Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 22:
Lúc này trong khán phòng của trung tâm thể thao không có ai, cả một sân bãi rộng lớn như vậy cũng chỉ có vài nhân viên bận rộn đang vội vàng chỉ huy mọi người hoàn thành công việc, Hoắc Tư Niên bước chân vững vàng, nắm tay Mạnh Ninh đi về phía khán đài VIP. Thỉnh thoảng có mấy nhân viên đi ngang qua, nhìn thấy cô gái đang đi bên cạnh Hoắc Tư Niên thì lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng bọn họ đều kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.
Mạnh Ninh ngơ ngác nhìn bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau, trong lòng vẫn có chút mông lung, lúc này cô cảm giác như hai chân mình đang bước trên bông, bước chân nhẹ như bay, trong đầu cũng hiện lên vô số lo lắng.
Hoắc Tư Niên xuất hiện ở đây có phải không đúng lắm hay không?
Tay hai người họ nắm chặt như vậy bị người khác nhìn thấy thì làm sao?
Có ảnh hưởng xấu đến anh không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Ninh chợt cảm thấy bối rối, cô ôm chặt lấy tấm bảng đèn nhấp nháy trước ngực, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp bị thiêu cháy, từ lỗ tai đến ngực đều nóng bừng, cô rụt cánh tay lại định rút tay mình ra.
Có lẽ là cảm giác được Mạnh Ninh có chút giãy dụa, Hoắc Tư Niên rũ mắt xuống, lông mi đen như lông quạ của anh xếp lại tạo thành một cái bóng mờ, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô gái, anh trầm giọng hỏi: “Không muốn bị cầm tay sao?”
Mạnh Ninh theo bản năng đảo mắt nhìn xung quanh và nhỏ giọng nói: “Anh, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”
Hoắc Tư Niên cong môi mỉm cười, nghe thấy lo lắng của Mạnh Ninh, lực ở trên tay lại không giảm đi chút nào, khuôn mặt đẹp trai trắng sáng lạnh lùng được phủ thêm một tầng ánh sáng mờ ảo càng làm tôn lên đôi mắt đen sâu trong veo, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: “Trái Chanh Nhỏ sợ hả?”
Cảm giác này gọi là sợ hãi sao?
Hình như phải nhưng cũng không đúng lắm, Mạnh Ninh lắc đầu, chớp chớp mắt, mấp máy môi hồng: “Em chỉ sợ anh bị người khác hiểu lầm.”
Hai người đi qua khán đài trống trơn không có một bóng người, người đàn ông trước mặt toát ra vẻ lạnh lùng, dáng người mảnh khảnh xuất sắc bị ánh sáng chiếu lên rõ ràng, anh quay đầu lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn Mạnh Ninh, ý cười yếu ớt hiện rõ từ sâu trong mắt anh: “Vậy còn em? Em có thấy phiền khi anh nắm tay em không?”
Mạnh Ninh hơi suy nghĩ một chút, cô gần như buột miệng nói: “Em không phiền.”
Hoắc Tư Niên hiếm khi lộ ra mặt nghiêm túc như vậy, ánh mắt bình tĩnh vô cùng, dịu dàng đáp: “Cho nên anh cũng không quan tâm.”
Hoắc Tư Niên bước vào ngành giải trí này vì thích âm nhạc, từ khi gia nhập giới giải trí, anh đã cống hiến hết mình cho âm nhạc và có vô số tác phẩm tự sáng tác, có người thích âm nhạc của anh, có người thì thích khuôn mặt của anh. Trước giờ Trương Khiêm và Lương Gia Ngộ vẫn luôn nói đùa với anh, nếu sau này anh không viết được bài hát thì với khuôn mặt này của anh cũng có thể tìm cách phát triển trong giới.
Lúc đó Hoắc Tư Niên chỉ cười nhưng trong lòng luôn hiểu rõ, anh chưa từng nghĩ tới sẽ đi một con đường khác, nếu không có đủ thực lực, ở trong giới giải trí đầy sóng to gió lớn này, sớm muộn gì anh cũng sẽ hoàn toàn bị công chúng lãng quên. Anh khác với những thần tượng xuất phát từ việc được lựa chọn từ những show sống còn, sống dựa vào sự yêu thích của người hâm mộ, làm mất lòng người hâm mộ đồng nghĩa với sự nghiệp của bọn họ đang gặp nguy hiểm. Ngay từ đầu anh đã không muốn chọn một cuộc sống như vậy, cũng không hy vọng tình cảm cá nhân của mình bị hạn chế hoặc bị cản trở bởi người hâm mộ.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai anh yêu đương với một người, vì chuyện này mà anh bị người hâm mộ bỏ rơi, Hoắc Tư Niên sẽ có chút tiếc nuối nhưng anh sẽ không hối hận, thứ anh đơn thuần yêu là âm nhạc và người anh thích cũng chính là người sẽ dành phần đời còn lại của mình cùng với anh. Người hâm mộ lựa chọn ở lại hay rời đi thì anh cũng không có quyền can thiệp vào lựa chọn của họ.
Hoắc Tư Niên cứ như vậy mà dẫn Mạnh Ninh đến khán đài VIP. Mạnh Ninh cũng đi theo sát anh, không hiểu sao khi người kia nói “không quan tâm”, giữa hai người dường như có cái gì đó hình như đang chậm rãi thay đổi.
Đi tới khán đài, Mạnh Ninh thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Tư Niên nhìn xuống tấm biển mà cô gái đang ôm chặt trong tay: “Đây là cái gì?”
Mạnh Ninh nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy đèn tiếp ứng trong tay cô, cô nhanh chóng quay tấm bảng lại, sau đó bật nút bên hông, cười vui vẻ nói: “Đèn tiếp ứng đó~”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi dòng chữ xuất hiện, ba chữ lớn “Hoắc Tư Niên” tỏa ra ánh sáng vàng, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời của cô gái, con ngươi đen láy như ẩn hiện những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Hoắc Tư Niên nhắm lông mi lại, môi mỏng cong lên: “Đèn tiếp ứng?”
Mạnh Ninh ngẩng đầu lên, gật đầu như gà mổ thóc, môi cong lên nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Em sẽ cổ vũ anh!”
Hoắc Tư Niên cụp mắt xuống, hốc mắt thật sâu, hàng mi dày và thẳng phủ bóng mờ lên chiếc mũi đẹp trai, anh cúi xuống, đưa tay chậm rãi xoa xoa mái đầu xù của Mạnh Ninh, khóe miệng miễn cưỡng cong lên cười: “Được rồi, cảm ơn em đã cổ vũ.”
Hoắc Tư Niên liếc mắt nhìn thời gian, sắp đến thời gian bắt đầu rồi, anh ấm áp dặn dò: “Em cứ ngồi ở chỗ này. Nếu gặp phải trường hợp khẩn cấp, có thể gọi tới số điện thoại này.”
Sau khi nói xong, điện thoại di động của Mạnh Ninh hiện lên một tin nhắn mới, là một số điện thoại lạ được Hoắc Tư Niên gửi đến cho cô.
“Trợ lý của anh ở gần đây thôi.”
Mạnh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, dặn dò xong Hoắc Tư Niên mới rời đi.
Không lâu sau khi Hoắc Tư Niên rời đi, Mạnh Ninh nhận được cuộc gọi từ Hứa Dữu Dữu.
Ở đầu bên kia điện thoại vẫn còn tiếng ồn ào của đám đông, lúc này Hứa Dữu Dữu đang ở sảnh làm thủ tục, cô ấy có thể nhìn thấy ở đây rất đông người, cô ấy chậm rãi di chuyển theo đám đông. Vì sợ Mạnh Ninh không thể nghe thấy cô nên giọng nói của cô ấy tự nhiên nâng lên một độ: “Ninh Ninh, đã đến lúc khán giả vào cửa rồi. Cậu không nên đến muộn vào giây phút quan trọng như vậy đâu.”
Mạnh Ninh nhìn đám người đang ồ ạt tràn vào ở lối ra vào, nói: “Vừa rồi không tìm thấy cậu, cho nên tớ đi vào trước rồi.”
“Tớ sẽ đợi cậu ở chỗ ngồi.”
Hứa Dữu Dữu: “Cái gì?! Cậu thực sự đã vào trong, sao nhanh vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Mạnh Ninh, Hứa Dữu Dữu than thở: “Nếu biết trước như vậy thì tớ đã đi cùng cậu rồi, vừa rồi bị người gọi đi giúp đỡ thật là lãng phí quá nhiều thời gian mà.”
“Không nói chuyện nữa, cậu ở chỗ đó chờ tớ, tớ tới liền đây.”
Mạnh Ninh: “Được.”
Cúp điện thoại, địa điểm biểu diễn càng ngày càng có nhiều người tới, Mạnh Ninh nhìn ba chữ “Hoắc Tư Niên” trên bảng đèn tiếp ứng đến sững sờ, anh đột nhiên xuất hiện, rồi đưa cô lại đây, nhớ lại mọi chuyện thật giống như một giấc mơ vậy.
Lúc này, trong địa điểm có sức chứa mấy chục nghìn người, có khán giả chậm rãi ngồi ở ghế trống, tất cả mọi người ngồi ở đây đều tới vì Hoắc Tư Niên.
Tuy rằng ánh sáng từ mỗi tấm bảng đều nhỏ, nhưng tập chung lại chúng càng chói lọi hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm bao la.
Hứa Dữu Dữu từ từ đi tới đây, vừa nhìn thấy Mạnh Ninh, cô ấy cầm tấm bảng đèn tiếp ứng đã mệt đến mức đổ mồ hôi trên trán, một tay đặt lên vai Mạnh Ninh thở hổn hển nói: “Không ngờ đêm nay lại có nhiều người đến như vậy, tớ gần như không thể chen vào nổi.”
Mặc dù đã sớm đoán được nhưng Hứa Dữu Dữu vẫn không khỏi bất ngờ trước nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt này.
Giọng nói của Hứa Dữu Dữu khiến Mạnh Ninh tỉnh táo lại, cô lấy trong cặp ra một gói giấy đưa cho Hứa Dữu Dữu. Hứa Dữu Dữu lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh rồi nắm lấy tay Mạnh Ninh một cách phấn khích: “Chúa ơi, tầm nhìn từ ghế VIP cũng tốt quá đi thôi!”
“Không ngờ lần đầu tiên đi xem concert, lại may mắn như vậy!” Hứa Dữu Dữu vừa nói vừa lấy máy ảnh từ trong túi ra, vừa điều chỉnh máy vừa lẩm bẩm: “Đêm nay mình phải chụp thêm thật nhiều tấm ảnh của nam thần!”
Mạnh Ninh nhìn dáng vẻ hưng phấn của bạn mình, tâm tư chuyển động, cô nhẹ giọng hỏi: “Dữu Dữu, tại sao cậu lại thích Hoắc Tư Niên?”
Hứa Dữu Dữu không chút do dự nói: “Đương nhiên là bởi vì ngoại hình đẹp trai không giống người thường chứ sao!”
Mạnh Ninh chớp mắt: “Chỉ là vì lý do này thôi sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mạnh Ninh, Hứa Dữu Dữu đột nhiên nghiêm nghị nói: “Cũng không thể nói là hoàn toàn như vậy, lúc mới bắt đầu chú ý đến Hoắc Tư Niên, là vì tớ vô tình nhìn thấy video sân khấu của anh ấy trên mạng, khuôn mặt đó thật sự rất kinh ngạc!”
Tại sao một người đàn ông có thể tinh tế và xinh đẹp hơn cả một cô gái như vậy? Đặc biệt là các đường nét trên khuôn mặt, kết hợp với nhau đơn giản là nhan sắc của thần tiên, những người như vậy dường như sinh ra là thuộc về làng giải trí.
Hứa Dữu Dữu: “Sau đó, tớ đã xem tất cả video và hình ảnh liên quan đến anh ấy suốt đêm và sau đó tớ đã mất kiểm soát!”
Nói đến điểm tỏa sáng của nam thần, Hứa Dữu Dữu nhất thời không thể nói hết: “Tóm lại là “bắt đầu từ ngoại hình, mà rơi vào tài năng”!”
Nhìn thấy cô bạn trước mặt mình nói về thần tượng của mình với đôi mắt sáng ngời, Mạnh Ninh cẩn thận lắng nghe, dường như cảm xúc của cô cũng bị Hứa Dữu Dữu lây nhiễm, bị cảm động theo những người hâm mộ đó.
Bảy giờ rưỡi, concert cuối cùng cũng bắt đầu.
Khán đài VIP được bố trí ngay trước sân khấu, tầm nhìn rộng rãi, khi nhìn xuống, sân khấu nằm dưới chân, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Ánh đèn quảng trường dần dần mờ đi, vô số ánh đèn cùng que phát sáng bật lên, tạo thành một biển ánh sáng bao la, giống như dải ngân hà trong vũ trụ, chìm nổi du dương, giống như một giấc mộng lãng mạn.
Cả buổi concert giống như một lễ hội kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, từ lúc Hoắc Tư Niên xuất hiện, bầu không khí tại hiện trường lập tức lên đến cao trào, trên sân khấu tối tăm và vô biên, một ánh đèn chiếu xuống.
Dưới ánh đèn, thân hình cao lớn mạnh mẽ, giống như thiên thần rơi xuống phàm trần, vô số người hô to tên của Hoắc Tư Niên, gào thét, kích thích màng nhĩ, lòng bàn chân dường như cảm nhận được cả mặt đất rung động. Ở trong đó, các giác quan như được phóng đại vô hạn, cô cảm nhận sâu sắc được hơi ấm đang ấp ủ trên má.
Bài hát mà Hoắc Tư Niên hát vào lần trình diễn này là bài hát nổi tiếng nhất trong album đầu tiên của anh sau khi ra mắt. Khi khúc dạo đầu quen thuộc vang lên, nó gợi lên ký ức của vô số người có mặt, giọng hát của anh ấm áp trong treo sáng ngời và mang theo tình cảm lưu luyến truyền qua microphone đến mọi người. Rõ ràng là cách nhau một khoảng cách nhưng âm thanh dường như gần trong tầm tay, ngay gần trái tim.
Khi Hoắc Tư Niên mở miệng hát, khán giả tại hiện trường cũng hát theo, Mạnh Ninh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua đám đông ồn ào nhìn lên màn hình lớn trước mặt.
Giọng hát của anh trong veo như ngọc, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng phóng đại vô hạn, khí chất vượt trội. Ánh sáng của đèn sân khấu làm nổi bật lên hàng lông mày cứng rắn, đôi mắt sâu, đường cong khuôn mặt góc cạnh gọn gàng, đôi môi mỏng nở nụ cười lười biếng.
Mạnh Ninh sững sờ nhìn người đứng trên sân khấu, tim đập loạn xạ, lòng bàn tay nóng bỏng từ từ ôm lấy vị trí trái tim, cô hoảng hốt nhận ra, trong khoảng thời gian này tâm trạng của mình khi ở cùng với Hoắc Tư Niên là như thế nào..
Đó là sự mơ hồ của những điều chưa biết và cũng là sự rung động của tuổi trẻ.
Hoắc Tư Niên lúc này vừa quen vừa lạ, bọn họ rõ ràng là rất thân thiết nhưng cũng rất xa lạ, cô chưa từng thấy Hoắc Tư Niên biểu diễn trên sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu anh mạnh mẽ nóng bỏng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thân phận của anh không chỉ là chú của Hoắc Sâm, người anh ủng hộ cô mà còn là thần tượng của vô số người, anh giống như một ngôi sao sáng chói lóa không thể chạm tới. Giờ phút này cuối cùng Mạnh Ninh cũng có thể hiểu tại sao người luôn kiêu ngạo và ngạo mạn như Hoắc Sâm lại trở thành fanboy của Hoắc Tư Niên.
Vì có người sinh ra là để thuộc về sân khấu, một khi xuất hiện trước ánh sáng thì mọi thứ đều sẽ mất đi màu sắc.
Người như Hoắc Tư Niên, sau này người như thế nào mới có thể đi bên cạnh anh, cùng anh đi tiếp suốt cuộc đời?
Concert kết thúc, người trên sân khấu đã mồ hôi nhễ nhại, áo sơ mi trắng tinh ướt đẫm mồ hôi, xương quai xanh trắng như ngọc thạch sắc bén, ôm lấy đường cong gợi cảm, càng đi xuống là cơ bụng bị dính vào chiếc áo sơ mi ướt đẫm thấp thoáng những múi cơ mạnh mẽ.
Hoắc Tư Niên đứng ở giữa sân khấu, cầm micro bằng những ngón tay thon dài, giọng nói trong trẻo và trầm ấm phát ra, nói rằng sẽ còn rất nhiều thời gian và cơ hội.
Anh nhìn vào một vị trí nào đó trên hàng ghế khán giả dưới sân khấu, lúc này Mạnh Ninh cũng nhìn lên, ánh mắt hai người va chạm vào nhau, Hứa Dữu Dữu kích động gào thét bên tai cô: “A a a Ninh Ninh, cậu có nhìn thấy không! Hoắc Tư Niên vừa nhìn về hướng chúng ta đó!”
“Mình không hoa mắt đúng không! Vừa rồi mình quên không vẫy tay rồi!”
Cánh tay Mạnh Ninh bị Hứa Dữu Dữu nắm lấy, cô ấy kích động lắc lư, còn cô hơi cúi đầu xuống, cổ họng khô khốc, không nói được lời nào.
Tiếng động và tiếng la hét trong biển sao từ từ đốt cháy màn đêm dày đặc, Mạnh Ninh đứng giữa biển người ồn ào, trái tim đập loạn nhịp đang dần bình tĩnh lại, cô cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch của hai người, nếu Hoắc Tư Niên là ngôi sao trên trời thì cô chỉ là một hạt bụi bé nhỏ không đáng kể, gió thổi thì sẽ bay đi.
Lễ hội lớn này cuối cùng kết thúc lúc mười rưỡi tối, Hứa Dữu Dữu cầm bảng đèn tiếp ứng trong tay, giọng nói khàn đi vì hét quá nhiều, cô ấy ôm lấy trái tim đang bồn chồn, trong miệng còn nói: “Trời ạ, sân khấu của Hoắc Tư Niên thật sự bùng nổ! Mái tóc vàng của anh ấy thật sự có thể so sánh với nam chính trong quyển truyện tranh.”
“Ninh Ninh, xem này, vừa nãy tớ đã chụp rất nhiều ảnh, mọi tấm hình đều có thể được sử dụng làm màn hình khóa!”
“Nhìn này, cơ bụng của Hoắc Tư Niên quá rõ ràng!”
Hứa Dữu Dữu lật xem album một cách vô cùng thích thú, trong khi Mạnh Ninh lại yên lặng lắng nghe chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, rõ ràng là không quan tâm lắm.
Khi khán giả rời đi, Hứa Dữu Dữu phát hiện ra rằng Mạnh Ninh đã trở nên im lặng từ nửa sau của concert.
“Mạnh Ninh, cậu cảm thấy không khỏe à?” Hứa Dữu Dữu nghiêng đầu và lo lắng nhìn Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh lắc đầu, mím môi cười: “Tớ không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
Hứa Dữu Dữu gật đầu, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người đến concert, không thể tránh khỏi cảm xúc kích động, vừa rồi cô ấy cũng đã dùng rất nhiều sức lực.
Thấy mọi người trong khán phòng đã đi về gần hết, Hứa Dữu Dữu đề nghị đi ăn khuya, khi Mạnh Ninh đang định từ chối thì đột nhiên điện thoại rung lên, trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới.
Anh Tư Niên: “Concert kết thúc thì đừng đi vội, anh sẽ đưa em về nhà.”