Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 157: Tẩm cung


Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 157: Tẩm cung

Thân thể bị bàn tay lớn bao trùm lên, nam tử thấp giọng gọi: “Vu Nhi, Vu Nhi…”

Thượng Trang mở mắt, dần dần nhìn rõ người trước mặt.

Nàng kinh hãi, vội chống tay muốn ngồi dậy. Hắn đè nàng lại, cau mày nói: “Đừng nhúc nhích.”

“Hoàng Thượng…” Nàng bị sao vậy? Sao hắn lại ở đây?

Thượng Trang nhìn xung quanh, không sai, nơi này là tẩm cung của nàng.

Không…

Nhắm hai mắt lại, nàng không phải nên ở Khánh Nguyên Điện sao?

Đúng rồi, hôm nay là trừ tịch, đêm ba mươi.

Nàng vẫn còn nhớ Vân Phi nhảy múa giữa điện, sau đó Xa kỵ tướng quân ra một vế đối, nàng tiếp vế còn lại, tiếp theo…

Thượng Trang nhìn nam tử đối diện, nghe hắn nói: “Thái y bảo nàng quá mệt mỏi, cho nên mới ngất xỉu, hiện tại đã thấy thoải mái hơn chưa?”

Quá mệt mỏi?

A, nàng còn tưởng bản thân say rượu.

Vừa rồi quả thật có đau đầu, hiện tại đã tốt hơn rồi. Nàng lại nghĩ tới chuyện yến hội trên Khánh Nguyên Điện, vội đẩy hắn ra: “Hoàng Thượng mau quay lại Khánh Nguyên Điện đi, hôm nay là thịnh yến giao thừa, ngài ở đây mọi người sẽ nghĩ gì?”

Hôm nay thiết yến chiêu đãi văn võ bá quan, hắn là Hoàng đế, không để rời tiệc.

Nguyên Duật Diệp yên lặng nhìn nàng, qua nửa ngày mới cười nói: “Một câu đối kia của nàng sớm đã chiếm hết danh tiếng của tối nay rồi.”

Thượng Trang giật mình, nếu không phải bản thân khó chịu trong người, chỉ muốn nhanh chóng xong việc để rời đi, nàng sao có thể nói ra câu đối đó?

Thấy nàng không nói gì, Nguyên Duật Diệp đổi chủ đề: “Hiện tại đã qua giờ Tý rồi, tiệc tối ở Khánh Nguyên Điện sớm đã tan, trẫm cũng vừa mới tới Cảnh Nhân Cung.”

Vậy sao?

Cả kinh nhìn hắn, Thượng Trang lúc này mới thật sự yên tâm.

Thấy thần sắc khẩn trương của nàng chậm rãi giãn ra, Nguyên Duật Diệp nhíu mày, đứng dậy, nói: “Xem ra nàng thật sự muốn trẫm cách xa nàng một chút.” Hắn nói hắn mới tới, nàng lại không tức giận.

Khoảng thời gian này, hắn không tới Cảnh Nhân Cung, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ kêu Trương công công đi nghe ngóng, mỗi lần đều báo nàng sống rất tốt.

Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, thì ra không có hắn, cuộc sống của nàng vẫn tốt đẹp như vậy.

“Hoàng Thượng…” Nàng vội đứng lên, không ngờ toàn thân vẫn chưa có lực, thiếu chút ngã xuống đất.


Nguyên Duật Diệp kinh hãi, vội duỗi tay đỡ lấy nàng, lại không ngờ nàng cho dù rất nhẹ nhưng rốt cuộc vẫn là một người. Tay trái của hắn từng bị thương, hiện tại không còn quá nhiều sức. Chỉ một chút bất cẩn, cả hai cùng té xuống.

Nàng sợ tới sắc mặt trắng bệch: “Hoàng Thượng không sao chứ?” Nàng sao lại quên cánh tay của hắn từng bị thương chứ?

Đau đớn từ cánh tay truyền tới, hắn chỉ chịu đựng, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Không sao, còn không mau đứng dậy?”

Nằm trên người nam tử, Thượng Trang mới phát hiện hắn gầy đi không ít. Nàng hoàn hồn, gật đầu bò dậy, hắn cũng ngồi lên, đột nhiên cười rộ.

“Cười cái gì?” Nàng nhịn không được mà hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, trên gương mặt tuy đang cười nhưng lại cắn răng nói: “Không phải ăn ngon, ngủ yên lắm sao? Sao lại mệt mỏi tới ngất xỉu? Là trẫm bạc đãi nàng, hay là nô tài trong cung hầu hạ không chu đáo?”

Thượng Trang ngây người, sau nửa ngày mới hoàn hồn, lắc đầu: “Không phải, thần thiếp cũng không biết.” Cả ngày vẫn rất tốt, sao có thể đột nhiên hôn mê chứ?

Hắn thu lại ý cười, lạnh giọng: “Ở đâu không thoải mái cứ nói với trẫm, lát nữa trẫm phải để thái y bắt mạch cho nàng lại một lần.”

Thượng Trang vội lắc đầu: “Không có.” Chỉ là không có khí lực, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.

Nghe nàng nói vậy, Nguyên Duật Diệp hừ một tiếng, nói: “Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, trẫm sẽ xử lý nha đầu tên Phục Linh kia.”

Nàng cả kinh: “Hoàng Thượng…”

“Nô tỳ hầu hạ chủ tử không tốt, giữ lại cũng vô dụng.” Hắn đứng lên, một tay cầm cánh tay Thượng Trang kéo nàng đứng lên, đè nằm xuống giường, mà hắn mang sắc mặt âm trầm ngồi bên giường.

Biết rõ hắn đang nói nhảm, nhưng Thượng Trang biết hắn cũng là vì quan tâm nàng.

Thượng Trang thở dài, khoảng thời gian này, bọn họ cũng đã thanh tỉnh lại.

Lúc Nguyên Chính Hoàn rời đi, nàng không trách Nguyên Duật Diệp, cho nên hôm nay nàng càng không trách. Chỉ bằng di chiếu đang nằm trong tay hắn, hắn có thể giữ lại mạng cho y đã là đại ân.

Thượng Trang đột nhiên nhớ lại lời An Lăng Tễ nói chuyện lão gia đã tặng ngọc bội cho Nguyên Chính Hoàn. Không khỏi hít một hơi thật sâu, Nguyên Chính Hoàn đang làm cái gì, nàng thật sự không biết.

Có lẽ đúng sai không đáng nhắc tới, bởi vì y cùng hắn đều có chuyện bất đắc dĩ của riêng mình.

Nếu đổi lại là Nguyên Chính Hoàn giành được long ỷ, cái tên xuất hiện trong di chiếu kia có lẽ sẽ là Nguyên Duật Diệp.

Cho nên, mặc kệ ai là Hoàng đế, người còn lại đều là kẻ thất bại. Mà sự thất bại này vĩnh viễn không có cơ hội lật ngược tình thế. Nguyên Duật Diệp không giết y, đồng nghĩa với việc cho y cơ hội, điểm này từ lúc biết chuyện ngọc bội là của Nguyên Chính Hoàn, nàng đã hiểu.

Nàng cũng hiểu ra một câu “Mưu quyền” ngày đó của Nguyên Chính Hoàn có ý nghĩa gì.

Thấy nàng không nói lời nào, Nguyên Duật Diệp có chút thất vọng. Hắn ngồi thêm một lát rồi đứng dậy. Chần chờ mấy giây, cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ xoay người rời đi.

“Hoàng Thượng.” Nàng gọi hắn lại.


Thân thể giật mình nhưng hắn không quay đầu, chỉ nói: “Còn chuyện gì sao? Trẫm đã hứa với Vân Phi, qua Hàm Hiếu Cung của nàng ấy.”

Qua Hàm Hiếu Cung?

Hiện tại đã là giờ nào chứ? Hắn muốn chọc giận nàng, nàng còn không biết sao?

Không dám bật cười, Thượng Trang chỉ nói: “Nếu thần thiếp không nhớ lầm, trên yến tiệc Hoàng Thượng đã mở kim khẩu, nói ai có thể đối được vế trên của Dương tướng quân sẽ được ban thưởng.” Nàng chỉ vô tình làm vậy, nhưng nếu đã có phần thưởng, đương nhiên phải đòi.

Nguyên Duật Diệp vội quay đầu, không khỏi giật mình. Thấy gương mặt nữ tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng hắn lại không vui nổi, cắn răng: “Nếu nàng muốn thừa dịp này để xin xuất cung thì không cần phải thương lượng.”

Nguyên Chính Hoàn chết, hắn sẽ để nàng đi. Huống hồ lần này hắn chỉ nói có thưởng, chứ chưa từng nói sẽ thưởng cái gì. Nàng muốn nhân cơ hội này để được xuất cung, hắn sao có thể cho phép?

Thượng Trang kinh ngạc, nàng nào ngờ được hắn lại nghĩ tới chuyện đó.

Không khỏi bật cười.

Thấy nàng nở nụ cười, hắn càng tức giận, xoay người muốn đi, trầm giọng: “Chuyện này nói sau.”

“Hoàng Thượng cho rằng thần thiếp là người không biết giữ lời hứa sao?” Sau lưng truyền tới thanh âm của nữ tử.

Hắn cả kinh, nhưng không xoay người lại.

Thượng Trang xuống giường, chậm rãi đi về phía hắn, thấp giọng: “Thần thiếp chỉ là muốn Hoàng Thượng thu lại khẩu dụ không cần qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái hậu.”

Hắn thật sự cả kinh.

Thân ảnh nữ tử trước mặt hiện lên trước mắt, hắn cúi đầu nhìn nàng, phần thưởng như vậy, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Vì sao?”

Nàng thoải mái trả lời: “Thần thiếp đã là phi tử của Hoàng Thượng, theo lý phải đi thỉnh an Thái hậu.”

Không có đạo lý phi tử không đi thỉnh an Thái hậu.

Mấy ngày nay, một mình nàng sống trong Cảnh Nhân Cung, Từ Chiêu Nghi tới, Niên Tần tới, những lời bóng gió của các nàng không phải nàng nghe không hiểu. Hôm nay, nàng chẳng qua là vì bất cẩn mà làm rơi ly trà, Vân Phi đã lập tức đẩy việc khó cho nàng.

Sống trong cung này, có những việc không phải muốn tránh là được.

Nàng cho dù không muốn tranh giành cũng không có nghĩa sẽ thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó.

Chữ hiếu đi đầu, Thái hậu tuy không phải thân mẫu của Nguyên Duật Diệp, nhưng bà ta lại là Thái hậu, trên danh nghĩa chính là mẫu hậu của hắn.


Thượng Trang lại nói: “Thần thiếp đã nói xong, Hoàng Thượng có thể qua Hàm Hiếu Cung rồi.”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, cười yếu ớt: “Muộn rồi, trẫm không đi.” Nói xong, hắn xoay người đi vào trong, lại nói, “Còn không qua đây? Không phải nói ngày mai muốn qua Úc Ninh Cung thỉnh an sao? Nếu không đi ngủ, ngày mai dậy không ngủ, Thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Thượng Trang mỉm cười: “Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp sẽ không để Thái hậu có cơ hội này.” Cẩn thận, đây là đạo lý nàng đã hiểu ra từ lúc làm cung nữ.

Hắn duỗi tay kéo nàng, thở dài: “Đừng đắc tội bà ta.”

Bà ta dù sao cũng là nữ nhân địa vị cao nhất trong hậu cung Tây Chu. Luận về quyền, hắn là Hoàng đế, đương nhiên sẽ lớn hơn, nhưng từ trước tới nay, con người lấy chữ hiếu đi đầu, cho dù hắn là Hoàng đế cũng không thể phá bỏ quy củ này. Hắn thấy bà ta cũng chỉ có thể cung kính gọi một tiếng mẫu hậu.

Thượng Trang gật đầu, chuyện này nàng hiểu.

“Tối nay Hoàng Thượng nghỉ lại đây sao?” Nàng biết nhưng vẫn cố ý hỏi, nhìn dáng vẻ này, hắn còn có thể đi sao?

Hắn chỉ “Ừ” một tiếng.

Thượng Trang đứng dậy giúp hắn cởi y phục, đầu ngón tay bất giác run lên.

Hắn nhẹ giọng: “Khẩn trương cái gì? Trẫm muốn nàng cam tâm tình nguyện đi theo trẫm.”

Vậy có nghĩa là hôm nay hắn sẽ không đụng vào nàng?

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại không nhìn nàng. Người kiêu ngạo như hắn, bá đạo như hắn, hắn có thể ép buộc nàng ở cạnh hắn, nhưng có nhiều thứ, ép buộc thế nào cũng không được. Cho nên, hắn không bức.

Về Nguyên Chính Hoàn, hắn thừa nhận, nếu không có Thượng Trang, lần đó hắn sẽ không dùng tình hoa.

Khí lực trên tay Thượng Trang không lớn, phải giải nút thắt thật lâu mới có thể cởi bỏ. Nàng chợt nhớ tới đại hôn của hắn, hắn nói muốn nàng giúp hắn thay y phục, còn nói đó là lần cuối cùng hầu hạ hắn.

Nhưng kết quả, đó không phải lần cuối.

Nàng nghiêm túc làm việc, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi: “Linh Thục Viện…” Lặng lẽ quan sát hắn, thấy hắn không nhíu mày, nàng mới tiếp tục, “Nếu đã sắc phong Thục Viện, ngài hãy qua bên đó đi.”

Tay đặt trên đầu gối buộc chặt, hắn cắn răng: “Không thể đi.” Hắn coi Linh Khuyết như muội muội của mình, nếu không phải vì thân phận công chúa Lê Quốc kia, hắn sao có thể phong nàng làm Thục Viện? Sắc phong là điều bất đắc dĩ, hắn sao có thể tiếp tục mắc sai lầm?

“Hoàng Thượng cho rằng không đi thì bảo vệ được nàng ấy sao?” Tình hình bên Linh Khuyết nàng mặc dù không rõ, nhưng hôm nay nhìn tình hình, nàng có thể đoán được mấy phần. Huống hồ Linh Khuyết…

A, nàng không thể không nói Linh Khuyết quá hồ đồ, có điều, nàng có thích Nguyên Duật Diệp, khó tránh khỏi sẽ làm ra những việc không lý trí.

Hắn hừ một tiếng, lại không nói chuyện.

Treo long bào lên kệ, Nguyên Duật Diệp duỗi tay tự cởi giày, xoay người nằm xuống.

Thấy tay trái của hắn có chút bất thường, nàng duỗi tay kéo ống tay áo hắn lên. Hắn lại không màng, chỉ nói: “Sau này rèn luyện sẽ hồi phục thôi.”

Thượng Trang bất giác bật thốt lên: “Ngày nào ngài cũng bị chính sự quấn thân, nào có thời gian rèn luyện?”

Nhất thời hắn nghẹn lời, nhưng lại nhẹ nhàng cười rộ lên.

Thượng Trang thở dài, kéo cánh tay hắn qua, giúp hắn xoa bóp.

“Đau.” Nguyên Duật Diệp nhíu mày.


Nàng không nhìn hắn, chỉ cười nói: “Sự kiên nhẫn của Hoàng Thượng hơn hẳn người thường, chút đau đớn này, ngài chịu đựng được.” Lần đó bị thương, hắn có thể ráng chịu không đi tìm thái y, hiện tại so với vết thương này có đáng là gì?

Nghĩ tới chuyện này, hắn lại nhớ tới miếng ngọc bội của Nguyên Chính Hoàn, nếu như…

Đầu ngón tay run lên, trong lòng thầm cười khổ, kỳ thật có biết hay không thì như thế nào?

Tiên hoàng sớm đã nghi ngờ, bằng không làm sao có thể hạ di chiếu như vậy?

Nguyên Duật Diệp biết nàng đang ám chỉ điều gì, nhịn đau mà nói: “Chuyện quá khứ nàng đều rõ ràng, vậy nàng có nhớ khi đó bản thân hầu hạ thế nào không?”

Thượng Trang không khỏi ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, qua nửa ngày mới hỏi lại: “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

Hắn lại không màng, chỉ nói: “Ngày mai rồi nói.”

Thượng Trang kinh hãi, bất cẩn nặng tay.

“A.” Hắn thét lớn, cau mày nói, “Không thể nhẹ tay sao?” Nàng đúng là cảm thấy hắn có thể chịu đựng được, khi trước thì nhẹ nhàng, hiện tại thì dùng lực nhiều như thế.

Chỉ là không biết tại sao, trong lòng hắn lại có chút cao hứng.

Thượng Trang biết đây là lỗi của mình, vội buông lỏng tay, hỏi: “Sao rồi?” Tay hắn vừa khỏi, nếu nàng bất cẩn làm gãy lại, sợ là…

Nghĩ tới đây, nàng lại muốn bật cười, Nguyên Duật Diệp hắn yếu ớt vậy sao?

“Đau chết đi được.” Hắn nhìn nàng, nói.

Thượng Trang vội vàng đứng dậy, hướng ra ngoài gọi: “Phục Linh, truyền thái y!”

“Này.” Hắn giữ nàng lại, nhíu mày nói, “Hoảng sợ gì chứ? Cũng không phải đại sự gì.”

Nàng quay đầu nhìn hắn, nói: “Sao lại không phải đại sự? Long thể Hoàng Thượng quan trọng, nếu có gì sơ xuất, thần thiếp không phải đắc tội Tây Chu sao?”

Mặc kệ bộ dáng khẩn trương của nàng, hắn dùng sức kéo nàng ngồi xuống giường, nghiêm túc hỏi: “Không thể coi ta không phải Hoàng Thượng sao?”

Thượng Trang rùng mình, không tin mà nhìn hắn, hắn tự xưng là “Ta”, không phải “Trẫm”.

Hắn cười khổ: “Nàng cũng đừng xưng “Thần thiếp” nữa, nói như vậy không cảm thấy mất tự nhiên sao? Nhớ lại khi đó, nàng là nô tỳ đã tâm cao khí ngạo, chưa từng để ta vào mắt.”

Khi đó, hắn vừa mở miệng đã xưng là “bổn vương”, chặn đứng khí thế của nàng, nhưng nàng vẫn khí thế mắng hắn, giận dữ với hắn.

Kỳ thật, hắn hi vọng nàng lại trở thành khi đó, trên miệng tuy tự xưng “nô tỳ” nhưng ánh mắt lại rất cao. 

Mà hiện tại, nàng đã là phi tử của hắn, tự xưng “Thần thiếp” là chuyện đương nhiên.

“Hoàng Thượng…”

“Gọi một tiếng Diệp ta nghe đi.” Hắn nhẹ giọng bên tai của nàng.

Mở miệng gọi hắn một tiếng Diệp sao?

“Vu Nhi.” Hắn nắm tay nàng, cười nói, “Nàng là An Lăng Vu, không phải Vu Tu dung. Cho nên, ta cũng không phải trẫm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.