Thâm cung hỗn loạn

Chương 113


Đọc truyện Thâm cung hỗn loạn – Chương 113

*Đại hàn: Rét đậm, ngày dương lịch 21 tháng 1, một trong 24 tiết khí
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần 
 
 
Tất nhiên Cung Phi nói được, vốn là một người thừa thãi không có danh tiếng ở hậu cung, đột nhiên được coi trọng như vậy, cảm giác vui mừng phát điên giống như từ quan thất phẩm tép riu bỗng trở thành quan lớn trấn thủ biên cương. Mặc dù lúc trước bất mãn với Hoàng hậu bao nhiêu, thời khắc này những bất mãn đó đều tan thành mây khói. Nàng ta vô cùng tích cực chủ động đứng vào phe của Hoàng hậu, chỉ cần là ý Hoàng hậu thì đều vâng theo.
Cung Phi lại cười nói: “Sắp xếp của nương nương cực kỳ thỏa đáng, theo nô tỳ thấy bình thường Di Tần thân thiết với Tường Tần, tính tình cũng hợp nhau, để các nàng ở chung một cung là quá thích hợp rồi.”
Cung Phi và Hoàng hậu kẻ tung người hứng, mọi người ở đây đều thức thời ngậm miệng, trong lòng hiểu rõ Hoàng hậu đang chứng tỏ uy quyền. Lúc này một hơi xử lý ba vị, mình mà nói thêm một câu, người xui xẻo kế tiếp chính là mình.
Thật ra tính theo phân vị, bên dưới Hoàng hậu là Quý phi, thân mình Hoàng hậu không tốt, tất nhiên sẽ do Quý phi xử lý cung vụ thay. Nhưng Hoàng hậu lại nhân lúc Quý phi cáo ốm, công khai để Cung Phi ra mặt vượt lên, trực tiếp lướt qua thứ thự của Quý phi, sau này Quý phi cũng mất hết quyền uy trước mặt phi tần phía dưới. Còn Di Tần và Tường Tần, người trong cung đều biết Di Tần ghen ghét Tường Tần. Để hai vị này ở cùng một cung, mọi chuyện thật khó lường, nhất định sẽ không rảnh để đối phó với bên ngoài, chỉ riêng đấu đá bên trong đã đủ bận đến tối tăm mặt mũi rồi.
Chiêu này của Hoàng hậu thật lợi hại, có lẽ Hoàng hậu đã sớm bất mãn với Di Tần. Trong cung này, mỗi cung điện một chủ tử, Tần vị đã là chủ vị một cung, mỗi người đều có cung điện của riêng mình. Hiện giờ Hoàng hậu nói trưng dụng nơi ở của Di Tần, nàng ta phải đến ở nhờ cung điện của người khác, thế thì có khác gì Quý nhân, Đáp ứng. Lúc trước mọi người đối đầu với Hoàng hậu, hiện giờ đã chuyển thành xem trò hay của hai vị Di, Tường Tần. Thế mới nói cung đình này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.
Di Tần thấy chuyện này ván đã đóng thuyền, cuối cùng vội vàng đứng lên nói: “Hoàng hậu nương nương, tuy nô tỳ ở Tần vị hèn mọn nhưng nô tỳ đã tiến cung 5 năm, từng bước đi lên vị trí hiện giờ vốn cũng không dễ dàng. Hôm nay nương nương làm như vậy, thứ lỗi cho nô tỳ nói lời vượt khuôn phép, nương nương làm vậy quá vô lý, khác nào tước đoạt Tần vị của nô tỳ?”

Bình thường Di Tần cũng coi như là người cẩn thận, chuyện hôm nay tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích của bản thân nàng ta, rốt cuộc nàng ta không thể giả vờ hiền thục được nữa, đầu nóng lên, ngang nhiên chống đối.
Anh Minh híp mắt, rất vừa lòng vì sự tình phát triển đúng tưởng tượng của nàng. Nàng vốn chỉ chờ Di Tần đi sai bước nhầm để có cớ nghiêm khắc xử lý nàng ta. Năm đó nàng ta quạt gió thổi lửa, tuyên bố mình thân thiết với Thâm Tri rồi truyền ra không ít lời đồn đại phỉ báng Thâm Tri. Lúc này lại không an phận, còn muốn giở lại trò cũ, đáng tiếc nàng không tốt tính như Thâm Tri. Nàng có thù tất báo, chắc chắn sẽ có cách khiến nàng ta thất bại thảm hại.
“Đây là ý của Vạn tuế gia, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”  Nàng cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn nàng ta: “Ta biết ngươi không phục nhưng không phục cũng không có cách nào. Việc đã định ra rồi, nếu ngươi không tuân theo thì ngươi sẽ cản trở Hoàng thượng làm tròn chữ hiếu.”
Di Tần cười khinh miệt: “Có phải ý của Vạn tuế gia hay không sợ là chỉ có nương nương…”
Kết quả lời của nàng ta còn chưa nói xong, Hải Đường tiến lên hung hăng tát cho nàng ta một cái. Một tiếng “Bang” lanh lảnh vang dội, chỉ thấy Hải Đường lạnh giọng quát lớn: “Nô tỳ thay Hoàng hậu nương nương dạy dỗ tiểu chủ. Tiểu chủ mở miệng nói lời ngông cuồng, vô lễ với nương nương, tiểu chủ đáng bị phạt.”
Cái tát này như đánh vào mặt mọi người, làm tiêu tan hết phần đắc ý trong lòng bọn họ. Người trong noãn các lập tức rào rào quỳ xuống, những phi tần đó co rúm lại, xin Hoàng hậu nương nương bớt giận. Hải Đường là nữ quan quản sự từ ngự tiền phái đến Khôn Ninh cung, địa vị nàng ấy còn cao hơn nhiều ma ma tinh kỳ, chỉ cần có ai dám đụng chạm Hoàng hậu, Hoàng đế giao cho nàng ấy quyền lợi có thể thay mặt Hoàng hậu dạy dỗ những phi tần không hiểu chuyện.
Di Tần bụm mặt, ngây ra như phỗng, cung nữ còn có quy củ không được đánh vào mặt, nàng ta đang ở phân vị Tần mà phải chịu đối xử như vậy, cảm giác xấu hổ và giận dữ cực độ trong lòng khiến nàng ta muốn bốc cháy. Nàng ta đỏ mặt, phát tiết cáu giận: “Hoàng hậu nương nương dùng tư hình, nô tỳ cũng là nội mệnh phụ được sắc phong, không thể chịu vũ nhục này của nương nương. Nô tỳ sẽ đến Từ Ninh cung xin Thái hoàng Thái hậu làm chủ.”
Đáng tiếc căn bản nàng ta không thể ra khỏi noãn các này, chỉ thấy người bên trên lạnh giọng nói: “Ta là Hoàng hậu, hậu cung đều do ta định đoạt. Ngươi muốn xin Thái hoàng Thái hậu làm chủ, vậy trước hết chúng ta tính toán một chút. Ngươi mượn danh lời của người Từ Ninh cung để tung tin đồn nhảm. Nếu ngươi biết mình là nội mệnh phụ thì nên biết tôn trọng chính mình. Nhưng ngươi suốt ngày gây sóng gió, xúi giục người trong cung học theo điệu bộ của ngươi, không rõ thị phi, không phân tôn ti, trong mắt ngươi có còn người Hoàng hậu là ta không? Xem ra hôm nay không nghiêm khắc trừng trị ngươi sẽ dung túng ngươi càng thêm ngang ngược coi trời bằng vung. Ngươi cũng không cần tới Hàm Phúc cung khiến Tường Tần thêm phiền toái. Người đâu tới đây, nhốt Di Tần vào Duyên Khánh điện trông coi nghiêm ngặt, đợi ta bẩm báo rõ ràng với Vạn tuế gia rồi sẽ quyết định.”
Đây là lần lập uy đầu tiên của Kế Hoàng hậu sau khi lên ngôi, chỉ cần phía trên không bác bỏ dự tính của nàng, gần như không ai có thể dao động quyết định này.
Thiên Đam dẫn theo người, hung hãn vọt vào phòng, đầu tiên hành lễ với nàng rồi nói tuân lệnh chủ tử nương nương, sau đó xoay người nhếch miệng cười với Di Tần: “Di chủ nhân, để nô tài ra tay thì tổn hại thể diện của ngài, ngài tự đi đi.”
Đến bây giờ Di Tần mới biết sợ, run giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, lúc nãy nô tỳ nhất thời hồ đồ, nói năng lỗ mãng với nương nương, tội nô tỳ đáng chết vạn lần… Nể tình nô tỳ tiến cung nhiều năm tha cho nô tỳ lần này đi mà.”

Anh Minh dựa vào đệm, đôi mắt lười nhác chuyển dời tới liếc nàng ta: “Phi tần tiến cung nhiều năm mà ngang nhiên chống đối ta trước mặt bao nhiêu người, một lời to gan của ngươi là làm gương cho ai xem? Ta vốn muốn tha cho ngươi, nhưng ngươi nói ngươi tiến cung nhiều năm, ta lại không tha được. Nếu bàn về thời gian vào cung, mấy vị ở đây đều lâu năm hơn ta, nếu ta không phạt ngươi, tương lai không thể quản giáo người khác.” Nói xong, nàng khoát tay. Thiên Đam lập tức hiểu ý, đưa mắt ra hiệu với người trái phải, trực tiếp “mời” Di Tần ra khỏi Tây noãn các.
Một đám phi tần phía dưới còn đang quỳ đều bị động tĩnh xử trị của Hoàng hậu làm cho sợ tới mức im như ve sầu mùa đông. Ánh mắt Anh Minh lướt qua một lượt những cái đầu trâm hoa lộng lẫy, ngân nga nói: “Số mệnh của con người biết hôm nay không biết trước ngày mai, không ai giữ được phú quý mãi mãi, các ngươi như thế, ta cũng như vậy. Ta là người biết bằng lòng với số phận, ở vị trí nào thì làm việc đó, không giống người khác chèn ép người dưới. Thật ra thủ đoạn của ta các ngươi đều biết, ta cũng không vô duyên vô cớ khó dễ người khác. Nếu ngày nào đó ngươi cảm thấy cuộc sống không dễ chịu thì trước tiên hãy suy nghĩ xem đã có hành động lời nói nào đắc tội với ta. So với hy vọng thời gian dài ta sẽ quên đi, không bằng tự mình biết điều, thành thật nhận lỗi với ta. Vì ta không có điểm tốt nào ngoài trí nhớ tốt, có khi mối thù ta có thể nhớ cả đời. Đừng cho rằng ta lên làm Hoàng hậu sẽ muốn xây dựng danh tiếng hiền hậu, trước nay ta đều không có ý nghĩ này. Ta chỉ mong bản thân sống thoải mái, không màng đến sống chết của người khác. Cho nên các ngươi phải lưu ý, muốn sống yên ổn thì phải tuân thủ bổn phận của bản thân, đừng có nghe thấy chút gió thổi cỏ lay đã vui mừng như tết. Tạm thời cất vẻ mừng thầm trong lòng các ngươi đi, chờ ta thật sự rơi đài, các ngươi ăn mừng cũng không muộn.”
Lời này thật sự không chút nể nang mặt mũi, lời nên nói đều nói sạch, mọi người đồng loạt dập đầu: “Nô tỳ không dám, xin Hoàng hậu nương nương bớt giận.”
Từ khi nàng tiến cung tới nay, tuy từng quyết đoán mạnh mẽ xử lý mấy chủ nhân nhưng với đại đa số mọi người, nàng cũng không làm khó gì, dạy bảo như lúc này vẫn là lần đầu. Người chưa từng thực sự lĩnh giáo qua sự lợi hại của nàng, ấn tượng đối với Hoàng hậu vẫn dừng lại trên người Hiếu Tuệ Hoàng hậu không hỏi chuyện lúc trước, cho rằng danh tiếng lợi hại của Kế Hoàng hậu chỉ là giang hồ đồn đại mà thôi. Hôm nay thật sự chứng kiến, những người này bị dọa cho sợ vỡ mật, rốt cuộc không ai dám lấy tiền đồ của mình tới thử năng lực giải quyết hậu cung của Hoàng hậu.
Cung Phi vội vàng hòa giải: “Nương nương, từ trước nay Di Tần này là người chuyên gây sự, hôm nay ngài xử trí nàng ta thật khiến lòng người hả hê! Nhưng tỷ muội trong cung không một ai dám chống đối nương nương đâu, nương nương tuyệt đối đừng vì một mình nàng ta mà lạnh lòng với mọi người.”
Vẻ mặt Anh Minh nghiêm túc, trong lòng chỉ buồn cười, nếu hôm nay không cảnh cáo, chỉ sợ bước ra khỏi nơi này, từ nay về sau lại là cục diện mỗi người một chủ. Cuộc đua quyền lực hậu cung giống như nam nhân đánh nữ nhân, có lần một thì sẽ có lần hai. Nếu ngươi không lập uy tạo cơ sở không thể mạo phạm ngay từ đầu, từ nay về sau lời châm biếm, đâm chọc sẽ không ngừng truyền tới trước mặt ngươi. Lúc này tốt rồi, dọa bọn họ một trận, lỗ tai sẽ được yên ổn một thời gian. Chỉ sợ làm quá mức cũng không tốt, nàng hòa hoãn thái độ, cười nói: “Được, đều đứng lên đi. Lúc nãy ta bị nàng ta làm cho giận đến hồ đồ, liên lụy các ngươi cũng phải nghe răn dạy. Ta hơi mệt mỏi rồi, các ngươi lui đi, ghi nhớ một câu: hậu cung không giống như tiền triều, nghe được tin tức vớ vẩn lại đi truyền bá linh tinh, hậu cung sẽ thành cái chợ.” Nàng lại nói với Cung Phi: “Ta tạm thời giao cung vụ cho ngươi, nếu có băn khoăn thì ngươi tới báo cáo ta là được. Lui đi.”
Cung Phi nói vâng, dẫn đám phi tần rời khỏi Tây noãn các, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, cẩn thận gấp trăm lần ngày thường.
Người trong cung đều giải tán hết, Hải Đường mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực nói: “A di đà phật, đây là lần đầu nô tỳ đánh người, lúc này chân vẫn còn run.”
Tùng Cách chế giễu bên cạnh: “Người không biết còn cho rằng ngài đánh người quen rồi chứ, nhìn thủ pháp kia của ngài dứt khoát lưu loát, đánh Di Tần hôn mê luôn. Nói thật, ta vào cung cùng với nương nương, không phải người lâu năm trong cung, nếu không ta cũng muốn đánh nàng ta. Một Tần vị nho nhỏ mà dám ở đây khua môi múa mép, nếu ở bên ngoài thì đã sớm bị người ta đánh cho sưng miệng rồi.”
Hải Đường nói: “Cũng tại Tiên Hoàng hậu nương nương không lập quy củ với bọn họ, bọn họ làm bậy làm bạ mấy năm nay quen rồi, không biết cái gì là tôn ti, với ai cũng xưng tỷ gọi muội, mới dám đến Khôn Ninh cung giương oai. Lúc này dứt khoát dạy dỗ, tương lai bọn họ sẽ ngoan ngoãn. Phần phía sau xử trí Di Tần, nương nương cũng không cần quan tâm, đã có Cung Phi làm khó dễ nàng ta.”

Anh Minh ừ một tiếng, uể oải nghiêng người, trong lòng lại đang cân nhắc những lời ban nãy của Di Tần. Lão phật gia muốn ban cho a mã nàng tự vẫn, chỉ sợ tin tức này không phải tin đồn vô căn cứ, càng không phải Di Tần có bản lĩnh lớn xếp tai mắt vào Từ Ninh cung. Mười phần thì tám chín phần là Lão phật gia cố ý truyền ra, muốn xem phản ứng của nàng.
Chẳng trách đêm qua Bá vương ngốc không trở về, hắn cảm thấy không có cách nào trả lời nàng nên mới trốn đến Dưỡng Tâm điện. Thật ra nàng có thể thông cảm ý đồ của Thái hoàng Thái hậu, chỉ bàn về tội lỗi, a mã nàng đúng lý nên chém đầu mười lần. Nhưng nàng là phận làm con, sao có thể trơ mắt nhìn phụ thân đi tìm chết.
Nàng chỉ biết sốt ruột, đang ở hậu cung không thể làm gì được, cảm giác như ngồi đống lửa này thật không dễ chịu. Hiện tại mỗi giây mỗi phút lòng nàng đều dồn nén tâm sự, cả người tựa như lò xo, chỉ cần có người ấn một cái thì sẽ lập tức bật cao ba thước. Cuộc sống thật không dễ dàng, làm Hoàng hậu cũng không tốt như tưởng tượng, ví dụ như ứng phó với đám phi tần phải hao tổn rất nhiều tinh lực. Nàng rời khỏi chỗ ngồi trên giường, chân vừa chạm đất, chỗ bị thương liền sinh ra cảm giác đau đớn, có lẽ là do ngồi lâu quá nên mạch máu ứ trệ.
Nàng khoanh tay xoa xoa, Hải Đường và Tùng Cách một trái một phải đỡ lấy nàng, có lẽ vẫn phải gọi thái ý tới xem một cái. Nàng ngây ngẩn nghe các nàng nói chuyện, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, cảm giác như nhảy xuống từ vách núi đá đen, tai vang lên tiếng ù ù, sau đó nàng nằm liệt xuống, không còn biết gì nữa.
Lúc này Hoàng đế nghị sự ở Cần Chính điện, đang đọc tấu chương bốn bộ Khách Nhĩ Khách [1] trình vào kinh, nói Đồng Sùng Tuấn dẫn đầu cánh quân Tam Vệ Hối và Ô Lương Hải, đã công phá được đồn trú Khắc Lặc Mộc. Hai bên tạo thành thế gọng kìm xuất phát về hướng bộ lạc Xa Thần Hãn, ít ngày nữa là có thể đánh đến lều chủ tướng. 
[1] Bốn bộ Khách Nhĩ Khách: Vào đầu nhà Thanh vùng Mạc Bắc Mông Cổ chia thành bốn bộ lạc: Thổ Tạ Đồ Hãn bộ, Tái Âm Nặc Nhan bộ, Xa Thần Hãn bộ, Trát Tát Khắc Đồ Hãn bộ 
Đồng Sùng Tuấn dâng tấu chương cung thỉnh chủ tử vạn an, xin chủ tử yên tâm, các cánh quân phối hợp tác chiến, công phá cánh quân bên phải khiến quân địch tan tác phải lùi về giữ năm mươi dặm, kỵ binh Đại Anh như đi vào chỗ không người, lại khen ngợi người Ô Lương Hải tác chiến dũng mãnh. Hoàng đế đưa tấu chương này cho Phùng Hà: “Đọc đi, sau khi bình định sông Tát Cam xong lại thêm một tin tức tốt khiến lòng người phấn chấn. Theo như tình hình này, trước năm mới bộ lạc Xa Thần Hãn sẽ dâng thư đầu hàng. Cuối cùng căn bệnh dai dẳng bốn bộ Khách Nhĩ Khách kéo dài nhiều năm như vậy có thể hoàn toàn trị tận gốc ở thế hệ của trẫm.”
Mọi người truyền tay đọc tấu chương của Đồng Sùng Tuấn, thật ra điều Hoàng thượng muốn cho những chương kinh này thấy không chỉ là chiến sự thuận lợi mà là còn công lao của Nạp Tân ở phía sau. Đồng Sùng Tuấn lập chiến công chói lọi là thông gia với Nạp Tân, Đường Nỗ Ô Lương Hải vốn an phận ở một góc, vì được Nạp Tân chỉ huy nên mới đi ngang qua bộ lạc Thổ Tạ Đồ Hãn tới chi viện. Lúc này đúng là Nạp Tân đã lập công lớn, công lớn như thế không ban thưởng lại nhốt vào ngục hỏi tội, về sau tội kia nên phạt hay không phạt?
Sùng Thiện xem qua tấu chương, âm thầm tán thưởng Nạp Tân tốt số. Nhưng loại công trạng này có thể bảo vệ hắn nhất thời, về sau chưa chắc đủ để lấy công chuộc tội. Hắn đang định mở miệng thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã chạy vào, Tam Khánh cúi chào phía sau tấm rèm: “Thưa chủ tử, Khôn Ninh cung vừa truyền tin tức lại đây, nói nương nương có bệnh, mời Vạn tuế gia di giá tới định đoạt.”
Trong lòng Hoàng đế chấn động, bỗng luống cuống chân tay. Anh Minh không phải loại người thích gây chuyện, gào lớn cho cả thế giới đều biết, lúc này đặc biệt mời hắn đến, đừng nói là xảy ra biến cố gì nha!
Hắn nói đã biết, hỏi Chu Hưng Tổ đã qua chưa. Tam Khánh nói: “Chu thái y đã tới, lúc này mới sai người tới Dưỡng Tâm điện thông báo.”
Thái y tới xem bệnh rồi còn mời hắn tới, đây là làm sao vậy? Hoàng đế có chút nôn nóng nhưng không thể biểu hiện ra, nhàn nhạt căn dặn: “Trước hết để Đức Lộc qua xem tình hình.” Hắn lại xử lý chính vụ cần xử lý gấp trong dăm ba câu rồi lập tức ra khỏi Dưỡng Tâm môn đi đến Khôn Ninh cung.
Đi vào đường hẻm, hắn không còn khí độ bình ổn của Đế vương nữa, gần như chạy vội về hướng bắc, xuyên qua Long Phúc môn vào Khôn Ninh cung.

Thời điểm tin tức truyền đến Dưỡng Tâm điện, trong lòng hắn sinh ra một dự cảm không tốt. Nhưng cùng lắm là Hoàng hậu hồ đồ cắt vào tay hay ngẫu nhiên cảm mạo phong hàn mà thôi. Thời điểm hắn thấy Anh Minh bất tỉnh trên giường, hắn gần như không tin vào mắt của mình, xoay người tóm lấy vạt áo Chu thái y: “Hoàng hậu làm sao vậy? Nàng bị bệnh gì?”
Chu Hưng Tổ kinh sợ đọc ra một loạt triệu chứng, Hoàng đế chỉ nghe rõ đúng một câu: mạch đập của Hoàng hậu nương nương cho thấy đang mang thai.
Hắn vô cùng bất ngờ: “Có thai?”
Chu Hưng Tổ nói vâng: “Chúc mừng Hoàng thượng, nương nương có tin vui rồi. Nhưng thần xem mạch tượng của nương nương gan nóng tì hư, sức đề kháng kém, trước mắt lại sốt cao không giảm, không có dấu hiệu tỉnh lại, sợ là… không hay lắm.”
Hoàng đế bị lời này của hắn dọa sợ, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì? Cái gì không hay?”
Chu Hưng Tổ đổ mồ hôi đầy đầu đầy cổ, lấy tay áo lau rồi nói: “Loại bệnh này của nương nương phần lớn là do vướng bận trong lòng, mệt mỏi quá sức gây nên. Bệnh tình nguy cấp lại hung hiểm, thần làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ gặp tình huống này…”
Hoàng đế không biết làm sao, đứng ngây ra hồi lâu, cố gắng tự trấn định tâm thần: “Gọi Thái Y viện tới phòng phía tây, triệu tập mọi người hội chẩn, nhất định phải làm Hoàng hậu tỉnh lại.”
Hắn nói xong câu cuối cùng, trái tim như bị xé rách. Người kém cỏi kia thân thể khỏe mạnh, có thế nào cũng không quật ngã được nàng ấy, hắn chưa từng nghĩ hiện tại nàng ấy lại nằm đó không có tri giác.
Hắn đờ đẫn đi tới trước giường nàng, hai chân như không phải của mình, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan. Cuối cùng cũng tới được bên cạnh nàng, hắn cẩn thận gọi nàng mấy tiếng, không dám dùng giọng quá lớn. Bởi vì hắn luôn cảm thấy nàng đang ngủ, nếu tùy tiện đánh thức nàng, lát sau nàng lại muốn đánh người.
Nhưng lúc này gọi mấy tiếng cũng không đổi được bất cứ phản ứng gì từ nàng. Hắn duỗi tay sờ trán nàng, nóng như lửa đốt. Bên ngoài hành lang, cảnh vật lay động, vô số người lui tới tạo ra tình cảnh hỗn loạn. Hắn hoảng hốt nhớ tới năm sáu tuổi khi phụ hoàng băng hà, trên giấy dán cửa sổ cũng là bóng người qua lại không ngừng như thế…
Hắn run rẩy, sợ hãi từ tận đáy lòng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.