Thâm Cung

Chương 861


Đọc truyện Thâm Cung – Chương 861


Hoàng hậu và ta xa cách lâu nay, người trong cung đều biết.

Ta chẳng những đe dọa quyền lực của hoàng hậu, còn khiến Trịnh Vân Anh mà hoàng hậu yêu thương như thân muội lạnh nhạt với nàng.

Xét đến động cơ, hoàng hậu đúng là có rất nhiều lí do để diệt trừ ta.

Nàng biết Bạch Diệu Hoa vẽ tranh, cho nên sẽ có thời gian để lên kế hoạch phù hợp.

Lụa ở chỗ hoàng hậu, đến tận sáng hôm nay Phong Thể Minh mới mang về Cẩm Tước cung.

Suốt thời gian sau đó, Phong Thể Minh lại quấn quýt bên cạnh Bạch Diệu Hoa, khả năng kẻ khác giở trò lên vải hoàn toàn không có.

Thế nhưng, hoàng hậu sao có thể ngu ngốc đến độ hạ thủ vào món đồ xuất phát từ chỗ mình kia chứ?
Con cá lớn mắc câu lần này hóa ra lại là hoàng hậu nương nương.

Sự việc biến chuyển đến chóng mặt.

Trong phút chốc, mũi dao sắc nhọn đã quay về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu từng nói, nàng ngồi vững ở vị trí này bao năm không chỉ nhờ ăn chay niệm Phật.

Ta tin nàng chẳng nói đùa.

Lửa đã sắp bén đến thân mà hoàng hậu vẫn bình chân như vại.

Nàng bật cười như thể chuyện trước mắt chỉ là một trò đùa:
– Ý Phong tiệp dư là bản cung hãm hại Bạch tiểu nghi sao?
Phong Thể Minh lắc đầu, thành thực đáp:
– Thể Minh không dám nghĩ như thế.

Hoàng hậu nương nương dù có muốn ra tay, cũng sẽ không dùng đồ của mình.

Lời này muôn phần bất kính nhưng lại có ý bênh vực hoàng hậu.

Vì vậy, hoàng hậu cũng không chấp nhất Phong Thể Minh, chỉ quay sang nói với Triệu Lam Kiều:
– Còn Đức phi, ý muội thế nào?
Triệu Lam Kiều hoàn toàn miễn nhiễm với sự sắc bén của hoàng hậu.

Nàng ta thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, đáp:
– Muội chỉ nghĩ rằng, đồ dù sao cũng là từ Triêu Lan cung mà ra.

Nếu muốn tra rõ ngọn ngành, tất phải tra từ chỗ đó.

Quỳnh Tử Yên cũng tỏ ra đau lòng:
– Bạch tiểu nghi có tài như vậy, lại gặp phải chuyện này thực là đáng tiếc.

Gần đây hiền phi nương nương dường như không còn qua lại Triêu Lan cung nhiều như trước.

Không phải vì giữa hai vị tỷ tỷ có bất đồng gì đó chứ? Nếu quả như thế…!
Quỳnh Tử Yên chưa nói hết câu đã bị hoàng hậu lạnh lùng cắt ngang:
– Bản cung qua lại với ai, phải phiền quý tần để tâm sao?
Ta cũng cười nói theo:
– Chẳng hay quý tần muội muội ở đâu nghe được tin bản cung và hoàng hậu nương nương bất đồng? Hoàng hậu trước nay vẫn luôn chiếu cố ta, mà ta đối với hoàng hậu cũng vạn phần tôn kính.

Kẻ nào lại dám đơm đặt chuyện hoang đường, phá hoại tình cảm tỷ muội chúng ta?
Ta và hoàng hậu bất đồng thế nào cũng không đến lượt kẻ khác nhiều lời.

Muốn lợi dụng ta để bắn rơi hoàng hậu? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như thế.

Hiện giờ, ta không còn nghĩa vụ phải bảo vệ hoàng hậu.

Nếu đặt vào hoàn cảnh khác, có lẽ ta sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng kẻ bày ra chuyện này lại dám hại đến Bạch Diệu Hoa, ta làm sao có thể để kẻ ấy đắc ý? Ai muốn kiếm chuyện với hoàng hậu thì cứ việc, nhưng đã động đến người của ta thì đừng mong được toại nguyện.


Hoàng hậu không ngờ ta lại nói đỡ cho nàng, nhất là sau khi Dương muội muội tốt của nàng vừa mới đâm ta một nhát bất thành.

Nàng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng liền phối hợp với ta:
– Muội muội nói phải.

Quý tần mau nói ra, ta nhất định phải cầu xin hoàng thượng phạt kẻ đó thật nặng mới được.

Triệu Lam Kiều thấy ta và hoàng hậu cùng diễn vở tỷ muội tâm giao, bèn cười khẩy một tiếng:
– Kẻ cần phạt nhất định phải phạt.

Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất chẳng phải là tra cho ra thủ phạm hãm hại Bạch tiểu nghi, mưu đồ bất kính với Lão Phật Gia sao? Hoàng hậu nương nương nên tập trung một chút.

Hoàng hậu nhếch môi cười:
– Bản cung tự biết nên làm thế nào.

Không cần Đức phi hao tâm tổn trí.

Nói rồi, nàng quay sang thưa với thái hậu:
– Sáng nay nhi thần đúng là có lệnh mở kho lấy một tấm lụa cho Phong tiệp dư, nhưng đồ vật cũng không phải do nhi thần tự tay chuẩn bị.

Từ lúc đó đến giờ, hẳn lụa đã qua tay nhiều người.

Thiết nghĩ, nên bắt đầu tra từ chỗ bọn hạ nhân mới phải.

Thái hậu đáp nhát gừng:
– Hoàng hậu cảm thấy nên làm thế nào thì làm thế ấy.

Hoàng hậu vờ như không nhận ra sự bất mãn của thái hậu đối với mình.

Nàng mỉm cười nói tuân mệnh, đoạn hỏi Bạch Diệu Hoa:
– Tấm lụa này đã bị tẩm Ỷ Mộc thảo từ trước, nhưng phải đến khi tiểu nghi trở lại đài biểu diễn lần hai mới xảy ra chuyện.

Như vậy, màu vẽ nhất định bị pha chanh vào lúc ở hậu điện.

Tiểu nghi hãy nhớ lại xem, ai là người sau cùng chạm vào màu vẽ của muội?
Bạch Diệu Hoa mím môi, dường như cố sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu:
– Màu vẽ đều do thần thiếp tự tay pha…!Nhưng lúc ở trong hậu điện chờ đợi, nhưng cung nữ của thần thiếp có vô ý làm đổ nghiên màu vàng vào tay áo thần thiếp…!
Đến đây, sắc mặt Bạch Diệu Hoa lại lần nữa tái đi.

Ta có thể thấy hơi thở của nàng bắt đầu rối loạn.

Nàng chầm chậm nhìn về phía đám cung nữ xếp hàng đứng hầu ở cửa hông điện, lời nói như nghẹn lại:
– Lúc đó, Tư Dao đưa thần thiếp đi thay áo, còn Tư An là người đi pha màu mới.

Manh mối đã có.

Nét cười trên mặt hoàng hậu càng thêm sáng lạn.

Chỉ cần một câu nói của hoàng hậu, Tư An đã bị giải đến giữa điện.

Bạch Diệu Hoa lảo đảo bước đến trước mặt Tư An, giọng phảng phất đau thương:
– Chiều nay, Tư Dao giúp ta trang điểm, thay y phục.

Ngươi cũng là người chuẩn bị dụng cụ.

Ngoài ngươi ra, còn ai có thể tráo lụa của ta?
Tư An cúi đầu, nét mặt lạnh tanh, hoàn toàn không có điểm nào giống với tiểu cung nữ lanh lợi, ngoan ngoãn thường ngày.

Tay áo Bạch Diệu Hoa khẽ lay động, như muốn nắm lấy Tư An, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhưng cuối cùng, Bạch Diệu Hoa đã không làm vậy.

Nàng lặng lẽ lui sang một bên.


Hoàng hậu chẳng chần chờ, lớn tiếng hỏi:
– Là ai sai ngươi hãm hại Bạch tiểu nghi? Chỉ cần nói thật ra, bản cung sẽ cho ngươi được toàn mạng.

Hoàng hậu dừng lại một chút, không thấy Tư An có phản ứng gì, mới nói tiếp:
– Ngươi càng ngoan cố thì càng phải chịu khổ thôi.

Đừng ép bản cung phải dụng hình.

Đáp lại hoàng hậu chỉ là sự im lặng.

Hoàng hậu thở dài:
– Tư An, ngươi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho phụ mẫu ở nhà chứ?
Ta nhớ Tư An là cô nhi, phụ mẫu từ lâu đã không còn.

Nhưng không biết vì sao khi nghe hoàng hậu nói đến đây, thân thể nàng ta lại khẽ run lên.

Tư An ngẩng đầu, khóe môi hơi lộ ra ý cười:
– Nô tỳ không biết gì hết.

Giọng điệu cứng cỏi, lời lẽ rành mạch.

Tư An không hề sợ hãi.

Hoàng hậu cắn môi.

Trên mặt đã xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn.

Sự việc hôm nay có liên quan trực tiếp đến nàng, thủ phạm lại trơ trơ ra đó, nàng còn kiên nhẫn nổi mới lạ.

Nếu không phải đang là thọ yến của thái hậu, nàng nhất định sẽ thẳng tay dùng hình tra khảo.

Có lẽ hoàng đế hiểu được nỗi khó xử của hoàng hậu, hắn phẩy tay áo, bảo với Lý Thọ:
– Ngươi qua giúp hoàng hậu một tay.

Cẩn thận một chút, đừng làm mẫu hậu bẩn mắt.

Lý Thọ vâng dạ, xắn vội tay áo lên cao.

Theo hiệu lệnh của hắn, hai thái giám khác sấn đến đè ngửa Tư An xuống đất.

Lý Thọ rút trong ngực áo ra một chiếc khăn tay, phủ lên mặt Tư An.

Kế đến, hắn lấy một ấm trà gần đó, thong thả rót thẳng xuống phần miệng và mũi nàng.

Khăn mỏng thấm nước, theo hơi thở của Tư An mà hút vào.

Nàng càng cố hít thở, khăn càng hút chặt.

Lý Thọ cứ tiếp tục rót nước xuống, để mặc Tư An vùng vẫy một hồi rồi hắn mới lật chiếc khăn lên khỏi miệng nàng, cười cười:
– Tư An cô nương đã muốn nói chuyện chưa?
Lý Thọ mà ta quen biết luôn luôn cười nói hỉ hả, những lúc bị hoàng đế mắng lại đến tìm ta phân trần, dáng vẻ béo tròn vô ưu vô lo.

Dù biết rõ kẻ nắm chức Phó tổng quản Nội Thị Giám tuyệt đối không phải người đơn giản, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, ta vẫn không khỏi rùng mình.

Tư An hổn hển:
– Nô tỳ thực sự…!
Nhưng nàng chưa kịp nói hết câu, Lý Thọ đã phủ tấm khăn trở lại, tiếp tục rót nước.

Ngày xưa ta từng bị Trần hoàng hậu sai người trấn nước nhiều lần.

Nhớ lại khi ta bị ném xuống hồ sen, càng vùng vẫy lại càng chìm sâu, nước hồ lạnh toát tràn vào khí quản bỏng rát, cảm giác ấy còn đáng sợ hơn là cái chết.


Lý Thọ không cần đến một hồ nước vẫn có thể khiến Tư An chết đi sống lại.

Tiếng vùng vẫy, ú ớ chiếm hết cả khoảng không.

Thậm chí, người ta còn có thể nghe được tiếng xương cốt nàng rạn nứt vì chống cự.

Những người yếu lòng đều không thể nhìn nổi cảnh này.

Trịnh Vân Anh từ lâu đã cúi gằm mặt.

Ngay cả Bạch Diệu Hoa dẫu đang tức giận vì bị Tư An phản bội cũng phải quay đầu sang hướng khác.

Đâu phải cứ nhất định đầu rơi máu chảy mới là tra khảo? Không cần tốn sức lực cũng có thể khiến người ta sống không bằng chết.

Hoàng đế lệnh cho Lý Thọ tra tấn Tư An ngay tại nơi này, không chừng lại là một màn rung cây nhát khỉ.

Lý Thọ lặp lại mấy lần, đến khi hắn rót xong ấm trà thứ hai thì Tư An đã đạt đến giới hạn.

Không đợi Lý Thọ phải hỏi, Tư An đã rống rít kêu lên:
– Đừng…!Đừng…!Nô tỳ khai…!Nô tỳ xin khai hết…!
Lý Thọ mỉm cười mĩ mãn, dựng Tư An ngồi dậy:
– Bẩm hoàng thượng, Tư An cô nương chịu nói chuyện rồi.

Hoàng đế ngồi lâu đã mệt.

Hắn ngả người dựa vào gối mềm kê sau lưng, ngáp dài một tiếng:
– Nói xem, ai sai ngươi hại Bạch tiểu nghi?
Đầu cổ, tóc tai Tư An đều ướt sũng, nhất định là đã hít vào không ít nước.

Nàng ho khan mấy cái, cố gượng quỳ thẳng lưng lên mà đáp:
– Bẩm hoàng thượng, chính là…!hoàng hậu…!
Một lời nói yếu ớt của Tư An lại khiến cho người ta có cảm giác như giông bão cuồn cuộn kéo đến.

Hoàng hậu cả giận, đập bàn quát:
– Hoang đường!
Mắt Tư An vằn tia máu đỏ.

Một màn trấn nước như đã rửa trôi mọi sự sợ hãi trên đời.

Nàng hùng hồn chỉ thẳng vào hoàng hậu:
– Chính là hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đi hại Bạch tiểu nghi! Chuyện vỡ lỡ rồi, người lại muốn rũ bỏ trách nhiệm hay sao?
Không ai dám ngờ rằng, manh mối cuối cùng lại dẫn thẳng đến chỗ hoàng hậu như vậy.

Phong Thể Minh nói không sai.

Hoàng hậu quá thông minh.

Nếu nàng muốn hại người thì sẽ dùng cách thần không biết quỷ không hay.

Nhìn sắc mặt cũng biết, người trong điện chẳng mấy ai tin hoàng hậu là chủ mưu.

Nhưng vị mẫu nghi thiên hạ này đã đắc ý lâu như vậy, không ít người muốn xem nàng khốn đốn một phen.

Triệu Lam Kiều mỉa mai cười:
– Đúng là hoang đường.

Hoàng hậu nương nương đi hại một tiểu nghi nhỏ bé làm gì chứ? Tư An, ngươi đừng ngậm máu phun người đấy.

Tư An vẫn kiên quyết vạch tội:
– Nô tỳ không có nói dối! Hoàng hậu nương nương lo sợ hiền phi đắc sủng, lại có các vị Phong tiệp dư, Tô sung nghi giúp đỡ sẽ đe dọa đến địa vị của người…!Ban đầu hoàng hậu đã thăng chức cho Bạch tiểu chủ hòng lôi kéo tiểu chủ, nhưng Bạch tiểu chủ không bị lung lạc.

Hoàng hậu chia rẽ Bạch tiểu chủ và hiền phi không thành, liền mua chuộc nô tỳ hại Bạch tiểu chủ để giải trừ bớt vây cánh của hiền phi…!Hoàng hậu nương nương, nô tỳ hỏi người một câu: Nếu người không có ý xấu, tại sao đến bây giờ vẫn chưa giao loan ấn cho hiền phi?
Chuyện hoàng hậu thăng chức cho Bạch Diệu Hoa là thật.

Chuyện nàng lo sợ ta là thật.

Mà chuyện nàng cố tình giữ lại ấn tín của ta cũng là thật.

Tư An nói câu nào cũng hợp tình hợp lý.

Bản thân ta nếu không phải vì biết quá rõ trí tuệ của hoàng hậu thì cũng sẽ tin là thật.

Những việc làm tưởng như nhỏ nhặt của hoàng hậu khi trước, bây giờ đều trở thành chứng cứ chống lại nàng.

Hoàng hậu hít sâu một hơi, cố kiềm chế cơn giận trong lòng:

– Bản cung giải quyết việc ở hậu cung thế nào là có lý lẽ riêng.

Ngươi nói bản cung mua chuộc ngươi, vậy có chứng cứ gì không?
Tư An cười như điên dại:
– Hoàng hậu nương nương hành sự thận trọng, đương nhiên sẽ không để nô tỳ nắm được chứng cứ gì…!
Hai bên nói qua nói lại, có nói đến sáng mai thì chung quy cũng chỉ là lời suông.

Hoàng đế lại ngáp thêm một cái.

Ở bên cạnh, thái hậu mệt mỏi vịn vào cung nữ đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi.

Giọng bà lạnh như băng:
– Hoàng hậu càng lúc càng tài giỏi rồi.

Hoàng hậu hoảng sợ, nắm lấy tay thái hậu:
– Lão Phật Gia, nhi thần bị oan! Nhi thần tuyệt đối không dàm làm ra chuyện tày đình như vậy! Xin Lão Phật Gia cho nhi thần thêm một chút thời gian, nhi thần nhất định sẽ tra rõ…!
Hoàng hậu chưa biện bạch xong đã bị thái hậu lạnh lùng hất ra.

Bà nhìn hoàng hậu bằng ánh mắt sắc như dao:
– Hậu cung này, nếu hoàng hậu cảm thấy không quản nổi thì đừng quản nữa!
Đoạn, bà cúi sát hoàng hậu, nói thầm gì đó.

Ở đằng xa, ta không thể nghe rõ lời bà, nhưng dựa vào khẩu hình, ta đoán bà nói: “Ai gia già thật rồi, nhưng những việc cần nhớ thì đều nhớ cả, không cần ai nhắc nhở.”
Câu này không liên quan gì đến câu trước, lại càng không liên quan đến toàn bộ sự tình.

Ta nghĩ, có lẽ mình nhìn nhầm cũng nên.

Thái hậu bỏ đi với cơn giận lôi đình, để lại hoàng hậu thất thần ngồi trên ghế phượng.

Phượng bào đỏ thẫm lúc này càng làm cho gương mặt nàng thêm nhợt nhạt.

Tuồng kịch lớn đêm nay đã đi đến hồi kết.

Tư An không có bằng chứng chứng minh hoàng hậu có tội, nhưng hoàng hậu cũng không chứng tỏ được mình vô tội.

Chúng phi đều hướng về hoàng đế, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Hoàng đế hít một hơi dài, điềm nhiên nói:
– Hoàng hậu quản lý hậu cung bất lực, phạt đóng cửa tự hối một tháng.

Ngày mai lập tức đưa ấn tín của hiền phi đến Cẩm Tước cung.

Hậu cung thời gian này sẽ do hiền phi quản lý.

Thánh ý đã như vậy, hoàng hậu cũng chẳng còn cách nào chống đối.

Nàng bất lực cúi đầu, miễn cưỡng đáp:
– Thần thiếp tuân mệnh.

Hoàng đế nhìn đến Bạch Diệu Hoa:
– Bạch tiểu nghi quản giáo hạ nhân không nghiêm, để xảy ra việc lớn kinh động đến Lão Phật Gia, phạt cấm túc nửa tháng, trừ bổng lộc một năm.

Bạch Diệu Hoa quỳ xuống tạ ơn.

Ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng đế phân xử như vậy đã là nhẹ tay lắm rồi.

Tiệc tàn, người tan.

Tư An bị giải đi.

Hoàng đế một mình trở về điện Cát Tường, chúng phi tuần tự hồi cung.

Ta bước đến bên cạnh Bạch Diệu Hoa nói khẽ:
– Diệu Hoa, chúng ta trở về.

Bạch Diệu Hoa bám lấy tay ta, mắt ầng ậng nước.

– Tỷ tỷ…!
Ta lắc đầu, đặt một ngón tay lên môi nàng, cản những lời thương tâm lại:
– Hôm nay muội vất vả nhiều rồi, về nghỉ ngơi thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.