Bạn đang đọc Thái Tử Vô Sỉ: Chương 40: Hộ Tống
“Vũ Văn Thượng, ngươi đừng gần ta như vậy. Ngày hôm qua, cám ơn ngươi.” Trầm Lạc cảm thấy Vũ Văn Thượng càng ngày càng gần mình liền vừa nói vừa đẩy hắn ra. Vũ Văn Thượng nắm lấy bàn tay đang chống trên ngực hắn, đôi môi phả từng hơi ấm nóng bên tai Trầm Lạc: “Lạc nhi, nàng định cảm ơn ta thế nào đây? Không bằng. . . lấy thân báo đáp được không? Nàng đã có kinh lần đầu rồi.”
Trầm Lạc liền sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
“Chủ tử, thời gian không còn sớm. Nên dậy thôi.” Tiếng Tiểu Phúc Tử truyền từ ngoài vào, Vũ Văn Thượng nhếch miệng, bàn tay đang cầm tay Trầm Lạc dời lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng nói êm ái: “Lạc nhi, chuyện nam nữ chúng ta mới “lĩnh hội” được một chút, chờ sau khi ta vào cung xong sẽ nghiên cứu “đạo lý” trong sách rồi sẽ làm tiếp. Đứng dậy, đi ăn sáng thôi.” Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng khom người xuống lấy chiếc hài bên dưới, sau đó đưa tay nhấc chân Trầm Lạc lên. Trầm Lạc lập tức tránh né, “Tự ta mang, hôm qua Điện hạ cũng mệt rồi, sao dám làm phiền Điện hạ nữa?”
“Lạc nhi, những nơi tư mật của nàng ta đều nhìn thấy rồi. Kinh nguyệt lần đầu tiên của nàng cũng là do ta cho người chuẩn bị, chỉ mang đôi hài thì tính là gì.” Vũ Văn Thượng không nói hai lời, tay trái nâng chân Trầm Lạc, tay phải khéo léo cẩn thận từng chút xỏ chiếc hài thêu tinh tế vào chân cho Trầm Lạc.
Cái tên thái tử thần bí khó lường của Nguyệt Tường quốc này đã từng phạt nàng lau dọn đại sảnh còn quét dọn sân, vậy mà giờ đây lại cúi người tự mang hài giùm nàng. Nàng có nên nói rằng đây là, phong thuỷ luân chuyển không? Hmm. . . dường như là không thể.
“Đứng dậy, rửa mặt ăn sáng thôi.” Mang hài xong, Vũ Văn Thượng vỗ vỗ bắp chân Trầm Lạc tiện đà đứng dậy đi về cửa phòng, duỗi tay đẩy cửa ra. Khuôn mặt Tiểu Phúc Tử tươi cười đang bưng một chậu nước nóng bốc hơi đứng ngoài cửa phòng, trái phải thành chậu để hai chiếc khăn trắng sạch sẽ: “Thiếu gia thiếu phu nhân, tiểu nhân mang nước rửa mặt đến. Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị ở dưới lầu rồi, sau khi chủ tử rửa mặt sạch sẽ thì sẽ xuống dưới dùng bữa.”
“Ừ.” Vũ Văn Thượng bưng chậu nước qua đặt lên kệ bên phải phòng. Xoay người lại, thấy Trầm Lạc vẫn ngồi trên giường, không nhịn được nhướng mày, lại trêu chọc Trầm Lạc lần nữa: “Muốn ta ôm nàng mới chịu đứng dậy phải không?” Dứt lời làm bộ đi đến chỗ Trầm Lạc
“Ta dậy đây.” Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng tiến tới, nhanh chóng nhảy xuống giường. Chậm rãi đi tới bên cạnh Vũ Văn Thượng, nghĩ chờ Vũ Văn Thượng rửa mặt xong rồi mình sẽ rửa qua loa chút là được.
Vũ Văn Thượng cũng không nói gì, xoay người cầm chiếc khăn bên trái chậu nước thấm ướt rồi vắt khô.
Vai phải Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng đè lại, sau đó là một chiếc khăn ấm áp phủ trên mặt, động tác Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng chậm chạp giúp nàng lau mặt. Trầm Lạc thật “thụ sủng nhược kinh” , không ngừng vung lên tay. Vũ Văn Thượng sức lực lớn hơn, vì vậy, Trầm Lạc chỉ đành chịu nhận phần ân sủng này.
Ai, hoàn toàn ngược lại mà, Trầm Lạc vốn định chờ Vũ Văn Thượng rửa mặt xong thì nàng sẽ tuỳ tiện lau thôi. Nhưng hiện tại nàng được lau mặt kỹ lưỡng, còn Vũ Văn Thượng thì lau chùi qua loa.
“Đi thôi.” Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc, khoé miệng nâng lên hàm chứa ý cười không rõ cùng Trầm Lạc ra ngoài . Tiểu Phúc Tử đã dọn sẵn thức ăn lên bàn, còn bản thân đang đứng cạnh bàn chờ Điện hạ đi xuống , khẽ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, Điện hạ cười thật là rực rỡ. Tầm mắt nghiêng qua, nét mặt của Trầm cô nương. . . ? Không chịu nổi? Thụ sủng nhược kinh? Hay là. . . . . . Thật sự Tiểu Phúc Tử không thể nhìn ra là gì.
“Thiếu gia thiếu phu nhân, xin dùng bữa. Là cháo trắng rau dưa, hy vọng thiếu gia thiếu phu nhân sẽ không phật ý.” Khách điếm này cách chợ khá xa, điểm tâm sáng chỉ có thể là cháo trắng với rau dưa thôi.
“Lạc nhi, thời gian này nàng nên ăn nhẹ chút cho tốt.”
Thời gian này, chỉ trong thời kỳ kinh nguyệt. Lần đầu tiên Trầm Lạc có kinh nguyệt, đều là do Vũ Văn Thượng “hầu hạ” nàng, mặc dù đối với sự hầu hạ này, Trầm Lạc luôn cảm thấy mơ mơ màng màng. Nhưng lần đầu có kinh đó, ở trong thùng nước lớn, Vũ Văn Thượng đã nhìn thấu từ trong ra ngoài của nàng. Ưmh, không chỉ là nhìn, trong ngoài cũng đã sờ “thấu” cả rồi.
Sau khi ăn sáng xong, khách điếm đã cho người chuẩn bị xa ngựa tinh xảo đẹp đẽ. Tiểu Phúc Tử và tiểu nhị để những bánh màn thầu, bánh nướng và một số lương khô chất đầy đầu xe. Chuyện huyện Lăng Nguyệt không thể kéo dài được, những ngày tới chỉ có thể sống trong xe thôi.
Vì vậy, Trầm Lạc từ huyện Vân Hà đến Kinh Thành mất hơn mười ngày. Mà lần này trở về dưới sự hộ tống của Vũ Văn Thượng chỉ mất tám ngày, thời gian được rút ngắn gần một nửa. Trầm Lạc không biết vì sao Vũ Văn Thượng lại vội vã như vậy, ai, ngài muốn làm gì cũng nên nói với chủ nhân xe ngựa là nàng a. Nhưng Trầm Lạc lại cảm thấy Vũ Văn Thượng mới là chủ nhân của xa ngựa này, còn nàng chỉ là người đi nhờ thôi.
Bình minh ngày thứ chín, mặt trời vừa nhú khỏi đường chân trời thì đã thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo của Đại tiểu thư Trầm gia đến hậu viện thì ngừng lại. Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc vẫn còn đang ngủ, hắn cứ nhìn như vậy, thời gian dường như cũng ngừng lại. Hắn nhìn rất lâu, đến khi giọng nói của Tiểu Phúc Tử từ ngoài xe tuyền vào: “Điện hạ, huyện lệnh của huyện Vân Hà đã chuẩn bị hai con ngựa tốt. Nếu không mau đến huyện Lăng Nguyệt, sợ là trưởng công chúa sẽ ra tay.”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp truyền ra, Tiểu Phúc Tử đành phải thở dài. Điện hạ a, trong thiên hạ này ai ai cũng biết chuyện trưởng công chúa ái mộ Hà Lăng Thiếu – nhi tử độc nhất của Thừa Tướng, chỉ sợ trưởng công chúa mà biết tin nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn bao che Hà gia. Nếu để trưởng công chúa ra tay trước, xử lý triệt để huyện Lăng Nguyệt ăn hối lộ thì coi như xong.
“Lạcnhi.” Vũ Văn Thượng nghiêng người về phía trước, hai gối quỳ trên nhuyễn tháp (giường mềm) nhẹ nhàng kêu. Bởi vì đang ở khoảng cách rất gần, vài sợi tóc Vũ Văn Thượng phiêu tán trên cái trán trơn bóng của Trầm Lạc.
“Lạc nhi.” Giọng nói ngọt ngào của Vũ Văn Thượng đánh thức Trầm Lạc từ trong mộng dậy, rốt cuộc, Trầm Lạc từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy gương mặt Vũ Văn Thượng được phóng đại lên, phóng đại đến mức chói mắt, hình ảnh đó chiếm hết cả tầm mắt của Trầm Lạc.
“Lạc, đến Trầm gia rồi. Ta phải đi đây, có nhớ dạ minh châu trong hộp gấm không?”
Giọng nói Vũ Văn Thượng hôm nay cực kỳ dịu dàng, tựa như ngọn gió xuân thổi vào lòng Trầm Lạc. Trầm Lạc gật đầu một cái, khẽ mở cánh môi: “Nhớ, hộp gấm ta để trong hộp tối trên xe ngựa, ngay dưới nhuyễn tháp.”
“Lạc nhi, về phải xem thật kỹ dạ minh châu này. Dạ minh châu của Tây Cống quốc có rất nhiều khác biệt, phải cẩn thận xem xét mới nhìn thấy được.” Vũ Văn Thượng khóe miệng chứa một nụ cười mông lung, Trầm Lạc còn chưa trả lời, Vũ Văn Thượng đã đứng dậy bước xuống xe. Không lâu sau đã có tiếng vó ngựa vang lên, dần dần, xung quanh quay trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu. Trầm Lạc ở trong xe ngựa suy nghĩ kỹ những lời Vũ Văn Thượng nói trước khi đi, thậm chí lấy hộp tối dưới nhuyễn tháp lên rồi mở hộp gấm ra, theo lời Vũ Văn Thượng nói, quan sát thật cẩn thận. Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, chỉ là màu sắc dạ mình châu này khác với những dạ minh châu thông thường.
Cuối cùng, Trầm Lạc đóng hộp gấm cầm trong tay, bước xuống xe. Thì ra xe ngựa đã dừng ở hậu viện Trầm gia, Trầm Lạc kích động cực kỳ, liền chạy đến cửa sau, gõ cửa không ngừng . Gõ hồi lâu mà vẫn chưa có người mở của, nhà Trầm gia rất lớn, từ tiền viện phải đi xuyên qua một con phố, rồi lại phải đi qua một con đường của con phố khác mới đến được đây. Mấy ngày nay ngày nào cũng lên đường từ sớm, bây giờ Trầm Lạc đã rất mệt, không muốn ở ngoài đường nữa. Vì vậy, Trầm Lạc đành phải tiếp tục gõ cửa.