Đọc truyện Thâm Cung – Chương 102
Kẻ không mời mà đến này quả nhiên không phải người tốt.
Ở hậu cung này bất luận là chuyện xấu của ai, Triệu Lam Kiều chưa bao giờ vắng mặt.
Triệu Lam Kiều vén màn kiệu soi mói nhìn Tô Nhược đang quỳ dưới đất, lộ rõ vẻ thích thú:
– Tô muội muội lại gây ra chuyện gì à?
Triệu Lam Kiều cất công đến tận đây thì chắc hẳn đã biết rõ chuyện xấu của Tô Nhược rồi, có muốn êm đẹp cũng không được nữa.
Ta thở dài, cố nặn ra một nụ cười:
– Tô sung hoa mới đến, còn nhiều điều chưa hiểu nên vô tình mạo phạm Lạc thục dung…
Triệu Lam Kiều xuýt xoa vờ hỏi:
– Lạc muội muội không sao chứ? Thực khiến muội đây lo quá! Lạc muội muội sức khỏe không tốt, nếu để xảy ra chuyện gì…!Không biết phải làm sao mới đền nổi tội.
Hiền phi tỷ tỷ định làm thế nào?
Ta vốn muốn đưa Lạc Linh Chương trở về trước, nhưng xem ra Triệu Lam Kiều nhất định không để yên việc này.
Ta mỉm cười bình thản đáp:
– Lạc thục dung không sao.
Đức phi muội muội không cần lo lắng.
Đoạn, ta quay sang nói với Phong Thể Minh:
– Phiền tiệp dư thay bản cung đưa Lạc thục dung hồi cung.
Ta cùng Tô sung hoa đi Triêu Lan cung thỉnh tội trước.
Phong Thể Minh gật đầu:
– Nương nương yên tâm.
Triệu Lam Kiều nghe xong, bèn vén rộng màn kiệu, niềm nở vẫy tay:
– Đã thế chi bằng hiền phi tỷ tỷ đi cùng với muội luôn cho tiện?
Triệu Lam Kiều đã nhiệt tình như vậy, ta liền túm váy thản nhiên leo vào trong kiệu.
Ta và Triệu Lam Kiều ngồi kiệu đi trước.
Phía sau, Ngọc Nga cũng nhanh chóng đỡ Tô Nhược đứng dậy, dìu nàng ta theo sát.
Khi bọn ta đến Triêu Lan cung, hoàng hậu đang nhàn nhã pha trà.
Nàng nghe chuyện của Tô Nhược xong cũng không mấy ngạc nhiên.
Hoàng hậu vừa rót trà mời bọn ta, vừa thong thả nói:
– Tô thị ngông cuồng phạm thượng, cần phải răn đe…!Tạm thời giáng xuống hàng thường tại, phạt hình mười trượng.
Nếu về sau còn dám tái phạm sẽ đày vào lãnh cung.
Nàng đưa chung trà đến trước mặt ta, mỉm cười dịu dàng:
– Hiền phi thấy như thế có được không?
Tô Nhược ở trong cung của ta, ngoài mặt lúc nào cũng bợ đỡ ta, người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ cho rằng nàng ta là vây cánh của hiền phi.
Ta biết hoàng hậu nhất định không bỏ qua cơ hội áp chế ta.
Phong Thể Minh là quận chúa Phong tộc, Bạch Diệu Hoa lại là tri kỷ của hoàng đế.
Tính đi tính lại, trong Cẩm Tước cung, vị tiên tử dân gian Tô Nhược này vẫn là kẻ dễ loại trừ nhất.
Ta đón lấy chung trà bằng cả hai tay, mặt không đổi sắc:
– Hoàng hậu nương nương anh minh.
Hoàng hậu hài lòng nói tiếp:
– Cung nữ hầu cận của Tô thị đã không biết can gián chủ nhân lại còn hùa theo làm càn, tội không thể tha, phạt năm mươi trượng.
Ngọc Lăng chung quy cũng chỉ là kẻ hầu người hạ, vì sự ngu dốt của Tô Nhược mà phải lãnh năm mươi trượng, không biết còn bao nhiêu phần sống.
Ta cắn chặt răng, lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, Triệu Lam Kiều từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, giờ đột ngột cất tiếng:
– Tô muội muội nhập cung tính ra cũng không phải ngày một ngày hai, đáng lẽ phép tắc trong cung cũng nên thuộc nằm lòng rồi.
Muội biết hiền phi tỷ tỷ lòng dạ nhân từ, chỉ là đối với người trong cung của mình thì không thể cứ mềm lòng như thế được…
Triệu Lam Kiều muốn gán cho ta tội quản giáo không nghiêm, nhưng hoàng hậu lại gạt phắt đi.
Nàng chẳng để Triệu Lam Kiều nói xong đã cắt ngang:
– Chuyện này không thể chỉ trách hiền phi.
Tô thị chỉ là con thứ, từ nhỏ giáo dưỡng đã không tốt, giờ muốn uốn nắn thực chẳng dễ dàng.
Cũng vì lẽ đó mà tổ huấn mới không cho phép thứ nữ tham gia tuyển tú.
Tô thị nhập cung cũng nhờ long ân, mà nàng ta lại không biết trân trọng cơ hội của mình thì thôi.
Hoàng hậu nói đoạn, dừng lại hớp một ngụm trà rồi nhìn ta trìu mến nói tiếp:
– Lại nói, như thế mới thấy hiền phi công tư phân minh, chẳng hề vì Tô thị là người chỗ mình mà bao che.
Bản cung sẽ trọng thưởng để kẻ khác nhìn thấy mà noi gương.
Lần này, hoàng hậu vừa mạnh tay trừng trị Tô Nhược dằn mặt ta, lại vừa che chở đỡ tội cho ta khiến ta không biết nói gì hơn, chỉ có thể cúi đầu thành kính tạ ơn.
Khi ta ngẩng lên, tình cờ bắt gặp sắc mặt Triệu Lam Kiều có chút kì quái.
Triệu Lam Kiều giỏi nhất là diễn trò, nàng ta điều khiển sắc mặt có lẽ còn thuần thục hơn soi gương chải tóc, không hiểu sao lại để lộ vẻ mặt này? Có thể nào là do nàng ta giậu đổ bìm leo bất thành nên tức tối chăng? Không, Triệu Lam Kiều sao có thể sơ sót như vậy.
Nhất định là lời nói ban nãy của hoàng hậu có vấn đề, chỉ là do ta không thông minh bằng bọn họ nên không hiểu nổi mà thôi.
Dù trong lòng còn thắc mắc, ta vẫn phối hợp với hoàng hậu:
– Nương nương quá khen, muội chỉ làm đúng bổn phận mà thôi.
Vả lại, ban nãy cũng nhờ có đức phi tình cờ đi ngang Cẩm Tước cung, kịp thời cho đi nhờ kiệu…
Hoàng hậu nhếch môi cười, liếc nhìn Triệu Lam Kiều:
– Nếu thế bản cung nên thưởng cả đức phi đây mới phải.
Gió tuyết lạnh lẽo nhường này mà đức phi vẫn không quản đường xa vất vả, đến tận Cẩm Tước cung cho đi nhờ kiệu…!Tấm lòng quả là đáng quý.
Triệu Lam Kiều vờ như không hiểu, chỉ lắc đầu vô tư đáp:
– Nào có đáng gì.
Muội chỉ tình cờ đi ngang mà thôi.
Nương nương không cần bận tâm!
Thế rồi, nàng ta ho lên mấy tiếng, mượn cớ thân thể không khỏe nhanh chóng cáo lui.
Nhìn Triệu Lam Kiều hậm hực bỏ về, hoàng hậu cười khẩy một tiếng:
– Đức phi lúc nào cũng nhiệt tình như thế.
Ta thở dài, mệt mỏi day trán:
– Đều do muội bất cẩn.
Bỗng, ta nhớ đến vẻ mặt khó coi của Triệu Lam Kiều ban nãy, không nhịn được tò mò:
– Tỷ tỷ, có điều này muội chưa hiểu…!Ban nãy sao đột nhiên đức phi lại tỏ thái độ kì quái như vậy?
Hoàng hậu bật cười, chậm rãi đáp:
– Muội có điều chưa biết, thân mẫu của Triệu đức phi cũng là thứ nữ…
Thân mẫu của Triệu Lam Kiều là một nữ nhân tài sắc hiếm có.
Năm xưa, Triệu tướng đem lòng si mê, bất chấp thân phận cách biệt mà cưới bà về làm chính thất.
Thời gian đầu, Triệu tướng hết mực cưng chiều bà, có thể nói là hết lòng hết dạ.
Nhưng nhiều năm trôi qua, bụng của bà vẫn cứ phẳng lì, mà người thiếp của Triệu tướng lại sinh được liên tiếp ba đứa con trai.
Người thiếp kia ỷ thế lộng quyền, dèm pha rằng bà là loài gái độc không con.
Tình cảm của Triệu tướng đối với bà cũng dần phai nhạt.
Mãi đến khi tuổi đã xế chiều, bà mới sinh hạ được một người con gái là Triệu Lam Kiều.
Tuy Triệu Lam Kiều thông minh lại xinh đẹp, nhưng trong nhà võ tướng, một đứa con gái thực không có bao nhiêu giá trị.
Vậy nên, dù là dòng chính thất nhưng mẹ con nàng ta chẳng có chút địa vị gì.
Về sau, thân mẫu của Triệu Lam Kiều bạo bệnh qua đời.
Người thiếp kia được cải thành chính thê.
Không cần nói cũng biết, cuộc sống của Triệu Lam Kiều chẳng mấy dễ dàng.
Nghe hoàng hậu nói xong, ta phải cố gắng lắm mới nén được tiếng thở dài.
Tài diễn trò của Triệu Lam Kiều có lẽ cũng từ đó mà ra.
Sau khi thân mẫu nàng ta qua đời, nghe đâu nàng ta ốm một trận thập tử nhất sinh.
Năm ấy, người ta đã chắc mẩm họ Triệu lại có thêm một cái tang.
Chẳng ngờ Triệu Lam Kiều lớn mạng qua khỏi, nhưng từ đó về sau không còn ai nghe thấy nàng ta nhắc đến thân mẫu của mình nữa.
Hoàng hậu dùng đến cả loại chuyện này để mỉa mai Triệu Lam Kiều, đúng là nhẫn tâm không ai bằng.
Hoàng hậu dường như không hề cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì.
Nàng thản nhiên cúi đầu nhấc chung trà của Triệu Lam Kiều lên, cổ tay xoay nhẹ mấy vòng rồi hất nước qua khung cửa sổ gần đó, tiếp tục thấp giọng khuyên nhủ ta:
– Tô thị tuy được hoàng thượng yêu thích nhưng đầu óc ả quá nông cạn, phụ thân ả lại không biết đối nhân xử thế, giữ ả lại chẳng có ích lợi gì.
Muội cũng nên xem xét tìm cách tống khứ ả đi.
Ta ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng đã muốn rơi lệ.
Nếu không phải hoàng đế giao phó Tô Nhược cho ta từ trước, ta lại tình nguyện để nàng ta ngồi trên đầu mình lâu như vậy hay sao?
Hoàng hậu nhìn ta một chút, không thấy ta tỏ ra phật ý mới nhẹ nhàng nói tiếp:
– Bên phía Lạc thục dung, muội cũng nên lưu ý một chút.
Tuy xưa nay Lạc thị chưa từng gây ra chuyện gì, nhưng nàng ấy dẫu sao cũng là người ở Bách Thược cung, từng chịu không ít ân huệ của thục phi.
Điều hoàng hậu nhắc đến, ta không phải chưa nghĩ tới.
Lạc Linh Chương đau ốm quanh năm, cả trong thời tiết ấm áp cũng ít khi ra ngoài.
Vì lẽ gì nàng lại hạ cố đến Cẩm Tước cung giữa lúc tuyết bay đầy trời, mà lại còn đi một mình để bị Tô Nhược ức hiếp? Ta tất nhiên phải lưu ý.
Nhân có lời này của hoàng hậu, ta liền xin phép về sớm để sang thăm Lạc Linh Chương một chuyến.
Rời khỏi Triêu Lan cung, ta lập tức đi thẳng một mạch đến Bách Thược cung.
Cũng may, Liễu Yến Yến đang bị phạt cấm túc, ta nhờ người chuyển lời thăm hỏi nàng ta một tiếng rồi cứ thế ngang nhiên đi vào mà không bị khó dễ gì.
Lạc Linh Chương không thích náo nhiệt.
Nơi nàng ở là một tiểu viện khuất sâu trong Bách Thược cung.
Bách Thược cung xa hoa lộng lẫy mà tiểu viện của Lạc Linh Chương lại giản dị đến mức lạc lõng.
Khi ta và Ngọc Nga đến nơi thì Lạc Linh Chương đã tỉnh lại.
Nàng vừa được thái y chẩn bệnh xong, đang được tì nữ bón thuốc ở phòng trong.
Cả Phong Thể Minh và Bạch Diệu Hoa cũng có mặt.
Phòng nghỉ của Lạc Linh Chương không lớn lắm, chỉ có hai gian phân cách bằng một tấm bình phong gỗ chạm hình hoa quỳnh nở rộ.
(1)
Gian bên ngoài bày một bộ bàn ghế nhỏ, trên bàn la liệt dụng cụ khắc gỗ cùng với mấy cái tượng thú đang tạc dở.
Sàn nhà dù đã được quét dọn nhưng vẫn còn đôi chút mạt gỗ vương lại rải rác.
Mùi hoa quỳnh thoang thoảng từ lò hương lẫn với mùi mạt gỗ và dầu đánh bóng gỗ, hòa quyện cùng hơi thuốc mới sắc, tạo thành một thứ mùi hương nồng ấm khó phai.
Trông thấy ta tiến vào, Lạc Linh Chương toan leo xuống giường:
– Hiền phi nương nương…
Phong Thể Minh ngồi gần nàng nhất, vội chụp lấy tay nàng:
– Thục dung cẩn thận!
Ta cũng nhanh chân bước đến đỡ Lạc Linh Chương ngồi yên vị trở lại:
– Lạc thục dung chớ đa lễ, đừng để tổn hại đến sức khỏe.
Lạc Linh Chương gượng cười, phẩy tay cho tì nữ lui ra ngoài:
– Lại để mọi người chê cười rồi.
Đều tại thần thiếp vô dụng, lần này còn làm liên lụy đến nương nương…
Ta vỗ nhẹ lên bàn tay gầy yếu của nàng:
– Là do bản cung không chu đáo…!Muội muội ít khi ra ngoài, đáng lẽ ta nên bảo Tô thị đến thỉnh an muội trước mới phải.
Nếu vậy thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay…
Lạc Linh Chương lắc đầu, đáp khẽ:
– Nương nương đừng nói thế.
Cũng tại thần thiếp bất cẩn thôi.
Hôm nay vốn muốn đi sang thăm Bạch tỷ tỷ…!Nghe nói Bạch tỷ tỷ bị bỏng lâu ngày chưa khỏi, chỗ thần thiếp có ít thuốc trị bỏng gia truyền, định mang sang tặng Bạch tỷ tỷ, thế mà đến nơi mới phát hiện ra để quên thuốc ở nhà…!Thần thiếp đúng là uống nhiều thuốc đến hồ đồ rồi.
Lạc Linh Chương cười xòa, kể lại ngọn nguồn sự việc bằng giọng nhẹ bẫng.
Hóa ra nàng ngồi kiệu đến Cẩm Tước cung rồi mới biết quên mang theo quà, bèn sai thái giám hầu cận trở về nhà lấy.
Còn đám phu kiệu, Lạc Linh Chương không nỡ để bọn họ đợi trong gió tuyết nên cho về trước cả.
Cẩm Tước cung chẳng đến nỗi thiếu kiệu, đến lúc nàng về tất sẽ có kiệu dùng.
Dù sao cũng đã ở trong địa phận Cẩm Tước cung, còn có thể gặp chuyện gì nguy hiểm? Lạc Linh Chương cho là vậy nên cứ thế một mình đi vào, nào ngờ lại gặp phải Tô Nhược.
Lạc Linh Chương cúi nhìn y phục trên người một chút, đoạn cười nói:
– Trông bộ dạng muội thế này, lại chỉ đi có một mình, khó trách Tô sung hoa hiểu lầm.
Chuyện này cũng không phải lỗi của nàng ấy…
Lạc Linh Chương đã thay y phục, nhưng bộ váy áo này cũng thô mộc như bộ trước.
Lạc Linh Chương đang nói, chợt giật mình thốt lên:
– Ấy, muội lại hồ đồ rồi! Lam Khuê! Mau lấy ghế mời hiền phi nương nương ngồi.
Kẻ tên gọi Lam Khuê chính là gã thái giám khỏe mạnh vẫn hay theo hầu Lạc Linh Chương.
Hắn nghe gọi đến, liền nhanh chóng mang ghế kê cạnh giường Lạc Linh Chương cho ta ngồi rồi lại cúi đầu lui ra ngoài.
Người này tướng mạo thô kệch không có gì xuất chúng nhưng không hiểu sao người ta nhìn vào lại có cảm giác hắn là một người ngay thẳng, có thể tin cậy.
Lạc Linh Chương ngượng ngùng nhìn ta:
– Muội chỉ lo nói chuyện, chẳng nhớ đến nương nương hãy còn đang đứng, thực có tội…
Ta bật cười, xua tay đùa:
– Muội muội chớ bận tâm, bản cung chưa già yếu đến mức đứng một chút cũng không nổi.
Phong Thể Minh bỗng hỏi một câu không liên quan:
– Chữ “khuê” trong tên của người ban nãy, không rõ là chữ “khuê” nào?
Lạc Linh Chương cười đáp:
– Là sao khuê.
Sao tiệp dư lại hỏi vậy?
Phong Thể Minh nhún vai:
– Thần thiếp chỉ thấy lạ thôi.
Thái giám bình thường vốn không hay dùng tên riêng như vậy.
Lạc Linh Chương gật đầu, kiên nhẫn giải thích:
– Ban đầu đúng là hắn không được dùng tên riêng.
Nhưng mấy năm trước, khi ta còn ở Sương đình, có một hôm dãy phòng nghỉ của ta bỗng nhiên phát hỏa…
Lạc Linh Chương bị ngộp khói không chạy ra ngoài nổi, lửa lại cháy quá lớn.
Khi ấy, nàng cũng chẳng được xếp vào hàng sủng phi, người bên ngoài ai cũng do dự không muốn liều mình vì một phi tần vô danh tiểu tốt, chỉ có Lam Khuê bất chấp hiểm nguy xông vào ứng cứu.
Lần đó, hắn vì dùng thân mình che chắn cho Lạc Linh Chương mà bị bỏng nặng, cứ ngỡ không qua khỏi.
Hoàng đế cảm động trước tấm lòng trung thành của hắn, mới hỏi hắn muốn được thưởng gì.
Lam Khuê chẳng cần suy nghĩ, ngay lập tức đáp: “Nô tài là cô nhi, từ bé đã lưu lạc khắp bốn bể, chỉ nhớ được mỗi cái tên phụ mẫu đặt cho.
Nô tài cầu xin hoàng thượng gia ân cho nô tài được tiếp tục dùng cái tên này, xem như ghi nhớ công sinh thành của phụ mẫu.”
Hoàng đế thấy hắn hiếu nghĩa lại không tham tiền tài, bèn chấp thuận cho hắn được dùng tên họ thật của mình.
Phong Thể Minh không hỏi thêm gì nữa.
Ta nghe xong, bỗng nghĩ đến Tiểu Phúc Tử ở nhà.
Nếu Cẩm Tước cung bị hỏa hoạn, có lẽ tên tiểu tử nhát gan kia sẽ ba chân bốn cẳng chạy trước, làm sao còn nhớ nổi đến ta.
Chúng ta và Lạc Linh Chương vốn không thân thiết, chuyện để nói cũng không nhiều.
Khi chúng ta vừa cáo từ định trở về thì Lạc Linh Chương gọi với theo:
– Bạch tỷ tỷ, tiểu muội còn có chuyện này muốn thỉnh giáo…
Ta nhớ Bạch Diệu Hoa và Lạc Linh Chương bằng tuổi nhau, nhưng khi trước phân vị của Bạch Diệu Hoa lớn hơn nên Lạc Linh Chương gọi nàng là tỷ tỷ.
Sau này, thế cục đổi thay nhưng Lạc Linh Chương vẫn giữ cách xưng hô.
Cái ấm thuốc di động này chịu ra khỏi cửa giữa lúc tuyết rơi, xem ra đúng là có nguyên nhân sâu xa.
.