Bạn đang đọc Thái Tử Vô Sỉ: Chương 46: Tặng Một Chút Phiên Ngoại
Trầm Vân nhị tiểu thư Trầm gia ở Vân Hà huyện là một người háo sắc, theo cách nói của đường tỷ Trầm Lạc, chính là không thể trông thấy ánh mắt háo sắc một cách quang minh chính đại. Kể cũng thấy xấu hổ, Trầm Vân từ ngày lọt lòng, thấy nam tử nào tướng mạo tuấn tú sẽ toét miệng cười thật vui vẻ. Lúc ấy, phụ thân Trầm Vân điểm chóp mũi của nữ nhi mà nói, về sau khuê nữ nhất định sẽ tìm một nam nhân thiên hạ đệ nhất tuấn tú.
Lúc ấy cả nhà chỉ nói đùa nhưng lại không ngờ điều đó đã trở thành sự thật. Đích xác là nữ nhi đã tìm một nam tử tuấn dật, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cả con gái, là tuấn nam đệ nhị ở Nguyệt Tường quốc, con trai độc nhất của Thừa Tướng đại nhân – Hà Lăng Thiếu. Về phần hạng nhất thì, ai, Trầm Vân chỉ có thể cười một tiếng cho qua. Vì người đó trước kia là thái tử của Nguyệt Tường quốc, còn nay là quốc quân của Nguyệt Tường quốc, tên Vũ Văn Thương, phu quân của đường tỷ Trầm Lạc. Kẻ đó tương đối vô sỉ nha, ban đầu còn lừa nàng, dẫn dụ nàng đến ngõ hẻm nhỏ nữa. Nhưng vì sao hắn lại dụ nàng? Đương nhiên là vì đường tỷ rồi. Đường tỷ đáng thương, cứ như vậy mà bị lừa rơi vào tay của Vũ Văn Thượng. Trầm Vân mỗi lần nghĩ đến liền cắn răng nghiến lợi, thật là lợi cho tên Vũ Văn Thượng này quá rồi.
“Sắc nha đầu, đang suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nói mị hoặc cực điểm lại khàn khàn vang lên sau lưng Trầm Vân, Trầm Vân lập tức quay đầu lại, cong cong đôi mắt, mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa: “Phu quân, ta đương nhiên là đang nghĩ về chàng rồi.” Hà Lăng Thiếu cười một tiếng, lập tức ngón tay trắng nõn như ngọc búng nhẹ lên mũi của Trầm Vân: “Nàng đó, đã sắp làm mẹ người ta rồi mà vẫn còn háo sắc như vậy. Nếu sinh con trai, chắc cũng sẽ háo sắc như nàng. E là sau khi lớn lên thì những hoàng hoa khuê nữ sẽ gặp nguy hiểm.”
Trầm Vân liếc Hà Lăng Thiếu một cái, sau đó cúi đầu sờ sờ bụng mình: “Nếu là nữ nhi, lớn lên nhất định sẽ đẹp như tiên nữ. Không thể kém hơn khuê nữ của đường tỷ được, đến lúc đó, nữ nhi của chúng ta nhất định sẽ đánh bại ngôi vị đệ nhất của khuê nữ đường tỷ, để cho tên Vũ Văn Thượng kia không thể suốt ngày tỏ vẻ.”
Đối với việc nương tử nhà mình luôn gọi Đương kim thánh thượng là đồ vô sỉ, Hà Lăng Thiểu chỉ đành bất đắc dĩ. Có mấy lần trong các buổi gia yến không may để Thánh thượng nghe được, Thánh thượng cũng không tức giận, chỉ kéo tay hoàng hậu, trên mặt là nụ cười dịu dàng nói với Trầm Vân: “Lạc nhi yêu thích ta chính là vì điểm này.” Lúc ấy, hoàng hậu còn đang mang thai trưởng công chúa, người vì vừa mang thai mà thêm đẫy đà, gương mặt đỏ thắm, bị Thánh thượng trêu chọc, khuôn mặt càng đỏ thắm. Ai…
Thấy phu quân không trả lời, Trầm Vân lắc lắc cánh tay phu quân, bĩu môi nói: “Phu quân, ta muốn có nữ nhi, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải sinh nhi tử. Như vậy mới có thể dễ ăn nói với cha của chàng.”
Hà Lăng Thiếu thở dài, vội vàng ôm kiều thê vào lòng: “Đều đã là quá khứ rồi, phụ thân của ta không phải là phụ thân nàng sao.” Trầm Vân lắc đầu: “Sau khi đứa bé sinh ra, phụ thân chàng đến nhìn mặt mũi nó trước rồi mới xem xét đến ta. Phu quân, chàng nói ta có thể sao, từ nhị tiểu thư hô mưa gọi gió ở Trầm gia lại gả đến Kinh thành xa xôi, hầu hạ cha mẹ chồng, lại còn phải sinh con cho chàng.”
Hà Lăng Thiếu vuốt tóc kiều thê, nhẹ giọng: “Trầm Vân, cưới được nàng là do kiếp này ta may mắn. Mẫu thân đã đứng về phe nàng rồi, phụ thân nhất định sẽ nhanh chấp nhận thôi. Phụ thân ta không phải còn có con đường làm quan sao, đường tỷ nàng chính là hoàng hậu đương triều, như vậy Hà gia chúng ta cũng là hoàng thân quốc thích rồi. Chẳng lẽ phụ thân ta còn mặt nặng mày nhẹ với nàng nữa sao?”
Trầm Vân vừa nghe xong, đôi mày thanh tú nhíu lại, ngón tay di di trên lồng ngực Hà Lăng Thiếu: “Hừ, ta nghĩ không tốt vậy đâu, chàng nhất định sẽ đầu hàng phụ thân chàng thôi. Phu quân. . . . . .” Nói đến đây, mặt mày Trầm Vân đều nhướn lên, nhìn Hà Lăng Thiếu với vẻ hoạt bát, nháy mắt một cái. Lại nói tiếp: “Phu quân à, chàng nói kiếp này lấy được ta là may mắn? Vậy không biết là người nào, ban đầu còn nói cái gì là, ta không thích ngươi, chưa từng thấy một nữ nhân nào lại háo sắc như vậy.”
Hà Lăng Thiếu nhìn kiều thê, cố gắng nén lửa giận trong lòng, cười cười nói: “Ai biểu nàng lúc ấy theo đuổi ta nhưng lại chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn là một đứa bé chưa trưởng thành, còn ta lúc ấy đã hai mươi rồi. Một đứa bé ngay cả lông tơ còn chưa mọc đủ mà suốt ngày lại chạy theo nam nhân, đuổi từ Lăng Nguyệt huyện sang tới huyện Vân Hà, cuối cùng lại đuổi tới hoàng cung.” Nhớ tới bộ dạng điên cuồng theo đuổi mình của Trầm Vân, Hà Lăng Thiếu bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy có chút thú vị, còn mang theo một chút mạo hiểm.
Trầm Vân liền vỗ vỗ ngực, “Đương nhiên là phải tiến lên rồi, chẳng lẽ để mỹ nhân như hoa như ngọc là chàng rơi vào tay Vũ Văn Thượng sao?”
“Hừ, nhưng kết quả của nàng cũng rất thảm đó thôi. Không nói nàng nữa, nói nàng lại chỉ càng tức thôi.” Hà Lăng Thiếu biết nương tử nhà mình lại sắp bộc phát tính tình, đành phải nhẹ lời dụ dỗ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Một gã sai vặt vội vàng chạy đến nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đang ôm nhau thân mật mà một chút kinh ngạc cũng không có, bởi đã sớm tập thành thói quen rồi. Ban đầu thiếu phu nhân ra sức theo đuổi thiếu gia truyện đã truyền khắp kinh thành rồi, có khi đã truyền khắp Nguyệt Tường quốc cũng không chừng.
Gã sai vặt cúi người hành lễ, sau đó cung kính thông báo: “Hoàng hậu nương nương truyền lời tới, mời thiếu gia và thiếu phu nhân tối nay vào cung ngắm trăng.”
Trầm Vân nghi ngờ: “Hả? Hôm nay không phải là Trung thu, thưởng trăng gì chứ?” Hà Lăng Thiếu ở bên cũng gật đầu một cái, vung tay để gã sai vặt lui xuống, tiếp lời kiều thê: “Tối nay đi rồi sẽ biết.”
Song, Trầm Vân mới biết, đường tỷ luôn dịu dàng lại có thể hỏi nàng chuyện. . . . . . chuyện, chuyện phòng the a.
Trầm Vân mở to cặp mắt, nước trà vừa mới uống vào thiếu chút nữa đã phun ngược ra ngoài, nhìn gương mặt đỏ bừng của Đường tỷ, Trầm Vân mở miệng: “Cái gì, Đường tỷ, người lại có thể hỏi ta chuyện này sao. Không phải người luôn, luôn. . . . . .” Trầm Lạc ngước mắt nhìn Trầm Vân, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn:”Vân Vân, ta không thể không dùng biện pháp này. Ngươi tương đối hiểu chuyện đó hơn ta, ban đầu khi ta sắp vào cung, không phải ngươi đã tới dạy ta sao. Ta hiện nay cần hỏi ngươi một chút, có phải ta sinh em bé trở nên béo rồi, Vũ Văn Thượng đối với ta. . . . . .”
Dần dần, Trầm Vân rốt cuộc cũng vững lòng. Vuốt vuốt cằm suy tư hồi lâu: “Ừ, ta thấy Vũ Văn Thượng đối với người cũng không tỏ thái độ gì. Vẫn rất yêu thích người, nhưng mà, người nói một tháng mới có vài lần chuyện nam nữ, có phải là do tư thế quá bình thường không, hả?”
Trầm Vân vỗ đùi, mặt mày đều cong lên: “Ta biết rồi, nhất định là các người làm cái đó quá bình thường. Đường tỷ, người không cần phải sợ, ta mới vừa “vơ vét” được một quyển sách, bên trong có đủ các tư thế lạ. Vốn ta nghĩ là sau khi sinh đứa bé ra thì ta với Lăng Thiếu sẽ thực hiện thử, nhưng bây giờ đưa cho tỷ dùng trước, sáng mai ta sẽ tự vào cung đưa cho người. Bảo đảm Vũ Văn Thương phải nhìn người với cặp mắt khác xưa. Hắc hắc.”
Nhìn nụ cười hả hê của Trầm Vân mà khuôn mặt Trầm Lạc lại càng thêm đỏ bừng. Vốn là chuyện này không nên hỏi nhưng Mạn Thanh đã gả đến Đại Mạc quốc rồi, cách nàng khá xa, giờ chỉ còn mỗi Trầm Vân là thân thiết với nàng nhất.
“Đường tỷ, chờ lấy được sách rồi người phải xem cho tốt, hắc hắc, lần này nhất định phải dày vò Vũ Văn Thượng một phen, phải hù cho chết hắn luôn.” Trầm lạc hì hì bật cười thành tiếng, trên đời này người dám nói Vũ Văn Thượng như vậy chắc chỉ có mình Trầm Vân, nhớ lại ngày đó nàng bị Vũ Văn Thượng gạt mà đi làm chuyện kia, nên mỗi lần nhìn thấy hắn Trầm Vân đều muốn giậm chân. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Thượng Trầm Vân đã suýt bổ nhào đến làm hắn lăn trên đất rồi.