Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 136: Địch ý
Thượng Trang cười xấu hổ.
Phục Linh nhíu mày, chạy lên hỏi: “Tiểu thư sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi thế?”
Bất giác đưa tay xoa hai má, nàng lắc đầu: “À, vừa rồi không cẩn thận té ngã, là… Là Mạc thị vệ đỡ ta vào.” Hai chân lúc này còn mềm nhũn, hơn nữa nàng cũng không muốn nhắc tới chuyện của Mạc Tầm.
Nghe vậy, Phục Linh liền sốt ruột hỏi: “Sao tiểu thư lại té? Có nặng lắm không?”
Thượng Trang nhịn không được mà cười: “Không sao, hiện tại ta cũng nên đi rồi, vốn là muốn đi xem thuốc của Thánh Thượng.” Nói xong, nàng muốn đứng dậy rời khỏi.
Phục Linh liền giữ nàng lại: “Hay là để nô tỳ đi, vừa rồi nô tỳ có thấy nồi thuốc đang nấu, thì ra là của Thánh Thượng.” Nàng thao thao bất tuyệt nói, chén canh trong tay không biết từ khi nào đã đưa cho Thượng Trang.
Thấy nàng ấy xoay người rời đi, Thượng Trang liền gọi lại: “Này, ngươi cầm lấy.” Nàng lấy lệnh bài đưa cho Phục Linh, dù sao đó cũng là thuốc của Hoàng đế, không phải ai cũng có thể tự ý động vào.
Phục Linh nhận lấy, nghe nàng tiếp tục dặn dò: “Lát nữa ngươi chỉ cần giao cho Trần công công, không cần vào trong. Nếu Trần công công có hỏi, cứ nói… Nói ta té bị thương.” Nói dối không phải sở trường của nàng, nhưng nếu hiện tại nàng qua đó, quả thật có vẻ miễn cưỡng.
“Ngươi biết Thánh Thượng nghỉ ngơi ở đâu không?” Thượng Trang lại hỏi.
“A?” Phục Linh làm sao biết được.
Thượng Trang thở dài một tiếng, xem ra nàng vẫn phải tự đi. Đang định mở miệng bác bỏ, Nguyên Chính Hoàn lại lên tiếng: “Nói Mạc Tầm dẫn ngươi đi đi.”
Y đã lên tiếng, Mạc Tầm tuy không tình nguyện cũng phải nuốt xuống. Hắn liếc nhìn Thượng Trang, cắn răng, nhanh chóng ra ngoài.
“A, Mạc thị vệ đợi ta với!” Phục Linh vừa gọi vừa đuổi ra ngoài.
Thượng Trang lắc đầu, thời điểm quay lại thấy y nhíu mày, bộ dáng vô cùng khó coi. Nàng cầm chén thuốc qua, thấp giọng: “Uống thuốc trước đi.”
Hắn không nói lời nào, chỉ cúi đầu một hơi uống sạch.
Đỡ y nằm xuống, y lại nắm chặt tay nàng: “Thượng Trang, Mạc Tầm không phải cố ý.”
Nàng khẽ cười, nói nhỏ: “Vương gia lo lắng gì chứ, Thượng Trang sẽ không để trong lòng.” Hắn vốn có ý tốt nên mới hành động như vậy, tất cả cũng là vì tốt cho Nguyên Chính Hoàn.
Cho nàng, nàng sẽ không trách hắn.
Y cuối cùng cũng cười, lại nói: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện vậy nữa.”
Nói chuyện với y một lát, tay y cũng không còn run như trước, sắc mặt đã khá hơn nhưng người lại gồng mình, không chịu nghỉ ngơi.
Nàng không biết hôm qua y đã gặp ai, làm những gì, nàng không hỏi, cũng không muốn tìm hiểu. Chỉ là nhìn y như vậy, nàng thật đau lòng.”
“Đừng giận Mạc thị vệ, hắn cũng vì muốn tốt cho ngài.”
“Mạc Tầm hắn…” Y dừng lại, lắc đầu, “Hắn trước giờ đều vậy.”
Thượng Trang lại cười thư thái, có Mạc Tầm như vậy mới tốt, hắn như vậy mới có thể bảo vệ y chu toàn.