Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 27:
Buổi chiều, Mạnh Ninh liếc nhìn điện thoại di động của cô, nhóm lớp 1 không biết từ lúc nào đã ồn ào náo nhiệt.
Với thông báo từ giáo viên chủ nhiệm, hầu như tất cả các bạn trong lớp đều biết việc trong lớp có một người đứng nhất toàn thành phố, Mạnh Ninh ở trong nhóm bị @ không biết bao nhiêu lần, tất cả đều nói lời chúc mừng, còn có hỏi cô muốn nộp đơn vào trường nào.
Mạnh Ninh cảm ơn từng người một, còn về trường học mà cô muốn nộp hồ sơ, cô quả thực đã sớm xác định rõ mục tiêu cho mình rồi.
Trong nhóm nhỏ, ban cán sự lớp đang tổ chức buổi họp lớp cuối cùng sau khi tốt nghiệp, ai muốn đi thì trừ 1(1), mọi người đều hăng hái dâng trào, ngoại trừ hai người đang đi du lịch, những người khác đều có thể có mặt.
Đây có thể là lần cuối cùng các bạn học cấp ba tụ họp đông đủ với nhau như thế này, về sau những cơ hội như vậy sẽ rất hiếm, Mạnh Ninh cũng không có lý do gì để từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Hứa Dữu Dữu đã phát huy vượt xa ngày thường, điểm số chỉ cao hơn 20 điểm so với điểm xét tuyển của năm ngoái, sự thật chứng minh, chuẩn bị trước khi thi bù lại vẫn có hiệu quả rất lớn.
Địa điểm tổ chức bữa liên hoan của lớp được đặt tại một quán rượu nhỏ trong thành phố, không giống với các nhà hàng và quán bar, hầu hết đến đây đều là các bạn trẻ, không chỉ có đồ ăn Trung Quốc và các món vặt đặc sắc, mà rượu hoa quả là thức uống chính, giải trí và thư giãn với nhịp điệu chậm hơn.
Lúc Mạnh Ninh và Hứa Dữu Dữu đến, các bạn học khác cũng vừa đến nơi, Hứa Dữu Dữu nhìn xung quanh một vòng, khi thoáng thấy Diệp Thư Triết, cô ấy âm thầm bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tớ còn tưởng người này sẽ không đến, thật sự là mất hứng mà.”
Mạnh Ninh liếc nhìn Diệp Thư Triết đang ngồi trong góc với vẻ mặt hơi ảm đạm, lúc này người bên kia lúc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau, Diệp thư Triết nhíu mày, vẻ mặt còn khó coi hơn trước, Mạnh Ninh thì im lặng dời mắt đi, đôi lông mày xinh đẹp không hề dao động.
Nghe các bạn cùng lớp nói, điểm thi vào đại học của Diệp Thư Triết không được khả quan lắm, hình như gia đình cậu ta đang chuẩn bị đưa cậu ta ra nước ngoài.
Mà tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến Mạnh Ninh, chỉ là trước kia người này từng nói với cô những lời kỳ quái, mà cho đến bây giờ Mạnh Ninh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
“Một ngày nào đó mọi người sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của cậu.”
Trong đầu Mạnh Ninh nhớ lại giọng nói của Diệp Thư Triết, không hiểu chuyện gì.
Trong bữa tiệc mọi người trò chuyện cười đùa, nói về những điều thú vị trong quá khứ, còn có sau đó bọn họ muốn đi học trường nào, không khí khá hòa hợp.
Hứa Dữu Dữu không có kế hoạch cho tương lai, cha mẹ cô muốn cô ở lại địa phương, chọn một chuyên ngành mà cô thích là được.
“Ninh Ninh, còn cậu, cậu nghĩ muốn vào trường nào chưa?” Hứa Dữu Dữu nhấp một ngụm rượu hoa quế, mùi vị thơm ngọt, vị rượu rất nhạt.
Mạnh Ninh gật đầu: “Tớ nghĩ xong rồi.”
Hứa Dữu Dữu: “Thành tích của cậu tốt như vậy, điểm đều có thể vào các trường đại học hàng đầu ở trong nước, ở thủ đô thì có một số trường đại học trọng điểm tốt.”
Cô gái bên cạnh cụp mắt xuống, ánh đèn vàng mờ ảo bao phủ đôi mi như quạt, tạo nên một bóng mờ mờ ảo, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng mấp máy kẽ động, ấm áp nói: “Tớ muốn đến Cao Phiên Viện (2).”
Nghe vậy, Hứa Dữu Dữu đột nhiên mở to mắt, chợt hiểu ra, nhỏ giọng nói: “Ninh Ninh, vậy sau này cậu muốn làm phiên dịch hả!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh mím môi, đáy mắt chợt dịu đi “Ừm.”
Hứa Dữu Dữu nghiêm túc nâng ly rượu trái cây trên bàn lên, cười híp mắt nói: “Nào, tớ chúc chúng ta có một tương lai tươi đẹp.”
Mạnh Ninh ngước mắt lên, nụ cười giữa hai lông mày khẽ lan ra, cầm ly rượu mơ cụng ly với bạn cùng bàn.
Hứa Dữu dữu lắc lư rượu trái cây trong ly, xúc động nói: “Gần đây sao Thủy ngược dòng, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học chắc là điều duy nhất có thể làm tớ vui.”
“Nhưng bây giờ khi nghĩ đến tình cảm với nam thần của tớ, trái tim tớ lại vỡ làm hai.”
Nghe đến đây, tay cầm ly rượu của Mạnh Ninh cũng cứng đờ, tâm trạng cô giống như đang ngồi tàu lượn vậy, vừa rồi còn ở chỗ cao, nhưng thoáng chốc sẽ trượt xuống thung lũng.
Cô cụp mắt lặng lẽ nhìn những ly rượu trên bàn, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô nhẹ giọng hỏi: “Dữu Dữu, cậu cũng cảm thấy đây là sự thật đúng không?”
Hứa Dữu Dữu thở dài: “Nam thần của tớ trước đây cũng từng dính phải scandal kiểu này, nhưng mỗi lần làm rõ đều siêu nhanh, không quá 24 tiếng đồng hồ.”
“Lần này đã qua hai, ba ngày rồi, lại còn chưa có làm sáng tỏ, tớ nghĩ tám phần mười là thật!”
Hứa Dữu dữu phân tích rất rõ ràng mạch lạc, Mạnh Ninh cẩn thận lắng nghe, cứng ngắc gật đầu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì ra là vậy hả.”
Cô là đang chờ mong điều gì đây?
Mạnh Ninh trở nên im lặng, rất nhanh, một người bạn cùng lớp khác cụng ly với Mạnh Ninh để chúc mừng cô đề tên trên bảng vàng. Ai tiến đến chúc mừng, Mạnh Ninh cũng không từ chối, uống một ly lại một ly rượu mơ liên tục, chất lỏng hơi chát trượt xuống cổ họng cô, cái lưỡi vẫn còn lưu lại một chút ngọt ngào nhàn nhạt.
Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh sửng sốt một hồi, cô ấy cứ cảm thấy tối nay Mạnh Ninh có chút khác thường ngày, trước đây khi ra ngoài chơi cô không uống một giọt rượu nào nhưng bây giờ cô có thể uống hết ly này đến ly khác.
Tuy mùi vị của rượu trái cây cũng không tệ nhưng sức ngấm về sau vẫn đủ lớn.
Cho là Mạnh Ninh đang có tâm trạng tốt, dù sao cô cũng là người giỏi nhất, nên mới uống thêm vài ly thôi, Hứa Dữu Dữu nghĩ nếu Mạnh Ninh say, lát nữa cô ấy sẽ đưa cô về nhà.
Lúc này ở một nơi khác của quán rượu, một nhóm thanh niên được nhân viên bán hàng hướng dẫn lên lầu hai, cô gái đi phía trước nhìn xung quanh bốn phía, khi bắt gặp người ngồi chỗ bàn ở rào chắn, ánh mắt phút chốc dừng lại.
Lý Đan Đồng nắm lấy tay Phương Tịnh Hàn bên cạnh, nâng cằm cô ta về phía cô: “Cậu xem, đó là ai.”
Phương Tịnh Hàn không kiên nhẫn liếc nhìn cô một cái, nhìn theo hướng mà ngón tay của Lý Đan Đồng chỉ, ngay lập tức vẻ mặt của cô ta cứng đờ, động đậy miệng lưỡi nói: “Mẹ kiếp, con khốn họ Mạnh.”
Nói rồi, cô hùng hổ khí thế muốn đi qua đó, Lý Đan Đồng nắm lấy người cô ta kéo lại: “Cậu muốn làm gì?”
Phương Tịnh Hàn nhìn chằm chằm Mạnh Ninh cách đó không xa, nhếch khóe miệng một cái cười như không cười: “Còn có thể làm gì, đi qua chào hỏi cô ta thôi.”
Lý Đan Đồng đương nhiên biết cô hiện tại muốn làm gì, mỉm cười nhắc nhở: “Cậu không thấy ở đó rất nhiều người sao? Đợi chút nữa đi qua cũng không muộn.”
Nghe vậy, lúc này Phương Tịnh Hàn mới dừng bước chân lại, hừ lạnh một tiếng, cùng đám bạn đi tới phòng ăn riêng phía bên trái.
Trên bàn rượu, Mạnh Ninh yên lặng ngồi vào vị trí của mình, hai tay cầm một ly rượu rỗng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trên bàn đến ngây người.
Hứa Dữu Dữu nhìn cô một cái, cầm lấy chai rượu mơ trước mặt liếc mắt nhìn, rống lên, một giọt cũng không được sót!
Mạnh Ninh thực sự nghiêm chỉnh uống hết một chai rượu mơ.
“Ninh Ninh, cậu có ổn không?” Hứa Dữu Dữu nghiêng đầu đi tới trước mặt Mạnh Ninh, vươn tay quơ quơ trước mặt cô.
Đèn của quán rượu tỏa ra một ánh sáng ấm áp và mờ ảo, phản chiếu khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của cô, hiện lên những đường nét xinh đẹp rạng rỡ của cô, lông mi chậm rãi rung lên giống như hai chiếc cọ lông nhỏ, như được phủ một lớp màu nhẹ nhàng, đôi mắt đen trắng do tác dụng của rượu, mà nhìn không được rõ ràng lắm.
Nghe thấy giọng nói của bạn thân, Mạnh Ninh phản ứng chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt chua xót, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Dữu Dữu, tớ thực sự rất buồn.”
Hứa Dữu Dữu sững sờ một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Mạnh Ninh, có vẻ cô rất khó chịu, Dữu Dữu vội vàng ôm người cô vào trong ngực, an ủi: “Vì sao cậu lại buồn? Là ai bắt nạt cậu nữa.”
Cô gái dựa vào người cô, chỉ biết nghẹn ngào lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm không rõ lời: “… Những lời anh ấy nói… đều là lừa dối.”
Hứa Dữu Dữu chớp mắt, cô ấy mơ hồ nghe thấy những từ như “lời nói” rồi lại “lừa dối”, sao nghe ra giống như đang bị thất tình vậy?
Hứa Dữu Dữu vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Ninh, bày mưu tính kế: “Nếu có ai đó lừa dối cậu, cậu hãy đến mắng người đó ngay bây giờ.”
“Cẩn thận dạy dỗ anh ta một chút.”
“Không thể để cho anh ta bắt nạt cậu như vậy.”
Những lời này dường như thức tỉnh Mạnh Ninh, cô khịt mũi một cái, đứng thẳng dậy khỏi vòng tay của Hứa Dữu Dữu, mò mẫm lấy điện thoại từ trong túi xách, rồi tự nhủ: “Đúng, phải gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Tớ muốn gọi điện thoại mắng anh ấy một trận.”
Mạnh Ninh cầm điện thoại, mở khóa, bấm vào danh sách liên lạc, nhưng mắt cô không tập trung, chỉ cảm thấy vài dòng chữ trên màn hình chồng lên nhau, lắc lư lên xuống trước mắt cô.
Cô đưa ngón tay ra, đang do dự không biết ấn ở chỗ nào, Hứa Dữu Dữu cảm thấy cô thật sự say rồi, bèn quan tâm nói: “Ninh Ninh cậu muốn gọi cho ai? Tớ sẽ giúp cậu.”
Cô gái bên cạnh mím môi, nghĩ đến cái tên đó, tâm trạng của cô ấy thậm chí còn thấp hơn trước, buồn bực nói: “… Hoắc Tư Niên.”
Hứa Dữu Dữu “a” một tiếng, nghĩ rằng Mạnh Ninh say rượu nên không nói rõ tên người cô muốn gọi, vừa định để cho cô nhìn rõ hơn một chút. Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại di động của Mạnh Ninh hiện lên một cuộc gọi đến, mặt trên điện thoại xuất hiện hiện bốn chữ “Anh Tư Niên”.
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm vào điện thoại trong hai giây, chậm rãi chớp mắt, chỉ cho Hứa Dữu Dữu thấy trên điện thoại đang có cuộc gọi đến: “Đúng vậy, chính là anh ấy.”
Nói xong, cô còn gật đầu chắc chắn.
Hứa Dữu Dữu hiểu ra, lập tức ấn nút trả lời cho Mạnh Ninh, trong lòng thầm nghĩ, anh trai của Mạnh Ninh, lại có thể trùng tên với Hoắc Tư Niên của cô ấy, đây là duyên phận gì đây.
Điện thoại đã được kết nối nhưng Mạnh Ninh không lên tiếng, đầu rũ xuống, hai má ửng hồng, đỏ ửng lan đến tận chóp tai.
“Trái Chanh Nhỏ?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, quen thuộc đến mức khiến người ta rơi lệ, Mạnh Ninh hít một hơi, nghe được đó là Hoắc Tư Niên.
Khoảnh khắc đối phương vừa mở miệng, cảm xúc được che giấu cẩn thận của Mạnh Ninh bỗng nhiên như được phá vỡ xiềng xích, giống như dòng nước lũ vỡ đê mà tuôn ra.
Lúc này, Hoắc Tư Niên vừa đáp chuyến bay thì bấm số điện thoại của Mạnh Ninh gọi đầu tiên.
Không ai nói chuyện ở đầu dây bên kia, thỉnh thoảng lại truyền đến những cuộc trò chuyện của người bên cạnh.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, lúc này anh mới nhận ra, Mạnh Ninh trễ như vậy mà vẫn còn ở bên ngoài.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Mạnh Ninh lắc đầu, cắn chặt môi dưới nhưng không chịu nói, chất lỏng nóng ẩm đã bắt đầu xoáy trong hốc mắt, “tí tách” một tiếng, rơi trên mu bàn tay của cô.
Cô hít sâu một hơi, bỏ qua câu hỏi của Hoắc Tư Niên, đôi mi dài rung rinh đọng giọt nước mắt pha lê, giọng nói nhẹ nhàng có chút nghẹn ngào, chậm rãi nói: “Lễ trưởng thành hôm đó, anh tặng em bó hoa oải hương, em đã biết ý nghĩa của nó.”
Giọng nói trầm nhỏ của cô gái có một chút giọng mũi rõ ràng, cô không thể che giấu nỗi buồn của mình, giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi bên đường, vô cùng tủi thân.
Mạnh Ninh cầm điện thoại di động, nước mắt giống như hạt châu đứt gãy, trượt xuống mu bàn tay, thấm ướt làn váy màu xanh nhạt, để lại dấu vết lờ mờ.
“Anh nói, về sau em sẽ hiểu rõ.”
Cô hít mũi một cái, lấy mu bàn tay lau những giọt nước mắt trên mặt, giọng nhẹ nhàng như đang lẩm bẩm một mình: “Hoá ra là do em nghĩ nhiều rồi.”