Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 210: Căng thẳng
Tại sao phải giết hắn?
Thời điểm hỏi ra câu này, chính Thượng Trang cũng thấy căng thẳng.
Nguyên Chính Hoàn giật mình, qua nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Nương nương nói ai?”
“Bổn cung không cho rằng Vương gia cũng quên việc này.” Thời điểm bật thốt ra, Thượng Trang bỗng nhiên chấn động. Nàng đang nói cái gì? Cái gì là cũng quên?
Hoảng sợ nhìn người trước mặt, nàng hồ đồ rồi, sao có thể nói lời như vậy?
Nữ tử đột nhiên im lặng, Nguyên Chính Hoàn bất giác nhíu mi, run rẩy hỏi: “Ý của nương nương là, bổn vương… Đã quên gì sao? Hay là, người đang cố ý nhắc nhở bổn vương gì đó?”
Y quả nhiên nhạy cảm, trong thời gian ngắn như vậy có thể từ lời của nàng mà phỏng đoán ra nhiều như thế.
Thượng Trang cắn răng, nàng đương nhiên không thể nói y đã quên mình. Không tự chủ mà lui nửa bước, Thượng Trang mím môi, mở miệng: “Vương gia đã quên cái gì bổn cung không quản, bổn cung chỉ muốn biết, ngày đó Vương gia vì sao phải giết ngài ấy?”
Không cần chỉ thẳng ra, trong lòng y chắc chắn cũng biết người nàng đang nhắc tới chính là Nguyên Duật Diệp.
Y lại cười, nhẹ giọng hỏi lại: “Hắn nói cho người biết?”
Thượng Trang theo bản năng lắc đầu, lúc này mới nhớ y không nhìn thấy.
“Nếu Hoàng Thượng hoài nghi, vậy thì nói ngài ấy tới tìm bổn vương nói chuyện.” Lời này y nói thật lạnh nhạt nhưng lại kiên quyết dị thường.
Thượng Trang không tin mà nhìn người trước mặt, gọi Nguyên Duật Diệp tới? Nếu hắn biết người làm mình bị thương là Nguyên Chính Hoàn, hắn có thể buông tha cho y sao?
“Vương gia vẫn không rõ sao? Bổn cung hôm nay tới hỏi ngài là vì…”
“Vì hắn không biết, đúng không?” Y nhếch miệng cười, hỏi lại, “Bổn vương thật hiếu kỳ, nương nương vì sao không nói?”
Nàng đã có thể nói đêm đó người làm Nguyên Duật Diệp bị thương, như vậy trong tay hẳn có chứng cứ rõ ràng, nhưng tới hiện tại, nàng vậy mà lựa chọn không nói ra.
Vu Tu Dung, y càng ngày càng nhìn không thấu…
Y cười, rất ôn nhu, nhưng một khắc lại phảng phất lạnh như băng, lạnh tới xuyên thẳng vào trái tim nàng.
Qua một hồi lâu, Thượng Trang đột nhiên cười khổ: “Vương gia từng yêu ai chưa?” Thời điểm hỏi câu này, cả người nàng run lên, nếu không yêu, tại sao khi uống rượu tình hoa, y lại có phản ứng như vậy?
Tiếc là hôm nay y đã quên mất nàng, thậm chí còn coi nàng là kẻ địch.
Nàng từ vì y mà giấu di chiếu, vì y mà ký khế ước với Nguyên Duật Diệp, thề rằng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Hi vọng của nàng từng đơn giản như vậy, chỉ cần y không chết.
Hiện tại, y vẫn còn sống, thậm chí sống rất tốt, mà nàng rốt cuộc cũng hiểu câu nói khi đó ở Thành Vương phủ y nói với nàng.
Đúng vậy, bất kể y làm gì, nàng cũng sẽ không trách cứ, chỉ là chuyện tới nước này, nàng có lẽ sẽ đứng ra ngăn cản.
Chỉ vì giữa hắn và y, vô luận là ai, nàng đều không muốn nhìn bọn họ gặp chuyện không may.
Lồng ngực đột nhiên khó chịu, nữ tử này, nữ tử ở trước mặt y, cho tới bây giờ chưa từng nói lời như vậy. Y cố gắng chịu đau, vẫn cười như trước: “Ngược lại là Hoàng Thượng rất sủng ái nương nương.” Y nghĩ, đó nhất định là tình yêu.
Tình yêu vô cùng sâu đậm.
Bất giác nhíu mày, vì sao nghĩ tới việc này, y cơ hồ không thể chịu nổi, cảm giác đau đớn này rốt cuộc là gì?
Sống lưng phải tựa vào mép bàn sau lưng mới không khiến cơ thể ngã xuống, nàng nhìn nam tử trước mặt, nỗ lực nở nụ cười: “Hoàng Thượng đối với bổn cung rất tốt.”
Thật sự rất tốt, hắn có thể bao dung mọi chuyện nàng làm, mặc kệ đúng sai, chỉ cần nàng quay đầu, hắn vĩnh viễn luôn đứng sau nhìn nàng. Có lẽ, nàng nên cảm kích hắn, ít nhất hắn có thể cho nàng hi vọng xa vời về tương lai.
Nhưng cũng tới hôm nay nàng mới rõ ràng, giúp chồng dạy con, cuộc sống như vậy, vô luận là Nguyên Duật Diệp hay Nguyên Chính Hoàn, bọn họ đều không thể cho nàng. Cả hai đều có chuyện cần làm, cho nàng cuộc sống này, bọn họ không thể.
“Xem ra, ngày tháng của nương nương trôi qua không tệ.” Một câu đơn giản như thế, y phảng phất như phải dùng hết khí lực mới có thể nói ra. Nói được rồi, cả người lại như chìm vào hư không.
“Vương gia cũng vậy.”
Nàng chỉ là không biết, nàng và y phải chăng đều thật sự tốt như vẻ bên ngoài.
Nàng gả cho Nguyên Duật Diệp làm phi tử, mà y lấy An Lăng Vu, người ngoài nhìn vào, bọn họ đều là cặp thần tiên quyến lữ.
Móng tay khảm sâu vào da thịt, quay đầu nhìn Nguyên Chính Hoàn, cảm giác đau đớn này cũng trở nên nhỏ bé. Nhanh chóng hoàn hồn, không khỏi cảm thấy buồn cười, quanh đi quẩn lại một vòng, nàng rốt cuộc vẫn không nói rõ vì sao.
Nam tử trước mặt dường như không muốn thay đổi chủ đề, tất cả đều nói vô cùng tự nhiên, nhưng mỗi một câu lại như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của y và nàng.
Điểm này Thượng Trang rất rõ ràng.
Mà Nguyên Chính Hoàn, bao nhiêu lần “Vì sao” ở ngay bên miệng nhưng lại không thể nói ra. Có lẽ y biết, cho dù có hỏi, nàng cũng sẽ không trả lời.
Không trả lời…
A, thật kỳ lạ, trong lòng sao lại nghĩ được nhiều như vậy?
“Khụ.” Ho một tiếng, bên môi, trên mu bàn tay là một mảnh ấm áp. Loại đau đớn này càng xâm nhập, y tựa hồ càng thấy thoải mái.
Trái tim trầm xuống, giờ khắc này cũng mặc đầu gối không khỏe, Thượng Trang nhanh chóng tiến lên đỡ lấy y: “Vương gia!” Nàng quay đầu, “Mạc…”
“Đừng gọi.” Y mở miệng cắt ngang, chậm rãi lắc đầu, chính y cũng nói không rõ vì sao bản thân lại làm vậy, chỉ là giờ phút này, y không muốn để Mạc Tầm biết.
Ngơ ngẩn nhìn y, đáy mắt đã bắt đầu ươn ướt, nàng không biết y như vậy có phải vì tình hoa trong người hay không, nhưng nếu y đã quên nàng thì sao có thể thế này?
Tay nắm tay y bất giác run rẩy, nàng nghe y thấp giọng: “Rót cho bổn vương ly nước.”
Thượng Trang sợ run lên, vội xoay người rót trà, thanh âm của nam tử phía sau lập tức vang lên: “Ở Hưng Viên lần đó, bổn vương không có ra tay giết hắn.”
Cánh tay cầm ấm trà cứng đờ, nàng xoay người nhìn y, đây là giải thích sao?
Y nói y không ra tay giết Nguyên Duật Diệp.
Thượng Trang vui vẻ nở nụ cười, óng ánh trong khóe mắt theo đó lăn xuống. Nàng tin y, y nói không có, vậy nhất định là không có, chỉ cần một câu của y, cho dù trước mắt có thêm bao nhiêu chứng cứ, nàng vẫn sẽ tin tưởng y.
Đưa trà tới cạnh, y uống mấy ngụm, gật đầu, nói câu “Đa tạ.”
Thượng Trang nắm khăn lụa lui vài bước, cuối cùng vẫn duỗi tay qua cầm lấy tay y, giúp y lau đi vết máu.
“Vội cái gì?” Y nén đau, cười hỏi. Nàng đang run rẩy, tất nhiên là vì kinh hoảng.
Thượng Trang giật mình, miễn cưỡng cười nói: “Vương gia chắc vẫn không quên lời mình nói với bổn cung trong sơn động chứ?” Khi đó y nói muốn nàng tự trọng, mà hiện tại bọn họ đang ở trong cung, một là vương gia, một là phi tử, chẳng lẽ càng không nên giữ tự trọng sao?
Nụ cười trên mặt y không tự chủ mà cứng đờ, có điều qua nửa ngày, y lại bật cười thành tiếng.
Có trào phúng, có tự giễu, chỉ sợ chính y cũng không nói rõ tư vị của lúc này.
Thấy máu trên tay y đã được lau sạch, Thượng Trang thu khăn lại, sau đó đỡ mép bàn sau lưng đứng lên.
Nguyên Duật Diệp nói chuyện lần này Nguyên Chính Hoàn không có vấn đề, mà nàng cũng nhận được câu trả lời từ chính miệng y, chuyện ở Hưng Viên lần đó, không phải y muốn giết Nguyên Duật Diệp. Như vậy, nàng không nên cao hứng sao?
Tâm trạng căng chặt mấy ngày nay cuối cùng cũng thả lỏng.
Chuyện nàng sợ nhất không phải chú cháu bọn họ đối đầu sao?
Mặc kệ ai thắng ai thua, đó đều là cục diện nàng không muốn nhìn thấy.
Chỉ qua nửa ngày, nam tử đã khôi phục sắc mặt lạnh nhạt khi trước. Hít một hơi thật sâu, y mới mở miệng: “Hoàng Thượng thật tình đối đãi với nương nương, nương nương nên quý trọng.”
Nàng thư thái mỉm cười, gật đầu: “Đa tạ vương gia nhắc nhở.”
“Bổn vương cũng sẽ quý trọng Trang Nhi.” Y cũng không biết vì sao lại nói với nàng lời này, chuyện giữa y và Trang Nhi vốn không liên quan tới nữ tử trước mặt, chỉ là, trước đó bọn họ thật sự không có quan hệ gì sao?
Lắc đầu, y quả thật không biết.
Hai tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng, y quý trọng An Lăng Vu, nàng cũng không ghen ghét, không phải sao?
Thượng Trang nhẹ giọng đáp, thanh âm vẫn còn run rẩy: “Bổn cung, chúc hai người hạnh phúc, cũng thỉnh vương gia chiếu cố Linh Khuyết.” Chuyện của Linh Khuyết, nàng vĩnh viễn sẽ không quên, đó là muội muội của nàng, tuy không thể thừa nhận với nam tử trước mặt, nhưng nàng vẫn khắc ghi trong tâm.
Đột nhiên nhắc tới Linh Khuyết, Nguyên Chính Hoàn không khỏi kinh ngạc, sau đó liền cười nói: “Đã đuổi nàng ấy ra khỏi hoàng cung, Hoàng Thượng còn có thể thật tâm lo lắng sao? Thay bổn vương chuyển cáo Hoàng Thượng, nàng ấy ở phủ của bổn vương, bổn vương sẽ kêu mọi người đối đãi nàng ấy như quận chúa.”
Đối đãi như quận chúa? Y đã hứa hẹn như vậy, nàng còn gì mà không yên lòng chứ?
Linh Khuyết, tỷ tỷ thật hâm mộ muội.
Thượng Trang mỉm cười nhìn người đằng trước: “Nếu đã như thế, bổn cung… Thay Hoàng Thượng tạ vương gia. Bổn cung đã hỏi xong, vương gia hẳn cũng không còn gì muốn nói, vậy không quấy rầy vương gia và Diệc Trang cô nương nói chuyện nữa.” Dứt lời, nàng xoay người muốn nhanh chóng rời đi.
“Đêm đó bổn vương làm nương nương bị thương không phải do thất thủ.” Sau lưng truyền tới thanh âm của nam tử, Thượng Trang dừng bước, nghe y nói tiếp, “Nhưng chỉ có lần này, ngày sau, bổn vương sẽ không làm nương nương bị thương.”
Thượng Trang sợ run lên, nàng không quay đầu, cũng không đáp, chỉ nâng bước ra ngoài.
Ngoài cửa, thấy nàng ra, Huyên Chu vội tiến lên giúp đỡ: “Nương nương, chúng ta hồi cung sao?”
Thượng Trang gật đầu, thoáng nhìn qua An Lăng Vu sắc mặt khẩn trương ngồi tựa vào lan can, Mạc Tầm đứng sau nàng ấy. Chần chờ một lúc, nàng cuối cùng cũng để Huyên Chu dìu ra ngoài.
An Lăng Vu vội vàng chạy vào phòng, Mạc Tầm cũng sắc mặt ngưng trọng nhanh tiến về phía trước.
“Hoàn…”
Thanh âm lo lắng của nữ tử truyền tới bên tai, y quay đầu cười yếu ớt: “Chạy làm vì? Lại đây ngồi đi.”
Thấy bộ dáng y tiều tụy, Mạc Tầm thật sự lo lắng, chỉ là không tiện vạch trần. Hắn tiến lên, duỗi tay muốn kiểm tra mạch tượng lại bị y bất động thanh sắc tránh đi.
“Mạc Tầm.” Nguyên Chính Hoàn thấp giọng gọi.
Mạc Tầm sợ run lên, khom lưng xuống. Y nhỏ giọng bên tai hắn một phen, Mạc Tầm mở lớn hai mắt, bật thốt lên hỏi: “Chủ tử quyết định rồi sao?”
Nguyên Chính Hoàn mím môi, khẽ gật đầu.
Đáy mắt Mạc Tầm hiện lên tia quang mang, chỉ cần tâm ý đã quyết, chủ tử nhà hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Hắn vẫn còn nhớ, khi đó, thiếu chút hắn đã cho rằng y quên mất mình đang làm cái gì, nhưng y lại nói, y rất rõ hành động của mình, tuyệt không để hắn thất vọng. Nghĩ đến, khóe miệng bất giác cong lên ý cười.
Thượng Trang và Huyên Chu rời khỏi Tuyết Tùng Cung, thời điểm lên kiệu, nàng bất giác nhìn thoáng qua cửa lớn, có chút dao động mà lắc đầu. Lệnh cho Huyên Chu hạ màn, dựa vào nệm êm phía sau, nàng bất đắc dĩ thở dài.
Hôm nay với Nguyên Chính Hoàn, nửa bên trời nắng nửa bên âm u.
Vui, là vì y và Nguyên Duật Diệp dần dần gỡ bỏ khúc mắc.
Lo, lại là lòng nàng.
Nàng không thể phủ nhận, tích tắc nhìn y thổ huyết, trái tim đột nhiên đau đớn. Nàng vẫn quan tâm y, nhưng nàng thật sự quan tâm Nguyên Duật Diệp, đó là một loại tình cảm tiềm ẩn, thăng hoa trong lúc vô tình.
Hai người, tình cảm bất đồng, nhưng đều có sự quan tâm.
Nàng không có cách nào bỏ qua một trong số đó.
A, tự giễu mà cười, loại người như nàng có phải rất giống nữ tử thủy tính dương hoa (1) hay không?
(1) Thủy tính dương hoa: Dâm loàn.
Hít sâu một hơi, kỳ thật, như vậy thì có thế nào?
Hôm nay y đã nói rõ ràng như vậy, sau này người nàng lựa chọn chỉ có thể là Nguyên Duật Diệp, mà y cũng sẽ rất tốt với An Lăng Vu.
Y và nàng, từ lúc Tiên Hoàng băng hà đã không quan hệ nào nữa, không phải sao?
Vận mệnh đẩy nàng tới bên người Nguyên Duật Diệp, mà vận mệnh lại đưa một nữ tử khác tới trước mặt y.
“An Lăng Vu…”
Nàng chậm rãi ghi nhớ ba chữ này.
Nếu không phải mang họ An Lăng, có lẽ tất cả đều không giống hiện tại. Cho nên nàng mới nói, nàng không phải An Lăng Vu, cũng không phải tiểu thư, nàng chỉ là nha đầu, cho tới hiện tại, nàng không có quyền lựa chọn.
Nghĩ tới, nội tâm đột nhiên trở nên đắng chát. Có lẽ, vận mệnh đối với ai cũng công bằng, khác biệt chỉ có hướng đi của bản thân.
Cỗ kiệu đi được một đoạn đường đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của Huyên Chu: “Nương nương, phía trước là Hoàng Hậu nương nương.”
Mộ Dung Vân Khương sao?
Thượng Trang nhấc màn kiệu lên, quả nhiên thấy Mộ Dung Vân Khương được Thanh Nhi dìu tới. Mộ Dung Vân Khương cũng thấy cỗ kiệu bên này, thời điểm nhìn thấy Huyên Chu, sắc mặt nhuộm một mảnh kỳ quái.
“Dừng kiệu!” Hoàng Hậu đã tản bộ đi tới, nàng sao có thể còn ngồi kiệu?
Kiều phu lập tức hạ kiệu xuống.
Thượng Trang đứng lên, đang muốn đi ra, đột nhiên bốn phía chấn động, phảng phất như cỗ kiệu ngã xuống, nàng cả kinh theo bản năng hét lên, đỡ lấy vách kiệu, lại vì đầu gối đau không thể dùng lực, cả người liền ngã ra ngoài.
“Nương nương… A!” Huyên Chu duỗi tay tới, nhưng lại như vấp phải gì đó, thét lên.
Thượng Trang chỉ kịp thấy cả người nàng ta ngã xuống, đập vào tảng đá bên cạnh, hòn đá kia trong nháy mắt bị nhuộm một màu đỏ thẫm. Máu đỏ từ đầu Huyên Chu chảy ra, theo hai má chảy xuống. Mắt nàng ta mở lớn, nhìn chằm chằm Thượng Trang.
“A!” Thượng Trang rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử, đối diện với cảnh tượng máu me này, nàng chỉ cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, bất giác nâng bước vội vàng đi về phía trước.
……………………..
Trước mắt rất nhiều máu chảy xuống, cơ hồ sắp chạm đến đầu ngón tay của nàng. Thượng Trang cả kinh, mở lớn hai mắt, nhìn thấy màn lụa hồng quen thuộc liền thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mình đã trở về Cảnh Nhân Cung.
“Nương nương tỉnh rồi!” Bên tai truyền tới thanh âm vui vẻ của cung nữ.
Thượng Trang theo bản năng nghiêng mặt, liền thấy Thanh Nhi đang dìu Mộ Dung Vân Khương đứng bên cạnh.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Bên ngoài truyền tới tiếng kêu bén nhọn của Trương công công.
Hoàng Hậu xoay người, hành lễ với nam tử.
Nguyên Duật Diệp tựa hồ có chút kỳ quái, chỉ bỏ lại một câu “Miễn lễ” rồi nhanh chân tới bên giường, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa rồi nghe cung nhân tới báo, hắn chỉ nghe thô sơ giản lược, cái gì là Cảnh Nhân Cung có người chết… Hắn cả kinh tới một thân mồ hôi lạnh.
Thượng Trang vừa định mở miệng, đã nghe Mộ Dung Vân Khương nói: “Vừa rồi thần thiếp nhìn thấy cỗ kiệu của Vu Tu Dung, chưa kịp tới gần thì thấy kiệu phu nâng không vững, Vu Tu Dung từ bên trong té ra ngoài, cung nữ của nàng ấy duỗi tay muốn đỡ lấy, không ngờ lại bất cẩn té xuống, đầu đập vào tảng đá bên cạnh, chết rồi. Khi đó Vu Tu Dung đứng gần, bị dọa tới hôn mê.”
Nguyên Duật Diệp quay đầu nhìn, thấy tay nàng ấy cầm tay Thanh Nhi đang run rẩy. Chuyện vừa rồi Mộ Dung Vân Khương cũng tận mắt nhìn thấy, hiện tại hẳn vẫn chưa thoát ra khỏi sự kinh hoàng.
Thượng Trang giật mình nhìn nữ tử trước mặt, lời nàng định nói nàng ta đã kể lại tường tận, chỉ là nội tâm vẫn nhịn không được mà hoài nghi. Đang êm đẹp Huyên Chu vì sao lại té ngã, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, đầu đập vào đá mà trực tiếp chết?
Trước mắt tựa hồ hiện lên tình hình khi đó, nàng không tự chủ mà run lên, nhắm chặt hai mắt lại.
Nguyên Duật Diệp vội cúi người ôm lấy thân thể lạnh run của nàng, nhẹ giọng an ủi: “Tốt rồi tốt rồi, không sao rồi, đừng nghĩ nữa.” Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nữ tử nhưng vẫn không cách nào giúp nàng áp chế sợ hãi trong lòng.
“Phục Linh, Phục Linh!” Hắn lớn tiếng gọi, nha đầu kia xảy ra chuyện gì rồi sao, hiện tại có chuyện như vậy cũng không nhìn thấy!
Nhớ tới chuyện của Phục Linh chưa nói hắn biết, Thượng Trang nằm trong lòng nam tử, nói: “Hoàng Thượng, Phục Linh… Phục Linh xuất cung rồi. Nương bị bệnh, thần thiếp không thể tận hiếu, vì thế đã để Phục Linh đi thay. Việc này thần thiếp đã xin Thái Hậu, được Thái Hậu ân chuẩn nên mới ra ngoài, ngược lại là quên nói cho Hoàng Thượng biết.” Nàng mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Vân Khương, rõ ràng nhìn thấy đáy mắt nàng ấy lộ vẻ khác thường, thời điểm bắt gặp ánh mắt bên này liền hoảng loạn quay mặt đi.
Nguyên Duật Diệp cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, cau mày hỏi: “Sao lại không nói với trẫm?”
“Hoàng Thượng ngày thường bận rộn chính sự, Vu Tu Dung sợ quấy rầy ngài.” Mộ Dung Vân Khương cắn môi, ngừng một lúc, mới nói, “Đã có Hoàng Thượng ở đây cùng Vu Tu Dung, như vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”
Nói rồi, nàng ta hành lễ với Nguyên Duật Diệp, sau đó vội vàng muốn rời đi.
“Nương nương xin dừng bước.” Thượng Trang đột nhiên gọi nàng ta lại, “Nương nương, Hoàng Thượng bị chính sự quấn thân, e rằng không thể ở lâu. Thần thiếp cả gan muốn nương nương ở lại Cảnh Nhân Cung cùng thần thiếp trò chuyện.”
“Vu Nhi…” Nguyên Duật Diệp cúi đầu nhìn, nàng đã thành ra như vậy, kêu hắn sao có thể yên tâm trở về làm việc? Sắc mặt hắn tái nhợt, nàng như vậy rõ ràng là đang đuổi hắn đi!
Thượng Trang run rẩy nắm lấy tay hắn, khẽ cười: “Thần thiếp tốt hơn nhiều rồi, chỉ là đứng trước tình cảnh như vậy, thân thể không nghe theo sai sử.” Run rẩy không phải ý của nàng, nàng chỉ là nhịn không được mà thôi. Ngước mắt nhìn thần sắc lo lắng của nam tử, nàng lần nữa nhỏ giọng, “Có Hoàng Hậu nương nương ở đây, Hoàng Thượng còn chưa yên tâm sao?”
Quay đầu nhìn Mộ Dung Vân Khương, hắn mở miệng: “Đã như vậy, nếu Hoàng Hậu không có chuyện gì thì ở lại đi.”
Thanh Nhi không vui, lại bị Mộ Dung Vân Khương kéo lại. Hoàng Thượng đã lên tiếng, nếu không có đại sự, nàng sao có thể cự tuyệt? Vì thế nàng chỉ có thể gật đầu: “Vâng, thần thiếp tuân chỉ.”
Cung nữ mang trà an thần vào, Nguyên Duật Diệp đứng lên để cung nữ tới hầu hạ, lúc quay đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mộ Dung Vân Khương, hắn nhíu mày, hỏi: “Người đâu, cũng mang cho Hoàng Hậu một ly trà an thần đi.”
Mộ Dung Vân Khương kinh hãi, thấy đã có cung nữ nhận lệnh lui xuống liền đáp: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng.”
Nguyên Duật Diệp chỉ “Ừ” một tiếng, lại quay đầu nhìn nữ tử trên giường. Nghe tiếng người phía sau ngồi xuống, Thanh Nhi ở cạnh nhỏ giọng an ủi vài câu, nội tâm hắn than nhẹ một tiếng. Hậu cung này, người xa cách hắn nhất còn không phải Hoàng Hậu của hắn sao?
Từ đêm tân hôn, hắn và nàng, cả hai đều như người dưng qua đường. Hắn không quan tâm suy nghĩ của nàng ấy, chỉ sợ nàng ấy cũng như vậy.
Hoặc là nói, hắn chưa từng gặp nữ tử như thế, thân là Hoàng Hậu lại chưa từng quan tâm những việc hắn làm, ngay cả ghen tuông cũng chưa từng có.
Vì vậy, nàng ấy mới được trên dưới tán thưởng là Hoàng Hậu hiền lương thục đức, điều này, nàn ấy hoàn toàn xứng đáng.
Cung nữ đã mang trà an thần lên, chỉ trong chớp mắt, phía sau liền truyền tới tiếng đồ bị nghiền nát dưới đất. Nguyên Duật Diệp giật mình quay đầu, cung nữ đã sợ tới quỳ xuống.
Thanh Nhi quát lên: “Nóng như vậy, ngươi muốn làm Hoàng Hậu nương nương bị phỏng hả?”
Nhìn mu bàn tay của nữ tử đã đỏ lên, Nguyên Duật Diệp vội đi tới kéo tay nàng ấy nhìn, quay đầu gọi: “Truyền thái y!”
“Hoàng Thượng…” Mộ Dung Vân Khương có chút giật mình, theo bản năng muốn rụt tay về nhưng lại bị hắn nắm chặt. Trong trí nhớ, nàng và hắn tuy là phu thê nhưng chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy.
Nam tử từng tiếp xúc với nàng chỉ có hai người.
Mộ Dung Vân Sở và Tôn Dịch Chi.
Giờ phút này, nhìn Nguyên Duật Diệp gần gũi mình trước mặt bao người, lòng nàng rõ ràng vô cùng bối rối. Nam tử này, nàng không yêu, mà người hắn yêu cũng không phải nàng. Nhưng hắn đối với nàng đúng là tương kính như tân.
Hắn không yêu nàng, nhưng vẫn có thể quan tâm nàng, bởi vì nàng là Hoàng Hậu của hắn.
A, Mộ Dung Vân Khương không khỏi cười cười.
Nguyên Duật Diệp nhíu mày, buông tay, nháy mắt ra hiệu Thanh Nhi tới hầu hạ, đồng thời hỏi: “Sao còn cười được?”
Mộ Dung Vân Khương nắm chặt tay bị phỏng, ánh mắt dò xét nhìn nữ tử trên giường, đáp: “Thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng chỉ lo lắng cho một mình Vu Tu Dung.” Nàng biết lo lắng của hắn đối với nàng không giống Vu Tu Dung nhưng hiện tại vẫn nhịn không được mà nói như thế.
Thượng Trang chỉ lẳng lặng nghe, không nói chuyện.
Sắc mặt Nguyên Duật Diệp liền có chút khó coi, lập tức nói: “Nàng là Hoàng Hậu của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ quan tâm nàng.”
Đúng lúc này, thái y tới, hắn vừa từ Cảnh Nhân Cung ra ngoài, đi được nửa đường thì nghe tiếng thái giám đuổi theo khiến hắn càng hoảng sợ. Vốn tưởng Vu Tu Dung lại xảy ra chuyện, tới đây mới biết, thì ra là Hoàng Hậu.
Tiến lên xem xét mu bàn tay cho Mộ Dung Vân Khương, thái y mới xoay người, bẩm báo Nguyên Duật Diệp: “Hồi Hoàng Thượng, may mà trà an thần không quá nóng, tay của Hoàng Hậu nương nương không có gì đáng ngại, thần lát nữa sẽ cho người mang thuốc mỡ tới, bôi mấy ngày liền không sao.”
Nguyên Duật Diệp gật đầu, cho thái y lui xuống.
Cung nữ quỳ gối lúc này mới hoàn hồn lau nước mắt, cẩn thận thu dọn hỗn loạn dưới đất.
Qua một lúc, Nguyên Duật Diệp vẫn không có ý muốn đi, ngược lại là Trương công công vào bẩm báo, nói Mộ Dung Thừa Tướng đã tới, đang chờ hắn ở Ngự Thư Phòng, hắn mới bất đắc dĩ rời đi.
Cho cung nhân lui xuống, Thượng Trang lúc này mới ngồi dậy. Nghĩ tới bản thân thật vô dụng, hai tay lúc này vẫn nhịn không được mà run rẩy.
Thanh Nhi dìu Mộ Dung Vân Khương qua ngồi bên mép giường của nàng. Thấy Thượng Trang miễn cưỡng cười cười, Mộ Dung Vân Khương lên tiếng: “Biết ngươi vô cùng sợ hãi, kỳ thật, bổn cung cũng thế.” Khi đó tuy đứng xa nhưng tình hình nàng vẫn nhìn rõ trong nháy mắt.
Thượng Trang hít một hơi thật sâu, trầm giọng: “Thần thiếp là vì nhìn thấy cung nữ bên người chết nên bị hù dọa, mà nương nương sợ hãi là vì người chết không phải Phục Linh.” Nàng vẫn còn nhớ khi đó thời điểm hạ kiệu, nhìn thấy Huyên Chu bên cạnh mình, Mộ Dung Vân Khương rõ ràng rất kinh ngạc.
Nàng ấy kinh ngạc cái gì? Đơn giản là không ngờ cung nữ đi theo nàng đã bị thay đổi.
Chỉ sợ khi đó, nàng ấy muốn ngăn cản cũng cản không kịp, mà kẻ núp trong bóng tối khẳng định không biết cung nữ đó là người mình cần ra tay. A, trong cung này ai cũng biết cung nữ thân tín luôn theo hầu hạ nàng là Phục Linh, trước nay chưa từng thay đổi.
“Làm càn! Ai cho ngươi dám nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương như vậy?” Thanh Nhi xanh mặt, lạnh lùng nói.
Thượng Trang ngước mắt, cũng lạnh giọng: “Ai làm càn hả? Bổn cung tốt xấu gì cũng là chủ tử, chủ tử đang nói chuyện, đến phiên ngươi được xen vào sao?” Đối với Thanh Nhi, nàng một mực nhẫn nhịn, nhưng chuyện hôm nay đã dính tới Phục Linh, nàng không thể tiếp tục mềm mỏng được nữa.
Thanh Nhi không khỏi hoảng sợ, Vu Tu Dung trước nay không dám lớn tiếng, hôm nay lại… Không lẽ bị người chết dọa tới đầu óc có vấn đề chứ?
Mộ Dung Vân Khương quay đầu liếc nhìn Thanh Nhi, trầm giọng: “Nhóm chủ tử nói chuyện, không có việc của ngươi, lui xuống đi!”
“Tiểu thư!”
“Ra ngoài!” Đây là lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Thanh Nhi.
Thanh Nhi cắn môi, không vui mà lui xuống.
Ánh mắt lần nữa nhìn nữ tử trên giường, đôi môi tái nhợt của Mộ Dung Vân Khương hé mở, nhưng lại nói: “Xem ra Vu Tu Dung vẫn còn kinh hãi, thần trí không rõ ràng.”
Nói thế là không chịu thừa nhận!
Thượng Trang không sợ, ngồi thẳng người mà nói: “Xem ra là thần thiếp hiểu lầm, thì ra nương nương vốn định lấy mạng của Huyên Chu. Huyên Chu ở trong của thần thiếp không ít lần gây chuyện phiền toái, khi đó bị thần thiếp trách phạt, nàng ta nói…” Thượng Trang nhìn thẳng nữ tử trước mặt, “Nàng ta nói là bị Hoàng Hậu nương nương sai sử tới Cảnh Nhân Cung. Vì sao ư? Đương nhiên là muốn thần thiếp bị Hoàng Thượng thất sủng.”
“Ăn nói bậy bạ!” Mộ Dung Vân Khương nghiêm nghị lên tiếng, nàng sao có thể phái người làm ra loại chuyện này? Tại hậu cung Tây chu, ai được sủng ái ai bị ghẻ lạnh thì có liên quan gì tới nàng?
Nhìn bộ dáng Mộ Dung Vân Khương lúc này, Thượng Trang có thể kết luận, Huyên Chu không phải là người của Hoàng Hậu, vì thế nàng ấy không có lý do gì để giết người diệt khẩu, mà mục đích thật sự của nàng ấy chính là Phục Linh. Nhưng vì sao lại là Phục Linh?
Thượng Trang đứng lên, quỳ xuống trước mặt nàng ấy.
Mộ Dung Vân Khương cả kinh đứng dậy, lui nửa bước: “Ngươi…”
“Nếu Phục Linh đã mạng lớn không chết, vậy thần thiếp cầu xin nương nương tha cho nàng ấy.” Thượng Trang cúi đầu, “Hôm đó Thừa Tướng đại nhân hỏi muốn Phục Linh với thần thiếp, thần thiếp không đồng ý, ngày sau cũng vậy. Nương nương, Phục Linh chưa từng có lòng muốn vào Thừa Tướng phủ, việc này thần thiếp dùng tính mạng để bảo đảm!” Dứt lời, nàng dập đầu một cái.
Vì Phục Linh, một cái dập đầu này của nàng rất đáng.
Nàng vẫn còn nhớ, khi đó xảy ra chuyện của Từ Chiêu Nghi, Mộ Dung Vân Khương từng nói, nếu đổi lại là nàng ấy, nàng ấy sẽ không thủ hạ lưu tình, cho nên chuyện của Phục Linh, nàng ấy rất có khả năng sẽ vì Mộ Dung Vân Sở mà…
Hít một ngụm khí lạnh, tới hiện tại, nàng vẫn cảm thấy Mộ Dung Vân Khương không có bất kỳ chờ mong với Nguyên Duật Diệp, có lẽ bởi vì… Người trong lòng nàng ấy là…
Trong đầu hiện lên tên người nọ, Thượng Trang cắn răng.
Không thể nào, bọn họ là thân huynh muội!
Đúng vậy, nàng sao có thể quên, khi đó ở Hưng Viên, nàng từng nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương nắm tay Tôn Dịch Chi, có lẽ người trong lòng nàng ấy là Tôn Dịch Chi. Còn đối với Mộ Dung Vân Sở, nàng ấy chẳng qua chỉ có cảm giác không muốn xa rời. Nàng ấy không thích nàng, vì thế mới không thích luôn cung nữ bên cạnh mình…
Mộ Dung Vân Khương không ngờ nữ tử này lại nghĩ như vậy. Sau kinh ngạc, nàng lại cảm thấy buồn cười. Mộ Dung Vân Sở từng hỏi muốn Phục Linh sao?
Hai tay nắm chặt thành đấm, việc này hắn chưa từng nói với nàng.
Cúi đầu nhìn nữ tử bên dưới, Mộ Dung Vân Khương trầm giọng: “Nếu ngươi đã biết, vậy bổn cung cũng không còn gì để nói. Bổn cung chỉ muốn nói là, cung nữ của ngươi, mạng cũng thật ghê gớm.”
“Nương nương…” Nàng ấy nói như vậy, nghĩ là vẫn không chịu bỏ qua cho Phục Linh sao? Nếu như nàng đem việc này nói với Nguyên Duật Diệp, như vậy một bên là Hoàng Hậu, một bên là cung nữ, tới lúc đó hắn tất nhiên sẽ áp chế việc này, không truy cứu tội của Mộ Dung Vân Khương.
Mộ Dung Vân Khương khom người giúp nàng đứng dậy, trầm giọng: “Bổn cung có bất đắc dĩ của bổn cung.”
“Tại sao?”
“Nàng ta sẽ hại ca ca và Dịch Chi.”
“Phục Linh sao có thể?” Thượng Trang khó hiểu nhìn nữ tử trước mặt. Phục Linh không biết mình đắc tội với bọn họ thế nào, mà nàng cũng không biết.
Mộ Dung Vân Khương không trả lời. Chính vì nàng hiện tại không biết nên mới phải sớm ra tay, nếu không tương lai sẽ trở thành mối họa hối hận không kịp.
“Sao nương nương không nghĩ thoáng một chút? Nếu đổi lại là Thanh Nhi, người có chịu nổi không? Người ra tay ép buộc như thế, không sợ thần thiếp giận chó đánh mèo sao? Nói tới cùng, nàng ta chỉ là một cung nữ, mà thần thiếp mới là chủ tử, không phải sao?”
Lời này thật sự khiến Mộ Dung Vân Khương giật mình, hai tay chậm rãi nắm chặt khăn lụa. Đúng vậy, lời này thật sự rất thỏa đáng, chỉ là, nàng vẫn sẽ không bỏ qua.
Mộ Dung Vân Khương xoay người đưa lưng về phía Thượng Trang, mở miệng: “Bổn cung có người bổn cung phải bảo vệ. Vu Tu Dung, lập trường giữa ngươi và ta không giống, hôm nay cho dù ngươi biết bổn cung muốn giết Phục Linh thì có thế nào? Nếu đã biết, ngày sau thời điểm động thủ, bổn cung cũng không cần mịt mờ nữa.” Nàng là Hoàng Hậu, tùy tiện tìm lý do bóp chết một cung nữ không phải quá dễ dàng sao?
Thượng Trang cả kinh nhìn, Mộ Dung Vân Khương như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy.
Nàng từng cho rằng, kiểu tiểu thư luôn ở khuê phòng như Mộ Dung Vân Khương sẽ rất nhu nhược, chỉ là nàng lại quên, người cho dù nhu nhược tới đâu, một khi có thứ cần phải bảo vệ, họ cũng sẽ dám làm mọi thứ.
Sao nàng lại quên, bản thân nàng cũng từng cả gan giấu di chiếu sao?
“Vậy thần thiếp cả đời sẽ không cho nàng ấy hồi cung.” Thượng Trang biết đây không phải kế sách tốt nhất.
Quả nhiên, Mộ Dung Vân Khương đáp không do dự: “Chân trời góc biển, bổn cung sẽ tìm được ả ta, trừ phi mỗi ngày ngươi đều cho người trông coi ả.”
Thượng Trang cuối cùng cũng thật sự khiếp sợ trước ngữ khí này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một Phục Linh nhỏ nhoi sao có thể khiến nàng ấy biến thành như vậy? Không thể không lấy mạng Phục Linh, đây chắc chắn là đại sự, là chuyện rất lớn.
Mộ Dung Vân Khương lúc này cũng không tiếc hai tay nhuốm máu!
Thượng Trang ngã ngồi bên giường, hô hấp trở nên dồn dập. Lời này của Mộ Dung Vân Khương, ý tứ đã quá rõ ràng.
“Nếu Vu Tu Dung đã không còn chuyện gì nữa, vậy bổn cung về trước, ngươi nghỉ ngơi đi.” Quét mắt nhìn nữ tử bên giường, Mộ Dung Vân Khương thoáng chần chờ, cuối cùng cũng nâng bước rời đi.
Thượng Trang không mở miệng gọi nàng ấy lại, những gì cần nói cũng đã nói rồi, nàng chỉ là không hiểu, Phục Linh rốt cuộc đã đắc tội bọn họ chỗ nào? Nghĩ tới nghĩ lui, một chút manh mối cũng không có.
Qua một lúc, Thượng Trang gọi cung nữ vào, kêu họ chuẩn bị kiệu.
Thời điểm dìu nàng ra ngoài, thấy thân thể nàng vẫn còn run rẩy, cung nữ không khỏi lo lắng, vội khuyên: “Nương nương, người vẫn là ở trong tẩm cung nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ phân phó nô tỳ đi làm là được.” Nếu nương nương xảy ra chuyện, Hoàng Thượng khẳng định sẽ lột da bọn họ.
Thượng Trang không nói lời nào, trực tiếp vào trong kiệu.
Phân phó cỗ kiệu dừng bên ngoài Ngự Thư Phòng, đứng ở bên này trùng hợp có thể nhìn thấy cửa lớn, người ra người vào, vừa nhìn liền biết. Thượng Trang chỉ căng lớn hai mắt mà nhìn, cung nữ thấy nàng không nói lời nào, cũng không dám hỏi.
Mộ Dung Vân Khương không đồng ý, như vậy nàng chỉ có thể đi tìm Mộ Dung Vân Sở.
Chờ thật lâu, ánh mặt trời gay gắt cũng dần dịu đi, cửa Ngự Thư Phòng lúc này mới mở, Mộ Dung Vân Sở từ trong đi ra.
Thượng Trang đưa mắt nhìn cung nữ, cung nữ hiểu ý, lập tức chạy lên nói mấy câu với Mộ Dung Vân Sở. Đưa mắt nhìn qua bên này, thoáng chần chờ, hắn cuối cùng cũng theo cung nữ đi tới.
“Nương nương.” Mộ Dung Vân Sở hành lễ.
Thượng Trang xuống kiệu, cho cung nữ lui xuống, mới trầm giọng: “Bổn cung có một việc muốn nhờ Thừa Tướng.”
Nhìn gương mặt tái nhợt của nữ tử, thân ảnh dưới ánh trời chiều tựa hồ mang theo ý rung động, Mộ Dung Vân Sở cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn Ngự Thư Phòng sau lưng, lắc đầu cười, xoay người lại nói: “Khó có được việc nương nương tìm tới thần.”
Thượng Trang gật đầu, nghĩ nghĩ, trực tiếp nói: “Vẫn là chuyện của Phục Linh.”
Lời này thật sự khiến Mộ Dung Vân Sở kinh ngạc, nàng chủ động tới chẳng lẽ là muốn tặng Phục Linh cho hắn?
A, không khỏi muốn cười, mặc dù không hiểu rõ, nhưng hắn biết nữ tử trước mặt không phải người như vậy.
Hắn không nói lời nào, là chờ nàng nói.
Thượng Trang không chút do dự, tiếp tục: “Bổn cung còn nhớ chuyện của Lã Đức Nghi ngày đó, Thừa Tướng từng nói sẽ giúp bổn cung một việc, ngài nói vô luận bổn cung muốn gì, ngài sẽ làm tất cả.”
Mộ Dung Vân Sở đáp không chần chờ: “Vâng, lời thần nói khi đó vẫn luôn hữu hiệu.” Tính mạng của Vân Khương đối với hắn vô cùng quan trọng, đừng nói là một việc, cho dù là trăm chuyện hắn cũng đồng ý.
Nghe hắn nói thế, Thượng Trang thở phào nhẹ nhõm, mở miệng: “Chuyện bổn cung muốn nhờ Thừa Tướng làm rất đơn giản, chỉ hi vọng Thừa Tướng hiện tại qua Quán Sư Cung, thỉnh Hoàng Hậu nương nương buông tha cho Phục Linh.”
Lấy làm kinh hãi, hắn bật thốt lên: “Vân Khương…” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy không ổn, hắn thế mà ở trước mặt Vu Tu Dung gọi thẳng khuê danh của Hoàng Hậu.
Thượng Trang dường như không để ý, chỉ nói: “Bổn cung không biết Phục Linh đắc tội các người việc gì, nhưng bổn cung có thể đảm bảo, tương lai mặc kệ phát sinh điều gì, Phục Linh sẽ không nguy hại tới Thừa Tướng và Tôn thị vệ.” Đây là lời hứa của nàng, nàng sẽ tuân thủ.
Che giấu tâm tư, hắn gật đầu: “Thần lập tức qua Quán Sư Cung.”
Nhìn bóng lưng của nam tử, Thượng Trang yên tâm mỉm cười. Nàng biết Mộ Dung Thừa Tướng là người ân oán rõ ràng, hắn không muốn nợ ân tình người khác, cho nên lần này hắn chắc chắn sẽ tận lực giúp nàng.
Nàng vốn cho rằng lời hứa này của hắn cả đời này bản thân sẽ không dùng tới, chỉ là không ngờ, người tính vẫn không bằng trời tính!
Vừa xoay người, thân thể liền mềm nhũn lảo đảo, cung nữ vội đỡ lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương không sao chứ?”
Thượng Trang lắc đầu, không sao, không có việc gì nữa rồi.
…………………………
Quán Sư Cung.
Thấy Mộ Dung Thừa Tướng tới, Thanh Nhi cao hứng chạy vào trong báo cho tiểu thư nhà mình.
Mộ Dung Vân Khương buông bút trong tay, đứng dậy ra ngoài nghênh đón lại thấy hắn vẻ mặt tái nhợt.”
“Ca…” Đối diện với nàng, hắn rất ít khi có thần sắc như vậy. Có lẽ… Trong trí nhớ của nàng, chẳng qua chỉ có hai lần.
Một lần là nàng không đồng ý gả cho Hoàn Vương, khi đó nàng còn cho người hạ thuốc vào đồ ăn của hắn, không cho hắn vào cung ngăn cản.
Mà lần thứ hai, chính là hôm nay.
Nàng ẩn ẩn nghĩ tới một chuyện.
Vừa định mở miệng giải thích, hắn đã lên tiếng trước: “Vân Khương, ai bảo muội động thủ với Phục Linh?”
Sắc mặt Mộ Dung Vân Khương tái nhợt, Thanh Nhi ở cạnh nghe vậy liền kinh hô hỏi: “Thiếu gia, không phải là Vu Tu Dung cáo trạng với ngài chứ? Đó là vì tiểu thư…”
“Im miệng!” Hắn quát một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Khương, “Ta đã nói bản thân có thể xử lý việc này, chuyện của Phục Linh, dừng ở đây.”
Lúc này, Mộ Dung Vân Khương nhịn không được mà chất vấn: “Sao có thể dừng tay? Không phải huynh nói ả đã nhìn thấy…” Lập tức giơ tay che miệng lại, nơi đây cho dù chỉ có ba người bọn họ, nàng cũng không thể ăn nói lung tung, tránh tai vách mạch rừng.
“Nàng ta còn chưa biết.”
“Ca, huynh làm sao vậy? Đợi tới biết rồi, còn kịp sao?” Hắn sao có thể mềm lòng như vậy? Nàng còn không sợ, hắn sợ cái gì?
“Việc này, như thế là được rồi!”
Ngày đó vì an nguy của Vân Khương, hắn đã đồng ý với Vu Tu Dung sẽ làm một chuyện, tuy Vân Khương không gặp chuyện không may, nhưng hắn sẽ không nuốt lời. Đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, hắn không sợ gì cả, hắn chỉ sợ Vân Khương lại gặp chuyện không may.
Thanh Nhi nghe tới nôn nóng trong lòng, chỉ là nhóm chủ tử đã nói thành như vậy, nàng còn có thể xen vào sao? Nàng là tức giận, nếu hiện tại có Tôn Dịch Chi ở đây, sự tình khẳng định đã được giải quyết. Thiếu gia, hắn hôm nay sao lại…
A! Thanh Nhi cắn môi, nàng sắp phát điên rồi!
“Ca…” Sắc mặt Mộ Dung Vân Khương càng trở nên khó coi, nàng duỗi tay kéo ống tay áo của hắn, run giọng hỏi, “Huynh không phải là… Thích ả rồi chứ?” Nếu không, hắn sao có thể như vậy?
Thanh Nhi “A” một tiếng.
Mộ Dung Vân Sở không tin mà căng lớn hai mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng… Nàng rốt cuộc đang nói cái gì?
Trái tim của hắn…
Kéo tay nàng qua đặt trên lồng ngực của mình, nàng chẳng lẽ còn không cảm nhận được sao?
Chỉ một động tác đơn giản, nước mắt lập tức trào ra, Mộ Dung Vân Khương nức nở: “Như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Huynh chẳng lẽ không rõ, nếu để người khác biết, biết huynh kỳ thật là…”
“A!” Thanh Nhi sợ hãi la lên, phía sau màn trướng kia, nàng ta thấy đôi giày minh hoàng.
Mộ Dung Vân Khương lập tức im lặng, rất nhanh liền nghe thanh âm của Nguyên Duật Diệp truyền tới: “Hoàng Hậu đang nói… Biết cái gì?”