Đọc truyện Thâm cung hỗn loạn – Chương 101
*Đại tuyết (大雪): tuyết lớn, ngày dương lịch 7 tháng 12, 1 trong 24 tiết khí.
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Nếu cứ mãi vùi mình hưởng thụ an nhàn ở hậu cung thì triều chính cũng vậy, xã tắc cũng thế, dường như sẽ cách hắn ngày càng xa. Nhưng một khi trở lại thế giới nam nhân, trong thế giới đó sẽ tràn ngập nhiệm vụ và trọng trách, quốc gia và thiên hạ quẩn quanh trong lòng thường khiến người ta không thở nổi.
Mấy ngày trước sau đại hôn, Hoàng đế luôn có chút hồi hộp không yên, khó tránh khỏi chậm trễ chính vụ. Hôm nay đến Quân Cơ xử một chuyến, nhìn một đống công văn chất cao như núi khiến hắn kinh hãi. Đám Quân cơ Chương kinh [1] mỗi người đều nâng tấu chương kính dâng vua xem. Hắn cũng không trở về Dưỡng Tâm điện, dứt khoát ngồi ở Quân Cơ xử, ngay tại chỗ giải quyết những tấu chương cần xử lý gấp.
[1] Chương kinh (章京): chức quan nhà Thanh, hỗ trợ Hoàng đế xử lý tấu chương.
Bên ngoài tuyết lớn chưa ngừng, nhìn tình trạng này sợ là sẽ kéo dài trên dưới hai ngày. Ở phòng ngoài Quân Cơ xử, Đức Lộc dặn dò thái giám đốt ấm giường sưởi, dọn chậu than, lại oán giận với thái giám phụ trách Quân Cơ xử: “Bên trong đó là mùi gì vậy? Từng đợt xộc thẳng vào mũi, ngay cả mùi gấu con Sát đại gia của chúng ta cũng dễ ngửi hơn cái mùi này.”
Thái giám kia cười làm lành: “Ngài còn không biết sao, tuy bên trong là các quan viên trọng yếu của triều đình tụ tập nhưng rốt cuộc mỗi người đều là đàn ông thô thiển. Giống như lúc trước, quân vụ chính vụ cộng thêm việc đại hôn, bận rộn đến mức không kịp về nhà, thời gian dài khó tránh khỏi sẽ có mùi vị.”
Đức Lộc không rõ lắm: “Mùi vị gì? Mới có mấy ngày mà đã có thể chua thành như vậy?”
Thái giám đáp lời hai tay cắm trong ống tay áo, cắn răng nói: “Vậy là ngài không biết rồi. Mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi đồ ăn, mùi chân thối, tất cả trộn lại với nhau, có gì không thể? Đừng nói ngài, ngay cả chúng ta hầu hạ quen, ngửi thấy mùi này còn thấy khó chịu.”
Đức Lộc nôn khan: “Trời ơi!” rồi vội vàng quay đầu gọi Tiểu Phú: “Mau lên, trở về Dưỡng Tâm điện lấy trầm hương tới. Lỡ đâu Vạn tuế gia của chúng ta ngồi lâu bên trong, cả người bị xông thối mất thì sao!”
Tiểu Phú đáp vâng, ba bước gộp làm một chạy về hướng Tuân Nghĩa môn.
Đức Lộc có thể ngồi lên vị trí hôm này, tất nhiên hắn có chỗ tốt. Hắn biết ngày thường dù Vạn tuế gia ở chung với những đại thần lôi thôi đó cũng không có vấn đề gì, dù sao đều là đàn ông, chủ tử cùng lắm chỉ chửi thầm, chính vụ bận rộn cũng không rảnh lo những cái đó. Nhưng hiện giờ không giống vậy, trong cung có Hoàng hậu nương nương, dù sao cũng phải quan tâm đến tâm tình của Hoàng hậu nương nương. Vợ chồng tân hôn không thể thiếu thường xuyên thân cận, lỡ như khiến nương nương ngửi thấy mùi này, không phải sẽ nôn ra cơm đêm qua sao?
Tiểu Phú dính tuyết khắp đầu, khắp người, không rảnh lo bung dù, đưa tới trầm hương che chở trong ngực. Đức Lộc nhận hương, vội đi vào đốt lò Bác Sơn lên, đặt ở đầu giường đất phía nam. Trên đỉnh đồng xanh họa tiết mây bay chậm rãi tỏa ra sương khói, hắn lặng lẽ lấy tay áo phẩy vài cái. Trầm hương này có chút kì diệu, chỉ chốc lát đã che đậy được mùi không sạch sẽ trong phòng. Lúc này ấn đường nhíu chặt của Vạn tuế gia mới giãn ra, từ đầu nín thở một mạch, sau đó lại xử trí thuế má ngoài cửa khẩu, nước chư hầu dâng tấu chương, đến chiến sự ở Khách Nhĩ Khách [2], hắn đều thành thạo xử lý.
[2] Khách Nhĩ Khách (喀尔喀): một bộ tộc Mông Cổ sinh sống trên sa mạc.
Phùng Hà – Chương kinh phụ trách bốn bộ tin tức chiến sự Mông Cổ bắt đầu bẩm báo đường đi của các đội binh mã: “Cát Sắt dẫn đầu ba kỳ binh mã đã xuyên qua Tức Long Lĩnh tiến về phía trung tâm. Tám trăm dặm đi gấp rút để sáng sớm hôm nay vào kinh, theo Bút thiếp thức [3] tính toán thời gian hao tổn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn lúc này đã hội họp với hai kỳ binh mã của Đồng Sùng Tuấn ở Chính Dương môn rồi.”
[3] Bút thiếp thức (笔帖式): chức quan phụ trách giấy tờ, sổ sách.
Hoàng đế nghe xong coi như hài lòng: “Trung Dũng công gặp bất trắc, trước mắt lòng quân ba kỳ thế nào?”
Phùng Hà nói: “Cát Sắt có tấu trình nói lòng quân ổn định, xin chủ tử không cần lo lắng. Tuy mấy năm nay kỵ binh của chúng ta ở dưới trướng Trung Dũng công nhưng ai mới là chủ tử thật sự, trong lòng mỗi người đều rõ rành rành. Hiện giờ Trung Dũng công hy sinh vì nhiệm vụ, chúng tướng sĩ cũng không luống cuống trận tuyến, trong quân có Phó đô thống chỉ huy, hành quân tác chiến không bị ảnh hưởng chút nào.
Khóe môi Hoàng đế hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Thay đổi thống soái ba kỳ binh mã, tương lai người dưới các kỳ cũng phải điều chỉnh. Ngươi truyền ý chỉ của trẫm lệnh cho Cát Sắt thông báo cho ba quân, chỉ cần trên dưới ba kỳ đồng nhất một lòng, binh lính trở về triều đều có thưởng. Đến lúc đó trẫm lại dựa theo quân công đề bạt tướng tài, anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần trung với triều đình, trẫm tuyệt đối không bạc đãi người đó.”
Phùng Hà đáp vâng, trọng thưởng ban xuống nhất định sẽ xuất hiện người anh dũng, phàm là mình có thể nổi bật, cái chết của Kỳ chủ cũng không tính là gì cả. Thậm chí cái chết này cũng có chỗ tốt, bởi vì núi sụp đè dưới đỉnh đầu nên mở ra tình cảnh mới có thể thấy được triển vọng tương lai. Hoàng đế muốn lòng người quy thuận, những dũng sĩ từ nhỏ vác đao dưới cờ đó muốn rạng rỡ tổ tông, hai bên ăn khớp với nhau, ai còn buồn vì Tiết Thượng Chương thống soái ba kỳ không trở về nguyên vẹn nữa?
Hoàng đế lại thở dài: “Lúc trước Trung Dũng công rời kinh, có người vô cùng bất mãn, chuyện trẫm bị ám sát lúc ban đêm đi dạo ở Chính Dương môn tạm thời gác lại vì đại hôn của trẫm. Hiện tại hỉ sự xong xuôi rồi, chuyện cần xử trí cũng nên xử trí thôi.”
Đám Chương kinh nghe xong liền sợ hãi. Hiện giờ Nạp Tân đứng đầu Quân Cơ xử, lại đường đường là Quốc trượng, lúc này vị Quốc trượng này nên ra mặt nói mấy câu. Vì thế mọi người đều trông ngóng nhìn về phía hắn. Nạp Công gia cũng rất vui vẻ cho vị con rể Hoàng đế này ăn thuốc an thần, hắn rũ tay áo nói: “Xin Vạn tuế gia yên tâm, trước mắt những thích khách đó đang bị giam giữ, có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào. Đây là một chuyện, còn một chuyện khác…” Hắn ngừng lại, liếc nhìn đồng liêu trái phải rồi nói: “Nô tài thu được tin tức sau khi Trung Dũng công hoăng, Phúc Cách hoạt động khắp nơi, rất không an phận. Nghe nói còn ở bên ngoài nói năng xằng bậy, chửi bới thánh cung…”
Mọi người đều hai mắt nhìn nhau, ngoài miệng không ai nói nhưng trong lòng đều rõ ràng, đây là tới lúc thu lưới rồi. Mấy năm nay Tiết Thượng Chương ngông cuồng là chuyện rõ như ban ngày. Trước đây Hoàng đế không tự mình chấp chính, hắn ta độc bá triều cương cũng thôi đi, sau đó chính quyền thu về tay Hoàng đế, hắn ta vẫn không nhượng bộ, đây là không biết xem xét thời thế. Lúc trước hắn ta cứng rắn đẩy nữ nhi của Nạp Tân vào cung, vốn tưởng rằng có thể ỷ vào việc cùng vinh cùng nhục để kiềm chế Kế Hoàng hậu. Ai ngờ Hoàng đế tìm lối tắt, cũng không hành động theo con đường chính quy, tình nguyện thưởng cho hắn ta một lễ tang long trọng xứng đáng hưởng Thái miếu, cứ như vậy bảo toàn được Tề gia. Nhưng hiển nhiên những người khác trong phái họ Tiết không tốt số như Nạp Tân, trong đó nhi tử Tiết gia đứng mũi chịu sào. Nạp Tân người này bình thường nhát gan, ba phải, thời điểm mấu chốt tuyệt đối không hàm hồ. Hoàng đế muốn nhổ tận gốc Tiết gia, ngay cả cái xẻng hắn đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần Hoàng đế có ý này, hắn sẽ lập tức dâng xẻng lên.
Dù sao nhị gia Tiết gia lành ít dữ nhiều, chờ phía trên đưa ra biện pháp xử trí đi. Người trước kia từng qua lại với Tiết gia đều lo sợ bất an, chờ đao treo trên cổ rơi xuống. Trong phòng rất yên lặng, lúc này khắp phòng các đại thần quân cơ béo mập dầu mỡ tạo thành canh thịt kết đông, Vạn tuế gia có đun nóng thế nào cũng không tan ra được.
Hoàng đế tự có thủ đoạn cân bằng triều đình của hắn. Mấy năm nay Tiết Thượng Chương nắm quyền, cả triều văn võ bá quan có mấy người là không chút dính dáng? Triều đình giống cái ao to, nước quá trong ắt không có cá, xử trí sạch sẽ tất cả, một mình hắn cũng không thể làm được Hoàng đế.
Bởi vậy phản ứng của hắn có thể nói là nằm ngoài dự liệu của mọi người: “Việc xảy ra ngoài ý muốn, Tiết công vừa ra đi, lòng người cả nhà già trẻ đều hoảng sợ, trẫm có thể thông cảm. Người trải qua chuyện quá mức đau buồn, lời lẽ khác thường cũng không phải chuyện lạ, sao trẫm có thể vì chút lỗi sai này mà tính toán chi li?” Hắn vừa nói vừa hỏi đại thần ngự tiền A Lâm Bảo: “Trẫm lệnh cho Nội Vụ phủ cùng lo liệu tang lễ, hiện giờ thế nào rồi?”
A Lâm Bảo cúi người nói: “Thưa chủ tử, tất cả đều theo dặn dò của chủ tử, tang lễ, đưa tang và mộ phần đều lo liệu ổn thỏa. Hiện giờ quan tài của Tiết công đặt ở Quan Đế miếu, Khâm Thiên giám xem ngày, một tháng sau hạ táng.”
Hoàng đế gật đầu, sắc mặt ảm đạm: “Tiết công là cánh tay phải đắc lực của ta. Năm đó mấy vị hoàng thúc làm loạn là hắn giúp trẫm giữ vững giang sơn vạn dặm này, trong lòng trẫm luôn luôn ghi nhớ công lao của hắn. Linh cữu vào kinh đúng lúc đại hôn của trẫm, không thể đích thân tới tế bái, trong lòng trẫm thật sự hổ thẹn. Dù sao còn chưa tới thời điểm hạ táng, chọn ngày nào đó trẫm sẽ tới thắp nén nhanh trước vong linh hắn.”
Cho nên Hoàng đế vẫn là Hoàng đế tốt thấu tình đạt lý, đối đãi với một quyền thần mà không đánh mất phong độ, như vậy trên triều đình người từng qua lại với Tiết gia cũng không cần lo lắng hãi hùng.
Ánh mắt Hoàng đế không sắc bén, bình tĩnh nhìn quét trái phải đám đại thần, chợt thấy chiếc đồng hồ Tây Dương trên bàn chỉ giờ Mùi, hắn cười nói: “Đã giờ này rồi! Trẫm nghị sự đã quên mất canh giờ, để các ngươi bụng đói làm việc là sơ sót của trẫm.”
Hắn lại quay đầu căn dặn Đức Lộc truyền thiện, còn mình thì giãn thân mình trên giường sưởi, lại nói: “Giờ Mẹo ngày mai bày yến tiệc ở Thái Hòa điện, đến lúc đó quân thần chúng ta lại cụng ly.”
Mọi người đáp dạ, rối rít rũ tay áo cúi chào: “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Hoàng đế xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Quân Cơ xử, tuy bên ngoài lạnh lẽo nhưng không khí trong lành. Hắn đứng yên, tỉnh táo tinh thần, bước về hướng Càn Thanh cung, vừa đi vừa dặn dò Na Đan Châu: “Mùng bốn tháng sau trẫm muốn đến Quan Đế miếu tế bái Trung Dũng công, truyền tin tức này ra, trẫm chờ lão Tam Tiết gia tới trả thù.”
Na Đan Châu đáp “Vâng” rồi nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Hoàng đế vào Nội Hữu môn.
Đã trừ được đại họa kề cận, hơn nữa tình trường thuận lợi, Hoàng đế đi đường cũng linh hoạt thoải mái. Vốn dĩ Tiết gia không đến nông nỗi này, đáng tiếc Tiết Thượng Chương và trưởng tử vừa chết, mấy người dưới đã thành ruồi nhặng không đầu. Mạng sống của lão Tam là hắn đặc biệt giữ lại, nếu hắn ta an phận, hắn còn có thể xem xét cho phép sự tồn tại của hắn ta. Nhưng hắn ta không rõ tung tích, chắn chắn là ẩn núp ở nơi nào đó mưu đồ gây rối. Như vậy rất hợp ý hắn, cho hắn cơ hội quang minh chính đại san bằng Tiết gia. Trong lòng hắn có dự tính, chậm rãi hít một hơi, nói: “Liệt kê cho trẫm danh sách người Tiết gia trọng dụng, cẩn thận theo dõi chỗ ở của những người liên can. Chờ xong lễ tang của Tiết Thượng Chương, một lưới bắt gọn hết bọn họ.”
Sau một lúc lâu Na Đan Châu nói vâng, dường như khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần để đáp lời. Hoàng đế nhíu mày, nghe ra tâm trạng không yên lòng.
Hoàng đế quay đầu lại nhìn hắn ta, tuổi Na Đan Châu không lớn nhưng lại có một gương mặt từng trải, gương mặt dưới mũ quan nhung đỏ ấm áp luôn có vẻ lo lắng sốt ruột. Hoàng đế nhớ lời hôm qua Thái hoàng Thái hậu nhắc đến, nghĩ hắn ta còn đang buồn phiền vì chuyện trong nhà: “Ngươi có tiền đồ rộng mở, đừng để lỡ dở vì việc tầm thường.”
Na Đan Châu ngạc nhiên nâng mắt, biết chuyện xấu trong nhà đã truyền vào cung, hắn rất hổ thẹn nói vâng: “Nô tài hồ đồ, xin Vạn tuế gia thứ tội.”
Na Đan Châu còn lớn hơn Hoàng đế một tuổi, xem như biểu huynh của hắn, mấy năm nay vẫn luôn làm việc trước mặt Hoàng đế nhưng kỳ quái là hắn ta chưa bao giờ nhắc tới chuyện khó xử trong nhà với hắn. Hoàng đế nói: “Trẫm nghe nói từ chỗ Hoàng tổ mẫu, vì sao ngươi không nói với trẫm?”
Hắn cúi người nói: “Chủ tử chính vụ như núi, làm sao nô tài dám lấy việc vặt trong nhà tới làm phiền chủ tử. Huống hồ lại là chút chuyện đáng xấu hổ, nói ra cũng mất mặt…”
Trên trời tuyết rơi tán loạn, rơi trên mặt có cảm giác hơi đau buốt. Hoàng đế híp mắt hỏi: “Ngươi có dự tính gì không? Mắt thấy tuổi tác không còn nhỏ, chi bằng sớm thành gia rồi phấn đấu sự nghiệp.”
Na Đan Châu cúi đầu, giọng điệu bất đắc dĩ: “Dù có tính chuyện hôn nhân cũng chỉ là thêm người chịu khổ thôi.”
Cứ như vậy nói vào ngõ cụt, Hoàng đế nói: “Nếu không ở chung được, sao không tự lập môn hộ?”
Na Đan Châu một mực lắc đầu: “A mã còn đó, nào có đạo lý tự phân nhà sống một mình. Dù có phân nhà, Thù Lan cũng không có cách nào đi theo người ca ca là nô tài, chỉ sợ đến lúc đó càng gian nan.”
Hoàng đế nghe vậy tức giận: “Đây là cái quái gì, lại muốn trái ý trời sao? A mã ngươi suy nghĩ gì vậy, nhi nữ đến tuổi rồi, hôn sự bị chậm trễ, hắn còn có tâm tư uống rượu, xem diễn?”
Na Đan Châu là người con hiếu thảo, hắn không có nửa câu oán giận với phụ thân, dù trong lòng có oán giận cũng chỉ oán giận người mẹ kế kia: “Nữ nhân này là quỷ dạ xoa, hai ngày trước Thù Lan suýt chút nữa mất mạng. Bà ta dùng hết mọi cách để tổn hại Thù Lan, đặt một lò than trong phòng Thù Lan muốn xông chết nàng ấy. Cũng may Thù Lan mạng lớn, nửa đêm tỉnh dậy, không thì lúc này đã đến Vọng Hương đài rồi. Nô tài vô dụng, bà ta được a mã cưới hỏi đàng hoàng, coi như là một nửa mẫu thân của nô tài. Trước mắt tất cả hôn sự của chúng nô tài nằm trong tay bà ta, dì tới cửa khuyên cũng bị bà ta đuổi ra ngoài. Có khi nào là Quách gia chúng ta đắc tội với bà ta nên bà không muốn cho chúng ta đường sống. Có đôi khi nô tài không nhịn được, hận không thể một đao chém chết bà ta. Nô tài là ngự tiền thị vệ, là Ba Đồ Lỗ [4] của Hoàng thượng nhưng ở nhà phải chịu uất ức như vậy, còn sống làm gì nữa!”
Ba Đồ Lỗ [4] (tiếng Mãn Châu: Baturu.png, phiên âm: Baturu, chữ Hán: 巴图鲁) là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.
Hoàng đế nghe vậy cũng rất sốt ruột, loại nữ nhân này đúng là rất đáng giận, nhưng bà ta gây chuyện ở trong nhà mình, người ngoài cũng không thể làm gì bà ta. Hoàng đế vỗ vai hắn: “Ngươi có tiền đồ, vì người như vậy mà hủy đi tiền đồ của mình thì không đáng. Trước mắt hải tặc ở Phiên Ngu tàn sát bừa bãi, trẫm định phái ngươi đi bình định. Đây là cơ hội tốt cho ngươi kiến công lập nghiệp, đừng vì chuyện rối ren trong nhà mà bỏ lỡ. Về phần Thù Lan, dù sao nàng ấy cũng là biểu muội của trẫm, để trẫm đi thương lượng với Hoàng hậu, nhờ nàng ấy ra mặt giải quyết. Ngươi chỉ cần tập trung làm việc là được, những chuyện khác ngươi không cần lo.”
Na Đan Châu quá đỗi vui mừng, vội rũ tay áo cúi đầu tạ ơn: “Nô tài cảm tạ ân điển của Vạn tuế gia.”
Hoàng đế gật đầu, khoanh tay đi vào Nguyệt Hoa môn, chậm rãi đi về hướng Khôn Ninh cung.
Bên phía Anh Minh, đại lễ đã thực hiện xong, nàng còn giữ các phi tần ở lại uống chén trà. Hôm qua Vạn tuế gia cõng Hoàng hậu trở về Khôn Ninh cung, tin tức này đã sớm truyền khắp lục cung, ngay cả Thục Đáp ứng ở Ngũ Sở khán cũng đã biết. Hôm nay gặp Hoàng hậu nương nương, trong lòng mọi người đều cảm thấy ghen tỵ, dường như cả trà cũng có vị chua, mọi người chỉ uống một ngụm rồi biết điều mà giải tán.
Các nàng vừa đi, Anh Minh dương dương tự đắc, thay lễ phục ra đứng dưới hành lanh nhìn gấu con nghịch tuyết.
Lúc này con gấu con giống như đứa trẻ, quần áo được thay đổi dày dặn hơn, lúc trước mặc một áo, hiện tại trời lạnh, nàng cũng đổi cho nó thành hai áo. Lúc trước tiểu thái giám quét tuyết, nàng cố ý bảo bọn họ chừa lại một đống chuyên cho nó chơi đùa. Đầu nó như xẻng xúc tuyết, bỗng nhiên đâm vào trong đống tuyết dày, lần nữa ngẩng lên mặt mũi râu ria dính đầy tuyết. Cục tuyết trên chóp mũi giống như ngọn núi nhỏ. Đôi mắt hoa tiêu ti hí càng ti hí hơn, ẩn phía sau tuyết gần như không nhìn thấy gì.
Anh Minh nhìn nó chơi vui vẻ, trong lòng ấm áp, bật cười. Thật ra nàng cũng muốn nghịch tuyết, nhưng hiện tại đứng ở địa vị này, có biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm, nàng cũng không thể làm theo ý mình.
“Làm một con gấu thật tốt…” Nàng lẩm bẩm, giọng điệu hâm mộ. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay, nàng quay đầu nhìn lại. Giữa tuyết bay đầy trời có một người che cây dù hoàng lư [5] đi tới. Nàng đứng bên hành lang, vội vàng nhún người thỉnh an: “Vạn tuế gia đã trở lại?”
[5] Hoàng lư (黄栌): một loại cây gỗ.
Hoàng đế bước lên bậc thang rồi dắt nàng đi vào: “Trời lạnh như vậy, ở bên ngoài uống gió Tây Bắc à?”
Nàng trách một tiếng: “Không phải ta đang đợi ngài sao?”
Hoàng đế nói: “Chờ trẫm làm gì, còn sợ trẫm không trở lại à? Vừa rồi đi Quân Cơ xử một chuyến, chuyện phải làm đều đã xong xuôi, chờ dùng cơm xong rồi trẫm dẫn nàng đi phía nam.”
Đương nhiên trong lòng Anh Minh vui mừng nhưng nàng còn giả bộ rụt rè: “Ôi, tuyết lớn như vậy…”
Hoàng đế nói không vấn đề: “Trẫm bảo Đức Lộc chuẩn bị quần áo lụa dầu, tuyết lớn cũng không thành vấn đề.”
Đức Lộc bên cạnh vội đáp vâng: “Quần áo lụa dầu của Vạn tuế gia là tốt nhất, bên ngoài không thấm nước, bên trong lót tơ tằm, mặc vào rất ấm áp! Chỉ là kích cỡ không phù hợp với nương nương chủ tử, nô tài lập tức sai Tứ Chấp khố gấp rút sửa lại, đến lúc dùng cơm xong đại khái cũng hoàn thành rồi.”
Ồ, hôm nay bá vương ngốc lại chu đáo như thế, thật khiến nàng không ngờ tới. Anh Minh ngước mắt cười với hắn, hắn nhìn nàng một cái, ngạo mạn dời tầm mắt: “Mau moi nghèn mắt ra đi, đừng cười ngây ngô nữa.”
Biểu cảm của Anh Minh lập tức cứng đờ, vội đưa tay dụi mắt. Nhưng dụi tới dụi lui cũng không phát hiện nghèn hắn nói, nàng tức đến giậm chân: “Ngài lại lừa gạt ta!”
Hắn thản nhiên đi vào bên trong, lại giơ ngón tay lên chỉ chỉ đầu, ý nói nàng ngốc. Nàng hung hăng trừng hắn, lùi về sau, tay áo vung trái phải, sau đó bước nhanh đuổi theo hắn, lấy hết sức nhảy lên lưng hắn.