Tham lam sự ngọt ngào

Chương 15


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 15:

Lý Đan Đồng sững lại tại chỗ, đột nhiên im bặt.
Người đàn ông trước mặt có hàng lông mày đen rậm, một gương mặt trắng trẻo tuấn tú. Anh nhìn mọi vật bằng ánh mắt đầy vẻ vô hại, nhưng dáng vẻ lại xa cách lạnh nhạt, chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ “từ chối” lên trên mặt.
Lý Đan Đồng trở tay không kịp, vẻ mặt có chút khó đỡ. Trong lòng tức giận nhưng lại không dễ bộc phát, cô ta mấp máy môi, không tình nguyện nói lời “xin lỗi”, sau đó quay người rời đi.
Bước chân cô ta tựa như gió, đi nhanh như đang chạy trốn.
Lương Gia Ngộ cũng giống những người vây xem ở xung quanh, sau khi chứng kiến một màn này thì lập tức cảm thấy Hoắc Tư Niên của hiện tại mới là dáng vẻ mà thường ngày anh ta quen thuộc, tính cách thối tha, kiêu ngạo lại ngạo mạn, chẳng thèm đếm xỉa đến ai cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Gia Ngộ thu mắt lại, suy tư nhìn Hoắc Tư Niên vài giây rồi bỗng nhiên nở nụ cười sâu xa: “Tôi sẽ rút lại lời vừa rồi, cậu đây nào có “kính già yêu trẻ” chứ.”
Hoắc Tư Niên: “?”
Lương Gia Ngộ phân tích lý lẽ rành mạch: “Rõ ràng là phân biệt đối xử.”
Khóe miệng Hoắc Tư Niên khẽ nhếch cực nhẹ, gương mặt đẹp như ngọc không biến sắc mà thừa nhận: “Ừ, rồi sao?”
Lương Gia Ngộ hừ nhẹ một tiếng, người này còn ra vẻ chính trực.
“Chắc cậu không có ý gì với cô nhóc còn mặc đồng phục đó chứ?” Giọng điệu Lương Gia Ngộ nửa đùa nửa thật: “Người ta là học sinh cấp ba, còn là trẻ vị thành niên đó.”
Hoắc Tư Niên khẽ cụp mắt, ngón tay thon dài nắm lấy ly thuỷ tinh, khớp xương thon gầy hiện ra một cách rõ ràng.
“Làm sao cậu chắc chắn cô ấy chưa thành niên?”
Lương Gia Ngộ híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo đẹp đẽ đến mức gần giống như con gái trước mắt mình hơn nửa ngày, cất giọng ân cần nói: “Đồ cầm thú nhà cậu.”
Trước kia thế mà anh ta lại không phát hiện ra!

Câu từ này nghe thế nào cũng giống như đang mắng người. Hoắc Tư Niên cau mày, đáy mắt thu lại sự vui vẻ, mồm miệng bắt đầu hoạt động: “Cmn cậu mới cầm thú!”
Lương Gia Ngộ không thèm che giấu tiếng cười hừ một cái, nhưng lại nhớ tới một chuyện mà cất tiếng hỏi: “Lúc cô nàng mặc đồng phục tìm cậu, hình như tôi nghe người ta gọi cậu là anh Tư Niên.”
“Không phải hai người quen biết từ trước chứ?”
Họ làm bạn với nhau đã lâu, làm sao anh ta chưa từng nghe nói rằng người anh em này của mình có một đứa em gái học cấp ba? Còn lớn lên xinh đẹp như vậy, hơn nữa hai người lại chẳng có lấy một điểm giống.
“Cậu đoán xem?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Hoắc Tư Niên cụp mắt nhìn thời gian, cảm xúc giữa hai hàng lông mày cũng dần tan đi.
Lương Gia Ngộ làu bàu: “Chuyện này tôi sao đoán ra được.”
Ánh đèn ngoài cửa sổ sát đất đã lên, bữa cơm này cũng sắp kết thúc. Lương Gia Ngộ đề nghị: “Hay là chúng ta đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Anh ta cầm áo khoác đứng dậy, người đàn ông trước mặt lại ngồi trên sofa như một toà núi bất động. Anh giương mắt quét qua vị trí gian phòng riêng trước mắt, lạnh giọng đáp: “Cậu về trước đi, tôi đợi chút đã.”
Lương Gia Ngộ “à” một tiếng, vô thức nhìn theo tầm mắt của Hoắc Tư Niên, nghi ngờ hỏi: “Đợi cái gì?”
Hoắc Tư Niên bỏ cốc trong tay xuống, lời ít ý nhiều: “Đợi người.”
Lương Gia Ngộ không hiểu ra sao, ngẫm nghĩ lại một chút thì đôi mắt hơi mở lớn: “Đừng bảo với tôi người cậu đợi là cô bé mặc đồng phục kia nhé?”
Hoắc Tư Niên nhướn mi: “Không phải là cậu rất thông minh sao.”
Lương Gia Ngộ: “…”
Khi Lương Gia Ngộ còn muốn hỏi, người đàn ông trước mặt đã đứng dậy, vỗ vỗ vai anh ta lạnh lùng đáp: “Cậu đi trước đi, cứ kệ tôi.”

Đây thật sự là có vấn đề rồi.
Lương Gia Ngộ lập tức nhìn chăm chú về hướng gian phòng riêng mà Hoắc Tư Niên đang đi tới.

Nhìn thấy Lý Đan Đồng ăn một vố đau quay lại, mọi người luôn đứng ở khúc ngoặt lại hóng hớt nên sớm đã hiểu rõ tình hình, thế là đều không hỏi rõ lại. Hứa Dữu Dữu nhìn mà có hơi hả hê nén cười, đặc biệt là khi thấy Lý Đan Đồng phải chịu khổ, tâm trạng cô ấy cực kỳ vui vẻ.
Sự chú ý của Mạnh Ninh lại không phải ở trên người Lý Đan Đồng, lúc này toàn bộ đầu óc cô đều là ảnh chụp chung của cô và Hoắc Tư Niên vừa nãy. Chẳng qua là bạn học xung quanh rất nhiều nên cô mới ngại không lấy ra ngắm nghía kỹ lưỡng thêm một lần.
Một đám người im lặng trở lại phòng, có mấy bạn học nam không hiểu tình hình nên không nhịn được được cười hì hì trêu chọc: “Thế nào rồi Tiểu Lý, Hoắc Tư Niên có chụp ảnh với cậu không? Có ký tên cho cậu không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Lý Đan Đồng nhìn vào bạn học đó, không biết người này có phải là cố tình khiến cô ta khó chịu hay không nữa. Cô ta tức giận đáp: “Chẳng làm sao cả.”
Bạn học nam đó bị Lý Đan Đồng lạnh lùng nhìn bỗng cảm thấy có chút không hiểu. Cậu ta vươn tay ra gãi tóc sau gáy buộc miệng hỏi: “Chẳng làm sao là ý gì?”
Lý Đan Đồng gằn từng chữ từng chữ một: “Hoắc Tư Niên nói không tiện.”
Vừa dứt lời, có người cảm khái: “Oa, Mạnh Ninh may mắn quá đi mất!”
Hứu Dữu Dữu cười khanh khách gật đầu: “Đúng vậy, chụp chung hẳn mấy tấm cơ.”
Lý Đan Đồng lạnh mặt, không nói tiếp. Những người khác lại vây quanh Mạnh Ninh, có bạn nữ còn hỏi xin Mạnh Ninh tấm ảnh kia nữa nhưng cô bị vây ở chính giữa chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh mình từ từ tăng cao, má cũng đã nóng lên rồi.
Nghe thấy bạn học muốn xin tấm ảnh chụp chung kia, mặt cô hiện lên vẻ chần chừ nhưng miệng đã nhanh hơn não nói: “Không được!”
Mạnh Ninh luôn rất dễ nói chuyện, cực ít khi thấy cô từ chối người khác. Bạn nữ nọ thấy cô phản ứng kích động như vậy, vừa định hỏi vì sao thì Hứa Dữu Dữu ở một bên đã cất tiếng: “Đây là ảnh Mạnh Ninh chụp chung với Hoắc Tư Niên, trong ảnh cũng không có cậu, cậu lấy cũng chẳng có tác dụng gì.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh tựa như chú gà con mổ thóc mà gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Thấy thế, bạn nữ đó bĩu môi, đành phải từ bỏ: “Không được thì thôi.”

Bầu không khí trong phòng có chút kì lạ. Diệp Thư Triết thấy thời gian còn sớm thế là chủ động khuấy động bầu không khí lên, tổ chức chơi trò vừa rồi cho mọi người tiếp tục. Lý Đan Đồng trưng ra sắc mặt không tốt trong suốt quá trình, dường như còn có chút oán giận, ý đồ xa lánh Mạnh Ninh trở nên rõ ràng hơn. Mà trải qua thử thách mạo hiểm vừa rồi, Mạnh Ninh không tham gia vào trò chơi nữa chỉ ngồi một bên xem.
Hai ván kết thúc, Diệp Thư Triết toàn thua, mà cậu ta cũng chẳng nói gì đã chọn uống bia. Một cốc lại một cốc, tuy nồng độ cồn không cao, nhưng rõ ràng tửu lượng của cậu ta cũng chẳng tốt.
Lý Đan Đồng nhìn chằm chằm Diệp Thư Triết, không nhịn được khuyên cậu ta uống ít thôi. Nhưng chẳng biết sao mà cô ta vừa nói xong thì thiếu niên trước mặt lại dường như không chút nhẫn nại nói: “Không cần cậu quan tâm.”
Lý Đan Đồng mím chặt môi thành một đường thẳng, âm thầm siết chặt nắm tay. Lúc này có người hóng chuyện không ngại chuyện lớn mà cười hì hì trêu ghẹo: “Đan Đồng ơi, bây giờ lớp trưởng không nghe lời cậu nữa đâu.”
Tuy trong lúc yêu đương nồng nhiệt, Lý Đan Đồng nói gì, Diệp Thư Triết đều làm theo, nhưng đó đã là chuyện trước khi chia tay rồi.
Trong lòng Lý Đan Đồng có chút khó chịu. Cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thư Triết, có người tự cho là thông minh tiếp lời: “Chắc là Mạnh Ninh nói thì lớp trưởng mới nghe chăng.”
Nói xong, mọi người xung quanh đều không để tâm tới sắc mặt khó coi của Lý Đan Đồng mà bắt đầu ồn ào lên, đẩy Diệp Thư Triết về phía Mạnh Ninh đang ngồi.
Lúc này Mạnh Ninh hoàn toàn đặt mình ra bên ngoài câu chuyện, mọi sự chú ý của cô đều dồn vào điện thoại di động. Cô xem thời gian thì thấy đã có chút muộn, suy nghĩ có nên rời đi bây giờ hay không. Mạnh Ninh do dự mãi đến khi Hứa Dữu Dữu ngồi lại đây, lặng lẽ chọc chọc cánh tay cô nhỏ giọng nói: “Ninh Ninh, cậu nên cẩn thận chút…tớ thấy dáng vẻ này của lớp trưởng rất có thể là muốn tỏ tình với cậu đó.”
Nghe thấy bạn tốt nhắc nhở, Mạnh Ninh mới hoàn hồn. Lúc này cô mới chú ý tới ánh mắt của tất cả bạn học đang nhìn về phía mình, Diệp Thư Triết cũng bị những người hóng hớt đẩy qua đây.
Ánh mắt của thiếu niên có hơi mơ hồ, gò má tuấn tú nhã nhặn hơi phiếm hồng, dáng vẻ đã say. Lúc này ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cô, cảm xúc không rõ nơi đáy mắt dường như đã chầm chậm thay đổi.
Mạnh Ninh khẽ ngẩng đầu nhìn ánh mắt cậu ta. Như dự cảm có gì đó không thích hợp, cô vội vàng đứng dậy, nhưng Diệp Thư Triết cũng loạng choạng đi đến trước mặt cô, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc. Sau mấy giây im lặng, cậu ta mới cất tiếng: “Mạnh Ninh, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Những người xung quanh bày ra vẻ mặt hóng hớt, nở nụ cười mập mờ ám muội. Lý Đan Đồng đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy tối nay mình tới đây là tự rước lấy nhục, nhưng vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.
Diệp Thư Triết nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, nhấn mạnh từng chữ một: “Mạnh Ninh, tớ thích…”
“Xin lỗi!” Mạnh Ninh đột ngột lên tiếng cắt ngang lời cậu ta, gương mặt xinh xắn sáng sủa đầy vẻ nghiêm túc nói: “Tớ muốn đến nhà vệ sinh.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Có những lời, đợi sau khi cậu tỉnh táo hẵng nói.”
Nói xong, Mạnh Ninh không quan tâm phản ứng của mọi người xung quanh mà đeo cặp sách lên, quay người đẩy cửa phòng trực tiếp rời đi, để lại một đám người nhìn nhau.
Mặt Diệp Thư Triết đầy vẻ thất bại, còn trên mặt Lý Đan Đồng lại lóe lên tia mỉa mai.

Đi ra khỏi phòng, Mạnh Ninh vô thức hít sâu một hơi. Luồng cảm giác áp lực cùng sự oi bức vờn quanh đỉnh đầu đã bị gió mát ở hành lang chậm rãi thổi tan. Mạnh Ninh đưa tay chạm vào gò má nóng bừng, hai tay phẩy phẩy tạo gió, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Sớm biết sẽ trở nên như vậy, ai có nói gì cô cũng chẳng tới tiệc sinh nhật tối nay.
Trực giác của Mạnh Ninh đã đoán được Diệp Thư Triết muốn nói gì, so với việc trước mặt nhiều người từ chối cậu ta như vậy, chi bằng dập tắt ngay từ đầu còn hơn.
Mạnh Ninh suy nghĩ miên man bước vào nhà vệ sinh của khu vực công cộng,. Chỗ này mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, loa phát thanh còn đang phát một khúc đàn violin có tiết tấu du dương chậm rãi, vừa vắng vẻ lại yên tĩnh.
Mạnh Ninh đang định đi vào trong thì một giây sau lại một tiếng vang kỳ quái từ bên trong truyền tới, cùng theo đó là tiếng thở gấp nặng nhọc và tiếng rên rỉ kiềm nén vang lên. Khoảng cách càng gần âm thanh càng rõ.
Mạnh Ninh từ từ dừng bước. Cô nghi ngờ nhíu mày, cái loại âm thanh mập mờ không rõ này dường như là do đàn ông phát ra, ngay sau đó lại có tiếng ngân nga yêu kiều của phụ nữ đột ngột vang lên quanh quẩn khu vực rửa tay rộng lớn trống trải.
Tựa như ý thức được điều gì, hô hấp của Mạnh Ninh ngừng lại, hai chân cứ như bị đóng đinh dính chặt trên mặt đất. Cô cho là bản thân nghe nhầm, vậy mà trong đầu lại không tự chủ mà xuất hiện những hình ảnh không thể miêu tả.
Đây là nơi công cộng, mà điều càng xấu hổ hơn là thứ tiếng đó truyền tới từ phòng vệ sinh nữ.
Ngay khi Mạnh Ninh đang xấu hổ không biết làm sao, hai người đang không ngừng dây dưa ở bên trong cuối cùng cũng kết thúc. Quần áo người đàn ông không chỉnh tề, cà vạt cởi ra tuỳ ý vắt trên vai, thắt lưng cũng chỉ đeo hờ. Mà người phụ nữ được anh ta ôm trong ngực rõ ràng đã say khướt, mái tóc gợn sóng tuỳ ý xõa tung trên vai, dây buộc váy rủ xuống, son môi sớm đã bị quét sạch, trên cổ còn có những vết đỏ mập mờ sáng loáng.
Hai người họ chẳng hề ngờ rằng bên ngoài còn có một nữ sinh mặc đồng phục. Người phụ nữ giãy dụa muốn đứng dậy, còn người đàn ông lại dùng ánh mắt không có thiện ý nhìn về phía Mạnh Ninh.
Trái tim Mạnh Ninh giật nảy. Cô bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến nỗi kinh ngạc sững sờ tại chỗ, thầm nghĩ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Giây tiếp theo, dường như sau lưng có người lại gần, một bàn tay to lớn ấm áp che chắn ngay trước tầm mắt cô. Lòng bàn tay ấm kia che đi hàng mi đang run lên vì căng thẳng của cô, kéo cô vào trong lòng. Không đợi Mạnh Ninh kịp phản ứng, trên đầu đã truyền tới giọng nói trầm thấp mềm mại của người đàn ông, quanh quẩn bên tai:
“Chuyện người lớn làm, trẻ nhỏ chớ nhìn.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Niên: “Mấy chuyện xấu của người lớn, muốn học thì anh dạy em.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.