Bạn đang đọc Thâm Hải – Hắc Khiết Minh – Chương 3
Đối với sự chú ý quá mức của người bên ngoài , anh như là sớm thành thói quen, ở trong gió đêm rét lạnh, anh dùng tư thái thoải mái đứng, xe rác đến thì anh sải đôi chân dài rất nhanh đem rác của mình đem bỏ, làm cô ngoài ý muốn là, anh còn thuận tay giúp một vị bà bà lớn tuổi khác bỏ đi túi rác.
Bà bà nói chuyện với anh, anh vẫn không lộ ra tươi cười, chỉ gật đầu, sau đó mới xoay người rời đi.
Hành động này làm cho cô nhịn không được đối anh vài phần kính trọng.
Cô đổ rác xong rồi, đi theo sau lưng anh lên lầu, không phải cô đã nói, người đàn ông này thật sự có cái mông vểnh cao. Bắp đùi của anh cũng rất cường tráng, ở mỗi lần anh dùng sức thì sẽ siết chặt vào chiếc quần bò kia, cô có thể thấy rất rõ ràng hình dạng chúng nó.
Anh ngụ ở tầng kia, đương nhiên cô cũng thế.
Anh đi đến trước cửa, ngừng lại, anh quá lớn, gần như chặn toàn bộ lối đi, cô phải chờ anh đi vào mới có biện pháp trở lại phòng mình, cô chờ anh mở khóa, nhưng anh không có dùng chìa khóa mà chính là trực tiếp mở cửa, sau đó quay đầu lại, nhìn cô nói.
“Cô chờ tôi một chút.”
Anh nói lời này, làm cho cô hoảng sợ, cô lặng người rồi ngẩn người, chỉ thấy anh vào cửa, cô hồ nghi đứng ở trước cửa, nhịn không được trộm ngắm phòng anh, trên sàn cũng không thấy vỏ bia, bát mỳ ăn liền cũng không còn một mảnh, ngay cả quần áo bẩn cũng đều được giặt sạch phơi nắng trên ban công.
Dù căn phòng này vẫn có thể gọi là nhà, tuy vậy thật ra cũng gây ngạc nhiên lớn.
Cô còn muốn xem nhiều hơn thì anh đã cầm hộp đựng thức ăn rửa sạch xuất hiện, cô giật mình, mới phát hiện anh là muốn trả lại cho cô.
Anh đem hộp đựng thức ăn đã hong khô đưa cho cô, “Cám ơn hộp đồ ăn của cô.”
“Ách, đừng khách sáo.” Cô tiếp nhận, nhịn không được lại nói: “Cám ơn anh lần trước đã hỗ trợ.”
Anh gật đầu cho rằng nghe được.
Lo lắng cho mình lại nói năng lộn xộn với anh, cô cầm lấy hộp đựng thức ăn vội vàng xoay người đi về hướng cửa nhà mình.
Vốn tưởng rằng anh rất nhanh sẽ vào cửa, cô lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, ngược lại lúc tra chìa khóa mở cửa thì nghe thấy anh mở miệng gọi một câu.
“Này .”
Cô bị dọa, thiếu chút nữa rớt cái chìa khóa, ba chân bốn cẳng bắt được chìa khóa, cô quay đầu nhìn anh.
“Cô đã ăn tối chưa?” Anh tự tay cào cào đầu tóc rối, nhìn cô hỏi.
Miệng cô mở lớn nhìn anh, trả lời theo phản xạ: “Ách, chưa ăn.”
“Tôi cũng chưa ăn.” Anh nói.
“Hả?” Cô ngốc nhìn người đàn ông kia, có chút ngốc lăng.
“Muốn đi ăn cơm cùng không?” Anh hỏi lại.
Có một giây như thế, cô hoài nghi mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo, anh đã đóng cửa lại, rời khỏi cửa nhà của anh, đem cái chìa khóa nhét vào trong túi quần, đi đến trước mặt cô, cúi đầu, dùng cặp mắt xanh như biển, nhưng đầy tơ máu nhìn cô nói.
“Tôi mời cô.”
Anh không biết vì sao mình lại nói vậy.
Có lẽ là bởi vì anh thật nhàm chán, có lẽ là bởi vì anh cần giết thời gian, hai ngày gần đây, anh phát hiện anh bắt đầu tính toán anh làm mỗi việc đều cần ít thời gian, điều đó làm anh cảm thấy rất tệ.
Tệ hết biết rồi.
Anh cần dời đi lực chú ý, tầm mắt của cô vẫn giằng co ở trên người anh thì anh rất khó không chú ý đến cô.
Cô theo dõi anh, anh thật có thói quen mọi người theo dõi anh, nhưng có rất ít người sẽ luôn luôn nhìn mà không hề dời tầm mắt, theo cô xuống lầu, anh biết cô đang nhìn anh.
Đó là một loại thói quen, có lẽ bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, anh có thói quen quan sát mọi người một cách lặng lẽ, điều này cũng không khó, bởi cô hoàn toàn không nghĩ tới việc muốn che lấp, anh có thể rõ ràng từ cửa kính của cửa hàng đối diện, thấy người phụ nữ đứng ở phía sau theo dõi anh.
Đại khái bởi vì cô đứng ở phía sau anh, cô nhìn chăm chú không kiêng nể, tầm mắt kia giống lông chim gãi trên cánh tay anh, sau đó là sau cổ, lưng.
Khi anh trở lên lầu thì cô lại theo dõi cái mông cùng đùi anh.
Người phụ nữ này thích anh.
Khi anh nói chuyện với cô thì cô luôn khẩn trương, anh có thể thấy động mạch trên gáy cô kích động, thấy cô không tự giác khéo léo liếm đôi môi hồng căng mọng.
Cô không phải loại phụ nữ xinh đẹp sẽ làm người đã gặp qua là không quên được, nhưng vẻ mặt của cô thật phong phú, tất cả cảm xúc điều thể hiện hết trên mặt làm anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Anh biết cô là người như thế nào, người như cô tâm tư đơn thuần, thẳng tanh, có đôi khi ngu ngốc, bất quá đối với loại người này, không quá cần đi đoán tâm cơ của đối phương, bởi vì loại người bình thường này sẽ trực tiếp đem ý tưởng chính mình nói cho ngươi biết, loại người này lời nói không để trong lòng.
Vậy thì tốt lắm.
Anh thích loại trực tiếp như vậy.
Cho nên anh không nghĩ nhiều, chỉ mang theo cô đi vào cửa hàng thịt nướng gần đó.
Cửa tự động lặng lẽ mở ra, người phụ nữ đi theo phía sau người đàn ông vào cửa, trong cửa hàng vẫn mở điều hòa mặc dù ở vào đêm gió lạnh thổi vù vù , khiền người vừa vào cửa liền nhịn không được run lên.
Đây thật không phải là chủ ý tốt.
Người phụ nữ nghĩ, anh thoạt nhìn rất nguy hiểm, bộ dáng kia rất giống như đã mấy ngày không ngủ, cô thật sự không nên tùy tiện cùng anh đi ra ngoài, huống hồ cô đã ở trước mặt người đàn ông ra làm nhiều chuyện xẩu hổ, không biết cô đã chập mạch dây thần kinh nào rồi.
Nhưng khi anh đi vào, phục vụ dẫn đường vào chỗ thì cô vẫn không tự chủ được đi theo, ngồi xuống ở vị trí đối diện anh.
Nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện với bộ ngực đủ săn chắc trong áo thun, cô chột dạ nghĩ.
Được rồi, cô thừa nhận, cô đúng là có chút bị sắc đẹp mê hoặc, cô thích nhìn thân thể xinh đẹp, mà thân thể anh vừa vặn là hình thể mà cô thích, mặc dù có điểm cường tráng, nhưng lại không giống cái loại người cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa lúc anh đi trên đường thật đẹp mắt, sẽ không xoay người còng lưng, cũng sẽ không quá thẳng, chính là cái loại thật nhẹ nhàng, thực thành thạo, thực. . .
Xinh đẹp.
Cô thật sự nghĩ không ra chữ khác để hình dung.
Người đàn ông kia kêu vài món thịt cùng hải sản, còn có bia, sau đó đem thực đơn đưa cho cô.
“Này, cô chọn đi.”
“Đến lượt tôi?” Cô nhìn anh, “Tôi nghĩ anh chọn là được rồi.”
“Đó là phần của tôi.” Anh mắt cũng không chớp nói:”Tôi không gọi phần của cô, tôi không biết cô muốn ăn cái gì.”
Phần của hắn? Ông trời, anh ăn được nhiều vậy sao?
Vì sức ăn anh mà cô cảm thấy có chút giật mình, cô thật khách khí gọi một phần cá nướng, một phần nấm hương cùng một phần rau xà lách.
Phục vụ nhóm một bếp lửa nhỏ, đặt vỉ nướng lên trên, sau đó rời đi, cô nhìn người ở đối diện , nhịn không được hỏi.
“Tôi còn không biết anh tên là gì.”
“Mạc Lỗi.”
“Viết như thế nào?”
“Mạc là trong định luật, lỗi nghĩa ba tảng đá đắp thành một chỗ.”
“Cám ơn.” Cô nói cám ơn với người phục vụ mang bia đến, lại hỏi:”Lỗi của quang minh lỗi lạc sao?”
Người đàn ông đối diện dừng một chút, mới gật đầu, “Ừm.”
“Tôi họ Đường, Đường của triều Đường.” Cô nhìn anh, nói:”Kêu Tú Tú, tú của Lệ Tú.”
Anh nghe vậy, nâng lên mắt, tò mò lặp lại: “Đường Tú Tú.””Đúng vậy.” Cô mỉm cười nói: “Đường Tú Tú, anh có thể gọi tôi là Tú Tú cũng được.”
Người đàn ông đối diện khó được nâng lên khóe miệng.
Cô cười nhìn anh, hỏi: “Anh tới nơi này mới đổi tên tiếng Trung sao?”
“Tôi là con lai.” Anh biết ý của cô, cho nên nói cho cô: “Tôi sống và lớn lên ở đây.”
“Nha.” Cô nháy mắt mấy cái, “Thật có lỗi.”
Anh nhún vai, chỉ nói:”Rất nhiều người hiểu lầm, bộ dạng tôi không giống người phương Đông.”
Cô bật cười, “Quả thật.”
Phục vụ đưa lên một mâm thịt nướng, thao tác của người đàn ông rất quen thuộc.
“Anh làm nghề gì?” Cô tò mò hỏi.
“Điều tra viên.”
Cô nhìn anh, “Nhân viên điều tra bảo hiểm sao?”
“Gần như thế.” Anh vừa trở thịt nướng vừa giải thích: “Công ty của chúng tôi cũng nhận vài vụ của công ty bảo hiểm, chỉ là phạm vi càng rộng một chút. Một số việc phát sinh ngoài ý muốn thì ngoài cảnh sát điều tra, vì để ngừa vạn nhất, chủ doanh nghiệp mời chúng tôi đi tiến hành điều tra, tìm hiểu nguyên nhân, nếu cần chúng tôi cũng ra tòa làm chứng.”
Phục vụ lại đưa tới càng nhiều hải sản cùng thịt, lập tức đầy bàn.
“Nhiều thịt như vậy, anh thật sự ăn hết sao?” Cô nhịn không được nhìn anh hỏi.
“Tôi rất đói bụng.” Anh nói xong, nhận cơm trắng từ phục vụ, sau đó rất nhanh bắt đầu ăn thịt nướng.
Cô chậm rãi ăn rau xà lách của mình, chú ý tới anh lộ ra vẻ mặt không vừa lòng.
“Anh có ý kiến gì sao?” Cô nhíu mày hỏi.
“Cô ăn quá ít rồi.” Anh trở miếng thịt: “Chỉ ăn salad là không đủ no .”
“Tôi còn có một con cá nướng.” Cô biện giải dùng đũa chỉ vào dĩa cá bên cạnh.
Anh liếc một cái, ghét bỏ nói: “Hiện tại không phải mùa cá hương, món đó không đủ để nhét kẽ răng.”
“Không phải ai cũng có khẩu phần giống nhau.” Tú Tú nói.
“Nếu cô muốn giảm béo bằng cách ăn ít một chút, thì không bằng vận động nhiều chút, dựa vào ăn uống điều độ giảm béo rất không tốt, rất dễ tổn hại thân thể.”
“Tôi không có giảm béo.” Không chút suy nghĩ, cô kháng nghị theo phản xạ.
Anh không nói chuyện, chỉ nhìn miếng cá gầy trước mặt cô, cùng với dĩa salad không bao nhiêu miếng của cô.
“Tôi chỉ là ăn ít thôi.” Cô kiên trì nói.
“Ha.” Anh nói.
Đây không phải là cười, mà là giễu cợt.
Mặt cô ửng đỏ, có chút xấu hổ trừng anh liếc mắt một cái.
Anh không để ý đến cô, chỉ kêu thêm bát cơm trắng, gắp một ít thịt nướng, anh hai ba cái liền ăn xong rồi một chén hết dĩa thịt nướng, tiếp tục nướng dĩa thứ hai.
Cô chậm rãi ăn rau xà lách của mình, nhưng chén thức ăn ít ỏi đó, thật sự không có biện pháp chống đỡ bao lâu, anh nướng cá giúp cô, sau đó ăn luôn chén cơm thứ hai cùng dĩa thịt thứ hai.
Anh đem thịt nướng thơm quá, thoạt nhìn làm cho người ta muốn ăn, bộ dáng anh ăn cơm hào sảng, làm cho cô cũng đói bụng, cô gần như có thể nghe thấy hệ tiêu hóa của mình đang mấp máy reo hò.
Cá của cô đã nướng chín, anh mở miệng hỏi cô.
“Cô thêm cơm không?”
Tú Tú chần chờ một chút, gần đây quả thật quần cô có hơi chật một tí, cô thật sự cần ăn ít một chút.
“Ăn cá nướng không cơm trắng, thật tệ.” Anh nói thêm.
Cô biết, hơn nữa anh còn giúp của cô rắc muối lên cá, mùi cá nướng làm cho nước miếng cô đều chảy ra rồi.
“Vậy. . . Được rồi, một chén là được rồi.” Cô thỏa hiệp lui một bước.
Anh gọi phục vụ, giúp cô kêu bát cơm trắng.
Cơm trắng với cá nướng, thật là tuyệt phối, cô ăn hai miếng, thấy anh giúp cô rót một ly bia, đưa tận tay cô.
Ly bia đầy, bọt bia dâng cao, thoạt nhìn thật sự giải khát.
Cô do dự thật lâu , nuốt nước miếng.
Chỉ là bia đến mình, hẳn là hoàn hảo, cô cầm cái chén, uống vào một ngụm nhỏ, bia lạnh vảo miệng, mang theo bọt khí thuận yết hầu như thế, làm cho cô nhịn không được lại uống một ngụm.
Ai, bia ngon, với cá nướng cùng cơm trắng thật sự là quá tuyệt.
Cô vui vẻ ăn miếng cá mềm, cá nướng thật ngon, hỏi:”Sao anh học được kỹ thuật nướng thịt ngon thế?”
Anh lại dừng một chút, mới nói:”Tôi lớn lên ở phía đông, từ nhỏ nhà chúng tôi thi thoảng sẽ cùng nhau nướng thịt.”
“Nghe vui quá.” Cô ăn một ngụm cá, một ngụm cơm, lại một ngụm bia, thức ăn ngon làm cho cô dần dần buông xuống cảnh giác, nói :”Tôi là đứa trẻ thành thị, trừ bỏ thịt nướng trong tiệm, tôi chưa từng nướng qua thịt, cho dù ở trong tiệm cũng thường thường nướng khét, tôi chỉ muốn nướng chín thôi mà.”
“Lấy đũa đâm vào thì biết.” Anh nói cho cô: “Nếu xuyên qua thì là chín, không xuyên qua được thì là còn chưa chín.”
“Thì ra là thế.” Cô nhìn anh, tò mò hỏi:”Sao tôi không thấy anh dùng đũa thử?”
“Đó là phương pháp tay mới làm.” Anh cong khóe miệng, buồn cười nói:”Chờ cô quen, chỉ cần nhìn là đã biết chín hay không.”
“Nha.” Cô đem một ngụm cá cuối cùng bỏ vào trong miệng, lộ ra tươi cười vui vẻ lại tiếc nuối, đang lúc cô buông đũa thì anh đã gắp vào chén cô một miếng thịt nướng.
Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh hếch mày, nói: “Cô cũng còn cơm, không ăn hết là lãng phí.”
Anh nói vậy, nhưng hôm nay cô đã ăn nhiều hơn mọi ngày rồi.
“Chỉ là một miếng thịt, ăn cũng không chết .” Anh liếc cô, cố ý nói:”Lại nói, cô không phải không giảm béo sao?”
Đó là khiêu khích.
Cô biết rất rõ ràng, cố tình cô không chịu nổi khiêu khích này.
“Ăn thì ăn.” Cô cầm lấy chiếc đũa, gắp thịt bò nhét vào miệng.
Nha, trời ạ… Cô đã lâu chưa ăn đến thịt nhiều nước mỡ rồi.
Miếng thịt bò vừa thơm lại vừa non mềm, nước nhiều, vừa vào miệng thì gần như muốn hòa tan ở trong miệng cô, ăn ngon đến làm cho cô thiếu chút nữa xuýt xoa thành tiếng.
Cô híp mắt, mím môi, nắm chặt chiếc đũa, cảm giác từ đầu đến chân đều gần như cuộn lại vì thõa mãn.
Làm cô lưu luyến không rời nuốt vào khối thịt kia, trong dĩa của cô lại có thêm một khối thịt bò, cô nắm chặt chiếc đũa, giương mắt nhìn lén anh.
Người đối diện trưng một bộ dáng không có việc gì, tiếp tục nhanh tay trở miếng thịt của mình.