Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 31:
Cả buổi chiều, Mạnh Ninh ở lại phòng ngủ, hộp nhạc Hoắc Sâm đưa được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên giá sách.
Hứa Dữu Dữu gọi điện thoại tới, hỏi cô chuyện đăng ký nguyện vọng.
“Ninh Ninh, cậu suy xét rõ ràng chưa? Cậu có chắc chắn muốn đăng ký vào đại học A không?”
Mạnh Ninh đang xem trang web, nghe vậy thì thấp giọng đáp. Đại học A là trường học dịch thuật top 1 trong nước, sau khi có thành tích thi đại học, ông cụ Hoắc cố ý tới hỏi cô muốn đến trường nào, còn tìm giáo viên cho Mạnh Ninh ý kiến mang tính chuyên nghiệp để đăng ký nguyện vọng.
Mạnh Ninh nói: “Dữu Dữu, cậu nghĩ xong muốn đăng ký vào trường nào chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra nữa.”
Hứa Dữu Dữu không có chí lớn, thành tích vừa hay vượt qua tiêu chuẩn, cô ấy cũng không muốn rời nhà quá xa, mấy trường nguyện vọng chuẩn bị kê khai đều ở Thủ đô.
“Với số điểm của tớ, muốn đến đại học A thật sự quá khó, dứt khoát ở lại Thủ đô, chúng ta ở cùng học trong thành phố, cuối tuần có rảnh còn có thể hẹn ăn cơm mà.”
“Được đó.”
Giọng nói ấm áp, mềm mại và dịu dàng của cô truyền đến, Hứa Dữu Dữu không muốn cúp điện thoại, từ khi biết Mạnh Ninh và thần tượng cô ấy hâm mộ nhiều năm cùng ở dưới một mái hiên, cô ấy đã cảm thấy rất huyền diệu. Rõ ràng Mạnh Ninh quá bình tĩnh, lúc trước đi học vẫn cứ như người bình thường, nếu đổi lại là Hứa Dữu Dữu, cô ấy hận không thể hô hào với cả thế giới!
Hứa Dữu Dữu siết chặt di động, đè thấp giọng rồi lặng lẽ hỏi: “Đúng rồi Ninh Ninh, có thể hỏi cậu chuyện này được không?”
Mạnh Ninh chớp mắt: “Cậu hỏi đi.”
Hứa Dữu Dữu kích động nhưng vẫn kiềm chế giọng nói: “Cậu với nam thần của tớ, là Hoắc Tư Niên ấy, hiện tại có quan hệ gì đấy, tớ thật sự tò mò chết đi được!”
Hứa Dữu Dữu vốn đang lo lắng rằng cảnh tượng phát sinh ở quán rượu đêm đó rất có khả năng sẽ lên hot search, không ngờ trên Weibo lại gió êm sóng lặng, không có việc gì phát sinh, chuyện này thật sự quá vô lý!
Không ngờ rằng Hứa Dữu Dữu đột nhiên hỏi tới chuyện này, đại não của Mạnh Ninh thoáng ngơ ra hai giây, cô mím môi, trầm giọng nói: “Thì là… quan hệ rất bình thường.”
Hứa Dữu Dữu cau mày “à” một tiếng: “Chuyện này vô lý lắm, nhìn phản ứng của Hoắc Tư Niên đêm qua, sao tớ cứ cảm thấy anh ấy rất thích cậu nhỉ?”
Nghe lời bạn thân nói, Mạnh Ninh hơi giật mình, cô hỏi lại theo bản năng: “Tại sao cậu lại cảm thấy thế?”
Hứa Dữu Dữu đáp: “Tớ là fans Hoắc Tư Niên nhiều năm qua, cũng tính là biết tính tình anh ấy, nữ minh tinh từng có tai tiếng với anh ấy trong giới có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa lần nào tốc độ làm sáng tỏ của anh ấy cũng siêu mẫu, căn bản sẽ không cho dư luận trên mạng có cơ hội bùng nổ.”
“Lúc đó chỉ có chuyện hiểu lầm với Chương Tinh Nhiễm thôi, không ngờ anh ấy không chỉ làm sáng tỏ, còn ồn ào hủy hợp đồng với công ty.”
Mạnh Ninh yên lặng nghe, tay cầm di động càng siết chặt hơn. Những lời Dữu Dữu nói, thật ra cô đã thấy ở trên mạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Dữu Dữu tiếp tục nói: “Tớ xem tin tức ngầm nói, Hoắc Tư Niên ký hợp đồng với công ty bọn họ, vốn dĩ tháng 10 đã đến kỳ, nhưng anh ấy hủy hợp đồng trước, phải bồi thường vi phạm bảy mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng.” Bảy mươi triệu, Mạnh Ninh lặp lại theo bản năng con số thiên văn đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới, trong đầu không kìm được hiện ra hình ảnh sau khi Hoắc Tư Niên bồi thường vi phạm bảy mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, khốn cùng và chán nản, lưu lạc ăn xin ở ven đường.
Quá thảm.
Mạnh Ninh lấy lại bình tĩnh, cô hỏi: “Dữu Dữu, trên mạng có từng nói tại sao Hoắc Tư Niên muốn hủy hợp đồng trước không?”
Hứa Dữu Dữu thở dài: “Chuyện này còn không rõ sao? Đương nhiên là bởi vì công ty bọn họ ngầm đồng ý dung túng cho Chương Tinh Nhiễm buộc chặt vào Hoắc Tư Niên, xào CP cọ nhiệt đó!”
Giọng nói rõ ràng của Hứa Dữu Dữu truyền tới, Mạnh Ninh thoáng ngừng thở, sau một lúc lâu lặng im, cô không nói gì.
“Tớ thấy ấy, chắc là Hoắc Tư Niên không muốn để cậu hiểu lầm, cho nên mới xúc động hủy hợp đồng như thế.”
Hứa Dữu Dữu phân tích mạch lạc rõ ràng.
Gương mặt của Mạnh Ninh bỗng chốc nóng lên, cô nhỏ giọng phản bác: “Cậu đừng nói bậy.”
Hứa Dữu Dữu bật lại: “Tớ nói bậy chỗ nào, cách làm của Hoắc Tư Niên gọi là gì ấy nhỉ, bỏ ngàn vàng để đổi lấy nụ cười thiên kim.”
Mạnh Ninh: “…”
Hứa Dữu Dữu càng nghĩ càng cảm thấy kích thích, cô ấy lớn nhường này, thế mà đây là lần đầu ăn dưa đứng tuyến đầu! Cô ấy đang rất khổ sở, trong lòng nam thần có người, mà đối tượng là bạn thân của mình nữa chứ!
“Chỉ có thế? Cậu còn nói đây là mối quan hệ bình thường?” Giọng điệu Hứa Dữu Dữu vô cùng hưng phấn.
Suýt bằng quan hệ người yêu bình thường rồi.
Mạnh Ninh đỏ mặt, á khẩu không trả lời được, cô nhíu mày, nhìn di động đang trong cuộc gọi, hơi thở giữa môi và răng nóng ran.
Trước kia sao cô không phát hiện Dữu Dữu nhanh mồm dẻo miệng vậy nhỉ?
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mạnh Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vốn cô đang định tìm hiểu thêm tình hình đại học A, nhưng trong đầu lại hiện ra gương mặt của Hoắc Tư Niên, đuổi mãi không đi.
Cũng không biết cô lo lắng cho bảy mươi triệu kia, hay là đang lo lắng cho Hoắc Tư Niên, nghĩ đến nguyên nhân anh hủy hợp đồng, Mạnh Ninh không còn cách nào tập trung lực chú ý, cô gục đầu xuống, ảo não nức nở một tiếng, lòng bàn tay dán lên gương mặt nóng bừng, cô có chút tự giận mình.
Mạnh Ninh suy xét hồi lâu, vất vả mãi mới lấy hết can đảm muốn đi hỏi anh một chút, ai ngờ lại được dì Chu báo rằng Hoắc Tư Niên nhận được một cuộc gọi, đã ra khỏi cửa.
Mạnh Ninh đáp lại, và cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
*
Vào đêm, Mạnh Ninh đến phòng tắm rửa mặt. Vào lúc cô bọc khăn tắm đi ra vừa hay nhìn thấy màn hình di động trên bàn hơi sáng.
Cô vừa dùng khăn lông xoa mái tóc ướt dầm dề, cô ấn mở ra nhìn, là tin nhắn của Hoắc Tư Niên.
Anh Tư Niên: “Giờ em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện.”
Không phải anh rất bận sao? Chẳng lẽ anh đã về nhà rồi?
Mạnh Ninh do dự hai giây, thấy áo tắm dài trên người, cô chạy ngay lập tức đến phòng để quần áo, vội vàng thay một chiếc váy ngủ hoa nhí.
Xác định mình đã ăn mặc chỉn chu rồi, Mạnh Ninh mới hít sâu một hơi, nhắn lại anh một câu: “Có rảnh ạ.”
Mạnh Ninh vừa muốn hỏi anh ở đâu, đối phương đã đáp lại ngay: “Được, lát nữa anh đến.”
Anh đến? Anh muốn đến phòng ngủ của cô?
Mạnh Ninh chớp mắt, nghĩ đến chuyện nơi đây vốn dĩ là phòng ngủ của Hoắc Tư Niên, cô không nói được câu phản bác nào, thế là cô bất chấp tất cả, anh đến thì đến đi.
Mái tóc của Mạnh Ninh đang ướt đẫm, vào cái lúc Hoắc Tư Niên nhắn tin trả lời, cô đã rất không có tiền đồ bắt đầu gấp gáp, đôi mắt cũng không tự giác ngó về hướng cửa phòng ngủ, có lẽ giây tiếp theo sẽ xuất hiện tiếng đập cửa.
Mạnh Ninh che lại trái tim đang đập thình thịch, vô ý thức liếm cánh môi khô khốc, trong lòng cô yên lặng an ủi chính mình, không phải anh nói muốn nói chuyện thôi sao? Mà cô vừa hay cũng có chuyện muốn hỏi anh, không cần phải khẩn trương!
Sau hai cái hít sâu, Mạnh Ninh cảm thấy trái tim đập càng nhanh hơn…
Lúc Mạnh Ninh miên man suy nghĩ, bên tai cô truyền đến một loạt tiếng vang sột soạt, cô ngước mắt theo tiếng động, phát hiện tiếng vang kỳ lạ đó phát ra từ ban công.
Ban công phòng ngủ rất lớn, trồng cực nhiều cây cỏ, cách một cánh cửa kính với trong nhà, ngày thường vào lúc nghỉ ngơi, Mạnh Ninh có thói quen đóng cửa kính lại.
Cô đi qua hướng ban công, nhấc tầm rèm sa mỏng màu trắng kia lên, màn đêm đen đặc yên tĩnh chiếu vào mi mắt, Mạnh Ninh đẩy cửa kính ban công ra một chút. Hoa nhài màu trắng ngoài cửa sổ được làn gió đêm dịu dàng ve vuốt, trong không khí tỏa lên mùi hoa thơm ngào ngạt thanh nhã, làm người ta như đặt mình vào cảnh trong mơ đẹp đẽ diệu kỳ.
Mạnh Ninh đang thấy lạ tiếng động vừa rồi phát ra từ đâu, khi cô ngước mắt trong lúc vô ý, cô chợt thoáng liếc thấy một bóng người nhanh nhẹn phóng sang ban công bên kia.
Mạnh Ninh sững sờ tại chỗ, người cô như bị ấn xuống nút tạm dừng, đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn tròn, yên lặng nhìn qua.
Một đôi giày vải cao cổ màu trắng bước lên ban công của cô, tầm mắt cô hướng lên trên, là cặp chân thon dài siêu việt của người đàn ông bọc trong đồ hưu nhàn màu đen rộng thùng thình.
Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Tư Niên xuất hiện, theo đó là lòng bàn tay tay trái của anh chống lên mặt tường, từ trên ban công cao, anh nhẹ nhàng hoạt động nhảy xuống, đón lấy làn gió thổi bay góc áo anh, đường cong cơ bắp của người đàn ông rõ ràng, màu da trắng lạnh chợt thoáng qua.
Mạnh Ninh quả thực không thể tin được vào hai mắt của cô.
Hoắc Tư Niên thong thả ung dung vỗ bụi trên tay, vào lúc rũ mắt nhìn về phía Mạnh Ninh đang
chuẩn bị giải thích, ánh mắt anh bỗng chốc dừng lại.
Cô gái nhỏ đang suy nghĩ lung tung lúc này đứng ở trước mặt anh, đôi mắt to trong suốt và sạch sẽ trừng lớn, khó tin nhìn về phía anh.
Khóe môi Hoắc Tư Niên căng chặt, nuốt xuống cổ họng khô khốc, từ trong yết hầu bật ra giọng nói hơi khàn: “Trái Chanh Nhỏ.”
Mạnh Ninh không hiểu nhưng vẫn cực kỳ bất ngờ.
Cô thong thả chớp mắt, cuối cùng cũng có phản ứng, đôi môi hồng phấn lúc đóng lúc mở, cô lúng túng nói: “Sao anh giống người nhện thế?”
Hoắc Tư Niên: “…”
Anh hơi nhíu mày, có chút nóng nảy gãi phía sau gáy, anh kiên nhẫn, thành thật giải thích: “Ba anh ở bên ngoài, từ bên ngoài tiến vào không tiện lắm.”
Mạnh Ninh nghi ngờ nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Chẳng lẽ ban công tầng ba thì rất tiện hả?”
Hoắc Tư Niên không nghe rõ, nhưng chuyện nửa đêm trèo tường ấy là lần đầu tiên anh làm, bị cô gái nhỏ nhìn như thế, đúng là anh cũng hơi chột dạ.
Cũng không biết ông cụ có phải phát hiện điều gì không phù hợp hay không, từ khi anh trở về, ánh mắt ông cụ nhìn anh hơi sai, còn nói bóng nói gió hỏi anh sao lại quan tâm đến Mạnh Ninh như vậy.
Hoắc Tư Niên sợ Mạnh Ninh chờ lâu, ngại ông cụ Hoắc hoài nghi, anh đành bò xuống ban công.
Thấy cô bé yên lặng nhìn anh, không hề có ý để anh vào nhà, Hoắc Tư Niên thong thả chớp chớp mắt, trên gương mặt tuấn tú dâng lên cảm xúc vô tội, anh dùng giọng điệu thương lượng: “Trái Chanh Nhỏ, có thể cho anh đi vào được không?”
Ánh mắt của Hoắc Tư Niên rất nghiêm túc, ngữ điệu anh thành khẩn, Mạnh Ninh mím nhẹ môi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô như chịu sự mê hoặc nào đó, cô không nói được nên lời từ chối.
Cô khẽ gật đầu, nghiêng người nhường không gian cho người trước mặt.
Rõ ràng là cùng phòng ngủ, Hoắc Tư Niên lại phát hiện sau khi Mạnh Ninh đến ở, nơi này đã khác biệt rất lớn với trước kia, cách sắp xếp và bố trí của trái tim thiếu nữ khiến ngay cả trong không khí cũng phảng phất vị ngọt thoang thoảng.
Chắc là Mạnh Ninh mới tắm xong, mái tóc dài của cô ướt dầm dề, ngọn tóc còn đang nhỏ nước, sợi tóc mềm mại lẳng lặng dán lên vành tai trắng tinh mượt mà của cô.
Đôi mắt cô bé trong suốt như được tẩy qua dòng nước, sạch sẽ và sáng ngời, chiếc váy ngủ hoa nhí trên người cô trẻ con và đáng yêu, lộ ra đường cong xương quai xanh cân xứng, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, mềm mại như vắt ra được nước, hai chân cô thẳng tắp và cân xứng.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên mím nhẹ, hàng mi dày buông xuống, cặp mắt đen nhánh trong sáng làm người ta không nhìn thấu.
Thấy người trước mặt im lặng, chậm chạp không nói gì, Mạnh Ninh hơi nghiêng đầu rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, anh muốn tìm em nói chuyện gì?”
Ánh mắt Hoắc Tư Niên dừng lại một giây ở mái tóc ướt của cô, môi mỏng khép mở: “Chờ em sấy tóc khô rồi nói.”
“Để vậy dễ bị cảm.”
Mạnh Ninh liếc anh một cái, ngoan ngoãn “vâng” đáp lời, ngay sau đó, cô đi tìm máy sấy tóc. Hoắc Tư Niên vô tình thoáng nhìn, anh thấy hộp nhạc trên bàn sách của cô bé, đúng là cái Hoắc Sâm đưa.
Cảm xúc trên mặt anh rất hờ hững, đáy mắt đen u ám và thâm sâu, khóe miệng anh nhếch lên nhỏ đến mức khó phát hiện.
Mạnh Ninh tìm được máy sấy, vào lúc cô mới cắm điện, đang chuẩn bị sấy tóc, người đàn ông đi tới bên cạnh, duỗi tay với cô, thanh tuyến anh trầm và rất thấp, anh nói: “Anh giúp em.”
Mạnh Ninh còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Tư Niên đã lấy máy sấy từ trên tay cô, bật máy sấy thử độ ấm.
Người đàn ông trước mặt cao hơn cô rất nhiều, thế nên Mạnh Ninh chỉ có thể hơi ngửa đầu nhìn anh. Cảm giác tồn tại của đối phương rất mạnh, độc đoán và bá đạo, làm người ta không có cách nào bỏ qua.
Hoắc Tư Niên tới gần kia một cái chớp mắt, Mạnh Ninh không tiếng động thỏa hiệp, trong lúc lơ đãng, cô bị một loại cảm giác khó hình dung vây quanh.
Trước mặt là một chiếc gương soi toàn thân khổng lồ, hai người đứng một trước một sau, Hoắc Tư Niên hơi rũ mắt, ngũ quan lập thể tinh xảo trên khuôn mặt tuấn tú trắng lạnh, đôi mắt một mí có nếp nhăn sâu, cặp mắt hồ ly cụp vào trong và cong ra ngoài đường như mang theo sự lạnh lùng bẩm sinh.
Mạnh Ninh đứng nghiêm túc, ngoan ngoãn nghe lời giống như học sinh tiểu học, đôi mắt hạnh của cô xoay chuyển, tầm mắt không chịu khống chế liếc về phía người trong gương, thầm đánh giá.
Có lẽ nhận ra được tầm mắt đánh giá anh trong gương, Hoắc Tư Niên không hề lúng túng ngước mắt, cùng va chạm với tầm nhìn trong gương.
Mạnh Ninh chớp mắt, ánh mắt cô căn bản không kịp dời đi, cô cứ vậy mặt đối mặt nhìn người đàn ông trong gương, mang theo sự xấu hổ lúc nhìn lén bị bắt gặp.
Hoắc Tư Niên rất bình tĩnh, một nụ cười nhạt lan tỏa trên đôi mắt đen láy, khóe môi hơi mỏng của anh cong nhẹ.
Có vài người khi không cười sẽ cho người ta cảm thấy cao ngạo và lạnh lùng, nhưng lúc người đó nhướng mày cười rộ lên, cảm giác xa cách khó giải thích sẽ tan rã, làm người ta sa vào trong một thoáng, thí dụ như Hoắc Tư Niên lúc này.
Mạnh Ninh đang miên man suy nghĩ, người phía sau bỗng nhiên mở miệng hỏi cô: “Có nóng không?”
Mạnh Ninh vội vàng lắc đầu, đôi mắt sáng rực khẽ chuyển động, hàng lông mi dài và cong chớp chớp dưới ánh sáng như chú thỏ hoảng loạn, cũng không biết cô đang căng thẳng cái gì.
Mái tóc cô gái rất mượt, sờ lên từng tầng mềm mại, động tác của Hoắc Tư Niên không khỏi chậm lại, để làn gió ấm áp xuyên qua sợi tóc trong lòng bàn tay, Mạnh Ninh đứng ở trước người anh, lộ ra cái cổ nhỏ dài trắng nõn, vành tai trơn bóng phủ một tầng phấn.
Có lẽ là sợ bị nóng, Mạnh Ninh thường hơi híp mắt, tùy ý sợi tóc thổi lên má cô. Thấy cô bé khẽ nhíu chóp mũi, Hoắc Tư Niên không tiếng động nắm chặt máy sấy trên tay, trái tim như bị một bàn tay không nhìn thấy nhẹ nhàng nắm chặt một phen.
Động tác của anh rất cẩn thận, lần đầu tiên anh cảm nhận được giây phút yên tĩnh lại an bình đến vậy.
Chờ đến khi Mạnh Ninh sấy khô mái tóc, Hoắc Tư Niên tắt máy sấy, tiếng vang chợt ngừng, phòng ngủ lớn lại khôi phục sự yên tĩnh, thi thoảng truyền đến tiếng ve sầu đặc biệt rõ ràng.
Người phía sau dùng đầu ngón tay chải tóc cho cô, bình thản nói: “Khô rồi.”
Mạnh Ninh gật gật đầu, nói với anh lời “cảm ơn”.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên lướt qua cô gái đang thẳng lưng, anh không lên tiếng.
Mạnh Ninh đắn đo hồi lâu, cô vẫn quyết định hỏi chuyện trên hot search, cô ngước mắt, tầm mắt không nghiêng không lệch đụng phải cái nhìn thâu sâu và lặng im của người đàn ông trong gương.
Hoắc Tư Niên cũng đang nhìn cô.
Mạnh Ninh thoáng ngừng thở, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất quá tóc mái vén sau vành tai, cô nói: “Anh Tư Niên, em có mấy vấn đề muốn hỏi anh.”
Hoắc Tư Niên nhìn cô không tiếng động, anh thong thả ung dung buông máy sấy trong tay rồi nói: “Em hỏi đi.”
Mạnh Ninh: “Em thấy trên mạng nói anh chuẩn bị hủy hợp đồng với công ty.”
Nghĩ đến cái giá trên trời của tiền vi phạm hợp đồng, ngữ điệu Mạnh Ninh có chút do dự: “Tiền vi phạm hợp đồng hết bảy mươi triệu… Chuyện này là lời đồn hay là thật vậy ạ?”
Hoắc Tư Niên “ừ” đáp lại cô, mặt anh không gợn sóng: “Là thật.”
Mạnh Ninh ngước mắt, ánh mắt cô ẩn chứa sự lo lắng: “Trên mạng còn nói, nếu bây giờ anh không hủy hợp đồng, đến kỳ hợp đồng tháng 10 năm nay sẽ không cần bồi thường nhiều tiền như thế nữa.”
Hoắc Tư Niên gật đầu: “Đây cũng là sự thật.”
Người trước mắt cô không phủ nhận, tất cả lời đồn đều là thật, Dữu Dữu nói không sai chút nào.
Tâm trạng của Mạnh Ninh lại lập tức tụt xuống đáy cốc, còn gương mặt Hoắc Tư Niên lại chẳng dao động cảm xúc chút nào.
Sự việc liên quan đến bảy mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, Hoắc Tư Niên không để bụng, nhưng Mạnh Ninh lại có chút nghẹn trong lòng.
Lúc này, Mạnh Ninh vẫn giữ trong lòng chút suy nghĩ may mắn với những suy đoán của Hứa Dữu Dữu, cô thử hỏi: “Anh, vì sao anh muốn hủy hợp đồng gấp như thế?”
Người đàn ông bên cạnh cô hơi nhướng mày, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn vào Mạnh Ninh trong gương, anh nhìn cô chăm chú trong im lặng, như một hồ nước tĩnh lặng, cuối cùng anh mới bình thản mở miệng: “Tự chứng minh sự trong sạch.”
“…”
Mạnh Ninh vân vê ngón tay, suy nghĩ may mắn dưới đáy lòng vào lúc chính tai nghe Hoắc Tư Niên mở miệng thì đã biến mất trong âm thầm, tim cô đập chậm nửa nhịp.
Cô muốn tránh khỏi ánh mắt sáng rực của người ấy, nhưng lại lúng túng cương cứng tại chỗ, lặng im một lát, Mạnh Ninh mới nghe được giọng nói của cô: “Bảy mươi triệu không phải một món tiền nhỏ, tốt nhất anh nên suy xét rõ ràng…”
“Anh đã suy xét rất rõ ràng.”
Hoắc Tư Niên lên tiếng ngắt lời cô, đôi mắt anh nhìn thẳng và chăm chú vào cô, giọng nói đè thấp trầm ấm dễ nghe, anh lặp lại lời vừa rồi: “Vẫn luôn rất rõ ràng.”
Mạnh Ninh ngẩn người, tim cô đập tăng tốc, gương mặt ửng đỏ, rõ ràng lúc này đối phương chẳng làm gì, nhưng cô lại cảm nhận được rõ ràng một loại từ trường khác thường tồn tại giữa hai người.
Cô vốn muốn khuyên anh, nhưng ý bộc lộ trong những lời này của Hoắc Tư Niên quá rõ ràng, cô muốn giả bộ hồ đồ cũng khó. Mạnh Ninh siết chặt đầu ngón tay, trái tim đập thình thịch, hơi to.
Cô cúi thấp đầu theo bản năng, không biết nên nói gì.
Hoắc Tư Niên rũ mắt, ánh mắt anh âm thầm không tiếng động dừng ở trên cái tai đã đỏ như máu của cô gái, anh vẫn nhớ rõ mục đích đến tìm cô nói chuyện đêm nay.
Anh chợt mở miệng: “Mạnh Ninh, anh cũng có vấn đề muốn hỏi em.”
Mạnh Ninh không trả lời luôn, đáy lòng có giọng nói dường như đang cho cô, rằng người trước mặt muốn hỏi điều gì.
Mạnh Ninh lắc đầu như trống bỏi, hơi thở của cô cũng có chút dồn dập.
Có lẽ đã dự đoán được phản ứng như chim cút của cô bé, Hoắc Tư Niên cười, trong đôi mắt đen nhánh và thâm sâu đang nhìn chăm chú chỉ có ảnh ngược của cô. Yên lặng một lát, anh thấp giọng hỏi: “Đáp án đó, em nghĩ kỹ chưa?”