Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 19: Sợ hãi
Thượng Trang chỉ cảm thấy đầu óc “vo ve”, không thể tin mà nhìn người trước mặt.
Hắn nói gì?
Đây là mục đích hắn giữ mình nàng lại à?
Con ngươi nữ tử xinh đẹp hơi căng ra đầy kinh ngạc pha lẫn tia sợ hãi.
Khoé miệng Hoàng Đế chậm rãi nhếch lên độ cong hài lòng, nàng rất đẹp.
Nữ nhân An Lăng gia từ trước đến giờ đều rất đẹp.
Nhưng, nữ nhân An Lăng gia trước giờ đều như Hoa Anh Túc.
Đó là một loại độc.
Ai chạm vào nó đều sẽ trúng độc rất nặng.
Ai cũng trốn không khỏi.
Lúc này, hắn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng lại cảm thấy có chút hài lòng.
Hắn thích nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng. Biết đâu, nàng sẽ cầu xin hắn.
Hắn là thiên tử Tây Chu. Nếu hắn muốn. Hắn còn có thể giết nàng.
(*Tây Chu: triều đại Tây Chu, Trung Quốc khoảng từ thế kỷ XI trước Công Nguyên đến năm 771 trước Công Nguyên)
Oh.
Chỉ là hắn biết có nhiều cách chết, đó cũng không phải là cách trừng phạt hữu dụng nhất.
Ít nhất, trước mặt nữ tử này hắn không muốn.
Sau khi hắn nói câu kia, Thượng Trang nhìn thấy trên mặt Hoàng Đế lộ ra vẻ cười nhẹ. Ánh mắt vốn bén nhọn nhưng lúc này lại từ từ biến mất, đó là dáng vẻ nghiền ngẫm.
Hoặc, còn một chút hận.
Nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc. Nàng chợt hiểu ẩn ý trong lời lão gia. Hắn muốn mình cẩn thận hành vi, không muốn mình bị Hoàng Đế chú ý.
Nhưng, lão gia không biết rằng, nàng còn chưa kịp vào cung thì tên An Lăng Vu đã được đề lên trên danh sách tuyển tú. Nàng đã bị chú ý rồi.
Dù nàng ăn mặc mộc mạc cũng không giúp ích được gì.
Chỉ vì, ngoài sự khiêm tốn ở thể xác nàng còn là An Lăng Vu.
Hoặc là dòng họ An Lăng này.
Ánh mắt dần chăm chú chìm vào suy nghĩ. Hoàng Đế liếc nhìn nàng, mở miệng nói: “Ngươi không cầu xin trẫm sao?”
Lúc này, Thượng Trang mới hoàn hồn, cúi đầu nói: “Nô tỳ chưa nghĩ ra lý do gì để xin Thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Cả người đều bởi vì khẩn trương mà cứng ngắc, nhưng nàng phải tận lực giữ bình tĩnh. Ít nhất, không thể để hắn thấy nàng đang run.
Hoàng Đế cười lớn dẫn đến ho khan, chậm rãi thả lỏng nói: “Trẫm chưa bao giờ vô cớ phong thưởng, cũng không vô cớ trách phạt.”
“Nô tỳ hiểu.” Nàng vẫn cúi đầu nhưng nàng không hiểu ý của hắn.
Hoàng Đế hơi ngẩn ra, nữ tử trước mặt tuổi tuy còn nhỏ nhưng có định lực. Nàng thật khẩn trương và cũng sợ hãi, điều này hắn không hề nghi ngờ. Nhưng có thể làm hắn nhìn với cặp mắt khác là nàng có thể làm ra vẻ trầm ổn.
Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Đường đường là An Lăng tiểu thư, trẫm không tin An Lăng phủ ngay cả một thân gấm vóc sang quý cũng mua không nổi. Trẫm cảm thấy kỳ quái với cách ăn mặc của ngươi.”
Trong lòng Thượng Trang chấn động, Hoàng Đế nói rất rõ. Chính là muốn nàng trả lời vì sao ăn mặc khiêm tốn như vậy.
Nhưng, nàng không trả lời sao, cũng không thể nói vì lão gia dặn không được để Thánh Thương chú ý nên nàng mới làm như thế. Tuy nàng không biết mục đích lão gia làm như vậy là gì, cũng không biết vì sao Hoàng Đế lại hỏi nàng như thế. Mà nàng lại biết, một khi nàng nói như vậy thì chính là ở trước mặt Hoàng Đế thừa nhận An Lăng phủ muốn che dấu sự thật nào đó.
Thượng Trang khép nhẹ hai mắt, cắn môi nói: “Chỉ vì, Thánh Thượng đã thấy khá nhiều quần áo lụa là. Còn ở trong cung, lại khó thấy được quần áo và trang sức thanh nhã.”
Hậu cung, ngay cả quần áo và trang sức cung nữ tuy đơn giản nhưng cũng không có vẻ thanh nhã hoàn toàn.
Hoàng Đế kinh hãi, hắn vốn tưởng nàng vì tránh ánh mắt của hắn mà lựa chọn như thế, không ngờ là hoàn toàn trái ngược