Bạn đang đọc Thái Tử Vô Sỉ: Chương 84
Phải đến giờ Dậu một khắc sau bốn tú nữ mới từ trong nội thật sương phòng bước ra ngoài, Từ ma ma đi đằng trước sắc mặt thản nhiên nhưng ánh mắt lại ngiêm túc.
Đi vào trong đình của sương phòng, bốn tú nữ sếp thành một hàng cúi đầu nghe Từ ma ma nói lời cuối cùng cho buổi dạy hôm nay.
Từ ma ma họ nhẹ một cái sau đó chậm rãi nói:” Bốn vị tiểu chủ tử, ngày hôm nay học tư thế đứng, tư thế ngồi, hi vọng các vị tiểu chủ tử nhớ cho tốt. Còn đối với khuê phòng lễ nghi, đến buổi chiều ngày mai, lão thân xin các vị chủ tử không nên quá hoa lệ ( nói chung là õng ẹo, yêu kiều ấy ) trong việc này, đây là việc hết sức quan trọng. Xin các vị tiểu chủ tử hãy nghiêm túc học hỏi. Hôm nay chỉ dạy đến đây mà thôi, các vị tiểu chủ tử có thể đến thực phòng dùng bữa rồi.” Từ ma ma dứt lời khoát tay, bốn vị tú nữ rối rít nói vâng.
Khi Từ ma ma vừa đi đến cửa viện sương phòng, thì một âm thanh yêu kiều từ cửa viện truyền đến, Trầm Lạc đang hướng tới thực phòng cảm thấy kinh ngạc.
Trầm Lạc quay người lại nhìn hướng cửa viện. Chỉ thấy Tôn Miểu đang phải chịu phạt quỳ trên mặt đất, hai tay nhỏ bé níu kéo thật chặt vạt áo Từ ma ma, đầu nhỏ nâng lên, miệng khép khép mở mở không biết là đang nói cái gì. Một lát sau Từ ma ma dùng một tay kéo tay Tôn Miểu ra, thân thể mảnh mai của Tôn Miểu bị phạt làm sao có thể chịu được lực lớn như vậy, lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, dầu nặng nề đập trên mặt đất một cái.
Hòa Miêu đứng một bên kinh ngạc hô lên, Uy Mẫn Mẫn nhíu mày thật chặt, Trầm Lạc nhìn Từ ma ma mặc kệ vết thương của Tôn Miểu đi thẳng ra khỏi cửa viện, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở sương phòng. Mà Tôn Miểu lúc này đang nằm trên mặt đất thân thể run rẩy.
“ Lạc nhi muội muội, chúng ta đi ăn bữa tối thôi.” Mày nhíu thật chặt của Uy Mẫn Mẫn thả lỏng ra, đôi tay ở trước mắt Trầm Lạc lắc lắc.
Trầm Lạc gật đầu một cái, lại nhìn thân thể nhỏ bé phía xa kia. Thôi tốt nhất nàng không nên bận tâm đến chuyện của Tôn Miểu. Trong lúc Trầm Lạc xoay người, Hòa Miêu đứng một bên nhanh chóng đi đên cửa viện của sương phòng ( đọc tới đây bạn nào có thể đưa ra dự đoán tại sao Hòa Miêu lại đến đó không? đoán đúng sẽ có quà nhé, các bạn hãy liên kết những chương trước sẽ có ngay kết quả mà ^^ ). Uy Mẫn Mẫn thấy Hòa Miêu tự mình đến đỡ Tôn Miểu, thay Tôn Miểu lau lệ thì nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi sau đó hướng về phía Trầm Lạc và Đỗ Nhã Y lớn tiếng nói:” Thì ra Hòa Miêu vô luận là đối với ai cũng đều giống như người thân vậy.” Đỗ Nhã Y liếc mắt nhìn Hòa Miêu ở phía xa, khóe miệng lộ ra nụ cười trâm chọc, sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình thường dẫn đầu đi đến ngự thực phòng.
“ Mẫn Mẫn, đừng nói nhiều lời, lại gây chuyện thi phi.” Trầm Lạc vỗ vỗ vai Uy Mẫn Mẫn , ngay sau đó cũng hướng đến ngự thực phòng.
Ở cửa sương phòng, Tôn Miểu tóc tai tán loạn, trên người trên đầu đều đau đớn không chịu nổi, thời điểm thấy người đỡ mình là Hòa Miêu một tú nữ, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc. Chuyện nàng bị phạt hôm nay Từ ma ma nhất định sẽ bẩm báo lại với Thái Hậu và Hoàng Hậu. Như thế các tú nữ khác đối với nàng muốn tránh mà không kịp.
“ Đa tạ…” Tôn Miểu còn chưa nói xong liền bị Hòa Miêu cắt đứt, Hòa Miêu giơ tay lên sửa sang lại tóc cho Tôn Miểu. nhẹ nhàng nói:” Tôn Miểu, nói vậy thì quá khách khí rồi, ta là nữ nhi của Huyện lệnh kinh thành Hòa Miêu, cha ta tuy là Huyện lênh của kinh thành, nhưng khi so sánh thân phận với ba tú nữ khác, thật sự chỉ to bằng hạt vừng. Thấy bộ dáng ngươi hôm nay trong lòng thật sự không đành.” Tôn Miểu thấy Hòa Miêu đối với mình mỉm cười dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, trong lòng cảm động hai tròng mắt ngân ngấn nước mắt.
“ Khóc cái gì? Tôn Miểu năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, sinh tháng mấy?” Hòa Miêu lúc nói chuyện hai mắt cong lên lộ ra nồng đậm ý cười.
Tôn Miểu nâng ống tay áo lên vừa lau nước mắt vừa nói:” Ta 15 tuổi, sinh vào tháng 6.” Hòa Miêu vừa nghe như thế lập tức nắm lấy tay Tôn Miểu:” Ngươi so với ta nhỏ hơn, từ nay về sau chúng ta sẽ là tỷ muội tốt. Tỷ tỷ hảo tâm nói uội, ba vị tú nữ bên trong đều không thể đắc tội, thiên kim của Đỗ Thái phó Đỗ Nhã Y, là thanh mai trúc mã của Điện hạ. Uy Mẫn Mẫn là quận chúa khác họ, tuy nói cha nàng chết trân nơi xa trường, nhưng chiến công vang dội, còn nữa nhị bá của Uy Mẫn Mẫn là Uy Chấn Uy tước gia. Vị cuối cùng là trưởng nữ của Trầm gia Nguyệt Tường Quốc thủ phủ ( nhà giàu nhất nước ấy mà * để nguyên văn cho nó sang chảnh * ^^ ) thân phận càng cao quý. Hảo muội muội những chuyện này đều là những chuyện không nên dễ dàng nói ra ở đây, tỷ đưa muội trở về phòng, muội nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ sau khi thân thể khỏe lại những chuyện này từ từ tỷ tỷ sẽ nói với muội.”
Tôn Miểu gật đầu liên tục, trở tay cầm thật chặt tay Hòa Miêu, run giọng nói:” Miêu tỷ tỷ, Tôn Miểu từ huyện nhỏ xa xôi tới, nhiều người không có thích muội, hai tỳ nữ hầu hạ cũng không uội vẻ mặt tốt gì. Tôn Miểu sống ở trong hoàng cung rất mệt mỏi, ta không muốn tiến vào Đông cung. Chỉ muốn về nhà trở lại Huyện Viễn Sơn hầu hạ phụ thân.”
Hòa Miêu sờ sờ đầu Tôn Miểu thở dài nói:” Tỷ tỷ thấy muội xem ra sống ở hoàng cung cũng không dễ dàng gì, hai tỳ nữ kia giao chi tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ trường trị các nàng. Về sau muội sống ở trong hoàng cung lời người khác nói không nên quá tin tưởng.”
Tôn Miểu năng nề gật đầu:”Lời Miêu tỷ tỷ nói Tôn Miểu ghi nhớ trong lòng. Tôn Miểu có thể tự mình trở về phòng, không nên để Miêu tỷ tỷ đỡ, nếu Miêu tỷ tỷ đối với Tôn Miểu quá mức thân mật, sợ những tú nữ khác đối với tỷ…”
Hòa Miêu lắc đầu một cái:” Tỷ tỷ dám tiến lên trước đỡ muội, liền dám đưa muội về phòng.”
Trầm Lạc đang ở thự ngự phòng dùng bữa tất nhiên không biết Hòa Miêu nói với Tôn Miểu những lời này, thời điểm thấy một bàn ăn đầy, Trầm Lạc vẫy vẫy tay, gọi cung nữ không nói bất cứ một lời nào mà Từ ma ma an bài đứng ở một bên nói:” Nhiều thức ăn như vậy, không ăn hết cũng thực lãng phí, chút nữ mang các món chưa đụng tới đến phòng Tôn Miểu và Hòa Miêu tiểu chủ tử:” Cung nữ hướng về phía Trầm Lạc gật đầu một cái, ngay sau đó lại thối lui về đứng ở bên hông.
“ Lạc nhi muội muội thật sự là người tốt bụng.” Uy Mẫn Mẫn để đĩa xuống nhận lấy khăn cung nữ đưa qua lau miệng, sau đó hướng Trầm Lạc cười híp mắt nói. Trầm Lạc cũng không có trả lời, Đỗ Nhã Y vẫn ngồi một bên không lên tiếng ngược lại mở miệng nói:” Hảo tâm cũng cần phải lưu lại tâm nhãn ( tấm lòng + mắt * ko biết nên giải thích sao nữa, nên cẩn trọng đại ý là thế ), không nên bị người khác hại mà cũng không biết.” Đỗ Nhã Y sau khi nói xong trược tiếp đứng dậy, nhận lấy khăn lâu miệng cung nữ đưa đến lau miệng, sau đó không nhìn Uy Mẫn Mẫn cùng Trầm Lạc trực tiếp hướng phòng mình đi đến.
Trầm Lạc nhìn Đỗ Nhã Y đi ra ngoài, ngay sau đó nghi ngờ nhìn về phía Uy Mẫn Mẫn. Uy Mẫn Mẫn nhún vai một cái, cười bất đắc dĩ nói:” Đừng để ý mặc kệ nàng, nàng khi còn bé cũng như vậy rồi.”
Trầm Lạc hiểu ý gật đầu, rồi sau đó để đũa xuống, nhận khăn lau miệng mà cung nữ đưa tới. Sau đó cũng cùng Uy Mẫn Mẫn rời khỏi ngự thực phòng. Bởi vì ngày hôm nay quá mệt mỏi, Trầm Lạc cũng không có tán gẫu cùng Uy Mẫn Mẫn nữa mà lập tức trở về phòng.
Trên giường chăn đêm, gối đều đã được đổi mới. Trầm Lạc vươn tay lên, nâng chân thật cao lên. Cổ cũng đau nhức lợi hại, trái uốn một cái, phải uốn một cái.
Bỗng chốc sau lưng Trầm Lạc cảm thấy ấm áp, thân thể đang đung đưa cũng theo đó mà cứng đờ. Bên tai có hơi thở nóng hổi của nam nhân hết sức quen thuộc.
“ Lạc nhi, nàng nên chú ý một chút. Ta đẩy cửa vào mà cũng không có phát hiện ra, buổi học hôm nay chắc đã khiến nàng mệt muốn chết rồi.” Đôi tay Vũ Văn Thượng ôm lấy hông Trầm Lạc, đem cả người nàng xoạy lại ôm vào trong ngực. Trầm Lạc không có nhìn Vũ Văn Thượng mà xuyên thấu qua cửa sổ nhìn mặt trời phía bên ngoài. Sau đó liên tiếp vỗ vỗ tay Vũ Văn Thượng đang quấn chặt lấy eo của nàng nói:” Hôm nay sao lại tới sớm như vậy, mặt trời còn chưa có xuống núi.”
“ Lạc nhi, đừng lộn xộn.” Vũ Văn Thượng ngăn thân thể đang lộn xộn của Trầm Lạc lại, Trầm Lạc nhìn sắc mặt Vũ Văn Thượng thay đổi trong nháy mắt, nhất thời bất động. Nàng giãy dụa cũng không có trêu chọc đến Vũ Văn Thượng, làm sao Vũ Văn Thượng lại trưng ra cái vẻ mặt đó đây? Qua một lúc lâu Vũ Văn Thượng mới thả Trầm Lạc ra. Trấm Lạc nhón chân lên cẩn thận vỗ vỗ vai Vũ Văn Thượng nói:” Mới vừa rồi chàng làm sao vậy?”
Vũ Văn Thương kéo tay nhỏ bé của Trầm Lạc lại, nhàn nhạt mở miệng:” Hiện tại không sao rồi. Lạc nhi nàng thật muốn biết mới vừa rồi nàng cọ vào chỗ nào sao?” Mí mắt Trầm Lạc giật giật, lập tức rút thay ra khỏi tay Vũ Văn Thượng. Lắc đầu một cái nói:” Chàng đừng có nói cho ta biết, ta không muốn biết.” Trầm Lạc lúc nói chuyện mắt len lén liếc nơi đó của Vũ Văn Thượng, nơi kia rất bình thường.
“ Lạc nhi, xem ra phải hảo hảo ban thưởng cho Từ ma ma rồi. Dạy Lạc nhi giỏi như vậy, về phương diện kia cũng không còn ngây ngô nữa. Không để ta nói đến, liền biết y ta là như thế nào rồi sao?” Vũ Văn Thượng bước lùi ra sau mấy bước, cứ như vậy nhứng mày nhìn Trầm Lạc từ đầu đến chân một lần.
Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng nói như thế, lại đỏ mặt, nghe được tiếng cười trầm thấp trêu ghẹo của Vũ Văn Thượng, mày chau lại nhịn không được nói nhỏ:” Cái gì mà Từ ma ma dạy tốt chứ, rõ ràng là do chàng vô sỉ mang ta…” Trầm Lạc vội vàng che miệng mình không nói.
“ Lạc nhi, biết được bản thân cũng vô sỉ phải không?”
Trầm Lạc hận không thể đánh vào miệng mình mấy cái, lần này thì hay rồi, Vũ Văn Thượng lại nói nàng vô sỉ.
“ Lạc chủ tử, trưởng công chúa ời Lạc chủ tử đến Thượng cung thưởng cảnh đêm.”
Bên ngoài phòng vang lên tiếng Bích Diệp, mặt Trầm Lạc thay đổi, nhìn Vũ Văn Thượng một cái, sau đó hắng giọng hướng về phía cửa phòng nói:” Ta đã biết rồi, ngươi nói lại với trưởng công chúa bên kia, chút nữa ta sẽ tới. Những tiểu chủ tử khác cũng đến sao?”
“ Bẩm Lạc chủ tử, Y chủ tử, cùng Mẫn Mẫn chủ tử đi. Miêu tiểu chủ tử và Miểu chủ tử thân thể khó chịu nên cự tuyệt lời mời của trưởng công chúa.”
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng không thay đổi sắc mặt, rồi sau đón nói với Bích Diệp:” Được rồi, ngươi lui trước đi.”
Sau khi Bích Diệp lui ra, Trầm Lạc đi đến trước gương trang điểm, cầm lược gỗ lên sửa sơ lại búi tóc. Vừa sửa sang vừa hướng Vũ Văn Thượng nói:” Hoàng tỷ của chàng sao lại tốt bụng như thế, không lẽ cảnh đêm ở sương phòng kém Thượng cung sao?”
Vũ Văn Thượng chậm rãi bước tới sau lưng Trầm Lạc, đem đóa hoa sen cắm trên búi tóc Trầm Lạc lấy xuống đặt lại trên bàn trang điểm. Sau đó mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy một cây trâm màu hồng hoa đào cắm lên búi tóc Trầm Lạc :” Hoàng tỷ bị phụ hoàng và mẫu hậu nuông chiều, không khỏi có những hành động quá đáng.”
“ Nói như vậy, nếu hoàng tỷ của chàng không cẩn thận chọc giận ta, chàng sẽ đứng về phái Hoàng tỷ của chàng sao?” Trầm Lạc nghe Vũ Văn Thượng vì Vũ Văn Liên mà nói đỡ thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Vị Trưởng công chúa này cũng không phải là người dễ sống chung.
“ Lạc nhi, tâm ý của ta nàng còn không hiểu sao? Sao cứ nói những lời này thử tâm ý của ta đây?” Vũ Văn Thượng nhìn cây trâm trên đầu Trầm Lạc lắc đầu một cái, lần nữa từ trong ngăn kéo lấy ra hai con bướm nhỏ cắm vào hai bên cây trâm hoa đào.
“ Làm gì mà cắm nhiều trâm cài đầu như vậy?” Trầm Lạc quay người lại nghiêng đầu nhìn búi tóc trong gương trang điểm có ba cái trâm cài đầu.
“ Ba cái trâm cài đầu đã thấy phiền toái? Ngày đại hôn, làm sao nàng có thể chịu được trên đầu mang đầy trâm cài đầu.” Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi Trầm Lạc nói.
“ Vậy ta cũng không gả cho chàng, gả cho chàng thật phiền toái.” Trầm Lạc bĩu môi, còn chưa di chuyển bước chân thân thể đã bị Vũ Văn Thượng kéo lại ôm vào trong ngực.
Vũ Văn Thượng cúi đầu trán cụng trán Trầm Lạc, hai chiếc múi đối diện nhau.
“ Lạc nhi, gả cho ta thực sự là phiền toái, thêm nữa ta cảm thấy luyến tiếc không bỏ được, cũng chỉ có thể uất ức nàng mà thôi.”
Trán Trầm Lạc cụng vào trán Vũ Văn Thượng, từ trong lòng hắn lui ra:” Đem tất cả những cô nương mong muốn trèo lên cái giường ở Đông cung kia đuổi đi, ta liền không cảm thấy mà phiền toái gả cho chàng.”
“ Lạc chủ tử ngài có khỏe không? Y tiểu chủ tử và Mẫn Mẫn tiểu chủ tử đã chờ ngài ở trung đình rồi.” Bích Diệp cung kính đứng bên ngoài cửa phòng nói, rốt cuộc thì Lạc chủ tử ở trong phòng làm gì sao lâu như vậy còn chưa có ra?
“Vũ Văn Thượng chút nữa chàng hãy đi, lặng lẽ mà đi, đừng để cho ai phát hiện.” Trầm Lạc hướng về phía Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng nói sau đó cất bước hướng đến cửa phòng.
Vũ Văn Thượng nhìn Trầm Lạc đi xa, trong lòng không thể không thở dài, mỗi lần muốn thấy Lạc nhi đều phải lặng lẽ tới lặng lẽ đi, giống như là kẻ trộm vậy. Chỉ là bất đồng hắn không phải trộm Kim ngân tài bảo, mà là một giai nhân.