Tham Hoan

Chương 28: Bị đánh đến chấn thương


Đọc truyện Tham Hoan – Chương 28: Bị đánh đến chấn thương

Lâm Tiểu Kiều xấu hổ vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Diệp Xa, mới đi vài bước
lại cảm thấy phải nói vài điều với cậu nhóc trưởng thành sớm này, cô
quay lại ngồi xổm cạnh cậu bé, kéo tay cậu nói: “Cậu và mợ đã kết hôn
rồi, không phải đang trong giai đoạn yêu nhau.”

“Nhưng mà mợ
giống như người đang yêu vậy…” Diệp Xa chỉ chỉ quyển sách bị cậu ném
trên bàn trà, “Trong sách nói, người đang yêu sẽ cười khúc khích, trên
mặt còn đỏ hồng, lúc mợ gọi điện thoại cho cậu đều có dáng vẻ đó. Hơn
nữa, trong sách còn nói, đối với những người khác thì những người đang
yêu đều có cảm giác thần bí, mợ và cậu nhỏ giọng nói chuyện như vậy, rất thần bí nha.”

“Con đọc sách gì vậy?” Lâm Tiểu Kiều đau đầu, bây giờ những cậu nhóc trưởng thành từ sớm thật quá đáng sợ.

Diệp Xa vui vẻ chạy tới bê sách đến trước mặt cô: “Ba mua cho con “bách khoa toàn thư”!”

Lâm Tiểu Kiều vừa cầm lên nhìn, “bách khoa toàn thư” cái gì, rõ ràng bìa
ngoài viết bốn chữ to đùng “tâm sự thiếu nữ” mà. Cô đóng sách lại, nhẹ
nhàng gõ nhẹ lên đầu cậu một cái: “Đây không phải là “bách khoa toàn
thư”, đây là “tâm sự thiếu nữ”, cái này là dành cho em gái con.”

“Lúc mua ba đã nói, đây là bách khoa toàn thư của em gái mà.” Diệp Xa xoa
chỗ bị đánh, bĩu môi oán trách, “Không phải là kiến thức nào cũng giống
nhau sao? Em gái có thể đọc, con cũng có thể! Chẳng qua là con không
thực sự thích nội dung trong đó lắm, rất nhàm chán.”

Lâm Tiểu Kiều cười chỉ vào trán của cậu: “Đây là dành cho con gái đọc, đương nhiên con sẽ không cảm thấy hứng thú.”

“Mợ, sau khi mợ yêu sẽ có thể có em bé sao?” Diệp Xa kéo em gái vào trong
ngực bảo vệ, Lâm Tiểu Kiều nhìn bộ dáng đáng thương khiến cho người khác phải đau lòng đó, khiến người ta không nhịn được mà phải ôm vào trong
lòng yêu thương. Diệp Xa thấy Lâm Tiểu Kiều vẫn mím môi cười cười nhưng
không nói lời nào, vội vàng kéo tay áo của cô nói, “Cậu nói mợ sẽ có em
bé, mợ đừng sinh có được hay không? Con và em rất nghe lời, con và em
cũng rất ngoan, mợ đừng sinh em bé!”


“Tại sao Tiểu Xa lại
nghĩ như vậy?” Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy câu hỏi của Diệp Xa kì lạ quá
mức, tại sao một đứa trẻ lại có thể có suy nghĩ như vậy, hơn nữa lại bộc lộ sự sợ hãi một cách sâu sắc. Cô cố gắng vuốt ve nhẹ nhàng đỉnh đầu
của cậu để an ủi, “Tiểu Xa có thể nói cho mợ nghe, tại sao con lại nghĩ
như vậy không?”

Diệp Xa chỉ bướng bỉnh ngước đầu, cố chấp nắm lấy vạt áo của Lâm Tiểu Kiều. Diệp Dao bị dáng vẻ của anh trai làm
hoảng sợ, lập tức méo miệng, cố gắng giãy ra cầm lấy chiếc điện thoại
chạy ra ngoài, Lâm Tiểu Kiều chỉ lo hỏi Diệp Xa nên cũng không để ý đến
cô bé, cho đến khi nghe thấy âm thanh nức nở của cô nhóc vang lên.

“Cậu, anh trai liên tục kéo mợ không cho mợ sinh em bé, anh trai thật đáng sợ!”

Lâm Tiểu Kiều ôm Diệp Dao đặt lên ghế salon, Diệp Dao lại đưa điện thoại
cho cô, cô tự mình nhận lấy: “Thẩm Gia Mộc, cuối cùng em cũng cảm thấy
chuyện này có cái gì không đúng lắm, làm sao một đứa trẻ lại có thể mẫn
cảm như vậy cơ chứ. Em có nghe chị anh nói bé mắc chứng tự kỉ, thế nhưng em nhìn cũng không giống lắm, có phải là có điều bí mật gì ở đây
không?”

Thẩm Gia Mộc suy nghĩ một chút, đúng là cảm thấy
Diệp Xa ở trước mặt Lâm Tiểu Kiều có hơi khác thường: “Em hỏi nó có phải nó đang sợ cái gì hay không, nhất định phải chú ý dẫn dắt nhận biết cho nó, em cũng đừng làm tổn thương nó. Theo như em nói thì nó giống như
đang thật sự sợ hãi một điều gì vậy.”

“Vâng.” Lâm Tiểu Kiều
đồng ý, quay đầu hỏi Diệp Xa, “Tiểu Xa, cho dù mợ có hay không có em bé
thì cũng sẽ không quên con và Dao Dao, sau này con còn phải giúp mợ dạy
em bé đấy, mợ muốn em bé hiểu chuyện giống như con vậy. Nhưng mà, con có thể nói cho mợ biết, tại sao con không thích em bé được không?”

Diệp Xa “oa” một tiếng khóc lên: “Cô đánh con, cô bảo con uống nước tiểu của em bé, rõ ràng là con chưa uống, cô còn bắt con mặc quần áo cho em bé,
chạm mạnh vào ngón tay của nó cô liền đánh con! Mợ, con thích mợ, mợ
không cần em bé nữa có được không? Nếu có em bé thì mợ sẽ đánh con mắng
con.”


Lâm Tiểu Kiều vừa nghe thấy vậy, phổi cũng muốn bùng
nổ, kéo Diệp Xa nói lại chuyện này cho Thẩm Gia Mộc nghe. Anh nhanh
chóng gọi điện thoại cho Diệp Mặc và Thẩm Gia Giai, trong chốc lát, hai
người kia đã quay trở lại. Thẩm Gia Giai vừa vào nhà đã ôm Diệp Xa khóc
lên, Dao Dao vừa nhìn thấy mẹ khóc cũng bắt đầu ôm hai người khóc theo.
Diệp Mặc ở bên cạnh nắm chặt nắm đấm, nhếch môi, phía sau mắt kính phát
ra một loại ánh sáng kinh người.

Lâm Tiểu Kiều vội vàng
khuyên nhủ một nhà ba người đang khóc kia, không để ý tới việc Diệp Mặc
đã ra khỏi nhà, lúc chờ Thẩm Gia Giai nổi giận lau nước mắt mới phát
hiện anh đã không còn ở đây. Suy nghĩ một chút, Thẩm Gia Giai giao Diệp
Dao cho Lâm Tiểu Kiều, ôm Diệp Xa đuổi theo.

Dao Dao trốn
trong lòng Lâm Tiểu Kiều không ngừng nức nở, cô thương yêu hôn lên mặt
bé một cái, vào phòng tắm vắt khăn ấm để lau mặt cho cô bé. Diệp Dao giữ tay cô ầm ĩ muốn đi tìm mẹ, Lâm Tiểu Kiều không còn cách nào khác, đành phải ôm cô bé ra khỏi nhà. Dao Dao chỉ đường, tìm được khu nhà, cô bé
vừa mới chỉ vào tòa nhà kia, Lâm Tiểu Kiều đã nghe thấy tiếng khóc của
Thẩm Gia Giai.

Vội vàng ôm cô bé lên lầu, trước cửa tụ tập
rất nhiều người, cô không chen vào nổi, đành phải để Dao Dao trên mặt
đất, dặn dò cô bé không được đi lung tung, sau đó tách đám người ra để
đi vào. Diệp Xa được Diệp Mặc ôm vào trong ngực, Thẩm Gia Giai được Diệp Mặc bảo vệ ở phía sau, cô một bên lau nước mắt một bên mắng người phụ
nữ trước cửa: “Nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi, một chút tình
thương mà cô cũng không có ư? Một người phụ nữ như cô làm sao xứng đáng
để làm một người mẹ?”

“Ơ, Thẩm đại tiểu thư, tội danh này
hơi lớn rồi đấy! Con trai của cô ở nhà chúng tôi ăn trộm cái gì, tôi dạy dỗ nó một chút thì làm sao? Tôi là cô của nó, mà con trai của cô cũng
đã được phân cho anh trai tôi, nói trắng ra là, chuyện của Diệp gia thì
có liên quan gì đến cô?”


Diệp Mặc ngăn Thẩm Gia Giai lại, âm
thanh lạnh lùng tới cực điểm: “Cô ấy là chị dâu của em đấy, em càng sống càng không có phép tắc gì rồi hả?”

“Chị dâu? Anh, đầu óc anh hỏng rồi à? Chẳng qua cô ta không muốn anh có người phụ nữ khác mà
thôi! Em không tin Thẩm gia sẽ vì một người vợ bị chồng vứt bỏ mà làm ra chuyện gì lớn, đừng nói hai lão già ở Thẩm gia kia, kể cả em trai cô ta Thẩm Gia Mộc có đến em cũng không sợ! Em đi chân đất mà còn phải sợ
không có giày sao?”

Thẩm Gia Giai còn chưa kịp phản ứng gì,
Lâm Tiểu Kiều đã xông đến, tát một cái vào mặt người phụ nữ kia: “Không
nói tiếng người thì đừng có nói! Ban ngày chó sủa nghe đã thấy ghét
rồi!”

Hiển nhiên người phụ nữ đó không ngờ rằng bên cạnh sẽ
có người lao ra, bỗng giật mình trong chốc lát. Thẩm Gia Giai cũng không ngờ rằng Lâm Tiểu Kiều luôn luôn hiền lành lại động thủ, để tránh phải
đối mặt với chuyện sắp xảy tới của người phụ nữ điên khùng kia, Thẩm Gia Giai đẩy Diệp Mặc ra kéo Lâm Tiểu Kiều đến bên cạnh mình.

Người phụ nữ kia phục hồi tinh thần lại muốn nhào lên đánh Lâm Tiểu Kiều,
Diệp Mặc ngăn ở trước mặt bà xã và Lâm Tiểu Kiều, ôm chặt con trai, hung hăng trách mắng: “Em còn muốn mất thể diện đến khi nào nữa? Chỉ bằng
những chuyện em làm, chỉ cho em một cái tát anh cũng thấy nhẹ! Chị dâu
em dạy dỗ em vài câu thì làm sao?”

“Anh, đừng nói anh có suy
nghĩ đi làm con rể của Thẩm gia nha?” Người phụ nữ đó hừ lạnh coi
thường, “Khả năng của thị trưởng Diệp anh chỉ có từng này thôi sao? Nhà
cô ta làm những chuyện đó… Mẹ cô ta làm những chuyện như vậy… Đó còn không phải là…”

Cô ta còn chưa nói hết, Thẩm Gia Giai đã
lao đến muốn ngăn cản cô ta. Lâm Tiểu Kiều ở phía sau vội vàng bảo vệ
cho Thẩm Gia Giai, Diệp Mặc cũng chạy tới giúp một tay, lần này, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Thẩm Gia Giai, chỗ Diệp Xa trở thành
một lỗ hổng lớn. Người phụ nữ đó đẩy Thẩm Gia Giai một cái, vươn tay
đánh Diệp Xa đang ở trong lòng Diệp Mặc. Lâm Tiểu Kiều thấy thế liền lấy thân mình để bảo vệ Diệp Xa, sức lực của người phụ nữ đó lớn đến kinh
người, lập tức đánh vào lưng của Lâm Tiểu Kiều, vẫn chưa hết giận, cô ta lại cầm tay áo của cô kéo sang bên cạnh, cả người Lâm Tiểu Kiều đều bị
lôi ra ngoài.

“Rầm” một tiếng, vừa bị đụng vào cửa sắt lại bị đập vào tường, Lâm Tiểu Kiều lập tức ngã ngồi dưới đất, toàn bộ eo đều
rất đau. Thẩm Gia Giai đẩy tay của Diệp Mặc ra, đi tới đỡ Lâm Tiểu Kiều
dậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kéo nổi. Thẩm Gia Giai oán hận trợn mắt nhìn người phụ nữ thô bạo kia một cái rồi nhìn Lâm Tiểu Kiều nói:
“Tiểu Kiều, em di chuyển một chút, chị dùng sức không được.”


Lâm Tiểu Kiều đau đến mức đầu đầy mồ hôi, bàn tay che eo cảm giác có cái gì đó dinh dính đang chảy ra: “Em… Em cũng không làm gì được, sợ là đốt
sống cuối đã xảy ra vấn đề, toàn bộ đều rất đau.”

Trong lòng Thẩm Gia Giai hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”

Lâm Tiểu Kiều xòe bàn tay ra, nói từng câu từng chữ: “Phần eo, bên trên, bị, cửa sắt, cứa, vào, rồi!”

Diệp Mặc muốn đi tới giúp một tay nhưng bị Thẩm Gia Giai khóc đẩy ra, Diệp
Xa tụt xuống, nằm bên cạnh Lâm Tiểu Kiều khóc không ngừng, Dao Dao nghe
thấy tiếng anh trai khóc, cũng đứng khóc ở bên ngoài đám đông, trong
khoảng thời gian ngắn sự việc đã rất hỗn loạn. Người phụ nữ kia nhìn
thấy máu liền chột dạ tựa vào khung cửa không nói một lời nào.

Thẩm Gia Giai gọi điện thoại cho xe cứu thương tới, đang chuẩn bị gọi cho
Thẩm Gia Mộc, bàn tay dính máu của Lâm Tiểu Kiều đã đè tay cô lại: “Đừng nói cho anh ấy, bây giờ anh ấy rất bận rộn… Không nên làm phiền anh
ấy… Chúng ta đến bệnh viện là được, không cần phải nói cho anh ấy
biết!”

Thẩm Gia Giai gật đầu khóc, chờ xe cứu thương đến là
ôm lấy Diệp Xa đi theo băng ca. Diệp Mặc theo sau, Thẩm Gia Giai quay
đầu lại tát một cái, Diệp Mặc không tránh không né, kiên cường chịu đựng cái tát đó. Thẩm Gia Giai ôm thật chặt con trai vào lòng, ngừng khóc,
lạnh lùng nói: “Diệp Mặc, lần này, hai chúng ta thật sự kết thúc rồi!”

Đi được vài bước, cô kéo tay con gái, bước nhanh lên xe cứu thương. Ở đằng sau người phụ nữ kia thấy Diệp Mặc bị đánh liền tiến lên kéo tay anh:
“Anh, người phụ nữ kia là ai mà khiến Thẩm Gia Giai phải bảo vệ cô ta
như vậy?”

Diệp Mặc nhắm mắt, bả vai sụp xuống: “Em cho rằng
anh không biết thực ra em vẫn luôn rất sợ Thẩm Gia Mộc sao? Vũ Nhu, lần
này, em đã thực sự gây họa rồi, cô ấy là vợ mới cưới của Thẩm Gia Mộc… Em cho là, Thẩm Gia Mộc sẽ dễ dàng bỏ qua cho người làm tổn thương vợ
của mình sao?”

Diệp Vũ Nhu vừa nghĩ tới gương mặt của Thẩm
Gia Mộc, trong lòng liền sợ hãi vô cùng, theo bản năng nhìn về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc ngước đầu nhắm mắt, lúc mở miệng lần nữa giọng nói vô
cùng mệt mỏi: “Lần này, sợ rằng không chỉ có em mà cả anh cũng xong rồi, thật vất vả mới khiến cô ấy buông lỏng một chút, bây giờ đều bị em phá
trở về như cũ hết, rốt cuộc là kiếp trước anh làm cái gì mà lại có một
người em gái như em?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.