Thâm Hải - Hắc Khiết Minh

Chương 6


Bạn đang đọc Thâm Hải – Hắc Khiết Minh – Chương 6

Cái chén được cầm lơi lỏng rất dễ bị rơi xuống, sợ nó rơi xuống sẽ làm anh tỉnh giấc, cô rón ra rón rén tiến lên đi, thật cẩn thận vươn tay, đem cái chén trong tay anh lấy ra, ngón trỏ của anh còn câu ở trên quai tách, cô chậm rãi đưa ngón trỏ anh đẩy ra, may mắn không bởi vậy đánh thức anh.

Xem ra, anh thật sự quá mệt mỏi rồi.

Có lẽ cô nên lay anh tỉnh dậy, gọi anh trở về ngủ, nhưng dáng vẻ của anh giống như bị thiếu ngủ lâu ngày, làm cho cô thật sự không đành lòng, cô cũng từng mất ngủ, biết ngủ đến một nửa tỉnh lại, nếu lại muốn đi vào giấc ngủ quả thực khó như lên trời.

Xem bộ dáng người đàn ông này, anh mất ngủ khẳng định so với cô còn muốn nghiêm trọng không biết bao nhiêu lần.

Lặng lẽ, cô đứng lên, cầm cái chén cùng mâm bánh trở lại phòng bếp, thế này mới chạy tới toilet giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó trở lại giường mình, cầm tấm chăn lớn lên.

Anh nằm trên sofa, duy trì tư thế cũ, hô hấp chậm rãi, cô mong anh nằm xuống, như vậy hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng cô cũng sợ khi mình vừa chạm vào anh, sẽ hại anh tỉnh lại.

Cho nên cuối cùng, cô chỉ là đem tấm chăn cẩn thận khoác lên đến trên người anh, điều đó có chút khó, anh rất cao lớn, cô không thể không quỳ trên sofa, mới có biện pháp đem kéo chăn đến trên vai anh, nhưng sofa của cô rất mềm, hại cô thiếu chút nữa té trên người anh, may mắn một giây cuối cùng cô lấy tay chống trên mặt sau ghế dựa.

Anh vẫn không nhúc nhích, không hề bởi vì cô vừa làm loạn mà tỉnh lại.

Tú Tú nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn anh, khi nhìn gần như thế này thì càng thấy rõ vết thâm quầng trên mặt anh,ngoài ra còn có thể thấy được lông mày anh thật dày, tựa như búp bê.

Mà anh chính là búp bê nha, anh là con lai mà.

Ý niệm trong đầu làm cho cô nhịn không được tác động khóe miệng, cắn môi cười trộm.

Thu tay, cô từ phía sau rút ra một cái gối ôm nhỏ, ôm ở trước người, rút đôi bàn chân nhỏ đang lạnh lên, ngồi ở trên sofa, nhìn lén… Không đúng, là quang minh chính đại nhìn anh.

Cô gặp qua rất nhiều model nam, người xinh đẹp cô thật sự đã thấy nhiều, nhưng loại cực phẩm giống anh, thật sự là đã ít lại càng ít, khuôn mặt của anh nếu để cho nhà thiết kế thấy, nhất định sẽ giật nảy mình.

Nhìn anh ngủ không hề phòng bị như thế, cô ách xì một cái.

Cô hẳn là phải nên về trên giường đi ngủ, nhưng co ở tại nơi này thật thoải mái, làm cho cô lười nhúc nhích.

Chỉ ngồi thêm chút nữa thôi, chờ chân cô không lạnh nữa, cô sẽ trở về trên giường.

Người đàn ông này thân thể rất đẹp mắt, đáng tiếc không thích hợp với trào lưu hiện nay, anh rất cường tráng, nhưng cô nghĩ nếu anh nguyện ý làm model, nhất định có không ít nhà thiết kế bỏ đi tiêu chí yêu thích của bản thân, vì anh mà thiết kế quần áo…

Liên tục thức vài buổi tối làm quần áo, cô thật mệt mõi, cảm thấy mí mắt nặng nề.


Bất quá cũng sẽ có một ít liều chết không chịu để cho anh mặc quần áo bọn họ, mặt anh quá đẹp, sẽ mất đi phong thái…

Tựa lưng vào ghế sofa, nhìn anh ngủ say, suy nghĩ của cô cũng đã đi hết một vòng, mí mắt lại sắp rũ xuống.

Cô nên đứng lên.

Mơ màng, Tú Tú cảm thấy mình nên đứng lên, rời khỏi sofa, đi trở về giường lớn, nhưng cô quá mệt mỏi, kết quả chân mới nhúc nhích, ôm lấy gối nhỏ trong tay, rút lại đôi chân trần của mình.

Cho là mình đã trở lại giường, Tú Tú thở dài, điều chỉnh vị trí một chút, chỉ chốc lát cô đã dựa vào ác ma anh tuấn trên ghế, ngủ một giấc thật ngon.

Ánh sáng mờ nhạt, lặng lẽ đi vào cửa sổ.

Không khí lạnh như băng, nhưng người anh thật ấm, thật ấm.

Có thứ gì đó mềm mại trên mặt anh, thứ đó có hương thơm, giống lông chim, anh tỉnh lại trong tiếng mưa phùn, hoang mang mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một đầu tóc đen nhánh gối trên mặt mình.

Anh ngây ra một lúc, sau đó mới từ trong gương, thấy Đường Tú Tú cuộn mình ở bên cạnh anh, trên người anh có chăn, còn cô không có, cô chỉ ôm một cái gối ôm, cả người bởi vì lạnh, cơ hồ dán bên cạnh người anh. Đầu cô nho nhỏ, gối lên đầu vai anh, anh không biết tại sao cô lại như thế.

Hai chân nhỏ của cô, vì lạnh mà đã nhét vào chăn của anh, nhưng có hơn phân nửa thân mình vẫn còn lộ ở bên ngoài.

Anh không thể tin được chính mình có thể ngủ, lại ngủ thẳng tới hừng đông.

Anh càng không thể lý giải, vì sao cô ngủ cùng anh ở trên sofa?

Duy nhất có thể xác định, là cô đã thay anh dọn dẹp chén sữa kia.

Từng cơn gió lạnh theo cửa nhẹ nhàng tiến vào, cô co rúm lại, nhướng mày, không tự giác càng tới gần anh, như là muốn từ trên người anh hấp thu một chút ấm áp.

Cô rõ ràng có giường.

Trong nháy mắt chỉ cảm thấy buồn cười, có chút không hiểu nhưng lại thấy thật vừa ý, thật ấm áp.

Anh nghĩ mình nên đứng dậy trở về phòng, để yên cho cô ngủ, nhưng cảm giác khi cô dựa vào anh, thật tốt.

Khi cô ép tới, đầu vai anh bắt đầu run lên, anh chậm rãi di động thân thể giơ tay lên, cô ngủ rất say, hoàn toàn không có cảm giác, anh điều chỉnh vị trí hơi hơi nghiêng, đem cô ôm vào người, sau đó mở chăn, đem cô cùng bao vây ở trong đó, cô không tỉnh lại, chỉ tiếp tục tựa vào ngực anh.


Cô thật mềm mại, lại có hương thơm. Giống mùi hương của hoa.

Anh nhắm mắt lại một lần nữa, ngửi tóc cô, mùi hương thật giống hương mùa xuân trong sân nhà anh.

Nhắm mắt lại, anh có thể thấy hoa cỏ trong sân nhà đang đâm chồi nảy lôc. Cha ở trong thư phòng lầu hai làm việc, mẹ ở trong sân tưới nước.

Anh nằm ở trong viện cũ kỹ ngủ gà ngủ gật, trong mơ hồ hình như còn nghe thấy tiếng Niệm Đường tức giận gầm rú ở đằng xa, nghe thấy tiếng cười của Đồ Hoan cùng Đồ Ái…

Đó là mộng, hay là trí nhớ? Anh phân không rõ ràng lắm.

Cơ hồ nháy mắt, anh liền tiếp tục ngủ.

Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của ô tô, có người mở ra cửa sắt chạy bằng điện, có người ở xa xa bấm kèn.

Trời đã sáng, cô biết, mọi người xung quanh đã rời giường, chuẩn bị ra ngoài đi làm hoặc đến trường.

Cô không trong nhóm người bình thường đi làm, nhưng mỗi khi vào lúc này, chung quanh luôn truyền đến thanh âm của mọi người vội vàng hoạt động, tiếng người chạy ồn ào, tiếng kèn xe, tiếng mở cửa huyên náo cả lên…

Các loại thanh âm khác nhau, lúc xa lúc gần, nhắc nhở cô nên rời giường bắt đầu một ngày mới.

Ở trong âm thanh hỗn độn đó, cô nghe thấy thanh âm nào đó, quy luật của thanh âm đó mang đến một loại cảm giác an toàn.

Cô không muốn rời giường.Cô cảm giác mình như đang được ủ ấm trong lông chim mềm, được bao quanh, được bảo hộ. Cảm giác này thật tốt đẹp, làm cho cô còn muốn ngủ tiếp một chút, muốn ở lại trên giường.

Không tự kìm hãm được, cô quay đầu đem mặt vùi vào trong gối nằm, không biết vì sao hôm nay gối đầu có chút cứng rắn, tuy rằng không thích lắm, nhưng ôm nó có hơi nóng, lại có thể co dãn, nhưng lại phát ra cái loại thanh âm làm cho người ta cảm giác an ổn…

Hả? Vì sao gối đầu lại phát ra âm thanh?

Cô hồ nghi dụi mắt, bàn tay nhỏ bé sờ sờ cái vật co dãn lại rắn chắc, ấm áp, còn có thể phát ra âm thanh. Xúc cảm này thật kỳ quái, cô nhớ rõ gối của cô rõ ràng là mềm hơn, hơn nữa trên gối đầu sao lại có chút gập ghềnh gì đó? Cô lại sờ soạng nó hai cái, nó giống như càng cứng rắn, càng rõ ràng rồi.

Thanh âm khi nãy cũng thoáng nhanh hơn một chút, sau đó gối đầu của cô chậm rãi nhúc nhích, có loại ấm áp trong nháy mắt, phất qua đỉnh đầu cô, lại có thêm khí nóng từ gối của cô.

Cảm giác này không hiểu sao lại quen thuộc.


Không… Không thể nào?

Nháy mắt lĩnh ngộ, cô đột nhiên cứng đờ, vụng trộm mở mắt ra, chỉ nhìn thấy chính mình gối lên trên một chiếc áo màu đen, cô ngừng thở, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Lần trước cô thấy cái áo này, nó đang được mặc ở trên người nào đó.

Ông trời, tình huống rất không ổn nha, phi thường phi thường không ổn.

Cô có thể thấy cổ áo của anh, dưới cổ lồi ra hầu kết, đương nhiên còn có khuôn mặt tuấn tú đang phập phồng thở, đáng sợ nhất là, đầu cô gối lên trong ngực người ta, tay cô còn vuốt khuôn ngực rắn chắc của anh.

Chính xác mà nói, nó vốn không có kích thích như vậy, cũng không lồi như vậy.

Nó biến thành như vậy, là bị cô sờ loạn ma sát mà ra.

Trời ạ, cô làm sao có thể đáng chết vậy, cô đang ngủ, cô còn tưởng rằng cô đã quay về trên giường, kết quả cô thế nhưng leo lên trên người anh.

Gối ôm của cô rơi xuống, cái chăn vốn bị cô lấy ra khoác cho anh, lại bị cô trộm đến một nửa, chân của cô thậm chí không biết như thế nào gác qua hai chân của anh, cô cảm giác được vật xấu nào đó giữa hai chân anh vừa cứng lại nóng, trên hông cô còn có tay anh.

Tú Tú không dám hô hấp, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến mức đỏ hồng, may mắn duy nhất là anh vẫn chưa tỉnh lại.

Trong sâu thẳm lòng mình cô cảm thấy thật kích động, sau đó định chậm rãi bò dậy khỏi người anh, nhưng khi cô ngẩng đầu, thấy khuôn mặt anh anh tuấn thì trong lòng hơi hơi rung động một chút.

Ông trời, cô vốn nghĩ gương mặt anh tuấn của anh là do đêm qua ánh sáng không rõ tạo thành ảo giác, nhưng hiện tại ban ngày nhìn lại, anh thoạt nhìn là đẹp đến không thể tin được.

Khác với đêm qua, sáng nay anh đã nằm trọn trên chiếc ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú quay về hướng cô, ánh nắng vàng nhạt phủ trên khuôn mặt anh.

Sau đó cô chú ý tới, ở bên trái mép tóc anh, gần huyệt Thái Dương, có vết sẹo mờ, vết sẹo là thứ duy nhất phá hư khuôn mặt tuấn mỹ trời cho của anh.

Bình thường vết sẹo sẽ biến mất sau tóc của anh, vết sẹo tuy rằng không rộng, nhưng hơi dài, cô có thể thấy dấu vết nhiều mũi khâu trước đó, nơi đó, lông không thể mọc được, nhưng nó bị mái tóc vàng che chắn, không phải thực rõ ràng, không nhìn kỹ kỳ thật nhìn không thấy, nhưng vừa nhìn thấy, khiến cho người ta nhịn không được phải chú ý nó.

Má ơi, thương thế kia thoạt nhìn rất đau, lúc trước nhất định sẽ gần như muốn mạng của anh.

Bất giác, cả người cô đều đau, không thể khống chế nâng tay chạm nhẹ vào vết sẹo.

Tóc của anh thật mềm, giống bộ lông của động vật nhỏ, điều đó càng làm cho vết sẹo thêm đáng sợ, gần như tại thời điểm này, hình như chính cô cũng đau đớn.

Nhẹ nhàng , cô vỗ về vết thương cũ trên đầu anh, không tự chủ được nhíu mày, hoài nghi là cái gì mới có thể tạo thành vết thương như vậy.

Anh không cẩn thận té ngã sao? Hay là lúc trẻ nóng tính, cùng người khác đánh nhau dẫn đến đả thương ?


Đột nhiên, tay cô bị người cầm, cô hoảng sợ, mới phát hiện mình đang làm cái gì, bất giác nín thở, mặt đỏ tim đập kéo thấp tầm mắt, hướng anh nhìn lại.

Anh nắm tay cô, đem tay cô từ vết sẹo kia kéo xuống dưới, đôi mắt màu lam nửa mở, trên mặt anh tuấn không có biểu tình gì.

Ông trời, cô là một đầu heo.

Cô đem anh đánh thức , hơn nữa cô còn lợi dụng anh ngủ mà sàm sỡ người ta, giờ còn bị người ta phát hiện.

Nháy mắt, cô khủng hoảng gần như muốn nhảy xuống sofa chạy trối chết, nhưng anh vẫn còn nắm tay cô, tuy rằng không có thực dùng sức, nhưng không có ý định buông tay.

Tú Tú cả người nóng lên, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, há mồm muốn nói gì, trong óc lại trống rỗng.

Anh dựa vào thật gần, không đúng, là cô dựa vào anh quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gần đến mức có thể thấy được đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô hẳn nên nói gì đó, cái gì cũng được, thì anh lại nâng tay còn lại, khẽ vuốt mặt cô.

Lại một lần nữa, cô quên mình nên phải hít thở như thế nào.

Ngón tay anh lướt qua gương mặt cô, ngón cái thô ráp mơn trớn cánh môi khẽ nhếch của cô, sau đó đậu ở chỗ đó.

Cô không dám cử động, cũng không thể suy nghĩ, chỉ có thể cảm nhận sự đụng chạm mềm mại đầy dịu dàng của anh, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đang đập điên cuồng.

Thời gian, tựa hồ ngưng lại tại thời điểm này.

Tiếp theo, anh hơi cúi đầu, đánh vỡ sự đình trễ hiện hữu, ngay từ đầu cô không rõ chuyện gì xảy ra, thẳng đến khi cảm giác được cánh môi hơi lạnh, cùng hơi thở nóng rực kia, thế này mới phát hiện, anh hôn cô.

Nụ hôn như lông chim mềm nhẹ, như gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của cô.

Cô như bị hút hết dưỡng khí, đến khi anh rời cô.

Có một giây như thế, anh ngừng lại, tựa hồ chờ cô thối lui, nhưng từ lúc cô mời anh vào cửa thì cô đã biết mình muốn cái gì, chẳng qua cô không xác định được anh có muốn cô không.

Đôi mắt anh trở nên càng sâu, càng tối, khi anh lại tới gần, cô nhịn không được run rẩy.

Hiển nhiên, anh muốn.

Khi anh lấy môi lưỡi để dỗ dành thì cô bất giác mở miệng, rõ ràng thường thức hương vị anh.

Khoảnh khắc đó, tim của cô đập thật nhanh, da thịt trở nên vô cùng nóng, anh nắm chặt tay cô, cô cảm thấy tay mình nóng quá, miệng cũng thật là nóng, từng trận tê dại truyền đến từ trong lòng bàn tay cùng trên môi, lẻn đến trong lòng, ngay cả yết hầu cũng co rút nhanh theo.

Cô thích hương vị của anh, nóng nóng, có chút mặn.

Anh đưa tay tháo đi kẹp tóc cô, làm cho mái tóc dài rơi xuống, sau đó nắm sau cổ của cô, ấn định một nụ hôn sâu sắc, làm cho môi hai người càng thêm ẩm nóng vô cùng thân thiết, đầu của cô đại khái là ở khi đó đã biến thành một đống tương hồ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.