Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 192: Trùng hợp 3
Trần Tĩnh nhét Thượng Trang vào trong xe ngựa, nhìn chằm chằm nàng.
Thượng Trang không nhìn hắn, dứt khoát nhắm hai mắt lại. Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao giờ phút này, nàng cũng chẳng còn gì phải lo lắng, chi bằng tranh thủ ngủ một giấc, lấy lại tinh thần.
Cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguyên Duật Diệp, hắn sẽ tới sao?
Chẳng biết vì lý do gì, nàng lại đột nhiên nhớ tới khi đó, Mộ Dung Vân Khương nói rằng, giữ lại mạng của Từ Chiêu Nghi, tương lai sẽ chuốc tới tai họa. Mà giờ khắc này, nàng lại muốn cười, nếu khi đó thật sự lấy mạng của Từ Chiêu Nghi, hiện tại chỉ sợ Trần Tĩnh đã trực tiếp giết nàng.
Xe ngựa lăn bánh, bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi sơn động đương nhiên là vì sợ Nguyên Chính Hoàn thoát được, Nguyên Duật Diệp sẽ biết chỗ bọn họ ẩn thân. Kỳ thật Thượng Trang rất muốn bật cười, với tính tình của Mạc Tầm, hắn sẽ đi nói với Nguyên Duật Diệp sao?
Xe ngựa cứ điên cuồng chạy suốt một đêm, tới hừng đông, xe ngựa vẫn còn chạy. Thời điểm Thượng Trang tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã truyền tới ánh nắng mặt trời.
Mà giờ phút này, trong xe đã không còn thấy Trần Tĩnh.
Thượng Trang nhấc màn xe lên, thấy hắn đang ngồi bên ngoài. Nghe động tĩnh sau lưng, hắn lạnh lùng mở miệng: “Nương nương thật khiến ta bội phục, hôm qua xảy ra nhiều chuyện, ngươi vẫn có thể ngủ ngon như vậy. Chỉ là, lát nữa kết quả như thế nào, chúng ta còn phải xem ý của Hoàng Thượng.”
Thượng Trang không đáp, chỉ mỉm cười: “Tình yêu đúng là có thể khiến người ta điên cuồng, không phải sao?”
Trần Tĩnh giật mình, không hề phẫn nộ mà đứng dậy đi vào bên trong, nhìn nữ tử trước mặt, cười nhạo: “Nương nương là người thông minh, ta thật sự muốn biết ngày đó rốt cuộc bản thân đã làm sai chỗ nào mới để ngươi biết sự tình có liên quan tới Vân Nhi?”
“Vân Nhi” của hắn hẳn là Từ Chiêu Nghi.
Thượng Trang khẽ cười: “Bổn cung chỉ muốn nói rằng, không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm.” Kỳ thật chuyện đó nàng chỉ thoáng thăm dò, còn về chi tiết cụ thể, nàng đương nhiên không định nói hắn biết.
Sắc mặt Trần Tĩnh trầm xuống, cười lạnh: “Không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm, ta đây ngược lại muốn nhìn xem, ngày sau sống trong cung, nương nương sẽ làm gì để người khác không làm hại được mình?”
Lời hắn nói khiến Thượng Trang không khỏi cả kinh.
Vấn đề này nàng cũng tự hỏi chính mình, lòng người trong cung nham hiểm, nàng không muốn làm hại người khác, nhưng không thể khiến người khác không chú ý tới mình. Đi sai một bước, nàng sẽ rơi vào tình huống của Từ Chiêu Nghi lúc này.
Có điều, Từ Chiêu Nghi cũng thật may mắn, nàng ta còn có một nam tử vì mình mà trả giá. Nhưng còn nàng?
Nếu mất đi sự tín nhiệm của Nguyên Duật Diệp, nàng sẽ sống thế nào?
Xe ngựa đi thêm một lúc mới dừng lại. Trần Tĩnh nhảy xuống xe, kéo Thượng Trang xuống. Lúc này nàng mới thấy trước mặt là một gian phòng cũ nát, xem ra nơi này đã lâu rồi không có người ở.
Trần Tĩnh đẩy Thượng Trang vào trong, gọi người trói tay chân nàng, lại nói: “Hoàn Vương kia thật lợi hại, ta còn tưởng y sẽ vì nịnh nọt Hoàng Thượng mà liều chết cứu ngươi, không ngờ, thì ra không phải.” Dứt lời, hắn xoay người đóng cửa lại.
Thượng Trang vùng vẫy mấy cái, phát hiện bản thân không thể làm gì, lúc này mới an tĩnh ngồi dựa vào đống rơm.
Kỳ thật, nàng không phải thánh nhân. Một mặt, nàng hi vọng y có thể bình yên trốn thoát, nhưng một mặt khác, nàng lại hi vọng y có thể quay về cứu nàng. Nhưng Nguyên Chính Hoàn không quay lại, nguyên nhân phía sau, nàng không muốn nghĩ tới.
Trần Tĩnh phân phó người canh giữ bên ngoài.
Thời điểm nghe động tĩnh bên ngoài, Thượng Trang mới biết đây là địa điểm Trần Tĩnh chọn để đổi người với Nguyên Duật Diệp.
Trần Tĩnh là người khôn khéo, hắn đương nhiên sẽ không cho phép Nguyên Duật Diệp mang theo thị vệ tới. Nghĩ như vậy, Thượng Trang không khỏi khẩn trương.
Thời điểm Nguyên Duật Diệp xuất cung, Thái Hậu được Ti Y dìu tới.
Hắn có chút không vui mà gọi bà ta một tiếng: “Mẫu hậu.”
Thái Hậu không nhìn hắn, chỉ đưa mắt nhìn Dương Thành Phong đứng sau, mở miệng: “Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, sao có thể tùy tiện xuất cung? Nếu Vu Tu Dung có chuyện, ngài cứ để Dương tướng quân đi là được.”
Nhớ tới ngày đó, thời điểm thị vệ tới báo Vu Tu Dung xảy ra chuyện, hắn cơ hồ từ Khánh Hợp Cung xông ra ngoài.
Thái Hậu chậm rãi vuốt ve hộ giáp trên tay, khi đó, trong lòng bà thầm nghĩ, nếu nàng chết, hắn sẽ như thế nào?
Chẳng biết tại sao, thời điểm nghĩ như vậy, bà tựa hồ rất cao hứng.
Nhi tử của Tề Hiền Phi chiếm được ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về nhi tử của mình, điều này luôn khiến bà canh cánh trong lòng.
Sắc mặt Nguyên Duật Diệp nặng nề, chỉ nói: “Việc này không nhọc mẫu hậu quản, trẫm thiếu chút đã cho rằng người đã sớm biết nội tình. Chỉ là, chuyện này sao có thể? Người là quốc mẫu, đương nhiên là có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ?” Nếu không phải bà ta khó xử Linh Khuyết, hắn sao lại không cùng Vu Nhi xuất cung? Nếu hắn đi, chuyện này khẳng định đã không phát sinh!
Lúc này không thể tiếp tục lưu lại, hắn lướt qua Thái Hậu, một mặt nói: “Nếu mẫu hậu không còn chuyện gì thì trở về đi, trẫm sẽ dẫn nàng trở về, còn người, suy nghĩ của mình cứ giữ trong lòng là được!”
Dương Thành Phong vội đuổi theo hắn.
Thái Hậu bỗng nhiên siết chặt tay Ti Y, hộ giáp khảm sâu vào da thịt nàng. Ti Y đau tới nhíu mày, nhưng một tiếng rên rỉ cũng không dám phát ra.
Nguyên Duật Diệp không rảnh quay đầu lại nhìn, chỉ có bước chân mỗi lúc một nhanh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi nói có người thấy Hoàn Vương suốt đêm rời đi?”
“Vâng, mạt tướng đã cẩn thận điều tra, không có tung tích của nương nương.” Dương Thành Phong đáp.
Trong mắt Nguyên Duật Diệp hiện lên một tia lệ khí. Hay lắm Mạc Tầm, cứu được Nguyên Chính Hoàn, hắn lại không cứu nàng!
Xem ra, Nguyên Chính Hoàn thật sự đã quên nàng.
Nhưng nghĩ tới đây, hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ. Nếu còn nhớ nàng, y khẳng định sẽ không để nàng một mình ở nơi nguy hiểm, không phải sao?
Nguyên Duật Diệp cắn răng, nếu nàng gặp chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình, bởi vì, chính hắn đã gián tiếp hại nàng!
Ngoài cửa cung sớm đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, bên cạnh là một nữ tử đứng cùng Trương công công.
Thấy Nguyên Duật Diệp tới, nàng vội chạy qua, khóc lóc: “Hoàng Thượng, nô tỳ cũng muốn đi!” Phục Linh một đêm không ngủ, nàng cùng tiểu thư ra ngoài, kết quả lại để tiểu thư bị bắt đi, lúc này nàng đương nhiên không thể ngồi yên một chỗ.
Trương công công vội tiến lên trước: “Hoàng Thượng, nô tài đã nói với nàng ấy nhưng nàng ấy lại không nghe.”
Nguyên Duật Diệp liếc nhìn nàng, trầm giọng: “Ở lại cung.” Hiện tại hắn đã đủ tâm phiền ý loạn, nào còn khí lực đi để ý mấy chuyện này?
Phục Linh nghe vậy lại định mở miệng, nhưng rất nhanh bị Dương Thành Phong kéo tay, thấy hắn lắc đầu, nàng chỉ đành ngậm miệng.
Lúc này, Nguyên Duật Diệp đã leo lên xe ngựa. Xa phu vung roi, bánh xe lập tức lăn đi.
Dương Thành Phong nhảy lên lưng ngựa, hét lớn một tiếng rồi đuổi theo.
Trương công công đứng phía sau chạy theo vài bước, bất giác thì thào: “Hoàng Thượng, cẩn thận.”
Nguyên Duật Diệp lạnh lùng nhìn nữ tử trong xe, Từ Chiêu Nghi bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng cúi đầu.
Hắn bóp chặt cằm nàng ta, dùng lực nâng lên, híp mắt: “Đúng là không tệ, thật không ngờ ngươi bên ngoài còn có tình nhân!” Dám cho hắn đội mũ xanh? Nếu không phải vì Vu Nhi, giờ phút này hắn đã cho nàng ta một chưởng!
Sắc mặt Từ Chiêu Nghi trắng bệch, nức nở: “Không, Hoàng Thượng, thần thiếp không có.” Nàng một lòng muốn trèo lên cao, tranh thủ tình cảm, Trần Tĩnh kia đơn phương tình nguyện, nàng và hắn thanh thanh bạch bạch.
Nguyên Duật Diệp hừ một tiếng: “Trẫm đã sớm phế ngươi!” Cho nên, nàng ta không được tự xưng là “Thần thiếp”.
Từ Chiêu Nghi khóc lóc như hoa lê trong mưa, nói: “Hoàng Thượng, tấm lòng của thần thiếp dành cho ngài trời đất chứng giám, thần thiếp đối với ngài…”
“Đủ rồi!” Nguyên Duật Diệp quát, chán ghét nhìn nữ tử trước mặt, nói, “Tốt nhất là ngươi cầu nguyện cho Vu Nhi không xảy ra chuyện, nếu không trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Nếu nàng xảy ra chuyện…
Hắn mím môi, không dám nghĩ tiếp.
Hắn biết, hắn không nên trách Nguyên Chính Hoàn không cứu nàng, không phải một ly rượu tình hoa của hắn, Nguyên Chính Hoàn cho dù có chết cũng sẽ không bỏ mặc nàng một mình. Vừa nghĩ tới, hắn liền bất giác cười tự giễu, đưa tay đánh mạnh một quyền vào vách xe.
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể Từ Chiêu Nghi run lên, nàng sao có thể ngờ Trần Tĩnh lại dùng cách này để cứu nàng ra khỏi lãnh cung? Ngay cả khi nàng có thể ra ngoài, vậy còn Từ gia thì sao?
Hoàng Thượng sẽ bỏ qua cho người nhà của nàng sao?
Giờ phút này, nàng mới cảm thấy sự tình vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ nghĩ một lúc, Từ Chiêu Nghi mới lấy hết dũng khí mở miệng: “Hoàng… Hoàng Thượng, việc này không liên quan tới người nhà của thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng đừng trị tội bọn họ, cầu xin ngài…” Nàng ta vừa nói vừa nặng nề dập đầu.
Liếc mắt nhìn nữ tử trước mặt, thật không ngờ giờ phút này nàng ta còn nghĩ tới phụ mẫu của mình.
Kỳ thật, Nguyên Duật Diệp hắn không phải kẻ khát máu, chỉ là ai động tới người hắn yêu, hắn nhất định sẽ khiến người đó trả cái giá thật đắt.
Hắn không nói lời nào, Từ Chiêu Nghi vẫn cứ thế mà dật đầu.
Giờ khắc này, nàng ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, là sợ hãi thật sự. Hắn nhìn nàng dập đầu lại không nói một câu, thái độ này so với ban nàng một ly rượu độc còn đáng sợ hơn.
“Hoàng Thượng…” Thanh âm của nữ tử run rẩy.
Hắn cuối cùng cũng nở nụ cười, duỗi tay tới ngăn nàng ta tiếp tục dập đầu, đồng thời kéo nữ tử qua, nhỏ giọng: “Muốn không liên lụy tới người nhà, cũng không phải là không thể. Chỉ là, ai phạm lỗi, người đó phải gánh chịu, điểm này không phải là trẫm quá đáng đúng không?”
Từ Chiêu Nghi nhíu mày, vội gật đầu.
“Tốt lắm, ngươi nghe cho rõ đây, sau khi chuyện này thành công, ngươi vẫn là Chiêu Nghi của trẫm, thế nào?” Khóe môi nam tử nhếch lên, nụ cười có chút quỷ dị.
Từ Chiêu Nghi như thấy được ánh sáng trong màn đêm, lập tức gật đầu đồng ý.
Trong mắt Nguyên Duật Diệp hiện lên một tia lệ khí, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng ta.
Hai tay đặt trên đầu gối thoáng buộc chặt, Từ Chiêu Nghi cắn môi, nơi đó đã có thể nếm được mùi máu tươi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Thượng Trang vẫn như trước dựa lưng vào đống rơm rạ.
Không không biết qua bao lâu, bên ngoài có người lên tiếng: “Thiếu gia, tới rồi.”
Không khỏi cả kinh, Thượng Trang muốn đứng dậy, nhưng lúc này mới nhớ tay chân đều đã bị trói.
Hắn thật sự đến rồi sao?
Là dẫn Từ Chiêu Nghi cùng tới?
Cố gắng duỗi dài cổ, nhưng với tình hình hiện tại, nàng không thể thấy bất cứ điều gì bên ngoài.
Thời điểm nghe báo người đã tới, Trần Tĩnh lập tức ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Xa xa có một chiếc ngựa chạy tới, bên trên chỉ có một xa phu, phía sau là một nam tử cưỡi ngựa. Hắn nhíu mày nghi hoặc, nếu dẫn theo thị vệ, tuyệt đối không thể giấu trong xe, bởi vì xe ngựa không giấu được nhiều người như vậy.
Hắn cho rằng bản thân đưa ra yêu cầu không được dẫn theo thị vệ, đối phương sẽ không đồng ý, lại không ngờ, hoàng đế thật sự nghe lời của hắn.
Nhìn nam tử cưỡi ngựa, Trần Tĩnh lập tức nhận ra hắn, hôm đó lúc bắt Vu Tu Dung đi, tựa hồ có người gọi hắn là “Dương tướng quân”.
Trần Tĩnh đang muốn mở miệng, đột nhiên lại nghe một người lên tiếng: “Trẫm không nuốt lời, đã đưa người tới, Tu Dung của trẫm đâu?”
Trần Tĩnh kinh hãi, thấy màn xe đã bị nhấc lên, để lộ khuôn mặt lạnh băng của nam tử. Hắn sao có thể ngờ đường đường là thiên tử Tây Chu lại tự mình tới!
Hơn nữa, chỉ dẫn theo một người!
Trần Tĩnh bất giác mở miệng: “Hoàng Thượng gan dạ sáng suốt quả nhiên không giống người tầm thường!” Lúc nói chuyện, hắn đưa mắt nhìn nữ tử sau lưng Nguyên Duật Diệp, đúng là Vân Nhi mà hắn luôn tư mộ!
“Vân Nhi!” Trần Tĩnh bật thốt lên gọi.
Sắc mặt Từ Chiêu Nghi trắng bệch, giờ phút này nghe Trần Tĩnh gọi, nàng ta ngước mắt nhìn, đôi môi anh đào khẽ nhúc nhích, nhưng không hề mở miệng đáp lại.
Nguyên Duật Diệp cũng đã nhìn rõ người bên ngoài, lúc này bỗng nhiên nhớ ra, thích khách đêm Nguyên Tiêu đó chính là người này!
Quay đầu nhìn Từ Chiêu Nghi phía sau, hôm đó hắn đã thấy kỳ quái, thích khách tựa hồ không phải muốn ám sát hắn, mục tiêu ngược lại là Vu Nhi. Không ngờ, sự thật là vậy!
Có điều giờ phút này, Nguyên Duật Diệp không rảnh đôi co với người trước mặt, hắn xuống xe, trầm giọng: “Người đâu?” Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy có gian nhà tranh phía sau nam tử, lòng hắn khẽ động, lớn tiếng gọi: “Vu Nhi!”
Đột nhiên nghe có người gọi mình, trong lòng Thượng Trang không khỏi vui vẻ, là tiếng của Nguyên duật Diệp!
Lúc này, cửa bị mở ra, một nam tử tiến vào, cúi người cởi trói ở chân, kéo nàng ra ngoài.
Lúc này, hai tay Nguyên Duật Diệp đã siết chặt thành đấm, muốn lập tức tiến lên.
Dương Thành Phong thấy vậy vội giữ hắn lại, thấp giọng: “Hoàng Thượng, không thể.”
Trần Tĩnh kéo Thượng Trang tới cạnh mình, đưa mắt nhìn Nguyên Duật Diệp, mở miệng: “Nương nương ở chỗ này, lông tóc không hề bị tổn thương, Hoàng Thượng thả Vân Nhi ra trước đi!”
Nguyên Duật Diệp cười lạnh: “Ngươi vì ả ta mà làm nhiều chuyện như vậy, trẫm thật bội phục!” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Từ Chiêu Nghi, mở miệng, “Còn không đi qua?”
Thấy nữ tử trong xe ngựa leo xuống, trên mặt Trần Tĩnh lộ ra nụ cười, bất giác lên tiếng: “Hoàng Thượng, tình yêu không có tội.”
Thượng Trang nao nao, nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh.
Tình yêu không có tội…
Đây là lần đầu tiên nam tử này khiến nàng cảm thấy khiếp sợ.
Nguyên Duật Diệp siết chặt hai tay, cười nhạo: “Hay cho một câu tình yêu không có tội.” Hắn ngược lại muốn nhìn xem, tình yêu trong miệng người đó nói rốt cuộc có phải chân ái hay không!
Từ Chiêu Nghi chậm rãi xuống xe, thoáng chần chờ, cuối cùng nàng ta cũng nâng bước đi về phía Trần Tĩnh.
Từ bước một, càng tới gần, lòng nàng ta càng thấp thỏm không yên.
Trên mặt Trần Tĩnh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật sự.
Duỗi tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nữ tử, hắn ôm lấy nàng như ôm trân bảo: “Vân Nhi không cần sợ, ta dẫn nàng rời khỏi đây, vĩnh viễn rời khỏi nơi này, đừng sợ, đừng sợ…”
“Vu Nhi!” Nguyên Duật Diệp đưa mắt nhìn Thượng Trang.
Trần Tĩnh quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, ra lệnh cho thủ hạ thả nàng.
Thượng Trang lập tức nâng bước chạy về phía Nguyên Duật Diệp. Hắn tiến lên, nắm chặt tay nàng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Nhanh chóng cởi trói ở tay nàng, hắn vội quan sát nữ tử trước mặt, lo lắng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Thượng Trang lắc đầu, nhìn vẻ mặt của hắn, lòng nàng không khỏi áy náy, chỉ biết thấp giọng hỏi: “Sao Hoàng Thượng chỉ dẫn theo Dương tướng quân xuất cung?” Bên ngoài quá nhiều nguy hiểm, hắn sao có thể to gan như vậy?
Nguyên Duật Diệp lại như không nghe thấy câu hỏi của nàng, chỉ cười nói: “Không sao là tốt, không sao là tốt.”
Lúc này, Dương Thành Phong ở phía sau tiến lên: “Nương nương vẫn là lên xe đi.”
Thượng Trang không khỏi quay đầu nhìn hai người phía sau, chỉ thấy Trần Tĩnh ôm chặt Từ Chiêu Nghi, sắc mặt tràn đầy cao hứng. Nàng bất giác nắm chặt tay Nguyên Duật Diệp, thấp giọng: “Hoàng Thượng cũng lên xe đi.” Trực giác nói nàng biết, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho họ.
Chỉ bằng một câu “Tình yêu không có tội” vừa rồi của Trần Tĩnh, nàng muốn Nguyên Duật Diệp bỏ qua cho họ.
Nhưng Nguyên Duật Diệp chỉ cười: “Nàng nhìn kìa.”
Từ lúc thấy nữ tử từ xe ngựa bước xuống, nội tâm của Trần Tĩnh kích động tới không nói ra lời. Từ lúc nàng vào cung, cuộc sống này, hắn cơ hồ không dám nghĩ tới, thật không ngờ giờ khắc này, nữ tử hắn tâm tâm niệm niệm đang ở trong lòng mình.
Từ Chiêu Nghi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, nhẹ giọng: “Xin lỗi, ta… Không muốn rời đi.”
Trần Tĩnh kinh hãi, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau xót, vừa cúi đầu liền thấy con dao đâm thân thể. Hắn mở to hai mắt nhìn nữ tử mình âu yếm, thì thào: “Vì… Vì cái gì?”
“Xin… Xin lỗi.” Cả người Từ Chiêu Nghi run rẩy, nức nở, “Hoàng Thượng nói… Nói nếu ta giết chàng, ngài ấy sẽ không so đo chuyện trước kia… Ta… Ta không còn cách nào khác.”
“Thiếu gia!” Người bên cạnh thấy vậy liền muốn xông lên, nhưng Trần Tĩnh lại đưa tay ra hiệu cho bọn họ đứng lại.
Ánh mắt vẫn không có cách nào dời khỏi nữ tử trong lòng, hắn chua xót mở miệng: “Vì sao lại…”
“Hoàng Thượng…” Thượng Trang hoảng sợ, vội đưa mắt nhìn hắn.
Nguyên Duật Diệp kéo nàng lại gần, cười lạnh: “Thấy chưa? Đây chính là tình yêu không có tội của hắn.”
Thấy bọn họ xoay người muốn lên xe ngựa, Từ Chiêu Nghi vội vàng đẩy Trần Tĩnh ra, đuổi theo: “Hoàng Thượng, không phải ngài nói sẽ dẫn thần thiếp hồi cung sao? Hoàng Thượng…”
“Vân Nhi…” Trần Tĩnh không màng tới vết thương của mình, vẫn như trước mà say đắm nhìn nữ tử hắn yêu. Cho dù nàng phản bội hắn, hắn vẫn không có cách để không tiếp tục yêu nàng.
A, thì ra khi yêu rồi, con người sẽ trở nên ngu ngốc như vậy.
Nguyên Duật Diệp không thèm quay đầu, trước đỡ Thượng Trang leo lên, sau đó chính mình cũng leo lên xe.
Thời điểm màn xe buông xuống, Thượng Trang bỗng nhiên nghe thấy có tiếng của mũi tên phóng tới. Đưa tay định nhấc màn xe lên, nàng lại bị nam tử ngăn cản, nghe hắn nhẹ giọng: “Đừng nhìn.”
Đừng nhìn…
Hắn nói thật lạnh nhạt.
Lúc này, Thượng Trang đương nhiên rõ ràng tình cảnh bên ngoài. Từ một khắc xuất cung, hắn đã quyết định không bỏ qua cho bất cứ ai. Có thể bắt phi tử của hắn, hắn biết Trần Tĩnh kia cũng là kẻ thông minh, vì thế hắn mới không dẫn người theo, mà để nữ tử đối phương yêu ra tay, sau đó âm thầm giải quyết những kẻ xung quanh.
Hắn lựa chọn để Từ Chiêu Nghi động thủ giết chết Trần Tĩnh, như vậy song phương sẽ không xảy ra xung đột chính diện.
Duỗi tay ôm nữ tử vào lòng, bất giác dùng lực, dường như muốn đổi một đêm không ngủ bằng một sự an tâm.
“Ngày sau không để thả nàng một mình nữa.”
“Hoàng Thượng…” Thấy trong mắt hắn có tơ máu, nàng biết hắn đã thức trắng một đêm, bất giác, trong lòng đột nhiên đau nhói.
Hắn vùi đầu vào lòng nàng, thì thào: “Trần Tĩnh kia đúng là khiến ta bội phục, ít nhất hắn đã có dũng khí đi yêu một người.” Kỳ thật hắn muốn nói, Trần Tĩnh và hắn rất giống nhau, yêu thì cứ yêu, mặc cho đối phương có để tâm tới mình không.
Nữ tử trong lòng, nàng yêu hắn sao?
Những lời này, hắn không dám hỏi nàng. Không có câu trả lời, hắn có thể lừa mình dối người mà sủng ái nàng.
Thượng Trang cảm nhận được cánh tay hắn bất giác dùng lực, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không biết tại sao, giờ khắc này, nàng cảm thấy an tâm.
Đúng vậy, hắn cho nàng cảm giác an tâm.
Chậm rãi đưa tay ôm lấy hắn.
Thân thể nam tử run lên, nhẹ nhàng cười rộ.
“Xin lỗi.” Tuy việc này không phải do nàng, nhưng đột nhiên, nàng lại muốn nói một câu xin lỗi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn nữ tử gần mình trong gang tấc, nữ tử khiến hắn nóng ruột nóng gan suốt một đêm. Bỗng dưng hắn cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
Nguyên Duật Diệp cúi người hôn lên môi nàng, cái lưỡi linh hoạt của hắn cạy mở hàm răng của nàng, tham lam cướp đoạt hương thơm bên trong.
Thượng Trang không giãy giụa, nhắm hai mắt lại.
Hắn ôn nhu hôn nàng, từng chút từng chút mà xâm nhập.
Trái tim đột nhiên rung động, toàn bộ nước mắt cứ theo khóe mắt mà rơi ra…