Tham lam sự ngọt ngào

Chương 25


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 25:

Người đàn ông với ngữ điệu thong thả nhưng nhấn mạnh từng chữ, âm cuối nhẹ nhàng lượn lờ bên tai thực sự khiến người ta có ảo giác như đang nghe những lời yêu thương.
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Tư Niên, hai chân Mạnh Ninh như đóng đinh tại chỗ, lòng bàn tay cầm điện thoại nóng bừng lên.
Mãi đến khi người đàn ông không nhanh không chậm bước về phía cô, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông mới phóng to một chút, vô cùng rõ ràng chân thực. Mạnh Ninh nắm chặt hai tay bên hông, vô thức nuốt một cái cổ họng khô khốc, hơi thở có chút phập phồng.
Hoắc Tư Niên chậm rãi cất điện thoại di động vào, mí mắt hơi rũ xuống, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng khẽ cong một nụ cười nhàn nhạt: “Sao thế, không nhận ra anh sao?”
Khoảnh khắc người trước mặt cúi người tiến lại gần, hơi thở mát lạnh quen thuộc cũng theo đó mà nhẹ nhàng phủ lên người Mạnh Ninh, cô mím môi, vô thức lùi về sau nửa bước, trong lồng ngực tim đập thất thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh lắc đầu, hơi cúi thấp cằm xuống, dáng vẻ trung thực, đôi môi hồng mấp máy: “Không phải, không phải, chỉ là cảm thấy có chút giống như đang nằm mơ.”
Ngày hôm qua cô mới nhìn thấy trang chủ Weibo của anh, địa chỉ IP còn hiển thị ở nước ngoài, không nghĩ tới lúc này lại tự nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Mạnh Ninh nghĩ rằng công việc của anh bận rộn, không có thời gian đến đây.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt mấy cái, lông mi dày và cong che thấp xuống, giống như hai cây cọ lông nhỏ, tạo thành một đôi mắt sáng trong sạch, mềm mại ngoan ngoãn, khiến người nhìn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hoắc Tư Niên liếm môi khẽ cười, ngón tay linh hoạt cọ vào gò má trắng nõn mịn màng của cô, cảm giác mềm mại mỏng manh, những đầu ngón tay mát lạnh của anh mang theo sức nóng bức người không thể xem thường.
Cơ thể Mạnh Ninh cứng đờ, vô thức rụt cổ một cái, thân hình gầy gò thẳng tắp, đôi mắt to tròn kia nhìn anh, cô giống như bị động tác nhỏ đột ngột của Hoắc Tư Niên làm cho kinh ngạc.
Người đàn ông hơi cúi đầu, tầm mắt ngang tầm với cô, hết sức chân thành hỏi: “Hiện tại thì sao, còn giống như đang nằm mơ không?”
Mạnh Ninh mềm nhũn “a” một tiếng, vô thức đáp lại : “Hiện tại rất chân thực.”
Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, phát ra một tiếng “ồ” đầy ẩn ý, ​âm cuối mang giọng ngân vang, vẫn luôn lười biếng như vậy.
Sau khi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mất năm giây đồng hồ, Mạnh Ninh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hai má nóng bừng, hơi thở cũng nóng rực, điều đáng kinh ngạc hơn chính là, trong đôi mắt của Hoắc Tư Niên như ẩn chứa một cái móc câu vô hình, câu lấy những suy nghĩ của cô bay tứ tung.

Nếu không làm sao cô có thể hoa mắt chóng mặt, chỉ biết ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Tư Niên.
Cô gái nhỏ đỏ mặt cúi đầu, cảm xúc giữa lông mày và hai mắt đều bị chặn lại, nhưng lỗ tai đỏ như máu lại hoàn toàn rơi vào trong mắt Hoắc Tư Niên.
Anh chậm rãi cong môi dưới, ánh mắt liếc ngang qua chiếc cổ mảnh mai của cô, xuống một chút đó là chiếc váy anh đã chọn lựa cẩn thận, kích thước rất vừa vặn.
Thiết kế chít eo của váy tôn lên vóc dáng mảnh mai yểu điệu của cô, vòng eo thon nhỏ như cây liễu, một vòng tay cũng ôm không hết.
Yết hầu gầy ốm của Hoắc Tư Niên khẽ nhúc nhích, ánh mắt tối sầm lại trong hốc mắt, ý cười nơi khóe miệng biến mất, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Chiếc váy này rất hợp với em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nghĩ tới, kích thước mà anh nhìn được khá chính xác.
Mạnh Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói lời cảm ơn lần nữa, nhưng đột nhiên bắt gặp tầm mắt của người đàn ông, đôi mắt đen kia im lặng chăm chú, nhìn thẳng vào cô, không có một chút nhúc nhích.
Mãi đến khi Hoắc Tư Niên giơ tay lên, đầu ngón tay mát lạnh nhặt một lọn tóc dài rơi trên vai của Mạnh Ninh, anh luồn đuôi tóc xoăn vào người cô rồi mới buông tay ra, sau đó thong thả mím môi, giọng anh trầm khàn nhẹ nhàng: “So với anh tưởng tượng thì đẹp hơn rất nhiều.”
Nếu như nói ánh mắt của Hoắc Tư Niên có vẻ quyến rũ câu người thì những gì anh nói ra lại càng giống như lửa đốt, khi anh vừa mở miệng, cả người Mạnh Ninh như muốn bốc cháy ngay.
Bầu không khí giữa hai người có một sự im lặng tế nhị, ngay khi mặt Mạnh Ninh đỏ tới mang tai, cô cảm thấy mình không còn chỗ nào để đặt tay chân thì giọng nói của Hoắc Tư Niên từ trên đầu cô vang lên: “Mạnh Ninh, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”
Đây là lần thứ hai người đàn ông gọi tên cô một cách đầy đủ, lần đầu tiên gọi như vậy chính là lần đầu hai người gặp nhau.
Mạnh Ninh ngước mắt lên, cười híp mắt nói tiếng “Cảm ơn…” phía sau câu “…anh  Tư Niên” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, người đàn ông đã đưa một bó hoa từ phía sau đến.
Mạnh Ninh đã từng xem qua ảnh hoa trên mạng, cho nên nhìn thoáng qua liền nhận ra, bó hoa trước mặt là hoa oải hương, hương thơm nhẹ nhàng, không ngọt ngào như hoa bách hợp, nồng nàn như hồng, còn có thể nghe thấy một tia thoang thoảng hương cỏ.
Mạnh Ninh cẩn thận nhận lấy, hai mắt đen nhánh không nháy một cái, như có linh cảm cô gái nhỏ lại muốn nói cảm ơn lần nữa, Hoắc Tư Niên dịu dàng nói: “Không cần lúc nào cũng nói cảm ơn với anh.”

Đôi lông mày trắng và trong veo lạnh lùng của người đàn ông lộ rõ ​​dấu vết mệt mỏi vì vội vàng chạy tới, giọng nói chậm rãi, trong lời nói vô cùng rõ ràng: “Đó là việc anh muốn làm, không phải là muốn nhận lời cảm ơn của em.”
Anh lại nói: “Sau này em sẽ hiểu rõ.”
Ẩn sâu trong lòng Mạnh Ninh đã lâu, trong đầu đột nhiên xuất hiện những điều khó đoán nhất, Mạnh Ninh hơi giật mình, yên lặng nhìn Hoắc Tư Niên, ngay lúc cô đang do dự không biết có nên hỏi hay không, thì đột nhiên điện thoại của anh vang lên.
Hoắc Tư Niên nói tiếng xin lỗi, sau đó đi nghe điện thoại, Mạnh Ninh cau mày, suy nghĩ kia trong lòng cũng theo đó bị gạt bỏ.
Hoắc Tư Niên dường như bận rộn nhiều việc, lúc quay lại, vẻ mặt nhìn có chút bất lực: “Trái Chanh Nhỏ, anh còn có việc phải đi trước.”
Đi lần này, hai người phải hơn nửa tháng không gặp nhau, không lâu sau chính là kỳ thi tuyển sinh đại học, mà Hoắc Tư Niên rõ ràng không có cách nào có thể trở về.
Mạnh Ninh mím môi, hiểu chuyện gật đầu: “Anh đi giải quyết việc bận đi!”
“Hôm nay anh có thể tới đây một chuyến, em đã rất vui rồi.”
Cô gái nhỏ trước mặt thật ngoan, ý nghĩ của Hoắc Tư Niên vừa động, khóe môi câu lên một cái, thấp giọng thì thào, tự lẩm bẩm: “Làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy?”
Mạnh Ninh nghi ngờ “a” một tiếng, hiển nhiên không có nghe rõ anh vừa nói gì.
Đôi mắt Hoắc Tư Niên thật sâu, nụ cười trong mắt chậm rãi lan tràn, giọng nói hạ xuống rất dịu dàng: “Anh nói này, Trái Chanh Nhỏ cố gắng thi vào đại học, có tên trong danh sách vàng.”
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, bắt gặp đôi mắt đen thâm thuý của người đàn ông, cả người như sắp chết đuối trong biển sâu, cô liếm đôi môi khô khốc, nghiêm túc đáp lại “Anh, em nhất định sẽ cố gắng.”
Đôi lông mi dài của cô gái nhỏ khẽ nhấp nháy, đôi mắt sáng trong suốt như ẩn như hiện những vì sao nhỏ xíu, còn có một tia sáng chói chảy xuống, đôi lông mày thanh tú sáng ngời lộ ra một tia ngây thơ, quầng hồng trên má không bị phai đi, giống như thoa má hồng vậy, rất đẹp làm cho người khác có cảm giác rung động.
Đôi mắt cáo dài và hẹp của Hoắc Tư Niên khẽ nhếch lên, anh cười miễn cưỡng, trước khi rời đi, anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô rồi nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, lòng bàn tay ấm áp dày rộng ôm lấy mái đầu mềm mại của Mạnh Ninh, nhẹ nhàng xoa, giống như một chú mèo con, giọng nói hơi khàn khàn, hơi thở giữa môi và răng nóng rực: “Anh rất mong chờ.”
Mạnh Ninh nhất thời không có phản ứng kịp, cơ thể cô cứ như vậy bị bàn tay đó dẫn đi, hai má áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập sâu mạnh mẽ trong lồng ngực của anh, khiến màng nhĩ nhạy cảm của cô bị kích thích.

Đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy, hơi thở thuộc về Hoắc Tư Niên bao bọc, vây quanh lấy cô, trái tim Mạnh Ninh như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, không biết có phải là ảo giác của cô không, cái ôm này không giống như một lời tạm biệt, nó vô hình trung xen lẫn cảm giác bị áp bức, bủa vây.
Ngay khi Mạnh Ninh đang sững sờ, Hoắc Tư Niên đã buông cô ra, nói lời tạm biệt sau đó xoay người rời đi.
Mạnh Ninh sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông biến mất ở lối cửa vào, tim đập thình thịch như tiếng sấm, nhất thời không có cách nào bình tĩnh được.
Khi Hứa Dữu Dữu tìm tới, cô ấy nhìn thấy Mạnh Ninh ở một góc, vẻ mặt của cô im lặng, giống như người mất hồn.
“Ninh Ninh, sao cậu lại ở đây, vừa rồi tớ tìm cậu cả buổi đấy!”
Giọng nói của Hứa Dữu Dữu vang lên bên tai, Mạnh Ninh dừng một chút, sau đó phản ứng chậm nửa nhịp quay đầu lại, nhìn thấy bạn cùng bàn hấp tấp đi tới hướng của cô, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần.
Thấy Mạnh Ninh đang chăm chú, Hứa Dữu Dữu cũng liếc nhìn hướng cửa đi vào, tò mò hỏi: “Ninh Ninh, cậu đang nhìn cái gì vậy, ở cửa có cái gì sao?”
Mạnh Ninh lắc đầu nói: “Tớ không nhìn cái gì cả.”
“Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?”
Hứa Dữu Dữu: “Giáo viên chủ nhiệm đã gọi các bạn cùng lớp với chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh nhóm, nên tớ tới đây tìm cậu.”
Mạnh Ninh gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Hai người cùng nhau đi về phía giảng đường, lúc này Hứa Dữu Dữu mới chú ý đến trong tay của Mạnh Ninh còn có thêm một bó hoa, đôi mắt cô hơi mở to, loé lên vẻ kinh ngạc: “Mạnh Ninh, đây có phải là hoa oải hương không?”
“Đúng vậy.”
Hứa Dữu Dữu mỉm cười tiến lại gần: “Là người nào tặng cho cậu vậy, không phải là con trai chứ?”
Mạnh Ninh liếc nhìn đóa hoa oải hương trong tay cô, lặng lẽ ôm nó vào lòng: “Đúng vậy, là con trai.”
Hứa Dữu Dữu nhướng mày, với vẻ mặt khó hiểu, giọng nói thần bí hỏi: “Người này đang đuổi theo cậu à?”
Mạnh Ninh “a” một tiếng, vô thức nhìn về phía Hứa Dữu Dữu nói: “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
Hứa Dữu Dữu chỉ vào đóa hoa oải hương trong tay cô: “Anh ấy tặng cho cậu hoa oải hương, cậu không biết ý nghĩa của loài hoa này là gì sao?”

Mạnh Ninh mím môi, thành thật mà lắc đầu.
Hứa Dữu Dữu mỉm cười hì hì: “Là chờ đợi tình yêu đó.”
Nghe vậy, bước chân Mạnh Ninh chậm rãi dừng lại, tim cô như bị thứ gì đó va phải, cô nhìn Hứa Dữu Dữu không chớp mắt, giọng điệu có chút gấp gáp: “Dữu Dữu, cậu nói thật sao?”
Hứa Dữu Dữu gật đầu như gà mổ thóc: “Đương nhiên là thật rồi.”
Mạnh Ninh cắn chặt môi dưới, nắm chặt bó hoa oải hương trong tay, nghĩ đến cái ôm mà Hoắc Tư Niên đã trao khi anh chuẩn bị rời đi.
Anh nói anh đối tốt với cô, không phải là muốn nghe cô cảm ơn, chỉ là anh đang làm những gì anh muốn.
Anh còn nói sau này cô sẽ hiểu.
Mạnh Ninh ôm chặt ngực, nơi vị trí của trái tim mình, cảm nhận được nhịp tim rõ ràng dồn dập của chính mình, vào lúc này như có một thứ gì đó đã bùng lên khỏi mặt đất, mọc lên một dây leo quấn quanh ngoan cường, khỏe mạnh.
Nếu như hiện tại cô hiểu ra thì sao?
Hoắc Tư Niên sẽ làm như thế nào?
Nhìn thấy những thay đổi giữa lông mày của Mạnh Ninh, Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh mơ hồ có linh cảm rằng, có điều gì đó tốt lành sắp xảy ra, cô cười híp mắt hỏi: “Ninh Ninh, người đã tặng cho cậu bó hoa oải hương này và người đã tặng cậu chiếc váy, có phải là cùng một người không?”
Mạnh Ninh mím môi, động tác rất nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nụ cười trên miệng Hứa Dữu Dữu lan ra: “Anh ấy có phải là người cậu thích không?”
Hơi thở của Mạnh Ninh trở nên nhẹ hơn, chậm rãi mở miệng: “Ừm, là anh ấy.”
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.