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Tư Niên khẽ nhếch khóe miệng, anh bình thản nói: “Không có việc gì, gần đây anh định ra nước ngoài quay phim, cũng không bận lắm.”
“Nếu em rảnh, có thể đến Thụy Sĩ tránh nóng cùng anh.”
Nghe anh nói vậy, Mạnh Ninh chớp mắt, đôi mắt hạnh trong trẻo và sạch sẽ rạng rỡ ánh sáng, ngữ điệu có chút không chắc chắn: “Thật không ạ?”
Hoắc Tư Niên thấp giọng đáp một tiếng, môi mỏng lúc đóng lúc mở nói: “Nghe thím Chu nói, chuyến du lịch tốt nghiệp của em với bạn đã bị hoãn rồi à?”
Đúng thật là vậy, Mạnh Ninh cúi đầu.
Hoắc Tư Niên cong môi, đuôi mắt hẹp dài nhiễm ý cười nhàn nhạt. Anh chậm rãi nói: “Bị hoãn cũng không sao.”
Anh bảo: “Anh bù lại cho em.”
(1) Thiên Đàn (天坛): Có nghĩa là Đàn thờ Trời, đây là một quần thể các tòa điện thờ ở nội thành phía Đông Nam của Bắc Kinh, vị trí tương ứng ở quận Tuyên Vũ hiện tại. Được biết đến là một công trình to lớn có giá trị văn hóa cao, được UNESCO xếp vào di sản văn hóa của thế giới.