Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 239: Thời điểm tình cảm sâu đậm, trời long đất lở


Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 239: Thời điểm tình cảm sâu đậm, trời long đất lở

Thượng Trang mở lớn hai mắt, lại nghe An Lăng Tễ nhỏ giọng kêu nàng đừng lên tiếng.

Nguyên Duật Diệp nhảy xuống ngựa, chạy nhanh tới, nhấc mạnh màn xe lên, bên trong lộ ra gương mặt lo lắng của An Lăng Vu khiến hắn không khỏi sững sờ. Vừa rồi Mộ Dung Vân Sở nói công chúa Lê Quốc ở trong xe ngựa, hắn còn tưởng… là Vu Nhi!

Xuyên qua khe hẹp, Nguyên Chính Hoàn cũng nhìn thấy nữ tử trong xe ngựa, bật thốt lên gọi: “Trang Nhi!” Y không phải đã phái người hộ tống nàng hồi kinh rồi sao? Sao nàng còn xuất hiện ở đây?

An Lăng Vu theo tiếng mà đưa mắt nhìn, thấy Nguyên Chính Hoàn cách đó không xa liền vui vẻ muốn xảy xuống xe ngựa chạy tới, ai ngờ Mộ Dung Vân Sở lại thuận tay rút trường kiếm thị vệ mang bên người kề ngang cổ nàng ta.

“Thế nào?” Lúc này Mộ Dung Vân Sở mới biết thì ra nữ tử tên Diệc Trang này lại là An Lăng Vu.

An Lăng Thuấn bảo vệ “nữ nhi” này rất khá, ngay cả người ngoài cũng không biết dung mạo của nàng ta.

An Lăng Vu sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, cuống quít dừng bước.

Thị vệ Lê Quốc cũng đã rút kiếm bảo vệ phía trước Nguyên Chính Hoàn, Nguyên Duật Diệp vì thuận tiện truy kích mà không dẫn theo nhiều người, hiện tại muốn phá vòng vây không phải không có hi vọng.

Mạc Tầm cười lạnh: “Thừa Tướng chắc là đắc ý tới hồ đồ rồi, ngài cho rằng ai cũng có thể trở thành công chúa Lê Quốc của chúng ta sao?” Hắn biết trong lòng chủ tử luôn áy náy với An Lăng Vu, nhưng áy náy không có nghĩa là hắn sẽ bỏ mặc chủ tử, vì nàng ta mà lao vào nguy hiểm.

Nguyên Chính Hoàn vẫn nhìn chằm chằm An Lăng Vu, trầm giọng: “Ngươi muốn thế nào?”

Nguyên Duật Diệp xoay người, thấy Mộ Dung Vân Sở đã từ lưng ngựa nhảy xuống, khẽ cười: “Sao hả? Xem ra ngươi vẫn chưa tin thân phận của nàng ta?”

“Thừa Tướng…”

Nguyên Duật Diệp tiến lên một bước, lại thấy hắn quay đầu nhìn mình, thấp giọng: “Hoàng Thượng, trò hay sắp bắt đầu rồi, thần chắc chắn sẽ khiến ngài chấn động.” 

Kỳ thật, nhiêu đây đã khiến Nguyên Duật Diệp chấn động, hắn cho rằng Thượng Trang sẽ ở cùng Nguyên Chính Hoàn, lại không ngờ, sự thật không phải như thế.

Có điều, không ở cùng, hắn ngược lại yên tâm. Là Nguyên Chính Hoàn thả nàng đi rồi sao?

Thượng Trang nấp trong chỗ tối mở lớn hai mắt, giờ phút này không cần An Lăng Tễ nhắc nhở, nàng cũng kinh ngạc tới một câu cũng nói không nên lời.

Sợ run nửa ngày, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn An Lăng Tễ bên cạnh.

Ánh mắt hắn có chút lập lòe, chỉ ôm nàng xuống ngựa, lẻn vào bụi cỏ.

“Thả nàng ra! Nàng là người vô tội!” Nguyên Chính Hoàn tiến lên một bước.

Mạc Tầm vẫn bày ra bộ dáng tức giận, hắn là cảm thấy Mộ Dung Vân Sở đang vũ nhục chủ tử nhà mình. Tùy tiện kéo một người tới nói là công chúa Lê Quốc, nếu nàng ta thật sự là công chúa, chủ tử sao có thể như vậy?

Nghĩ tới chuyện của Thượng Trang và chủ tử, hắn liền hận không thể giết sạch mọi người ở đây.

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Vân Sở chưa từng biến mất, hắn biết bọn họ đều không tin. Kỳ thật, một khối ngọc bội có thể nói được gì? Hắn quay đầu nháy mắt, lập tức có thị vệ duỗi tay kéo một người khác trong xe ngựa ra.

Thượng Trang cả kinh, thiếu chút bật thốt thành tiếng, Tần ma ma!

Mọi người đều khó hiểu nhìn phụ nhân bị thị vệ kéo ra, chỉ có một mình Nguyên Chính Hoàn chấn động. Y nhận ra bà ta, y nhận ra!

Đó là ma ma của muội muội!

“Liễu ma ma!”


Tuy đã cách biệt mười sáu năm nhưng chỉ nhìn một cái y lập tức có thể nhận ra. Bước chân có chút loạng choạng, Mạc Tầm cả kinh vội đỡ lấy y, lại thấy y lắc đầu, bật cười.

Bọn họ từng gặp nhau!

Nhưng khi đó, mắt y lại không thể nhìn thấy!

Nếu không… Nếu không y sớm đã biết rõ việc này…

Nghe có người gọi mình một tiếng “Liễu ma ma”, phụ nhân vừa bước ra cũng giật mình.

“Chủ tử!” Mạc Tầm cắn răng, lớn tiếng, “Nghe lệnh của ta, bảo vệ điện hạ, xông ra!”

Mọi người nhận lệnh, vừa định động thủ lại nghe Nguyên Chính Hoàn lạnh lùng lên tiếng: “Không ai được nhúc nhích!” Ánh mắt vẫn nhìn An Lăng Vu, sắc mặt y trắng bệch.

Mạc Tầm bị bộ dáng của y dọa sợ, ánh mắt cũng theo đó mà nhìn An Lăng Vu. Trường kiếm trong tay bỗng siết chặt, không, điều này sao có thể?

Mộ Dung Vân Sở kéo An Lăng Vu đi về phía trước, lại nhìn Liễu ma ma, cười đắc ý: “Xem ra không cần giới thiệu, ngài vẫn nhận ra bà ta đúng không?”

Thời điểm bước xuống xe ngựa, nhận ra y phục của thị vệ Lê Quốc, Liễu ma ma đã chú ý tới Nguyên Chính Hoàn, đợi nhìn rõ y, đáy lòng liền run lên.

Thì ra là y!

Liễu ma ma run rẩy, chỉ biết quỳ xuống, nức nở: “Điện hạ!” Bà thật đáng chết, tại sao không sớm nhận ra y?

Khi đó gặp nhau, bà không biết y là Hoàn Vương, cũng không biết y là thái tử Lê Quốc.

Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn trắng bệch, chỉ hỏi một câu: “Ai là muội muội của ta?” Kỳ thật y đã rõ ràng, không phải sao?

Liễu ma ma nuốt nước bọt, nói không ra lời, chỉ ngước mắt nhìn An Lăng Vu.

Phảng phất một cái nhìn tựa như biến thành khí lực to lớn chạm tới trái tim rất nhiều người ở đây.

An Lăng Vu chỉ cho rằng bản thân nghe lầm, giờ phút này, phảng phất như không sợ trường kiếm đang kề trên cổ, nàng ta đi về phía Liễu ma ma một bước, cau mày lạnh giọng: “Tần ma ma, bà già nên hồ đồ rồi sao? Bà có biết mình đang làm gì không?”

Liễu ma ma trầm mặc, bà sao có thể không biết bản thân đang làm gì? Năm đó, bà tự tay ôm công chúa chạy khỏi hoàng cung Lê Quốc, cũng là chính bà tự mình ôm công chúa vào quốc thổ Tây Chu, tới tìm An Lăng lão gia.

An Lăng Tễ nắm tay Thượng Trang, nhỏ giọng: “Năm đó vì mẫu phi của Lãnh Hương công chúa, An Lăng gia tộc bị người ta chà đạp dưới chân, mà cha bởi vì chỉ là nhánh nhỏ của gia tộc nên mới không gặp chuyện. Bốn năm trước vì chuyện của Lãnh Hương công chúa, Tiên Hoàng lại có thêm thành kiến với An Lăng gia. Cha là người vốn không thích quan trường, cái nơi như đầm rồng hang hổ. Hai mươi năm trước, cha từng chu du nước khác, một lần gặp nguy hiểm, vừa lúc được người ta cứu giúp, cha vì biết ơn mà để lại một miếng ngọc bội, thề rằng đời này chắc chắn sẽ báo đáp. Chỉ là không ngờ, người nọ lại là hoàng đế Lê Quốc.” Thời điểm nói chuyện, An Lăng Tễ đưa mắt nhìn An Lăng Vu.

Liễu ma ma bật khóc, cuối cùng cũng mở miệng: “Công chúa, năm đó trước khi Hoàng Hậu truyền triệu, nô tỳ nhận được khẩu dụ của bệ hạ phải cầm ngọc bội tới kinh thành Tây Chu tìm một người tên An Lăng Thuấn, nói ông ta có thể bảo vệ công chúa và thái tử.” Chỉ là không ngờ, lúc bà ta ôm công chúa rời đi, người hộ tống thái tử lại lạc đường, mà thị vệ bảo vệ công chúa lúc lao ra cửa cung đã lần lượt hi sinh. Không còn cách nào khác, bà đành phải tìm cách cải trang, lẫn vào Tây Chu, “An Lăng lão gia nhớ ân tình của bệ hạ, vì cứu công chúa mà không tiếc dùng nữ nhi của mình thay thế!”

Năm đó, sau khi thái tử và công chúa Lê Quốc mất tích, tiên hoàng Tây Chu từng phái người đi tìm kiếm khắp nơi, một phụ nhân như bà ôm theo hài tử, mục tiêu kỳ thật không nhỏ, đúng lúc ấu nữ của An Lăng lão gia bằng tuổi với công chúa, hay yếu đuối bệnh tật.

An Lăng lão gia liền lấy đưa hài tử đi gặp thần y mà vụng trộm thay thế. Ông ta còn nói dối rằng Tần ma ma thật sự chăm sóc nữ nhi không chu toàn, đại phu nói thiếu chút nữ nhi mất mạng, cố ý bắt phu nhân sa thải bà ta, sau đó để Liễu ma ma thay thế vị trí. Ông ta nói có cao nhân dặn dò âm khí trong phủ quá nặng, thay người nhưng không được đổi tên, vì thế liền gọi Liễu ma ma là “Tần ma ma”.

Mà nữ nhi yếu đuối kia, qua nửa năm ly kỳ khỏe mạnh trở lại.

Liễu ma ma là vú nuôi của công chúa, biết rõ mẫu tính trời sinh của nữ nhân, vì thế bà đương nhiên có cách khiến phu nhân không phát hiện việc nữ nhi bị tráo đổi.

Quả nhiên, phu nhân không biết gì cả, đối với tiểu thư hết mực thương yêu.

Nghĩ tới đây, hai vai Liễu ma ma càng thêm run rẩy, nhịn không được mà bật khóc thành tiếng. Vì mạng sống của công chúa, bà thật có lỗi với An Lăng gia!


Có một việc bà không nói, ai cũng không dám kể.

Đó là thời điểm rời khỏi hoàng cung Lê Quốc, Hoàng Hậu nhét vào bí tất của công chúa hai miếng ngọc bội, mà ngọc bội tượng trưng cho hoàng thất Lê Quốc đó đã bị bà trộm dấu trên người An Lăng tiểu thư! Vì sao chứ, đương nhiên là sợ tương lai nếu có người phát hiện thì bọn họ sẽ cho rằng nàng là công chúa Lê Quốc, như vậy, công cháu sẽ tránh được bị người ta truy sát.

Bà chịu ân của bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, cho nên mọi chuyện bà đều phải đặt an nguy của công chúa lên hàng đầu.

An Lăng lão gia chính trực như vậy, mà bà lại ở sau lưng làm chuyện khiến người ta khinh thường, kỳ thật trong lòng bà vô cùng áy náy. Đã vô số lần bà muốn bù đắp tổn thất cho An Lăng tiểu thư, nhưng bà rất rõ ràng, nếu công chúa không gặp chuyện, bà không thể đi gặp An Lăng tiểu thư. Điều bà có thể làm chính là tận tâm hầu hạ An Lăng lão gia và phu nhân, còn cả An Lăng thiếu gia.

Câu tiếp theo tuy bà ta không nói nhưng thông minh như Nguyên Chính Hoàn, y đương nhiên có thể đoán được.

Mạc Tầm cũng vô cùng chấn động, hắn vội đỡ lấy Nguyên Chính Hoàn, sợ y không kiên trì được mà ngã xuống.

Cánh môi Thượng Trang run rẩy, bên tai hết lần này tới lần khác vang vọng câu nói của Liễu ma ma: An Lăng lão gia ghi nhớ ân tình của bệ hạ, vì cứu công chúa, ông ấy không tiếc dùng nữ nhi của mình tráo đổi…

Ý nghĩa bên trong còn không rõ sao?

An Lăng Tễ nắm chặt tay nàng, thấp giọng: “Muội mới là muội muội của ta, muội mới là An Lăng Vu!”

Hắn nói rất chậm, mà Thượng Trang lúc này sớm đã không kìm được nước mắt. Qua nửa ngày, nàng mới chậm rãi lắc đầu, không, không đâu, không thể như vậy!

Người mà nàng gọi là “lão gia” hơn mười năm thế mà là phụ thân của nàng!

A, ông ấy còn tự tay đẩy nàng vào cung, còn…

Cả người không tự chủ mà run rẩy, nàng không muốn tin đây là sự thật!

An Lăng Tễ đau lòng mà ôm lấy nàng, hắn biết nàng không muốn tin, cũng không thể chấp nhận, chỉ là chuyện này hắn đã che giấu quá lâu, kỳ thật hắn nên sớm nói cho nàng biết nàng là ai.

Cắn răng, An Lăng Tễ nhỏ giọng: “Lúc biết chuyện nghĩa phụ nghĩa mẫu của muội bị giết, cha rất khiếp sợ, cha cũng không biết tin tức đã lọt ra ngoài thế nào.”

Thượng Trang trốn trong lòng hắn mà run rẩy, nàng nghĩ, nàng biết là vì sao rồi.

Vì hai miếng ngọc bội Lê Quốc kia!

“Cha lập tức phái người đi tìm muội, về sau mới biết muội không sao. Nhưng cha sợ sự tình lại có biến, vì thế mới không dám lập tức đưa muội về nhà, mãi tới khi chuyện đó lắng xuống, cha mới tìm cách cho người đưa muội về phủ, nhưng chỉ có thể…” Hắn cắn răng, “Chỉ có thể để muội làm một nha đầu.”

Nước mắt đã lăn xuống mà, nàng run rẩy mở miệng: “Như vậy khi đó có nhìn thấy muội muội của muội không?” Bọn họ đã đi tìm nàng, tất nhiên sẽ chú ý tới Linh Khuyết bị thất lạc kia, không phải sao?

Nhưng vì sao lại không có ai nhắc tới muội ấy, vì sao?

Nếu khi đó bọn họ có thể nói cho nàng biết muội muội đã đi đâu, nàng và Linh Khuyết sao có thể đi tới bước đường này?

An Lăng Tễ chấn động lắc đầu. Việc này hắn cũng không biết, hắn là sau khi Thượng Trang vào phủ một năm, trong sinh nhật của muội muội, cha uống say, nói sảng bị hắn nghe thấy.

Cha cũng rất áy náy vì sinh nhật của nàng lại phải đi tổ chức cho người khác.

Hắn truy hỏi, cha mới chịu kể rõ đầu đuôi ngọn ngành. Khi ấy, Thượng Trang tuy là một nha đầu vui vẻ nhưng hắn sao có thể đồng ý nhìn muội muội của mình làm một nha hoàn? Tuy cha đã cố gắng sắp xếp cho muội ấy cuộc sống nhẹ nhàng nhất, nhưng hắn vẫn không thể chịu được!


Cha mẹ đều đều yêu thương người không phải nữ nhi của mình, mà muội muội hắn lại phải làm một nha đầu ăn nói khép nép, cơn tức này, hắn đương nhiên muốn nuốt không trôi!

Nếu cha đã muốn báo ân, hắn không có quyền ngăn cản, hắn chỉ hi vọng cha có thể thu nhận Thượng Trang làm nghĩa nữ, như vậy nàng có thể làm An Lăng tiểu thư, mà hắn cũng có thể sủng ái nàng.

Không ngờ, cha lập tức từ chối, mà nương lại dùng lý do một nha đầu làm sao xứng làm An Lăng tiểu thư mà cự tuyệt. Khi đó, nương một mực cho mình là đúng, có liều mạng dốc sức ngăn cản việc này.

Tất cả, hắn sẽ không cho Thượng Trang biết, bởi vì nghe xong, nàng chắc chắn sẽ thương tâm.

Từng vô số lần hắn muốn nói rõ thân phận của Thượng Trang với nương, hắn thật muốn xem, nếu nương biết rõ ai mới là thân sinh cốt nhục của mình, bà ấy sẽ thế nào? Nhưng cha lại nói, việc này liên quan tới sinh tử của An Lăng gia, hắn không được nói.

Hắn và cha ầm ĩ một trận, cuối cùng, hắn tức giận bỏ nhà ra đi.

Về sau, hắn mới biết vì sao cha không cho hắn nói ra thân phận của Thượng Trang.

Tất cả đều là vì Mộ Dung Vân Sở biết công chúa Lê Quốc trốn trong An Lăng phủ, mà An Lăng phủ từ nhiều năm trước đã chịu kiềm chế của Mộ Dung gia, đây cũng chính là nguyên nhân cha phải vội vàng từ quan. Cha sợ nếu Thượng Trang bị liên lụy, tới lúc đó, muội ấy khó mà sống sót.

Ông ấy lựa chọn đưa Thượng Trang vào cung, đương nhiên cũng vì bảo vệ nàng. Thượng Trang thông minh, ông ấy tin chắc nàng có thể tự chiếu cố chính mình, trong cung, thiếu đi sự chú ý của Mộ Dung Vân Sở, nàng có lẽ sẽ sống tốt hơn.

Mà hắn khi biết Thượng Trang vào cung mới gấp gáp hồi kinh, hi vọng có thể bảo vệ nàng.

An Lăng Tễ đau lòng nhìn muội muội của mình, chỉ là làm sao cha biết mọi chuyện cuối cùng lại thành như vậy? Tất cả mọi người đều cho rằng muội ấy là công chúa Lê Quốc, thật buồn cười! Mà bọn họ, người biết lại không thể nói ra.

Lần này hắn chạy tới Vũ Thành cũng không thể nói với Nguyên Chính Hoàn An Lăng Vu mới là công chúa Lê Quốc, bởi vì Mộ Dung Vân Sở đang khống chế toàn bộ An Lăng phủ, hắn nói chỉ cần thân phận của An Lăng Vu bị tiết lộ trước, tin tức An Lăng phủ che giấu công chúa Lê Quốc sẽ lan truyền khắp nơi.

Như vậy, gia tộc An Lăng sẽ vĩnh viễn không có ngày phục hưng.

Mặc dù rất hận nhưng hắn không thể làm gì khác. Việc này một khi bị vạch trần, cửu tộc chắc chắn sẽ bị liên lụy, mà thân là tử tôn An Lăng gia, hắn không làm được chuyện đại nghịch bất đạo như thế.

Lần này, hắn muốn đưa An Lăng Vu hồi kinh trước, lại không ngờ, Mộ Dung Vân Sở sớm đã có chuẩn bị.

Nguyên Duật Diệp cũng giật mình không nhỏ, đưa mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn đẩy Mạc Tầm ra, đi về trước vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Sở, cắn răng hỏi: “Ngươi biết từ lúc nào?” 

Trường kiếm trong tay vẫn đặt trên cổ An Lăng Vu, Mộ Dung Vân Sở đối diện với y, cười lạnh: “Ý trời, ta ở dưới chân núi từ chỗ chết tìm được đường sống trở về, đi ngang một thôn vô tình gặp Tần ma ma của An Lăng phủ.” Thời điểm nhắc tới Tần ma ma, ánh mắt hắn lạnh như băng đảo qua Liễu ma ma, tươi cười trên khóe miệng càng dày đặc.

Tần ma ma không biết quá nhiều, nhưng manh mối bà ta cung cấp đủ giúp hắn khẳng định nữ tử thay thế An Lăng tiểu thư là ai!

Liễu ma ma chấn động, năm đó An Lăng lão gia không đành lòng giết người diệt khẩu, tốt bụng buông tha cho Tần ma ma, không ngờ đó lại trở thành tai họa về sau.

Mộ Dung Vân Sở dùng việc này uy hiếp An Lăng phủ làm việc cho hắn, lần đó hành thích Nguyên Duật Diệp, hắn đã an bài bọn họ giá họa cho Nguyên Chính Hoàn.

Về sau, An Lăng Vu bỏ trốn, công chúa cũng không còn ở quý phủ, An Lăng Tễ liền không chịu làm việc cho hắn, chỉ tiếc rằng hắn quá ngây thơ, công chúa Lê Quốc một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện.

Nguyên Duật Diệp tiến lên một bước nhìn Liễu ma ma, lại nhìn An Lăng Vu. Khi đó, hắn đứng trước mặt An Lăng Tễ phẫn nộ hỏi có phải hắn sớm đã biết An Lăng phủ che giấu công chúa Lê Quốc không, lúc đó hắn gần như chắc chắn công chúa Lê Quốc là nàng.

Đột nhiên Nguyên Duật Diệp nghĩ tới một chuyện, nếu công chúa Lê Quốc là An Lăng Vu, vậy còn Vu Nhi của hắn? Vu Nhi của hắn là ai?

Hoặc là nói, Vu Nhi của hắn mới thật sự là An Lăng Vu?

A, bất giác bật cười ra tiếng, hắn đúng là hồ đồ rồi, bất kể thế nào, chỉ cần nàng không gặp nguy hiểm, với hắn mà nói đều không phải là một tia hi vọng sao?

Ánh mắt cuối cùng dừng trên người Mộ Dung Vân Sở, Nguyên Duật Diệp mở miệng: “Thừa Tướng quả thật khiến trẫm chấn động.” Từ lúc binh sĩ Vũ Thành nổi loạn bị Dương Thành Phong ngăn chặn cho tới nay, những chuyện Mộ Dung Vân Sở làm đúng là vượt xa tưởng tượng của hắn.

Mười sáu năm, Mộ Dung Vân Sở quả thật sống không uổng phí!

Mộ Dung Vân Sở cười cười, không đáp. Hắn sao có thể không rõ, Nguyên Duật Diệp sớm đã biết thân thế của hắn nhưng vẫn để hắn làm nhiều chuyện như vậy, Nguyên Duật Diệp sẽ buông tha hắn sao?

Bất giác trường kiếm trong tay, dù sao hắn cũng đã có chuẩn bị.


Giờ phút này, An Lăng Vu nào có tâm tư quản bọn họ đang nói gì, nước mắt đã sớm nhịn không được mà rơi ra. Hai mắt đẫm lệ nhìn nam tử trước mặt, nàng thật sự muốn y nói một câu, nàng không phải muội muội của y!

Khi đó biết Thượng Trang là muội muội y, nàng thậm chí còn cảm thấy hả hê, bởi vì như vậy, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng đến với nhau. Mà nàng là An Lăng Vu, dù y không yêu nàng, nàng vẫn có thể tranh thủ.

Nhưng hôm nay thì sao?

Hay lắm, từ nhỏ nàng đã cướp của Thượng Trang nhiều như vậy, hôm nay đúng là phải trả lại cho nàng ấy, thậm chí phải trả lại toàn bộ! Nguyên Chính Hoàn không yêu nàng, mà nàng lại yêu y, y chính ca ca của mình!

Thân thể nữ tử mềm nhũn, cứ thế mà ngã xuống đất.

Nguyên Chính Hoàn kinh hãi, theo bản năng muốn xông lên lại bị Mạc Tầm giữ lấy, nhỏ giọng: “Chủ tử, không thể!” Mặc dù đối diện thật sự là công chúa Lê Quốc nhưng y lúc này thật sự không thể qua!

Liễu ma ma cả kinh hét lên một tiếng “Công chúa”, lao tới ôm nữ tử vào lòng. Lúc này nàng chỉ có đôi mắt trống rỗng không ngăn được những giọt lệ, dù gọi thế nào cũng không có hồi đáp.

Nguyên Duật Diệp cúi đầu nhìn, sau đó liền lui vài bước, lập tức có thị vệ tiến lên bảo vệ hắn. Hắn nghĩ, ân oán giữa bọn họ, hắn không nên nhúng tay, hắn chỉ muốn xem xem, bọn họ sẽ kết thúc thế nào.

“Ngươi muốn gì mới chịu buông tha muội ấy?” Ngữ khí của Nguyên Chính Hoàn lạnh như băng, hôm nay, y muốn lui cũng lui không được, muội muội đang nằm trong tay đối phương, y không thể bỏ mặc. Y vốn cho rằng, thứ y nợ nàng chẳng qua chỉ là tình yêu, lại không ngờ, thứ y nợ lại nhiều như vậy.

Y… Thế mà lại đi trêu chọc muội muội của mình!

Trái tim vô cùng đau đớn, nếu phụ hoàng và mẫu hậu trên trời có linh thiêng nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ đau lòng.

Mạc Tầm theo y tiến lên, thấp giọng: “Chủ tử, công chúa…”

“Câm miệng!” Y quát lớn một tiếng. Ý của Mạc Tầm, y hiểu, nhưng y không thể bỏ mặc nàng.

Mộ Dung Vân Sở thu trường kiếm trong tay về ném cho thị vệ bên cạnh, lúc này mới nâng bước đi về phía trước.

Thị vệ Lê Quốc theo bản năng lui về sau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn đứng cách y hai trượng, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất: “Thống khổ mà ngươi mang đến cho ta, hôm nay, ta sẽ bắt ngươi trả tất cả!”

Khi đó hắn chỉ là một hài tử, Thanh phu nhân làm bộ ra tay xuống cứu hắn nhưng lại hạ độc vào thuốc, còn đẩy hắn vào dòng nước chảy xiết. May là hắn biết bơi, nên không ngạt chết.

Đó là lẽ xuất phát từ bản năng sinh tồn.

Hắn tự nói với chính mình, không được chết, hắn không thể chết!

Trước khi mẫu hậu băng hà đã nói với hắn, cho dù gặp khó khăn thế nào, hắn cũng phải sống, chỉ vì còn sống, hắn mới có thể giành lại những thứ thuộc về mình.

Chết rồi, cái gì cũng không còn nữa.

Cũng nhờ lời dặn của mẫu hậu, hắn liều mạng bắt lấy cành cây cứu mạng. Thời điểm bò lên bờ, độc trên người bộc phát, bên cạnh lại không có ai. Hắn cho rằng bản thân dù cố gắng thế nào cũng không thoát được số phận, nhưng đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy một con rắn bò qua.

Trên núi, ở cạnh Thanh phu nhân hơn một năm, hắn sớm đã nghe nói cái gọi là lấy độc trị độc. Khi đó hắn còn nhỏ, không tinh tường y thuật, nhưng hắn biết trong ngũ độc có một thứ là độc xà, hắn thậm chí còn từng thấy trong hiệu thuốc của Thanh phu nhân có loại độc này.

Vì thế khi đó, hắn cho độc xà hút máu của mình, nọc độc lan tràn toàn thân, hắn đau tới cả người không còn khí lực. Có lẽ, loại độc này thật sự có tác dụng, hắn chỉ hấp hối nhưng vẫn chưa chết, mãi tới hai ngày sau có nông phu đi ngang mới cứu lấy hắn.

Hắn trúng độc quá sâu, tĩnh dưỡng nửa năm mới khỏi hẳn.

Những điều này, tất cả đều do y ban tặng.

Mạc Tầm sững sờ nhìn Mộ Dung Vân Sở, hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt khiến người ta phải run sợ như vậy. Theo bản năng ngăn cản Nguyên Chính Hoàn trước mặt, sát khí, hắn nhìn thấy sát khí trong đáy mắt Mộ Dung Vân Sở.

Tay cầm lấy bao kiếm, một tay rút kiếm ra chỉ thẳng vào người trước mặt.

Tâm trí Nguyên Chính Hoàn đột nhiên căng chặt, loại cảm giác này…

Bỗng nhiên ngước mắt, khi đó ở Hưng Viên, người âm thầm giao thủ với y chính là hắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.