Thâm Hải - Hắc Khiết Minh

Chương 28


Bạn đang đọc Thâm Hải – Hắc Khiết Minh – Chương 28

Mười giờ, phòng khách sinh hoạt chung không có ai, nhưng trong bếp có hai cô gái, anh nắm tay cô đi vào trong bếp, các cô đang xem xét tủ lạnh.

“Thịt gà không có, sườn còn 3kg, thịt bò cũng không có, pho mát còn một nửa…”

Cô gái mặc áo thun với váy dài, tóc dài được buộc gọn chui đầu vào trong tủ lạnh, nhất nhất đếm số lượng.

Một cô gái khác dùng cây trâm bới tóc lên, tư thái tao nhã ngồi ở giữa bàn ăn, ghi lại những thứ cần phải bổ sung, một bên hỏi.

“Còn sữa?”

“Mấy bình cuối cùng để bọn nhỏ mang đi học rồi. A đúng, chị, bột ca cao cũng hết, Rain tới tháng, cô ấy lấy sữa socola uống chống đỡ.”

“Khó trách buổi sáng không thấy Rain xuống ăn sáng.” Cô gái kia cười cười, dùng tốc độ viết cực nhanh những gì cần bổ sung, sau đó cô thấy Mạc Lỗi, lộ ra mỉm cười, “A Lỗi, chào buổi sáng.”

“Chị Tiểu Hoa, chào buổi sáng.”

“A Lỗi?” Cô gái có mái tóc dài ngây ra một lúc, rốt cục đem mặt cô từ trong tủ lạnh ra nhìn dò xét, kinh ngạc nhìn anh nói: “Sao anh lại ở đây? Anh không phải đi…”

Cô gái kia nói đến một nửa liền vì nhìn thấy cô mà thất thần, há hốc miệng mở mắt nhìn cô, nhưng cô gái này phản ứng cực nhanh, giây tiếp theo liền ngậm miệng lại, thu hồi biểu cảm kinh ngạc, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng chạy đến, khẩn thiết nắm tay cô nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, em không biết có khách. A Lỗi, anh cũng thật là, có khách sao không nói sớm, xin chào, xin chào, em là Đinh Khả Phỉ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tú Tú bị nhiệt tình của cô làm phát hoảng. “Xin chào.”

“Chị ăn sáng chưa?” Khả Phỉ lôi kéo cô ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh bàn dài, dùng đôi mắt to sáng, lấp lánh, vạn phần khẩn thiết nhìn cô hỏi: “Chị muốn ăn cái gì không? Hay uống cái gì? Sữa được không?”

“Khả Phỉ, sữa hết rồi.” Tĩnh Hà buồn cười nhắc nhở cô, “Em không phải mới nói sao.”

“Vậy ăn ít cháo? Sáng nay em nấu cháo ăn với rau dưa, vẫn còn một ít.”

“Ách…” Tú Tú có chút thụ sủng nhược kinh, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.

Tĩnh Hà cười nói: “Cái kia cũng không còn đâu, A Nam vừa nãy trước khi đi, đã bỏ hộp đem theo hết rồi, sáng nay Điềm Điềm rất vội, chưa kịp ăn sáng, anh ấy giúp bà xã của anh ấy đem bữa sáng tình yêu đi rồi.”


“Sao?” Khả Phỉ ngây ra một lúc, lập tức nhảy dựng lên nói: “Em đây làm một chút sandwich cho chị, chị chờ một chút nha, em đi làm ngay.”

“Tiểu Phỉ, em không phải cần ra ngoài mua đồ ăn bổ sung sao? Bữa sáng của Tú Tú anh sẽ làm.” Không biết từ khi nào đã đến kệ bếp ngăn cô lại, Mạc Lỗi hảo tâm nhắc nhở cô. “Hôm nay siêu thị không phải giảm giá đặc biệt sao? Sắp mười giờ rồi, em còn chần chừ sẽ muộn đó, anh A Chấn đang đợi em không phải sao?”

Anh nhắc tới chuyện này, làm cô bé Khả Phỉ kêu lên sợ hãi.

Quả nhiên giây tiếp theo, điện thoại nội bộ liền vang lên, cô vội vã vọt tới điện thoại tiếp điện thoại: “A Chấn, thực xin lỗi, em đến đây, lập tức xuống liền.”

Sau đó cô hướng Tú Tú đang ngồi trên bàn cơm, cười cười áy náy, sau đó xoay người, vụng trộm cùng người trong điện thoại nói thầm hai câu, rồi nghe gì đó liền kinh ngạc bật thốt lên: “Anh biết rồi? Vì sao anh không nói cho em biết?”

Tĩnh Hà nhịn không được phì cười, che miệng cười khẽ.

“Được rồi được rồi, em lập tức đi xuống.” Cô gác điện thoại, vội vàng chạy trở về. Không đợi cô nói, Tĩnh Hà liền tự động đem những hàng hóa cần mua đã viết cho cô.

“Học tỉ, cám ơn.” Khả Phỉ cười cùng cô nói lời cảm ơn, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đường Tú Tú, nắm tay cô, nói: “Tú Tú, sau khi em đi mua đồ về, A Lỗi sẽ làm bữa sáng cho chị ăn, anh ấy nấu ăn giỏi lắm, thực đó, chị nhất định phải tin tưởng em. Chị nhớ ăn chậm thôi biết không? Ăn chậm sẽ có lợi cho tiêu hóa, chị cứ ăn từ từ, em sẽ trở về ngay, sẽ rất nhanh, chị nhớ ăn từ từ nha.”

Nói một hồi, cô mới lưu luyến không nỡ bỏ đi, thật là lưu luyến không nỡ đứng dậy, sau đó chạy vội xuống lầu.

Cô vừa rời khỏi, trong phòng cũng an tĩnh hơn hẳn.

Tĩnh Hà thế này mới hướng cô gái kia vươn tay, tự giới thiệu: “Xin chào, chị là Giang Tĩnh Hà, là chị dâu của A Lỗi, em có thể giống A Lỗi, gọi chị là chị Tiểu Hoa.”

“Chị Tiểu Hoa.” Không biết vì sao, có chút thẹn thùng, Tú Tú nắm giữ tay cô ấy, nói: “Xin chào, em là Tú Tú, Đường Tú Tú. Chị cứ gọi em là Tú Tú.”

Nhìn cô gái đáng yêu kia, Tĩnh Hà thu tay, ôn nhu cười, nói: “Chị phải xuống lầu đi làm, em cứ ăn từ từ.”

“Cám ơn.” Tú Tú mặt ửng đỏ, nhu thuận nói lời cảm ơn.

Tĩnh Hà vừa cười, xoay người rời khỏi phòng bếp, cũng đi xuống lầu.

Cô vừa đi, Tú Tú không nhịn được liền nhìn A Lỗi hỏi: “Chị dâu của anh? Các anh là gia tộc xí nghiệp sao?”


“Không phải xí nghiệp, chỉ là công ty gia đình nhỏ thôi.” Anh làm một ly mật ong cho cô uống, thuận tay đưa chiếc bánh mì mới nướng nóng hổi. “Chủ của Hồng Nhãn là anh Võ, anh ấy cưới chị lớn của anh, kêu gọi mấy anh em của anh cùng vào công ty này làm, nhưng trong công ty còn có những người khác nữa.”

“Nha.” Cô nâng ly mật ong, ăn bánh mì, thấy anh không ngồi xuống, còn đứng bên kệ bếp bận rộn, không nhịn được nhìn thoảng qua anh.

“Anh đang làm cái gì? Thơm quá.”

Anh không biết khi nào đã gọt vài quả táo, hơn nữa còn cắt chúng thành hạt lựu bỏ vào nồi nấu, trong lúc cô nói, anh vừa khéo đang tắt lửa, vắt nước chanh bỏ vào, thêm chút phấn nhục quế, thêm ít đường, cùng một chút này nọ.

“Bánh táo sao?” Hai mắt cô sáng rực hỏi.

“Ừ.” Miệng cô nhìn thật tham ăn, làm cho khóe miệng anh nhếch lên, “Giúp anh lấy ít bột trong tủ lạnh đi, Tiểu Phì hẳn là có để một ít dự phòng, ngăn dưới cùng, cái bịch màu trắng.”

Tú Tú nghe vậy lập tức tới mở tủ lạnh, rất nhanh tìm được túi bột kia, đưa cho anh.

“Tiểu Phì, là cô bé Khả Phỉ sao? Em thấy cô bé không phì a, anh sao lại gọi cô bé như vậy?”

Anh nở nụ cười, ở trên bàn rải chút bột mì, đem bột kia nhào nắn, nói: “Cô ấy hồi nhỏ tròn vo, cho nên anh Võ mới lấy đó làm ngoại hiệu gọi cô ấy, mọi người cũng kêu như vậy, tuy rằng cô ấy giờ có gầy một chút, nhưng bọn anh kêu quen rồi, cô ấy cũng không kháng nghị, nên cứ thế mà gọi.”

“Còn A Chấn là ai?” Cô giúp đỡ anh đem mật ong phét lên bánh.
“Đồ Chấn, anh ấy là anh thứ ba của anh.” Anh một bên đem mứt táo bỏ vào vỏ bánh, một bên nói với cô: “Anh ấy cưới Tiểu Phì. Chị Tiểu Hoa, chính là chị Tĩnh Hà, chị ấy gả cho anh cả của anh, Đồ Cần. Anh còn một anh hai nữa, gọi là Đồ Ưng, anh ấy cùng với vợ là chị Thủy Tịnh hiện đang ở nước ngoài làm nhiệm vụ. Anh A Nam là bác sĩ của công ty, anh ấy cưới Điềm Điềm.”

“Chờ một chút, chờ một chút, anh nói chậm một chút, em sắp loạn rồi.” Cô kích động nói, rất sợ mình nhớ lầm người, “Anh A Nam là anh thứ mấy của anh?”

“Anh ấy không phải…” Anh mở miệng rồi dừng một chút, nở nụ cười, “Nhưng cũng có thể coi như là anh anh.”

Cô há hốc mồm nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Anh rốt cuộc có bao nhiêu anh chị em?”

“Có quan hệ huyết thống thì chỉ có mình A Quang.” Anh vừa nói vừa đem một cái vỏ bánh đã được nhồi mứt để lên khay trong lò nướng, đem nhiệt độ điều chỉnh, bình thản ung dung nói cho cô nghe: “Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, theo anh vừa nói là ba anh em nhà Đồ gia, bọn họ còn có hai em gái nữa, là Đồ Hoan cùng Đồ Ái. Ở Cảnh gia thì chị Lam lớn nhất, tới Sơ Tĩnh, sau đó là Niệm Đường, còn một em gái nhỏ nữa. Đúng rồi, thiếu chút đã quên, Đồ gia còn có một người nữa gọi là Kane, anh ấy cũng tính là anh tư đi. Trên cơ bản là như vậy, mấy người khác đều là trong công ty của anh cả.”

Tú Tú há hốc, trợn mắt há mồm nhìn anh đem toàn bộ bánh táo phết một tầng nước, bỏ vào trong lò đã được đốt nóng, sau đó đóng cửa lại.


Cô nghe anh nói qua mấy người trong nhà, không nghĩ tới lại nhiều như vậy, hơn nữa nghe ý anh nói, những người đó đều đại khái đã lập gia đình, khá trách anh lúc trước nói thích ở nhà ăn cơm.

Anh nhìn bộ dạng khiếp sợ của cô, không khỏi bật cười: “Không sao đâu, về sau nhìn thấy bọn họ, lâu dần em cũng tự nhiên sẽ biết ai là ai.”

Anh nói sau này.

“Nha.” Nghe lời anh nói, mặt Tú Tú lại hồng, cô cắn môi, lên tiếng, trong lòng lại tự dưng loạn phao, có chút vui vẻ.

Thấy anh bận vừa làm xong bánh táo, lại bắt đầu rửa dụng cụ phòng bếp, luyến tiếc anh từ buổi sáng dậy đến giờ còn chưa ăn gì, cô không nghĩ nhiều, không nhịn được đem miếng bánh mì vừa ăn một ngụm đến đưa vào miệng anh.

Bình thường anh luôn đút cô ăn, khó được cô có cơ hội.

Không giống cô, anh một chút cũng không hề kháng cự, há miệng liền ăn.

Cô lại đút anh ăn một miếng nữa, lần này có phết mật ong, anh vẫn một ngụm ăn luôn.

“Ăn ngon không?” Cô tò mò hỏi.

“Ngon.” Anh nhìn cô, nói: “Em đút thì cái gì cũng ngon.”

Những lời này, làm cho lỗ tai cô đều đỏ lên, lại vẫn làm cho cô không nhịn được trong lòng nở đầy hoa, lại đút anh tiếp, sau đó nói: “Anh có muốn uống nước không? Em lấy nước mật ong cho anh nhé?”

“Được.” Anh mỉm cười gật đầu.

Cô lòng tràn đầy ngọt ngào trở lại bàn cơm lấy ly nước mật ong cho anh, ai biết khi xoay người, liền thấy cửa mở lớn, trên bàn không biết khi nào đã có hai người đàn ông ngồi, hai người bọn họ tay chống mặt, bộ dạng như đang nhìn xem, cười meo meo nhìn cô, bởi vì căn bản không có nghe thấy bước chân, Tú Tú bị hai người làm hoảng sợ, kêu lên một tiếng.

Nhưng hai người bọn họ không sợ hãi hay hoảng hốt, trong đó có một người còn đưa tay chào hỏi cô.

“Hi, Đường tiểu thư. Đừng sợ, anh là anh vợ của A Lỗi, Hàn Võ Kì.” Người đàn ông bên tay trái kia giơ tay cùng cô chào hỏi, chủ động mở miệng giới thiệu, sau đó anh chỉ vào người đàn ông bên cạnh mặt đầy râu nói: “Còn đây là Phương Lực Cương, nhân viên công ty anh.”

“Hi, cô là Tú Tú?” Tên lưu mamh kia giơ tay lên, cùng cô chào hỏi.

“Ách, đúng.” Nghĩ đến hai người bọn họ không biết ở chỗ này từ lúc nào, có phải đã thấy những gì không, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Tú nháy mắt cháy đỏ ửng hồng, quả là muốn tìm cái động nào đó chui vào.

May mắn lúc này A Lỗi đã rửa xong, đi tới, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.


“Anh Võ, anh Phương.” Mạc Lỗi thoạt nhìn đã đoán ra hai người đàn ông này đã cả đêm không ngủ, liền chủ động rót cho họ hai ly nước.

Hàn Võ Kì đưa tay tiếp nhận, cười meo meo nói: “Tên nhóc này, tối hôm qua rất sung sướng đúng không.”

Anh hơi cứng đờ, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, Tú Tú lại càng xấu hổ, đỏ hồng từ đầu đến chân, không nhịn được vụng trộm lui về phía sau anh.

Hàn Võ Kì tiếp tục cười, hòa ái dễ gần nói: “Anh bảo cậu là đi thăm dò tin tức, kết quả cậu thật lợi hại, đem mọi người bận rộn cả lên, cậu có biết cậu làm cho anh có thêm bao nhiêu phiền toái không? Không biết? Không sao, Lực Cương, nói cho cậu ấy nghe.”

Phượng Lực Cương vạn phần phối hợp lấy trong túi ra một tờ giấy bị vò thành viên, mở ra xem, giả vờ giả vịt lầm bẩm thì thầm: “Tám cái camera giám sát, một cái cửa sắt lớn, một cột điện, cửa sau toàn bộ đều là đồ mới, ba cái máy quay hình nhỏ ngoài tường, năm tên phóng viên hay chuyện, sáu vị cảnh sát đại nhân. Anh bất đắc dĩ còn đánh bất tỉnh hai gã bảo an, bất quá bởi vì bọn họ nghĩ là do người bên ngoài xâm nhập phá hư, cho nên chúng ta không cần bỏ ra tiền thuốc men. Nhưng Đồ Hoan nói cậu phải chịu tiền giặt bộ tây trang, bởi vì có một số tên tràn đầy quan tâm cùng chán ghét cứ bám theo bên ngoài, cô ấy đành phải nâng cốc làm đổ rượu lên người. Nha, đúng rồi…”

Phượng Lực Cương nói tới đây, nhìn về phía tiểu đáng yêu đang cơ hồ lui hoàn toàn về phía sau lưng A Lỗi nói: “Còn có một nhà thiết kế vẫn kiên trì nói bạn gái anh mất tích.”

Tú Tú ngây ra một lúc, đột nhiên bừng tỉnh lại, mắng một tiếng: “Nha, thảm rồi! Em quên mất Vương Triều Dương! Thực xin lỗi, có thể cho em mượn điện thoại một chút được không?”

“Đương nhiên có thể.” Hàn Võ Kì mắt cũng không chớp, cười, từ bên cạnh trong gói to lấy ra cái túi dự tiệc của cô, đổ trước mặt cô nói: “Bất quá em tốt nhất nên dùng di động của mình mà gọi, nếu em gọi điện thoại từ nơi này, anh sợ đối phương sẽ cho rằng bọn anh là tội phạm bắt cóc.”

Anh nói xong, còn không quên cười cười nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô đem cái túi lấy đi, rồi liếc nhìn tên nhóc đáng ghét nói: “Tuy rằng cũng không hề sai chút nào.”

Mạc Lỗi có chút quẫn bách, biết anh Võ đang cười nhạo anh.

Anh mang cô chạy, hoàn toàn quên đi cái túi của cô.

Anh đem cái túi đưa cho Tú Tú, nhắc nhở nói: “Nói em uống say, cho nên đến toilet ói, về sau gặp bạn liền thuận đường nhờ chở em về nhà.”

Tú Tú xấu hổ tiếp nhận di động, tới phòng khách gọi điện.

Cô còn chưa đi xa, Phượng Lực Cương liền không nhịn được cười chế nhạo anh, “A Lỗi, cậu thực là, váy của cô ấy đâu? Bị cậu ăn rồi à?”

“Đêm qua trời mưa.” Anh mặt ửng đỏ, trấn định nói.

Phượng Lực Cương nghe xong, chỉ lộ ra hàm răng trắng, cười cạc cạc cạc, “Cậu nhóc nhà này trưởng thành rồi.”

Bộ dạng kia của anh làm cho Mạc Lỗi càng xấu hổ, lại chỉ có thể sờ sờ cái mũi nhận thức, anh biết đêm qua, bọn họ cả đêm đều vội vàng giúp anh thu dọn đống đổ nát do anh bày ra.

“Được rồi, Lực Cương, đừng chọc cậu ấy nữa.” Hàn Võ Kì khó được lương tâm phát hiện, mở miệng ngăn lại Phượng Lực Cương, chỉ nhìn A Lỗi nói: “Cậu cũng đã đem người mang về đây, kia cũng không có gì hay để nói, việc vớ vẩn ngày hôm qua anh cũng không so đo với cậu, cậu đối với cô ấy có tính toán gì không?” Báo lỗi chương Bình luận


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.