Thái Tử, Ta Không Thuận Theo

Chương 6


Đọc truyện Thái Tử, Ta Không Thuận Theo – Chương 6


Chương 5
Ban đêm,Tâm Lan dự liệu tiêu sái tiến vào nơi ở của Nguyệt Trà.
“Tâm Lan công chúa.”
Chu ma ma nhìn thấy Tâm Lan, có điểm không biết phải làm sao.
Tâm Lan liếc mắt nhìn Chu ma ma một cái.
“Ta muốn cùng tiểu công chúa trò chuyện mấy câu,ngươi lui xuống đi.”
Chu ma ma nhìn về phía Nguyệt Trà,dò hỏi ý tứ nàng.
“Chu ma ma ngươi đã bận bịu cả ngày rồi,nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Nguyệt Trà nói.
Chuyện ngày hôm qua nàng rơi xuống nước, nàng cũng không đem nguyên nhân nói với Chu ma ma, dù sao Chu ma ma cũng đã lớn tuổi rồi, nàng không muốn ma ma phải bận tâm về nàng nữa.
Sau khi Tâm Lan vào cửa, lập tức quay quanh nhìn khắp phòng, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó ,hơn nữa lại không nổi giận với Nguyệt Trà, nét mặt cùng bộ dạng khiến cho người ta không sao đoán nổi tâm tình của nàng.
Đợi đến lúc Nguyệt Trà rót trà, nàng mới sâu kín mở miệng: “Ta là đến để xin lỗi, cũng muốn xem tình hình của ngươi.”
Nguyệt Trà vì những lời này mà cảm thấy hoảng sợ bất an.
Tâm Lan thở dài một hơi.
“Ngươi có biết tại sao ta lại đi theo Huyền Trinh đến Đại Đường,nhất định chờ đợi trong bảy năm không?”
Tâm Lan hoàng tỷ đang nhắc nhở nàng rằng tỷ ấy có biết bao yêu thương Trinh hoàng huynh sao?
“Bởi vì hoàng tỷ thích Trinh hoàng huynh.”
Tâm Lan lộ nét cười khổ.
“Ngươi nói không sai, nhưng lý do trên nhất chính là ngăn hành động phong lưu thành tính của Trinh hoàng huynh, ta đến Đại Đường tiếp cận hắn, không cho hắn khắp nơi lưu tình.”
Trinh hoàng huynh phong lưu thành tính?
Ánh mắt Nguyệt Trà có chút nghi ngờ.
Tâm Lan cũng nhìn ra điều ấy, nàng nói tiếp: “Nguyệt trà, Huyền Trinh nói ngươi đã trở nên xinh đẹp rồi, ngươi tin tưởng điều đó sao?” Nàng cố ý dò xét phản ứng của Nguyệt Trà.
Trong phòng Nguyệt Trà không hề có gương đồng, làm cho Tâm Lan đoán ra nàng thực sự là không hề biết mình đã trở nên xinh đẹp, nếu như đã biết thì sao còn tự ti trốn tại Bắc Uyển không dám gặp người?
Nguyệt Trà lắc đầu: “Ta cũng tự mình biết mình!”
Đây là vết thương trí mạng của nàng, cho nến Tâm Lan chỉ nói một câu, tức thì công sức vất vả làm cho Nguyệt Trà tự tin hơn của Đoạn Huyền Trinh thoáng chốc không còn sót lại chút gì!
“Vậy là tốt rồi,ta sợ ngươi nhất thời bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, trúng kế của nam nhân.”
“Trúng kế nam nhân?” Nguyệt Trà Nghe xong có chút hồ đồ.
“Ai….Ngươi vẫn trốn tại Bắc Uyển, đâu có hiểu được sự phụ bạc của nam nhân? Ta còn không rõ Huyền Trinh tại sao lại muốn theo đuổi ngươi, có lẽ vì là đồ mới mẻ đi!”
“Chỉ là nam nhân luôn là tại lúc theo đuổi thì lời ngon tiếng ngọt, hết sức ân cần, đợi đến lúc ngươi yêu hắn rồi, dâng toàn bộ cho hắn, hắn sẽ bắt đầu chán ghét, sau đó xa lánh ngươi, dù sao con người vẫn là có mới nới cũ ,kết quả cuổi cùng như vậy, ngươi vẫn chịu tiếp nhận sao?”
Tâm Lan thở dài, “Nguyệt trà,ngươi có thấy hoàng tỷ lớn lên xinh đẹp không?”
“Hoàng tỷ xinh đẹp mọi người đều biết.”
“Nhưng Huyền Trinh lại đã chán ta rồi….”
Tâm Lan liếc mắt nhìn Nguyệt Trà một cái, xem phản ứng của nàng.
“Đều là ta bất hảo, tự đem sự trong trắng giao cho hắn, trừ hắn ra, ta không thể gả cho người nào…..” Tâm Lan nói, hốc mắt đã đỏ lên.
Nghe xong, thân thể Nguyệt Trà kịch liệt phát run, huyết sắc trên mặt toàn bộ không còn, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn chân như bị cứa ra, tất cả máu thoáng chốc như chảy hết một cách đau đớn.
Hắn cùng hoàng tỷ có quan hệ?
Thiên a! Nàng như thế nào lại mu muội đến vây?
Dù nàng có trở nên xinh đẹp đi chăng nữa, cũng sẽ vẫn kém xa hoàng tỷ, vậy mà nàng lại tin tưởng lời hắn nói, tin tưởng hắn vứt bỏ hoàng tỷ mà chọn mình?
Thật sự là đáng cười! Nàng dựa vào cái gì chứ?
Chứng kiến ánh mắt của Nguyệt Trà,Tâm Lan càng tỏ ra thê lương,trầm giọng nói: “Nguyệt Trà ,ngày đó vốn là hoàng tỷ không đúng, ta không nên hung dữ với ngươi như vậy, chỉ là ngươi cũng rõ, đó là vì ta ghen tuông, vì Trinh hoàng huynh mà choáng váng,làm cho ta cảm thấy cảm thấy oán hận.”
Nguyệt Trà đau lòng để cho nàng tự thuyết, trong đầu trống rỗng, một nỗi chua xót từ ngực khuyêch tán, nhanh chóng lan đến dôi mắt, cơ hồ muốn trào khỏi hốc mắt.
Nhưng rất nhanh, nàng khống chế được nỗi chua xót trong lòng, ra lệnh cho nước mắt không nên tràn ra, nàng chớp mắt mấy cái, ngăn lệ ngân lại, nhưng lại không cách nào che dấu được vẻ thê lương.
“Ta đã rõ ràng ,hoàng tỷ, lúc trước là do ta không biết, hiện giờ đã biết được quan hệ của hai ngươi, vậy thì hắn chính là…chính là tỷ phu của ta rồi, ta sẽ không tiếp túc để ý hắn nữa.” Nguyệt Trà tỏ rõ thái độ.
“Vậy là tốt rồi, bất quá, ta vẫn còn sợ rằng Huyền Trinh chán ghét ta, không quan tâm ta nữa….” Tâm Lan giả bộ ưu sầu.
“Hoàng tỷ ngươi đừng lo lắng, trinh hoàng huynh hắn không thể không muốn ngươi.” Nguyệt Trà bình thản mà nói ,nàng biết là bản thân phải an ủi Tâm lan, bởi vì chính nàng đã làm chuyện sai trái.
“Đúng vậy.Ta còn có mẫu hậu nâng đỡ ,hắn không chịu trách nhiệm cũng không được, nhưng ngươi lại không có, ngươi phải học cách tự bảo vệ chính mình.”
Tâm Lan nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nguyệt Trà như vậy, thâm tâm đắc ý cực kỳ.
“Đừng làm sai việc gì, Huyền Trinh tương lai hãy để ta chịu trách nhiệm.” Tâm Lan làm bộ hảo ý mà khuyên giải Nguyệt Trà, nói xong liền vội vã mà đi, nàng không thể đợi lâu hơn được nữa, bởi vì nàng sợ rằng sẽ không thể khống chế được ý cười lộ ra trên gương mặt mất.
.
.
.
Nguyệt trà chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đến tận nơi nào.
Trong mắt của nàng không có lệ,chỉ có nỗi thống khổ,cùng nỗi đau đốt cháy.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu.
Rốt cục ánh mắt của Nguyệt Trà từ ngoài cửa sổ cũng thu về, nàng nhìn ngắm đóa hạnh màu trắng hoa trong bình ,sắc mặt cũng tái nhợt hệt như đóa hạnh hoa nọ.
Đôi tay nàng chỉ nhẹ nhàng đưa ra, đóa hạnh hoa trắng trong bình liền rơi trên mặt đất.
Mộng đẹp dễ tỉnh ,xuân đẹp dễ trôi, nàng không nên hi vọng gì nữa.
Tâm Lan đi được không bao lâu, lại đến Ngọc Trân xuất hiện trong phòng của Nguyệt Trà.
“Đoạn Nguyệt Trà, ngươi thật không biết xấu hổ! ” Ngọc Trân tay chống hông, hung hăng mà mắng chửi.
Đây là tiết mục mà nàng cùng Tâm Lan đã thông đồng với nhau,Tâm Lan giả trang người tốt, nàng giả trang người xấu, làm cho Nguyệt Trà phải mềm lòng biết khó mà lui.
“Ngươi cư nhiên lại có dũng khí câu dẫn Trinh hoàng huynh!? Cũng không thèm soi gương, xem bộ dạng chính mình như thế nào! Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã xấu muốn chết, xấu đến mức làm ngời ta buồn nôn!” Ngọc Trân hệt như liên châu pháo, đem lời thoại của mình nổ liên tục.
“Ngươi xem chính mình, một người quoái dị, còn muốn lấy đi nam nhân của Tâm Lan, ngươi có thể so với Tâm Lan sao?”
Nguyệt Trà chịu không nổi lời chỉ trích ác độc như vậy, nghẹn ngào nói: “Đừng nói nữa, ta biết Trinh hoàng huynh chính là phu quân tương lai của hoàng tỷ.”
“Biết thì sao? Nhà ngươi không biết tự lượng sức mình, nhìn thấy đã nghĩ muốn đoạt lấy, ngươi cho rằng Trinh hoàng huynh thật sự phải lòng ngươi rồi? Ta nói, hắn là đang thương hại, đang tội nghiệp ngươi thôi!”
“Ta biết!” Nguyệt Trà đáng thương đáp lại.
Ách! Nàng như thế nào lại mềm yếu đến vậy,dễ dàng dàng dao động như vậy?
Ngọc Trân nguyên bản còn có nhiều từ ngữ ác độc hơn, nhưng cũng chẳng cần nữa rồi, đành không làm gì khác hơn là nuốt nó vào trong bụng.
“Tránh xa Huyền Trinh một chút, cũng đừng nghĩ muốn lôi kéo chú ý từ Huyền Kỳ!”
“Ta không quen biết Kỳ hoàng huynh.”
“Vậy tốt rồi, nếu như để ch ta biết ngươi đến gần Huyền Kỳ, hoặc là khiến hắn chú ý, ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Ta đã rõ ràng.”
Nguyệt Trà đợi Ngọc Trân ra khỏi phòng, nàng mới hoảng hốt mà chạy ra khỏi phòng.
Bên ngoài không biết từ khi nào mưa phùn đã rơi, nàng mặc cho những giọt mưa rơi trên thân thể, nước mắt đã vô thanh vô tức mà tuôn rơi,từng hạt trong suốt không tự giác lăn trên má.
Tay nàng nhẹ đặt lên môi….Tình cảnh ngày đó hiện lên rõ ràng.
Nàng thực sự thích Trinh hoàng huynh, thích ở trong lòng của hắn,thích hắn hôn nàng.Nhưng hắn vốn là nam nhân của hoàng tỷ, là tỷ phu ương lai của nàng, nàng cùng hắn vỗn dĩ không hề có kết quả!
Mấy ngày nay tình nồng ý mật, mơ ước, nguyên lai đều là trống rỗng.
Cái gì uyên ương sát cánh, nguyện ý răng long đầu bạc, thoáng chốc như hóa thành mây khói.
“Ta phải quên hắn,từ nay về sau không nghĩ tới hắn nữa.”
Nhưng lời trong miệng nói thì dễ dàng nhưng làm được lại quá khó khăn, nhắm mắt lại, gương mặt của hắn lại hiện lên trong tâm trí nàng, nàng cảm giác tựa hồ như nàng không thể giữu nối bình tĩnh.
Nàng không muốn nhớ đến hắn, trái tim đều muốn hỗn loạn.
Nhưng là, không có gì trên thế gian này có thể dễ dàng thực hiện,trái tim nàng không để bản thân làm chủ nữa rồi.
Rơi vào võng tình,tình tơ chỉ càng vướng mắc chặt hơn,nàng đã chờ đợi bẩy năm,trong khi chờ đợi đã đem tình cảm ghim sâu vào tâm can,không thể tự kiềm chế được nữa.
.
.
.
Đoạn Huyền Trinh phát hiện Nguyệt trà tránh mặt hắn.
Ngã vào trên giường, hắn nhắm hai mắt lại,lập tức xuất hiện gương mặt xinh đẹp thoát tục của Nguyệt trà.
Hắn cứ nàm ở trên giường ngần người như vậy,thái giám hầu hạ bên cạnh hắn tiểu đức tử đến gõ cửa đem bữa tối đến,hắn cũng không nghe thấy.
Tại sao nàng luôn không có mặt ở nhà? Cũng không có mặt ở hậu hoa viên?
Tại sao lại muốn tránh né hắn?
Hắn mới hôn nàng, còn nói rõ ra.
Chẳng lẽ nàng không thương hắn sao?
Hảo, ngày mai thừa dịp trời còn chưa sáng, hắn liền đến Bắc Uyển tìm nàng, như vậy Nguyệt Trà sẽ không thể tránh mặt hắn nữa.
Hắn nhẫn nại chịu không nổi,nhất định phải hỏi rõ nàng!

.
.
.
Sắc trời còn chưa sáng, Đoạn Huyền Trinh đã rời khỏi tẩm cung, đi đến Bắc Uyển.
Đẩy cửa vào,Nguyệt trà còn chưa tình ngủ, hắn chậm rãi đi đến bên giường của nàng, nhìn chăm chú, tia nằng ban mai chiếu vào khuôn mặt thuận khiết như bông tuyết của nàng (LL: vẫn ghê cơ ^^).
Hắn vươn tay, nghĩ muốn chạm vào gương mặt ấy, nhưng lại dừng lại,lo lắng sẽ làm phiền nàng ,nhưng trái tin lại khuyên hắn nên chạm vào, hắn lại đưa tay về phía trước.
Dường như có cảm giác có thứ gì đó, thân thể Nguyệt trà giật bắn, đôi mắt đẹp mở to, nhìn gương mặt tuấn dật của Đoạn Huyền Trinh.
Vì sao? Vì sao lại nằm mộng thấy hắn, tỉnh lại vẫn không thể quên hắn được?
“Ngươi đã tỉnh?” Đoạn Huyền Trinh hỏi.
Thiên a! Đây không phải là mộng!
Nguyệt Trà dường như hoàn toàn tỉnh táo, nàng ôm lấy chăn mà ngồi dậy.
“Trinh hoàng huynh,ngươi như thế nào lại ở nơi này?”
“Ta đến gặp ngươi.”
“Ngươi mau đi ra,ngươi không thể vào đây.”
“Ta biết ta không nên tự ý xông vào khuê phòng của ngươi,nhưng nếu không làm vậy ta sẽ không gặp được ngươi.”
“Ngươi không nên tới tìm ta nữa.”
“Tại sao ta không thể đến tìm ngươi?”
“Ngươi!”
Nghĩ đến hắn giả bộ không hề hay biết,Nguyệt trà không khỏi khóc lên.
“Nguyệt Tà!”
Thấy hai giọt nước mắt tràn khỏi bờ my,tâm can càng thương xót,Đoạn Huyền Trinh liền gắt gao ôm lấy nàng, thấy hai phiến môi ánh đào của nàng khẽ run, hắn không nhịn được liền cúi đầu hôn xuống.
“Không! Ngươi đừng như vậy nữa.” Nguyệt trà quay đầu cự tuyệt nụ hôn của hắn.
Đoạn Huyền trinh nắm lấy bờ vai của nàng, “Tại sao lại không?”
“Ta đã đáng thương đến vậy rồi, ngươi tại sao còn muốn trêu đùa ta?”
Nhớ tới lời Tâm Lan nói, một trận ủy khuất phút chốc lại nổi lên trong lòng, thổn thức .
“Ta nhiều ngày nay bởi vì nhớ ngươi nên không thể ngủ được, ngày chưa sáng đã chạy đến gặp ngươi, nhìn thấy của cung đã khóa, ta liền trèo tường tiến vào, ta đối với ngươi một lòng yêu thương ,ngươi cư nhiên lại nói ta trêu đùa ngươi, ngươi rốt cuộc còn có lương tâm hay không?”
Nguyệt trà cả kinh mở to mắt. “Trèo tường? Ngươi như thế nào lại có thể trèo tường? Đường đường là đại hoàng tử lại có thể giống như kể trộm mà trèo tường?”
“Không còn cách nào khác a, ta muốn gặp ngươi!” Đoạn Huyền Trinh lúc này tựa như một hài tử cao lớn vậy.
Nỗi chua xót dữ dội từ trái tim tràn đến mí mắt.
Nàng sao lại không muốn gặp hắn chứ? Chỉ là….
Nàng chớp chớp đôi mắt đã bắt đầu nóng lên, không dám tiết lộ nỗi lòng.
“Chúng ta không thể gặp nhau nữa.”
“Tại sao chúng ta không thể gặp nhau?”
Đoạn Huyền Trinh muốn biết rõ nguyên nhân vì sao nàng chốn tránh hắn.
“Không tại sao cả, tóm lại, ta cầu ngươi đừng tới tìm ta nữa, để cho ta có một cuộc sống an tĩnh có được không?”
“Ta làm không được! Ta không thể không thấy ngươi! Ta đã yêu ngươi mất rồi!” Khuôn mặt tuấn dật của Đoạn Huyền Trinh lộ rõ quyết tâm không ai có thể ngăn trở.
“Ngươi vấy bẩn sự trong sạch của hoàng tỷ,như thế nào lại có thể nói với ta như vậy?”
Nguyệt Trà nói liền một mạch, ngay cả gương mặt cũng đã đỏ lên.
“Ta làm vấy bẩn sự trong sạch của Tâm Lan? Ai đã nói với ngươi như vậy?”
Đoạn Huyền Trinh bộ dạng ảo não khi bị người vu khống.
“Chính ngươi làm chuyện đó,chẳng lẽ lại không rõ ràng!?” Nguyệt trà cúi đầu không nói ra.
Thực sự là oan uổng cực điểm!
Rốt cuộc ai đã loan tin đồn này ,nếu để hắn biết được hắn liền xé miệng kẻ kia ra!
Lại tự nghĩ kĩ, Đoạn Huyền trinh phát giác có khả năng nhất định người đó chính la Tâm Lan.Trừ bỏ nàng ta ra, người nào có lá gan đi rêu rao như vậy chứ!
Nhất định là Tâm Lan đến tìm Nguyệt Trà để ly gián.
“Là chính Tâm Lan nói có đúng không hay không? Tâm Lan đáng ghét, vậy mà có thể lấy chính sự trong sạch của mình ra làm vũ khí! Nguyệt Trà, ngươi hãy nghe ta nói ,ta tuyệt đối không đối với Tâm Lan làm chuyện như thế, ta có thể thề!”
“Vậy hoàng tỷ vì sao lại nói như vậy?”
Nguyệt Trà thực sự không biết phải tin tưởng người nào, dù sao, từ xưa đến nay thứ quan trọng nhất của một nữ tử là trinh tiết,đâu có người nào lấy nó ra để đùa giỡn?
“Đó là vì Tâm Lan xảo trá, nàng ấy biết rằng nếu nói như vậy, ngươi nhất định sẽ suy nghĩ đến tình tỷ muội mà tự động buông tay ta.”
Hắn bắt lấy tay nàng, ánh mắt hai người giao nhau,hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng nhìn ra khúc mắc đã lâu trong lòng, nếu không tháo gỡ, có lẽ nàng vẫn còn lâm vào giữa mê loạn, không có dũng khí để yêu hắn,tiếp nhận hắn.
“Nguyệt Trà, ta cho tới tận bây cũng không hề yêu Tâm Lan, người duy nhất cả đời này ta yêu chỉ có mình ngươi mà thôi.” Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, đôi môi nóng rực đặt một nụ hôn lên trán.
Trong đôi mắt của Nguyệt Trà cũng đã phiếm một màn hơi nước.
“Tại sao?” Đôi mắt trong suốt như nước nhìn hắn, tìm kiếm đáp án, muốn hắn an ủi trái tim không xác định của nàng.
“Tại sao cái gì?” Hắn chạm khẽ vào chóp mũi của nàng.
“Tại sao lại yêu ta?”
“Yêu một người không cần bất cứ lý do gì.”
“Nếu như không có lý do,vậy thì tại sao có thể biết đó chính là yêu đây?”
Nguyệt Trà vẫn khao khát được yêu, đột nhiên, giấc mộng trở thành sự thực, người mà mình hằng ngưỡng mộ theo đuổi nàng, đã đem sự tự ti vẫn tồn tại phóng thích, làm cho nàng sự hãi suy nghĩ có chút loạn lên.Trái tim suy tính muốn nắm lấy hạnh phúc này, nhưng mặt khác lại sợ thứ kia chỉ là ảo mộng.
“Ngươi gả cho ta, cả đời này ta sẽ bầu bạn với ngươi, không rời, như vậy đủ chứng minh ta đối với ngươi là yêu đi?”
Hắn quyết tâm không cho Tâm Lan có cơ hội phá hư bọn họ.
Nguyệt Trà bị hắn làm rung động.
Hắn nói hắn muốn cùng nàng cả đời không rời?
Vì cảm động nước mắt đã tràn khóe mắt, nàng si ngốc mà chăm chú nhìn hắn.
“Nguyệt Trà,ngươi nói a!” Hắn thiếu kiên nhẫn mà thốt lên.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vốn tự ti, mà Đoạn Huyền Trinh trao cho nàng, lại chính là thứ tình yêu nàng khao khát nhất, nàng quá mức muốn a!
“Ngươi thật sự muốn ta,cả đời cũng sẽ không xa cách ta,sẽ không có mới nới cũ?”
“Ta kém cỏi như vậy sao?” Đoạn Huyền Trinh cảm giác có điểm khuất nhục mà kháng nghị.
“Bởi vì….hoàng tỷ nói ngươi rất phong lưu…”
“Ta phong lưu chỗ nào!? Hơn nữa lúc ở đại Đường có nghe ca vũ trên thuyền hoa ,ta đều rất là có quy củ, chỉ có mình ngươi làm cho ta không tự chủ được thôi.”
Vừa nói, hắn vừa nâng gương mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Trà lên,nhìn sâu vào con ngươi như nước của nàng.
“Tin tưởng ta, gả cho ta.”
Nguyệt Trà chăm chú nhìn Đoạn Huyền Trinh,trong lòng nàng có một loại rung động nhỏ ,cũng có chút yêu thương.
“Nếu như ngươi đáp ứng,nhân tiện hôn ta đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Nguyệt Trà cúi đầu.” Cái đầu nhẹ nhàng lắc.
“Tại sao không đáp ứng? Chẳng lẽ ngươi không thương ta?”
Nguyệt Trà lại lắc đầu.
“Vậy vì sao ngươi lắc đầu?”
“Ta sẽ không hôn ngươi.”
Đoạn Huyền Trinh cười sủng nịnh, cánh tay xoa vào mái tóc đen của nàng, mê muội mà cảm nhận từng sợi tóc.Thanh âm của hắn đầy mê hoặc: “Không sao, ta sẽ dạy ngươi.”
Tiếp theo đôi môi nóng rực của Đoạn Huyền Trinh đã bao trùm đôi môi mềm mại cảu nàng, khi chiếc lưỡi của hắn tiến vào dì xét bên trong miệng, nàng lớn mật nhẹ vươn đầu lưỡi cùng hắn giao triền, thuận theo nụ hôn ấy.
Khi đã được cho phép,Đoạn Huyền Trinh cực kỳ hưng phấn,tiến tới hôn chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Nguyệt Trà chỉ mới quen tới sắc dục, như thế nào có thể khắc chế nhu tình của Đoạn Huyền Trinh được,mồ hôi rơm rớm,trong miệng thoát ra thanh âm yêu kiều.
Tuy chỉ là vài tiếng kêu rất nhỏ,nhưng thanh âm lại lay đảo tâm hồn,Đoạn Huyền Trinh nghe được khí huyết liền tăng vọt,nhất thời hạ thân dần dần thẳng đứng lên.
Cánh tay Đoạn Huyền trinh trượt xuống cổ áo nàng,không an phận mà giải khai y phục của nàng.
Nguyệt Trà phát hiện hắn giải khai y phục của mình, gương mặt trắng hồng thoáng chốc trở nên đỏ bừng ,ngượng ngùng mà lắc đầu.
“Không được! “
“Đừng cự tuyệt ta, ta muốn ngươi ” Hắn dỗ dành nàng, hắn muốn nàng rõ ràng, hắn dối với nàng là thâm tình sâu sắc.
Nguyệt Trà chợt thấy bàn tay của Đoạn Huyền Trinh từ trên lưng nàng nhẹ nhàng trượt xuống, nhất thời mang đến một trận tê dại,không khỏi có biểu tình say mê.
Mối tình đầu có ý muốn yêu thương,động tác này ôn nhu an ủi thấp dần xuống,từ từ câu dẫn khơi dậy sắc dục.
Nàng bất lực ngăn cản, bởi vì trong tiềm thức của nàng đã luôn mong muốn sự che chở ôn nhu mà trìu mếm của hắn, mãi mãi, vĩnh viến.
Đôi môi hắn khéo léo hôn lên vãnh tai của nàng, thấp giọng thì thào: “Được không?”
“Ân” Nguyệt Trà ngượng ngùng lên tiếng.
Giờ phút này tựa như thiêu thân lao vào lửa, nàng chỉ muốn vì hắn mà nguyện ý hi sinh trong ngọn lửa tình kia.

Được đồng ý, Đoạn Huyền Trinh một mặt hôn lên thân thể Nguyệt Trà, một mặt thuận thế tháo đại lưng của nàng xuống, làm cho thân thể hoàn mỹ kia chậm rãi hiện ra,cần cổ trắng mịn,bờ ngực nở nang,làn da không có tỳ vết,so với trân châu bảo ngọc còn phải hoa mắt hơn,câu hồn đoạt phách.
Nguyệt trà nếm thử loại cử chỉ thân mật này,chỉ cảm thấy làn da nhẹ tê tê, thật sự làm người ta khó nhịn, cho nên thân thể mềm mại của nàng lại càng không ngừng phát run.
Khi Đoạn Huyền Trinh đem tiết khố của Nguyệt Trà thóat xuống, hắn nao núng một chút, hắn nhìn đến đôi mắt của Nguyệt Trà, thấy đôi mắt đó mang theo một chút sợ hãi, hắn lập tức mỉm cười,nhẹ giọng mà nói:
“Sợ sao?”
Nguyệt Trà chớp mắt,thân thể mềm mại có chút run,sắc mặt khẩn trương mà gật đầu,giọng nói cũng run theo:
”Ta có điểm sợ….”
Đoạn Huyền Trinh dùng một nụ cười trấn an,trân trọng tháo xuống tiết khố của nàng,thân thể uyển chuyển của nữ nhân đã không còn thứ gì che chắn,thân thể đó tựa như dương chi bạch ngọc,trên chiếc nệm màu đỏ thắm lại càng có vẻ nhu mềm,mê người cực điểm.
Nguyệt Trà khiếp sợ mà lấy tay che lại, khuôn mặt kiều diễm xấu hổ,lại càng thêm động lòng người.
Đoạn Huyền Trinh vừa nhìn,trái tim không khỏi phiêu du tới tận chốn thần tiên,vươn tay muốn kéo đôi tay nàng, không ngờ Nguyệt Trà không chịu nghe hắn, một tay che ngực, một tay che giữa hai chân, không cho Đoạn Huyền Trinh từng bước vượt qua sông Lôi Trì,trên mặt là biểu tình hỗn tạp, bất an, có mê hoặc, có ngượng ngùng,lại vừa có phần sợ hãi.
Đoạn Huyền Trinh nhất thời không biết làm như thế nào mới phải,thấp giọng nhỏ nhẹ: “Nguyệt Trà!”
Gương mặt Nguyệt Trà nhanh chóng hiện ra một tia xấu hổ,thấp giọng nói: “Xin lỗi….Ta….”
Đoạn Huyền Trinh không dám vội tiến,dần dần vuốt ve,bất luận là ở nơi nào, da thịt đều mềm mại nõn nà như vậy, như tuyết như nhung, cảm xúc trơn mượt lamg kẻ khác một khi đã chạm đến liền không nỡ rời tay.
Nguyệt Trà nhắm hai mắt lại,một trận sóng sóng thư sường từ trên người truyền đến, từng giọt từng giọt lan xuống, nàng nhẹ giọng rên rit.
“A….hoàng huynh….”
“Gọi ta Huyền Trinh, ta đây, Tiểu Nguyệt Trà.”
Đoạn Huyền Trinh hôn lên cánh tay Nguyệt Trà, tiếp theo lôi kéo cánh tay nàng, mỹ cảnh trước ngực lộ ra, lệ khí động lòng người.
Thân thể Đoạn Huyền Trinh có chút động, đè lên thân thể mềm mại của Nguyệt Trà, xoa nắn bờ ngực vì thở gấp mà dao động của nàng.
Chỉ thấy rằng đôi tay luyện võ khi ra chiêu thì cực kỳ cương mãnh ,bây giờ nhưng lại quá đỗi nhu tình, làm Nguyệt Trà không dứt tiếng than nhẹ cùng thở gấp.
Cánh tay Đoạn Huyền Trinh dần dần trượt xuống giữa hai chân của Nguyệt Trà, nhẹ nhàng đẩy tay, dò xét nới ẩn mật riêng tư kia.
“Ân….” Nguyệt Trà mẫn cảm mà kẹp hai chân lại, lộ ra vẻ mặt bất an.
“Tin tưởng ta, hãy để ta yêu thương ngươi.”
Tiếng nói của hắn có một mỵ hoặc không tên, làm cho nàng không còn đóng chặt hai chân nữa.
Tay hắn xoa nắn bộ vị ẩn mật kia,nhẹ nhàng chậm rãi chơi đùa.
Nàng không thể tin được hắn đang làm cái chuyện gì nữa, tay hắn đặt ở nơi xấu hổ nhất của nàng, qua lại mà vuốt nhẹ, vui thích hỗn loạn từ nơi nào bỗng bọc phát, làm nàng khó nhịn mà than nhẹ
“A…..”
Nguyệt trà lập tức xấu hổ mà nhận thức, nơi bị hắn vuốt ve kia không hiểu tại sao đã ẩn ướt.
Nàng xấu hổ đến cực điểm,hai chân lại khép chặt,muốn hắn đình chỉ động tác, nhưng hắn lại dùng đầu gối ngăn hai chân nàng lại,vẫn không ngừng vỗ về chơi đùa.
Đầu ngón tay thô ráp trực tiếp tiến vào cánh hoa mềm mại của nàng,tại nơi mẫn cảm của nàng xoa nhẹ.
Dịch ẩm ướt từ đầu ngón tay tiêu hồn mà truyền đến, kích thích hắn mất đi sự không chế, ngón tay nhịn không được mà cắm vào sâu hơn.
Đoạn Huyền Trinh chỉ cảm thấy bên trong hết sức mềm mại mà chật hẹp, khi hắn đem ngón tay xâm nhập, thân thể Nguyệt Trà liền run lên, môi truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Đừng sợ! Sẽ có điểm đau…..” Đoạn Huyền Trinh nhẹ giọng trấn an.
Hai tay đem đôi chân Nguyệt Trà mở ra, hắn khó khăn kiềm chế, bỏ đi y phục trên người, đem hạ thể tiến tới phía trước.
Nguyệt Trà lần đầu nhìn thấy cái nơi bất đồng (với mình) của nam tử, nàng vừa hoảng hốt lại vừa xấu hổ, không nhịn được phát ra thanh âm bổi rối: “A…”
Đoạn Huyền Trinh hôn nàng, chậm rãi hướng vào bên trong.
Theo sự xâm nhập của Đoạn Huyền Trinh, ánh mắt của Nguyệt Trà cũng càng thêm mê lọan
“Ahhh!”
Một tiếng thét cao vút,hai người đã cùng kết hợp lại một nơi.
Đoạn Huyền Trinh thở hổn hển, sau khi chờ cho nàng thích ứng mới chậm rãi di chuyển.
Nguyệt Trà lúc đầu nỗ lực kìm nén thanh âm, nhưng khi Đoạn Huyền Trinh chạm tới nơi sâu kín nhất trong cơ thể nàng, khoái ý toàn thân tựa hồ tề dũng mà xông tới, nàng cũng không thể kìm nên hơn, phát ra ra một tiếng khóc lóc.
Hai người tình cảm mãnh liệt triền miên, đến khi ánh náng đã chiếu rọi cả mặt đất, rốt cục mới đạt tới thời khắc rực rỡ…..
Sau khi hết thảy bình an trở lại,Đoạn Huyền Trinh lấy cái chăm mềm đắp cho Nguyệt Trà,đ ể nàng ngồi dựa vào lòng mình.
Nguyệt Trà vừa nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt thanh tú có chút choáng vàng.
“Vẫn còn đau phải không?” Thanh âm của hắn đầy vẻ quan tâm.
“Không còn nữa rồi.” Nguyệt Trà thấp giọng đáp.
“Ta nói tiểu Nguyệt Trà à, ngươi bây giờ đã là người của ta rồi.”
Đoạn Huyền Trinh say đắm ôm lấy nàng, hảo hảo nghĩ muốn cứ như vậy ôm lấy nàng, ôm nàng mãi mãi.
Nàng đã thuộc về hắn rồi.Lời nói này chính là niềm xúc động của hắn!
Như tìm thấy một chỗ dựa, Nguyệt trà đem đầu tựa vào vai của Đoạn Huyền Trinh, thân thể dính sát vào thân thể hắn, nàng có thể cảm giác được trái tim của hắn chầm chậm đập.
Nàng chưa từng có cảm giác thỏa mãn đến vậy, loại cảm giác được người ta thương yêu.
Bởi vì có hắn, nàng không còn là cô nhi không ai yêu thương, cũng không còn là khắc tinh, nàng chỉ là nữ nhân luôn được hắn yêu thương che trở mà thôi.
Nguyệt Trà cùng Đoạn Huyền Trinh dựa sát vào nhau,lắng lặng hưởng thụ thời khắc thân mật này.
Chương 6
ong phòng kiềm chế không được bồi hồi.
Nghĩ thầm, Nguyệt Trà sau khi nghe nàng nói như vậy, hẳn là sẽ không để ý đến hắn nữa, nếu như vậy hắn sẽ thấy rằng nàng tốt hơn,nhưng hắn như thế nào lại không tới tìm nàng?
Hại nàng bốn ngày nay đều chỉ trốn trong phòng, nơi nào cũng không đi.
Không được! Nàng phải đi ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tâm Lan ra khỏi phòng, đi tới Bắc Uyển, nàng muốn tìm Nguyệt Trà để dò xét ý tứ của người kia ,muốn biết kế sách của mình đã thành công hay chưa.Nhưng trùng hợp, Đoạn Huyền Trinh cũng đang đi đến phía đó.
Gặp được Đoạn Huyền Trinh, Tâm Lan vô cùng cao hứng ,nhưng tính cách kiêu căng lại không cho nàng thể hiện điều đó ra.
Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng làm được rồi, nàng trước tiên cho hắn biết tay, để hắn sau này miễn được nước lấn tới, vì vậy cả khuôn mặt nàng liền tỏ ra lạnh lùng.
“Tâm Lan, sớm như vậy đã thức dậy rồi!” Đoạn Huyền Trinh tâm tình đặc biệt tốt, lễ nghĩa mà hỏi thăm Tâm Lan.Nàng bình thường hình như không tới trưa là không chịu rời giường.
Tâm Lan dùng giọng mũi hừ nhẹ một cái, không thèm để ý đến hắn.
Đoạn Huyền Trinh nhún vai, cũng không thèm để ý nàng, xoay người đi thẳng.
Tấm Lan thấy hình như tình hình hiện tại có điểm không đúng, lập tức chạy tới ngăn cản.
“Uy! Ngươi muốn đi đâu?”
“Đến Bắc Uyển!”
Tâm Lan vừa sợ vừa giận, liền lấy tay ngăn cản.
“Ta không cho phép ngươi đi tìm Nguyệt Trà!”
“Ai quan tâm ngươi có cho phép hay không chứ.”
Thái độ của Tâm Lan làm cho hắn vốn đã không truy cứu việc nàng bịa đặt với Nguyệt Trà về trinh tiết, bây giờ tức giận lại bừng bừng bốc lên.
“Đoạn Huyền Trinh!” TâmLan tức giận đến mức thanh âm cũng phát run: “Nguyệt Trà, nàng sẽ không muốn gặp ngươi nữa!”
“Ngươi làm sao lại biết nàng sẽ không chịu gặp ta? Nói cho ngươi biết, ngày hôm qua ta mới gặp Nguyệt Trà.”
Nhớ tới ngày hôm qua cũng Nguyệt Trà bên nhau, hắn liền không thể chờ đợi đến lúc được gặp nàng.
“Cái gì? Các ngươi!”
Bị đùa giỡn rồi! Nguyệt Trà rõ ràng đã đáp ứng sẽ không gặp mặt hắn nữa mà.
“Đừng có nói mấy lời bịa đặt cay độc đó nữa!” Đoạn Huyền Trinh chính là đang cảnh cáo nàng.
“Bịa đặt cái gì? Ngươi đừng nghe Nguyệt Trà nói bậy! Trong lòng của nàng rất xảo quyệt.”
Tâm Lan như thế nào còn không hiểu rõ, người này đã phạm sai lầm, hắn có thể không truy cứu, nhưng lại còn muốn vu oan cho người khác, thực sự nàng đã khiến người ta phải chán ghét đến cực điểm.
“Tâm Lan, ta không cho phép ngươi nói xằng bậy với Nguyệt Trà nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nói xong, Đoạn Huyền Trinh liền tránh qua người Tâm Lan, đi đến Bắc Uyển.
Tâm Lan hít một hơi, hô lên: “Nguyệt Trà thực sự quan trong đến vậy sao?”
“Ân!” Đoạn Huyền Trinh gật đầu.
“So với ta còn quan trọng hơn?” Nước mắt của Tâm Lan đã theo ủy khuất mà tràn my.
“Ta đã theo ngươi lâu như vậy, sao ngươi có thể không quan tâm đến ta?” Nàng tưởng rằng tỏ ra như vậy sẽ có thể rung động trái tim Đoạn Huyền Trinh.
“Ta không muốn ngươi đi theo ta, khi đó ta muốn ngươi quoay trở về Đại Lý, là vì ngươi luôn luôn không chịu rời đi.”
Nàng dùng mọi cách để gặp mặt, dày mặt theo đuổi, không chịu buông tha, ngược lại hắn chỉ càng nhẫn tâm muốn dứt ra, thoảng chốc, tình yêu nồng đậm của nàng đã hóa thành một con số không.
Tâm Lan không nói gì.
Đoạn Huyền Trinh đi hai bước, đột nhiên dừng lại.
“Ta biết chúng ta đã ở chung rất lâu, nhưng loại sự tình này vốn dĩ không thế miễn cưỡng.”
Tâm Lan đúng là rất đẹp, lại đối xử với hắn cũng tốt lắm, chỉ là tính cách đó dường như sai biệt, làm cho hắn không cách nào có thể yêu nàng, người hắn yêu chính là Nguyệt Trà ôn nhu như nước mà không phải như lửa, động vào sẽ thiêu cháy người như Tâm Lan.

Tâm Lan cắn răng, dùng sức nắm chặt năm ngón tay.
Tình ý trong nhiều năm chỉ là một thứ trống rỗng, nàng phải làm sao để ngừng lại tình yêu này đây, và còn vì hắn mà đã trì hoãn cả tuổi thanh xuân tươi đẹp?
Nàng hận!
Đồng tử trong suốt xinh đẹp như đang tích lửa, thiêu đỏ đôi mắt của nàng.
Bị cự tuyệt cùng vứt bỏ, trong lòng nàng – con người cao cao tại thượng liền dâng lên một nỗi hận.
Tâm Lan giống như gặp phải một chuyện làm nàng vô cùng ủy khuất, khóc thét lên, chạy tới Từ Ninh cung tìm thái hậu.
“Mẫu hậu!” Tâm Lan dựa vào lòng mẫu thân mà gào khóc.
“Sao vậy?” Thái hậu đuu lòng mà hỏi han.
“Mẫu hậu, ngươi phải thay ta làm chủ!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tâm Lan không hề để ý đến khuôn mặt của mình còn xinh đẹp hay không, nước mắt hiện giờ tứ tung trên mặt, bởi vì hiện giờ nàng rất không cam tâm.
“Chuyện gì? Người nào làm ngươi phải ủy khuất?”
“Mẫu hậu, ta không muốn sống!”
“Đừng như vậy.Mặc kệ là chuyện lớn gì, mẫu hậu nhất định sẽ giúp ngươi, mau nói cho ta nghe đi.”
“Huyền Trinh đã bị tiện nha đầu Nguyệt Trà cướp mất rồi!” Nàng vừa khóc lóc vừa nói.
“Nguyệt Trà? Huyền Trinh?” Củng hái hậu (họ của thái hậu là họ Củng, còn tiên đế họ Đoạn) tìm không ra đầu mối, lại suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói: “Sao lại có thể chứ?”
“Là thật đó! Mẫu hậu, ngươi phải nghĩ cách a.”
“Nguyệt Trà sinh ra đã như vậy, Huyền Trinh sao có thể thích nàng?”
“Không phải, Nguyệt Trà đã thay đổi rồi!”
“Thay đổi? Trở nên thế nào?”
“Đã trở thành xinh đẹp mất rồi, cho nên nàng ta mới đi câu dẫn Huyền Trinh a!” Tâm Lan thực sự không muốn thừa nhận rằng Nguyệt Trà đã trở nên xinh đẹp là chuyện có thật.
“Cho dù có trở nên xinh đẹp đi chăng nữa, Huyền Trinh cũng không lý nào lại không chọn ngươi a!” Nữ nhi của mình luôn là người tốt nhất, trong lòng Củng thái hậu, nàng luôn nghĩ Tâm Lan chính là người đẹp nhất.
“Này…nàng ta thật không biết xấu hổ! Giả bộ đang thương làm cho Huyền Trinh thông cảm.” Tâm Lan tùy tiện nghĩ ra một cái lý do.
“Ngươi xác định là Huyền Trinh thực sự thích Nguyệt Trà rồi sao?”
“Ân, hắn vì Nguyệt Trà mà thiếu chút nữa muốn đánh ta.”
“Thật sự?” Bà vừa sợ vừa giận, sợ là vì kinh ngạc Nguyệt trà lại có bản lĩnh làm cho Đoạn Huyền Trinh che trở đến như vậy ; còn tức giận chính là vì Đoạn Huyền Trinh cư nhiên lại muốn ra tay với nữ nhi bảo bối mà nàng đã một tay nuôi lớn, ngay cả mắng cũng không nỡ.
“Thật ghê tởm, ta lại đã quên mất cái nguồn họa này!”
Hiền phi cùng Nghi phi cũng sinh nữ nhi,Vân tiện nhân kia cũng sinh ra nữ nhân.Vậy mà người đàn bà kia khi còn sống đã chiếm tất cả tình yêu của hoàng thượng, nay nữ nhi của ả lại muốn đoạt nam nhân của nữ nhi nàng, không thể được! Nàng tuyệt đối không cho phép người kia phá hoại hạnh phúc của nữ nhi mình.
“Mẫu hậu, hiện giờ ta phải làm sao?” Tâm Lan dương đôi mắt đã đẫm lệ nhìn thái hậu.
Thái hậu lâm vào trầm tư.
“Mau đi tìm cữu cữu của ngươi tiến cung.”
“Ân!” Tâm Lan đáp lại.
Vừa thấy ca ca vững vàng đi đến, thái hậu lập tức nói: “Có việc lớn rồi!”
“Chuyện gì?”
Nàng lập tức đem chuyện kia kể ra.
“Đừng lo lắng, Ngày mai ta sẽ vào triều bẩm báo hoàng thượng, xin ngài ban hôn cho Nguyệt Trà, như vây không phải đã được giải quyết rồi sao?”
“Hoàng thượng sẽ đáp ứng sao? Hơn nữa muốn đem nàng ta ban hôn cho ai?” Tâm Lan có chút hoài nghi.
“Đó không phải là vẫn đề, đáng lo là biểu ca của ngươi thích nàng, nên hắn sẽ không thể không lấy nàng.Mọi người trong cung đều tưởng nàng ta xấu xí, hoàng thượng cũng không ngoại lệ,chắc chắn sẽ ân chuẩn thôi.” Quốc cữu đáp lại.
.
.
.
“Gả cho Củng Hoành được không?”
Củng thái hậu đối với kế hoạch đem địch nhân tiến vào gia môn thì có chút nghi ngờ.
“Sao lại không? nàng thế nào cũng mang thân phận công chúa,xuất giá vào nhà chúng ta cũng chính thay chúng ta gia tăng thêm thế lực.Ta nói muội muội à, chuyện tranh đoạt sủng ái trước kia đều là truyện cũ rồi, đừng nghĩ tới nữa, ngay bây giờ điều quan trọng là làm thế nào để Củng gia chúng ta ngày càng thêm quyền thế!”
“Ân, vậy thì theo ý kiến của huynh đi!”
Kỳ thật, Củng thái hậu đối với tiên đế cũng không hề có tình cảm, bởi vì máu ghen ghét tranh đoạt sủng ái cùng tâm tư ham muốn hư vinh đã làm bà mờ mắt.
“Cữu cữu, ngươi nhất định phải thuyết phục hoàng thượng.” Tâm Lan lo lắng nói.
Củng Đạt gật đầu, “Yên tâm đi! Hết thẩy đều sẽ thuận lợi.”
.
.
.
Trên triều, Quang Hữu đế nghe Củng Đạt bẩm tấu.
“Ái tử nhà khanh muốn kết hôn với Nguyệt Trà công chúa?”
Hắn đối vị tiểu công chúa này của tiên đế, thật sự không có chút ấn tượng nào, chỉ biết bởi vì nàng dung mạo xấu xí nên chưa từng xuất hiện bên trong hoàng thất, hắn cũng biết những lời đàm tiếu này hoàn toàn là có thật, cũng không cố gắng mời nàng tham dự họp mặt gì hết, cho nên hắn tựa hồ chưa từng nhìn thấy nàng.
Mà Củng Đạt hôm nay đột nhiên dâng tấu muốn gả nàng cho, thật sự đã làm hắn kinh ngạc.
“Ái tử của khanh đã từng gặp qua Nguyệt Trà?” Biết nàng tướng mạo xấu xí cho nên Quang Hữu đế muốn xác nhận xem chuyện cầu hôm này có phải là sai không.
“Gặp qua, gặp qua.Tại…lần trước khi yến tiệc của thái hậu kết thúc, lúc rời đi đã gặp qua nàng tại hành lang.” Củng Đạt nói bừa qua quýt.
“Ồ, thì ra là thế, ngay cả trẫm cũng chưa từng gặp qua nàng đấy!” Hắn mấy năm nay bận việc triều chính, cũng đã quên mất vị tiểu công chúa tiền triều này.
“Nàng lớn lên nhìn như thế nào?”
Đối với một người chưa từng gặp mặt như Nguyệt Trà, hắn thật sự có điểm tò mò.
Củng Đạt sợ hoàng thượng triệu Nguyệt Trà tới gặp mặt, vậy sẽ làm hỏng hảo sự, thế nên hắn đáp: “Nguyệt Trà công chúa đoan trang cao nhã, thưa bệ hạ.”
“Ân!”
Củng Đạt đã nói nàng đoan trang cao nhã, hay cũng chính là ý không đẹp, lời đồn đại quả nhiên không sai ,họ đều nói Vân mỹ nhân khi sinh hạ nàng, cảm thấy tướng mạo đó quả thực dọa người nên liền uất ức mà chết.
“Hoàng thượng có cho phép hôn sự này không ạ?” Củng Đạt vội vàng mà hỏi.
Quang Hữu đế suy nghĩ vòng vo.
“Khanh gia đã thỉnh cầu, ta vốn cũng muốn phê chuẩn, nhưng là….”
Nguyệt Trà mặc dù không xinh đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là nhi nữ của tiên đế, có thân phận công chúa, hơn nữa, các vị tỷ tỷ khác của nàng cũng thành thân, nhưng họ đều được gả cho các hoàng tử, thân phận đều là tương xứng,giờ nếu hắn đáp ứng hôn sự này, chẳng phải là nàng sẽ phải gả cho người có địa vị thấp hơn sao.
Hắn nguyên bản bận việc chính sự, đã quên nàng từ lâu, vậy nên đại sự cả đời này không thể để cho nàng có chút ủy khuất (thiệt thòi) nào được.
Ái tử của Củng khanh gia, hắn đã gặp qua mấy lần, người đó không tệ, chỉ tiếc là không có gì đặc biệt, cũng không có công danh, tất cả chỉ là dựa vào thế lực của gia đình nâng dỡ.
Nếu như người này cứ mãi mãi bất thành tài như vậy, Nguyệt Trà chẳng phải sẽ ủy khuất rồi sao.
“Củng khanh gia, hôn sự này ta ta sẽ rất vui vẻ nếu hai người họ thành đôi, nhưng Nguyệt Trà dù sao cũng là công chúa tiền triều, ta nghĩ nếu ái tử của khanh gia nếu không có quan hàm (chức quan), thân phận này có thể sẽ không tương xứng.”
“Vậy, ý tứ của hoàng thượng là?”
“Ý tứ của ta chính là, muốn ban cho ái tử của khanh gia một chức quan.”
“Việc này….hoàng thượng, phép tắc của nước ta vốn là không có công thì không được hưởng lộc, khuyển tử sao có thể đòi hỏi một chức quan chứ?”
Đại Lý vốn yên bình đã lâu, nước ngoài đã ký kết không chiến tranh nữa, trong triều thì còn lại mấy lão quan dày dặn kinh nghiệm chiến hết địa vị, con hắn liệu có thể làm gì để tranh giành được chức quan chứ?
Huống hồ, hắn rất rõ ràng con của mình nặng bao nhiêu phân lượng, trừ bỏ việc thích trăng hoa cùng trêu ghẹo cô nương nhà người ta ra, hắn thật sự cũng không rõ con trai mình còn có cái loại bản lĩnh gì nữa.
Quang Hữu đế cười một cái,” Có một việc không tồi để cho hắn làm, nếu làm xong rồi sẽ lập nên công trạng lớn.”
“Xin hỏi hoàng thượng, việc khiến khuyển tử của hạ thần lập công là chức vụ gì?”
“Khanh gia đã quên rồi ư, Đại Đường từ trước tới nay, đến nước ta trên danh nghĩ là tới tìm hiểu nhưng thực tế đến để đòi hỏi nước ta dâng cống phẩm.Vì hòa bình, hằng năm ta vẫn cho cống đến hàng trăm vạn lượng, đó đã là cao nhất rồi, nếu như cống phẩm lại phải tăng thêm, lại phải tăng thuế với dân chúng, vậy thì sẽ làm khổ bách tính của ta rồi.Đây là điều mà trẫm luôn luôn khiến trẫm không được vui.”
“Ý tứ của hoàng thượng, là muốn khuyển tử làm sứ giả đi đến đại đường đàm phán, khiến cho bọn họ không đòi tăng cống phẩm nữa?”
“Ân, nếu được như thế, dân chúng ai sẽ không vui vẻ? không ủng hộ chứ? Nhất định việc phong tước vị sẽ không bị người nào dị nghị.”
“Hoàng thượng nói rất đúng!” Củng Đạt tuy rằng biết rõ năng lực của con mình, nhưng việc này không chấp nhận không được.
.
.
.
Hôm nay, Bắc Uyển xuất hiện thêm một vị khách tới thăm, đó là thái giám Tiểu Ngũ Tử.
Hắn đến đây để truyền đạt thánh chỉ, báo cáo một chút về việc hôn sự của Nguyệt Trà.
Đây vốn là ý tốt của Quang Hữu đế, muốn nàng chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu nàng không hài lòng, liền trả lời trước với hoàng thượng.
Vấn đề chính là, Nguyệt Trà vốn không biết thân phận công chúa của mình có quyền lực gì, nàng cũng thấy rắng đây là một điềm xấu, nhưng nàng sao dám trái lại thánh ý đây?
Nguyệt Trà mím môi, ánh mắt dường như nhợt nhạt đi, nghĩ đến Đoạn Huyền Trinh, trong lòng vừa cảm thấy khổ, vừa giận, lại vừa oán, hắn vì sao lại trơ mắt nhìn nàng bị hoàng thượng ban hôn?
Trong lòng bỗng chua chát vô cùng, càng muốn kìm nén càng dâng cao hơn, những lời Tâm Lan đã nói bỗng quanh quẩn bên tai nàng.
Hắn quả thật chỉ thích thú với thứ mới mẻ mà thôi, một khi đã chiếm được rồi,liền không thèm để ý đến nó nữa có đúng vậy không?
Nguyệt Trà đứng dựa vào cánh cửa, tinh thần mù mịt.
Nàng đi tới lãnh cung, Phương Băng Viện vốn là người duy nhất nàng có thể tâm sự cùng, sau khi quen biết được ba năm, nàng đã coi người như mẫu thân của mình, đem hết tâm sự trong lòng thổ lộ với người này, đương nhiên cũng không dấu diếm thân phận của nàng nữa.
“Dì Phương, hoàng thượng muốn đem ta gả cho Củng Hoành.” Nguyệt Trà bình thản nói ra.
“Từ chối hắn đi!”
“Việc này không phải việc ta có thể quyết định dược.”
“Ngươi không phải thích Đại hoàng tử Huyền Trinh sao?”
“Nhưng, hắn….”
Nàng nói gì đây? Nói hắn phụ tình sao?
“Hắn như thế nào?”
NGuyệt Trà rơi vào trong trầm mặc.
“Nguyệt Trà,ngươi có tin tưởng vào tình yêu không?”
Nguyệt trà có dàng vẻ tiều tụy,khiến cho trong lòng Phương Băng Viện có chút hiểu được có việc gì đó xảy ra,bởi vì nàng cũng từng có lúc như vậy.
“Tình yêu?”
“Ta không tin vào tình yêu,chỉ cảm thấy thứ kia khi đến thì tựa như hoa nở muôn mầu,nhưng trong nháy mắt lại trở thành tàn lụi.” Thấy Nguyệt Trà không nói gì,Phương Băng viện – một người luôn luôn ít nói đã tự trả lời câu hỏi của mình.
“Thật ư?”
Nguyệt Trà cảm thấy hai gò má của nàng bỗng lạnh giá,nâng tay chạm đến mới phát giác lệ ngân đã lăn dài trên má,nàng cũng Đoạn Huyền Trinh thâm tình ái luyến,chẳng lẽ cũng giống như đóa hoa tàn kia,trong nháy mắt tất cả sẽ kết thúc?”
Trong hoàng cung,nàng vốn chỉ là một nữ tử không một ai quan tâm,cái gì cũng không thể nói,chỉ có thể đợi chờ,nhưng mà thứ mà nàng đợi được lại là…..

Tại sao nàng lại tự đem chính mình đẩy vào thế khó xử như vậy?
Nàng cho dù là một người tiếp tục khổ,tiếp tục cô độc, cuối cùng vẫn được sống kiếp tự tại,nhưng nay nàng đã trở thành mốt đóa hoa tàn bị vứt bỏ.
Nàng đúng là ngốc nghếch! Tưởng rằng yêu một người liền có thể nỗ lực vượt qua tất cả.
Nàng đúng là ngốc nghếch! Tưởng rắng chỉ cần nỗ lực thì có thể nhận được sự đáp lại như vậy.
Sai lầm,nếu sớm biết tình ái chua xót đến như vậy,nàng nguyện rằng không ái!
Cuộc đời chỉ yêu một lần duy nhất,nhưng lại phải chịu một kết quả đau khổ đến như vậy,nàng sao có thể chịu đựng đây?
“Dì Phương,ta rất khó chịu,khó chịu đến nỗi làm ta không thể vùng dậy được nữa.”
Bi thương trong lòng tựa hồ không có lối ra,chỉ có thể hóa thành nước mắt,không ngừng chảy xuống….
“Đừng như vậy!” Phương Băng Viện nhẹ nhành giữ lấy Nguyệt Trà,nhưng vẫn để nàng tùy ý mà khóc.
.
.
.
Liên tiếp mấy ngày, Nguyệt Trà đã trốn tại lãnh cung để tránh chiếu chỉ, bởi vì một khi đã không rõ ràng ở đâu thì không thể đem nàng gả đi được.
Hôm nay,một buổi sáng tinh mơ,khi nàng đi tới lãnh cung,phía trước liền bị mọt thân hình cao lớn ngăn trở.
“Nguyệt Trà,ta tìm ngươi suốt,rốt cuộc cũng tìm được rồi.”
Nguyệt Trà xoay người,đưa lưng về phía hắn.
“Tìm ta làm gì?” Nàng lãnh đạm trả lời.
“Ngươi như thế nào lại đáp như vậy?” Điểm này không hề giống Nguyệt Trà ôn nhu thường ngày,Đoạn Huyền Trinh vừa nói xong liền nắm lấy cánh tay nàng.
Không phải nàng cố tình đáp lại hắn như vậy,chỉ là chuyện hôn sự kia đã làm nàng có điểm tức giận đối với Đoạn Huyền Trinh.
“Đừng như vậy!”
Nàng không muốn cho hắn chạm vào mình.
“Nắm tay thôi cũng không được sao?”
Hắn vẫn bá đạo nắm lấy tay nàng,lần đầu tiên hắn phát hiện nàng cũng có lúc ngang bướng.
Cánh tay của Nguyệt Trà không sao thoát khỏi tay Đoạn Huyền Trinh, đành phải cho hắn nắm lấy.
Nhiệt độ từ bàn tay hắn truyền đến tay nàng, rất ấm áp, tựa hồ làm cho trái tim lạnh lẽo của nàng cũng dần ấm lên.
“Ngươi tức giận?” Nguyệt Trà vẫn không lên tiếng, Đoạn Huyền Trinh liền nhịn không được mà lên tiếng trước.
“Ta không có!” Nguyệt Trà không nhìn hắn, quay đầu đi nơi khác.
“Ta đã làm sai cái gì, ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi đâu cần phải làm như vậy?”
Nàng vẫn trầm mặc như cũ,không nói một lời.
Hắn không làm sai chuyện gì,nhưng cũng chính vì hắn cái gì cũng không làm nên mới khiến nàng tức giận.
Hắn không đề cập đến việc hôn sự,cũng không ngăn cản chiếu ban hôn của hoàng thượng,tại sao chứ?
Hắn sợ nàng là một người không may mắn, sẽ khắc trụ hắn sao? (mang tới điềm gở)
Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên,những hạt mưa lớn không chút khách khí mà rơi xuống.
Thân hình cao lớn của Đoạn Huyền Trinh thay Nguyệt Trà che mưa,hai người liền tiến bước đến bên thạch bàn, đi tới đình hóng mát sau ni am, trận mưa càng nhanh chóng chuyển thành một trận mưa bụi lớn.
Nước mưa thấn vào y phục của nàng ,lạnh lẽ bao quanh toàn thân thể.
“Có lạnh không?”
Hắn đem nàng kéo vào trong ngực ,sưởi ấm cho nàng.
Thân thể của nàng hình như đã đáp lại câu hỏi của hắn, đột nhiên rùng mình một cái, không biết bởi vì lạnh, hay là cảm nhận được thứ gì rung động trong tâm hôn.Sau khi hắn đã nhìn nàng thật lâu, liền vươn đôi tay thon dài, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng, lau đi đi giọt nước trên đó.
“Ngươi không còn yêu ta nữa sao?”
Sự lãnh đạm của nàng làm cho hắn mất đi sự tin tưởng.
Nguyệt trà lắc đầu, nước mắt liền chảy xuống.
Nàng như thế nào lại không yêu hắn chứ? Bởi chính vì quá yêu, cho nên mới bị tổn thương sâu đến như vậy.
“Vậy thì rốt cuộc là tại sao?”
Đoạn Huyền Trinh giơ tay,giúp nàng lau đi nước mắt.
Nguyệt trà ủy khuất mà nói: “Ngươi có phải hay không sẽ bội tình bạc nghĩa với ta?”
Nàng nhíu my lại,trong mứt lại tràn đầy nước, bộ dạng đâu đớn vẫn động lòng người thật khiến người ta phải đau lòng theo.
Đoạn Huyền Trinh dở khóc dở cười.
“Thiên a! Cái đầu nhỏ cua ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta nếu như bội tình bạc nghĩa với ngươi thì bây giờ cần gì phải tìm đến chỗ này cagng ngươi gặp mưa chứ?”
Nguyệt Trà có điểm thẹn quá hóa giận nàng đối với bản thân mình không chút tin tưởng, càng làm cho nàng không rõ hắn vì sao lại thích mình, hắn còn trì hoãn không đề cập tới việc hôn sự kia, hiện giờ lại còn chê cười nàng!?
“Ngươi buông ta ra!”
Nguyệt trà muốn tránh khỏi hắn, nhưng không cách nào thoát ra khỏi cái ôm chặt của hắn được.
“Ta không buông! Cả đời này ta cũng không buông ngươi ra!” Hắn tuyên thệ chắc như đinh đóng cột.
Hắn cần phải khẳng định hắn muốn nàng,cả đời này sẽ không chịu buông tay.
“Ngươi thật sự muốn ta,vậy sao còn để hoàng bá phụ đem ta gả cho Củng Hoành?”
Chuyện kích động thế này thực không phải chuyện đùa, Đoạn Huyền Trinh ngừng cười. “Phụ hoàng muốn gả ngươi cho Củng Hoành!? Sao có thể? Phụ hoàng tạo sao đột nhiên lại muốn gả ngươi?”
“Ngươi không biết?”
“Đương nhiên!”
Hiểu được Đoạn Huyền Trinh không hề hay biết, cơn giận trong lòng Nguyệt Trà cũng vơi đi một nửa.
“Có thể là bởi vì ta xấu xí, hoàng bá phụ sợ ta không thể xuất giá, cho nên khi có một người cầu hôn, người liền đáp ứng luôn.” Nguyệt trà nói qua loa,chính nàng cũng không rõ ràng vì sao Củng Hoành lại muốn thành hôn với nàng.
“Lại thế rồi,Ta đã nói là ngươi không hề xấu xí,ngươi lại bị cảm giác tự ti làm ê muội rồi.”
“Nhưng thật sự chính là như thế a!”
Nguyệt Trà ủy khuất mà nhịn không được, nước mắt lại rơi.
“Nguyệt trà, đừng khóc, ta xin lỗi.”
Hắn không nên trách mắng nàng, lỗi tại hắn đã không đem tư tưởng sai lầm của nàng sửa đổi, cũng khổng nói rõ cho nàng rằng nàng hiện giờ xinh đẹp đến nhường nào.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ kia.
Nhu tình lúc này của hắn, Nguyệt trà hoàn toàn có thể cảm nhận được, nàng không hề tránh né nụ hôn ôn nhu, đầy yêu thương của hắn.
Nàng chỉ cảm thấy rằng bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu chua xót cũng đã theo nước mắt mà tan biến mất.
Nói ra cũng thật kỳ quoái, hắn không biết đã nhìn qua Tâm Lan khóc bao nhiêu lần, nhưng lại chỉ có Nguyệt Trà mới có thể làm hắn có cảm giác vừa thương vừa yêu như vậy.
“Ta phải nghĩ cách làm ngươi không khóc nữa mới được.” Hắn cúi đầu hôn đôi môi của Nguyệt Trà.
Nàng ngượng ngùng khước từ hắn, nhưng cả thân thể nàng mềm nhũn chỉ dùng được một nửa sức lực,cái hôn của Đoạn Huyền Trinh như mang theo dòng điện, truyền thẳng đến cơ thể Nguyệt trà, làm cho nàng trở nên mê đắm, không còn chút sức lực nào.
Nàng thở dài một hơi, buông tay, nhắm mắt lại, theo bản năng mà tìm kiếm nơi dựa dẫm yên bình.
Đôi má lạnh như băng dựa sát vào kuôn ngực rắn chắc mà ấm áp của hắn, lắng nghe trống ngực mạnh mẽ của đối phương, từng tiếng, từng tiếng vang lên như trấn an tâm hồn của nàng.
“Nguyệt Trà, ta yêu ngươi!”
Nghe câu nói đó, Nguyệt trà nằm trong lòng của Đoạn huyền Trinh lại ô ô nức nở khóc lên.
“Ngươi tại sao lại không…không đi nói chứ? Hại ta chỉ có thể lo lắng không thôi….”
Không đi nói?
Đoạn Huyền Trinh im lặng một chút mới nghĩ ra nàng đang nói là ý gì.
Nguyên lai nàng tức giận là vì chuyện này.Hắn vội vàng an ủi nàng:
“Đều là ta không tốt, ta bận quá nên không biết có chuyện gì xảy ra, gần đây phụ hoàng giao cho ta một chút công chuyện,làm cho ta mệt thê thảm.”
“Hoàng bá phụ giao phó công việc cho ngươi làm?” Nguyệt trà dương đôi mắt đẫm lệ lên.
“Ân.”
Đoạn Huyền Trinh gật đầu.
“Vậy thì không thể trách ngươi rồi, ta còn tưởng rằng…”
Nguyệt trà không ngu ngốc, nàng hiểu rõ việc này, trong thâm tâm của nàng, tiền đồ của Đoạn Huyền Trinh là một thứ trọng yếu đối với hắn.
“Đã cho rằng ta bội tình bạc nghĩa?”
“Ta sợ a! Dù sao chúng ta cũng khác nhau nhiều như vậy, ngươi mốn ta như thế nào có thể tin tưởng ngươi thật sự yêu ta?” Nàng thì thào mà nói, thanh âm giường như rất thấp, nếu không thật chú ý lắng nghe, thực sự sẽ không nghe ra nàng đang nói cái gì.
Bộ dạng như vậy hình như đang nói ra một chút ít những gì nàng chôn giấu trong lòng, áp lực rất lớn được thổ lộ, từng lời như mang theo nỗi nghi hoặc.
“Ta đối với chính mình, một điểm tin tưởng cũng không có…..”
“Ta sẽ cho ngươi sự tin tưởng….” Lời còn chưa hết, hắn lại hôn lên đôi môi của Nguyệt trà.
Hiểu lầm được iêu tán càng làm cho hai người yêu thương say đắm, Đoạn Huyền Trinh không cách nào thỏa mãn với nụ hôn đó, hắn chậm rãi đem nàng đặt lên bàn, cẩn thận mà giải khai đại lưng, ngoại sam, như đang đối đãi với một bảo vật, e sợ nó sẽ bị tổn hại ; hắn đem y phục của nàng cởi xuống, sau đó ngừng động tác, nhìn chăm chú Nguyệt trà.
Nguyệt trà nhu nhược vô lực mà nằm đó, không cách nào đè nén nỗi xấu hổ,đem khuôn mặt đã đỏ bừng che đi.
Nàng thấp giọng: “Ta lạnh…”
Đoạn Huyền Trinh hôn bên tai của nàng, cười nói:
”Như thế này sẽ không lạnh nữa.”
Bởi vì trong giọng nói đó mang theo ý tứ trêu ghẹo ,lại càng làm cho hô hấp của nàng dồn dâp, trống ngực cũng đập nhanh hơn rồi, da thịt lạnh như băng bởi vì được hắn xoa nắm liền không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ còn lại nhiệt lưu nóng bỏng mà thôi.
Nguyệt Trà phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, nàng cảm nhận được hai cánh tay của hắn đang dao động trên khắp thân thể nàng, nàng chịu đừng sự kích thích này ,hơi thở nhu hòa bỗng nhanh hơn ,làn da từ từ lộ ra sắc đỏ ửng.
Đoạn Huyền Trinh thấp giọng mà nói: “Thích ta chạm vào ngươi như vậy sao?”
“Ân….” Nguyệt Trà thoải mái mà thoát ra tiếng rên rỉ đến say lòng, nhũ hoa đỏ nhạt từ từ dựng đứng lên, đem khoái ý trong lòng Nguyệt Trà thành thật mà hiện ra.
Đoạn Huyền Trinh mỉm cười, hai tay nâng bờ ngực tuyết trắng của nàng, dùng miệng liếm láp đầu nhũ hoa.
Nguyệt Trà nhìn hắn đen nhũ hoa của mình ngậm lấy, đói khát mà hút liền cảm thấy một trận tê tái truyền khắp thân thể, làm cho nàng không tự chủ được mà run lên….
Nguyệt Trà chỉ cảm thấy như thân thể mình đặt trong lò liệt hỏa, cơ hồ như muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể, thân hình uyển chuyển vì thế mà nhẹ nhàng rung động, va chạm gần gũi lúc đó càng làm động lòng người, thanh âm lại càng say lòng người, dẫn đến Đoạn Huyền Trinh như mất đi lý trí.
“Nguyệt Trà, ta muốn ngươi….”
“Ân…”
Nàng không cự tuyệt, đem thân thể mở ra nghênh đón hắn .Giờ phút này, lý trí của nàng đã bị tình cảm hoàn toàn chiếm lấn, nàng muốn được chăm sóc một cách ôn như.
Tách đôi chân của nàng ra, làm cho hai chân của nàng ôm lấy chính mình, Đoạn Huyền Trinh cũng ôm lấy nàng, để nàng ngồi lên người hắn.
Hai thân hình cùng tình cảm mãnh liệt kết hợp, không hẹn mà cùng lúc động, xuất ra những tia lửa đầy sắc dục, tiếng kêu duyên dáng hòa cùng với tiếng thở dốc , cả hai càng tăng nhanh tốc độ.
“Ah ! Ah !”
Mặc kệ cái lạnh lẽo của cơn mưa, họ mặc sức hoan ái, cùng nhau tận hưởng cực lạc đến những giây phút cuối cùng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.