Đọc truyện Thâm Cung – Chương 33
Nhìn lại phía sau, ta không khỏi giật mình, Tô Trường Tín đang quỳ ngay ngắn dưới đất, dập đầu lạy ta đúng ba cái.
Quá bất ngờ, ta vội vàng tiến đến nâng Tô Trường Tín dậy.
Tô Trường Tín là người Hoàng Đế tín nhiệm nhất. Ở cạnh một kẻ tính khí thất thường như Hoàng Đế bao năm nay mà vẫn sống tốt đủ chứng tỏ trong lòng Hoàng Đế, ông ta có một vị trí nhất định, hơn nữa thủ đoạn cũng không thua kém một ai. Người như thế ta không dám đắc tội. Dù trong lòng thấp thỏm không yên vẫn phải cố gượng lại mà nghe ông ta nói.
Tô Trường Tín rõ ràng là quỳ để ép ta. Ta nâng thế nào ông ta cũng chẳng chịu đứng dậy, kiên quyết quỳ nói chuyện:
“Nương nương nhìn thấy người đang quỳ dưới đất nghe Hoàng Thượng trách tội không? Ngài ấy là một trong ba vị nguyên lão tam triều còn lại của Bách Phượng, tên gọi Đới Thụy.”
Qua lời Tô Trường Tín, ta được biết thành Thanh Ba mùa màng thất thu đã mấy năm nay, dân chúng đói khổ không sao kể xiết, tiếng oán thán lên tới tận trời xanh. Lưu quốc sư hiến kế xin Hoàng Đế cho xây đài tế trời dùng biện pháp thành tâm cúng tế để lay động thần tiên, phù hộ cho Thanh Ba được mùa no ấm. Hoàng Đế cho rằng lời của Lưu quốc sư vô cùng có lý, liền mở kim khẩu ban cho Lưu quốc sư một trăm vạn lượng hoàng kim để đi xây đài làm lễ. Các quan viên chính trực đều phản đối mà trong đó người phản đối dữ dội nhất là Đới Thụy. Ông ta dùng thân phận nguyên lão tam triều, tháo mũ ô sa can gián. Hoàng Đế vì vậy mà nổi trận lôi đình, đang đòi lôi Đới Thụy ra chém.
Ta vừa nghe xong, đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Tô Trường Tín quỳ dưới đất, sắc mặt tăm tối:
“Đới đại nhân là nguyên lão tam triều, cả đời tận trung tận lực vì nước vì dân. Chẳng những năm xưa có công phò tá Tiên Đế lên ngôi mà còn từng không ít lần liều mạng cứu giá… Người như ngài ấy không thể bị chém đầu được! Năm trước… năm trước Hoàng Thượng đã chém đầu hai vị ngôn quan khiến cho triều đình nổi cơn sóng gió… Nếu như hôm nay thật sự chém đầu Đới đại nhân… e rằng sẽ khiến trung thần bất mãn, triều chính tắc loạn, không thể cứu vãn…”
Lời Tô Trường Tín nói không sai. Hôm nay Đới Thụy mà chết chính giọt nước làm tràn ly, chỉ sợ ngai vàng của Hoàng Đế cũng lung lay theo.
Hai tay ta run lên.
“Hậu cung không thể can chính, Tô tổng quản, ngài phải biết điều này chứ?… Hơn nữa… ta chỉ là một phi tử bình thường, cho dù ta liều cái mạng này đi khuyên giải, Hoàng Thượng cũng sẽ không nghe…Nếu ngài muốn tìm người can gián Hoàng Thượng thì nên tìm Hoàng Hậu… hoặc là Liễu Thục phi chứ? Cứ cho là ta không cần mạng nữa, nhưng nếu Hoàng Thượng nổi giận chém luôn cả ta vậy thì Bách Phượng và Tùy Khâu biết phải làm thế nào?”
Ta đã nói đến mức này vậy mà Tô Trường Tín vẫn cứ cố chấp lắc đầu:
“Không đâu… Hoàng Thượng rất coi trọng mối liên hôn với Tùy Khâu cho nên tuyệt đối sẽ không chém đầu nương nương… Lão nô không phải là không nghĩ đến Hoàng Hậu và Thục phi nương nương, nhưng chuyện này chỉ có người làm được mà thôi!”
“Ngài… thật khiến ta tức chết! Ngài dựa vào đâu mà nói ta làm được?!”
“Hoàng Thượng… tính cách của Hoàng Thượng trước nay có phần nóng nảy, thế nhưng người chưa bao giờ nổi giận với nương nương… Tuy ân sủng của Hoàng Thượng dành cho nương nương không thể tính là nhiều, nhưng có thể khiến Hoàng Thượng trở nên hiền hòa vui vẻ như thế… trước nay chỉ có mình nương nương mà thôi. Lần trước lão nô đã tận mắt nhìn thấy Hoàng Thượng vốn đang giận dữ như vậy, nhưng chỉ cần gặp nương nương liền nguôi giận, lại còn chịu uống thuốc… Thường ngày, tuy không gặp nương nương nhưng Hoàng Thượng luôn hỏi thăm sinh hoạt của người… Hoàng Thượng luôn để tâm đến nương nương. Cho nên người có thể cản Hoàng Thượng chỉ có thể là nương nương mà thôi! Nương nương, xin người hãy nghĩ cho đại nghiệp thiên thu của Hoàng Thượng!”
Tô Trường Tín nói hết lời, cúi lạy thêm ba cái thật mạnh, đầu đập xuống nền đá phát ra tiếng binh binh đáng sợ. Ta làm sao không hiểu những điều Tô Trường Tín nói. Chém đầu trọng thần sẽ khiến lòng người đại loạn, bây giờ căn cơ của Hoàng Đế chưa vững, trong triều không còn bao nhiêu thần tử hắn có thể dựa vào. Triệu tướng, Liễu thái phó, Hà thái sư – ba người này lúc nào cũng tận lực bành trướng, vốn không hề xem Hoàng Đế ra gì mà bản thân Hoàng Đế còn phải nể nang bọn họ. Bên ngoài, tứ đại thần quốc nay chỉ có quân vương Bách Phượng này trẻ tuổi non nớt, cả ba nước còn lại đều như hổ đói rình mồi. Chẳng qua vì Tiên Đế anh minh thần võ, hơn ba mươi năm trị vì đã xây dựng Bách Phượng giàu mạnh hùng cường, sau khi Tiên Đế băng hà, Huệ Từ Thái Hậu nhiếp chính ba năm đã ổn định cục diện, về quân sự lại có Triệu tướng gia trấn thủ vững vàng nên mới giữ được sự thái bình tạm bợ hiện giờ, cũng nhờ vậy mới có công chúa hòa thân là ta. Nếu ngày hôm nay đầu lão thần Đới Thụy kia thật sự rơi xuống sẽ khiến trung thần nguội lòng, triều chính rối ren tất kéo theo ngoại xâm, nội loạn, hậu quả khôn lường. Ngôi cửu ngũ kia e rằng Hoàng Đế ngồi không nổi nữa.
Không còn Quang Nhật Đế, lấy đâu ra Hòa phi?
Một giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy dọc từ thái dương của ta, lăn dài xuống cằm.
Ta ngoảnh đầu nhìn vào bên trong ngự thư phòng, đã có thêm vài vị quan quỳ xuống khuyên ngăn. Lão thần Đới Thụy tuy đang quỳ nhưng vai lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, khí thế ngời ngời, không hề có chút sợ hãi. Bên cạnh, một nam tử mặc đạo bào màu xám khói, tuổi tầm ba mươi thản nhiên mỉm cười. Ta đoán người này chính là Lưu quốc sư, Lưu Thiên, kẻ đã đề ra cái biện pháp cứu tế quái gở kia. Hoàng Đế lúc này đã giận đến cực điểm, hắn đập bàn, gầm lên:
“Đới Thụy! Ngươi cho rằng ngươi là nguyên lão tam triều thì trẫm không dám giết ngươi thật sao?”
Đới Thụy nhìn thẳng vào mắt Hoàng Đế, không hề e dè đáp:
“Vi thần chỉ là nghĩ cho Bách Phượng. Con dân Bách Phượng ở Thanh Ba còn đang chết đói, Hoàng Thượng lại muốn đem một trăm vạn lượng hoàng kim đó cho tên đạo sĩ này đi xây đài tế thần sao? Số vàng đó có thể cứu sống bao nhiêu người, Hoàng Thượng có biết không? Nếu ngày hôm nay không thể ngăn cản Hoàng Thượng, để người nghe lời nịnh thần, làm điều càn quấy… xem như phụ lòng Tiên Đế giao phó, Đới Thụy chết không hối tiếc.”
Tuy tuổi tác đã cao nhưng giọng nói âm vang, quyết liệt, khiến Hoàng Đế tức nghẹn:
“Lão già chết tiệt! Ngươi đang đem phụ hoàng ra uy hiếp trẫm?”
“Hoàng Thượng bớt giận, Đới đại nhân làm sao lại có ý bất kính như thế được?”
Lưu Thiên cười cười, phẩy nhẹ cây phất trần trên tay, bộ dạng bỡn cợt ấy càng làm cho ta tin lời Đới Thụy. Lưu Thiên nhìn giống hệt một tên nịnh thần khoác tấm áo đạo sĩ dở hơi, không sai một li.
Liền sau đó, một vị quan trẻ tuổi dáng người cao lớn quỳ sau lưng Đới Thụy cũng dập đầu mà nói:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, ngoại tổ phụ của thần tuổi tác đã cao, lại tính khí cương trực, nói thực lời trong tâm, cho nên lời lẽ không được hoa mỹ… Nhưng tấm lòng trung quân ái quốc của ông là thật, thỉnh Hoàng Thượng tam tư!” (1)
Người này vừa dứt lời, lập tức mấy vị đang quỳ khác cũng dập đầu ầm ầm:
“Hoàng Thượng, thỉnh tam tư!”
Tình thế lúc này căng như dây đàn. Cả ta lẫn Lý Thọ, Tô Trường Tín đều sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Tô Trường Tín run run nói:
“Nương nương, nếu lúc này người không ngăn Hoàng Thượng lại thì sẽ không còn kịp nữa… Tương lai…”
Tô Trường Tín chỉ khẽ nói hai chữ “tương lại” rồi im bặt, nhưng ta biết ý ông chính là nếu bây giờ không ngăn Hoàng Đế lại, tất cả chúng ta chẳng ai còn có tương lai.
Nhưng, tương lai… chẳng phải vẫn còn chưa đến hay sao?
Cho dù hôm nay Đới Thụy bị lôi ra chém đầu thật thì đại loạn kia cũng chẳng giáng xuống ngay. Nhưng nếu ta bước chân vào ngự thư phòng lúc này, ngay trước mặt đám đại thần đó… Mạng của ta coi như xong, không chừng còn có thể về Tây Thiên trước cả Đới Thụy.
Ta cắn môi, trong chớp mắt đưa ra quyết định: Thiên thu đại nghiệp là của Hoàng Đế thì hắn tự đi mà lo. Ta chỉ là một nữ tử nhát gan, ta vẫn nên lo cho cái mạng của mình thì hơn.
Trớ trêu thay, khi ta đã quyết định xách váy bỏ chạy thì cảm thấy sau lưng bị đẩy mạnh một cái, thân thể theo quán tính lao thẳng vào bên trong ngự thư phòng, ngã chúi nhủi.
Đám quân thần đang tranh cãi kịch liệt kia, quả nhiên bị cú ngã hiên ngang của ta làm kinh hãi. Tất thảy đồng loạt im bặt. Mọi ánh mắt đều dồn lên trên người ta. Lúc này, sau lưng ta vang lên giọng nói eo éo, hơi run rẩy của Lý Thọ:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hòa phi nương nương cầu kiến!”
Ta quay đầu, quắc mắt nhìn Lý Thọ, chỉ hận không thể hét lên: Hôm nay nếu ta bỏ mạng ở đây thì cho dù có làm ma cũng sẽ theo ám ngươi cả đời!
Lý Thọ giật mình, cụp mắt xuống, giả vờ không thấy.
Chợt nghe giọng Hoàng Đế hậm hực cất lên:
“Hòa phi tìm trẫm chẳng hay có việc gì?”
Vừa nghe liền biết hắn đang kiềm chế cơn giận trong lòng, cố gắng nói năng bình thường với ta.
Hoàng Đế đang giận nhưng vẫn nhớ kiên nhẫn với ta. Đây là một dấu hiệu tốt. Ta tự nhủ phải thật bình tĩnh, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
Nghĩ vậy, ta lồm cồm bò dậy, chỉnh trang váy áo cẩn thận rồi lại nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu thỉnh an:
“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hoàng Đế phẩy tay:
“Được rồi, miễn lễ đi. Có chuyện gì mau nói, đừng cản trở trẫm nghị luận cùng các vị đại thần.”
Phần kiên nhẫn trong giọng Hoàng Đế đã nhạt đi một ít.
Toàn thân ta phát lạnh, chỉ có thể vâng lời, chật vật đứng lên. Hai bàn tay giấu dưới tay áo đã run bần bật. Ta biết nói cái gì đây?
Chẳng lẽ lại nói ta đến để can gián? Bảo hắn đừng giết Đới Thụy?
Không ổn.
Không ổn chút nào.
Hậu cung không thể can chính, nói như vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nhưng không nói vậy thì nói cái gì đây?
Ông trời ơi! Vì sao lúc nào số mệnh ta lại đen đủi như vậy!
Trong lúc cái đầu nhỏ bé của ta đang đau nhức thì Đới Thụy lại hừ lạnh một cái:
“Ngự thư phòng là nơi phi tử muốn đi vào là đi vào sao? Thật chẳng ra thể thống gì!”
Đầu ta như muốn nổ bùm một tiếng.
Lão già chết tiệt!
Tại vì lão mà ta bị Lý Thọ ném vào đây, tính mạng như chỉ mành treo chuông. Vậy mà lão còn có thể móc mỉa ta được! Thời khắc này ta thật sự muốn để Hoàng Đế chém quách cái đầu chết tiệt của lão đi cho rồi.
“Phi tử của trẫm như thế nào, không cần Đới đại nhân phải nhọc lòng.”
Hoàng Đế cười khẩy, mỉa mai Đới Thụy.
Bây giờ Hoàng Đế đang tức giận Đới Thụy, mà còn mở miệng bênh vực ta, khiến cho những quan viên còn lại chỉ dám nhìn ta bất mãn.
“Rốt cuộc nàng đến đây có việc gì?” Hoàng Đế lại nhìn ta.
“Thần thiếp…”
Tuy Hoàng Đế đã bênh vực ta, nhưng nhìn sắc mặt hắn, ta hiểu sự kiên nhẫn hiếm hoi của hắn dành cho ta đang dần vơi đi. Nếu ta không nói gì đó ngay… e rằng không kịp nữa.
Nhưng nói gì đây?
Ánh mắt Đới Thụy và những vị quan khác nhìn ta vừa khinh bỉ vừa bất mãn như nhìn một yêu phi. Lưu Thiên ngược lại có phần cao hứng khi nhìn người khác gặp họa.
Trái tim ta đập càng lúc càng mạnh. Ta tưởng như nó đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình.
Ngực…
Phải, nhắc đến ngực, ta mới chợt nhận ra, ngực áo ta hình như hơi cộm. Hôm nay bởi vì đi quá vội nên ta chỉ kịp thay áo ngoài, còn trung y vẫn là đồ cũ. Như vậy, vật trong áo ta chính là…
Tim ta thắt lại một cái, không nghĩ đến phép tắc nổi nữa, bàn tay cứ thể lần vào trong ngực áo, lấy ra một cái túi thơm.
Cái túi thơm này vốn là thứ Tiểu Phúc Tử xin ta khi trước. Ta vốn định mang theo để mùi thảo dược trên người ngấm qua đó rồi mới đưa cho hắn. Nhưng sau vụ việc Đức phi, ai nấy đều hoảng loạn sợ hãi, có lẽ Tiểu Phúc Tử cũng đã quên béng đi việc này. Chỉ có ta vẫn thuận tay mang theo bên người.
Hai tay ta run bần bật không khống chế nổi. Túi thơm trên tay bỗng nặng như chì. Một suy nghĩ điên rồ lướt qua đầu khiến ta rùng mình một cái.
Ta mím chặt môi, cố rặn ra một nụ cười méo xệch, cầm chặt túi thơm trong tay đi từng bước lại gần Hoàng Đế.
Cuối cùng khi chỉ còn cách hắn ba bước, ta lại quỳ xuống, hai tay run run đưa cái túi thơm lên, đầu cúi thấp:
“Thần thiếp luôn tưởng nhớ Hoàng Thượng… cho nên đã tự tay làm cái túi thơm cát tường này… hi vọng Hoàng Thượng mang bên người sẽ được đại cát đại lợi…”
Không gian yên lặng như tờ.
Ta cúi đầu rất thấp, không nhìn thấy biểu cảm của Hoàng Đế. Nỗi sợ hãi lớn dần trong lòng, đến nỗi máu trong người như đông lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cảm nhận được túi thơm trong tay bị Hoàng Đế nhấc lên, ta bèn lén lút ngẩng đầu nhìn.
Hoàng Đế cầm túi thơm của ta bằng hai ngón tay, mắt dán chặt trên đó săm soi. Sắc mặt hắn chuyển từ giận dữ sang kinh ngạc, rồi sang kiềm nén, sau đó như không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười phá lên.
Không sai, Quang Nhật Đế nổi tiếng tính khí thất thường, tàn bạo vô lối đang cúi gập người, cười đến vặn vẹo:
“Nàng… tự tay làm cái này sao?”
Hoàng Đế cười khàn cả giọng, kẹp cái túi thơm bằng hai ngón tay đưa đến trước mặt ta.
“Dạ phải.”
“Tại sao trên túi thơm lại thêu một con sâu róm?”
“Đó… là một chiếc lá!”
“Ha ha ha ha…”
Hoàng Đế lại cười ngặt nghẽo. Quan viên chung quanh, ai nấy mặt mũi đều nửa đỏ nửa xám, rõ ràng là đều buồn cười nhưng lại không dám. Riêng lão thần Đới Thụy mặt đã đen như đít nồi.
“Lưu Thiên, ngươi nói xem, đây là cái lá sao? Rõ ràng là một con sâu róm xanh rì, mập ú!”
Hoàng Đế quay sang phía Lưu Thiên, huơ huơ cái túi thơm trước mặt hắn.
Lưu Thiên mỉm cười, cung kính chắp tay đáp:
“Thẩm mỹ của Hòa phi nương nương đặc biệt hơn người. Lưu Thiên bái phục.”
Hai má ta nóng lên. Không cần nhìn cũng biết sắc mặt ta khó coi đến mức nào.
Thể trạng Hoàng Đế vốn không tốt, nay cười một lúc lâu như thế, xem chừng đã hụt hơi. Hắn vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi:
“Ha… Ái phi có lòng như vậy, trẫm không thể bạc đãi. Trưa nay, trẫm cùng nàng dùng ngọ thiện. Bây giờ qua đó đợi một chút đi, trẫm viết thánh chỉ chém lão già này xong sẽ đến chơi với nàng.”
Hoàng Đế nhét túi thơm vào tay áo rồi phẩy phẩy tay ra hiệu bảo ta đi vào trong góc đứng. Ta lấm lét nhìn Hoàng Đế, thấy nét mặt hắn đã trở nên bình thản như không có chuyện gì cả, trong lòng càng lo lắng hơn. Lúc hắn ra lệnh trượng tễ Mai Quyên, nét mặt cũng y hệt bây giờ. Mở miệng đòi chém nguyên lão tam triều mà có thể thản nhiên như thế, e rằng trên đời này chỉ có mỗi mình hắn làm được mà thôi.
Hoàng Đế thấy ta đứng ngây một chỗ, liền phẩy tay thêm mấy cái, cười cười nói:
“Này, nàng còn đứng ở đó làm gì? Nhớ trẫm đến nỗi không muốn dời đi sao?”
Nếu bây giờ ta ngoan ngoãn nghe lời Hoàng Đế, coi như việc can gián gì đó không liên quan tới mình, liệu có thể bình an vô sự thoát khỏi nạn này hay không?
Câu hỏi vừa hiện ra trong đầu, ngay lập tức ta đã tự có lời đáp.
Không có khả năng.
Ta đã bước vào ngự thư phòng này, ngay lúc Hoàng Đế đang cùng đại thần nghị luận, về bản chất đã có thể bị khép vào tội hậu cung can chính rồi.
Dù Hoàng Đế không nổi giận với ta, Thái Hậu sẽ không bỏ qua cho ta, Hoàng Hậu càng không dung túng ta. Đó là còn chưa kể đến Liễu Thục phi, Triệu Đức phi.
Chém đầu rường cột triều đình là sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Nếu lần này có thể ngăn cản Hoàng Đế giết Đới Thụy, ta còn có thể viện cớ vì tận trung suy nghĩ cho thiên hạ Bách Phượng, cộng thêm với thân phận công chúa hòa thân, có lẽ còn có đường sống. Còn nếu bây giờ nhắm mắt làm ngơ… e rằng tương lai của ta coi như xong rồi.
Bởi vì tên Lý Thọ chết tiệt kia, vận mệnh của ta tự dưng lại bị cột chặt vào cái đầu của lão thần Đới Thụy.
Đã leo lên lưng cọp, không còn nghĩ được đường lui.
Ngay cả chuyện mất thể diện như việc lấy cái túi thơm xấu xí như vậy ra tặng Hoàng Đế ngay trước mặt triều thần ta cũng làm rồi, bây giờ còn chuyện gì phải ngại?
Ngước mắt nhìn Hoàng Đế, chạm phải ánh mắt trong trẻo của hắn đang tò mò nhìn ta, ta thầm nhủ, tiến cũng chết mà lùi cũng chết, chi bằng cứ liều mạng một phen.
Nghĩ xong liền bước đến níu tay áo Hoàng Đế, cố gắng ép cho giọng nói thành mềm mỏng nhất:
“Hoàng Thượng, giết ông ấy làm gì? Tốn thời gian quá… Thần thiếp thật sự nhớ người đến nỗi không muốn xa người một khắc nào cả!”
Khi Hoàng Đế hỏi câu kia, hiển nhiên là đang đùa chứ không hề nghĩ ta thực sự chạy lại níu áo hắn làm nũng như vậy. Thế nên, hành động quái dị của ta không những làm cho quan viên trong điện choáng váng nín thở mà còn khiến Hoàng Đế sững sờ, thậm chí còn có phần sợ hãi.
“Nàng… nàng…” Hoàng Đế trợn mắt nhìn ta trân trối, nói mãi không nên lời.
“Đi mà…” Ta cắn cắn môi, giương mắt long lanh nhìn hắn, kiên quyết mặt dày bám lấy tay áo hắn không buông.
Sau một khắc kinh ngạc, cuối cùng Hoàng Đế bật cười, vươn tay xoa xoa đầu ta, dỗ dành:
“Nguyệt nhi vậy mà cũng biết nhõng nhẽo nhỉ? Ngoan, đi qua bên kia đợi trẫm một lát, trẫm viết thánh chỉ luôn rất nhanh, không để nàng đợi lâu đâu. Giết Đới Thụy xong, chúng ta lập tức đi chơi, được không?”
Lúc này, bản thân ta cũng kinh ngạc, không thể tin Hoàng Đế lại có thể kiên nhẫn với ta như thế. Nhưng… Phóng lao đành phải theo lao.
“Thần thiếp không thích. Giết người có cái gì vui đâu? Hoàng Thượng đừng giết ông ấy, chán lắm! Mau cùng thiếp đi chơi thôi!”
Hoàng Đế không cao hơn ta, nhưng bây giờ hắn đang đứng trên bậc thềm, vậy nên ta lại thành ra thấp hơn hắn một cái đầu. Ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo dịu dàng của Hoàng Đế. Trước đây, mỗi lần ta và hắn nhìn nhau, ta luôn là người dời mắt đi trước. Nhưng hôm nay, ta cố hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng để nhìn sâu vào mắt hắn.
Từ nãy đến giờ ta cứ nghĩ hắn thực sự sẽ giết Đới Thụy, và điều đó khiến ta như ngồi trên đống lửa.
Nhưng trong lúc này, khi đối diện với Hoàng Đế, trực tiếp, không né tránh, ta mới cảm thấy có lẽ mình đã lầm rồi.
Hoàng Đế không phải kẻ ngốc.
Dẫu cho quyền lực của hắn không trọn vẹn, dẫu cho Triệu Tướng, Liễu Thái phó, Hà Thái sư luôn lăm le tranh quyền đoạt vị, thì thế cục ba chân này vẫn ổn định như vậy, không bên nào giành được nhiều lợi thế hơn bên nào. Duy trì một cục diện quyền lực phân chia cân đối, vững vàng không phải là việc đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể khiến quyền lực lệch về một bên, dẫn đến chính loạn. Cứ cho là ba năm trước có Huệ Từ Thái Hậu thay hắn ổn định triều chính, vậy ba năm nay thì sao? Chẳng phải đến bây giờ thế kiềng ba chân của ba nhà Triệu – Liễu – Hà vẫn vững vàng như vậy? Nếu Hoàng Đế thực sự là một tên tiểu tử vô dụng, có lẽ đã sớm bị mấy lão già kia ăn thịt mất rồi.
Dựa vào điểm này, ta chợt nghĩ, có lẽ Hoàng Đế không thực sự định giết Đới Thụy.
Có lẽ hắn nổi giận lôi đình như vậy là vì lí do khác.
Có lẽ… là đang diễn trò cho kẻ khác xem chăng?
Lâu nay ta đã quên một việc: Hoàng Đế cũng giống như ta. Hắn cũng là một đứa trẻ sinh ra trong Hoàng tộc, lớn lên trong hậu cung hiểm ác. Thuở nhỏ hắn cũng từng bị người ta ném xuống hồ, để lại di chứng đeo đẳng hắn cả đời. Ngọt, bùi, cay, đắng… đã nếm đủ những mùi vị này, liệu còn có thể đầu óc đơn giản sao?
Bởi vậy, chuyện ngày hôm nay… chúng ta có lẽ đều lầm cả rồi.
_________________
Nguyên câu là “Tam tư hậu hành” (三思後行), nghĩa là “suy nghĩ ba lần rồi hãy làm”. Khi quan viên khuyên can vua, thường dùng chữ “tam tư”, ý bảo vua hãy suy nghĩ lại thật cẩn thận trước khi quyết định.