Thái Tử Vô Sỉ

Chương 72


Bạn đang đọc Thái Tử Vô Sỉ: Chương 72


Hai mắt Vũ Văn Thượng hỏa diễm cháy càng ngày càng lớn, Trầm Lạc gấp gáp đè lại bàn tay đang di chuyển ở eo của nàng, đầu tránh sang bên trái tránh nụ hôn cực nóng của Vũ Văn Thượng, thần chí của Vũ Văn Thượng dần mất khống chế, thân thể gần như đã bị Hợp Hoa Tán khống chế. Mặt trời còn chưa có xuống núi, hiện tại lại đang ở Huệ Minh cúng nếu như Vũ Văn Thượng thật sự làm chuyện đó thì không biết trước được chuyện gì có thể xảy ra.
“ Lạc nhi” Vũ Văn Thượng khàn khàn gọi tên Trầm Lạc, hầu kết lên xuống liên tục, dược tính ngày hôm nay mãnh liệt hơn so với hôm qua rất nhiều. Từng đợt từng đợt hỏa sôi trào xông thẳng lên đầu sau đó lan ra toàn thân. Nhìn thấy đầu Trầm Lạc vẫn tránh né tròng mắt Vũ Văn Thượng tối sầm lại, một tay vuốt ve eo Trầm Lạc một tay khác lại chuyển lên trên đầu nàng vội vàng giữ lại đầu nàng không cho nàng di chuyển nữa.
“ Lạc nhi.” Một tiếng khàn khàn khẽ gọi âm thanh vừa rơi xuống thì đôi môi cực nóng của Vũ Văn Thượng cùng đôi môi Trầm Lạc chặt chẽ gắn bó với nhau.
Cảm giác thân thuộc từ thân thể hiện lên Trầm Lạc chịu không nổi Vũ Văn Thượng lửa nóng triền miên bá đạo như vậy nàng hít thở không thông. Một đôi tay nhỏ bé đi đến trước ngực Vũ Văn Thượng dùng hết khí lực mà đẩy. Nếu như muốn làm chuyện kia thì nàng cũng muốn Vũ Văn Thượng phải tỉnh táo. Bởi vì tác dụng của Hợp Hoa Tán mà cùng với Vũ Văn Thượng hoan hảo trong lòng rất bài xích.
Mắt thấy áo của mình sắp bị Vũ Văn Thượng kéo xuống, trong lúc bối rối Trầm Lạc nhớ lão đại phu từng có nới qua huyệt ngủ ước chừng là ở dưới gáy một ngón tay. Đúng lúc Trầm Lạc muốn đem tay phải chuyển đến gáy Vũ Văn Thượng thì bỗng chốc Vũ Văn Thượng dùng lực đôi tay mạnh mẽ dùng lực thân thể nhào tới đem Trầm Lạc mạnh mẽ mà đè xuống giường.
Đôi tay cực kì nóng bỏng dao động trên người Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng cắn chặt cánh môi âm thanh khàn khàn không khống chế được phá chui ra, cả người bởi vì hợp hoa tán mà run rẩy :” Lạc nhi nếu nàng không muốn, thì hãy đánh ngất xỉu ta. Phía sau gái xuống một tấc mau.” Vừa dứt lời tròng mặt tạm thời thanh tỉnh chỉ trong nháy mắt lại tối xuống.
Sau khi nghe xong Trầm Lạc lập vươn tay ra phía sau gáy Vũ Văn Thượng nhanh chóng tìm được vị trí dừng lực đè mạnh xuống. A một tiếng Vũ Văn Thượng còn chưa có bị đánh ngất thì Trầm Lạc đã nhịn không được mà nhỏ giọng kêu. Vũ Văn Thượng chỉ một lần đã kéo được quần áo của nàng xuống, cởi dây của cái yếm màu đỏ đó ra, đôi tay trên ngực nàng hung hăng mà vuốt ve mỗi một cái đều mạnh mẽ. Đột nhiên chịu những động mãnh liệt như vậy Trầm Lạc thật sự chịu không nổi. Nàng cùng Vũ Văn Thượng cũng đã mấy lần làm, nhưng những lần đó Vũ Văn Thượng mặc dù không nhịn được nhưng vẫn luôn để ý cẩm nhận của nàng. Không giống như hôm nay dùng lực lớn như vậy.

Động tác của Vũ Văn Thượng càng lúc càng lớn, trước ngực Trầm Lạc đã hồng một mảnh, hai đóa hồng mai cũng vì động tác quá mạnh mà run rẩy dựng đứng lên, Nhìn những biến hóa của ngực Trầm Lạc mà con ngươi Vũ Văn Thượng càng ngày càng tối, chỉ một lát sau đầu Vũ Văn Thượng chợt thấp xuống hé miệng ngậm đóa hồng mai kia hung hằng mà mút vào,
Trầm Lạc tại gáy Vũ Văn Thượng dùng sức nhấn, nhưng Vũ Văn Thượng lại dùng sức quá lớn không chút nào dịu dàng, Trầm Lạc bị đau nước mắt muốn rớt ra.
“ Chàng nhẹ một chút, nhẹ một chút.” Hai chân Trầm Lạc đạp hai bắp đùi Vũ Văn Thượng, tay phải vẫn như cũ đặt tại gáy Vũ Văn Thượng, tay trái chuyển đến eo Vũ Văn Thượng không chút lưu tình mà nhéo.
Dần dần tay phải Vũ Văn Thượng theo đường cong nơi eo Trầm Lạc trượt xuống nhấc quần áo của Trầm Lạc lên , mắt thấy nơi kia sẽ bị sờ thì có hai tiếng ken két vang lên, theo đó cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, Vũ Văn Thượng vẫn hông nhiên không dừng động tác vuốt ve ngực Trầm Lạc, tay phải cũng ở nơi kia của Trầm Lạc mà vội vàng vuốt ve, bất chấp tất cả như là muốn đem tất cả quần áo cản trở xé vụn.
Trong lòng Trầm Lạc khẩn trương tim đập thình thịch như muốn ngảy ra ngoài, đè lại những động tác của Vũ Văn Thượng trước ngực nàng , hốt hoảng mà nhìn người đang đi đến. Là Lưu ma ma….cảnh tượng như thế này bị người ngoài nhìn thấy thì làm sao đây? Trong lòng Trầm Lạc vừa vội vừa xấu hổ lại hốt hoảng. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này như không có việc gì chỉ lo theo dược tính mà hưởng thụ , nếu như mà có sức Trầm Lạc muốn đem Vũ Văn Thượng một cước đạp xuống giường .
Mặt Lưu ma ma lộ vẻ lo lắng, nhanh chóng bước tới bên giường nhỏ. Tình huống khẩn cấp Lưu ma ma cũng không có hướng Trầm Lạc hành lễ mà trực tiếp nhỏ giọng mở miệng:” Lạc chủ tử đợi lát nữa lão thân kéo hai vai điện hạ ngài dùng lực đẩy ngực điện hạ. Lão thân sẽ nhanh chóng cho điện hạ ăn một viên thuốc để giải trừ dược tính.”
Trầm Lạc hướng Lưu ma ma gật đầu một cái, thây Lưu ma ma hướng mình nháy mắt, Trầm Lạc hơi nhếch môi, đôi tay hướng đến trước ngực Vũ Văn Thượng đẩy. Dời đi nơi mát mẻ Vũ Văn Thượng rất là bất mãn, giơ chân lên đem người cản trở là Lưu ma ma đá văng ra, Lưu ma ma nhanh tay lẹ mắt vội vàng từ trong tay áo lấy ra một bình dược lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng Vũ Văn Thượng.
Nhìn hầu kết Vũ Văn Thượng lăn một vòng, trống ngực nhảy bùm bùm trong lòng nãy giờ cuối cùng cũng từ từ bình tâm lại. Sau khi ăn viên thuốc Vũ Văn Thượng trực tiếp ngã lên giường lần nữa đè nặng lên người Trầm Lạc. Lưu ma ma di chuyển tầm mắt khom người thi lễ một cái. Chậm rãi lên tiếng:” Lạc chủ tử trong một khắc nữa thì điện hạ sẽ tỉnh lại. Lão thân sẽ đi ngự y cầu xin phương thuốc, viên thuốc này chỉ là hóa giải dược tính mà thôi. Sau đây tất cả đều phải dựa vào Lạc chủ tử rồi. Buổi duyệt chọn tú nữ buổi tối Điện hạ nhất định đòi phải từ Đông cung đến Huệ Minh cung.”

Sauk hi nghe xong Trầm Lạc hướng Lưu ma ma gật đầu, sau đó cửa phòng lại vàng lên két một tiếng Lưu ma ma đã rời đi.
Trầm Lạc nhìn cửa phòng khép chặt, lại nhìn thân ảnh đang an tĩnh ngủ Vũ Văn Thượng. Nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, Vũ Văn Thượng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc bay toán loạn của hắn. Một cái lại một cái tròng lòng Trầm Lạc lại cảm thấy rối rắm. Không thể nghi ngờ là là vừa rồi Vũ Văn Thượng như là phát điên vậy. Hợp Hoa Tán là xuân dược cực mạnh thuốc này Trầm Lạc cũng chỉ nghe Vân Vân nói qua mà thôi. Nếu như người nào ăn phải nó nhất định phải cùng một người giao hợp. Nếu không giao hợp thì loại thuốc đó đối với thân thể không tốt. Nếu mà giao hợp người làm thuốc giải kia sẽ hết sức khổ sở.
Nhẹ nhàng đem đầu Vũ Văn Thượng dời đi, chợ sự áp bách từ thân thể Vũ Văn Thượng dời đi, Trầm Lạc nhìn ngực bản thân mình đã bầm tím một mảnh. Hai đóa hồng mai bị gặm đã hồng rực, Trầm lạc đưa tay nhẹ nhàng sờ.
Đau nhíu mày.
“ Lạc nhi, Lạc nhi đừng đi.” Đang mê man Vũ Văn Thượng mê sảng phát ra tiếng, bộ dáng bất lực trong mắt Trâm Lạc làm tâm nàng cũng mềm nhũn ra. Hiaz Trầm Lạc thở dài chậm rãi sửa sang lại quần áo, sợ rằng Vũ Văn Thượng cũng không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, nữ nhân trong hoàng cung thủ đoạn rất nhiều, nếu về sau mà Vũ Văn Thượng còn gặp những nữ nhân như thế nữa, cũng không có biện pháp nào, chỉ cần Vũ Văn Thượng chú ý các nàng, nếu có con thì địa vị những nữ nhân đó sẽ được bảo vệ.
Sau khi sửa sang lại quần áo Trầm Lạc đi giày thêu vào. Lẳng lặng ngồi trên ghế, chờ Vũ Văn Thượng đang mê man trên giường tỉnh lại. Trước khi Vũ Văn Thượng tỉnh lại Trầm Lạc đã nghĩ ra một chiêu. Lúc gần lúc xa lúc ẩn lúc hiện, nàng phải lạnh nhạt Vũ Văn Thượng một thời gian. Không để hắn dỗ dành như thế chỉ tùy tiện nói mấy câu ngon ngọt thì nàng lại mềm lòng. Triệu Ninh kê đơn Vũ Văn Thượng nếu hắn không để cho Triệu Ninh đến gần thì có thể trúng Hợp Hoa Tán sao?
Vũ Văn Thượng vẫn còn đang ngủ mê man không thể nào biết được ý nghĩ ở trong lòng của Trầm Lạc. Haiz những ngày kế tiếp của Vũ Văn Thượng khẳng định là sẽ không sẽ chịu rồi. Ngựa mà mất móng thì đó thực là một trừng phạt mặng mà. Nhiều năm về sau khi Vũ Văn Thượng ôm giai nhân trong ngực nhìn con trai đang ngủ ngọt ngào trên giường nhỏ, nhớ đến đoạn thời gian đã trải qua này thật là hận đến nghiến rang.

Chưa qua một khắc thì Vũ Văn Thượng nằm trên giường đã giật thân thể sau đó đỡ cái ót của chính mình mà ngồi dậy. Sau đó hung hăng vỗ lên cái trán mình, Vũ Văn Thượng ngẩng đầu nhìn Trầm Lạc lúc này Vũ Văn Thượng đã khôi phục lí trí, lửa trong mắt đã thối lui đã thanh tỉnh.
“ Lạc nhi.” Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng kêu, trong giọng nói có sự bất đắc dĩ cùng khẩn cầu, Trầm Lạc ngồi trên ghế cũng chỉ ừ một tiếng, sau đó cầm bình trà trên bàn rót một chén trà. Sau đó đứng dậy bưng chén trà về phía Vũ Văn Thượng.
“ Uống trà cho đỡ khát, ta đi cầm lược cho chàng chải đầu. Sau khi xong thì chàng hãy trở về Đông cung điện.” Trầm Lạc đem chén trà trong tay đưa cho Vũ Văn Thượng, vẻ mặt hết sức bình thản ngữ điệu cũng không có nghe ra hỉ nộ ái ố ( vui giận yêu ghét )
“ Lạc nhi.” Vũ Văn Thượng ngẩng đầu cẩn thân mà nhìn Trầm Lạc, ta cũng không có lấy chén trà mà là cầm thật chặt cổ tay Trầm Lạc. Trúng Hợp Hoa tán nhật định hắn đã làm tổn thương Lạc nhi rồi. Vũ Văn Thượng hết sức hối tiếc chính mình đã thương tổn Lạc nhi rồi. Nhìn trong mắt Lạc nhi cang ngày càng lạnh nhạt, Vũ Văn Thượng càng khẩn trương lo lắng.
“ Cầm nếu không thì ta liền buông tay, chén trà rớt xuống thì chàng tự đi mà rót.” Trầm Lạc dứt lời thật sự buông lòng tay, Vũ Văn Thượng lập tức tiếp trà. Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái, trực tiếp đi đến bên bàn trang điểm, mở ngăn kéo trên bang trang điểm lấy ra một cái lược gỗ.
Không nóng không lạnh mà hết sức lạnh nhạt. Vũ Văn Thượng thà như hồi nãy nàng cắn hắn đánh hắn cũng không cần giống như bây giờ đối mặt với hắn hết sức bình thản hoàn toàn không nhìn ra một chút cảm xúc nào. Trầm Lạc như vậy cùng với Trầm Lạc mà Vũ Văn Thượng quen hoàn toàn khác hẳn, trước kia Trầm Lạc mỗi cái nhăn mày nụ cười, giận giữ đều thể hiện hết ở trên mặt. Làm sao lại giống như hôm nay?
Uống nhanh ta chải đầu cho chàng. Dây tóc của chàng không biết đã rơi ở nơi nào, ta trước tiên dùng một sợi dây màu xanh dương buộc tóc cho chàng. Chờ khi ta tìm được dây cột tóc của chàn sẽ tìm cơ hội trả lại cho chàng. Chàng đã từng nói qua hết ngày hôm này ta sẽ rời đến sương phòng, chàng về sau nên ít đến đó tìm ta còn nữa cái mật đạo kia nên lấp đi thì hơn.” Trầm Lạc không nặng không nhẹ nói, vừa cầm cây lược gỗ chậm rãi chải đầu cho Vũ Văn Thượng.
Chén trà Vũ Văn Thượng đang cầm trên tay không thể uống được, lời nói của Trầm Lạc như một tảng đá đập vô trong lòng hắn:” Lạc nhi, ta mới…”
Trầm Lạc cắt đứt lời nói của Vũ Văn Thượng:” Mới vừa rồi ta với chàng không có làm chuyện kia. Lưu ma ma đã tới kịp thời, cho chàng ăn một viên thuốc. Lưu ma ma bây giờ đã đi ngự y lấy thuốc giải rồi. Chàng mau trở về Đông cung đi, chú ý thân thể chính mình đó.”

Rõ ràng là lời nói quan tâm nhưng Vũ Văn Thượng lại không cảm thấy một chút ấm áp nào cả. Chợt ném chén trà trong tay đi ôm Trầm Lạc vào ngực, khiến Trầm Lạc mở chân ra ngồi trên đùi hắn.
“ Lạc nhi, đừng có giận ta nữa được không? Ta cho nàng cắn một cái được không?”
Trầm Lạc lắc đầu một cái bình thản mà lên tiếng:” Ta không phải cho, mới vừa rồi cắn chàng đánh chàng là ta không đúng.”
Vừa dứt lời Trầm Lạc xuất ra một lực lớn giùng giằng từ trong lòng Vũ Văn Thượng đứng dậy, Vũ Văn Thượng ý thức được nguy hiểm Lạc nhi đang cùng hắn xa cách, nếu cứ cùng Lạc nhi như thế này thì nàng càng ngày càng cách xa hắn. Khồng bằng để Lạc nhi yên tĩnh một chút, đợi sau khi nàng hết giận hắn trở lại hảo hảo dỗ dành nàng .
Trầm Lạc đứng lên nhanh chóng buộc tóc cho Vũ Văn Thượng, sau khi buộc xon dây cột tóc màu xanh dương Trầm Lạc vỗ vỗ quần áo của chính mình. Hướng về phía Vũ Văn Thượng nói:” Chàng mau đi đi.”
Vũ Văn Thượng thở dai ngồi dậy trước khi đi hỏi Trầm Lạc một câu:” Buổi tuyển chọn tú nữ tối nay….” Trên mặt Trầm Lạc lộ ra nụ cười thản nhiên hắn giọng nói:” Ta sẽ chuẩn bị thật tốt.” Vũ Văn Thượng gật đầu một cái trong lòng rất không muốn nhưng cũng phải bước ra ngoài. Đôi tay nắm thật chắt, hắn cho Trầm Lạc 5 ngày, nếu 5 ngày sau mà nàng vẫn đối với mình như thế này mặc kệ là dùng biện pháp gì, hắn cũng nhất đinh Trầm Lạc lại đây.
Đông cung.
Cung nữ thái giám trong lòng run sợ nhìn Điện hạ mặt lạnh đang đi tới, bị dọa sợ tất cả bùm một tiếng đều quỳ trên mặt đất hành lễ . Vũ Văn Thượng tay cũng không có giơ lên trực tiếp đi vô phòng khách. Cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất đôi tay đã toát mồ hôi lạnh, chuyện tình của Triệu Ninh đã truyền ra khắp Đông cung điện, tiếng gào khóc thảm thiết kia nghe vào trong tay đều cảm thấy rất sợ hãi. Triệu Ninh vốn là hoàng hậu nương nương thưởng cho Điện hạ là cung nữ thông phòng, ở trong Đông cung cũng được coi là nhất đẳng đại cung nữ, như thế nào lạ đi lên con đường không có đường về?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.