Tham Hoan

Chương 34: Cảnh cáo nghiêm khắc


Đọc truyện Tham Hoan – Chương 34: Cảnh cáo nghiêm khắc

Ở trong bộ đội Thẩm
Gia Mộc đã sớm hình thành đồng hồ sinh học cố định, buổi sáng năm rưỡi
sau khi tỉnh lại, vừa cúi đầu đã thấy ý trung nhân tựa vào khuỷu tay của mình. Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng trong phòng không ngăn được ánh nắng
len vào, ánh sáng màu vàng chiếu trên lông mi của cô, những vệt nhỏ lấp
lánh rất xinh đẹp. Trong lòng anh mềm mại, ấm áp, không nói hết được sự
thỏa mãn, không kìm lòng nổi sự thôi thúc bên dưới của chính mình, anh
cúi đầu dịu dàng hôn xuống.

Buổi sáng nên cơ thể hơi thiếu
nước, đôi môi có chút nứt nẻ, da chết khô và cứng dán lên trên bờ môi
mềm mại của người nào đó, đâm vào môi của anh có chút ngứa, hơi dùng sức đè xuống, lưng anh khom thành một độ cong tuyệt mỹ. Lâm Tiểu Kiều không được tự nhiên lầm bầm hai tiếng, ôm eo Thẩm Gia Mộc thật chặt, cả người chui vào trong lòng anh, sau đó tiếp tục ngủ. Thẩm Gia Mộc cười bất đắc dĩ mà cưng chiều, nhẹ nhàng nhéo mũi cô mắng: “Bé mèo lười…”

Đợi đến khi Lâm Tiểu Kiều tỉnh lại, Thẩm Gia Mộc đã không còn trong phòng,
sau khi rửa mặt đi xuống lầu thì thấy Dao Dao ngồi xổm trên mặt đất ôm
đầu gối, vùi đầu vào trong, cả người vo thành một hình tròn, Tiểu Xa ở
mép giường chụm hai chân lại, đứng nghiêm, trong tay cầm một quyển sách
lớn tiếng đọc. Mà người đàn ông cô yêu nhất thì mặc một chiếc áo sơ mi
đơn giản với quần đen, tựa vào ghế salon đọc báo, đáy lòng Lâm Tiểu Kiều như bị vật gì dùng sức nhéo một cái vậy, rất lâu nhịp tim cũng không
thể bình tĩnh lại, hình ảnh như vậy thật sự là rất đẹp, đẹp đến mức cô
không muốn phát ra một tiếng động nào có thể phá vỡ nó.

“Dậy
rồi?” Thẩm Gia Mộc như có phản ứng ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười,
“Bữa sáng ở trên bàn, ăn sáng trước đã, hôm nay chúng ta còn phải ra
ngoài.”

Lúc Lâm Tiểu Kiều ăn bữa sáng, rốt cuộc Dao Dao cũng
ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt giống như một hồ nước tĩnh lặng, cô bé chỉ chỉ Lâm Tiểu Kiều, lại phồng khuôn mặt bánh bao lên tức giận hỏi:
“Cậu thiên vị, tại sao mợ không cần dậy sớm vận động mà con và anh trai
lại phải tập luyện!”

Thẩm Gia Mộc cười, ôm Diệp Dao đang tức
giận đặt trên đầu gối, vuốt vuốt tóc mái của cô bé nói: “Mợ là cục cưng
bảo bối của cậu, đương nhiên cậu phải bảo vệ rồi. Hơn nữa, mợ con cần
phải ngủ nhiều, bởi vì mợ muốn sinh cho cậu một em trai hoặc một em gái, Dao Dao thích em trai hay em gái đây?”


Diệp Dao nghiêng cái
đầu nhỏ suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Thích em gái, như vậy con có thể
trang điểm cho em ấy, giống như mẹ chải đầu cho con vậy, con sẽ tết cho
em gái một bím tóc thật xinh đẹp.”

Diệp Dao vừa mới nói xong, Diệp Xa liền vứt sách căng thẳng đi tới nằm trên bả vai Thẩm Gia Mộc
hỏi: “Cậu, hai người thật sự muốn sinh con sao?”

Nhớ tới
chuyện Lâm Tiểu Kiều nói đến, Thẩm Gia Mộc đặt Dao Dao xuống, quay lại
vỗ vỗ bả vai Diệp Xa: “Xa Xa, cậu và mợ sẽ không vì có em bé mà đối xử
không tốt với các con, con thử nghĩ một chút xem, sau khi ba và mẹ của
con có Dao Dao, bọn họ vẫn đối tốt với con đúng không?”

Diệp
Xa gật đầu một cái, lúc này mới đứng thẳng người lên, trịnh trọng giống
như là tuyên thệ nói: “Vậy sau này con nhất định sẽ bảo vệ tốt em trai
hoặc em gái, không để cho các em bị những đứa trẻ khác bắt nạt, sẽ không để cho những bé trai khác theo đuổi em gái, cũng không để cho em gái
yêu sớm, không thể giống như Dao Dao mới nhỏ như vậy mà đã thích một nam sinh khác.” Diệp Dao nghe anh trai nói như vậy liền nổi giận đùng đùng
nhéo vào cánh tay của anh một cái, lập tức phản kích nói: “Em làm gì có
gì, rõ ràng là anh thích chị kia, em thấy anh lén lén lút lút sờ vào mặt của chị đó, cái đó gọi là anh tương tư chị gái ấy!”

Diệp Xa
để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, nặng nề đi về phía em
gái hừ một tiếng, nhặt sách lên tránh đi một bên, Thẩm Gia Mộc nhìn hai
đứa trẻ tranh cãi hài hước, cười đến mức bả vai cũng run lên. Lâm Tiểu
Kiều ngồi ở phòng ăn nghe được tất cả rất rõ ràng, cô đi tới đánh anh
một cái, lại ôm Dao Dao để an ủi.

“Được rồi, dỗ dành vài câu
là được, trẻ nhỏ sao có thể cưng chiều mãi như vậy chứ?” Thẩm Gia Mộc ôm lấy Dao Dao từ trong lòng của Lâm Tiểu Kiều, hối thúc cô, “Em đi chuẩn
bị nhanh đi, chúng ta đi ra ngoài, hôm nay hơi nhiều việc… Cầm theo
chìa khóa của nhà mới nữa, anh đến xem một chút.”

Lâm Tiểu
Kiều nhớ tới chuyện tối hôm qua cô nói sẽ theo quân đội, khi đó nhất

thời não nóng lên mới đồng ý, bây giờ nghĩ lại thì thấy còn rất nhiều
vấn đề. Cô và anh mới mua nhà, nếu như đi bộ đội, mua căn nhà kia không
phải là vô ích sao? Còn có chuyện sinh con, tuy nói trong bộ đội sẽ có
những chị dâu khác chăm sóc giúp một tay, thế nhưng không phải chuyện
nào cũng tìm người giúp đỡ được? Thẩm Gia Mộc lại bận rộn, có lúc anh sẽ không thể chăm sóc cho cô được, vậy thời gian ở cữ thì tính sao bây
giờ? Cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sau đó sẽ không đi làm, nếu đến bộ
đội thì công việc sau này phải làm sao đây, chẳng lẽ thật sự muốn để cho Thẩm Gia Mộc nuôi cô cả đời?

Thẩm Gia Mộc thấy Lâm Tiểu Kiều ngây ngẩn liền vươn tay véo lên khuôn mặt mềm mại của cô: “Ngây người
làm gì… Nhanh lấy túi xuống đây, chúng ta đi. Đến xem nhà mới đúng lúc có thể đi ăn trưa luôn, buổi chiều chúng ta còn có nhiều chỗ khác cần
phải đến.”

“Vậy Dao Dao và Xa Xa thì tính sao đây?”

“Dắt theo cả hai đi, để hai đứa nhỏ ở nhà cũng không an toàn.”

Hai đứa trẻ vừa nghe thấy là có thể đi ra ngoài chơi liền sướng đến phát
rồ, “Ầm ầm ầm…” bỏ chạy lên lầu, nói là muốn đổi quần áo đẹp hơn. Kì
kèo hơn nửa giờ, bốn người vui vẻ ra khỏi nhà, đầu tiên là đến căn nhà
mới bên kia. Đã lắp đặt xong tất cả các thiết bị, chẳng qua là mùi còn
hơi nồng, vừa vào nhà, hai đứa trẻ đã bị chiếc ghế dựa to đùng trên ban
công hấp dẫn, cả hai cùng chạy tới bò lên trên.

Thẩm Gia Mộc
hài lòng gật đầu liên tục, Lâm Tiểu Kiều kéo anh qua một bên nói ra
những lo lắng của mình. Thẩm Gia Mộc trầm mặc một lúc vẫn quyết định để
lại căn nhà. Sau này có việc cần quay về nội thành thì cũng có thể ở lại đây một thời gian, vả lại còn phải chuẩn bị cho đứa nhỏ về sau đi học
nữa. Lâm Tiểu Kiều gật đầu đồng ý, giải quyết xong chuyện này, Thẩm Gia
Mộc kéo hai đứa trẻ vẫn đang lưu luyến với cái ghế dựa không tha rời đi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Gia Mộc bắt đầu gọi điện thoại cho Diệp Mặc, hẹn địa điểm, Lâm Tiểu Kiều không hiểu hỏi anh. Thẩm Gia Mộc mím chặt
môi không nói lời nào, bị cô nổi nóng hỏi anh mới nói là gọi Diệp Mặc
tới để dẫn hai đứa trẻ đi. Dao Dao vừa nghe nói là phải đi theo ba thì

rất không vui lắc lắc bắp chân mà uống nước trái cây, lúc Diệp Mặc đến,
Thẩm Gia Mộc thần thần bí bí kéo anh ra khỏi phòng, lúc quay lại lần
nữa, Diệp Mặc liền dắt hai anh em Diệp Dao rời đi.

Thẩm Gia
Mộc thấy Lâm Tiểu Kiều thật sự rất thích đồ ăn của quán này liền gói một phần mang về, lúc lên xe, Thẩm Gia Mộc cố ý cầm tay cô vân vê vài cái.
Lâm Tiểu Kiều rút tay ra đánh vào mu bàn tay của anh, Thẩm Gia Mộc cười
hì hì bỏ miếng bánh ngọt hoa quế vào trong miệng, chui hơn nửa người vào trong xe, nâng mặt của Lâm Tiểu Kiều lên hôn xuống.

Bây
giờ trong bãi đậu xe tương đối ít người, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có
vài chiếc xe đi qua, Lâm Tiểu Kiều xấu hổ, dùng sức đẩy anh, anh lại
được voi đòi tiên cạy hàm răng đóng chặt của cô ra, đẩy mạnh miếng hoa
quế ngấm nước đã sắp tan ra vào trong miệng của cô, mùi hoa ngọt lịm lan tỏa trong miệng, Thẩm Gia Mộc nhắm mắt lại tựa hồ như rất say mê. Lâm
Tiểu Kiều giật mình, không chống cự nữa, hai tay vô lực vịn vào cánh tay anh, tiếp nhận những nhiệt tình của anh, đến cuối cùng, vậy mà cô lại
vươn lưỡi cướp đoạt trong miệng của anh, đoạt lấy miếng bánh ngọt.

Đợi đến khi hai người thở hồng hộc tách nhau ra, ở giữa vẫn còn dính vài
sợi chỉ bạc khiến Thẩm Gia Mộc trông thấy mà thèm. Rút khăn giấy lau
sạch sẽ miệng cho cô, sau khi nhéo bàn tay nhỏ bé của cô anh mới vòng
sang tay lái bên kia để lên xe. Mặt Lâm Tiểu Kiều đỏ rực, chỉ một mực
cúi đầu vuốt ve hộp đựng đồ ăn, Thẩm Gia Mộc ho nhẹ hai tiếng nhưng cũng không khó để nghe ra tâm trạng vui vẻ trong đó.

Đợi đến khi
dừng xe lại, Lâm Tiểu Kiều mới tò mò “Ơ” một tiếng, hỏi anh đến chỗ này
làm gì. Thẩm Gia Mộc mở cửa xe dắt Lâm Tiểu Kiều xuống, nhàn nhạt trả
lời một câu: “Đến cảnh cáo!”

Lâm Tiểu Kiều còn chưa kịp phản
ứng, Thẩm Gia Mộc đã lên lầu gõ cửa. Mở cửa là một bà cụ, trong phút
chốc khi bà nhìn thấy Thẩm Gia Mộc thì mặt liền biến sắc định đóng cửa
lại, thế nhưng Thẩm Gia Mộc lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy lấy tay giữ
chặt cửa. Bà cụ thấy thế lập tức dựa vào cửa bắt đầu gào khóc, từ trong
phòng liền có ba người chạy vọt ra, ba người kia vừa thấy Thẩm Gia Mộc
thì ngay lập tức hiện lên vẻ mặt vừa hoảng vừa sợ.

“Anh Gia
Mộc, sao anh lại tới đây?” Diệp Vũ Nhu đã sớm nhìn thấy Lâm Tiểu Kiều
sau lưng Thẩm Gia Mộc, mặc dù trong lòng rất sợ nhưng vẫn là nhắm mắt
tiến lên.


“Tôi tới là để xem xem cái loại người gì mà có thể
khiến bà xã của tôi bị thương thành như vậy.” Giọng nói của Thẩm Gia Mộc lạnh buốt trước sau như một, giờ phút này lại kèm theo tức giận, nghe
vào trong tai một nhà bốn người kia giống như là một khúc nhạc đòi mạng, trên mặt từng người cũng mang theo vẻ sợ hãi.

“Thẩm doanh
trưởng, thật ra thì những chuyện kia cũng chỉ là hiểu lầm, ngài và bà xã của ngài cũng không cần suy tính mãi, nhà chúng tôi đã phải trả giá rất lớn, chuyện này cứ tính như vậy, vẫn chưa được sao?” Chồng của Diệp Vũ
Nhu hung hăng đẩy cô ta một cái, nhìn về phía Thẩm Gia Mộc cười nịnh
nọt, thấy đối phương không chút cử động lại chuyển hướng về phía Lâm
Tiểu Kiều, “Thẩm phu nhân, cô xem chuyện này đúng là lỗi của chúng tôi,
chúng tôi cũng xin nhận lỗi, chuyện này…”

“Xin nhận lỗi?”
Thẩm Gia Mộc lạnh lùng cười một tiếng cắt đứt lời nói của anh ta, “Tôi
chỉ nghe nói vợ anh thanh toán tiền chữa bệnh, còn hai chữ xin lỗi thì
tôi chưa từng nghe thấy. Mặc dù Thẩm gia chúng tôi sẽ không ỷ thế hiếp
người, thế nhưng người ngoài cũng đừng cho rằng người trong Thẩm gia là
quả hồng mềm sẽ mặc kệ cho người khác nắn bóp trong tay. Dù gì thì Thẩm
Gia Mộc tôi cũng là một người đàn ông, vì vậy sẽ không có chuyện tôi trơ mắt nhìn bà xã của mình bị người khác bắt nạt đến mức phải vào bệnh
viện.”

Trong khoảng thời gian ngắn người đàn ông kia không biết nên nói cái gì, ngượng ngùng xoa xoa tay cười trừ. Vành mắt
của Diệp Vũ Nhu đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Kiều, Thẩm Gia Mộc vươn tay bắt được tay của cô, an ủi mà vân vê hai cái, sau đó quay
về phía Diệp Vũ Nhu nói: “Diệp Vũ Nhu, nhớ mấy năm trước, lúc chị tôi ly hôn với anh cô, tôi cũng đã nói rồi, tốt nhất là cô không nên tái phạm
lần nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để lại thể diện cho cô. Xem ra là tôi nói không đủ rõ ràng, về chuyện của Xa Xa, lần này Thẩm gia sẽ
không nhân nhượng nữa, dính dáng đến cả Lý gia, lần này ai cũng đừng
nghĩ đến việc chạy trốn trách nhiệm!”

“Tôi…” Diệp Vũ Nhu mở miệng ra lại không nói được nữa, chỉ nức nở khóc lên.

“Lâm Tiểu Kiều là vợ của Thẩm Gia Mộc tôi, trên đời này bất cứ người nào
cũng đừng hòng làm tổn thương cô ấy!” Thẩm Gia Mộc nói xong liền kéo Lâm Tiểu Kiều đi, vừa mới đi chưa được mấy bậc cầu thang thì liền nghe thấy tiếng mắng tức giận của người đàn ông cùng với tiếng khóc của người phụ nữ.

Lâm Tiểu Kiều thở dài một cái, lắc lắc cánh tay của Thẩm Gia Mộc, đưa miếng bánh ngọt hương quế trong tay cho anh, nhẹ giọng
nói: “Vì người không liên quan thì cần gì tức giận, đi, đi xuống em đút
cho anh ăn!”

“Loại người như thế nếu em không nói vậy thì cô
ta có chết cũng không chịu hối cải.” Thẩm Gia Mộc ôm eo cô nhíu mày,
“Đút vào miệng anh như thế nào? Hả? Đút vào chỗ nào? Hả?”

“Lưu manh!” Lâm Tiểu Kiều mắng một câu, đánh vào tay của anh rồi rời đi không thèm quay đầu lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.