Đọc truyện Thâm Cung – Chương 901
Lúc này đã là bảy ngày sau thọ yến thái hậu.
Dù đã có Chúc thượng cung và Tạ Thu Dung thay mặt lo liệu việc tổ chức thọ yến, ta vẫn lo đến ăn không ngon ngủ không yên.
Ngộ nhỡ xảy ra việc ngoài ý muốn thì trách nhiệm vẫn ở trên vai ta, chẳng đùn đẩy cho ai được.
Ấy thế mà hoàng đế còn tỏ ra nhàn nhã lắm.
Tối nay hắn lại cao hứng đến rủ ta uống rượu thưởng trăng.
Ta ngước nhìn bầu trời mây giăng đen kịt, mới là đầu tháng, trăng đâu ra mà ngắm?
Ta biết mỗi dịp sinh thần hoàng đế, tâm trạng hắn lại không tốt.
Hắn muốn tìm cớ uống rượu, ta bèn để mặc hắn uống còn mình thì ngồi chăm chỉ ăn sạch đồ nhắm rượu của hắn.
Hoàng đế vừa uống vừa kể cho ta nghe những chuyện bực bội trên triều.
Chúng ta nói chuyện bâng quơ chừng nửa canh giờ thì có người cầu kiến, là đại cung nữ Xuân Linh bên cạnh hoàng hậu.
Hoàng đế nhìn thấy Xuân Linh thì hơi phật lòng.
Hắn hỏi bằng giọng nhát gừng:
– Bên Triêu Lan cung có chuyện gì sao?
Xuân Linh quỳ rạp dưới đất, cung kính đáp:
– Hoàng hậu nương nương có đại sự phải bẩm báo gấp với hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng sang Triêu Lan cung một chuyến.
Hoàng đế xẵng giọng:
– Có việc gì đợi hoàng hậu hết hạn cấm túc rồi tự đến nói với trẫm.
Xuân Linh càng cúi đầu sát đất hơn, nhưng giọng nói vẫn hết sức kiên quyết:
– Khởi bẩm hoàng thượng, đây là việc vô cùng hệ trọng, nhất định không thể để chậm trễ.
Ta thở dài, nói khẽ:
– Nếu hoàng hậu đã nói là đại sự, chi bằng hoàng thượng qua đó một chút xem sao.
Xuân Linh lại lên tiếng:
– Bẩm hiền phi nương nương, hoàng hậu cũng mời hiền phi nương nương cùng đến.
Ta nhíu mày, cảm thấy hơi bất ngờ.
Cứ nghĩ hoàng hậu định dùng tình cảm lay động hoàng đế, nhưng đã vậy thì gọi thêm ta đến làm kì đà cản mũi à? Chẳng hiểu là loại đại sự gì mà phải gọi cả hai người chúng ta đến ngay lập tức.
Hoàng đế thở hắt ra:
– Chuyện này tốt nhất là phải thật quan trọng, bằng không chớ trách trẫm không nương tay.
Thánh giá đi trước, ta ngồi kiệu nhỏ theo sau.
Vừa đến cổng Triêu Lan cung đã thấy cung nhân đứng thành hai hàng dài tít tắp cung nghênh hoàng đế.
Chưa bao giờ bước vào Triêu Lan cung mà ta có cảm giác oai phong như vậy, thật thấy mình giống hệt cáo mượn oai hùm.
Hoàng hậu đã đợi sẵn trong đại điện.
Sắc mặt nàng có phần mỏi mệt nhưng diện mạo vẫn chỉnh tề, toàn thân toát ra quý khí không suy suyển.
Ta biết điều, tự động tránh ra xa để hoàng hậu hành lễ với hoàng đế trước, sau đó đến lượt ta hành lễ với nàng.
Dù hoàng đế đã ra hiệu cho ta đến ngồi bên cạnh hắn, nhưng hoàng hậu còn đứng đó, ta chỉ dám lặng lẽ lui sang một bên.
Hoàng hậu không hề nói chuyện vòng vo, nàng vừa mở miệng đã đi vào trọng điểm:
– Vụ án “phượng hoàng nhỏ máu” đêm thọ yến mẫu hậu, thần thiếp thực sự bị oan.
Tội nô Tư An khai man, sau khi bị Hình bộ tra khảo, nàng ta không chịu nổi đòn roi nên đã thú nhận toàn bộ sự thật.
Mong hoàng thượng minh giám!
Cung nữ Xuân Hạnh vội dâng lên một xấp giấy mỏng, có lẽ là lời khai của Tư An nhưng hoàng đế không buồn nhận lấy.
Hắn hờ hững nhìn hoàng hậu:
– Hoàng hậu nói cho trẫm nghe.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại:
– Tư An vốn là con gái của một tú nương trong nhà thần thiếp ngày trước.
Mẹ nàng ta tư thông với người ngoài, giết phụ thân nàng ta nên bị quan phủ xử tội chết.
Tư An quả thực cũng rất đáng thương, nhưng nàng ta không chịu chấp nhận sự thật mà lại đem mọi chuyện đổ lỗi cho nhà họ Hà…!Nàng ta rửa bát kiếm cơm ở một quán trọ nhỏ trong kinh thành mấy năm, đợi đủ tuổi tuyển cung nữ thì trà trộn vào cung chờ dịp báo thù.
Khi Bạch tiểu nghi thay mặt Cẩm Tước cung biểu diễn, Tư An đã chớp lấy thời cơ này hãm hại Bạch tiểu nghi hòng đổ oan cho thần thiếp.
Ngày hôm ấy, sau khi Phong Thể Minh trở về, Tư An đã lợi dụng lúc Tư Dao giúp Bạch Diệu Hoa thay y phục để tráo lụa vẽ tranh.
Sau đó, trong lúc đợi tranh khô trong hậu điện, nàng ta lại giả vờ làm đổ nghiên mực vàng lên áo Bạch Diệu Hoa.
Tư An viện cớ hai tay mình cũng dính mực để đẩy Tư Dao đi thay áo với Bạch Diệu Hoa, còn mình thì giở trò vào màu vẽ.
Bạch Diệu Hoa không có thời gian kiểm tra lại, cũng chẳng hề nghi ngờ Tư An nên đã sập bẫy như vậy.
Hoàng đế chống cằm nhìn hoàng hậu, thản nhiên hỏi:
– Tư An đó thông minh đến thế sao? Một mình nàng ta lại nghĩ ra được cái bẫy tinh vi như vậy, hoàng hậu không thấy lạ à? Mà cứ cho là nàng ta thông minh, nhưng lụa được tráo cũng là hàng Phong tộc.
Cung nữ thấp kém lấy đâu ra đồ quý như vậy? Sau đêm hôm đó, trẫm đã sai Tô Trường Tín đi cùng Khâm cô cô bên chỗ mẫu hậu kiểm tra toàn bộ số lụa Phong tộc ở các cung, không nơi nào có sai lệch.
Chỉ có chỗ hoàng hậu là thiếu đi một tấm mà thôi.
Hoàng hậu cắn môi, hạ mình quỳ xuống:
– Hoàng thượng, thần thiếp không dám có nửa lời gian trá! Những điều này đều do Tư An chính miệng khai nhận.
Còn việc sau lưng nàng ta có ai giật dây hay không…!Thần thiếp sợ nếu tiếp tục mạnh tay sẽ khiến nàng ta mất mạng…!
Trong lòng ta đã muốn cười thầm.
Người như hoàng hậu lại có thể lo lắng cho sinh mạng một tội nô hay sao? Cái nàng sợ chẳng qua là dụng hình thêm nữa, ngộ nhỡ Tư An vong mạng thì nỗi oan của nàng sẽ không thể giải trừ.
Cho dù Tư An cứng đầu không chịu khai ra kẻ chủ mưu thì đã sao? Chỉ cần một mình nàng ta nhận hết tội lỗi là đủ minh oan cho hoàng hậu rồi.
Như sợ hoàng đế nghi ngờ, hoàng hậu khẩn thiết nói:
– Nếu hoàng thượng không tin tưởng thần thiếp, xin người hãy nghe Tư An chính miệng khai nhận mọi việc!
Hoàng đế nặng nề gật đầu.
Ngoài cửa điện lập tức xuất hiện một bóng nữ nhân tóc tai rũ rượi, bị thái giám xềnh xệch kéo vào.
Tư An mặc áo tử tù, mặt mũi thâm tím, nếu không có nốt ruồi son quen thuộc bên khóe miệng thì ta đã chẳng nhận ra nàng.
Cô cung nữ nhỏ tuổi ngoan hiền ngày nào giờ như bóng ma hiện về từ cõi chết.
Hai chân nàng quấn một sợi xích lớn, tay cũng bị gông chặt.
Trên chiếc gông kia, nơi vốn dĩ là hai bàn tay của nàng giờ chỉ còn hai mấu tròn quấn băng trắng, máu thấm loang lổ.
Nghe nói trong Hình bộ có một loại tra khảo dã man, trong đó tay chân phạm nhân sẽ bị chặt đi từng khúc một.
Để tránh phạm nhân đau đớn mà cắn lưỡi tự sát, quản ngục sẽ bắt họ uống trước một loại thuốc làm toàn thân bủn rủn, cả lực để cắn răng xuống cũng không có, chỉ có thể thều thào.
Hình phạt này bắt đầu ở từng ngón tay, sau đó đến bàn tay, ngón chân, bàn chân…!đến khi nào cụt hết tứ chi, hoặc phạm nhân không chịu nổi mà chết đi thì thôi.
Nghĩ đến một tiểu cô nương yếu ớt như Tư An mà phải trải qua cảnh ấy, lòng ta không khỏi xót xa.
Nàng chung quy cũng chỉ là một quân tốt thí, không hiểu vì lẽ gì mà lại cam tâm tình nguyện chịu loại cực hình này?
Ta không dám nhìn Tư An thêm nữa, bèn dời ánh mắt về phía hoàng đế.
Hắn vẫn điềm nhiên như không, chỉ lãnh đạm hỏi Tư An:
– Ngươi chịu nhận tội rồi sao?
Tư An vẫn còn ngấm thuốc, thân thể như cọng bún nằm dưới sàn mềm oặt.
Nàng ngước đôi mắt mờ đục vô hồn lên nhìn hoàng đế, nói không ra hơi:
– Nô tỳ sẽ nhận tội…!Nhưng trước khi nhận tội…!nô tỳ muốn cáo trạng…!
Chuyện này nằm ngoài dự kiến của tất thảy mọi người.
Hoàng hậu biến sắc, lập tức la lên:
– Tư An! Ngươi đã cung khai trước mặt Hình bộ thượng thư, có nhiều người chứng kiến, không được nói càn…!
Nàng chưa kịp dọa nạt xong, hoàng đế đã khoát tay cản lại.
Ánh mắt trong trẻo của hắn lóe lên một tia hứng thú.
Hắn cười:
– Ồ? Ngươi muốn cáo trạng ai?
Tư An dường như quên hết đau đớn, nàng chống hai mẩu tay cụt xuống đất rồi gượng ngồi thẳng dậy:
– Nô tỳ cáo trạng đương triều thái sư Hà Viễn cưỡng bức nữ nhân nhà lành, đoạt thê sát phu…!cáo trạng Hà phu nhân ngậm máu phun người, vu oan giá họa cho mẫu thân ta…!cáo trạng hoàng hậu nương nương thấy chết không cứu, bao che cái ác…!
Lời nói đứt quãng của Tư An như một chậu nước lạnh hắt xuống chúng ta, lạnh toát từ đầu đến chân.
Không chỉ ta choáng ngợp mà hoàng hậu cũng sững sờ.
Nàng lắc đầu, quát lớn:
– Ăn nói quàng xiên! Phụ mẫu bản cung không phải người như vậy! Ngươi còn dám buông lời nhục mạ, bản cung sẽ cắt lưỡi ngươi!
Ánh mắt Tư An đã linh động trở lại, trong lời nói của nàng ngùn ngụt lửa hận thù:
– Hoàng hậu nương nương, ta không nói dối…!Nương nương còn nhớ mẫu thân của ta không?…!Năm đó người còn là đại tiểu thư, người thích nhất là đồ thêu của mẫu thân ta…!Y phục, vật dụng của người…!bất luận là thứ gì cũng phải do mẫu thân ta chính tay thêu…!Người còn nhớ không?
Hoàng hậu cắn môi, miễn cưỡng đáp:
– Bản cung dĩ nhiên còn nhớ.
Tư An nở nụ cười hài lòng, khuôn mặt vốn chi chít vết thương càng như co rúm lại.
Nàng cay đắng nói tiếp:
– Nếu vậy, ắt hẳn nương nương cũng còn nhớ, mẫu thân của ta xinh đẹp nhường nào…!Nhan sắc mẫu thân trong kinh thành nhiều kẻ mê đắm, nhưng bao nhiêu năm mẫu thân vẫn chỉ yêu một mình phụ thân ta, một nam tử rất mực bình thường…!Kẻ khác thấy mẫu thân ta son sắt một lòng thì thôi không phiền nhiễu nữa, chỉ có Hà thái sư quyền cao chức trọng là không chịu bỏ qua…!Lão ta không thể chấp nhận có một nữ nhân từ chối mình…!
Nói đến đây, Tư An lê thân đến gần hoàng hậu, nét mặt càng điên dại:
– Mỗi năm vào dịp thanh minh, nương nương đều cùng với đại phu nhân đi viếng mộ, có phải không?…!Nương nương, người có biết…!năm ấy khi các người đi vắng, lão già cầm thú ấy đã làm gì mẫu thân ta hay không? Người có biết không?
Hoàng hậu bất giác lùi lại một bước, vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
– Không…!Không thể nào…!
Tư An lại bật cười:
– Cái gì mà không thể? Thái sư đại nhân còn chuyện gì mà không dám làm?
Từ trong đôi mắt đỏ ngầu cuồng loạn của Tư An, hai hàng lệ chậm chạp chảy xuống:
– Hoàng hậu nương nương, để ta nói cho người nghe…!nói cho người nghe về phụ thân tốt của người…!Lão có thể kéo mẫu thân ta vào một gian phòng tối…!có thể xé toạc y phục của mẫu thân ta…!có thể đánh mẫu thân ta đến ngất đi…!có thể cưỡng đoạt mẫu thân ta ngay trước mắt ta…!Hoàng hậu nương nương, ta không nói dối…!Chính mắt ta nhìn thấy…!Phụ thân tốt của người trông thấy ta gào khóc ngoài song cửa sổ…!Người có biết lão đã làm gì không? Lão đã cười với ta! Lão cười với ta! Người có biết không?
Chẳng biết Tư An lấy đâu ra sức lực, giọng nàng càng lúc càng vang vọng.
Bao nhiêu nỗi oán hận chất chứa nhiều năm vỡ òa trong tiếng gào khóc nức nở..