Đọc truyện Thâm cung hỗn loạn – Chương 12
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Hiển nhiên ‘ôn hòa’ trong miệng Mễ ma ma cũng không nhằm vào tất cả mọi người. Hoàng đế thân phận cao quý số một, thân phận như vậy đứng ở nơi đó, ngươi cũng biết mình nên quỳ nên dập đầu.
Lần trước trên đường vội vã thoáng nhìn chỉ thấy dáng vẻ đại khái, nửa tháng trôi qua gần như đã không nhớ nổi “mặt rồng”. Chỉ nhớ rõ Hoàng đế rất cao, thân mình cũng rắn chắc, theo a mã nói Hoàng đế thượng võ, nếu xuất thân nhà tôn thất có khi lại trở thành một ba đồ lỗ [1] có thực tài hàng đầu.
[1] Ba đồ lỗ (巴图鲁): phiên âm của “anh hùng” và “chiến binh” trong tiếng Mãn Châu, về sau trở thành danh hiệu ban tặng cho các chiến binh trong triều đại nhà Thanh để tuyên dương võ thuật.
Anh Minh không hề hiếu kỳ với diện mạo của hắn, nàng cúi đầu, tiến lên cùng Mễ ma ma. Mễ ma ma giới thiệu với Hoàng đế: “Vị này là tiểu thư nhà Trực Nghĩa công Nạp Tân.” Anh Minh đứng dưới mái hiên trước thềm cửa, vén áo quỳ lạy, mười ngón tay và sống lưng căng cứng, quy quy củ củ cúi đầu: “Nô tỳ Ngạc Kỳ thị cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.”
Vạt áo của Hoàng đế gần ngay trước mắt, có thể thấy rõ họa tiết sóng biển cuộn trào ở góc áo. Hắn đứng đó, không lập tức ban nàng đứng dậy mà cũng không dời bước, cứ đứng như vậy, trong đầu như đang tốn sức cân nhắc gì đó.
Trên trán Anh Minh nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, không có cách nào phỏng đoán tâm tư Hoàng đế, chỉ biết hắn cũng không nể mặt a mã nàng. Không cho đứng dậy, nàng chỉ đành tiếp tục quỳ. Tầm mắt của Hoàng đế dừng trên người nàng, nàng càng cúi người xuống thấp hơn, trên lưng mơ hồ có cảm giác như bị kim đâm.
May mắn ánh mắt đánh giá đáng sợ này không kéo dài nữa, Hoàng đế nhàn nhạt nói câu “Đứng lên đi”, sau đó xoay người đi vào trong điện. Anh Minh đứng lên, nín thở hồi lâu lúc này mới có thể thở ra, trống ngực vẫn còn đập thình thịch. Đã thỉnh an xong, lễ nghĩa cũng đã chu toàn, nếu nàng không thông qua tuyển tú mà tiến cung, hẳn là cũng không cần hầu hạ trước mặt!
Anh Minh nghĩ như thế, thoáng lùi về sau hai bước, đang định trở lại chỗ Thái hoàng Thái hậu nghe bà sai khiến thì bỗng nhiên nghe thấy Mễ ma ma gọi nàng một tiếng. Trong lòng nàng giật thót, lo sợ không yên nhìn tới. Mễ ma ma cười vẫy tay với nàng, lại quay đầu hướng vào trong điện đáp lời Hoàng đế: “Lúc đầu Lão phật gia vẫn luôn ngóng trông Vạn tuế gia, sau đó lại mệt mỏi, căn dặn nô tỳ chờ Vạn tuế gia tới hẵng kêu ngài ấy dậy.”
Thanh âm của Hoàng đế vang lên, không nhanh không chậm, từng câu từng chữ đều tràn đầy vẻ uy nghiêm không cho phép cãi lại: “Hoàng tổ mẫu ngủ say, không ai được phép quấy rầy. Trẫm hiếm khi nhàn hạ, ở đây đọc sách một lát, chờ Hoàng tổ mẫu dậy thì tính sau.”
Mễ ma ma nói vâng, lúc này tiểu cung nữ bưng trà tiến vào nhận được ánh mắt của Mễ ma ma, rất nhanh đã giao lại mâm sơn màu đỏ son trên tay cho Anh Minh. Anh Minh ngẩn ra, thái giám ngự tiền đứng hầu ngoài cửa điện chỉ tay vào nàng, nhìn ý này là muốn nàng vào hầu hạ trà nước.
Nàng có chút khó xử, thành thật mà nói nàng không muốn lộ mặt trước mặt Hoàng đế. Chủ nhân thiên hạ cao cao tại thượng tính tình cổ quái bất định, ai biết làm không tốt chỗ nào sẽ bị đánh bị mắng, thậm chí chém đầu. Nhưng nếu đã tiến cung thì phải chuẩn bị tốt việc bị làm khó dễ, không vì chính mình cũng coi như vì thái bình trong nhà.
Ổn định hơi thở, nàng thật cẩn thận nâng mâm, nghĩ thầm cũng không có gì khó khăn, coi đó là Phúc tấn đi. Ngày thường nàng ở nhà cũng thường bưng trà rót nước cho mẹ cả, Tề gia là gia tộc có nền tảng, trước khi nhập quan quy củ cũ vô cùng phức tạp, nàng kiên định học không ít, không nghĩ tới hôm nay lại phát huy tác dụng.
Từng bước từng bước đi lên thảm nhung, thảm này giảm xóc tốt, không đến mức xóc nảy cũng sẽ không làm nước trà văng ra ngoài. Hoàng đế ngồi trên giường sưởi, dưới chân là chân đạp hoa lê, dưới khuỷu tay là bàn trà bằng gỗ tử đàn khắc hoa. Dâng trà cho Hoàng đế không thể bước chân lên cao, nàng đặt khay trên bàn hình trăng non, trong tay bưng chén trà, khom người, dâng chén trà lên cách đầu ngón tay hắn hai tấc.
Tay không run, thân không lắc lư, không nghe thấy tiếng động ly đĩa đụng nhau do lần đầu diện kiến thánh giá quá mức khẩn trương. Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng một cái, hắn nhớ rõ người này, ngày hôm sau khi cử hành tang lễ của Hoàng hậu, nàng ta xuất hiện ở Đông Trường phố. Dù Hoàng đế đi nơi nào chăng nữa, đầu tiên đều phải có người dẹp đường, một tràng hai tiếng vỗ tay là để nhắc nhở đám thái giám và cung nữ không kịp né tránh quay mặt vào tường. Nhưng người này, dường như nàng không hề nghe thấy loại ám hiệu đó, hoặc là nghe thấy nhưng không hiểu. Đường đi rộng mở chỉ có một mình nàng ta đột ngột đứng giữa đường, còn bày vẻ thương xuân bi thu vắt óc suy nghĩ, nhìn về hướng Nam.
Tất nhiên Hoàng đế không có tâm tư dừng lại hỏi tội nàng, thậm chí hắn không để ý diện mạo của nàng đã vội vàng chạy vào Quảng Sinh tả môn. Trên đường tùy ý hỏi đó là người nào, Đức Lộc hồi bẩm nói đó là khuê nữ nhà Nạp Tân, sinh thời Hoàng hậu thân cận với nàng ta, là bạn thân khuê các. Sau khi nghe xong hắn chưa từng để trong lòng, Nạp Tân và Tiết Thượng Chương rắn chuột một ổ không phải ngày một ngày hai, nữ nhi hai nhà thân thiết cũng không có gì lạ.
Cho tới hôm nay mới tính là thấy rõ mặt, nàng không có dung nhan khiến người ta điên đảo thần hồn, theo ánh mắt của Hoàng đế mà nói, chỉ có thể tính là dung nhan cũng thuộc hàng bậc nhất. Nàng mặc áo ngắn tay đỏ tím, làn da trắng nõn càng làm nổi bật đôi mắt đen láy. Chỉ là nàng vẫn luôn cụp mắt, nhưng có thể tưởng tượng nếu giương mắt thoáng nhìn, có lẽ sẽ là sóng mắt như làn nước mùa thu.
Đáng tiếc lại sinh ở nhà Nạp Tân.
Hoàng đế di chuyển tầm mắt, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Tên ngươi là gì?”
Thanh âm của Hoàng đế trầm thấp mà hòa hoãn, người Bắc Kinh mang nặng khẩu âm, thường có thói quen đọc liền, mấy chữ rời rạc lược bỏ bớt đi thành một hai chữ cũng có. Nhưng Hoàng đế không giống vậy, hắn được huấn luyện đọc chữ rõ ràng, không có cái loại lười biếng dông dài đó, một là một, hai là hai, rõ ràng quyết đoán lại có sức nặng.
Anh Minh hành lễ nhún người: “Thưa Vạn tuế gia, khuê danh của nô tỳ là Anh Minh.”
Hoàng đế im lặng, hồi lâu sau mới cười nhạt đến độ gần như không nghe thấy: “Anh minh cầu hữu, người cũng như tên.”
Nói đến điều này, đúng là rất trùng hợp. Lúc trước Trắc phúc tấn hạ sinh nàng, bởi vì là cô nương nên đặt tên cũng không tích cực như bé trai được ghi vào gia phả. Lúc đó Hậu Tái khoảng bảy tám tuổi, ngồi ở cửa sổ phía nam đọc sách, đọc đến bài “Tiểu nhã – đốn củi” gật gù đắc ý nỉ non: “Chặt cây chan chát, chim hót anh anh”. Trùng hợp a mã nàng đứng ngoài cửa sổ, liền lấy tên cho nàng là Anh Minh. Anh Minh cầu hữu, ý hợp tâm đầu [2], nàng biết rõ chính là như vậy. Hiện tại nghĩ lại, quỹ đạo của cuộc đời nàng bắt đầu từ điểm này, tương lai đi hướng nào chẳng ai biết được.
[2] Tiếng hót anh anh để tìm người bạn thấu hiểu.
Chỉ là lời này nói ra từ trong miệng Hoàng đế lại có một thâm ý khác. Nàng lo lắng nói vâng: “Nô tỳ không ở bên cạnh nhưng cũng đủ nghĩa khí, lại một lòng trung thành đối với chủ tử.”
Hoàng đế nghe xong không tỏ ý kiến, thầm nghĩ thật biết nói chuyện, lúc này còn không quên lấy lòng chủ tử. Nhưng câu “đủ nghĩa khí” kia, bên trong rất có học thức, cho thấy nàng ta và Tiết Thâm Tri cùng chung kẻ địch. Tiết Thâm Tri chết ở thâm cung, nói vậy nàng ta cũng căm thù đến tận xương tủy đối với tất cả mọi thứ trong cung này.
Không thể nhẫn nhịn, lại không thể không tiến cung, thật là đáng buồn. Hoàng để lật trang sách, không chút để ý nói: “Ngày hai tháng tư di dời tử cung của Hoàng hậu vào lăng trên núi, đến lúc đó cho phép ngươi tham dự đại lễ Vĩnh An, cũng coi như để ngươi tận nghĩa với Hoàng hậu.”
Bỗng nhiên hắn nói như thế, Anh Minh kinh ngạc nâng mắt. Nàng không nghĩ mình sẽ được ân chỉ, đại lễ Vĩnh An là nghi lễ long trọng nhất trong mai táng, khi ấy Hoàng thượng sẽ dẫn đầu Hậu phi và quần thần thực hiện nghi lễ di dời vào lăng tẩm. Trường hợp như vậy, với thân phận của nàng căn bản là không có tư cách tham gia.
Nàng bắt đầu cẩn thận cân nhắc trù tính phía sau sự ban ơn của Hoàng thượng, suy đi tính lại mãi, là để thử xem Tề gia có sáp nhập hoàn toàn vào phái họ Tiết không hay sao? Về lý nàng không nên đi, lấy thân phận gì mà đi, rất khó nói. Nhưng không đi, đó là cơ hội đưa tiễn cuối cùng, từ đây cách biệt chân trời, duyên phận kiếp này đến đây chấm dứt.
Lùi một bước cân nhắc, vào cung thì đã là miếng thịt trên thớt, băm hay cắt hoàn toàn phụ thuộc vào người khác. Mình có cân nhắc nhiều cũng vậy, ít cũng thế, số mệnh sẽ không vì ngươi thông minh mà thay đổi. Trong lòng người ta đã quyết định chủ ý, ngươi có suy tính cũng không thay đổi được tâm tư muốn bóp chết ngươi của người ta.
Nghĩ như thế nàng cũng ung dung hơn, Anh Minh nhún người hành lễ: “Tấm lòng của Vạn tuế gia thật tốt. Đúng là nô tỳ và Hoàng hậu quá cố có quan hệ cá nhân, vốn không dám hy vọng xa vời có thể đi đưa linh cữu, hiện giờ Vạn tuế gia ân chuẩn, nô tỳ khấu tạ thiên ân.”
Hoàng đế không nhiều lời, chỉ nói câu “Miễn” rồi không để ý tới nàng nữa. Ngoài cửa sổ vừa lúc cảnh xuân, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng nghiêng từ phía tây lại đây. Hắn hơi xê dịch nghiêng sách qua một chút, lật xem trang sách dưới ánh chiều tà.
Đối với tình huống này, Mễ ma ma coi như vừa ý, vốn dĩ lo lắng Hoàng đế không có tâm tình nói chuyện, ai ngờ không tệ lắm, ít nhất cũng nói mấy câu. Tóm lại là Thái hoàng Thái hậu cao minh, đặc biệt tạo ra không gian cho bọn họ nói chuyện riêng. Nếu bà ấy ở đó, mọi người đều cẩn thận tuân theo quy củ, Hoàng đế cũng không có tâm tư liếc mắt nhìn cô nương một cái. Thật ra lấy nữ nhi nhà người ta ra làm quân cờ cũng không phải thủ đoạn đứng đắn gì. Sóng gió tiền triều dâng ngập trời, đó là ván cờ giữa các nam nhân, không nên dính dáng tới hậu cung. Hiếu Tuệ Hoàng hậu và Hoàng đế là bát tự không hợp, hai người đến nói với nhau một lời cũng ngại nhiều, càng đừng nói đến ngủ chung một chiếc giường. Cẩn thận đánh giá, khuê nữ của Nạp Tân này tốt hơn so với khuê nữ nhà Tiết Thượng Chương. Nạp Tân không dám công khai chống đối, nếu mượn sức của hắn ta, trong ba vị đại thần phụ chính chỉ còn lại Tiết Thượng Chương. Thời điểm Hoàng đế ra tay cũng không đến mức mang cái tội danh sát hại công thần. Về phần Nạp Tân, tạm thời gác lại sau này chậm rãi xử lý cũng không phải không thể.
Mễ ma ma cười tủm tỉm, lại vẫy Anh Minh qua: “Hoàng thượng đọc sách cần tập trung tinh thần, ngươi đốt chút hương, hương đốt hết rồi thì nhắc nhở chủ tử nghỉ ngơi một chút, giải lao tinh thần.”
Trong lòng Anh Minh thầm nghĩ sao lại là ta, nhưng lại không tiện từ chối. Nàng rút hương bạch mai ra khỏi hộp gỗ, thổi mồi bật lửa, cẩn thận cắm vào lư hương thếp vàng.
Mễ ma ma dặn dò xong rồi lập tức lui ra ngoài. Lúc này noãn các chỉ còn lại một căn phòng yên tĩnh, quay đầu lại chỉ nhìn thấy thái giám gác cửa. Anh Minh hết cách, đành dọn lư hương đến bàn trên giường sưởi, sau đó thu tay lui về vị trí hầu hạ ban đầu.
Ánh tà dương ấm áp lẳng lặng xuyên qua cửa sổ lưu ly chiếu vào noãn các. Hoàng đế ngồi dưới ánh chiều tà, cúi đầu cụp mắt, hết sức chuyên chú đọc sách. Đến lúc này Anh Minh mới hướng ánh mắt nhìn thẳng hắn, hắn mặc quần áo trắng họa tiết giao long xanh, vì chưa đầy tang kỳ của Hoàng hậu nên hắn dùng tay áo bó màu tuyết trắng hợp quy củ. Ngón tay hắn sạch sẽ thon dài, nhìn qua có vài phần thanh nhan ngọc cốt [3].
[3] Dung mạo sáng sủa, cốt cách như ngọc, hình dung người tao nhã.
Ngoài cửa chim hót líu lo, Anh Minh rất mau đã dời lực chú ý đến con chim vàng anh trên ngọn cây. Hoàng đế đọc sách, Anh Minh xem chim, trạng thái không hề giao lưu này rõ ràng là nhất quyết không liên quan đến nhau.
Mễ ma ma đứng cách cửa sổ lưu ý đến nhất cử nhất động trong phòng, bà cảm thấy có chút rầu rĩ. Tam Khánh bên cạnh Hoàng đế cũng nhíu mày cười: “Cô nương này, sao không nói với chủ tử thêm mấy câu? Người khác muốn trèo cao đều dùng hết mọi cách để nịnh bợ, nàng ấy thì ngược lại, tình nguyện đứng yên như khúc gỗ, thật là khó chịu.”
Ai nói không phải chứ, nhưng nàng làm như thế đều có dụng ý. Nàng không muốn làm hậu phi cho nên cũng không cần cân nhắc làm sao để khiến Hoàng đế vui.
Mễ ma ma không nhịn được nữa, đi đến góc Hoàng đế không nhìn thấy, trực tiếp vẫy tay với Anh Minh. Nàng nhìn thấy nhưng vẫn là ra vẻ mặt không rõ nguyên do. Mễ ma ma đành phải chỉ về phía lư hương, nàng mới phát hiện hương bạch mai kia chỉ còn một tấc. Nàng hướng về phía trước bẩm báo: “Vạn tuế gia, ngài nghỉ một chút đi, hương đã cháy hết rồi, đừng đọc nữa hại mắt.”