Đọc truyện Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay FULL – Chương 2: Lục Từ Phong
Tút..
Tút sau hai tiếng tút thì có người bắt máy
” Alo làm gì mà gọi người ta sớm như vậy chứ, mới bảnh mắt ra”.
Giọng nói còn ngái ngủ đáp lại.
“Ai da Ái Nhã à cậu tới đón mình ngay đi mình gặp chút rắc rối.
Cửa sau Mightnight Club nhé…!Tút..
Tút”
Nói xong không để người khác từ chối cô tắt máy ngay.
5 sau xuất hiện một chiếc siêu xe chạy với tốc độ kinh hoàng đến cửa sau Club thì dừng lại….!Két.
“Thiên Kì lên xe”.
Diệp Thiên Kì vội lao lên xe sau đó chiếc xe lại lao đi mất hút như chưa từng xuất hiện.
Nhìn người bạn thân, Đồng Ái Nhã không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì.
Trên người đầy dấu hôn lại còn mặc vỏn vẹn một chiếc áo sơ mi nam.
“Không sao chứ”.
Ái Nhã hỏi
“Không sao nhưng trước tiên cho tớ mượn laptop của cậu đi”.
“Ở ghế sau cậu đó lấy đi”
Sau khi có được laptop Diệp Thiên Kì lập tức đột nhập vào hệ thống quản lý của Club xóa tất cả mọi dữ liệu camera trong mọi ngó nghách và danh sách khách hàng của hôm qua.
Xong xuôi cô thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thiên Kì mệt mỏi tựa đầu vào ghế mà ngủ.
Biết cô mệt nên Đồng Ái Nhã cũng không hỏi gì thêm.
Đồng Ái Nhã đưa Diệp Thiên Kì về biệt thự của cô sâu trong núi.
Nơi đây cách xa thành phố khoảng 10km.
Tử Kì thích nơi vắng vẻ nên đã bí mật xây nên khu biêt thự này.
Nơi đây không khí trong lành mát mẻ không có sự ồn ào, bon chen của chốn phồn hoa đô hội.
Từ ngoài vào trong đều có hệ thống bảo vệ.
Khu nhà của cô phía bên ngoài là một rừng trúc dày bảo vệ chia làm nhiều nhánh như một mê cung.
Ngoài Đồng Ái Nhã không ai biết đường đi qua.
Ai vào cuối cùng cũng sẽ quay về vạch xuất phát.
Ái Nhã tuy là người thông minh IQ 180 nhưng cũng phải đi lại 2 lần liền huống chi là người bình thường.
Toàn khu trong biệt thự rộng khoảng 3000m vuông khắp nơi đều có vũ khí tự động khi có tín hiệu xâm nhập.
Nơi đây chưa toàn bộ tài liệu mật mà toàn thể giới hặc đạo tìm kiếm.
Tử Kì có sở thích đua xe, chế tạo vũ khí công nghệ cao, các thiết bị điện tử…!nên nhà cô có khu chế tạo vũ khí, trường bắn,..
riêng biệt dưới tằng hầm là nới để xe.
Nơi đây chưa đủ các siêu xe số lượng có hạn trên thế giới.
Có bể bơi, vườn hoa khung cảnh nơi đây thật thơ mộng.
Mọi nơi đều có camera.
Hệ thống bảo mật bằng tia cực tím và tia laze.
bên cạnh nhà cô có một hồ lớn nước trong xanh 4 mùa.
xung quanh là đường đi với những hàng phong thẳng tắp.
Trong nhà cô màu trắng là tông màu chính.
Nhà cô chỉ có 3 tầng lầu, bên dưới là phòng khách và phòng bếp, trên là phòng ngủ, tầng lầu thứ ba bao bọc là kính đêm sao có thể thấy toàn bộ vũ trụ.
bên cạnh phòng còn có một thác nước nhân tạo.
Đồng Ái Nhã lái xe vào dưới tầng hầm sau đó gọi Thiên Kì dậy.
Thiên Kì lên lầu sau đó đi tắm rửa.
Ngâm mình trong nước ấm cô chợt nhớ lại khung cảnh đêm hôm qua, cô thoáng đỏ mặt.
Tắm xong xuôi cô đi xuống lầu, dù sao cũng trải qua một đêm quá mức mệt mỏi nên giờ cô cảm thấy rất đói bụng.
Mùi thức ăn lúc này xộc vào mũi cô thì ra là Ái Nhã đã chuẩn bị cho cô một bữa cơm thật ngon lành.
Thấy cô Ai Nhã gọi:
“Nào lại đây ăn sáng đi đói rồi đúng không?”
“Đồng thiếu phụ cậu làm gì mà thơm vậy.
Ôi ngon quá!”
“Cậu.
Tốn công nấu cho cậu mà cậu gọi tớ là thiếu phụ sao”.
“Thôi mà yêu cậu nhất Đồng thiếu nữ”
Haha tiếng cười vui vẻ vang khắp khu biệt thự, cảnh vật nơi đây cũng trở nên bừng sáng.
Khi ăn sáng xong Tử Kì ngồi xem tivi.
Ái Nhã đưa cho cô một li latea.
Thấy Ái Nhã cứ ngập ngừng không nói cuối cùng cô cũng phải mở miệng trước.
” Cậu muốn hỏi tớ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy sao?”
“Cậu vốn là người cẩn thận sao lại có thể”.
Ái Nhã chưa nói xong Thiên Kì đã cắt lời cô:
” Chỉ là khi vào là một người thiếu nữ ra là một người phụ nữ thôi mà có gì to tát đâu.
Tớ bị trúng xuân dược khi gọi li rượu vang trong Club có lẽ do người khác cố tình hạ độc.”
“Cậu không biết họ là ai sao.
Vậy người ở qua đêm với cậu hôm qua…”
“Tớ sau khi cảm thấy khó chịu đã thuê phòng và vào đó nghỉ.
Có lẽ tớ đi nhầm phòng hoặc có sự xắp xếp.
Còn sau đó tớ không nhớ gì nữa”.
“Vậy cậu sẽ làm gì tiếp theo”.
” Tớ sẽ khiến những người dám động vào tớ phải chết”.
“Chuyện điều tra cậu lo đi còn xử lí sao cứ để tớ lo cậu không cần ra tay”.
Ái nhã nói.
“Ưm..
cảm ơn cậu.
Bạn yêu”.
“Đừng cảm ơn nếu cậu coi tớ là bạn”.
Đồng Ái Nhã mỉm cười thật tươi.
Ngày hôm đó Diệp Thiên Kì không đi ra ngoài cũng không làm gì! Chỉ ở trong phòng hết xem tivi đi vòng vòng cho quên mọi chuyện, mong mọi chuyện sẽ qua nhanh.
Cuộc sống đối với cô chưa bao giờ ngừng sóng gió.
Nhưng có lẽ: Đã có ngày nắng đẹp phải có ngày mưa rơi.