Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 6


Đọc truyện Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc) – Chương 6

Lê Tuần ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay anh về trễ, công tác bề bộn nhiều việc sao?”

“Đêm nay tăng ca.”

“Anh cũng phải tăng ca?” Lê Tuần xem xét Sở Diệc Mạc, âu phục cà- vạt, hai chân thon dài, thoạt nhìn như thành phần tri thức làm việc văn phòng, mà thành phần tri thức thì hình như rất ít tăng ca nha.

Sở Diệc Mạc tự nhiên cười nói, “Cậu đi làm bao lâu rồi, chẳng lẽ không có ở lại công ty tăng ca sao?”

“Đi làm ba tháng, ngay từ lúc thức dậy đã bận rộn rồi, từ sớm đến muộn ngồi trước máy vi tính, mệt mỏi tìm quản lý tăng lương, ông ấy nói tôi vẫn còn trong kỳ thực tập, không thể thương lượng vấn đề tăng lương!”

Sở Diệc Mạc bị cậu chọc cười cười: ” Phần lớn quản lý đều xem công trạng, cậu phải biểu hiện xuất sắc, để cho ông ta phải lau mắt mà nhìn cậu, ông ta sẽ chủ động tăng lương cho cậu.”


“Tôi chính là muốn như thế.” Lê Tuần gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén anh “Món kho của nhà hàng này không tệ, anh nếm thử.”

Ánh mắt Sở Diệc Mạc dịu dàng mềm mại giống như màu sắc của vầng trăng, thời gian hai người ở chung không dài, đối phương lại tự nhiên nói chuyện với anh, mời anh ăn tối, hiện tại người trẻ tuổi nào cũng sáng sủa giống như cậu vậy thì tốt rồi.

“Phòng cậu đã sửa sang lại tốt chưa, có cần giúp đỡ thì cứ nói?”

“Sửa sang lại tốt rồi.” Lê Tuần cao hứng nói, anh trai giúp cậu chuẩn bị ga giường, trực tiếp trải lên giường là xong, quần áo và đồ dùng cá nhân, cũng chuẩn bị xong, đêm nay cậu có thể ngủ trên giường của mình.

“Vậy là tốt rồi.” Sở Diệc Mạc khoan thai trả lời cậu, nhìn cậu thỏa mãn nhai đồ ăn, trên mặt dào dạt nụ cười tươi sáng lạn, phát hiện cái này còn mê người hơn cả đồ ăn trước mắt, nhất là lúc cậu dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm khóe môi hồng hồng, anh đột nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại, không dám nhìn chòng chọc vào cậu nữa. Anh nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ chính mình tại sao lại như vậy, chỉ bởi vì một động tác của cậu trái tim đã đập rộn lên, khiến anh nhịn không được muốn làm rõ cảm giác của anh đối với cậu.

Trùng hợp, Lê Tuần ở cùng một chỗ với anh, có rất nhiều thời gian để hiểu cậu, có lẽ loại cảm giác này chỉ là tạm thời thôi, qua một thời gian ngắn thì sẽ biến mất.

Mang theo ý nghĩ như vậy, hai người bắt đầu sinh hoạt chung, ở chung ba tháng, Sở Diệc Mạc đại khái cũng nắm được tính cách của Lê Tuần. Tính cách của cậu vui vẻ, nhiệt tình hiếu động, hấp dẫn khiến người khác muốn gần gũi với cậu. Các công việc dọn dẹp phòng, không cần nhắc nhở, thời gian nghỉ ngơi cậu sẽ chủ động đi làm, cho nên phòng ốc cũng sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều so với trước khi cậu đến. Có lẽ biết rõ đây không phải là nhà mình, làm việc đều có chừng mực, ngày bình thường tan tầm trở về liền tắm rửa ngủ, chưa từng mang người khác đến ngủ lại, cũng rất ít khi có chuyện nửa đêm không ngủ được đi gọi điện thoại.

Đôi khi công việc bận rộn, ở cùng một chỗ nhưng cũng không có cơ hội chạm mặt, rảnh rỗi thì sẽ cùng nhau ăn cơm, hoặc là ngồi trên ghế sa lon xem tivi, thời gian trải qua vừa dễ chịu lại thoải mái, khiến anh cảm giác có người bạn cùng phòng này cũng không tệ lắm.

Quán bar LOBOG là nơi luôn sáng đèn trong thành phố, mỗi đêm ở đây liền trở thành nơi người trẻ tuổi tịch mịch thổ lộ, Lê Tuần cũng không phải là lần đầu tiên đến quán bar, nhưng số lần đến đây cũng không nhiều, bước vào liền tò mò nhìn quanh.

Mượn ánh sáng màu da cam nhìn khắp nơi, xung quanh  lờ mờ có không ít người, có người ngồi ở nơi hẻo lánh nói chuyện phiếm, có người uống rượu ở quầy bar, có người ở một nơi bí mật gần đó tán tỉnh.

Không khí có chút mập mờ, cũng may bất luận nói chuyện phiếm hay tán tỉnh, cử chỉ của bọn hắn đều ưu nhã, thanh âm phát ra không lớn, cho nên, cho dù nhiều người, cũng sẽ không cảm thấy ồn ào, càng không khiến người tới cảm thấy phiền.


“Lê Tuần bên này.” Cách đó không xa một giọng nói quen thuộc vang lên, Lê Tuần nhìn về phía phát ra tiếng gọi, một gã thanh niên nhã nhặn vẫy vẫy cậu, cậu cười khẽ đi qua, cao hứng vỗ bả vai của đối phương.”Đã lâu không gặp, Tống Vũ.”

Tống Vũ cười khẽ nhìn Lê Tuần: “Đã lâu không gặp.”

Lê Tuần đánh giá qua lại hắn một phen, “Mấy tháng không gặp, thoạt nhìn cậu một chút cũng không thay đổi.” Tống Vũ là bạn của cậu ở Pháp, nhờ có hắn chiếu cố rất nhiều, cuộc sống nơi đất khách quê người cũng rất khoái nhạc.

“Cũng vậy.” Ánh mắt Tống Vũ vẫn quan sát cậu, không rời đi một giây.

Vẻ mặt Lê Tuần oán trách trừng hắn: “Trở về sao không nói trước, để cho tớ tới sân bay đón cậu.” Buổi chiều nhận được điện thoại của hắn, liền giật mình, cho rằng hắn đang nói đùa, cha mẹ Tống Vũ đều ở Pháp, cho dù hắn có tốt nghiệp cũng sẽ ở Pháp công tác, cho nên chưa từng nghĩ hắn sẽ về nước.

Tống Vũ đưa mắt nhìn cậu, không chút nào che giấu nói “Tớ muốn khiến cậu kinh hỉ.”

“Kinh hỉ của cậu thật sự là vô cùng lớn.” Lê Tuần nhẹ nhàng cong môi, nụ cười sáng lạn phảng phất giống như ánh sáng mặt trời “Lúc tớ còn ở Pháp, không có nghe cậu nói sẽ về nước, sao lại đột nhiên trở về vậy?”


Nhìn nụ cười của cậu, trái tim Tống Vũ loạn như ma, nhất thời không dám nhìn cậu “Tớ nhận được thông báo từ một đại học, mời tớ tới trường đó làm giáo sư.” Kỳ thật ở Pháp cũng có công việc, bất quá sau khi nhận được thông báo của đại học trong nước này, không chút suy nghĩ chạy đến đây ── bởi vì Lê Tuần ở đây.

“Giáo sư đại học ah, coi như không tệ.” Lê Tuần nhìn hắn, vẻ mặt tán thưởng. Tống Vũ trắng nõn nhã nhặn, nho nhã lễ độ, trong trường học là sinh viên khuôn mẫu trong mắt giáo viên, tốt nghiệp có thể trực tiếp làm giáo sư đại học, cũng có cơ hội phát triển rất tốt.

“Cậu thì sao, công việc như thế nào rồi?” Tống Vũ ra hiệu cho cậu ngồi xuống, bảo nhân viên phục vụ đưa một ly rượu tới, trải qua khó khăn trắc trở lại có thể gặp mặt Lê Tuần một lần nữa, đương nhiên phải ngồi xuống ôn chuyện một phen.

Lê Tuần hời hợt nói, “Tớ làm thiết kế trong một công ty quảng cáo.”

“Đãi ngộ như thế nào?” Tống Vũ nhìn kỹ cậu, không có cảm thấy vấn đề này rất đường đột, bởi vì bọn hắn quen biết đã lâu, là bạn bè tốt, mấy chuyện kiểu như vậy rất ít khi giấu diếm.

Lê Tuần không cảm thấy gì, chỉ là cười nói: “Khá tốt.” Mới vừa đi làm không lâu nhiều chuyện phức tạp, đối với nghiệp vụ công ty cũng không quen, cũng may ba tháng thực tập khó khăn đã qua, giờ làm việc cũng không còn vất vả như vậy nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.