Tham lam sự ngọt ngào

Chương 2


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 2:

“Sao lại nhìn chị?” Cô hỏi.
“Ai nhìn chị, chị tự mình đa tình thì có.” Hoắc Sâm không hề có một chút quẫn bách khi bị bắt gặp nhìn lén chút nào, giống hệt như một người không có chuyện gì vậy, chỉ lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Ninh “ò” một tiếng, càng cảm thấy Hoắc Sâm này thật kỳ quái.
Chiếc xe thương vụ vững vàng chạy trên con đường cái rộng lớn với tốc độ đều đặn. Bấy giờ là ngay vào giờ cao điểm buổi tối, khi xe đi qua trung tâm thành phố đã bị kẹt lại một thời gian, vậy nên đến lúc này xe mới lái về hướng phía bắc của thành phố.
Xe chạy qua đường cái vùng ven sông, dần dần rời xa trung tâm thành phố phồn hoa huyên náo. Qua cầu Hồng Giang lớn, chính là một khu biệt thự cao cấp được non xanh nước biếc vờn quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng tòa dinh thự to lớn hùng vĩ hiện đại nằm xen lẫn nhau tạo thành đình đài lầu các tinh xảo, đắm mình trong ánh chiều tà ngả về tây. Hồ Thuý Bách phảng phất như được mạ một tầng sáng vàng rực nhàn nhạt.
Người ở đây không phú thì quý, nhà họ Hoắc lại càng hơn thế nữa.
Năm phút sau, rốt cuộc xe cũng chậm lại, cuối cùng từ từ dừng trước một cánh cổng lớn bằng sắt màu đồng xanh. Mạnh Ninh đeo cặp lên lưng xuống xe, Hoắc Sâm ở phía sau vẫn còn đợi tài xế mở cửa cho mình rồi mới chậm rãi xuống xe đi theo sau lưng Mạnh Ninh.
Bình thường, nhà tổ của nhà họ Hoắc chẳng có ai, vô cùng quạnh quẽ, ngoại trừ Hoắc Sâm và Mạnh Ninh ra, chỉ có những ngày lễ mấy người khác mới trở về một chuyến. Phần lớn thời gian chỉ có mỗi ông cụ Hoắc, còn có quản gia và người giúp việc trong nhà.
Hoắc Sâm không thích Mạnh Ninh. Khi Mạnh Ninh vừa mới đến, cậu luôn tìm đủ mọi cách để bắt nạt cô. Nhưng tính cách của Mạnh Ninh tốt, đối với ai cũng cười tủm tỉm, mặc cho Hoắc Sâm trêu chọc như thế nào cũng không hề tức giận, thời gian dài, Hoắc Sâm cảm thấy không thú vị nữa, nhưng trông thấy Mạnh Ninh, cậu vẫn bày ra một gương mặt thối.
Ăn cơm tối xong, Mạnh Ninh đang muốn đi đến phòng đọc sách, lúc này sau lưng lại thình lình vang lên giọng nói của Hoắc Sâm:

“Này, đừng trách tôi không nhắc nhở chị.”
Mạnh Ninh vừa mới đặt tay lên tay vịn của cầu thang, nghe tiếng bèn quay đầu, không hiểu: “Nhắc nhở cái gì?”
Hoắc Sâm chậm rãi xoa tay: “Thừa dịp chú nhỏ của tôi còn chưa trở lại, chị nên sớm dọn đi đi. Nếu như để chú ấy biết được sự tồn tại của chị, vậy coi như chị thảm rồi.”
Mạnh Ninh muốn hỏi cậu vì sao nhưng Hoắc Sâm cũng chẳng muốn nhiều lời với cô, cậu ta chỉ đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi đến phòng chơi game.
Mạnh Ninh nhíu mày, không biết đây là lần thứ mấy Hoắc Sâm nhắc đến người chú nhỏ kia trước mặt cô nữa. Từ ngữ miêu tả mà cậu dùng cùng với sự hăm doạ kia khiến cho người chú nhỏ này có vẻ không quá giống người, mà giống như mãnh thú hay hồng thuỷ hơn.
Nhìn cánh cửa phòng chơi game đóng chặt, Mạnh Ninh do dự mấy giây, chỉ có thể đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, sau đó trực tiếp trở về phòng đọc sách.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, bóng mây trùng điệp. Hơi gió đêm lạnh lẽo từ cánh cửa sổ mở hờ khẽ tràn vào khiến màn cửa màu sáng lay động, nhẹ nhàng lướt qua tấm ván gỗ.
Mạnh Ninh từ phòng tắm đi ra. Cô chải mái tóc mới được sấy khô, vừa ngáp vừa đóng lại cửa sổ rộng mở. Nơi đuôi tóc mềm mại lướt qua, tràn ngập mùi hoa dành dành ngọt ngào nhàn nhạt thơm mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bật chiếc đèn treo tường hình gấu lên, một góc trong phòng ngủ tối đen chợt sáng. Mạnh Ninh từ từ tiến vào trong chiếc chăn ấm áp dễ chịu, cô quen thuộc mà cuộn mình lại, quấn mình hệt như con sâu róm, mặt dán lên chiếc gối đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Đêm dần khuya, nhà họ Hoắc to lớn được bao phủ trong màn đêm yên tĩnh dày đặc. Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở trước cánh cổng sắt, rất nhanh, cửa sau xe đã được mở ra, một bóng dáng cao to rắn rỏi từ trên xe bước xuống. Đưa mắt thuận theo hai chân mang giày thể thao nhìn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi chân dài ưu việt với tỉ lệ kinh người, xếp vào hàng siêu mẫu quốc tế cũng không hề ngoa.
Người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, màu tóc vàng nhạt sáng lạn chói mắt kia cũng rất hiếm thấy. Mấy sợi tóc trên trán rơi xuống, nhẹ nhàng cắt ngang xương lông mày ngang ngạnh của anh, làm tăng thêm mấy phần khí chất thiếu niên.
“Qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho người đến đón cậu. Cậu điều chỉnh trạng thái cho tốt, có việc gì thì gọi điện thoại trước cho tôi.” Trên xe truyền đến giọng nói của người đại diện Trương Khiêm. Anh ấy tiện tay đưa chiếc áo khoác jacket trên chỗ ngồi cho anh.
Hoắc Tư Niên nhận lấy áo khoác rồi tùy tiện khoác lên khuỷu tay. Khoé môi hơi mỏng của anh như hờ hững cong lên, thờ ơ đáp lại một tiếng, hàng lông mi rậm rạp dày thẳng tắp vây lấy đôi mắt sáng long lanh kia, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ tẻ nhạt lại uể oải.
Thấy Hoắc Tư Niên đeo guitar đã biến mất ở cánh cổng chính bằng sắt, Trương Khiêm mới dặn dò lái xe rời đi.
Tất cả mọi người trong nhà lớn đều đã thiếp đi, đến ngay cả một tiếng gió nhỏ cũng không nghe thấy. Hoắc Tư Niên buông ghita xuống, mượn ánh đèn áp tường mờ nhạt mà bước lên lầu, quen thuộc đi đến phòng ngủ của mình. Sau khi đẩy cửa ra, anh trực tiếp đi đến phòng chứa quần áo.
Mạnh Ninh vẫn luôn không hề ngủ sâu, tiếng vang từ cửa phòng ngủ truyền đến khiến cô mơ mơ màng màng tỉnh khỏi giấc mơ. Trong tầm mắt mông lung ngoại trừ chiếc đèn áp tường mờ nhạt ở bên cạnh, đèn ở phòng chứa quần áo cách đó không xa cũng sáng lên.
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm vào trần nhà trên đỉnh đầu, xuất thần hai giây. Cô tưởng rằng trước khi ngủ mình đã quên tắt đèn thế là dụi dụi đôi mắt đang buồn ngủ nhập nhèm, xột xoạt bò ra khỏi chăn, xỏ bàn chân trắng nõn non mịn vào đôi dép lê tai thỏ rồi đi qua phòng chứa quần áo bên kia.
Cô nhớ mình đã tắt đèn rồi, chẳng lẽ là thay quần áo xong đã quên mất?
Mạnh Ninh mở hờ đôi mắt buồn ngủ ngáp một cái, lê dép chậm rãi đi qua, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng chứa quần áo ra.
Tầm mắt mờ tối nhìn theo cánh cửa được đẩy ra, tia sáng chậm rãi ập tới lan đến bên chân Mạnh Ninh.

Một giây sau, Mạnh Ninh trông thấy một cái eo trắng gầy.
Cảm giác kích thích của hình ảnh trước mắt quá mạnh, không có bất kỳ điều gì che phủ, cứ vậy mà vội vàng không kịp chuẩn bị đâm thẳng vào mắt của cô.
Ban nãy, Mạnh Ninh bị cơn buồn ngủ bao vây, mi mắt khép hờ con ngươi ngập nước. Nhưng lúc này, cô giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Phòng chứa quần áo có một người đàn ông tóc vàng xa lạ.
Không biết đối phương đã xuất hiện từ lúc nào, lúc này đang quay lưng về phía Mạnh Ninh.
Đèn thuỷ tinh treo trên đỉnh đầu khúc xạ ra những vầng sáng rực rỡ, cũng rọi sáng mái tóc ngắn vàng nhạt của người nọ. Phần lưng rộng lớn thẳng tắp, màu da trắng sáng giống như ngọc thô thượng hạng. Chiếc eo với đường cong lưu loát cân xứng, cơ bắp không quá lớn nhưng lại cảm giác rất có lực. Đây là dáng của một người tập thể hình rất lâu rồi mới có được.
Mạnh Ninh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn một người đàn ông không sót một thứ gì ở khoảng cách gần thế này.
Cô không kiềm được mà hướng ánh mắt xuống dưới, lại hướng xuống dưới nữa, sau đó phút chốc dừng lại.
Sau khi xác định được tất cả trước mắt không phải là mơ, Mạnh Ninh mở to hai mắt, hô hấp đột nhiên ngừng lại, không nói nên lời trong một thoáng.
Hoắc Tư Niên không chút hoang mang quay đầu, lại bất ngờ đụng phải đôi mắt bối rối sợ hãi kia của cô gái. Anh lập tức giật mình, đáy mắt đen nhánh nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Anh nhướng mày, nghiêng đầu rồi khẽ hất cằm về phía người đối diện, từ từ cất tiếng: “Nhìn đâu vậy?”
Giọng nói của người đàn ông có hơi khàn, mang theo một ít lạnh nhạt lười biếng bẩm sinh.
Cũng chỉ hai ba giây, Hoắc Tư Niên lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt am hiểu sâu xa đảo qua cô gái mặc váy ngủ hoa đứng ở cửa ra vào. Anh bình tĩnh vươn tay lấy chiếc áo T-shirt màu đen của mình mặc vào.

Ngay lúc Mạnh Ninh đang đờ người ra, Hoắc Tư Niên bình tĩnh ung dung đi về phía cô, hàng mi dày thẳng rũ xuống, dùng đôi mắt đen kịt kia nhìn chằm chằm vào cô.
Khoảng cách của hai người rút ngắn lại, Mạnh Ninh cứng người đứng tại chỗ. Cô sợ đến mức muốn thét lên, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào hệt như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, không phát ra được một tiếng động nào.
Mạnh Ninh không biết hình dung một màn trước mắt đây như thế nào, bỗng nhiên bị đánh thức, trong phòng ngủ lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ cởi trần.
Trái tim của Mạnh Ninh đập mạnh, hai tay cũng không khống chế được mà run rẩy. Nhìn mái tóc vàng sáng lạn chói mắt kia của người đàn ông, cô càng bị dọa sợ thêm.
Đối diện với một đôi mắt đen nhánh, Mạnh Ninh khó khăn mấp máy môi. Cô vô cùng không có tiền đồ mà run rẩy thốt ra mấy chữ: “Anh, anh, anh…”
Đương nhiên là cô gái đã bị dọa sợ rồi, cánh tay nhỏ nhắn cũng đang run rẩy, trông yếu ớt đến mức bẻ một cái là có thể gãy.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Hoắc Tư Niên lại có chút buồn cười, cô cho rằng anh là mãnh thú hồng thuỷ gì đó hay sao. Anh khẽ nhếch mày, nhìn thấy đuôi mắt của cô gái có hơi phiếm hồng thì hít nhẹ một tiếng.
“Tôi doạ người đến như vậy à?”
Người đàn ông vừa mở miệng, thân thể Mạnh Ninh càng run dữ dội hơn.
Phản ứng của cô khiến Hoắc Tư Niên không kịp đề phòng. Anh tỉnh táo lại một chút, ánh mắt chạm phải ánh mắt bất an lại khiếp đảm của cô gái, khóe môi giật một cái tựa như đang cười, nhưng giọng điệu vẫn lười biếng tản mạn trước sau như một.
“Sao lá gan lại nhỏ như vậy cơ chứ?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.