Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 57


Đọc truyện Thâm Cung Tù – Quyển 1 – Chương 57

Những ngày kế tiếp cũng vẫn như thế, ban ngày thì Nhậm Cực nhất định tránh không gặp mặt, luôn đợi y ngủ rồi mới trở về, nên cũng không biết rằng trong nước ấm, dùng ngâm mình có bỏ thêm một chút dược thảo giúp an thần ngủ ngon, mỗi khi ngủ xong mọi chuyện đều không hay biết, sau khi tỉnh lại không nhìn thấy bóng Nhậm Cực, chỉ còn sót lại một chút độ ấm của cơ thể.

Mười ngày qua rất nhanh, trên núi nhiệt độ càng xuống thấp, đã hoàn toàn rét lạnh, còn chưa tới tiết sương giáng, mặt cỏ cây cối trên núi mỗi sáng sớm đều phủ thêm một tầng sương dày, bất quá qua mấy ngày, lá nơi ngọn cây cũng rơi xuống đất, mặt cỏ cũng khô vàng một mảnh, lọt vào tầm mắt là cảnh sắc ứng với “Thu lương” đẹp tuyệt.

”Thu lương”: trời thu mát mẻ.

Chính là tại đây, vài cọng cỏ “Độc Long Châu” nhìn như yếu ớt lại vẫn xanh nhạt như lúc ban đầu, thân cây sinh trưởng bên chỏm đá bên cạnh cũng bị sương bao phủ, nó lại không hể bị ảnh hưởng, những lá non vẫn mặc kệ lay trong gió thu, giống như đang nảy nở giữa mùa xuân ôn hòa vậy.

Ngay cả nguyên lai Nhậm Cực đối với mấy khỏa cây cỏ này lòng tràn đầy hoài nghi cũng không thể không mỗi ngày đều phải đến đây coi trọng vài lần, mà Đỗ lão thái y liền đúng như lời nói ban đầu bàn, ngay bên cạnh “Độc Long Châu” dựng một ngôi nhà gỗ giản dị, cả ngày cả ngày nhìn chằm chằm giống như nhìn trân bảo vào vài cọng “Độc Long Châu” kia, khẩn cấp mong chờ tiết sương giáng đến.

Đến buổi tối trước ngày tiết sương giáng, thời tiết càng lạnh hơn, buổi chiều đã lạnh như băng đến tận xương, Đỗ thái y tuy rằng tuổi tác đã cao không thể chịu nổi lạnh nhưng vẫn cố ý ôm tấm chăn ra canh giữ nơi đó chờ thời gian thích hợp để ngắt lấy “Độc Long Châu”.

Lúc này đang canh chừng, liền canh hai canh giờ rồi, khi đợi đến giờ Hợi, nhìn thấy ánh trăng bạc dừng cô đơn nơi đỉnh núi chiếu ánh sáng xuống vài cọng “Độc Long Châu” kia.

Đỗ thái y giống sợ kinh động cái gì đó, hạ giọng nói: “Nhanh.” Một câu khiến mọi người ở đây nín thở ngồi chờ, tất cả đều trừng lớn mắt gắt gao nhìn thẳng vào mấy khóm dược thảo vẫn mong manh như trước kia.

Không bao lâu, chỉ thấy trong đó một gốc cây cành lá cực lực giãn ra, đột nhiên tăng vọt gần hơn gấp đôi, nguyên bản rõ ràng là màu tím mảnh khảnh liền biến đổi với tốc độ có thể nhìn thấy phiến lá rậm rạp che kín, mơ hồ thản nhiên còn có vầng sáng, cơ hồ khắp lá cây đều nhuộm thành màu tím sáng ngời.

Mà hệ rễ phiến lá gắt gao bao vây, cây tiểu châu nhỏ bằng ngón tay út kia cũng dần dần rõ ràng hơn, hạt châu bắt đầu phập phồng hô hấp, giống như là có sinh mệnh vậy.


Đang phập phồng, lúc này màu tím càng rõ ràng dần dần hấp thu vào, theo phiến là bắt đầu nở ra, màu phiến lá từ xanh nhạt chuyển sang nâu thẫm, tiểu châu bắt đầu trướng lớn hơn, nguyên lai ánh sáng màu hồng bắt đầu trở nên đậm hơn, hồng quang dần dần loá mắt.

Đừng giữa mọi người, Đỗ lão thái y đứng đầu để lấy dược, vươn một bàn tay tập trung tinh thần đợi thời cơ tốt nhất để ngắt, ngón tay già nua vì kích động mà hơi hơi phát run.

Đợi cho hệ rễ cũng hoàn toàn chuyển màu đậm hơn, màu tím rõ ràng bị rút hết trong nháy mắt, Đỗ thái y đột nhiên hét lớn một tiếng, ra tay nhanh như điện đem gốc “Độc Long Châu” ngắt đến tận gốc.

Lại nhìn “Độc Long Châu” kia, nguyên lai lá rất mảnh, phiến lá non mềm đã hoàn toàn thành màu thâm, nguyên bản những nơi rõ ràng cũng thành những vết rạn nhợt nhạt, trở nên dẻo cứng, sờ lên thập phần thô ráp. Mà tiểu châu kia nằm ngay giữa, đã lớn giống như nắm tay trẻ con, hồng quang diễm diễm, giống như một khối hồng ngọc thượng đẳng.

Đỗ thái y xem như của báu cầm gốc Độc Long Châu kia cho vào một hộp ngọc đã chuẩn bị trước đó, Nhậm Cực càm lấy mở ra liếc mắt một cái mới hỏi tiếp: “Cái này được rồi sao? Một gốc cây cũng đủ dùng?“

Đỗ thái y liên tục gật đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đủ rồi a, thuốc này một gốc cây liền có thể có hiệu quả kì diệu, dùng nhiều ngược lại tai hại vô ích.“

“Thật không? Vậy thì tốt, ngày mai bắt đầu chuẩn bị bắt tay vào chữa thương.“

Đỗ thái y còn chưa đáp lời, Việt Ninh đã đoạt lời nói: “Hoàng Thượng, thần có một lời.“

“Hoàng Thượng, chúng ta ra cung đã hơn ba tháng, hồi cung cũng phải ba tháng, vậy đi một lúc đã là nửa năm, tục ngữ nói ‘Quốc bất khả nhất nhật vô quân’, Hoàng Thượng cũng đã rời cung nửa năm, trong triều e rằng không ổn.”

‘Quốc bất khả nhất nhật vô quân’: nước không thể một ngày không có vua.


Nhậm Cực rõ ràng không vui: “Việt Ninh, trẫm không nhớ rõ trẫm an bài ngươi làm Ngự Sử đại phu, tại sao giờ lại nói câu này.“

“Thần……“

“Trẫm ý đã quyết, không cần nhiều lời, trẫm mất nhiều công phu như vậy đưa người đến đây là để trị thương ở tại đây, bằng không trẫm mang đến đây làm gì?!“

“‘Quốc bất khả nhất nhật vô quân’ là đúng, nhưng trẫm không nhớ rõ khi nào lại biến thành ‘Triều bất khả nhất nhật vô quân’. Việt Ninh, trẫm chân còn đạp trên lãnh thổ Khải Lương, chẳng lẽ không phải đứng trong nước sao? Vậy đám quan to hiển vinh kia trẫm dưỡng để làm gì, nếu không có trẫm bọn họ cái gì cũng làm không được, không bằng sớm quy điền!”

quy điền: về mần ruộng.

Tất cả mọi người bị cơn giận của hắn làm cho khiếp sợ, đều quỳ xuống, Việt Ninh lẩm bẩm một câu: “Thần vượt khuôn phép, thần biết tội.” Liền quỳ gối một bên im miệng không dám nhắc lại.

Nhậm Cực phất tay áo rời đi trước, lưu lại một đám người đang quỳ trên mặt đất, mọi người lập tức không dám tự tiện đứng dậy, chỉ có Đỗ thái y bất chấp tất cả, cầm “Độc Long Châu” vội vội vàng vàng chạy trở về để chuẩn bị ngày mai chữa thương.

Khi Nhậm Cực trở về thì Mạc Kỉ Hàn đang ngủ rất ngon, sau khi lên núi thể lực hồi phục phối hợp với phương pháp chữa thương, Đỗ thái y trong ẩm thực mọi thứ đều bỏ thêm một chút dược liệu, giúp y khôi phục.

Nhẹ nhàng duỗi ngón tay, Mạc Kỉ Hàn đang ngủ trầm rốt cục cũng đem mày đang nhíu chặt giãn ra, biểu tình an bình, Nhậm Cực yên lặng nhìn một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Hoang phế chính sự gần nửa năm, trẫm e rằng đã là một vị hôn quân không hơn không kém.“


hôn quân: vị vua ngu đần, kém cỏi.

Hôm sau Mạc Kỉ Hàn tỉnh lại, chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, trợn mắt nhìn đúng là thân thể được đặt trong một mộc dũng tràn đầy dược liệu, Đỗ thái y thấy y tỉnh lại, đi sát lại để một ít dược liệu cuối cùng vào trong dũng rồi nói: “Mạc tướng quân, dược đều nên tìm cũng đã có đủ, lão hủ đây liền giúp ngươi chữa thương.“

“Thế nhưng đả thông kiến tạo kinh mạch toàn thân cũng rất hung hiểm, mà tâm mạch của ngươi vừa mới bị thương nặng nhất, điều trị sẽ càng thống khổ hơn so với người thường, nếu cảm thấy đau đớn khó nhịn, cứ việc kêu lên không sao cả.“

Mạc Kỉ Hàn còn chưa kịp nói chuyện, cửa liền bị một người đẩy ra: “Có thể bắt đầu rồi.“

Ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là Nhậm Cực, hôm nay hắn bỏ đi trường sam đổi thành một bộ võ thuật ôm sát người, càng tỏ ra vẻ cao lớn, mặt mày khí khái bức người, khí chất đế vương tự nhiên vốn có.

Đỗ thái y thấy hắn đến, thi lễ xong nói: “Cựu thần cũng đã chuẩn bị tốt.” Lại quay đầu giải thích với Mạc Kỉ Hàn: “Bởi vì Mạc tướng quân tâm mạch của ngươi quá yếu, lại không thể tự thân sử dụng nội lực, phải nhờ nội gia cao thủ đi trước bảo vệ lão hủ mới có thể châm cứu đả thông kinh mạch.“

Nhậm Cực ngay khi ông ta đang giải thích cho Mạc Kỉ Hàn đã xếp bằng ngồi phía sau, hai tay duỗi ra đặt trên mộc dũng, nói: “Bắt đầu.” Nội lực liền cuồn cuộn không ngừng cách dược dục dũng mãnh tiến vào người y.

Không bao lâu, trên đỉnh đầu hai người toát ra sương trắng nhè nhẹ, Đỗ thái y mở to hai mắt cẩn thận tính toàn sự lưu chuyển của nội lực, sau hai chu thiên mới dùng kim châm đâm chuẩn xác vào nơi kinh mạch của Mạc Kỉ Hàn giao nhau.

Đau đớn vô cùng bén nhọn lập tức từ nơi đó lan ra, cho dù là ngâm mình trong dục dũng ấm áp, mồ hôi lạnh vẫn theo thái dương tích tụ rơi xuống, đôi môi cắn đến xuất huyết mới miễn cưỡng ngừng kêu rên ra tiếng.

Cùng lúc đó, nội lực nơi hậu tâm đồng thời tăng lên, hai nơi cùng công kích vào chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh chợt nóng, trong kinh mạch như có trùng cắn phá, khó chịu cực kỳ, thân thể không thể khống chế mà bắt đầu run rẩy.

Ngay sau đó là châm thứ hai, một châm đi xuống, châm trước đó đã rơi vào nơi nội lực của Nhậm Cực giải khai sự đình trệ, giống như mở ra một chỗ hổng, càng ngày càng có nhiều nội lực bắt đầu tại nơi khi tụ tập quay về, cùng đợi đợt đột phá tiếp theo.

Như vậy từng châm từng châm đâm giải khai những kinh mạch tích tụ máu, Mạc Kỉ Hàn trước đó còn cân nhắc để Đỗ thái y có thể hạ châm, đến sau thì, đã hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, trong đầu hỗn loạn chỉ có nội lực ở trong cơ thể càng ngày càng lớn mạnh cùng sự đau đớn càng lúc càng nặng hơn, liền ngay cả hô ra tiếng cũng đã không thể, y cũng không còn nhớ rõ.


Mà Đỗ thái y cùng Nhậm Cực từ lâu là đầu đầy đổ mồ hôi, đợi đến khi châm kim cuối cùng, hai người đều đã giống như từ trong đầm nước bước ra, toàn thân cao thấp không có chỗ nào là không ướt.

Mạc Kỉ Hàn đã không biết ngất từ khi nào, sau khi Nhậm Cực thu hồi công lực mới miễn cưỡng dùng sức đem y ôm từ trong dục dũng đã lạnh kia ra phủ thêm quần áo, không còn khí lực để nói chuyện.

Đỗ thái y bất chấp lâu mồ hôi, nói: “Cựu thần gọi bọn hắn tiến vào thu thập, Hoàng Thượng ngài phải nhớ hôm nay không thể vận động mạnh, nhất định phải tĩnh dưỡng điều tức, ba ngày sau, mới phải tiếp tục.“

Nhậm Cực mệt mỏi đích khoát tay: “Trẫm muốn nghỉ ngơi, ngươi gọi bọn hắn chuẩn bị thêm hai bộ quần áo cùng nhiều chậu than đưa vào, thu thập và vân vân gì đó để nói sau.“

Đỗ thái y lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài, cửa đang có Việt Ninh trông coi, đồ đạc này nọ cũng nhanh chóng đưa ra ngoài, Nhậm Cực nghỉ ngơi một lát, thay đồ mới cho hai người, lúc này mới ngã đầu an tâm ngủ.

Vừa cảm giác tỉnh lại thì mặt trời cũng đã ngã về tây, tuy rằng tứ chi vẫn còn vô lực, tinh thần lại tốt rất nhiều. Nghiêng người nhìn Mạc Kỉ Hàn đang nằm bên cạnh vẫn chưa tỉnh, tuy rằng hai gò má vẫn là còn tái nhợt, khí sắc lại tốt hơn nhiều, hô hấp vững vàng. Đưa tay thăm dò, có một dòng nội lực hơi hơi lưu chuyển, mặc dù rất yếu, thật khiến người ta yên tâm không ít.

Nhìn thấy như vậy, khoảnh khắc vốn tính rời đi tiêu tán, Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy nhìn vẻ mặt bình tĩnh ngủ của y thế nhưng cũng một chuyện phi thường tốt.

Nhìn thấy nhìn thấy, liền nhịn không được tay xẹt qua mi phong kiên nghị, ánh mắt bình thường trang mãn ngạo khí cùng quật cường đã bị mí mắt che khuất, lông mi nhếch lên một độ cung mềm mại. Sau đó là cái mũi thẳng, cùng theo đó là đôi môi mở ra lại vạn phần hấp dẫn nhân, khuôn mặt vốn xanh trắng nhan giờ lại điểm thêm một chút hồng, tầm mắt hắn chặt chẽ bắt lấy.

Cúi người xuống càng lúc càng gần, lại ở khoảnh khắc cuối cùng buông ra, Nhậm Cực nhìn chằm chằm hai cánh môi thật lâu, rốt cục buông tha, thầm than nói: thôi thôi, không cần phải vội.

Mạc Kỉ Hàn không biết chính mình ngủ bao lâu, sau đó liền bị từng trận đau đớn của kinh mạch làm cho tỉnh lại, tuy rằng so với lúc châm cứu đã giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn đau đớn khó nhịn.

Đau đớn cũng không có thể khiến thần trí thanh tỉnh hơn, đần độn mở mắt ra, nhìn thấy chính là hé ra một khuôn mặt có chút mơ hồ, tựa hồ đang cười cười với y, sau đó hỏi: “Tỉnh?“


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.