Bạn đang đọc Thái Tử Vô Sỉ: Chương 37: Khi Dễ 2
Thắt lưng ở giữa đột nhiên bị Vũ Văn Thượng kéo rơi, lúc cái yếm màu vàng bên trong lộ ra Trầm Lạc mới hốt hoảng, bộ dáng cao cao tại thượng không biết sợ ai vừa rồi nhất thời biến mất. Hai tay ôm chặt ngực, “Sao ngươi lại cởi xiêm áo của ta?”
Tay trái Vũ Văn Thượng ghìm chặt eo thon của nàng, tay phải đẩy đôi tay gắt gao che ngực của Trầm Lạc ra, rồi tay trái cố định hai cánh tay Trầm Lạc ở bên hông, men theo cái yếm ra phía sau lưng Trầm Lạc, nhẹ kéo một cái, cái yếm màu vàng lập tức rơi xuống trên đùi hắn. Vũ Văn Thượng cười dịu dàng, tay phải nhấc cái yếm màu vàng lên, quơ quơ trước mắt Trầm Lạc, “Cái yếm này đúng là không tốt bằng cái yếm đỏ tinh mỹ kia của nàng, dây ở phía sau, cởi ra hơi khó. Lạc nhi, bây giờ trong lòng nàng còn buồn bực không?”
Trầm Lạc khóc không ra nước mắt, nàng không nên nói là lòng nàng buồn bực mà, đều tại cái buồn bực trong lòng ấy gây họa. Lúc này xe ngựa lại đột nhiên khẽ xóc giật. Thanh âm run rẩy của Tiểu Phúc Tử vang lên bên ngoài: “Điện hạ thứ tội, sẽ không bao giờ đụng phải đá nữa đâu ạ.”
(‘Lòng buồn bực’ là ‘hung muộn’, từ ‘hung’ vừa có nghĩa là lòng, là tư tưởng, vừa có nghĩa là ngực, từ ‘muộn’ là buồn phiền, khó chịu. Nên chị bảo ‘lòng buồn bực’ cũng tương đương với việc bảo ‘ngực khó chịu’, vậy là anh giúp chị cởi yếm ra cho đỡ khó chịu thôi :)))
Cặp mắt Vũ Văn Thượng nhìn chằm chằm hai khỏa miên nhũ trắng tuyết trên ngực Trầm Lạc, bởi vì cú rung lắc vừa rồi, hai khối thịt này kịch liệt nhảy lên nhảy xuống, hết sức dễ nhìn.
“Ngươi, người, đừng. . . . . .” Đã không còn kịp nữa, Vũ Văn Thượng đã cúi đầu hôn lên nơi kia, hai tay Trầm Lạc bị cố định không thể nhúc nhích. Ô ô ô, tại sao lại vậy chứ. Trước đó không lâu, Vũ Văn Thượng mới vừa hôm qua nơi này.
“Vũ Văn Thượng, ta không cảm thấy trong lòng buồn bực nữa, ta đau.” Vũ Văn Thượng hôn mút quá mức bá đạo, làm nơi đó của Trầm Lạc đau đớn không thôi.
“Lạc nhi, ta hôn nàng như vậy, nàng đau ư?” Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trầm Lạc cất tiếng nói rồi cố ý lè lười nhẹ liếm chỗ đó một cái, Trầm Lạc không chịu nổi sự kích thích ấy, thở dốc liên hồi.
“Lạc nhi, nói ta nghe, nàng đau à?”
Trầm Lạc vội thở hổn hển, đứt quãng nói: “Ta bảo ta đau, ngươi có thể buông ta ra không?’
Chỉ nghe thấy một thanh âm nam tử vang lên, “Không đâu.”
Hôm nay chắc chắn Vũ Văn Thượng sẽ không bỏ qua ình rồi, lần đầu tiên tỷ thí với Vũ Văn Thượng ở ngoài cung, Trầm Lạc lại thua trận. Đương lúc Trầm Lạc cho rằng Vũ Văn Thượng sẽ hung hăng trừng trị nàng, uy một tiếng, xe ngựa dừng lại, Trầm Lạc lần đầu cảm thấy thanh âm của Tiểu Phúc Tử thật là dễ nghe.
“Điện hạ, tới khách sạn rồi. Nếu hôm nay không dừng chân ở khách sạn này, thì phải ngày hôm sau mới tới được khách sạn khác.”
“Ừm, ngươi đi trước đặt phòng. Hai gian là đủ.”
Tiểu Phúc Tử hiểu rõ, Điện hạ ngài và Trầm cô nương một gian, Tiểu Phúc Tử một gian.
Vũ Văn Thượng với lấy cái yếm trên đệm, rồi vén y phục màu trắng của Trầm Lạc lên.
“Tự ta mặc.” Trầm Lạc giữ tay Vũ Văn Thượng lại, mở miệng nói.
“Đừng động.” Vũ Văn Thượng tiếp tục làm việc, đầu ngón tay nhu tình chậm rãi giúp Trầm Lạc mặc yếm.
“Lạc nhi, ai buộc chuông người ấy phải cởi chuông. Cái yếm này là ta cởi ra, thì tất nhiên là phải để ta giúp nàng mặc vào.”
Ai buộc chuông người ấy phải cởi chuông, Vũ Văn Thượng, có kiểu giải thích như ngươi sao.
Đợi xiêm áo được mặc xong xuôi, hai cánh tay Vũ Văn Thượng lập tức ôm chặt Trầm Lạc cùng nhau xuống xe. Người làm trong khách sạn đã sớm đợi hai bên, khi thấy bên thân xe có một chữ ‘Trầm’ thì càng thêm ân cần cung kính, nhanh chóng kéo cương xe ngựa, đưa xe tới hậu viện khách sạn.
“Hai vị khách quan, mời đi bên này.” Chưởng quỹ khác sạn tự mình ra nghênh tiếp hai vị khác quý.
Tiểu Phúc Tử đứng trong khác sạn, thấy Điện hạ tới vội vươn tay chỉ vị trí sương phòng. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, sương phòng ở tận cùng phía tây của lầu hai. Mời đi trước nghỉ ngơi, một lát nữa thức ăn sẽ được đưa tới.”
Thiếu gia thiếu phu nhân? Đôi mắt Trầm Lạc nhìn thẳng về phía Tiểu Phúc Tử. Đúng là một người khôn khéo, chẳng trách có thể ngồi lên vị trí Đại Thái Giám thủ lĩnh Đông cung ấy. Tiểu Phúc Tử bị Trầm Lạc nhìn chăm chú, cả người đều thấy không tự nhiên, thân thể càng cúi thấp xuống.
Vũ Văn Thượng nắm chặt tay Trầm Lạc, gật đầu với chưởng quỹ một cái, rồi đi về sương phòng.
Chưởng quỹ khách sạn vuốt vuốt chỏm râu đen dài trên cằm, xe ngựa Trầm gia, thế gia giàu có nhất Nguyệt Tường đó nha. Hai người này là vị nào của Trầm gia? Mới vừa nghe gã sai vặt nói, thiếu gia thiếu phu nhân? Trầm gia không phải chỉ có một vị tiểu thiếu gia sao, mà vị tiểu thiếu gia này còn chưa được mười tuổi. Chẳng lẽ vị thiếu phu nhân kia là trưởng nữ Trầm gia?
“Chưởng quỹ.”
Nghe gã sai vặt Trầm gia lên tiếng, chưởng quỹ khách sạn lập tức cười ra mặt, khi thấy gã sai vặt đưa cho hắn một thỏi bạc. Nụ cười càng trở nên rực rỡ.
“Phái người trông coi cẩn thận xe ngựa, cho ngựa ăn chút cỏ, Kêu người làm đun ít nước nóng buổi tối bưng vào phòng cho thiếu gia, hai vị chủ tử cũng mệt mỏi rồi, muốn tắm rửa.”
“Được được, yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Tiểu Phúc Tử phất phất tay, ý bảo chưởng quỹ ghé tai lắng nghe. Chưởng quỹ cầm thỏi bạc lớn trong tay, lập tức nghiêng người.
“Chuyện hôm nay không thể nói năng lộ liễu, quản lý người làm trong tiệm của ngươi cho tốt. Làm việc chu đáo, chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Chưởng quỹ vỗ ngực bảo đảm, “Ngài yên tâm, người làm trong tiệm của ta ai cũng giữ mồm giữ miệng.”