Tham Hoan

Chương 37: Tình cảm ngọt ngào


Đọc truyện Tham Hoan – Chương 37: Tình cảm ngọt ngào

Lâm Tiểu Kiều cảm
nhận được bộ ngực của cô được anh ôm trọn trong lòng bàn tay, căng
trướng, giống như là ham muốn nhanh chóng từ đỉnh bắn ra. Đôi môi nóng
như lửa của Thẩm Gia Mộc hôn một đường xuống phía dưới, mở rộng cổ áo
của cô ra, quần áo lót bên trong làm cản trở bước tiếp theo khiến anh
lập tức ảo não gầm nhẹ một tiếng.

Khuôn mặt của Lâm Tiểu Kiều đỏ như muốn nhỏ ra máu, cô đẩy đẩy người đang đè ở phía trên mình ra,
anh lại chỉ nằm sấp trên người cô thở hổn hển. Cô thấy anh thật sự không chịu nổi sự khó chịu, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua
một loạt ghế ngồi, nhấc người dậy ghé vào tai anh nói một câu, trong
lòng Thẩm Gia Mộc mừng như điên, không chắc chắn mà lại hỏi lại lần nữa: “Thật ư?”

Lâm Tiểu Kiều mím môi gật gật đầu, Thẩm Gia Mộc
nhanh chóng đứng dậy từ trên người cô, tùy ý sửa sang lại quần áo trên
người rồi sau đó kéo cô đứng lên che chở đi đến hàng ghế cuối.

Suy nghĩ đến việc người đến xem phim buổi tối hầu hết đều là các cặp tình
nhân cho nên rạp chiếu phim cũng cố ý thiết kế một căn phòng kín đáo.
Mỗi một hàng ghế đều có bốn vách ngăn nhỏ bao xung quanh cặp tình nhân,
giữa mỗi căn phòng đều đã sử dụng các vách ngăn để ngăn cách. Hàng cuối
cùng không có ai, chỗ đó vốn là góc khuất nhất nên cũng không dễ bị nhìn thấy, Thẩm Gia Mộc vừa đi vào liền buông tay cô ra, không ngừng dồn Lâm Tiểu Kiều dựa người vào tường.

Lâm Tiểu Kiều trợn trừng mắt, nghĩ tới việc nói bừa lúc trước, nào biết Thẩm Gia Mộc nôn nóng sốt
ruột đến mức căng cứng, tay phải đè cô lại, tay trái vén váy của cô lên. Lâm Tiểu Kiều cảm thấy tại sao tình cảnh này lại bạo lực như vậy, trên
màn hình lại đúng lúc truyền đến tiếng khóc của nữ chính kêu to không
được. Trong lòng cô căng thẳng, đẩy Thẩm Gia Mộc một cái, tự động tiến
sát lại.

Thẩm Gia Mộc chưa từng nghĩ rằng da mặt Lâm Tiểu
Kiều mỏng như vậy mà lại có thể chủ động, sửng sốt một lúc rồi sau đó
bàn tay to làm càn luồn đến trước ngực cô, nắm trong tay da thịt mềm
mại, anh sảng khoái đến mức rên lên một tiếng. Dù sao Lâm Tiểu Kiều cũng chạy không thoát, nhìn anh như vậy, dường như hôm nay đã có ý định muốn làm một lần, cứ xô xô đẩy đẩy thì không được tự nhiên, còn không bằng
nghe theo lời anh vậy. Chỉ là khi thật sự đến bước này, cô ít nhiều có
phần hơi sợ sệt, giống như kẻ gian hết nhìn trái lại nhìn phải.

Thẩm Gia Mộc nắm cái cằm nhỏ nhắn của cô, cắn một miếng, cúi đầu cười rộ
lên: “Yên tâm, không nhìn thấy đâu… Chỉ là em đừng kêu lên tiếng, chỗ

này khá rộng rãi, anh cũng không muốn âm thanh người phụ nữ của anh lúc ở trên giường bị người đàn ông khác nghe thấy.”

Anh nói rất ngang ngược khiến Lâm Tiểu Kiều chỉ muốn tát một cái: “Vậy thì về nhà làm đi!”

Thẩm Gia Mộc cũng không nói nữa, cười nham hiểm kéo tay của cô về phía hạ
bộ. Vuốt ve lên xuống phần thân dưới nóng bỏng kia: “Em cho rằng chúng
ta còn lựa chọn khác sao? Bảo bối ngoan, anh trai cho em ăn no rồi chúng ta về nhà nha!”

Lâm Tiểu Kiều nghe thấy vậy thì mặt đỏ tai
hồng, nắm chặt phần hông của Thẩm Gia Mộc véo một cái, anh lại kéo tay
cô xuống tiếp tục cọ sát ở chỗ kia. Lâm Tiểu Kiều ra sức vùng vẫy, khi
tay anh đuổi theo bắt lại thì cô lại tự giác đặt tay lên trên khóa quần
của anh. Thẩm Gia Mộc nở nụ cười buông tay ra mặc cho cô tiếp tục động
tác.

Đôi tay nhỏ bé của cô linh hoạt đến mức không thể tưởng
tượng nổi, chỉ cần nhấn một cái thì khóa quần của anh liền bị mở ra.
Thẩm Gia Mộc lười biếng nằm dựa trên ghế salon, khép hờ mắt nhìn đầu của cô cúi xuống trước ngực, đôi tay nhỏ bé của cô chậm rãi kéo kéo khóa
quần xuống, nghe thấy âm thanh “xoẹt xoẹt” thì mắt anh cũng đã nóng lên.

Vừa mới cởi xong quần lót, chính Lâm Tiểu Kiều đang suy nghĩ bước tiếp theo sẽ phải làm như thế nào thì đột nhiên bị một bàn tay đặt sau cổ đè gáy
của cô xuống. Hai tay của Lâm Tiểu Kiều chống trên đùi của anh, cô
nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Gia Mộc. Trong mắt cô là sóng nước mêng
mông, thấy dáng vẻ ngây thơ như vậy Thẩm Gia Mộc liền động lòng, không
chút do dự mà đè cả khuôn mặt của cô xuống, vừa đúng lúc chóp mũi sượt
qua phía trên khiến anh run rẩy ngay lập tức.

Lâm Tiểu Kiều
khó chịu nghẹn ngào một tiếng, Thẩm Gia Mộc sợ cô trở mặt, vội vàng nới
lỏng sức lực, thế nhưng vẫn không muốn buông cô ra. Anh nhấc cô lên, ôm
trong lòng vỗ về. Anh một lần lại một lần kiên trì dỗ dành, nói một câu
lại hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, dây dưa kéo dài đến lúc cô đồng ý.

Thẩm Gia Mộc hưng phấn khác thường, lấy áo khoác
đắp ở trên đùi, che chỗ kia đi, nhéo nhéo tay của Lâm Tiểu Kiều, ý bảo
cô tranh thủ thời gian. Lâm Tiểu Kiều mấp máy môi, nâng áo khoác trên
đùi anh lên một lỗ nhỏ, cúi đầu xuống chui vào, kéo quần lót của anh

xuống, lề mề ngậm hết toàn bộ đỉnh đầu của anh.

Khi khoang
miệng ấm áp của cô bao phủ chỗ khổng lồ đó, Thẩm Gia Mộc không tự chủ
được rên lên một tiếng. Áo khoác của anh che trên đầu cô, một màu đen sì cái gì cũng không nhìn thấy, Lâm Tiểu Kiều cũng nhả ra một chút. Một
tay xoa hai hòn bi lớn ở phía dưới, một tay kia đỡ nó, liếm mút từ trên
xuống dưới. Thẩm Gia Mộc sảng khoái đến sắp ngất, thiếu chút nữa là nộp
vũ khí, hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Lâm Tiểu Kiều ý bảo cô đứng dậy.

Vừa rồi Lâm Tiểu Kiều ngậm vào không sâu, thế nhưng số đo của anh vượt quá
mức của người bình thường, đến lúc khóe miệng cô có cảm giác sắp rách
thì mới có thể gắng gượng ngậm được hết. Bởi vậy, lúc này cô không quá
thoải mái, đứng lên lau khóe miệng. Thẩm Gia Mộc cười đến mức nếp nhăn
trên khóe mắt đều xuất hiện, nghiêng người tới hôn một cái, tay lại
không thành thật chui vào trong áo lót của cô, vân vê hai đỉnh hồng hồng chơi đùa rất vui vẻ.

“Bảo bối thật sự rất ngoan…” Thẩm Gia Mộc cắn lỗ tai của cô, không ngừng thổi hơi vào trong đó, “Bảo bối, lúc nãy chưa xuất ra, bây giờ giúp anh nốt một lần có được hay không?
Ngoan… Ngồi lên đây…”

Thẩm Gia Mộc vốn là ở trong bộ đội
cùng một đám đàn ông khô khan cho nên lúc nói chuyện hơi có dáng vẻ lưu
manh, Lâm Tiểu Kiều đã sớm quen với việc đó cho nên lúc này khi nghe
xong cũng không quá kinh ngạc. Kéo vạt dưới của áo khoác, cô ngồi lên
chân của anh, quần áo của anh bao phủ nửa người dưới của hai người, Lâm
Tiểu Kiều giống như một tên trộm cứ nhìn xung quanh suốt vậy. Trong mắt
của Thẩm Gia Mộc vẫn rất bình tĩnh, hai tay bắt lấy hai chân của cô nâng lên một khoảng cách nhất định, sau đó ấp úng ra lệnh cho cô:

“Vịn vai anh nhắm chuẩn vào, anh sợ làm em bị thương.”

Lâm Tiểu Kiều nghe lời đưa tay đỡ nơi đó, từ từ để chỗ ẩm ướt của mình đi
vào. Cửa động nho nhỏ được mở ra một chút, Thẩm Gia Mộc chậm rãi kéo cô
xuống, thuận lợi tiến vào bên trong. Lâm Tiểu Kiều che miệng không dám
kêu ra tiếng đến mức khuôn mặt ửng đỏ vô cùng, Thẩm Gia Mộc cũng không
dịu dàng quá lâu, chuyển động hai lần, anh liền quyết đoán bắt đầu di
chuyển mạnh mẽ.


Cô ngồi ở trong lòng anh, anh đi vào vừa sâu
lại vừa mạnh, sau mấy chục cái ra vào, cô liền có cảm giác toàn thân xụi lơ, tựa vào trước ngực anh, tóc mai dính đầy mồ hôi ẩm ướt, miệng nhỏ
khẽ nhếch lên, thấy bộ dáng thất thần kia đốm lửa trong lòng Thẩm Gia
Mộc càng thêm hừng hực. Anh ôm cô đứng dậy, xoay một vòng đè cô ở trên
ghế salon, để cho cô nằm úp sấp trên đó, anh đứng ở sau lưng nằm trên
người cô va chạm mạnh mẽ mấy chục cái, kêu lên một tiếng rồi xuất ra
ngay tại trong cơ thể của cô…

Lúc hai người từ bên trong
rạp chiếu phim đi ra, Lâm Tiểu Kiều co rụt vai lại, kéo áo khoác của
Thẩm Gia Mộc trốn vào trong đó. Thẩm Gia Mộc cười ôm thật chặt cô vào
trong lòng, hai người hai đôi môi dính thật chặt nhau cùng đi về phía
bãi đỗ xe. Ánh mắt của Lâm Tiểu Kiều đỏ ngầu, đôi mắt cũng cụp xuống,
vừa đi vừa ngáp, thấy bộ dáng cô ỉu xìu như vậy Thẩm Gia Mộc có chút đau lòng.

Tối hôm qua sau khi hai người ở trong rạp chiếu phim
làm xong một trận, Lâm Tiểu Kiều liền không muốn di chuyển nữa, Thẩm Gia Mộc cởi áo khoác đắp lên người cô, hai người liền im lặng vùi ở nơi đó
xem phim cả một đêm. Thực ra, càng về phía sau thì cũng không còn gì để
xem, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều lại rất lưu luyến giờ phút này, không muốn
rời khỏi rạp chiếu phim. Trong trí nhớ, trừ những lúc làm chuyện đó trên giường thì đây là lần đầu tiên hai người có thể làm những chuyện giống
như các cặp tình nhân bình thường khác hay làm.

Mặc dù cô
chưa từng nói tới, nhưng mà làm gì có người phụ nữ nào lại không hưởng
thụ quá trình yêu đương? Bởi vì theo nhận thức thì thời gian kết hôn
thật sự là quá ngắn, mà Thẩm Gia Mộc lại không ở trong thành phố một
thời gian rất dài, phần lớn thời gian hai người dính cùng nhau một chỗ
đều là lúc ở trên giường, giống như mười ngón tay đan xen nhau vậy, thời gian ngọt ngào đã ít lại càng thêm ít. Giờ phút này, khi hai người ở
cùng một chỗ, lần đầu tiên Lâm Tiểu Kiều cảm nhận được tình cảm dịu dàng của Thẩm Gia Mộc, không cần bất kì từ ngữ nào, chỉ đơn thuần cảm giác
được người đàn này bao dung với cô, yêu thương và cưng chiều cô…

“Ngoan, bây giờ đừng ngủ vội, chờ đến khi về nhà rồi ngủ tiếp.” Thẩm Gia Mộc vỗ vỗ mặt cô, để cho cô tỉnh lại, “Nếu không thì rất dễ bị cảm…”

“Ừm, nhưng mà em buồn ngủ quá…” Đầu của Lâm Tiểu Kiều lại ngục xuống hai cái.

“Anh biết, ngoan, nói chuyện với anh thì sẽ không buồn ngủ, chúng ta nói
chuyện đi…” Thẩm Gia Mộc mở cửa xe để cho cô ngồi vào, anh lại ngồi
vào ghế lái, ở bên cạnh vừa khởi động xe vừa nói chuyện với cô, “Lần này anh có năm ngày nghỉ, bây giờ đã qua hai ngày rồi, vài ngày nữa là anh
sẽ phải trở về, hai ngày này ở nhà điền nốt thủ tục để giao cho ba anh,
để ông lo liệu giúp, còn em thì cứ đi theo anh trước đi.”


“Ừm.” Đầu Lâm Tiểu Kiều đã nhanh chóng cúi đến trước ngực rồi.

Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Hai ngày này chúng ta
nên đi dạo nhiều hơn, em muốn mua gì thì mua trước đi, nếu không đến lúc về quân đoàn, anh lại không có thời gian ra ngoài cùng em.”

“Ừm.”

Thẩm Gia Mộc lại nhìn cô một lần nữa, nói: “Tên của con trai hoặc con gái chúng ta em đã nghĩ ra chưa?”

“Ừm.”

“Gọi là gì?”

“Ừm.”

Thẩm Gia Mộc thở dài một hơi, dừng xe ở ven đường, lắc Lâm Tiểu Kiều đang mơ mơ màng màng dậy, thấy cô híp mắt mê man nhìn anh, khóe miệng anh liền
nở một nụ cười: “Nếu không thì chúng ta làm một trận nữa ở trong xe đi?”

Trong nháy mắt Lâm Tiểu Kiều bị làm cho tỉnh lại, ngồi ngay ngắn, cảnh giác
khép cổ áo lại: “Anh đùa cái gì vậy? Nhanh lái xe, quay về, quay về!
Thẩm Gia Mộc, t*ng trùng lại lên não anh rồi hả? Tối hôm qua đã… Bây
giờ còn đang ở trên đường lớn đó, anh…”

“Dậy rồi? Không
buồn ngủ nữa?” Thẩm Gia Mộc nhíu mày, tầm mắt lại chuyển về phía mặt
đường phía trước, tâm trạng rất tốt mà lái xe, Lâm Tiểu Kiều ở một bên
tức giận đến nghiến răng, đang suy nghĩ xem đợi lát nữa về nhà sẽ “trả
thù” anh như thế nào thì điện thoại bỗng vang lên, vừa cầm lên thì thấy
hóa ra là Trần Nhã gọi tới.

Sáng sớm tinh mơ, trừ phi là có
việc gấp, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng Trần Nhã gọi điện
thoại cho cô. Nhận điện thoại, quả nhiên, giọng nói của Trần Nhã nức nở
nghẹn ngào: “Tiểu Kiều, con trở về một chuyến đi, ba con xảy ra chuyện
rồi!”

Lâm Tiểu Kiều ngây ra một lúc, sau đó mới trả lời: “Được, chúng con lập tức đến ngay.”

“Làm sao vậy?” Thẩm Gia Mộc thấy sau khi Lâm Tiểu Kiều để điện thoại xuống,
sắc mặt có phần không tốt lắm, vì vậy anh quan tâm hỏi han.

“Đến nhà em đi…” Lâm Tiểu Kiều gắng gượng nở một nụ cười, “Mẹ em nói ba em đã xảy ra chuyện…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.