Đọc truyện Thái Tử, Ta Không Thuận Theo – Chương 9
Chương 8
“Chu ma ma, Ngươi nói Nguyệt Trà làm sao vậy?” Đoạn Huyền Trinh khẩn trương mà bắt lấy cánh tay Chu ma ma.
” Đại hoàng tử, ngươi đừng vội, tiểu công chúa tạm thời không có việc gì rồi. Băng mỹ nhân nói có thể có người cô ý muốn hại nàng, cho nên ta tới tìm ngươi.”
“Chu ma ma, người mà ngươi nói chính là vị trong lãnh cung, thông hiểu y thuật – Băng mỹ nhân?” Hắn biết Nguyệt Trà rất ngưỡng mộ người này, luôn coi người này như mẫu thân.
“Ân”
Chu ma ma gật đầu.
“Ta đi trước coi Nguyệt Trà mội chút!”
Nghe thấy tình hình của Nguyệt Trà, làm cho trái tim của hắn bỗng thắt lại.
Đoạn Huyền Trinh lập tức hướng đến lãnh cung, bởi vì với thân phận của hắn thì không thể vào lãnh cung, nhưng vì Nguyệt Trà, hắn liền tránh thái giám trông coi, leo tường đi vào.
Hắn đi tới bên người Nguyệt Trà, mặc dù biết Nguyệt Trà được Băng mỹ nhân trữa trị , bình yên vô sự rồi, nhưng nhìn thấy trên mặt nàng đắp dược thảo, cả khuôn mặt hơi sưng đỏ, hắn vẫn không thể an tâm.
Hắn gọi khẽ: “Nguyệt trà!”
Nguyệt Trà thành tỉnh, nghe đến tên của mình, còn là thanh âm của Đoạn Huyền Trinh, trong tiếng nói trầm thấp ấy, có lo lắng nhưng huyệt đạo trên người nàng bị chế trụ, không có cách nào đáp lại hắn được.
“Ta đã chế trụ huyệt đạo của nàng rồi.” Phương Băng Viện mở lời.
Lúc này Đoạn Huyền Trinh mới chú ý tới Băng mỹ nhân mà Nguyệt Trà thường nhắc đến có bộ dạng như thế nào.
Băng sơn mỹ nhân!
Đây là cảm giác mà Đoạn Huyền Trinh thấy được, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại không chút thay đổi, cảm giác như tốt nhất là không nên đến gần người này.
“Làm phiền ngươi rồi, Băng mỹ nhân.” Đoạn Huyền Trinh lễ độ nói.
“Ngươi cũng giống Nguyệt Trà, hãy gọi ta Phương di.”
Danh hiệu mỹ nhân, nàng nghe không thể lọt tai.
“Phương di, Nguyệt Trà nàng như thế nào rồi?”
Nhìn Nguyệt Trà chịu sự hành hạ của độc dược, hắn vô cùng đau lòng.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Đoạn Huyền Trinh , trong mắt Phương Băng Viện liền xuất hiện chút đừa giỡn.
Hắn gấp gáp cái gì vậy? Thực sự là đau lòng khi Nguyệt Trà chịu đau? Hay là lo lắng dung mạo của nàng bị hủy?
“Khuôn mặt của Nguyệt Trà bị dính một loại phấn bướm độc, đẩy lùi thứ đó đối với ta dương nhiên không thành vấn đề, chỉ là…” Phương Băng Viện bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì?” Đoạn Huyền Trinh khẩn trương hỏi.
“Khuôn mặt của nàng không biết có thể trở lại bộ dạng như trước hay không.”
“Ý ngươi là khuôn mặt của Nguyệt trà có khả năng…”
“Đúng là có khả năng, ta cũng không phải thần tiên, cũng không có cái gì để chắc chắn, tòm lại, thực sự số mạng của Nguyệt Trà thật không tốt.”
Nàng muốn lợi dụng việc này để nhìn xem hắn đối với Nguyệt trà có thật tình hay không, coi như báo đáp ân tình của Tiên đế với nàng.
“Nếu như ngươi lưu tâm thì đừng gặp nàng nữa, tránh khỏi mai sau lúc nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của ngươi, việc này đối với nàng tổn thương càng sâu.”
“Ta sẽ không ghét bỏ Nguyệt Trà!” Đôi tay Đoạn Huyền trinh nắm lấy tay Nguyệt trà. “Nguyệt trà, ngươi yên tâm, ta biết có người cố ý muốn hủy đi dung mạo của ngươi, ta không thể cứ như vậy trúng kế họ mà rơi khỏi ngươi được.
Ta muốn ngươi rõ ràng: ngươi không xảy ra việc gì ta sẽ rất vui, nhưng cho dù ngươi bởi như vậy mà bị hủy đi dung mạo ta cũng không lảng tránh ngươi!” Mặc kệ Nguyệt Trà có nghe, có nhìn thấy hay không, Đoạn Huyền Trinh vẫn nói ra lời thề ân ái với nàng.
“Ngươi thật sự không để ý đến việc Nguyệt Trà bị hủy dung?”
“Ta mặc kệ!” Đoạn Huyền Trinh khẳng định câu trả lời.
“Nguyệt Trà tựa hồ đã lựa chọn đúng người.” Thanh âm của Phương Băng Viện đã nhu hòa đi.
Nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn dật trước mắt, đáy lòng Phương Băng Viện không khỏi dâng trào một trận sóng, không ai có thể biết nguyên nhân vì sao nàng bỗng nhu hoà như vậy.
“Ngyệt Trà phải bao lâu mới có thể hảo?”
“Đắp dược qua vài ngày sẽ không có việc gì nữa.” Nghe như vậy trái tim của Đoạn Huyền Trinh vì thế cũng thả lỏng.
“Nhưng người muốn hại Nguyệt trà quả thực rất đáng hận!” Phương Băng Viện tỏ vẻ nọ khí.
“Phương di, vì sao ngươi nói đây là có người muốn hại Nguyệt trà?”
“bởi vì loại phấn bướm này chỉ sống trong thâm sơn ẩm thấp.”
“Cho nên nó không thể gặp được ở trong cung?”
“Không sai.”
“Ta nhất định sẽ tra ra ai quá đáng như vậy, dụng phấn độc để hại người.”
Hắn biết trong cung có vị ngự y thích nghiên cứu về những thứ hiếm lạ cổ quái, vậy thì đáp án đã nằm ngay trong tay hắn rồi.
Đoạn huyền Trinh đi rồi, Phương Băng Viện mới giải khai huyệt đại cho Nguyệt trà, để nàng có thể nói được.
“Phương di.” Nguyệt trà nhẹ giọng gọi.
“Ngươi nghe thấy chứ, Phương di giúp ngươi thử nghiệm lòng dạ hắn, ngươi liền có thể an tâm rồi.”
“Cám ơn ngươi, Phương di.”
Đời này nàng không có được tình yêu thương của cha mẹ nhưng lại Chiến được sự yêu thương của Huyền Trinh cùng Phương di, nàng thực sự đã thỏa mãn lắm rồi.
.
.
.
Triêu Dương điện.
“Phụ hoàng, khuôn mặt của nguyệt Trà bị một loại độc phấn bướm gây ra thương tích.” Đoạn Huyền Trinh đem chuyện xảy ra với Nguyệt Trà bẩm báo với Quang Hữu đế.
“Vậy Nguyệt Trà hiện ra sao?” Quang Hữu đế lo lắng hỏi.
“Mặt của nàng đã bắt đầu sưng đỏ.” Đoạn Huyền Trinh nói chuyện, không sao nén nổi sự đau lòng.
Đoạn Thừa thầm nghĩ, Nguyệt Trà đứa nhỏ này vận khí bất hảo, người đã lớn lên không xinh đẹp gì, giờ lại còn gặp phải loại sự tình này.
“Đã gọi ngự y chẩn trị chưa?”
“Rồi, như vô dụng.”
“Ngự y trong cung cũng không thể, vậy thì phải làm sao?”
“Phụ hoàng đừng lo lắng, may mà tại lãnh cung có một vị Băng mỹ nhân y thuật inh, hiện giờ Nguyệt Trà đã không có việc gì rồi.”
“Băng mỹ nhân tại lãnh cung?” Quang Hữu đế lặp lại lời của Đoạn Huyền Trinh, thần thái có vẻ kinh ngạc.
“Nàng trước kia là phi tần của tiên đế, bởi vì đắc tội mới bị đầy vào lãnh cung.”
“Nguyên lai nàng ở trong lãnh cung…” Bộ dạng của Quang Hữu đế hệt như một hài tử tìm thấy một cái gì quan trọng mà vui sướng.
“Phụ hoàng?”
Đoạn Huyền Trinh lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Đoạn Thừa không để ý đến lời gọi của Đoạn Huyền Trinh, hắn tựa hồ như không yên lòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đoạn Huyền Trinh tuy muốn truy cứu rõ vụ việc này, nhưng ngẫm lại hắn chưa có chứng cứ, nói như vậy với phụ hoàng cũng sẽ vô dụng.
Vì vậy hắn thi lễ, rời khỏi Triều Dương điện.
.
.
.
Quang Hữu đến một thân đơn bào nhẹ nhàng đi tới lãnh cung.
Tướng mạo cúa hắn thật tuấn nhã, đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn quan ngọc, trong suốt sáng ngời, chỉ là tóc mai đã hơi hoa râm, một chút râu ngắn được cạo khép léo rất cân xứng với đôi mắt rầm ổn mà xa xăm kia, bộ dạng của trung lưu nam tử như vậy có thể tưởng tượng được khi còn trẻ người này nhất định là một người rất phong lưu.
Khi nhìn thấy một thân ảnh thanh y nữ tử, hắn liền lên tiếng gọi: “Băng Nhi!”
Nghe vậy, cả người Phương Băng Viện liền chấn động.
Thanh âm này…không phải là của người kia chứ?
Nàng quay đầu, nhìn lại một đôi mắt thầm kín chứa chan tình cảm.
“Ngươi sao lại tới nơi này?”
Mặc dù tâm tình kích động, nàng vẫn dùng ngữ khí lạnh như băng mà nói chuyện.
“Băng Nhi, ta đến tận bây giờ mới biết ngươi ở tại lãnh cung, ta nghĩ ngươi đã rời khỏi cung rồi.”
Cha mẹ nàng vốn là thầy thuốc đi ngao du tứ hải, sau khi đi tới Vân Nam bị sơn thủy nơi này hấp dẫn liền định cư tại thành Đại Lý.
Trừ y thuật ra, bọn họ còn sinh được một nữ nhi, dung mạo quyên lệ nhưng người cũng như tên, lạnh lẽo như băng, nàng còn có danh là băng sơn mỹ nhân.
Khi còn trẻ, hắn đối với nàng là vừa gặp đã yêu, tiến hành việc mãnh liệt theo đuổi, vậy mà nàng vẫn lạnh như băng.Tâm tàn ý lạnh, hắn đành thuận theo phụ mẫu, cưới hoàng hậu hiện tại -Tôn Đức Dung.
Sau này, nàng bất ngờ tiến cung chăm sóc tiên đế, liền làm cho Hoàng đế biểu đệ của hắn thương yêu, từ đó về sau hắn đối với nàng từ hy vọng trở thành tuyệt vọng.
Không bao lâu, tiên để sủng ái Vân mỹ nhân, liền đem những phi tần trước kia tống xuất rời khỏi cung..
Đến khi hắn kế vị, từng lưu ý trong cung có sự tồn tại của nàng hay không, hắn tìm không được liền cho rằng nàng cũng bị tống xuất khỏi cung rồi.
“Biết thì sao?”
“Nếu như biết, ta sẽ không để ngươi phải ở tại lãnh cung trải qua cuộc sống khổ cực này rồi.” Giọng điệu nói chuyện của Đoạn Thừa tràn ngập yêu thương.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn không thay đổi, thật sự là một kẻ ngu ngốc!”
Nếu nàng sớm rời khỏi cung, tài sản lưu lại rất lớn của cha mẹ nàng cũng đã đủ để nàng mấy đời dùng cũng không hết!
Thân là Hoàng thượng, cho đến bây giờ cũng không có ai dám mắng hắn như vậy, nàng vốn là người duy nhất, nhưng hắn một chút tức giận cũng không có, bởi vì điều này làm cho hắn mơ hồ nhớ lại những lúc cãi nhau khi còn trẻ.
“Ngươi trách ta sao?”
Nếu hắn phát hiện ra sớm một chút, sẽ không khiến nàng phải chịu khổ trong lãnh cung lâu như vậy rồi.
“Trách ngươi để làm chi?” Nàng sớm đã rõ ràng hắn là người không nhạy bén.
“Ách…” Hắn hết lời rồi.
“Tìm ta có việc gì sao?” Náng nghĩ hắn hẳn là vì chuyện của Nguyệt Trà mà đến.
“Băng Nhi, ta vẫn nhớ tới ngươi, là Trinh nhi nói trong lãnh cung có một vị Băng mỹ nhân y thuật tinh thông ta mới biết được nơi này, cho nên đã không thể đợi được mà chạy tới tìm ngươi.”
Điều này khiến Phương Băng Viện không nói gì.
Nhiều năm như vậy rồi, hắn đối với nàng vẫn hoàn toàn còn thâm tình, cũng không uổng…
“Băng nhi, Ngươi lúc đầu vì sao không rời khỏi cung?”
“Ta làm cho Hoàng thượng tức giận nên hắn tống ta vapf lãnh cung.”
Khi nói những lời này,Phương Băng Viện liền có điểm áy náy, bởi vì nàng đã đổ tội cho Tiên đến,người đã coi trọng nàng như một người bạn tốt.
“Ngươi không phải là cố ý không rời khỏi cung?”
Hắn vội hỏi như vậy, bởi vì hắn không nghĩ ra , hoàng biểu đệ của hắn thực sự rất tốt tính, trừ phi là nàng phậm phải một tội không thể nào tha thứ mới có khả năng bị tống vào lãnh cung, nếu không người kia sao có thể bởi vì tức giận mà nhẫn tâm hủy hoại cả một đời nữ tử?
“Tại sao lại cố ý không rời cung?”
“Bởi vì ta a!”
“Ngươi vẫn rất xinh đẹp!”
Gương mặt trắng ngần của Phương Băng Viện bỗng dưng đỏ lên.
“Không có, vậy thì tại sao mặt lại đỏ rồi?”
“Ta không có!”
Phương Băng Viện như mất đi sự tỉnh táo trước sau như một kia.
“Thực không có sao?”
Nữ nhân miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
“Ngươi đừng ở nơi này làm loạn, ta đang suy nghĩ biện pháp giúp Nguyệt Trà chữ mặt.” Đây là sự thật và cũng là lý do để nàng tránh khỏi sự xấu hổ.
“Ngươi nhất định là một thầy thuốc tốt!”
“Ngươi không đi, ta nhất định là sẽ thành một thầy thuốc bất hảo!” Nàng hạ lệnh đuổi khách.
Đối với việc đuổi khách như thế này, Đoạn Thừa không có một chút tức giận nào, ngược lại hắn còn rất siêng năng mà đi.
.
.
.
Một đêm hưng phấn đến nỗi không ngủ được của Tâm Lan, tại trước bàn trang điểm tỷ mỷ chỉnh lại trang phục, nàng dùng bột chân châu nhỏ mịn thoa lên khuôn mặt, lại dùng thêm phấn đánh hồng hai gò má.
Tâm Lan tại trước gương nhìn mình thêm một chút, tỷ mỉ trang điểm khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc mềm được gài lên trêm một chiếc trâm phượng bằng vàng, cổ đeo vòng mã não tinh luyện, trên người mặc bộ y phục thêu tám đóa mẫu đơn hồng sắc cân xứng, hoa mỹ cao quý, thấy vậy nàng hài lòng, vẻ mặt không nhịn nổi ý cười.
Chờ một lát nữa, khi nàng sáng ngời xuất hiện, Đoạn Huyền Trinh liền sẽ biết trong hoàng cung người đẹp nhất chính là nàng.
Nghĩ đến khuôn mặt của Nguyệt Trà so với mẹ cóc còn dọa người hơn, nàng liền có một nềm vui vẻ xấu xa.
Tâm Lan đi tới nơi ở của Nguyệ Trà, như dự đoán nàng gặp được Đoạn Huyền Trinh, nhưng Đoạn huyền Trinh lại không như dự kến sẽ ngã vào lòng nàng, nhìn ra nàng là người đẹp nhất trong cung.
“Tâm Lan ngươi tới tìm Nguyệt trà có việc sao?” Đoạn huyền Trinh lãnh đạm hỏi.
“Ách, ta nghe nói Nguyệt Trà bị thương, ta đến hỏi thăm nàng a!” Tâm Lan giả bộ như một tỷ tỷ tốt.
“Thật sự?” Đoạn huyền Trinh lộ ra vẻ mặt có vẻ hoài nghi.
“Đương nhiên! Nàng tốt xấu gì cũng là hoàng muội của ta a! Nguyệt Trà đâu?”
“Đang nghỉ ngơi.”
Nguyệt hiện giờ không còn ở lãnh cung nữa, sau khi đắp thảo dược, Đoạn huyền Trinh đã đem Nguyệt trà trở về nơi ở, còn hắn một tấc cũng không rời để bảo vệ nàng.
Tâm Lan thăm dò nhìn đến Nguyệt Trà bình an yên ổn nằm trên giường, trên mặt phủ một lớp dược thảo mầu xanh, nàng cũng không hề biết sau khi dính độc phấn có phản ứng ngứa ngáy đau đớn hay không, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ trong cung cũng có một vị ngự y khác am hiểu về độc phấn bướm!?”
“Khuôn mặt của Nguyệt Trà giờ có tốt không?” Tâm Lan giả vờ qua tâm, kỳ thật là thử dò xét.
“Đương nhiên! Nàng qua vài ngày nữa sẽ tốt.” Hắn bực mình trả lời, nhìn ánh mắt tràn ngập địch ý của Tâm Lan.
“Vậy là tốt rồi, ta cũng không cần lo lắng nữa.” Tâm Lan khẩu phật tâm xà nói, trong lòng ngầm tức giận, việc này hết thảy làm cho nàng cực kỳ thất vọng.
Đoạn Huyền Trinh hừ lạnh: “Nguyệt Trà không cần ngươi lo lắng, ngươi cần lo lắng cho chính mình đi!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Có ý tứ gì ngươi còn không rõ ràng sao?”
“Hừ! Không biết ngươi đang nói cái gì?” Sợ lộ chân tướng, Tâm Lan hậm hực rời đi.
.
.
.
Lan Phương điện.
“Tâm Lan, không hay rồi!” Ngọc Trân sốt ruột mà la lên.
“Làm sao vậy?”
Mặt trời cũng đã lên đến ba sào, Tâm Lan vẫn còn bộ dạng lười biếng ăn no ngủ kĩ.
“Huyền Trinh phái người đi tìm ngự y cho chúng ta bột phấn rồi!”
“Ngươi sao lại biết?”
Tâm Lan kinh hãi, sâu ngủ trong người hoàn toàn biến mất.
“Ngự y kia khẩn trướng chạy trốn thoát đến tìm ta.” Ngọc Trân luống cuống.
“Vậy ngươi làm như thế nào?”
Kế hoạch tất cả đều tốt đẹp, như thế nào lại sai lầm? Người bình tường hẳn sẽ nghĩ đó là một chuyện ngoài ý muốn, như là bị ong chích thôi a! Vì sao lại tra đến ngự y?
“Ta cho hắn một khoản tiến lớn, kêu hắn rời khỏi hoàng thành.”
“Vậy thì tốt, không bị phát hiện hứng cớ là tốt rồi.”
“Nhưng, Huyền Trinh sẽ từ bỏ ý định sao?”
“Sẽ không, xem ra lần trước hắn nhìn ánh mắt ta liền hoài nghi ta.”
“Vậy thì phải làm sao bậy giờ?”
“Ta quyết định buông tha cho hắn rồi.”
“Ngươi muốn buống tha cho hắn!? Ngươi làm nhiều như vậy, cũng là vì hắn, ngươi có thể buông tha cho hắn?”
“Nếu không thì phải thế nào? Ta đi xem Nguyệt Trà rồi, nàng ta cả mặt xưng phù khó coi chết đi được, nhưng hắn vẫn ở bên cạnh chăm sóc, nhưng lại dùng ánh mắt đó để nhìn ta, ta có thể lại ôm hi vọng với hắn sao?”
“Vậy ngươi định thế nào?” Ngọc Trân hỏi, người nàng lo lắng nhất chính là Huyền Kỳ.
Tâm Lan cười khẽ, “Ta lớn lên xinh đẹp như vậy, lại còn lo lắng không có ai muốn sao?”
“Ngươi sẽ không đem chú ý đặt trên người Huyền Kỳ đi!”
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới muốn lợi dụng Huyền kỳ, nhưng Ngọc Trân chỉ nghĩ tới người mình thích.
“Ngọc Trân, ta biết người vẫn nghĩ đến Huyền Kỳ, nhưng ngươi có biết khi đánh cờ, vô luận như thế nào, cũng phải trước hi sinh xe để bảo vệ tướng!”
“Nhưng, Tâm Lan, ngươi không thương Huyền Kỳ a! Như vậy ngươi sẽ không hạnh phúc.” Ngọc Trân muốn tranh luận, nàng không muốn cứ như vậy để vuột mất người thương.
“Ta biết, ta cũng không muốn vậy, nhưng đây là bước đường cùng.” nàng vốn không thích bộ dạng văn nhược của Huyền Kỳ.
“Vậy ngươi…” Không hỏi cho rõ ràng, Ngọc Trân vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Ta trước tiên sẽ tìm đến vua của Biệt Quốc.” Xuất giá đến quốc gia của hắn, cho dù sự việc có bại lộ, Đoạn Huyền Trinh còn có thể làm gì nàng sao?
Ngọc Trân thở phào,”Ngươi sao không sớm nói rõ ràng, hại ta khẩn trương muốn chết!”
Tâm Lan không trả lời nàng, bởi vì nàng vốn là cô ý làm vậy.
.
.
.
Đoạn Huyền Trinh như một trận gió tiến vào Lan Phương điện, ngự y chạy, cả người hắn tràn đầy tức giận.
“Tâm Lan, ngươi thực là một nữ nhân độc ác!” Đoạn Huyền Trinh vừa nói, liền đem Tâm Lan đẩy ngã trên mặt đất.
Ngọc Trân chạy tới đỡ Tâm Lan.
“Huyền Trinh, ngươi có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động thủ?”
“Im miệnng! Ngươi cũng có phần! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươ!”
Ngọc Trân sự đến mức câm như hến.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không làm bất cứ điều gì!” Tâm Lann ra vẻ trấn tĩnh.
“Ngươi mưu hại Nguyệt Trà, còn muốn giả bộ ngốc!”
“Ta…Nào có…” Bộ dạng tức giận của Đoạn Huyền Trinh rất khiến cho người ta sợ hãi, Tâm Lan sợ đến mức cả người run rẩy.
“Đáng chết!Ngự y cũng đã rời cung.Phấn bướm độc là thứ các ngươi muốn, ngươi lại còn không thừa nhận!”
“Thứ đó không phải do ta lấy, chính là Ngọc Trân!”
Sự thật bại lộ, Tâm Lan lập tức trốn tránh trách nhiệm.
“Tâm Lan, ngươi…”
Không ngờ tới việc Tâm Lan lại bán đứng nàng, Ngọc Tân kinh hãi mở to hai mắt.
“Ngươi có thể thay ta nhận tội, nếu như ta xong thì ngươi cũng xong.”
Ngọc Trân bởi vì những lời này mà á khẩu không trả lời được.
“Ngày đó chính là Ngọc Trân nghe nói phấn bướm rất đẹp, cho nên mới tò mò tìm ngự y muốn nó thôi.”
“Các ngươi đối với loại bột phấn một khi dính vào sẽ gây nên lở loét có hứng thú?”
“Ngọc Trân vốn rất bất cẩn, vậy mà ngày đó bị gió thổi đi mất, nàng cũng không phải cố ý muốn hại Nguyệt Trà.”
“Người nào tin tưởng ngươi dựng chuyện ma quỷ!”
Nếu như không vì ngự y đã bỏ chạy, hắn nhất định để cho hai người họ đối chất, để coi đó vốn là vô tình hay cố ý.
“Ngươi không tin thì sao, ta vẫn có mẫu hậu thay ta làm chủ, ngươi đừng nghĩ có thể động chạm đến ta!”
Mắt thấy Đoạn Huyền Trinh đã như vậy, Tâm lan cũng không khách khí mà đem thái hậu ra làm chỗ dựa.
“Ngươi đừng tưởng rằng thái hậu cho ngươi chỗ dựa là có thể vô pháp vô thiên! Việc này ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, đến lúc đó ta không tin là thái hậu còn có thể che trở cho ngươi.”
Đoạn Huyền Trinh quay đầu.
“Củng Ngọc Trân! Ngươi giúp đỡ nàng ta thì càng táng tận lương tâm, sẽ có báo ứng thôi.”
Chờ Đoạn Huyền Trinh đi rồi, lòng Tâm Lan mới bình tĩnh lại, muốn hướng đến Ngọc Trân tìm kiếm sự an ủi nhưng Ngọc Trân không để ý đến nàng, băng lãnh mà đứng dậy rời đi.
.
.
.
Tôn hoàng hậu đến thăm Nguyệt Trà, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc thiếu chút nữa không nói nên lời.
Lúc này, khuôn mặt của Nguyệt trà đã hoàn toàn khỏi, trên mặt không hề đắp dược, cả khuôn mặt của nàng đều hiển lộ ra, mặc dù tái nhợt tiều tụy, nhưng là, nó lại càng như một bức tranh chẳng những thanh lệ xinh đẹp mà còn làm tăng thêm vẻ đáng được yêu thương.
Dung mạo như vậy, làm cho Tôn hoàng hậu cũng rõ ngọn ngành.
“Chuyện này vốn là thế nào phát sinh?” Tôn hoàng hậu hỏi.
Đoạn Huyền Trinh đến gần bên giường.
“Nguyệt Trà, đem hết thảy nói ẫu hậu ta biết, người sẽ làm chủ cho ngươi.”
Nguyệt Trà nhợt nhạt mỉm cười.
“Hoàng bá mẫu, người đừng lo, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ngoài ý muốn?”
Trước khi Tôn hoàng hậu đến thăm Nguyệt Trà cũng đã nghe bảo bối con mình kể qua, nàng muốn thay Nguyệt Trà làm chủ, nàng muốn hỏi rõ ràng Nguyệt Trà, muốn xem giải quyết vấn đề khó khăn này thế nào, dù sao Tâm Lan do đố kị, việc này cũng có thể giải thích, nhưng lại không nghĩ Nguyệt Trà lại đem chuyện này nói là ngoài ý muốn, xem ra Nguyệt trà cũng không muốn truy cứu, trong thâm tâm Tôn hoàng hậu rất khâm phục.
“Nguyệt Trà!” Đoạn Huyền Trinh thở nhẹ, Nguyệt Trà nói như vậy làm cho hắn rất khó hiểu.
Nguyệt Trà lắc đầu với Đoạn huyền Trinh , nàng không muốn truy cứu , vốn là nàng đã nợ Tâm Lan, coi như Tâm Lan cố ý muốn hại nàng, nàng cũng chịu, có lẽ trả thù như vậy, có thể làm cho tâm lý của Tâm Lan tốt hơn một chút!
Rõ ràng ý tứ của Nguyệt Trà, Đoạn Huyền Trinh có vẻ không vui, hắn biết nguyệt Trà thiện lương, suy nghĩ đến thâm tình với Tâm Lan, nhưng nếu không trừng trị, thật khó bảo toàn Tâm Lan lần sau sẽ không làm chuyện ác độc với Nguyệt Trà nữa.