Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 15: Trảo bộ


Đọc truyện Thâm Cung Tù – Quyển 1 – Chương 15: Trảo bộ

Trảo bộ

Chạng vạng ngày hôm sau, Từ Tử Câm tới rất đúng hẹn, lần này hắn không đi đến một mình, mà dẫn theo một chiếc xe ngựa mang theo hai thuộc hạ, như thường lệ cúng chút tiền dầu, sau đó quỳ lạy phật rồi mới hỏi thăm vị tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia): “Ta có một vị bằng hữu họ Nguyễn đang ở nhờ trong chùa, không biết hiện đang ở gian nào, xin làm phiền tiểu sư phụ dẫn đường?”

Tiểu sa di đáp lễ: “Thí chủ đợi một chút, ta đi thỉnh vị sư huynh phụ trách tiếp khách đến để dẫn đường cho ngươi.”

Không bao lâu, tiểu sa di liền dẫn theo một vị hòa thượng lớn hơn hắn một chút đi đến, vị hòa thượng kia hỏi rõ hình dáng người mà bọn hắn muốn tìm, sau đó dẫn bọn hắn ra hậu điện, vừa đi vừa nói: “Vị thí chủ kia nói muốn thanh tĩnh, vì thế liền an bài y ở cách xa nơi các phòng khách…” nói xong chỉ chỉ phía trước: “Đang ở trong này, nơi có tấm biển khắc chữ ‘Na Lam’.”

Từ Tử Câm tạ ơn xong mang hai thuộc hạ tiến đến gõ cửa, bên trong truyền đến một trận ho khan, chỉ chốc lát sau cửa mở ra, Mạc Kỉ Hàn dẫn bọn họ vào trong.

Từ Tử Câm thấy thần sắc y có vẻ mỏi mệt, nói: “Kỉ Hàn, ngươi vừa mới ho khan, có phải thân thể đang bệnh hay không? Có cần ta thỉnh một vị thầy thuốc đến xem, ngươi nghỉ ngơi vài ngày, chờ đến khi nào khỏe hãy đi?”

Mạc Kỉ Hàn không muốn chờ thêm nữa, sợ nếu thời gian kéo dài ra thì sẽ xảy ra biến cố, lắc đầu nói: “Không có gì, đã tốt hơn trước nhiều rồi, đêm nay phải đi, ta không muốn chờ nữa.”

Vẻ mặt Từ Tử Câm khẽ đổi, lập tức khôi phục: “Cũng tốt.” Xoay đầu nói với người phái sau: “Ngươi lại đây, đổi quần áo với y, ở trong này vài ngày rồi hãy hồi phủ, nhớ kỹ, đừng cho mọi người nhận ra.”

Người nọ đi đến vài bước, khom người nói: “Để tiểu nhân giúp.” Liền đem quần áo hạ nhân trên người xuống đưa ra, sau đó nhận quần áo của Mạc Kỉ Hàn mặc vào, xong xoay người thối lui sang một bên.

Từ Tử Câm thừa lúc Mạc Kỉ Hàn đang thay quần áo nói: “Ngày thường ta đều cấp nàng một vài thứ, vài món đồ không nhiều lắm, đa phần lúc đó ta đều đi một mình, nhưng thỉnh thoảng cũng có mang một chút đồ nặng, thì sẽ mang theo hai người, hôm nay ta có chuẩn bị một chút vải vóc giả trang trong rương, một hồi ngươi đi theo ta nâng thùng này đi vào đó, sẽ vào thành công.”

Mạc Kỉ Hàn vừa thay quần áo vừa nghe, đợi cho hắn nói xong mới nói: “Mấy năm này đều như thế sao? Gây cho người không ít phiền toái rồi.”

Từ Tử Câm khoát tay: “Nói cái gì vậy chứ, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.” Khi nói chuyện đầu hắn lại càng thấp xuống, hận ý trong mắt gần như che dấu không được.


Cũng đúng, từ nhỏ đã cũng nhau lớn lên, nhưng tại sao mọi chuyện y đều có! Khi còn đọc sách, mỗi ngày y đều đùa giỡn ồn ào, còn mình lại vùi đầu khổ đọc, kết quả mỗi kì thi lại luôn luôn thấp hơn y một bậc, huống chi y còn phải luyện công, mà bản thân mình, toàn tâm toàn ý vào sách vở, vậy thì tại sao vẫn thua y?

Sau khi lớn lên, tâm tính thiếu niên lần đầu tiên rung động, phát giác bản thân mình là thích ngắm Khinh Thường, thế nhưng Khinh Thường chưa bao giờ nhìn qua hắn, một lòng một dạ đều đặt trên người Mạc Kỉ Hàn.

Phụ thân Mạc Kỉ Hàn qua đời, y thay chức vị phụ thân mà nhập ngũ, lại bởi vì chiến sự mà đi đến tận biên quan, hắn liền nhân cơ hội này hỏi han ân cần Khinh Thường, mong nàng hồi tâm chuyển ý, lại hoàn toàn uổng công.

Đợi đến lúc ngay cả mẫu thân Mạc Kỉ Hàn cũng qua đời, Nguyễn gia bày tỏ ý nguyện muốn hủy bỏ hôn ước, khi đó hắn đã cao hứng biết bao nhiêu, nghĩ đến bản thân mình cuối cùng còn hi vọng, ai ngờ Khinh Thường lại quả quyết cự tuyệt, thậm chí ngay cả bái đường cũng không bái mà tiến vào Mạc gia, chính thức trở thành Mạc phu nhân, chuyện đả kích như vậy làm cho hắn gần như nổi điên.

Hắn hận Khinh Thường tuyệt tình, lại càng hận Mạc Kỉ Hàn, y có bản lĩnh gì có thể làm cho Khinh Thường tuyệt tình như vậy đáp lại tấm lòng của hắn? Trong vài năm đó ngoại trừ các dòng thư ra thì ngay cả gương mặt cũng không thấy, y làm tướng quân thì sao chứ, hắn đường đường cũng là Binh Bộ Thị Lang ba phẩm! Thế mà bản thân liên tục trông nom Khinh Thường vẫn không đổi được một cái nhìn của nàng, thì kêu hắn làm sao có thể cam tâm?!

(Chà!!! Số ngươi lận đận vậy sao???? Hàn ca bản lĩnh thế nên ngươi không đấu lại đâu…

Hum`… người con gái thích Hàn ca lại là người kiên cường như thế a….. Khinh Thường muôn năm!!!….

Còn người con trai thích Hàn ca nha….ngươi nghe là hết hồn lun….khakhakha…)

Ghen tị như chất độc, ở trong lòng chậm rãi phát sinh, hắn càng ngày càng không thể khống chế được ý nghĩ của bản thân, trên đời này tại sao lại có Mạc Kỉ Hàn? Nếu không có y, hắn sẽ khoái hoạt hơn rất nhiều.

(.!)

Thế nhưng hắn không thể ngờ được, Mạc Kỉ Hàn đại thắng, dùng kế diệt mười vạn quân Khải Lương, cả nước đều hân hoan, Khinh Thường ngày ngày đều tươi cười (^.^), nụ cười kia lại đem hắn đánh nhốt đánh vào tận địa ngục.


Ngay lúc hắn cảm thấy sống không bằng chết, hắn vạn lần cũng không ngờ, đại thắng này, thế nhưng lại chính là cơ hội tốt nhất làm cho Mạc Kỉ Hàn biến mất, mà cơ hội này, thật sự rơi xuống người hắn.

Ngày ấy hắn đang trên đường hồi phủ, tiếng khen ngợi trong triều làm cho đầu hắn đau như muốn nứt ra, sau khi hồi phủ uống không ít rượu liền nặng nề ngủ, nửa đêm chuyển tỉnh, phát hiện trong phòng có một người đang ngồi.

Người nọ ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ dung mạo, chỉ cười hỏi hắn có muốn được đền bù những mong muốn không, nếu muốn, thì người nọ sẽ giúp đỡ một phen, chúc hắn sớm ngày thành công.

Hắn không cự tuyệt, nhưng còn có chút do dự, người nọ lại nói: “Từ thị lang cũng không cần lo lắng, chủ từ nhà ta đối với Mạc Kỉ Hàn chỉ có mối hận thấu xương, muốn tự tay mình giết chết hắn. Hơn nữa, hiện giờ Phù Ly ngươi đang đại thắng, sắp tới sẽ bức lui Khải Lương, thì vai trò của Mạc tướng quân, lúc đó sẽ không còn trọng yếu nữa.”

Hắn lập tức không hề do dự, hỏi: “Vậy ta nên làm gì?”

Giọng người nọ ngân vang trầm thấp, giọng nói như vang trong đầu, tựa như con sâu độc: “Rất đơn giản, kỳ thật ngươi giúp ta thì ngươi cũng đang giúp chính ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết những thói quen hằng ngày của Mạc tướng quân nói chung là khác với bình thường, có cái gì… khác hẳn với người bình thường không?”

Vấn đề này thế nhưng thật ra đối với hắn lại khó khăn, Mạc Kỉ Hàn trừ lúc còn nhỏ thì vui đùa ầm ĩ nghịch ngợm một trận, cuộc sống thói quen luôn luôn theo quy luật, huống chi y bây giờ đang ở trong quân doanh, quản chế lại càng nghiêm, như vậy thì còn có gì có thể khác với người thường?

Nhưng hắn không muốn buông cơ hội này, đem tất cả những chi tiết khi hai người còn ở chung nhất nhất nhớ lại, đột nhiên nhớ đến —— Khinh Thường! Đúng rồi là Khinh Thường, bởi vì Mạc Kỉ Hàn cũng rất coi trọng nàng, hai người mỗi tháng đều có thư từ qua lại, thời gian cố định là mồng năm, bởi vì đó là ngày cố định thư được truyền đến, cho nên chỉ cần tới ngày này, nếu như không có chiến sự Mạc Kỉ Hàn sẽ tự mình đi lấy.

Theo quân quy người ngoài không được xâm nhập doanh địa trong phạm vi năm dặm, nên truyền thư cũng không ngoại lệ, bởi vậy mồng năm mỗi tháng Mạc Kỉ Hàn sẽ mang theo một tiểu đội quan binh đem thư cùng một ít đồ tiếp viện tiện đường áp giải về, mà đoạn đường này, ở bên ngoài doanh trại quân Phù Ly, phòng giữ cũng không nghiêm mật lắm, quân đi áp giải cũng không nhiều, đây là nơi mai phục tốt nhất.

Việc này mặc dù là chuyện hậu cần, nhưng trong quân trại vẫn là cơ mật, nhưng đối với Từ Tử Câm đang ở trong bộ binh mà nói cũng không có gì bí mật, hắn cũng không biết rằng, chỉ cần một chuyện nhỏ này thôi, có thể giúp hắn lấy được mạng người mà hắn hận nhất!

Người nọ sau khi nghe hắn nói xong cười nói: “Vậy thì, trước tiên xin chúc mừng Từ thị lang sớm ôm mỹ nhân về.” Lời chưa dứt thân hình đã biến mất, từ đó về sau cũng không còn gặp lại nữa.


Mà buổi tối ngày hôm đó hắn cũng ngủ không được, tìm hai vò rượu một chén nối một chén, thầm muốn ngửa mặt lên trời cười to, oán khí nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể đợi đến ngày tan ra!

Đợi đến cuối tháng, hắn thật sự nhận được cấp báo từ tiền tuyến, mồng năm tháng đó Mạc Kỉ Hàn bị người ta mai phục mất tích, những người còn lại toàn bộ đều mất mạng, hiện trường sạch sẽ lưu loát không một chút manh mối, mà khi đó quân Khải Lương đã bắt đầu lui binh, không ai dám khẳng định việc này là do Khải Lương làm.

Đại tướng quân tiền tuyến mất tích, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều kinh hoảng, chỉ có hắn là cười thầm trong lòng, sau khi từ triều đình về liền khẩn cấp đến Mạc gia, nói với Khinh Thường chuyện này.

Khi Khinh Thường nghe hắn tự thuật lại biểu tình rất bình tĩnh, nhưng hắn đã làm mất đi ánh sáng trong đôi mắt nàng mà giờ đây chỉ thấy dày đặc sự đau thương, trong khoảng khắc đó, mặc dù có một chút đau lòng, nhưng niềm khoái cảm khi được trả thù lại càng lớn hơn, nữ nhân này, từ trước đến naytrong mắt không hề có hắn, nhưng từ giờ trở đi, trong mắt nàng chỉ có thể nhìn hắn mà thôi! Chỉ có một mình hắn!

Từ lúc đó hắn càng ân cần hơn, biết Khinh Thường không nói thẳng là không muốn đón hắn, cho nên hắn gần như mỗi ngày đều nhân cơ hội mang một ít đồ cần thiết đến để có thể nhìn thấy nàng, ngày lại qua ngày, sự lãnh đạm lúc ban đầu, đến mấy ngày gần đây cuối cùng cũng có chút dấu hiệu thả lỏng, hắn tất nhiên càng không thể bỏ qua, với khả năng này thì bây giờ Mạc Kỉ Hàn trong lòng nàng chỉ có thể là thứ hư vô mà thôi!

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Mạc Kỉ Hàn cũng đã thay quần áo xong xuôi, hỏi: “Tử Câm, có thể đi chưa?”

Từ Tử Câm rất nhanh thu lại biểu tình ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Sắc trời bắt đầu tối rồi, có lẽ cũng đến lúc, chúng ta đi thôi.”

Hắn đứng lên đi về cánh cửa, mắt thấy then cài cửa rớt ra, tay Mạc Kỉ Hàn đột nhiên giữ chặt lấy hắn: “Chờ một chút.”

Từ Tử Câm quay đầu lại: “Sao vậy?” Tim đập càng nhanh, không lẽ bản thân mình để lộ điểm khả nghi sao?

Mạc Kỉ Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa, giọng rất nhanh nói với hắn: “Đi mau, nơi này không thể nán lại lâu hơn nữa, nhanh chạy đi!” Nói xong đẩy người sang một bên, bản thân mình trái lại lại lao ra cửa sổ.

Từ Tử Câm kêu to, câu “Đừng chạy” bị hắn gắng gượng nuốt vào, lúc này cửa sổ đang đóng chặt đã bị người từ bên ngoài phá vỡ, vụn gỗ văng khắp nơi, trước mắt hắn hoa cả lên, đã thấy có hơn bốn Hắc y nhân đi vào trong phòng.

Một cung giam đã bán lão lúc này cũng từ cửa đi vào, phía sau còn có hai Hắc y nhân đi theo, quét qua hai người đang bị bao vây trong phòng, sau đó nói: “Mạc tướng quân, ngươi chạy đi như vầy, sẽ làm cho nô tài như chúng ta rất khó xử, hay là thỉnh cùng lão nô trở về.” Nói xong cúi khom người cung kính, chính là Trịnh công công.

(Ha`…mang cả đống Hắc y nhân đi đón….Hàn ca, anh thấy “tâm ý” của người ta chưa????)

Từ Tử Câm có chút kinh hãi, mở miệng nói: “Các ngươi……”


Lời mới nói ra, Hắc y nhân đứng gần hắn nhất đột nhiên ra tay, giơ chưởng hướng cổ hắn bổ xuống, Mạc Kỉ Hàn gầm nhẹ: “Dừng tay!” Thân hình sốt ruột nhào đến, nhưng chậm mất rồi, một chưởng kia đã bổ xuống cổ Từ Tử Câm, Từ Tử Câm bị một chưởng liền ngã xuống đất.

Mặt khác mấy người hợp lực ngăn Mạc Kỉ Hàn lại, ngăn cản y động thủ từng bước từng bước, vòng vây càng lúc càng nhỏ, đem y vây lại chặt kín không một kẽ hở, Trịnh công công vẫn cúi khom người, ngữ khí ôn hòa: “Chúng ta chỉ phụng mệnh mang tướng quân trở về, tất nhiên không cần thiết sẽ không đả thương người nên bả thân mình đừng rước lấy những phiền toái vô nghĩa, Mạc tướng quân, xin mời theo chúng ta.”

Mạc Kỉ Hàn liếc mắt nhìn Từ Tử Cầm đang té trên mặt đất, ngẩng đầu giọng lạnh lùng nói: “Ngươi nên biết, ta dù có chết cũng tuyệt đối không cho các ngươi bắt lấy.”

Trịnh công công biểu tình không thay đổi: “Mạc tướng quân, tội gì như vậy, đối với tất cả mọi người đều không có lợi.”

Mạc Kỉ Hàn không đáp lại, đồng tử co rụt lại xuất thủ như điện, tiến đánh vào mấy người trước mặt chính mình, mấy người kia do quá bất ngờ nên không kịp phòng bị, nên theo bản năng lui nửa bước né tránh, sau đó chuẩn bị xuất chiêu thẳng đánh, mà lúc này, đứng ở phía sau Mạc Kỉ Hàn cũng vừa lúc động thủ.

Chỉ trong khoảng khe hở thời gian ngắn ngủi đó, Mạc Kỉ Hàn đang giã vờ tiến đánh định lui lại bỏ đi, một chưởng đánh vào đỉnh đầu của y, lúc này, y không còn sự lựa chọn nào khác.

Trịnh công công cuối cùng vẫn không thu được lòng người, âm thanh kêu lên: “Lưu lại người còn là được!”

(Woa…. “bác” già mà còn gân quá ta….khẩu khí rất ư là …)

Hết Chương 14

Ta đang cực kì hứng trí…khakha… sắp vượt qua những chương đau khổ….

Hai anh sắp dc tương ngộ…ôi…ta chờ đợi đã lâu biết bao….

Ta nói một lần nữa nha….ta ngưỡng mộ Khinh Thường…nhưng ta lại thích bác Trịnh công công- một người hết lòng vì chủ tử,, mang Hàn ca về để trái tim fangirl chúng ta thôi không còn đau khổ vì hai anh “chia ly”…

Các nàng lưu ý để còn tìm pass nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.