Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 205: Run rẩy


Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 205: Run rẩy

Tay đặt trên cây bất giác run rẩy, vừa rồi thời điểm rời đi bọn thị vệ không dẫn theo nàng, nàng tin đây không phải ý của Nguyên Duật Diệp, bởi vì hắn không muốn nàng gặp Mạc Tầm, cho nên bọn thị vệ mới không nói toạc ra hiện tại nàng đang ở đây.

Nhưng lúc này, ngoại trừ Mạc Tầm, ngay cả Nguyên Chính Hoàn cũng tới, như vậy, nàng có thể ra ngoài sao?

Bất giác ngừng hô hấp lại, nàng mở to hai mắt nhìn phía trước.

Hôm nay là mười sáu, trăng rất tròn, chỉ là cả ngày sương mù dày đặc, tới lúc này vẫn chưa tan đi. Ánh trăng xuyên qua mây mù rọi xuống, cảnh vật bên dưới vẫn còn mờ mịt.

Khu đất chạng vạng bị chôn vùi đã được thị vệ đào lên, ánh mắt Mạc Tầm dừng lại cái quan tài. Chỉ là một cái quan tài bình thường, vật liệu cũng không phải hảo hạng. Mạc Tầm cẩn thận dò xét, nắp hòm vẫn chưa bị đóng đinh. Vì sao ư? Đương nhiên là để mở ra dễ dàng.

Nguyên Chính Hoàn di chuyển xe lăn về phía trước, hỏi: “Mạc Tầm, sao còn chưa động thủ?”

Mạc Tầm tựa như thất thần, nghe Nguyên Chính Hoàn lên tiếng mới hoàn hồn trở lại, thấp giọng đáp: “Vâng.” Dứt lời, hắn lập tức nhảy xuống. Hít một hơi thật sâu, quát lớn một tiếng, Mạc Tầm đánh một chưởng xuống, nắp quan tài lập tức bị đánh bật ra.

Nữ tử bên trong nhắm chặt hai mắt, an tường mà ngủ, không hề hay biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Mạc Tầm thoáng thay đổi, vội vươn tay dò xét hơi thở của nàng, nhịn không được mà “A” một tiếng. Loại thuốc giả chết này hắn từng nghe nói qua, nhưng hôm nay mới thật sự nhìn thấy, thật kỳ diệu, thoạt nhìn không khác gì người chết.

Hắn bất giác quay đầu nhìn: “Chủ tử, không còn hơi thở.” Thời điểm nói chuyện, tâm thần hắn có chút bất an. Quá giống, thật sự quá giống!

Nguyên Chính Hoàn thoáng nhíu mày, loại thuốc này không cần giải dược, người uống ngủ đủ ba ngày ba đêm sẽ tự động tỉnh dậy. Kỳ thật nội tâm y vô cùng tinh tường, người trong lòng Linh Khuyết trước nay đều là Nguyên Duật Diệp, hiện tại ép nàng đi theo Mạc Tầm, nàng sẽ nguyện ý sao?

Hít một hơi thật sâu, nếu đã như vậy, bọn họ sẽ cho nàng biết, thật ra là Nguyên Duật Diệp không cần nàng nữa.

Linh Khuyết, nàng ấy sẽ hận sao?

Nguyên Duật Diệp sớm đã có tính toán, ba ngày sau Linh Khuyết tỉnh lại, bọn họ cũng đã rời kinh thành, nhưng y hiện tại lại muốn để Linh Khuyết tỉnh dậy.

Đúng, ngay bây giờ, y muốn nàng tỉnh lại.

Đầu ngón tay khẽ động, trong nháy mắt động tác lại dừng, y quay đầu, nghiêm nghị hỏi: “Ai?”

Thượng Trang cả kinh, nàng đã trốn kỹ như vậy nhưng vẫn bị y phát hiện sao?

Mạc Tầm theo hướng Nguyên Chính Hoàn quay đầu mà nhìn, một tay đặt lên trường kiếm đeo trên eo, đi tới, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Chuyện chủ tử nhà hắn bí mật hồi kinh không có ai biết, rốt cuộc là ai? Người của Nguyên Duật Diệp sao?

Thượng Trang cắn môi, hắn còn tiếp tục bước tới, nàng còn có thể lẫn trốn sao?

Nàng biết rõ đối phương là ai, nhưng bọn họ lại không biết là nàng. Một kiếm đâm qua, chỉ sợ có muốn tránh cũng tránh không được. Hít một hơi thật sâu, nàng chỉ có thể sải bước ra ngoài.

Đúng lúc này, có thứ gì đó từ phía sau xông tới, Thượng Trang theo bản năng quay đầu, bước chân bên dưới dừng lại. Hình như, là một con thỏ.

Trong nháy mắt, cả người nàng cứng đờ.

A, đây đúng là giấu đầu lòi đuôi! Nàng nói rồi mà, bản thân cẩn thận như vậy làm sao có thể bị phát hiện?

Thì ra, bị phát giác căn bản không phải là nàng, chẳng qua chỉ là một con thỏ phía sau nàng thôi. Mà nàng lại bất tri bất giác bước ra ngoài.

Hiện tại, cho dù muốn tránh cũng tránh không kịp.

Ánh mắt Mạc Tầm đang hướng theo con thỏ chạy qua, đồng thời bắt gặp một người lặng yên đứng bên cây cổ thụ. Hắn chấn động, phóng người xông lên, lại không ngờ người tới căn bản không biết võ công.

Trường kiếm tới gần, lúc này hắn mới nhìn rõ, thì ra là nàng!

Thượng Trang hoảng sợ, theo bản năng muốn lui thì cánh tay bị nam tử bắt lấy, hung hăng giữ chặt, mà trường kiếm lạnh băng đã đặt trên cổ nàng.

Bất giác “A” lên một tiếng, đó là xuất phát từ bản năng, cũng là kinh hãi.

Trường kiếm sắc bén đã chạm vào da thịt, đau đớn rất nhỏ từ nơi đó bắt đầu lan ra.

Đột nhiên Thượng Trang nhớ lại lần đó ở Hưng Viên, cũng là Mạc Tầm muốn giết nàng. Thái độ của Nguyên Chính Hoàn lúc ấy, nàng vẫn còn nhớ rõ, chỉ là hôm nay, y sẽ không còn như vậy, cứu nàng.

Nhìn một góc của trường kiếm thẫm đỏ máu tươi, tay Mạc Tầm bất giác buộc chặt.

Đây là cảm giác hơn hai mươi năm cầm kiếm hắn không có. Ở Hưng Viên lúc ấy, hắn và nàng cũng từng như vậy, mà thời điểm đó, chủ tử một lòng thích nàng, cho nên hắn không ra tay. Nhưng hôm nay thì sao? Nàng sao lại trùng hợp xuất hiện ở nơi này?

Âm mưu, hay là trùng hợp?

Nếu hôm nay giết nàng ở nơi này, bọn họ có thể yên bình ra khỏi thành sao?

Nếu không giết, Hoàng Thượng rất nhanh sẽ biết chủ tử vào kinh, như vậy cũng quá nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ chủ tử!

Mạc Tầm nghiến răng, hắn chần chờ, trong lòng không ngừng giãy giụa.

“Mạc Tầm!” Sau lưng truyền tới thanh âm của Nguyên Chính Hoàn, vốn định hỏi người tới là ai, nhưng không biết vì lý do gì, y lại không mở miệng hỏi được.

Là nữ nhân, thanh âm đó y nghe thấy.

Tiếng rên rất nhỏ mang theo hoảng sợ và kinh ngạc.

Hắn băn khoăn một hồi, chỉ cái nháy mắt ngắn ngủi, “A” một tiếng, cảm giác này sao lại quen thuộc như vậy? Tựa hồ tình cảnh thế này, y đã trải qua.

“Mạc Tầm, đem nàng…”

Đem nàng giết chết!

Y vốn định nói như vậy, chỉ là lời nói tới yết hầu liền thoáng dừng ở đó, một tiếng cũng không thể phát ra.

Im lặng một hồi, y lại đổi thành: “Mang đi!”

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, y biết nàng là ai sao? Vì sao phải mang nàng đi?

Mạc Tầm quay đầu nhìn chủ tử nhà mình, không thể giết, cũng không thể dẫn theo, đây là suy nghĩ tiến thoái lưỡng nan trong lòng của hắn, rất khó quyết định.

Lúc này, Thượng Trang nhàn nhạt lên tiếng: “Mang bổn cung đi, vương gia không sợ Hoàng Thượng biết ngài hồi kinh sao?”

Mạc Tầm cả kinh nhìn nàng, hắn rốt cuộc cũng biết bản thân đã quên làm gì! Hắn sao có thể để nàng nói chuyện?

Nếu vừa rồi chỉ là suy đoán thì hiện tại, Nguyên Chính Hoàn có thể khẳng định thân phận của nữ tử này. Mười ngón tay khẽ động, y mở miệng: “Thì ra là nương nương, bổn vương ngược lại cảm thấy rất hiếu kỳ, nương nương tới nơi này, Hoàng Thượng ở trong cung có thể an tâm sao?”

Thượng Trang đương nhiên rõ ràng, y đơn giản chỉ là muốn hỏi Nguyên Duật Diệp có biết y hồi kinh hay không.

Khẽ cười thành tiếng, Thượng Trang trả lời: “Bổn cung được Thái Hậu ân chuẩn tới đây đưa tiễn Linh Khuyết đoạn đường cuối cùng, lại không ngờ gặp được Vương gia ở đây.”

Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, nàng chỉ nói gặp y, mà không phải y và Mạc Tầm, như vậy có thể khẳng định, chuyện Mạc Tầm tới đưa Linh Khuyết đi, nàng biết. Mà nàng cũng đang nói với y, chuyện y trở về, Nguyên Duật Diệp không biết.

Chẳng biết vì lý do gì, với lời nàng nói, y tin.


Không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là sau khi trở về, nàng có nói cho Nguyên Duật Diệp biết không?

Nguyên Chính Hoàn bất động thanh sắc mở miệng: “Đã như thế, Mạc Tầm, còn không để nương nương qua đây?”

Mạc Tầm sợ run lên, cuối cùng chỉ đành cắn răng thu kiếm.

Ưm…

Đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ bị trường kiếm xẹt qua, miệng vết thương không lớn, chỉ là có ít máu rỉ ra. Lấy khăn đè lên, nàng nâng bước đi về phía trước.

Nam tử nương theo tiếng động quay đầu, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của y dần trở nên rõ ràng, đôi mắt vẫn rực rỡ như sao trời có thể khiến người ta lập tức thất thần.

Nội tâm không khẩn trương, trên mặt vẫn cố gắng bày ra biểu cảm bình tĩnh như nước.

Nàng quên mất, y không nhìn thấy.

A, chán nản cười, vết thương trên cổ khiến nàng khẽ nhíu mày.

Nguyên Chính Hoàn lại lên tiếng: “Mạc Tầm, còn không đi xử lý? Bổn vương và nương nương xem ra có mấy lời cần phải nói.”

Mạc Tầm nhìn hai người, cũng không nói chuyện, thành thạo tra kiếm vào vỏ, nhảy xuống, cúi người cẩn thận ôm nữ tử ra khỏi quan tài. Thượng Trang nhìn hắn cởi áo bào trên người ra trải xuống mặt đất, đặt nhẹ Linh Khuyết lên, sau đó xoay người thu dọn hiện trường.

Chẳng qua chỉ là một hành động nhỏ mà thôi, nhưng Thượng Trang biết, Mạc Tầm sẽ không bạc đãi Linh Khuyết. Nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng cũng cao hứng trở lại, Mạc Tầm tuy bề ngoài lạnh nhạt, nhưng chỉ cần là người mình thích, hắn chắc chắn sẽ đối tốt với muội ấy như đối với Nguyên Chính Hoàn.

Như vậy, tất cả những gì nàng và Nguyên Duật Diệp làm đều đáng giá, không phải sao?

Đang suy nghĩ miên man, thanh âm của Nguyên Chính Hoàn lần nữa tới: “Nương nương vừa mới nói mình được Thái Hậu ân chuẩn tới đưa tiễn Linh Khuyết?”

Thời điểm hoàn hồn, Thượng Trang đã thấy y chậm rãi chuyển động xe lăn về phía trước. Thoáng chần chờ, nàng lặng lẽ nâng bước theo sau, nàng biết sau khi Mạc Tầm thu dọn tất cả, bọn họ sẽ rời đi, mà thị vệ của Nguyên Duật Diệp cũng sẽ quay lại, cho nên thời gian để hai người nói chuyện chỉ có lúc này mà thôi.

Nàng gật đầu: “Ngược lại là bổn cung không ngờ sẽ gặp Vương gia ở đây, bổn cung thật hiếu kỳ.” Hiếu kỳ y tới đây làm gì?

Y khẽ cười: “Có gì phải hiếu kỳ chứ? Bổn vương cũng thích Linh Khuyết, đương nhiên sợ nàng ấy gặp chuyện không may, chỉ đơn giản thế thôi.”

Thượng Trang ngẩn ra, thật vậy sao? Thế còn nàng? Hiện tại nếu nàng gặp chuyện, y sẽ không quan tâm?

Lần đó bị Trần Tĩnh bắt tới sơn động, y rời đi không quay trở lại, mà hôm nay y lại lạnh lùng kêu Mạc Tầm mang nàng đi…

A, lúc này chỉ có thể nói, Vong Tình Thủy trên người Nguyên Chính Hoàn thật lợi hại. Như vậy, sau khi Linh Khuyết uống, muội ấy sẽ hoàn toàn quên đi Nguyên Duật Diệp, không phải sao?

Nghĩ tới, nàng lại cảm thấy đắng chát.

Nam tử đã nói xong, Thượng Trang đứng phía sau kinh ngạc nhìn y, mở miệng: “Nếu biết Vương gia trở về, Hoàng Thượng sẽ tức giận.” Để Nguyên Duật Diệp biết, hắn đâu chỉ tức giận?

Y cười nhạo: “Nương nương sẽ nói sao?”

Cánh tay che miệng vết thương run lên, nàng đau tới nhíu mày, vấn đề này, từ lúc trông thấy y tới hiện tại, lòng nàng vẫn luôn đắn đo. Nếu như bọn họ không gây ra chuyện gì, nàng đương nhiên sẽ không nói, nhưng nguyên nhân y trở về thật sự chỉ đơn giản vậy sao?

Cắn môi, nàng không biết.

Bởi vì hôm nay, chỉ sợ Nguyên Chính Hoàn cũng đề phòng nàng, không nói sự thật cho nàng biết.

Như vậy…

Nội tâm không ngừng giãy giụa, Thượng Trang lại nghe y hỏi: “Miệng vết thương sâu không?”

Một câu cũng đủ khiến nàng giật mình.

Trong không khí có mùi máu tươi rất nhỏ, y ngửi thấy, y nghĩ, hẳn là vừa rồi Mạc Tầm thất thủ.

“Không sâu.” Thời điểm trả lời, thanh âm nàng lộ rõ vẻ bối rối, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc thế nào.

Y không nhiều lời, chỉ nói: “Chỗ bổn vương có thuốc trị thương.” Dứt lời, từ ống tay áo y lấy ra một hộp cao dược nhỏ đưa cho Thượng Trang.

Thượng Trang kinh hãi, lại nghe y giải thích: “Mắt bổn vương không nhìn thấy, bình thường sinh hoạt bị thương là điều không thể tránh khỏi. Đây là thuốc trị thương Mạc Tầm chuẩn bị, rất tốt.”

Nàng thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đưa tay nhận.

Thượng Trang phết nhẹ một ít lên tay, chỉ là không nhìn thấy vết thương, nàng không khỏi ảo não.

Nguyên Chính Hoàn lại đột nhiên khẽ cười, nói: “Tốt xấu gì nương nương cứ bôi lên đi, thuốc cao này mùi hương không tồi.”

Đầu ngón tay run lên, y là đang nói cho nàng biết, mùi thuốc mở có thể che lấp mùi máu, giúp nàng giấu chuyện mình bị thương. Cho dù không biết hôm nay y ở đây, nhưng Mạc Tầm tới là chuyện chắc chắn, nếu để Nguyên Duật Diệp biết Mạc Tầm thất thủ làm tổn thương nàng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Khổ sở trong lòng, nàng vẫn mỉm cười như trước: “Vương gia suy nghĩ thật chu đáo.” Đóng nắp lại, đưa thuốc mỡ cho y, nàng lại nói, “Bổn cung đa tạ thuốc của Vương gia.”

Nam tử mím môi cười, duỗi tay qua.

Dưới ánh trăng, nàng rõ ràng có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của y run lên, so với lúc trước, y tựa hồ đã gầy đi.

Đầu ngón tay chạm tới hộp thuốc mỡ, y nắm chặt, mà Thượng Trang lại cảm thấy y dường như đang cố sức, không khỏi nhíu mày hỏi: “Vương gia sao vậy?” Lúc này nàng mới phát hiện y có chút khác thường, là bị bệnh sao?

Cất hộp thuốc mỡ vào tay áo, y dựa vào xe lăn, nghiến răng. Vì sao… Mỗi lần đều như vậy?

Chỉ cần nàng nhẹ giọng hỏi thăm y một câu, nơi đó sẽ đau như thế.

Ngước mắt, nở nụ cười, y mở miệng: “Chẳng biết tại sao lồng ngực lại đột nhiên đau, có thể mượn tay nương dùng một lát được không?”

Thượng Trang không khỏi bị dọa sợ, đang êm đẹp, lồng ngực y sao có thể đau chứ? Y lại không nhớ ra nàng, cho nên nguyên nhân chắc không phải vì nàng mà ra, chỉ là, y mượn tay nàng để làm gì?

“Nương nương…” Người trước mắt không hề cử động, y lại thấp giọng gọi một tiếng.

Nhìn chằm chằm nam tử kia, do dự một hồi, nàng cuối cùng cũng vươn tay.

Nguyên Chính Hoàn cười yếu ớt, đưa tay chạm lấy tay nàng.

Bàn tay đột nhiên bị y cầm lấy, Thượng Trang cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị y kéo qua. Bàn tay nàng hoàn toàn dán lên lồng ngực của y.

Trái tim y, bắt đầu đập loạn nhịp, mà tất cả từ lòng bàn tay truyền thẳng tới trái tim nàng.

Kinh ngạc nhìn y, vì sao chứ?

Lần đó, nàng chẳng qua chỉ muốn giúp y có thêm chút ấm áp, y lại nói: Nương nương, xin tự trọng.

Như vậy thì hôm nay? Y chủ động nắm lấy tay nàng, còn…


Thân thể Nguyên Chính Hoàn tựa như lạnh đi, lần này, còn cả lần đầu tiên tiếp xúc với nàng… Lần đó, nàng không cẩn thận ngã vào lòng y, y thậm chí còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đứng dậy.

Đúng vậy, cái cảm giác không có cách diễn tả này rốt cuộc là gì?

Từ lúc đầu ngón tay nàng chạm vào, đau đớn nơi đó lập tức lan rộng.

Tới khi y đặt tay nàng hoàn toàn dán vào lồng ngực của mình, đau quá…

Y cắn răng chịu đựng, cưỡng ép nuốt thứ tanh ngọt kia xuống.

Thấy sắc mặt y thay đổi, Thượng Trang muốn rút tay ra, ai ngờ, khí lực của y lại lớn như vậy.

“Vương gia, buông tay!” Nàng thật sự sợ hãi, y muốn làm gì? Y rốt cuộc muốn làm gì? Thượng Trang cắn răng, “Vương gia quên ngày đó đã nói gì với bổn cung sao? Hôm nay bổn cung muốn dùng lại câu đó mà nói, thỉnh Vương gia tự trọng!”

Y phảng phất như mắt điếc tai ngơ.

Nàng càng giãy giụa, y càng dùng lực, vẫn không buông tay.

Y không biết bản thân đang làm gì, mà dường như, y đã biết.

Làm nàng đau, nhưng lòng y tựa hồ còn đau hơn nàng.

Rõ ràng mỗi lần tiếp xúc, nội tâm đều có phản ứng rất lớn, nhưng ký ức của y về nữ tử này lại là một mảnh trống không.

Lần đầu quen biết cũng là lần gần đây nhất y cùng Mạc Tầm từ Thục Quận trở về chúc mừng thọ thần của Thái Hậu. Nàng đối với y mà nói, rõ ràng là xa lạ, không phải sao?

Lần đó Trần Tĩnh bắt hai người bọn họ, y kiên quyết rời đi, nếu không phải Mạc Tầm cho người điểm huyệt, đau đớn lần đó, y thật không biết bản thân sẽ vượt qua thế nào?

Cũng từ ngày đó trở về Thục Quận, y luôn nghĩ tới vấn đề này.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Càng nghĩ, y càng không rõ.

Có lẽ chỉ có một lời giải thích.

Đó là, y đã quên nàng!

Quên…

Khóe môi đã nếm được vị tanh ngọt kia, nếu thật sự là y quên nàng, như vậy nàng đối với y chắc chắn là người rất quan trọng, không phải sao? Nếu không, y sao có thể đau đớn như vậy?

Khí lực trên người, tất cả trong khắc đó phảng phất đều biến mất.

Thượng Trang bỗng nhiên rút tay về, xoa xoa cổ tay bị y làm đau, lại hoảng sợ mà nhìn nam tử trước mặt, thấy sắc mặt y càng lúc càng khó coi.Nàng quay đầu nhìn, thấy Mạc Tầm vẫn còn đang chôn vùi quan tài kia. Chuyện bên này, hắn không biết.

Thượng Trang lui mấy bước, không biết có nên gọi hắn hay không.

Chỉ vì, Nguyên Chính Hoàn như vậy, nàng thật sự sợ hãi.

Y run giọng mở miệng: “Ngươi… Rốt cuộc là ai?” Hoặc là, y nên hỏi, nàng là gì của y?

Gì của y?

Bất giác nhắm hai mắt lại, thật kỳ lạ, tại sao chính mình lại có suy nghĩ như vậy?

Thượng Trang mở lớn hai mắt nhìn y, trái tim “thình thịch thình thịch” đập loạn nhịp. Lời y nói rốt cuộc có ý gì?

Nàng không rõ! Nàng không rõ!

Loạng choạng tiếp tục lui về sau, nàng lại nghe y hỏi: “Ngươi là ai? Ta… Lúc trước có phải ta đã gặp ngươi không?”

Nếu là trước kia, nàng sẽ ép chính mình cho rằng không rõ, nhưng hiện tại, chẳng rlex nàng vẫn không hiểu sao? Y là đang hoài nghi, cho nên mới hỏi nàng. Y thậm chí đã không còn tự xưng là “Bổn vương” nữa rồi.

Có thể? Nàng có thể nói sao? Có thể nói y biết, nàng là Thượng Trang sao?

Không, không thể.

Thượng Trang lắc đầu, chua xót mở miệng: “Vương gia hồ đồ rồi à? Ngài trước đó đương nhiên đã gặp bổn cung, chúng ta gặp nhau trong thọ thần của Thái Hậu trong cung, còn cả thời điểm Vương phi tiến cung, ngoài cửa Úc Ninh Cung và lần cuối cùng là lúc Vương gia rời kinh, bổn cung Hoàng Thượng tới đưa tiễn. Đúng rồi, lần đó còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Hai tay nắm chặt thành đấm, móng tay đã khảm sâu vào da thịt.

“Không, không phải…” Y dường như có chút hoảng loạn. Không, khẳng định không phải như vậy!

Thượng Trang cười hỏi: “Không phải? Vậy là gì?” Nàng khẳng định y vẫn chưa nhớ lại, cho nên thời điểm nói chuyện, nàng càng phải cẩn thận. Không thể để y nhớ ra, quyết không thể!

Hít một hơi thật sâu, đau đớn ở lồng ngực, y cơ hồ không chịu đựng được nữa rồi.

Mạc Tầm quay đầu nhìn hai người bọn họ, chỗ này cách xa, hắn không thấy rõ sắc mặt của Nguyên Chính Hoàn, chỉ là chẳng biết vì lý do gì, hắn lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn, vì thế mở miệng: “Chủ tử đợi một lát, Mạc Tầm sắp xong rồi.”

Nguyên Chính Hoàn lúc này mới hoàn hồn. Đúng vậy, y rốt cuộc sao thế? Mục đích hồi kinh lần này, y quên rồi sao?

Trái tim từng chút thắt chặt, lần đó y đã có thể vượt qua, nhưng lúc này, vì sao y không thể lần nữa nhẫn nhịn?

Có lẽ bởi vì y chưa từng nghĩ, tối nay lại gặp nàng ở nơi này.

Y thống khổ cúi đầu ho một tiếng. Thượng Trang định mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám gọi y.

Mạc Tầm cuối cùng cũng xử lý xong mọi chuyện, quay lại cẩn thận ôm nữ tử nằm dưới đất đi về phía hai người.

Thượng Trang bất giác quay đầu, tốt quá, Mạc Tầm làm xong rồi, nói cách khác, bọn họ sắp phải rời đi.

Mà nàng, cũng nên trở về chùa rồi.

Ngày mai, là được hồi cung.

Hít một hơi thật sâu, thôi, chuyện này vốn có kết quả như vậy, nàng chỉ là không ngờ lại gặp Nguyên Chính Hoàn ở đây.

“Ta và Mạc Tầm ở hậu viện trong chùa, lát nữa ngươi tới, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Thanh âm của y rất nhẹ, nhưng từ sau lưng truyền tới, từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

Thượng Trang thật sự kinh hãi, ánh mắt lần nữa dừng trên người nam tử. Nương theo ánh trăng, nàng thấy y và Mạc Tầm đều chỉ mặc thường phục, chỉ nhìn một mình y, hoàn toàn không nhận ra thân phận.

Xem ra, bọn họ đã đi trước nàng một bước, sớm ở trong chùa miểu.


Bất giác cắn môi, xung quanh không có chỗ dừng chân, mà ai có thể ngờ rằng bọn họ lại ở ngay chùa miểu, bởi vì nếu một mình Mạc Tầm tới, với tính tình của hắn, hắn chắc chắn sẽ lựa chọn ngủ ngoài trời.

Đang nghĩ nghĩ, Mạc Tầm đã tới gần, nói với Nguyên Chính Hoàn: “Chủ tử, chúng ta có thể đi rồi.”

“Ừ.” Y chỉ cúi đầu thấp giọng một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Thượng Trang ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, mãi tới khi hai thân ảnh kia đều biến mất trong màn đêm, nàng mới hoàn hồn. Trong đầu hết lần này tới lần khác hồi tưởng câu nói sau cùng của Nguyên Chính Hoàn, y có chuyện muốn nói với nàng, y rốt cuộc có thể nói gì?

Như vậy còn nàng, nên đi sao?

Chẳng biết tại sao, nàng lại cảm thấy thời điểm nói lời này, ngay cả Mạc Tầm Nguyên Chính Hoàn cũng muốn che giấu, cho nên mới thấp giọng như vậy.

Thượng Trang cắn môi, nâng bước đi về phía trước.

Vết thương trên cổ đã không còn đau nữa, thuốc trị thương tốt này quả nhiên danh bất hư truyền. Bọn thị vệ kia hẳn không ai dám nhìn thẳng nàng, mà hiện tại trời đã tối, chuyện nàng bị thương tối nay coi như an toàn qua, ngày mai có thể tùy tiện tìm lý do giấu diếm là được.

Bọn thị vệ đứng từ xa, thấy nàng tới liền có người mở miệng hỏi: “Nương nương, Mạc thị vệ đi rồi sao?”

Thượng Trang gật đầu, thị vệ kia lại tiếp tục: “Hoàng Thượng nói Mạc thị vệ trước nay thích độc lai độc vãng, cho nên bọn thuộc hạ ở cạnh trông chừng thì không tốt cho lắm, để nương nương ở lại là vì…”

“Bổn cung biết, về thôi.” Thượng Trang cắt ngang. Nguyên nhân để nàng ở lại, nàng đương nhiên đoán được. Nàng đã nói muốn tới đưa tiễn Linh Khuyết đoạn đường cuối cùng, như vậy Nguyên Duật Diệp đương nhiên sẽ an bài để nàng đứng nhìn từ xa.

Không gặp Mạc Tầm, cũng tốt. Dù sao trước nay Mạc Tầm đối với nàng luôn có địch ý.

Chỉ là… A, ai có thể ngờ rằng Nguyên Chính Hoàn cũng tới.

Nàng càng không ngờ rằng, trùng hợp có một con thỏ chạy ra như vậy khiến nàng tự mình bạo lộ hành tung.

Lắc đầu, bất đắc dĩ mà cười.

Thị vệ đưa nàng về phòng rồi lui xuống.

Nằm trên giường, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là ngủ thôi.

Rất lâu sau, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, nàng lăn qua lăn lại mấy lần vẫn không ngủ được. Bực bội xuống giường, nàng đi qua mở cửa sổ. Giờ phút này, mây mù bên ngoài đã tan, trăng tròn lộ hơn phân nửa.

Ánh trăng trong vắt mà thanh khiết, Thượng Trang không khỏi đưa tay tắm mình bên dưới. Không khí lạnh lẽo bên ngoài ập tới, nàng rụt tay về, mặc thêm y phục, ra ngoài đi dạo.

Bất giác đã tới cái hồ, ánh trăng soi bóng mặt nước, ném cục đá xuống tạo nên rung động nhẹ nhàng.

Ánh mắt không tự chủ mà tìm kiếm chỗ còn đốt đèn.

Y nói, muốn nàng tới.

Như vậy phòng của y nhất định vẫn còn sáng đèn.

Chỉ có một gian kia…

Trong màn đêm, ánh đèn xuyên qua cửa sổ le lói ra ngoài, y liệu có đang hướng mặt ra ngoài đợi nàng tới hay không?

Nàng không tới, y có lẽ sẽ đi tìm nàng, y hành động bất tiện, nếu bị phát hiện thì nguy to. Cho nên, y chỉ có thể chờ.

Nữ tử đứng lặng bên mặt hồ mà nhìn, bước chân bên dưới không động.

Y có lời muốn nói, kỳ thật nội tâm vô cùng hiếu kỳ, nàng cũng rất muốn biết y rốt cuộc muốn nói cái gì. Chỉ là nàng biết, nàng không thể đi, nàng sợ đi rồi, Nguyên Chính Hoàn sẽ nhìn ra gì đó. Y là khôn khéo, chỉ cần một cọng cỏ lay động, y cũng có thể nhận ra.

Nhưng không đi, nếu tại sao lại ra ngoài?

Tự hỏi, nội tâm cuối cùng vẫn không có đáp án.

Mâu thuẫn quấn lấy suy nghĩ, loại cảm giác này dù là ai cũng không có cách nào lý giải.

“Tiểu thư? Tiểu thư!” Phục Linh ở phía sau thấy nàng, vội đuổi tới, “Sao tiểu thư lại tới đứng đây một mình? Hù chết nô tỳ rồi! Khi nãy vào phòng không thấy người, nô tỳ cơ hồ lật tung hết ngôi chùa này, hỏi rất nhiều người đều nói chưa từng thấy người ra ngoài.”

Thượng Trang kinh hãi, không ngờ lúc này Phục Linh vẫn còn chưa ngủ. Có điều, nàng ấy hỏi, đương nhiên không có ai thấy nàng, bởi vì nàng được thị vệ leo tường trực tiếp đưa ra ngoài.

Vừa định mở miệng, nha đầu kia đã nhíu mày tới gần, thần thần bí bí mà nói: “Tiểu thư, Vương gia ở đây.”

Sắc mặt Thượng Trang liền thay đổi, lập tức cầm lấy tay nha đầu, hỏi: “Ai nói ngươi biết?” Nguyên Chính Hoàn cẩn thận như vậy, y sao có thể để nàng biết?

Phục Linh bị bộ dáng của nàng dọa sợ, kéo kéo tay, lúc này Thượng Trang mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình hơi quá. Nàng thu tay về, nghe Phục Linh trả lời: “Nô tỳ cũng không nhìn thấy, chỉ là vừa rồi đi tìm người, trong bếp nô tỳ thấy hộp thuốc mỡ vứt trong lò. Mùi của thứ thuốc kia nô tỳ đã từng ngửi, khi đó ở Hưng Viên, Mạc Tầm có giao cho nô tỳ một thứ tương tự.”

Đầu ngón tay run lên, đúng rồi, khi đó Phục Linh có nói với nàng, trong canh tỉnh rượu của Nguyên Chính Hoàn có trộn thêm thuốc, nhưng đó là thuốc gì, nàng ấy cũng không biết.

Nhìn sắc mặt của nàng, Phục Linh nhỏ giọng: “Chuyện Vương gia ở đây, tiểu thư biết có phải không?” Nếu không, vừa rồi nàng sẽ không có thái độ như thế. Vậy tiểu thư thỉnh chỉ xuất cung là vì…

Phục Linh không khỏi kinh hãi, việc này nếu bị Hoàng Thượng biết thì phải làm sao?

Nghĩ như vậy, nha đầu cũng chẳng quản nhiều, chỉ kéo tay Thượng Trang, nói: “Sắc trời cũng đã muộn, tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn khởi hành sớm.” Dứt lời, khí lực trên tay liền tăng thêm.

Thượng Trang không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nha đầu mà hỏi: “Thuốc hôm nay ngươi thấy trong bếp là thứ gì?”Lần trước Phục Linh nói không biết, lần này nàng lại muốn hỏi lần nữa. Nếu đã bị nàng ấy bắt gặp hai lần, chứng minh Nguyên Chính Hoàn luôn phải dùng thuốc.

Y bị bệnh, hay như thế nào?

Phục Linh sợ run lên, vẫn lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết.” Nếu nàng biết, nhất định sẽ nói ra.

Thượng Trang nhíu mày, đột nhiên hất tay Phục Linh ra, xoay người đi về hướng gian phòng còn sáng đèn.

“Tiểu thư!”

Phục Linh vội đuổi theo sau, lại nghe Thượng Trang nói: “Không cần đi theo.” Chuyện nàng gặp Nguyên Chính Hoàn không thể gạt được Phục Linh, nhưng nàng lại không muốn để nàng ấy biết mục đích của mình đi tìm y.

“Tiểu thư!” Phục Linh thật không rõ, vất vả lắm mới tìm được tiểu thư, nàng sao có thể để nàng ấy tiếp tục chạy loạn?

Thượng Trang đành phải dừng bước, quay đầu nhìn Phục Linh, gằn từng chữ: “Ta đi gặp Vương gia, ngươi không cần đi theo.” Chuyện của Linh Khuyết, Phục Linh không hay, chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt. Nếu không, sự tình sẽ trở nên phức tạp.

Phục Linh sợ run lên, chưa kịp mở miệng đã thấy nữ tử trước mặt xoay người rời đi. Bước thêm vài bước, thấy nàng ấy hướng về tiểu viện còn sáng đèn, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ biết ngồi xuống bậc thềm.

Ánh mắt không tự chủ mà quay đầu nhìn.

Vương gia tới, Mạc Tầm khẳng định cũng tới, hôm nay trong kinh không có đại sự, bọn họ tới đây làm gì?

Chẳng lẽ, Vương gia tới là vì tiểu thư?

Nghĩ tới nghĩ lui, Phục Linh vẫn cảm thấy ý nghĩ này chuẩn xác nhất. Cắn môi, giữa Hoàng Thượng và Vương gia, rốt cuộc là ai tốt hơn? Nha đầu vỗ vỗ mặt mình, khó so sánh quá!

Thượng Trang nhẹ bước đi vào, tiểu viện có bốn gian phòng, mà hiện tại chỉ có một gian vẫn còn sáng đèn. Đi về gian phòng kia, dừng trước cửa, thoáng chần chờ, cuối cùng nàng vẫn duỗi tay đẩy mạnh vào.

Nam tử theo tiếng động ngước mắt nhìn, sắc mặt y lúc này tuy đã khá hơn nhưng vẫn còn nhợt nhạt.

Thượng Trang thuận tay khép cửa phòng lại, mới hỏi: “Mạc thị vệ đâu?” Mạc Tầm một tấc cũng sẽ không rời y, thật ra nàng chỉ muốn hỏi, y có thể cho nàng bao nhiêu thời gian.

Cứ ngỡ câu đầu tiên sẽ hỏi tại sao y gọi nàng tới, không ngờ nàng lại hỏi tới Mạc Tầm, Nguyên Chính Hoàn sửng sốt một lúc, nói: “Để hắn đi trông chừng Linh Khuyết rồi.”

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, nói như vậy, nàng có thời gian cả đêm.

Đầu ngón tay run lên, suốt cả đêm sao?

A, nàng không cần nhiều thời gian như vậy, hỏi xong, nàng sẽ trở về, quyết không ở lại thêm nửa khắc.

Thượng Trang tiến lên mấy bước, mở miệng hỏi: “Ngày thường Vương gia uống thuốc gì?”

Câu hỏi của nàng khiến y cả kinh, lập tức hỏi lại: “Ai nói?” Nàng và y không phải không quen thuộc sao?

Nhất thời Thượng Trang không khỏi giật mình, điểm này bản thân thật sự chưa từng nghĩ tới, vì thế đành giải thích qua loa: “Vương gia quên rồi sao? Phục Linh từng là nha đầu của ngài, mà nàng hôm nay đang hầu hạ bổn cung.”


Y khẽ cười một tiếng, mặc kệ là ai từng hầu hạ y đều rất khó có khả năng biết y luôn phải dùng thuốc, trừ Mạc Tầm.

Mà nữ tử trước mặt lại biết rõ, như vậy chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, là y nói cho nàng biết! Nhưng nàng lại không biết y uống thuốc gì, vì thế ý nghĩ này bài trừ.

Thứ hai, là nàng luôn chú ý tới y. Khoan đã, bọn họ không thân thuộc, nàng chú ý tới y làm gì?

Thấy y nở nụ cười, Thượng Trang liền cảm thấy kỳ quái.

Vừa định mở miệng, nàng đã nghe y lên tiếng trước: “Bổn vương sẽ không hỏi vì sao ngươi lại biết chuyện này, bổn vương chỉ có một câu muốn hỏi ngươi.”

Thượng Trang cả kinh, thì ra lời nói của mình để lộ sơ hở sao?

Nàng cắn môi, nghe y mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Một câu cũng đủ khiến Thượng Trang ngây dại.

Y hỏi nàng tên gì.

A, có ai mà không biết nàng tên An Lăng Vu?

Hết lần này tới lần khác y đều hỏi như vậy, là hoài nghi, hay nhớ ra gì đó?

Nhìn thẳng nam tử trước mặt, trái tim nàng hoảng hốt, lại muốn cười khổ, hiện tại chỉ có thể trả lời rằng: “Khuê danh của bổn cung là An Lăng Vu.” Cuối cùng, nàng còn vừa cười vừa bổ sung một câu, “Bổn cung cho rằng Vương gia sớm đã biết.”

An Lăng Vu, thiên kim của tiền nhiệm Kinh Triệu Doãn, đây là điều có ai không biết?

Nguyên Chính Hoàn chán nản cười, y đúng là điên rồi, sao lại nghĩ người đó là nàng, còn cảm thấy nàng không giống những gì thể hiện bên ngoài? Nàng nói rằng, nàng không biết y, nàng còn nói, mình tên An Lăng Vu.

Trên mặt ngưng tụ vẻ phòng bị.

Đúng thế, nàng chỉ là người của Nguyên Duật Diệp, cho nên, nàng mới chú ý tới y.

Như vậy, chuyện hôm nay nàng gặp y cũng sẽ truyền tới tai Nguyên Duật Diệp sao?

Thấy y không nói lời nào, Thượng Trang lên tiếng: “Vương gia, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của bổn cung.” Nàng là quan tâm y, vì thế mới hỏi.

Nguyên Chính Hoàn vẫn không đáp, chỉ nói: “Hôm nay nương nương gặp bổn vương chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không cần nói với Hoàng Thượng. Linh Khuyết theo bổn vương về Thục Quận, bổn vương sẽ kêu Mạc Tầm đối xử tốt với nàng ấy, quyết không bạc đãi.”

Thượng Trang khiếp sợ nhìn nam tử trước mặt, ý tứ của y, nàng sao có thể nghe không hiểu?

Dùng Linh Khuyết để cảnh cáo nàng!

Nguyên Chính Hoàn…

Bắt đầu từ khi nào, y cũng dùng thủ đoạn như vậy đối xử với nàng?

Không khỏi khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy buồn cười.

Vì sao không thể dùng thủ đoạn? Nàng nghĩ y là ai?

Bọn họ hôm nay, một người là Vương gia, một người là phi tử của Hoàng Thượng, nghiêm túc mà nói, lập trường của họ là đối lập.

Thủ đoạn này thật hèn hạ! Trong lòng thầm nghĩ, Nguyên Chính Hoàn lại muốn cười nhạo chính mình.

Nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng khó xử. Thượng Trang lui một bước, lúc này nên trở về rồi, dù sao lời nàng hỏi, y cũng sẽ không đáp. Chỉ là thời điểm tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng mở miệng hỏi: “Diệc Trang cô nương vẫn khỏe chứ? Bổn cung cảm thấy thật kỳ quái, Vương gia vì sao lại trì hoãn hôn sự lâu như vậy?” Những lời này, nàng vốn không nên hỏi, chỉ là bản thân vẫn nhịn không được mà nói ra.

Nhắc tới “Trang Nhi”, gương mặt tái nhợt của Nguyên Chính Hoàn hiện lên ý cười, y gật đầu nói: “Làm khó nương nương quan tâm, nàng ấy rất tốt, bổn vương… A, hôm nay cũng tốt rồi, có lẽ sẽ tổ chức cùng với chuyện của Mạc Tầm.”

Song hỉ lâm môn, đúng là chuyện tốt.

“Vậy bổn cung chúc mừng Vương gia trước, chuyện tốt thành đôi.”

Y miễn cưỡng cười cười.

“Bổn cung về đây, Vương gia hẳn ngày mai cũng sẽ phải rời kinh thành, đi đường cẩn thận.” Dứt lời, nàng cũng không xoay người nhìn y, nâng bước ra ngoài.

Thời điểm bước ra ngưỡng cửa, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng chung trà rơi xuống đất. Thượng Trang hoảng sợ, cuống quít quay lại, thấy y cúi đầu, một tay bám víu mép bàn, không ngừng run rẩy.

“Vương gia?” Nàng vội chạy qua, thấy cả người y phảng phất đã không còn khí lực. Chẳng biết tại sao, nàng lại nhớ tới ngày đó ở Hưng Viên, y cũng như lúc này. Mạc Tầm nói là y uống nhiều rượu, thân thể không thoải mái, vậy hôm nay thì sao?

Định duỗi tay qua, nàng lại nghe y nói: “Nương nương trở về đi, bổn vương gọi Mạc Tầm tới.”

Đúng vậy, đương nhiên là phải gọi Mạc Tầm tới! Nàng cũng không nên tiếp tục ở đây, dù sao hôm nay giữa y và nàng cũng chẳng là gì.

Trở về sớm vẫn tốt hơn!

Cắn răng, Thượng Trang xoay người ra ngoài.

Thấy Thượng Trang bước ra, Phục Linh liền nhảy dựng lên, đang định mở miệng thì lại thấy nàng nhanh chóng rời đi. “Tiểu…” Một tiếng gọi bị nghẹn ở yết hầu, trước mắt, Phục Linh đành phải đuổi theo.

Lúc trở về, bọn họ lại đi ngang hồ nước yên tĩnh kia.

Thượng Trang bất giác đi chậm lại. Nàng quay đầu nhìn, gian phòng của Nguyên Chính Hoàn vẫn còn sáng đèn, xem ra y chưa ngủ, hoặc có lẽ Mạc Tầm vẫn chưa tới. Thời điểm xoay người đi về phía trước, nàng lại bắt gặp một bóng người.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, đã trễ thế này vẫn còn người chưa ngủ sao?

Lại đi về trước vài bước, đợi thấy rõ người nọ, nàng thật sự kinh ngạc.

Phục Linh theo sau bật thốt lên: “A, Thừa Tướng đại nhân!”

Mộ Dung Vân Sở sớm đã nghe tiếng bước chân của hai người các nàng, thời điểm ngước mắt nhìn, tâm trạng cũng nao nao, liền cười nói: “Thần còn tưởng là ai, thì ra là Tu Dung nương nương.” Hắn nói chuyện nghe thật thong dong, tựa như gặp nàng ở đây không hề bất ngờ.

Nhớ lại hôm qua thời điểm tới Úc Ninh Cung, Mộ Dung Vân Khương nói hôm nay là ngày giỗ cha, cho nên muốn xin xuất cung, như vậy, Mộ Dung Vân Sở ở nơi này cũng không có gì kỳ quái. Nếu không có gì bất ngờ, Mộ Dung Vân Khương hẳn cũng đang ở đây.

A, tối nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Chỉ là một ngôi chùa siêu độ nho nhỏ, nàng vậy mà gặp quá nhiều người.

Tiến lên trước một bước, Thượng Trang mới mở miệng: “Sao Thừa Tướng lại một mình ở đây? Hoàng Hậu nương nương ngủ rồi sao?”

Mộ Dung Vân Sở cười đáp: “Hoàng Hậu nương nương đang ở trong phòng tụng kinh niệm Phật cho cha, muội ấy là hiếu nữ, mỗi năm đều như vậy.” Nhắc tới Mộ Dung Vân Khương, trên mặt hắn tràn đầy yêu thương sủng ái.

Thượng Trang cũng khẽ cười: “Thái Hậu cũng động lòng trước hiếu tâm của nương nương, nếu Mộ Dung lão gia biết được, ông ấy ở dưới cửu tuyền chắc chắn cũng sẽ mỉm cười. Bổn cung về trước đây, Thừa Tướng cũng sớm trở về đi.” Dứt lời, nàng liền đi qua người hắn.

Mộ Dung Vân Sở tránh sang một bên, cúi đầu: “Nương nương đi cẩn thận.”

Vừa đi qua người hắn, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng kêu: “Không tốt, không tốt rồi! Cháy, cháy rồi, mau cứu lửa!”

Thượng Trang cả kinh, cùng Phục Linh theo tiếng quay đầu nhìn. Đó là nơi nàng vừa đi ra, tiểu viện của Nguyên Chính Hoàn!

Trái tim bỗng nhiên trầm xuống, đang êm đẹp sao nơi đó lại bốc cháy?

Nguyên Chính Hoàn, Linh Khuyết…

Mộ Dung Vân Sở chau mày, cũng không nghĩ nhiều, lập tức nâng bước chạy về hướng đó.

Thượng Trang sợ hãi kêu lên, nếu bị hắn nhìn thấy, vậy Nguyên Chính Hoàn không xong rồi! Nghĩ như vậy, nàng nhanh chân tới bên hồ, liếc mắt nhìn Phục Linh. Phục Linh hiểu ý, vội vàng kêu lên: “A, nương nương cẩn thận!”

Mộ Dung Vân Sở ở gần đó, hắn theo bản năng nhìn Thượng Trang, thấy thân thể nàng lảo đảo mấy cái, giống như rất nhanh sẽ rơi vào hồ, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn lách mình xông qua, một tay bắt lấy tay nàng.

Thượng Trang cắn răng, hung hăng kéo một cái.

Hôm nay sương mù dày đặc cả ngày, hiện tại lại đang giữa đêm, bờ hồ trơn trượt, nhất thời Mộ Dung Vân Sở đứng không vững, cùng Thượng Trang ngã xuống hồ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.