Bạn đang đọc Thâm Hải – Hắc Khiết Minh – Chương 17
Cô không hề hỏi anh vì sao, chỉ cùng anh nằm yên lặng trên giường, ôn nhu vuốt ve ngực anh, vỗ về lòng anh, lặng lẽ an ủi anh.
Sau đó, anh rơi vào giấc ngủ.
Cô nhẹ nhàng thở ra, cũng ngủ cùng anh.
Ngoài cửa sổ, lại bắt đầu mưa, tí tách róc rách, không ngừng
Anh không thích ngày mưa.
Tú Tú phát hiện, người đàn ông này chỉ cần thấy một chút mưa, sẽ có chút tối tăm.
Mưa, luôn bắt đầu từ trên trời rơi xuống, rơi càng lúc càng nhiều.
Mưa dầm đều luôn là như vậy, nước mưa rơi lại rơi, rơi xuống lần nữa, rất giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Hai ngày nay dường như anh lại bắt đầu ngủ không ngon, ban đêm thường bất ngờ bừng tỉnh. Mỗi khi cô hỏi anh là làm sao vậy, anh chỉ lắc đầu, đem cô ôm vào lòng.
Cắn cánh môi, Tú Tú từ trong gương nhìn trộm người kia đang ngồi trên sofa đọc sách, người đàn ông đang bất giác thất thần ngồi nắm mưa phùn miên man rơi ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao thấy khó thở.
Trên mặt anh lại xuất hiện cái loại biểu cảm này, cái bộ dạng như sắp chết đuối đến nơi.
Tú Tú lo lắng nhìn anh, người đàn ông này thực sự cần dời đi lực chú ý, cô suy nghĩ, ngừng tay, tay không phát ra tiếng, mở ngăn kéo giữa của bàn lấy ra một tập tài liệu cùng các dụng cụ.
Cô cầm búa gỗ gõ cái thứ nhất, anh không có phản ứng, vẫn nhìn ngoài cửa sổ không nhúc nhích, như là hoàn toàn không hề nghe thấy.
Tú Tú lại gõ lần nữa, lần này càng thêm dùng sức, anh rất nhanh khôi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn cô.
Cô làm bộ không chú ý tới anh, chỉ cầm búa gỗ đông gõ gõ tây gõ gõ, không được hai cái, anh quả nhiên tò mò thong thả tiến lại.
“Em đang làm cái gì đó?”
Cô cầm búa gỗ ngẩng đầu, nhìn anh mỉm cười: “Điêu khắc trên da, em phải làm mấy chiếc áo bảo hộ bằng da, vốn nghĩ tìm cái thích hợp là được rồi, nhưng em cần là loại có hoa văn Trung Quốc.”
Nói xong, cô lấy búa gỗ chỉ vào một bên bản phác họa phía trước, sau đó dùng lực lại gõ một chút công cụ đang cầm trong tay vào miếng da, vừa nói: “Bản vẽ này, ở trên chợ không có, ngẫm lại thấy tự mình hình như nhanh hơn, còn có thể làm lớn nhỏ tùy ý thích của em. Em trước đem tấm gỗ này gõ cho mềm một chút, sau đó thì điêu khắc theo bản vẽ kia là xong.”
Mạc Lỗi nhìn về phía bản thảo của cô, đó là một bức hình khá phức tạp, trong tay cô là một khối da thuộc rất lớn, cô đã gõ một vài cái, nhưng trên bản nháp trước sau có hai khối da, trước sau hai bên đều nhẹ đánh lên lỗ thủng ngay ngắn, xem ra là một công trình thực to lớn.
“Anh nhớ muốn điêu khắc lên da, hẳn là phải có chuyên môn về khoản này.” Anh nói: “Em có học qua chưa?”
“Không.” Tú Tú lắc đầu, cười khẽ, “Em bình thường không có chuyên làm mấy việc này, huống hồ khách hàng lần này là đạo diễn kịch, trong đó có một đoạn diễn về truyền thuyết thượng cổ, đột nhiên xuất hiện chữ viết, hoặc thứ hiện đại hóa gì đó ngược lại kỳ quái, phải chế tác bằng thủ công để tạo ra cảm giác mới.”
Cho nên, cô lúc này mới làm trang phục diễn sao?
Thấy anh đang nhìn, cô cố ý ngừng động tác tay, làm bộ mỏi tay, buông chiếc búa, lắc lắc tay mới lại tiếp tục nắm chiếc búa.
“Để anh làm thử xem sao?” Anh nói.
Tú Tú ấm áp trong lòng, ngẩng đầu, nhìn anh cố ý hỏi: “Anh xác định?”
“Chỉ là đục thành lỗ thôi mà, phải không?” Anh hướng cô vươn tay.
“Cũng đúng, phải phiền anh rồi.” Tú Tú bật cười, đem búa gỗ giao cho anh, sau đó chạy tới lấy chiếc ghế dựa lại đây, “Đây, cái này cho anh ngồi.”
Mạc Lỗi tiếp nhận búa gỗ, ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Tú Tú để cho anh gõ vào mặt miếng da trâu, chính mình cầm một miếng da khác cùng búa gỗ, chuẩn bị thao tác, bắt đầu dùng bút nhẹ nhàng vẽ các đường cong, gõ lên các đường cong để tạo hoa văn
“Em làm sao có thể nghĩ đến việc dùng da trâu làm áo bảo hộ?” Anh một bên vẫn gõ búa, một bên hỏi.
“Không phải em nghĩ ra đâu, trong tài liệu có nói, da trâu vốn là một nguyên liệu dùng để làm áo giáp.” Tú Tú cười nói, vừa gõ gõ, vừa cùng anh nói chuyện phiếm: “Thời cổ xưa không có súng lục với đạn ống, đều là đao kiếm, da trâu đủ dày là được sử dụng, đại đao chặt đến, cũng có thể ngăn được mấy đao. Em dùng da trâu cứ tưởng là nhàn hạ, có thể sử dụng da trâu hay da bò tót, vậy càng nhận càng chịu được lực, bất quá hiện tại không thể dùng da bò tót, bò tót đã sắp tuyệt chủng.”
Cô nói xong, thè lưỡi, vừa cười lại vừa nói: “Tóm lại, có thể sử dụng da làm áo giáp bên người, trước kia đều dành cho người có địa vị cao, cái này chính là cái tướng quân mặc, cho nên mới có trang sức thao thiết.”
Anh thấy bản nháp không chỉ có một tấm, tò mò hỏi lại: “Em tính làm thêm mấy cái à?”
“Ở đây có hoa văn thao thiết, hoa văn hình rồng, tổng cộng có tới hai bộ.”
“Hoa văn thao thiết.”
“Vâng, chính là Xi Vưu.” Tú Tú chỉ vào bản nháp nói cho anh: “Trong truyền thuyết, sau khi Xi Vưu bị hoàng đế đánh bại, chặt bỏ đầu rơi xuống đất liền biến thành Thao Thiết, cho nên anh xem, đồ này chính là bộ dáng của một cái đầu, đây là ánh mắt, cái mũi, miệng.”
Cô không nói, anh còn chưa có chú ý, như vậy nói qua, đó thoạt nhìn đúng là một cái đầu.
“Hoa văn hình rồng kia chính là hoàng đế mặc?”
“Đúng vậy, cho nên mới nói người được chọn làm vua là truyền nhân của rồng, bởi vì về sau hoàng đế thắng, lịch sử là do người thắng viết, nếu lúc ấy người thắng là Xi Vưu, vậy người Trung Quốc sẽ biến thành truyền nhân của Thao Thiết. A, không đúng, Thao Thiết tuy có giúp hoàng đế Xi Vưu an thượng, nhưng lại mang tiếng xấu, nói nó tham ăn hảo thực. Xi Vưu vốn dĩ lấy trâu làm biểu tượng, cho nên nếu Xi Vưu thắng, hiện tại dân tộc Hoa Hạ sẽ biến thành truyền nhân của trâu, giống như vậy.”
Nói xong, cô không quên dùng tay minh họa, làm thành hai cái sừng trên đầu như sừng trâu cho anh xem, rồi đáng yêu kêu hai tiếng: “Ọ ọ…”
Anh thấy thế nở nụ cười.
“Anh không tin sao?” Tú Tú cười nhìn anh nói: “Em cũng không phải là nói hươu nói vượn đâu, nghe nói đến bây giờ, còn có vài nơi vẫn sùng bái Xi Vưu, ở Tiết Khánh đặc biệt còn đeo mặt nạ sừng trâu, khiêu vũ ca hát diễn xi diễn đó.”
“Cho nên người Trung Quốc hẳn là phải cảm tạ vì người đánh thắng trận là hoàng đế à?” Anh nhướng mày cười hỏi.
“Cũng không thể nói như vậy.” Tú Tú cầm lại chiếc búa gỗ, tiếp tục gõ, rồi nói: “Kỳ thực hoàng đế này nghĩ mình là rồng cũng là một vấn đề lớn, rồng là động vật không có thật, anh có biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì nó là đại biểu hình tượng của hoàng đế, ngay từ đầu, em đoán biểu tượng của hoàng đế chẳng dài như vậy, nhưng anh bởi vì thu phục rất nhiều bộ tộc, mỗi lần thu phục một bộ tộc, vì muốn cho đối phương vui lòng phục tùng, đồng thời cũng có ý tứ thị uy, liền đem một phần biểu tượng của đối phương bỏ thêm vào một phần. Cho nên mới có sự xuất hiện của lộc giác (*), thân xà(*), ngư vảy(*), điểu vuốt(*), miệng cá sấu. Biểu tượng rồng Trung Quốc này, vốn chính là một sự dung hợp của nhiều con đó. Bởi vì anh đem đặc thù của các bộ tộc ghép vào biểu tượng quyền lực của mình, nên mỗi bộ tộc bị thu phục đều tán thành, mới không tạo phản.”
(sừng hươu, thân rắn, vảy cá, móng chim)
Tú Tú nhún vai, nhăn cái mũi, buồn cười nói: “Cho nên mới nói, nếu là đổi lại Xi Vưu thắng, lên làm đế vương, nói không chừng cũng sẽ dùng lại một chiêu đó.”
Anh cười hỏi lại: “Em làm sao có thể biết mấy chuyện này?”
“Khi em vẽ những biểu tượng này, không nhịn được tò mò.” Cô ngước mắt cười nhìn anh: “Tò mò phải đi tra xem thử, nhìn thấy nên chính mình cũng tự nhớ tới, anh cũng vậy mà?”
“Anh?” Mạc Lỗi sửng sốt, suy nghĩ một chút, mới nói: “Cũng như vậy, nhưng chỉ đối với những thứ chính mình có hứng thú anh mới làm vậy.”
“Như là cái gì?” Cô truy vấn.
“Trình tự máy tính, võ thuật, vận động gì đó.” Anh cười nói.
“Võ thuật?” Nhớ tới thân thủ mạnh mẽ của anh, Tú Tú không khỏi lại hỏi: “Anh luyện là võ gì? Thuộc môn phái nào thế?”
Nghe cách cô nói, lại làm cho anh cười lớn hơn.
“Không có môn phái nào, em cho là đang diễn tiểu thuyết võ hiệp sao? Anh là cùng các trưởng bối trong nhà học.” Mạc Lỗi một bên đục da trâu, một bên cười nói: “Anh luyện qua một ít không thủ đạo, Taekwoondo, còn một ít quyền thuật, nhưng nếu nói cho đúng, kỳ thực có vẻ như là vật lộn tự do đi.”
“Cho nên học ở nhà là giỏi nhất đúng không? Anh bắt luyện võ là khi nào?”
“Rất nhỏ.” Anh vừa cười cười, nói: “Quả thật không nhớ rõ thời gian, khi có ấn tượng thì thân thể đã luyện võ, cùng các trưởng bối trong nhà đánh quyền.”
Đột nhiên, nhớ lại chuyện gì đó bỗng cười sang sảng.
A Lỗi, xem chiêu! Chiêu này kêu, hầu tử trộm đào!
Tới đi! Ta sẽ dùng Long trảo a! Xe ta đoạt mệnh kéo chân!
Hình ảnh lúc nhỏ cùng các anh em xoay đánh bỗng thoáng hiện trong đầu, anh cứng đờ, thiếu chút là gõ búa vào chính tay mình.
“A Lỗi?”
Nghe thấy thanh âm của cô, anh mạnh mẽ hoàn hồn, chỉ thấy cô hỏi anh, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, một lần nữa lại gõ búa đều đều, tiếp tục đục lỗ trên da trâu, nhưng trong lúc hoảng hốt, anh dường như còn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ kia vang vọng lại, thấy vẻ mặt mẹ vừa bực mình vừa buồn cười. “Chỉ là, nhớ tới một ít chuyện trước kia.”
“Chuyện gì?” Cô hỏi lại.
Nhìn cô, anh thở sâu, đem chuyện cũ đẩy ra khỏi đầu, chỉ hỏi: “Hôm nay bụng em còn đau không?”
Vấn đề này, làm cho khuôn mặt cô trở nên ửng đỏ, cô biết rõ anh chỉ là muốn đánh trống lảng, Tú Tú nhìn người đàn ông bên cạnh, cuối cùng vẫn là thuận theo ý của anh, không tiếp tục truy vấn, lắc lắc đầu, nói: “Không đau.”
“Đi uống trà chiều đi? Anh nướng bánh ngọt.” Anh nói.
Cô biết, cô vừa mới ngửi được hương vị thơm ngọt kia.
“Vâng ạ.” Cô nói xong, buông công cụ trong tay xuống.
Cơ hồ là đồng thời, lò nướng đinh vang lên âm thanh vang vang.
Anh bỏ búa gỗ xuống, đi về hướng phòng bếp, cô không nhịn được đi theo sau anh, nhìn anh đem bánh socola từ trong lò nướng đem ra, lấy ra khỏi khuôn, đem bánh ngọt để lên mâm, để lên bàn, kéo cái ghế dựa muốn cô ngồi xuống.
“Đây là gì? Bánh Brownie Socola sao?” Tú Tú tò mò hỏi.
“Ừ.” Anh cười nhìn cô, nói: “Em ngồi xuống trước đi.”
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau đó, anh lấy cho cô cái thìa.
“Khoan hãy động.” Anh nói.
“Vì sao không thể động?” Cô nhìn chằm chặp lô bánh nóng hầm hập kia, hương thơm làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng, bánh ngọt socola, cố gắng nắm đĩa ăn bất động, không nhịn được bật cười: “Em cảm thấy em giống như là con chó bị huấn luyện, chỉ có thể nhìn không thể ăn.”
“Bởi vì vẫn chưa hoàn hảo.” Anh cười nói, mở tủ lạnh ra, lấy một hộp kem nhỏ, xắn một viên nhỏ, đặt trên chiếc bánh socola.
Cô lắp bắp kinh hãi, cũng không biết có loại kết hợp này.
Mạc Lỗi nhìn cô, anh sớm đoán được cô nhất định chưa từng ăn qua món điểm tâm ngọt này, không khỏi cười nói: “Ok, hiện tại, em có thể ăn thử, ăn cả bánh và kem cùng nhau.”
Tú Tú nghe lời xắn từ kem xuống bánh, chiếc bánh socola vẫn còn hơi nóng nóng.
Không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, trong bánh socola, thế nhưng chảy ra tương socola nóng hầm hập như nham thạch.
“Nha, trời ơi…”
Đột nhiên, cô biết đó là cái gì, đó là socola kem nóng trong truyền thuyết, điểm tâm ngọt dễ dàng làm béo phì, cô nghe nói qua, nhưng cho tới bây giờ chưa ăn qua, cũng không dám đi ăn, nhiệt lượng thật sự rất cao.
“Mau, mau ăn lúc còn nóng.” Anh chờ mong nhìn cô.
Tú Tú biết, cô nhanh chóng đem dung dịch nóng đó ăn cùng bánh điểm tâm ngọt, để vào trong miệng.
Trong phút chốc, kem vani ngọt cùng sốt socola nóng hòa tan trong miệng, hai mùi vị giao nhau, hóa thành tư vị ngọt ngào cực hạn, âu yếm vị giác.
Cô không khỏi nhắm mắt lại, rên rỉ thành tiếng.
Mạc Lỗi thấy thế, khóe miệng nhếch lên, anh biết là cô sẽ thích.
“Trời ạ… này rất…” Tú Tú thở hổn hển, không thể tin được mở mắt ra, nhìn anh: “Món điểm tâm ngọt này… rất tà ác, anh học được ở đâu vậy?”
Vừa nói, cô một bên không nhịn được lại cắn lấy một ngụm, đưa vào trong miệng.
Nha, nha, cô không tự chủ được ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vui vẻ cả người đều sắp hòa tan.
“Anh có người dì mở một quán ăn.” Anh ngồi xuống cạnh cô, mê muội nhìn cô một ngụm lại một ngụm, “Đây là điểm tâm ngọt trong quán của dì, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Cô dùng sức gật đầu, sau đó mới chú ý anh không có lấy phần cho chính mình, từ lò nướng lấy ra hình như cũng chỉ có một phần này, đột nhiên cô biết, đây là anh đặc biệt vì cô mà làm.
Nếu bụng cô còn đau, anh đại khái liền không để kem lạnh lên?
Người đàn ông này thật hiểu lòng người, rất dễ lấy lòng người khác.
Nhìn nhìn anh, mặt cô ửng đỏ, không nhịn được xắn một miếng bánh, đưa đến bên miệng anh.
“Này, anh cũng ăn một miếng.”
Anh níu chặt cô, Tú Tú có thể thấy con ngươi xinh đẹp, trong nháy mắt bỗng nhiên khuếch tán phóng đại, làm cho tim cô không biết sao lại đập nhanh lên, sau đó anh mở miệng, ăn luôn thìa bánh ngọt kia.
Cô lộ ra nụ cười e lệ, lại tự đút cho mình một muỗng, sau đó lại cho anh một muỗng.
Anh không phản kháng, cứ để cô như vậy, anh một ngụm, em một ngụm, thẳng đến chỉ còn một ngụm cuối cùng.
“Em ăn đi.” Anh cười nói.
“Anh xác định?” Cô mừng thầm hỏi.
“Ừm.” Anh gật đầu.