Đọc truyện Thâm Cung Tù – Quyển 1 – Chương 46
Trịnh Hải vừa mới từ tay Việt Ninh tiếp nhận tuyến báo, những nơi Nhậm Cực thường lui tới đều đi qua một lần lại không phát hiện thấy bóng người, Thiên điện ông cũng tìm vài lần, vẫn không thấy tung tích, hỏi ám vệ nhưng cùng cũng không biết ở đâu, lập tức cảm thấy kinh hoàng bất an, kéo Việt Ninh quay trở về, triệu tập tất cả ám vệ phân phó lục soát từng viện từng điện một, cuối cùng phát hiện Nhậm Cực nguyên lai là ở trong Thái Y viện.
Nhận được tin tức, Trịnh Hải kéo Việt Ninh vừa chạy tới Thái Y viện vừa thở dài: thật không nghĩ tới, Hoàng Thượng ngay cả Thái Y viện cũng đích thân tới, xem ra lần này e rằng có chuyện không ổn.
Khi Trịnh Hải đuổi tới Thái Y viện, Nhậm Cực đang đứng ở Thái Y viện còn đang trong dược khố thật to, Đỗ thái y đang đứng bên cạnh hắn, cùng một vị quản lý khác của Thái Y viện cầm trên tay mấy vị dược thảo đang thảo luận.
dược khố: kho dược.
Trịnh Hải thấy Nhậm Cực nghe chuyên chú, do dự một hồi thử thăm dò nói: “Hoàng Thượng, Việt thống lĩnh có việc bẩm báo.“
Ai ngờ hai chữ “Hoàng Thượng” vừa nói ra, những chữ còn lại còn chưa kịp nói liền bị Nhậm Cực vung tay hoàng bào nên đành ngậm nguồi nuốt vào trong bụng: “Trẫm có việc, chờ đi.“
Tiếp theo Nhậm Cực quay đầu tiếp tục hỏi: “Ngươi nói trong dược khố của trẫm lại có thể không có ‘Độc Long Châu’ gì đó hay sao?“
Đỗ thái y vuốt râu: “Tiết đại nhân nắm giữ thu chi các loại dược liệu trong dược khố, nếu ông ta nói không có, vậy khẳng định là không có. ‘Độc Long Châu’ này vốn là loại dược liệu cực hiếm trong các loại dược liệu, không dễ mọc, chờ ra quả để hái cũng rất lâu, chưa kể còn đòi hỏi khí hậu, còn thời gian sớm một khắc trễ một khắc cũng không được, thiên kim nan cầu.“
thiên kim nan cầu: nghìn vàng cũng khó mua được.
Tiết đại nhân liên tục gật đầu, nói: “Hơn nữa việc bảo tồn ‘Độc Long Châu’ cũng phải đặc biệt chú ý, nếu có một chút sai lầm dù chỉ nhỏ thôi, dược tính cũng sẽ mất hết, khi đó chỉ là một gốc cây dại bình thường mà thôi. Cựu thần ở dược khố hơn bốn mươi năm, cũng chỉ có thể may mắn gặp một gốc cây, là được thánh tổ Đức Võ tiên hoàng sử dụng để kéo dài tuổi thọ cho Phượng Trang thái hậu trước kia.“
“Ngươi nói là hoàng gia gia của trẫm dùng cây dược này cho hoàng nãi nãi của trẫm sao?”
hoàng gia gia là ông nội của vua, hoàng nãi nãi là bà nội của vua.
Tiết đại nhân nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thật ra là, chuyện của ba mươi lăm năm trước.“
“Vậy sao trẫm chưa hề nhìn thấy mặt hoàng nãi nãi? Trẫm nhớ rõ khi trẫm sinh ra, nàng hình như đã qua đời bốn năm.“
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, trước đây Phượng Trang thái hậu lúc ấy bởi vì tâm quyện lại nên thương tổn rất lớn đến tâm mạch, hơi thở mong manh thổ huyết không ngừng, năm đó khi thổ huyết quá nhiều ai gâp cũng sở hãi lo lắng, mà một gốc cây ‘Độc Long Châu’ kia kéo dài thêm khoảng mười năm dương thọ, làm cho nàng có thể khôi phục giống người thường, tuy rằng không phải tiên đan, nhưng linh dược của nó cũng có thể coi như tiên đan.“
Đỗ thái y thở dài một hơi: “‘Độc Long Châu’ này chu kỳ trồng phải năm mươi năm, năm đó nhập vào cung là bốn mươi bảy năm trước. Ai, xem ra…“
Câu nói kế tiếp đã bị Nhậm Cực cắt ngang: “Các ngươi, nói trẫm rõ về ‘Độc Long Châu’.“
Hai người tuân chỉ, giải thích tường tận “Độc Long Châu” một lần nữa, Nhậm Cực nghe xong mày nhăn lại: “Phiền toái như vậy sao?“
Đỗ thái y nghe ngữ khí của hắn bất thường, trực giác việc này có thể không thành, nhưng tạm thời cũng không biết làm sao, chỉ có thể nói: “Cho nên dược liệu này mới hiếm có, quý giá như vàng, ngoài ra còn có hiệu quả trị thương phi thường đó chính là nguyên nhân chính.“
Nhậm Cực không yên lòng “Ân” một tiếng sau cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm những dươ6c liệu trên tay Đỗ thái y đến xuất thần, Việt Ninh ở bên cạnh không thể chờ thêm nữa, nhẹ nhàng kéo tay áoTrịnh Hải.
Trịnh Hải biết hắn đang thúc giục, nhưng nhìn bộ dạng của Nhậm Cực lại không dám tùy tiện quấy rầy, đành lắc đầy mặt đầy khó xử. Hai người lén lút như thế một lúc sau, ngay cả Trịnh Hải cũng không thể chờ được nữa, lại bị Việt Ninh thúc giục mãi, đành phải lớn gan ho nhẹ một tiếng nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, Việt thống lĩnh có việc bẩm báo.“
Nói xong một lúc thấyNhậm Cực không hề phản ứng, rơi vào đường cùng càng cất cao giọng một chút: “Hoàng Thượng, Việt thống lĩnh có việc khải tấu.“
Suy nghĩ của Nhậm Cực bị cắt ngang, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Các ngươi sao lại đến đây?“
Trịnh Hải cùng Việt Ninh nhìn nhau liếc mắt một cái, Trịnh Hải cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, nô tài cùng Việt tướng quân đã muốn hậu gần một canh giờ.“
Nhậm Cực chọn chọn mi, trên mặt xẹt qua chấn động nhỏ lại khôi phục rất nhanh thành khuôn mặt không biểu cảm: “Có chuyện gì cần bẩm báo?“
Việt Ninh tiến lên trước một bước quỳ tấu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là bộ hạ của thần trong lúc vô ý phát hiện ra, mấy phi tử trong hậu cung có những hành động khác thường.“
“Ngươi là đám nữ nhân kia?“
Việt Ninh biểu tình có chút xấu hổ, cúi người nói: “Thần vượt phép tắc, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.“
“Giáng tội? Các ngươi chẳng lẽ còn dám làm chuyện gì nữa sao? Bẩm báo cho trẫm.“
“Dạ bẩm Hoàng Thượng, sự tình là như vậy, vào mấy buổi tối trước đây, Tần Trung phát hiện có người nửa đêm từ trong ‘Phong Ỷ cung’ đi ra, toàn thân che kín không thấy rõ mặt, nhưng theo dáng đi thân hình thì là một nữ nhân, lúc ấy cảm thấy khác thường, cho nên đi theo, phát hiện nàng đi qua mấy con đường mòn bí mật ít người để ý, nhắm thẳng hướng ‘Vị Hy cung’.“
“Ngươi nói ‘Phong Ỷ cung’? Trẫm nhớ không lầm, thì có lẽ là tẩm cung của Đổng Trinh phi.“
“Dạ, đúng là của Đổng Trinh phi. Bộ dạng của nữ nhân kia sau khi hồi cung Tần Trung cũng thấy qua, là thị nữ bên cạnh Đổng Trinh phi Nhược Anh.“
“Thật không? Hơn nửa đêm chạy tới lãnh cung, muốn đi gặp người nào sao.“
“Hoàng Thượng thánh minh, quả thật là đi gặp người. Thế nhưng lúc ấy Tần Trung chỉ có một mình, cho nên lựa chọn theo dõi Nhược Anh, bất quá hắn nhớ rất rõ hình dáng cùng cử chỉ giọng nói của tên còn lại, trải qua mấy ngày điều tra, phát hiện đó là một tiểu cung giam mới tiến cung, trước mắt đang là người hầu bên cạnh Hạ Chiêu Nghi.“
“Đổng Trinh phi? Hạ Chiêu Nghi?” Nhậm Cực khinh thường hừ một tiếng, “Thì ra là thế, ta còn nghĩ nữa nhân kia có chút khác biệt, xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều. Nàng chỉ có công phu cố làm ra vẻ, xem ra luyện tập không tồi.“
Lời nói này Việt Ninh nghe không hiểu, Trịnh Hải trong lòng biết rõ ràng, gần nhất Nhậm Cực sủng hạnh nhất chính là Đổng Trinh phi, những lời này hiển nhiên nói về nàng, xem ra, vị này là bản thân mình xem trọng có thể làm hoàng hậu lại không may mắn, chỉ e rằng Hạ Chiêu Nghi cũng không đi đến đâu, bản thân mình cũng nên đổi đối tượng nịnh bợ thôi.
(Bác ah`!!! Sao mà khổ thân chọn chi cho mất công, người trước mắt kia a…-!!!)
Nghĩ đến đây, Trịnh Hải đem hậu cung tất cả các phi tần điểm qua một lần, lập tức buồn rầu hơn, bây giờ Hoàng Thượng xem ra cũng không có hứng thú đặc biệt đối với nữa nhân nào cả, vậy hoàng hậu tương lai nên chọn ai đây?
Vừa nghĩ vừa nhịn không được lén lén nhìn trộm Nhậm Cực, chỉ thấy lúc này Hoàng Thượng vẫn mang vẻ mặt không để ý xung quanh, nhưng mà trên tay vẫn gắt gao nắm vài cọng dược thảo kia.
Trịnh Hải nhìn chằm chằm tay Nhậm Cực, đột nhiên một khả năng xuất hiện, nếu mọi chuyện phát triển chính xác như những gì ông ta nghĩ, thì kết cục sẽ thế nào đây?
Việt Ninh chỉ quan tâm, thấy Nhậm Cực không nói lời nào, liền nói tiếp: “Hoàng Thượng, Tần Trung báo cho ta xong ta đã ra lệnh theo dõi Đổng Trinh phi cùng Hạ Chiêu Nghi, hiện tại muốn đem cung nữ cùng cung giam kia bắt lại rồi hỏi rõ sự tình hay không?“
Nhậm Cực tùy ý xua tay, thay đổi biểu tình rất hưng trí: “Không cần, gẩn đây trong cung không có gì thú vị, khó có người muốn gây náo động, dù sao đây cũng là muốn cho trẫm xem, trẫm nếu không xem khung cảnh náo nhiệt này chẳng phải phụ lòng các nàng sao, không cần làm gì cả, chờ xem kịch vui mới thú vị.“
Lại nói tiếp: “Còn có chuyện gì sao? Không có liền lui ra đi, trẫm còn có chút việc.“
Việt Ninh Trịnh Hải đang định lui ra, bỗng nghe Nhậm Cực nói: “A, Việt Ninh, ngươi trước tiên hãy lưu lại.“
Việt Ninh liền đứng chờ đợi mệnh, Nhậm Cực lại nhìn chằm chằm dược thảo trong tay đến ngẩn người ra sau đó lại phất tay: “Bây giờ nói cũng vô dụng, ngươi trước tiên lui ra, có việc trẫm sẽ truyền ngươi.“
Việt Ninh đầu đầy mờ mịt, cáo lui sau đó liền rời đi, thấy Trịnh Hải đang đứng hầu ngoài dược khố, liền lôi kéo ông ta bước qua bên cạnh vài bước lúc này mới nhỏ giọng nói: “Trịnh công công, Hoàng Thượng hôm nay có gì đó bất thường?“
Trịnh công công cũng thấp giọng hài hước nói: “Việt thống lĩnh, ngươi đường đường là tổng lĩnh ám vệ, Hoàng Thượng bất thường tới hôm nay ngươi mới phát hiện sao? Vậy thì thật thất trách.“
Việt Ninh đầu tiên là cả kinh: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng gần đây vẫn bất thường như vậy?” Gặp Trịnh Hải vẻ mặt khó lường lại lập tức giật mình, “Ý của ngươi là…“
Trịnh Hải chỉ lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng rực kia nói: “Ý gì cũng không có. Việt Ninh, Thời tiết nóng bực? Thời tiết này có thay đổi hay không, là do đa tâm mà thôi.“
Việt Ninh ôm quyền: “Trịnh công công nói phải, Việt Ninh thụ giáo.“
Trong dược khố, Đỗ thái y cùng Tiết đại nhân vẫn đứng bên cạnh Nhậm Cực, từ khi Trịnh công công cùng Việt thống lĩnh lui ra, biểu tình Hoàng Thượng trở nên âm tình bất định. Tiết đại nhân không rõ nội tình, chỉ sợ Hoàng Thượng trách cứ hắn thất trách, nhưng dược khố trong cung không có “Độc Long Châu”, cho nên đứng bên cạnh không dám thở mạnh, lại càng không dám nhiều lời.
Mà Đỗ thái y biết hắn chỉ vì “Độc Long Châu” mà phiền não, đây là mấu chốt để cứu Mạc Kỉ Hàn, có thể biết được Mạc tướng quân kia chiếm phần nào trong lòng Hoàng Thượng, nếu y không thể có “Độc Long Châu”, Nhậm Cực không muốn hao nhân lực vật lực đi hái về, vậy thì kiếp này y muốn khôi phục như cũ là hoàn toàn vô vọng.
Đỗ thái y rất khẩn trương, muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại không kiếm được lời nào để mở miệng, cuối cùng vẫn chỉ có thể yên lặng đứng một chỗ nhìn thấy Nhậm Cực rời đi, tâm thở dài: Mạc nha đầu, lão phu tận lực hết sức rồi, thành hay bại chỉ có thể trông vào tâm tính Hoàng Thượng mà thôi.
Trịnh Hải thấy Nhậm Cực đi ra nhanh chóng đuổi theo, quả nhiên đi theo thì hắn lại đứng trước Thiên điện, Trịnh Hải cúi thân mình che đi biểu tình, trong lòng đã tính toán phải nói thế nào với vị Mạc tướng quân kia.
Ông đã sống hơn nửa đời người, chuyện như vậy cũng là mới gặp lần đầu, lấy lòng nữ nhân hậu cung đối với ông thì quá dễ, nhưng cần phải lấy lòng một “Nam nhân hậu cung”, hơn nữa lại là nam nhân kiên cường vững chắc trữ chiết không loan, cũng kiện phải thật to lo lắng tư chuyện tình, cũng cực không có nắm chắc, một cái không tốt lộng xảo thành chuyên, chỉ sợ hắn đích yên vui lúc tuổi già sẽ huyễn thành bọt nước.
trữ chiết không loan: thà bị đánh bị giết chứ không chịu cúi người khom lưng.
Trịnh Hải trong lòng đang thiên hồi bách chuyển, không nghĩ Nhậm Cực đột nhiên kéo ông đến trước mặt: “Trịnh Hải, ngươi có thể từng thấy trẫm vì nữ nhân nào mà không làm được chuyện gì chưa?“
Trịnh Hải bị dọa không ít, nhìn Nhậm Cực biểu tình vặn vẹo dữ tợn, tài ăn nói khéo léo rèn luyện trong vài thập niên nhất thời không cánh mà bay, nói lắp bắp: “Cái này… này lão nô không… chưa từng thấy…“
Nhậm Cực đem ông buông ra, bước đi thong thả vài bước: “Thế nhưng, trẫm của cải giàu có khắp nơi, muốn cái gì mà không được, vì một nam nhân mà hao tổn tâm trí?!“
Trịnh Hải thấy dược thảo trong tay hắn cũng thuận tay ném đi, không khỏi bắt đầu mơ hồ: chẳng lẽ nói, Hoàng Thượng cũng không giống như mình đã nghĩ sao? Vậy chỗ dựa vững chắc từ nay về sao nên kiếm chỗ nào?
Nhậm Cực đã cất bước đi ra ngoài: “Y dựa vào cái gì chứ? Y đáng giá cái gì chứ?!“
Trịnh Hải vừa mới chuẩn bị đuổi kịp, Nhậm Cực rồi ngừng bước chân, quay đầu lại trừng mắt hung tợn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt của điện: “Cũng được, trẫm sẽ nhìn xem ngươi có đang giá hay không!“