Thâm Cung

Chương 801


Đọc truyện Thâm Cung – Chương 801


Chuyện cũ kể rằng, nơi hậu cung này mấy mươi năm trước từng có một vị phi tần họ Đỗ được Tiên đế hết lòng thương mến.

Đỗ thị là người lương thiện, tâm tính ngay thẳng, thường bị các phi tần khác ức hiếp.

Vì để bảo vệ nàng khỏi hậu cung hiểm ác, Tiên đế đã đặc cách cho nàng đến ở một tòa viện nhỏ thanh tĩnh, đặt tên là Vị Tú hiên.

Nàng mới nhập cung một thời gian ngắn đã được thăng đến chức thục dung, lại hoài long chủng, tiền đồ có thể nói là vô cùng sáng lạn.

Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, hài nhi còn chưa kịp sinh ra, Đỗ thị đã lìa đời.

Cái chết đáng ngờ của Đỗ thị khiến cho Tiên đế hết sức đau lòng.

Nội thị giám điều tra liên tục mấy tháng mà vẫn chẳng có chút manh mối nào, mọi chuyện dần dần lắng xuống.

Cho đến mùa hạ năm sau, vào ngày giỗ đầu của Đỗ thị, hậu cung bắt đầu xuất hiện dị tượng.

Đêm hôm ấy, từ Vị Tú hiên bỗng nhiên vọng ra tiếng khóc thương ai oán, dai dẳng đến tận mờ sáng.

Hai tiểu cung nữ trông coi Vị Tú hiên mất ngủ suốt một đêm.

Lúc mặt trời lên cao, bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phát hiện ra nền nhà Vị Tú hiên từ trong ra ngoài đều nhuộm một thứ dịch đỏ nhớp nháp như máu.

Ban đầu, Phùng hoàng hậu cho rằng có kẻ giở trò giả quỷ thần hòng náo loạn hậu cung, bèn cho người đánh chết hai tiểu cung nữ kia làm gương, đồng thời chà rửa Vị Tú hiên sạch sẽ như cũ.

Chẳng ai dám ngờ, chuyện đáng sợ kia vẫn cứ lập lại, mà còn lập lại sáu ngày liên tiếp.

Dẫu cho Phùng hoàng hậu có cho người canh gác Vị Tú hiên cẩn mật thế nào, nơi ấy đêm đêm vẫn có tiếng khóc nỉ non, sáng sáng nền nhà vẫn nhuốm màu máu đỏ.

Không chỉ vậy, khoảng thời gian đó, cứ sẩm tối, trong cung thỉnh thoảng lại có kẻ nhìn thấy một bóng trắng tóc tai rũ rượi, khi ẩn khi hiện.

Chuyện đến mức này, mọi người dù không dám nói ra nhưng đều ngầm hiểu: Đỗ thị nhất định là chết oan cho nên mới hóa thành nữ quỷ hiện về báo oán.

Đỗ thị bình sinh hiền lành, cho dù bị oan ức gì cũng không bao giờ nói với Tiên đế.

Chúng phi không ai là chưa từng khó dễ nàng đôi lần.

Bấy giờ, hậu cung chìm trong hoảng loạn.

Phi tử người nào cũng mất ăn mất ngủ, chỉ sợ Đỗ thị tìm mình đòi nợ.

Thậm chí, còn có một vị Nghê thuận hoa sợ đến điên loạn, bị nhốt vào lãnh cung, chết bất đắc kì tử.

Oan hồn Đỗ thị tác quái độ bốn mươi chín ngày thì đột nhiên biến mất như bọt nước.

Vị Tú hiên lại yên tĩnh như xưa.


Chỉ là nơi ấy đã nhiễm quá nhiều oán khí, về sau chẳng ai dám bén mảng lại gần.

Vị Tú hiên cứ thế bị bỏ hoang.

Con người tuy sợ ma quỷ nhưng lại rất thích nghe chuyện ma quỷ.

Từ đó đến nay cứ mỗi khi đến gần cuối hạ, đám cung nhân rảnh rỗi vẫn lén lút truyền tai nhau câu chuyện Đỗ thị hóa quỷ rồi cùng nhau sợ hãi.

Hậu cung mỗi tấc đất đều thấm đẫm máu tươi, người chết oan nhiều như rơm rạ.

Chỗ này có thể thiếu thứ gì, chứ oan hồn thì nhất định có thừa.

Thế nhưng Đỗ thị vẫn là nữ quỷ được người ta kinh sợ nhiều nhất suốt mười mấy năm nay.

À, chí ít là đến năm trước thì vẫn còn như thế.

Mùa hạ năm nay, nữ quỷ họ Đỗ danh tiếng lẫy lừng kia đột ngột chìm vào quên lãng bởi vì hậu cung đã xuất hiện một kẻ còn đáng sợ hơn.

Nhắc đến kẻ này, không chỉ có bọn cung nhân nhát gan sợ sệt mà cả đám phi tần cũng phải e dè.

Kẻ đáng gờm ấy, không hiểu sao lại là ta.

Ta ra nông nỗi này, ngọn nguồn cũng vì Tô Nhược cả.

Ngày nọ, cầm xấp lụa Phong tộc bị cắt nát trên tay, ta giận lắm, trong lòng đã quyết phải cho Tô Nhược một trận nên thân.

Ấy vậy mà chỉ mấy ngày sau, ta còn chưa kịp có hành động gì, Đông viện đã truyền ra tin Tô Nhược mắc bệnh lạ.

Chỉ qua một đêm, hai bàn tay Tô Nhược bỗng nhiên nổi đầy mụn nhọt, sưng tấy đáng sợ.

Thái y cũng không đoán được nguyên nhân, chỉ phán rằng nàng ta đụng phải thứ gì đó không hợp cơ địa nên bị dị ứng rồi kê vài thang thuốc cho có lệ.

Căn bệnh này tuy nói là lạ, nhưng người trong cung nghe qua đều cảm thấy quen tai.

Mụn nhọt sưng tấy? Không rõ nguyên nhân? Chẳng phải Quách Ngữ trước kia cũng bị như vậy sao?
Hậu cung không có kẻ ngốc.

Chẳng mấy chốc mà người ta đã bắt đầu xâu chuỗi sự việc lại.

Quách Ngữ đắc tội với hiền phi, lập tức phát bệnh lạ.

Tô Nhược giở trò tranh sủng với hiền phi, thế rồi cũng phát bệnh lạ.

Chuyện li kì như thế, có thể nào chỉ là trùng hợp không? Chúng phi băn khoăn tự hỏi.


Tự hỏi chán chê rồi, tất nhiên phải điều tra.

Mà điều tra một chút liền phát hiện trong Cẩm Tước cung còn có một cung nữ tên gọi Ngọc Bình, xưa kia cũng từng làm phật ý hiền phi, giờ toàn thân mọc mụn ghẻ chi chít, vô cùng đáng sợ.

Một lần là tình cờ.

Hai lần là trùng hợp.

Nhưng cả ba lần, ba người đắc tội với hiền phi đều chịu chung kết cục? Nhất định là có ẩn tình!
Đổi lại là ta, gặp phải việc như vậy, ta cũng sẽ nghi ngờ.

Thế nên, khi tin đồn “hiền phi nương nương là yêu quái biến thành, chỉ cần ghét kẻ nào thì sẽ hóa phép cho kẻ đó mọc mụn nhọt đầy người” lan ra trong cung, ta cũng chẳng mấy bận tâm.

Cứ nghĩ thọ yến của thái hậu đến gần, đám người nhàn rỗi kia có việc để làm rồi thì sẽ không nói năng xằng bậy nữa.

Có ngờ đâu, mặc kệ ai nấy bận rộn thế nào, những tin đồn ác ý về ta vẫn như nấm sau mưa, càng lúc càng sinh sôi nảy nở.

Thành thật mà nói, chuyện này ta đúng là oan ức vô cùng.

Quách Ngữ gặp chuyện như vậy, ta chỉ góp một phần nhỏ, thực chẳng hề muốn lấy mạng nàng ta.

Chẳng qua hoàng hậu quá cao tay, Quách Ngữ lại ác độc, xem như tự làm tự chịu.

Khi nghe tin Tô Nhược nổi mụn nhọt, ta có hơi chột dạ, chỉ sợ hoàng hậu dùng thứ độc kia trừ khử Tô Nhược.

Nhưng sau khi đến thăm Tô Nhược, xem tận mắt triệu chứng, ta có thể chắc chắn bệnh lạ của Tô Nhược không liên quan đến hoàng hậu, càng chẳng có can hệ gì đến ta.

Trên tay của nàng ta đều là mẩn đỏ do dị ứng, nào có mụn nhọt gì đâu.

Về phần cung nữ Ngọc Bình, sau khi nàng ta bị giáng làm cung nữ hạ đẳng, phải sinh hoạt ngủ nghỉ chung với nhiều người, khó tránh nhiễm bệnh ngoài da.

Ngọc Thủy tình cờ biết được, có lòng tốt mang thuốc đến cho.

Mấy người ở chung với Ngọc Bình thoa thuốc xong, bệnh tình đều đỡ hẳn.

Chỉ có Ngọc Bình từng có thù oán với Ngọc Thủy, sợ bị ám toán nên từ chối không dùng thuốc.

Ngọc Thủy sợ Ngọc Bình lây bệnh lại cho những người kia, đành sắp xếp cho nàng ta ở riêng một chỗ.

Tình trạng của Ngọc Bình càng ngày càng tệ, toàn thân lở loét nhiễm độc, không còn cứu chữa được.

(1) Với bộ dạng này, nếu bị trả về Thượng cung cục, Ngọc Bình chỉ còn đường chết.


Ngọc Thủy không đành lòng dồn nàng ta vào chỗ chết nên xin phép ta để Ngọc Bình ở lại Cẩm Tước cung, mỗi ngày đều sai người đưa cơm nước đến.

Thực không nghĩ đến có một ngày, Ngọc Bình này lại còn có thể gây phiền phức cho ta lần nữa.

(Ngọc Bình là cung nữ Đan Nguyệt chọn theo hầu ban đầu.

Nàng ta thực ra là người của quý cơ Dương Ngọc Huệ.

Khi Ngọc Nga và Ngọc Thủy bị người của Liễu Yến Yến hãm hại, Ngọc Bình đã phá rối nhằm dồn Ngọc Thủy vào chỗ chết nhưng không thành, bị giáng làm cung nữ hạ đẳng.

Các bạn có thể xem lại ở chương 4)
Bị đồn là ma quỷ, đối với phi tần nào cũng không phải là chuyện tốt.

Nhớ lại khi ta còn nhỏ, có một vị sủng phi của phụ hoàng bị kẻ khác vu là hồ ly tinh, liền bị phụ hoàng đem đi hỏa thiêu ngay tức khắc.

Một người sống sờ sờ như thế, vô duyên vô cớ vì một lời đồn ác ý mà bị thiêu sống thị chúng quả là quá thương tâm.

Bây giờ nghĩ đến, ta vẫn không khỏi rùng mình.

Cũng may, hoàng đế hoàn toàn không để tâm tới những chuyện thêu dệt kia.

Khi ta có ý hỏi dò, hắn liền bật cười, hôn lên trán ta một cái: “Nếu nàng là yêu nữ thật thì càng tốt, như thế chẳng ai hại đến nàng được.

Mà nàng còn có thể trường sinh bất lão, trẫm không lo phải chết sau nàng nữa.”
Hoàng đế đã nói vậy, ta liền mặc kệ ai muốn đồn thế nào thì đồn.

Bất quá, trong rủi có may.

Từ lúc dấy lên tin đồn này, người trong cung ai nấy đều nể sợ ta ra mặt.

Dương Ngọc Huệ không còn nói năng càn quấy, Liễu Yến Yến cũng không lườm nguýt ta nữa.

Ngay cả Thượng cung cục cũng tỏ vẻ kính cẩn hơn, đồ dùng đưa đến Cẩm Tước cung ngày càng rộng rãi.

Ví như mấy hôm trước, Ti chế phòng bắt đầu phân phát một loại Thiên Hương cao cho lục cung.

Do thứ này chế tạo từ trân dược quý giá, cung chủ mỗi người chỉ được phát một hộp.

Riêng chỗ ta, ti trưởng Cao Bối Châu chẳng những tự mình đưa đồ sang, mà còn đưa những hai hộp.

Ta phải từ chối mãi, Cao Bối Châu mới dám mang một hộp trở về.

Tô Nhược bị nhiễm bệnh ngoài da, tất nhiên bị rút thẻ bài ngay tức khắc.

Hoàng hậu còn lệnh cho nàng ta đóng cửa phòng tĩnh dưỡng, chừng nào lành hẳn mới được bước chân ra ngoài.

Tiên tử của hoàng đế bỗng nhiên bị ghẻ, ấy vậy mà hắn lấy làm hài lòng lắm.

Lý Thọ lén lút cho biết: “Mấy ngày này, không phải thấp thỏm lo âu bị Tô Nhược cầu kiến nữa, vạn tuế gia ăn ngủ ngon hẳn lên.”
Tô Nhược bị cấm túc, thiên hạ được thái bình, đối với ai cũng là chuyện tốt.

Thế nhưng bệnh tình của Tô Nhược thực sự có điểm đáng ngờ.


Việc trong nhà ta không thể không lưu tâm, bèn bảo Tiểu Phúc Tử sang Đông viện nghe ngóng một chút.

Đám cung nhân bên đó không được hầu hạ gần Tô Nhược nên cũng chẳng biết nhiều.

Chỉ có một tiểu cung nữ vô tình nhìn thấy Ngọc Lăng lảng vảng gần phòng nghỉ của Bạch Diệu Hoa, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Buổi sáng hôm sau, Tô Nhược cũng vừa khéo phát bệnh.

Chuyện này, đến chín phần có liên hệ với Bạch Diệu Hoa.

Chẳng qua, nàng không nhắc đến, ta cũng không gặng hỏi.

Thọ yến của thái hậu đã đến gần trước mắt, ta muốn để Bạch Diệu Hoa chuyên tâm luyện tập.

Chỗ Phong Thể Minh đã hết lụa trắng, đương lúc chúng ta còn chưa biết nên lấy thứ gì thay vào thì Phong Thể Minh đã lẳng lặng đi đến chỗ hoàng hậu xin lụa.

Ở trong cung một thời gian, Phong Thể Minh đã dần học được tính cẩn trọng.

Nàng nói với chúng ta:
– Thể Minh sợ Tô thị kia lại giở trò, cho nên đã gửi tạm khúc lụa kia lại Triêu Lan cung, đợi đến ngày thọ yến mới lấy.

Hiện giờ, Thể Minh còn một ít lụa màu nhạt, Bạch tiểu nghi có thể dùng luyện vẽ tạm cho quen với chất liệu.

Con người Phong Thể Minh yêu ghét rất rõ ràng.

Sau khi nghe tin vải của mình tặng Bạch Diệu Hoa bị Tô Nhược phá hỏng, Phong Thể Minh giận lắm.

Lương Sa và Lương Vũ phải can ngăn mãi, Phong Thể Minh mới không đến lôi Tô Nhược ra hỏi chuyện.

Bây giờ nhắc đến, nàng cũng đổi cách xưng hô, gọi thẳng là Tô thị chứ không khách sáo như trước.

Không chỉ như vậy, Phong Thể Minh còn ngỏ ý xin cho Bạch Diệu Hoa được dọn sang Bắc viện ở, rõ ràng là muốn bảo vệ nàng ấy.

Ta nghĩ nếu quả thực Tô Nhược bị Bạch Diệu Hoa chơi xỏ thì sau này nhất định sẽ còn nhiều phiền toái.

Mất đi cơ hội dự yến tiệc lớn như thế, với tính tình nhỏ mọn của mình, Tô Nhược nhất định không nuốt nổi mối hận này.

Tuy Bạch Diệu Hoa không phải kẻ ngốc, nhưng bản tính nàng ngay thẳng, e không lường hết được những trò tiểu nhân của Tô Nhược.

Sau một hồi cân nhắc, bèn quyết định mượn danh nghĩa để Tô Nhược được yên tĩnh dưỡng bệnh, định sau thọ yến sẽ dời Bạch Diệu Hoa đến ở cùng Phong Thể Minh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cái ngày mà toàn thể hậu cung trông đợi bấy lâu nay.

____________
(1) Bệnh ghẻ là một bệnh ngoài da, lây nhiễm qua tiếp xúc trực tiếp với da người bệnh hoặc sử dụng chung quần áo, chăn màn, v.v…!thường xuất hiện ở các khu ở tập thể, thiếu vệ sinh.

Nếu gãi mạnh, vùng bị ghẻ dễ bị trầy xước, dẫn đến tổn thương thứ phát, viêm da và chốc lở.

Bệnh ghẻ nếu không được chữa trị kịp thời có thể gây bội nhiễm và biến chứng viêm cầu thận cấp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.