Thái Tử Vô Sỉ

Chương 96


Bạn đang đọc Thái Tử Vô Sỉ: Chương 96


“ Mẫn Mẫn tham kiến Hoàng Thượng.” Uy Mẫn Mẫn hướng Hoàng Thượng đang đứng ở cửa viện Chiêu Dương cung cúi người hành lễ. Dưới trăng Hoàng Thượng không còn dáng vẻ uy nghiêm của ban ngày, ánh trăng chiếu sáng xuống tấm lưng Hoàng Thượng, một cỗ bi thương theo đêm tối lan ra càng ngày càng rộng.
Thân thể Hoàng Thượng run lên, sau đó xoay người lại. Ánh trăng nhu hòa gương mặt nhất thời nghiêm túc:” Không ở đồ sương phòng nghỉ ngời đêm khuya chạy đến Chiêu Dương cung làm gì?” Uy Mẫn Mẫn lập tức đứng dậy trên mặt mang theo một cỗ nóng nảy:” Hoàng Thượng ngài mau chóng theo nô tì đến rừng cây phía trước. Miêu chủ tử đêm khuya lại hẹn hò với nam tử có thể nói là phạm vào đại kỵ hoàng cung. Thân thể Vạn Quý phi còn chưa tốt mà Miêu chủ tử lại hẹn hò với nam tử ở phụ cận Chiêu Dương cung ….đây không phải là…..” Uy Mẫn Mẫn nói đến đây thì không nói nữa, nếu thật sự Hoàng Thượng vẫn như cũ sủng ái Vạn Quý phi, nghe được có người chọn phụ cận tẩm điện ái phi của mình làm chuyện ám muội nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Quả nhiên mặt Hoàng Thượng trong nháy mắt trầm xuống.
“ Đi.” chỉ một chữ nhưng có lực tỏ rõ lúc này Hoàng Thượng đang rất giận. Mẫn Mẫn cục kì vui mừng vội vàng đi theo. Nàng đi rất nhanh có lẽ Hòa Miêu cùng nam tử đó còn chưa có rời rừng cây.

Trầm Lạc cẩn thận từng li từng tí dựa vào thân cây khô nghiêng tai lắng nghe Hòa Miêu cùng Chúc Dịch Phòng nói chuyện, càng nghe trong lòng càng rét run. Quả nhiên thâm độc, trong thiện hạ thật sự có người tàn nhẫn như vậy. Không sợ khi còn sống làm nhiều chuyện xấu sẽ xuống địa ngục sao? Đang nghĩ thì vai Trầm Lạc bi người phía sau vỗ một cái, lập túc quay người lại, sau khi thấy sau lưng là Hoàng Thượng Trầm Lạc muốn phúc thân hanhg lễ. Thì bị Hoàng Thượng ngăn lại, Uy Mẫn Mẫn kéo Trầm Lạc ý bảo nàng không nên ra tiếng.
Tiếng nói chuyện của Hòa Miêu và Chúc Dịch Phong phía trước lúc này cũng đã nhỏ đi.
“ Mẫn Mẫn đến Càn Khôn điện mang thống lĩnh cấm quân Tưởng Thiệp tới đây.” Câu nói lạnh lùng truyền vào tai Trầm Lạc, chỉ thấy Mẫn Mẫn đứng một bên nhỏ giọng dạ một tiếng rồi lui xuống.
Ở trước mặt Hoàng Thượng Trầm Lạc không dám nhô người ra nhìn Hòa Miêu và Chúc Dịch Phong, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Hoàng Thượng một cái. Trầm Lạc thấy cánh môi Hoàng Thượng mím thật chặt, chân mày cũng nhíu chặt.
Cuối cùng Hoàng Thượng nặng nề ho một cái, sau đó di chuyển bước đến chỗ Chúc Dịch Phong và Hòa Miêu. Bước chân Hoàng Thượng mới vừa di chuyển Trầm Lạc nghe thấy càng nhiều tiếng bước chân di chuyển phía ngoài rừng cây truyền đến, Uy Mẫn Mẫn cùng một thị vệ cao lớn đi đằng trước, đi theo sau là rất nhiều thị vệ cầm đuốc.

Đợi đến lúc Trầm Lạc đi tới thì Chúc Dịch Phong và Hòa Miêu đều đang quỳ gối trên đất. Chỉ thấy thân thể nhỏ bé của Hòa Miêu run rẩy kịch liệt, giọng đáp lại những lời nói của Hoàng Thượng cũng run run. Mà Chúc Dịch Phòng ở một bên lại trấn định sắc mặt tự nhiên bình tĩnh. Nghe những lời Chúc Dịch Phong nói thì trong lòng Trầm Lạc hừ lạnh.
“ Hoàng Thượng Miêu tiểu chủ tử len lén kín đáo đưa cho Dịch Phong một tờ giấy, trên đó có viết khuya đến rừng cây phía trước Chiêu Dương cung thương lượng chuyện quan trọng. Dịch Phong quen sống giân dã, không biết trong cung hiểm ác. Cho là Miêu tiểu chủ tử thật sự có chuyện muốn nói với Dịch Phong. Ai ngờ khi đến đây, Miêu tiểu chủ tử đột nhiên lao vào ôm Dịch Phong, Dịch Phong sao dám….” Dịch Phong còn chưa có dứt lời, Hòa Miêu đang quỳ gối run rẩy ở bên cạnh hung ác vung tay liền tát Chúc Dịch Phong một bạt tai:” Người là đồ tiểu nhân âm hiểm, đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người ta. Hoàng Thượng không phải như thế.” Hòa Miêu dứt lời hướng về phía Hoàng Thượng liên tiếp dập đầu.
Trầm Lạc len lén đánh giá Hoàng Thượng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, chỉ thay đổi duy nhất là chân mày nhíu thật chặt lúc này đã giãn ra. Một lúc sau một đạo thanh âm uy nghiêm vang dội trong rừng cây.
“ Hòa đại nhân không dạy được nữ nhi, lập tức cách chức điều đi huyện Viễn Sơn, phong Viễn Sơn huyện lệnh làm huyện lệnh kinh thành. Hòa Miêu vô đức, vô liêm sỉ. Khắc chữ tội lên mặt ngay trong đêm trục xuất khỏi kinh thành đến trại kính ở biên cương.”
Một câu nói của Hoàng Thượng không thể nghi ngờ đem Hòa Miêu đánh vào vực sâu. Hòa Miêu quỳ trên mặt đất sau khi nghe xong toàn thân mềm nhũn, sau đó nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như đã chết. Sau khi Hoàng Thượng đi, thị vệ cũng kéo Hòa Miêu đi.

Hòa Miêu nằm dưới đất nổi điên, liều mạng quơ chân múa tay, miệng lớn tiếng kêu. Thanh âm dồn dập cho nên một câu Trầm Lạc cũng không nghe rõ. Uy Mẫn Mẫn trên mặt mang nụ cười kéo Trầm Lạc ra khỏi rừng cây. Trong rừng cây truyền đến tiếng thét chói tai của Hòa Miêu, rồi sau đó yên tính một mảnh.
Phòng Hòa Miêu lập tức được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ quần áo bên trong đều bị đốt hết. Tỳ nữ thân cận Thúy Hà cũng không thể thoát nạn, cùng Hòa Miêu bị đày đến trại lính ở biên cương. Cô nương bị trúc xuất đến trại lính tức là đã trở thành quân kĩ. Hòa Miêu phạm tội dính líu đến Thúy Hà vô tội, Thúy Hà khóc lóc thảm thiết bị lôi đi khỏi đồ sương phòng, trên mặt đất còn để lại vệt máu li ti.
Sau khi cung nữ lau sạch vết máu, đồ sương phòng giống như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn lại ba tú nữ vẫn đi theo Từ ma ma học quy củ.
Hòa Miêu có kết cục như vậy, xui xỏe nhất là Thúy Hà. Mà người được nhiều lợi ích nhất là Tôn Miểu, Tôn đại nhân từ một Huyện Lệnh nho nhỏ ở xa trở thành Huyện lệnh kinh thành, tứ phẩm huyện lệnh nhảy một cái trở thành nhất phẩm Huyện lệnh. Cung nữ thái giám trong hoàng cung cũng không dám xem thường Tôn Miểu, mặt Tôn Miểu cũng lộ sự vui mừng.
Tôn Miểu xuất thân bần hàn, đến Hoàng cung chịu rất nhiều ủy khuất, thấy ngày có càng nhiều người nịch nàng, trong lòng có tư vị nói không nên lời, biết rõ nếu bản thân mình trầm mê trong cảm giác này, chắc chắn sẽ có kết quả không tốt như Hòa Miêu. Nhưng là nàng không bỏ được cảm giác này. Vì vậy mãi cho đến lần duyệt chọn tú nữ cuối cùng, Tôn Miểu vẫn đang giãy giụa trong dục vọng quyền lực.
“ Lạc tiểu chủ tử dáng đi đã được, chỉ là tư thế bưng trà không có uy nghi của Thái tử phi.” Chu hậu liếc mắt nhìn Trầm Lạc đang cúi đầu chậm rãi nói. Thái hậu đang ngồi một bên nhẹ nhàng cười ra tiếng:” Ai gia thấy nha đầu này không tệ, nhất là ý cười trên mặt làm cho ai gia nhớ đến bộ dáng tú nữ của mình khi lần đầu tiên vào cung.”

Chu Hậu ngồi bên cạnh tay bỗng xiết chặt, Thái Hậu rõ ràng là muốn đối ngịch với mình. Nếu bà vẫn như cũ nói Trầm Lạc không tốt, như vậy không phải cũng chính là nói Thái Hậu không tốt sao. Lão hồ ly này, trong lòng Chu Hậu bực tức khó chịu, nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì nét cười.” Bổn cung nhìn Miêu tiểu không tồi, không bằng cả hai đều thu vào Đông cung đi? Thượng nhi tuổi còn trẻ, cũng khó tránh khỏi nhiệt huyết thịnh vượng , một nữ nhân làm sao có thể phục vụ chu đáo được?”
Trầm Lạc đững phía dưới nghe đến đây thì trong lòng rất khó chịu. Liếc nhìn Tôn Miểu đang đứng bên cạnh, thấy nàng ta hai tay nắm chặt vạt áo, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn, cánh môi gắt gao mím chặt, trong mắt chớp động ánh sáng khát vọng. Phụ thân Tôn Miễu đã thăng quan, phía sau có chỗ dựa vững chắc như thế, Tôn Miểu nhất định là muốn nhập Đông cung rồi.
Thái Hậu liếc nhìn Trầm Lạc rồi lại nhìn Tôn Miểu, cẩn thận đánh giá một phen:” Ừ chủ ý của Hoàng Hậu…” Lời của Thái Hậu còn chưa có nói xong, ở phía dưới lền truyền lên tiếng hét chói tai.
Thanh âm này Trầm Lạc cực kì quen thuộc, là thanh âm của Mẫn Mẫn! Ngay sau đó Trầm Lạc nhìn thấy Tôn Miểu cũng ngã xuống, Trầm Lạc dịc sang bên cạnh, không để cho Tôn Miểu té lên trên người mình. Cúi đầu nhìn trên mặt đất chỉ thấy Mẫn Mẫn té nhào lên người Tôn Miểu, quần áo Tôn Miểu cũng bị Mẫn Mẫn “ không cẩn thân” bị kéo rách. Uy Mẫn Mẫn lập tức dùng dằng đứng lên, bởi vì đứng dậy quá nhanh trong tay vẫn còn nắm quần cáo Tôn Miểu, roẹt một tiếng, quần áo Tôn Miểi bị xé một mảng lớn, mơ hồ lộ ra cái yếm phía bên trong. Thái giám cung nữ vội vàng cúi đầu xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.