Đọc truyện Thái Tử Quá Xấu Bụng – Chương 292: Côn Luân, nửa tiên nửa người
Sở Chỉ Nguyệt nắm chặt ma kiếm. Sau đó đem sáo ngọc đặt tại chỗ ma kiếm. Linh khí lập tức vây quanh ma kiếm.
Nhan Tiên đôi mắt lạnh lẽo. Sở Chỉ Nguyệt đây là lực lượng gì.
Ánh mắt Sở Chỉ Nguyệt một mảnh lạnh như băng. Nói:”Lý Dược Phong. Ngươi không rời khỏi thân thể Nhan Tiên. Ngươi liền ngay hồn phách đều không còn.”
Nhan Tiên hặc hặc cười. Khó có thể kìm nén được.
Trong lòng tràn đầy chua xót. Quả nhiên bay vọt mà đến.
“Sở Chỉ Nguyệt. Ta biết ngay. Ngươi chuyển thế về sau. Sẽ quên hết tất cả mọi chuyện của chúng ta.” Nhan Tiên nói.
Sở Chỉ Nguyệt nói:”Ta không quên. Ta còn nhớ rất rõ.”
Nàng nắm ma kiếm. Thanh âm càng trầm:”Thế nhưng ngươi ba lần bốn lượt làm chuyện như vậy. Ta thực sự rất thất vọng.”
“Là vì ta hai lần chia rẽ lại tiếp tục chia rẽ các ngươi a. Bởi vì trong lòng của ngươi chỉ có hắn. Từ một khắc hắn xuất hiện liền bắt đầu. Chính là như vậy.” Nhan Tiên gào thét lớn. Trong nháy mắt tiến lên.
Sở Chỉ Nguyệt nhíu mày. Nói:”Lý Dược Phong.”
Nàng hô to một tiếng. Sau đó nắm chặt sáo ngọc trong tay. Nhét Ma kiếm hét vào một bên. Linh khí trong sáo ngọc vây khốn Nhan Tiên lại.
Nhan Tiên không thể động đậy. Thật vất vả mới khôi phục điểm thần trí.
Nàng vừa nhìn thấy Sở chỉ Nguyệt. Lập tức bị dọa cả kinh. Mắt đã tuôn ra nước mắt:”Chỉ Nguyệt. Giết ta.”
Chỉ cần giết nàng. Là có thể chính thức đối phó với Lý Dược Phong rồi.
Hô hấp của Sở Chỉ Nguyệt nhất thời đình trệ. Tay nàng khẽ run lên.
“Giết ta.” Nhan Tiên nói.
“Không được. Nhan Tiên. Coi như ta mặc kệ ngươi. Ta không thể mặc kệ Bích Nhi.” Sở Chỉ Nguyệt nói.
Bởi vì Nhan Tiên chết. Bích Nhi cũng phải chết theo.
Bích Nhi là con gái của cô cô nàng. Nàng nhất định phải cứu.
Nhan Tiên nói:”Ngay từ đầu đã định sẵn là như vậy. Đừng do dự. Nếu bỏ lỡ cơ hội này. Thân thể này cũng không phải của chính ta.”
Sở Chỉ Nguyệt vẫn đang do dự. Trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.
Khuôn mặt Nhan Tiên lần nữa biến đổi. Lại bị Lý Dược Phong xâm chiếm rồi.
“Sở Chỉ Nguyệt. Không hạ thủ được a.” Nhan Tiên thanh âm có điểm vặn vẹo:”Ta biết ngay ngươi sẽ như vậy.”
Sở Chỉ Nguyệt hít một hơi thật sâu. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mặc dù biết Lý Dược Phong vẫn còn giãy giụa trong cơ thể Nhan Tiên. Nhưng giờ phút này nàng nhất định phải tỉnh táo.
Đã có.
Sở Chỉ Nguyệt lập tức mở to mắt. Để sáo ngọc ở bên hông.
Nàng vươn tay ra. Ở giữa không trung vẽ lên một trận pháp. Đúng là Sở thị bí thuật.
Nàng hơi chút dừng một chút. Rót vào nội lực. Đồng thời cắn nát ngón tay nhỏ một giọt máu.
Lý Dược Phong bị một cỗ lực lượng áp chế. Lập tức rất khó chịu.
Cỗ lực lượng kia muốn bức hắn rời khỏi cơ thể.
“Muốn đem ta bức ra đi. Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nhan Tiên gào thét lớn.
Sở Chỉ Nguyệt cũng không kiên trì được bao lâu. Bởi vì cái này tiêu hao nội lực của nàng rất nhiều.
Lý Dược Phong ẩn sâu trong thân thể Nhan Tiên. Rất khó bức ra đi.
Cuối cùng Sở Chỉ Nguyệt đến cực hạn lồng ngực khí huyết tại bốc lên. Nàng phun ra một búng máu.
Sáo ngọc bên hông Sở Chỉ Nguyệt lập tức truyền đến một cỗ Linh khí. Lúc này mới có thể tạm thời ngăn chặn Lý Dược Phong.
“Sở Chỉ Nguyệt…” Nhan Tiên khôi phục qua đến. Nhưng thân thể mềm nhũn. Bất tỉnh ngã xuống.
Sở Chỉ Nguyệt bước chân bất ổn. Hơi chút dừng lại một chút. Sau đó đi qua xem Nhan Tiên cuối cùng thế nào.
Vừa rồi nàng chẳng qua tạm thời phong bế Lý Dược Phong.Sẽ không được bao lâu. Liền áp chế không nổi rồi.
Sở Chỉ Nguyệt còn chưa qua. Giữa không trung đã truyền đến thanh âm:”Ngươi định làm gì. Cút ngay.”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Nhược Thanh vội vàng chạy đến. Nâng dậy Nhan Tiên.
Hắn thấy sắc mặt Nhan Tiên xanh trắng. Tuy rằng trên người không có bị thương. Bất quá khí tức rất hư nhược yếu ớt.
Hắn nhìn chằm chằm Sở Chỉ Nguyệt:”Ngươi làm cái gì nàng…”
Sở Chỉ Nguyệt cũng bị nội thương. Đối với Nhược Thanh chất vấn. Nàng có chút không nói nên lời.
Vừa mới há miệng. Nàng phun ra một ít máu tươi.
Nàng thoáng điều chỉnh khí tức. Chẳng qua hiện tại Nhược Thanh đem nàng trở thành cừu nhân. Ánh mắt kia dường như muốn đem nàng cho nuốt vào.
Sở Chỉ Nguyệt nói:”Ta chỉ phải…”
Nhược Thanh căn bản không nghe. Trong lòng của hắn là Nhan Tiên. Bây giờ thấy Nhan Tiên như vậy. Khí tức yếu như vậy. Hắn làm sao có thể duy trì tỉnh táo.
Cho nên. Nhược Thanh sau một khắc chính là dùng Hỏa huyền thuật công kích Sở Chỉ Nguyệt.
Sở Chỉ Nguyệt vội vàng lách mình tránh sang một bên. Nhưng mà ngay sau đó bị Nhược Thanh đánh đến.
Nàng nhíu lại lông mày. Bởi vì lần nữa triển khai nội lực. Cho nên lại cảm thấy ngực có chút buồn bực. Nàng ho khan một tiếng.
Nhược Thanh con mắt đỏ lên. Mắt thấy muốn có thể công kích được Sở Chỉ Nguyệt rồi. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sở Chỉ Nguyệt trợn to mắt. Vừa rồi nàng đã dùng rất nhiều nội lực. Hiện tại Nhược Thanh từng bước tới gần. Nàng phải như thế nào né tránh…
Chẳng qua ngay sau đó nàng cũng cảm giác được sau lưng có người. Nhẹ nhàng đem nàng đỡ lấy. Sau đó đem nàng ôm vào lòng. Dùng băng huyền thuật hóa giải công kích của Nhược Thanh. Sau đó lạnh lùng nói:”Đủ rồi.”
Nhược Thanh nhìn chằm chằm Bắc Huyền Âm. Hắn đầu đầy mồ hôi. Thở dốc.
Hắn nói:”Bắc Huyền Âm. Nàng đả thương Nhan Tiên…”
Cho nên hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nhất định sẽ không.
Sở Chỉ Nguyệt ho khan vài tiếng. Sắc mặt càng tái nhợt.
Bắc Huyền Âm đau lòng không thôi. Sau đó vỗ vỗ sống lưng của nàng. Giữ chặt tay của nàng. Truyền cho nàng chút nội lực.
Sắc mặt nàng lúc này mới hòa hoãn lại. Bởi vì Bắc Huyền Âm đã bổ túc nội lực của nàng.
Bắc Huyền Âm đã nói:”Nguyệt nhi làm như vậy. Nhất định có nguyên nhân.”
Nhược Thanh nói:”Ta chỉ nhìn thấy nàng đả thương Nhan Tiên. Ta là tận mắt nhìn thấy đấy.”
Sở Chỉ Nguyệt nhẹ nói:”Nhược Thanh. Ta cũng không có biện pháp. Nàng cùng Bích Nhi áp chế không nổi Lý Dược Phong. Vừa rồi nàng mới bị Lý Dược Phong hồn phách làm mất khống chế.”
Nhược Thanh có chút nhíu mày. Trong ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu. Rất rõ ràng. Hắn không tin tưởng lắm.
Bởi vì Nhan Tiên cùng Bích Nhi không phải đã đuổi Lý Dược Phong ra ma kiếm rồi sao. Làm sao Lý Dược Phong còn có thể khống chế Nhan Tiên.
Sở Chỉ Nguyệt nói tiếp:”Ta biết rõ ngươi nhất định sẽ không tin ta. Nhưng sự thật chính là như vậy.”
Sau đó. Nàng liền ngửa đầu đối với Bắc Huyền Âm nói:”Huyền Âm. Trước tiên ngươi phong ấn Ma kiếm đã.”
Bắc Huyền Âm gật gật đầu. Nói:”Ngươi đã tạm thời phong ấn Lý Dược Phong rồi a.”
“Ta dùng bí thuật. Bất quá có chút hại thân thể.” Sở chỉ Nguyệt nói.
Bắc Huyền Âm liếc nhìn Nhược Thanh. Cũng không có nói gì…
Thời điểm này. Hắn ngược lại hiểu được vì sao Nhan Tiên không muốn kết hôn rồi.
Hoá ra là như thế này… Nguyên lai Nhan Tiên đoán trước được. Mọi chuyện sẽ như vậy.
Giờ này khắc này Nhược Thanh. Thật là không biết làm sao. Nhìn bọn họ hai người riêng phần mình bận việc. Hắn một người đứng ở ánh trăng phía dưới. Bỗng nhiên có cảm giác vô lực.
Cuối cùng Bắc Huyền Âm đem cung điện băng tuyết đều quá khứ. Hắn đối với Nhược Thanh nói:”Đem Nhan Tiên ôm vào đi. Đoán chừng nàng ngày mai sẽ tỉnh. Đến lúc đó ngươi hỏi một câu. Thì sẽ biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.”
Nhược Thanh nghiêm túc lắng nghe. Hắn gật gật đầu. Lập tức ôm Nhan Tiên đi vào.
Sở Chỉ Nguyệt lập tức chạy vào xem hi hi như thế nào. Chỉ thấy hi hi sau khi khóc vẫn rất nghe lời. Một đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Sở Chỉ Nguyệt. Trông thấy Sở Chỉ Nguyệt đi qua đến. Nàng nhếch miệng cười cười.
Nàng nhẹ nhàng thở ra. Nói:”Hi hi bảo bối. Vừa rồi không bị hù a.”
Hi hi tựa hồ nghe đã hiểu. Vẫn tiếp tục cười.
Bắc Huyền Âm thấy Sở Chỉ Nguyệt sắc mặt không được tốt. Đã nói: “Đừng cố quan tâm hài tử. Ngươi bị nội thương. Nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”
Sở Chỉ Nguyệt đúng là có chút mệt mỏi. Nàng gật gật đầu. Cùng y nằm xuống.
Trong mắt Bắc Huyền Âm mang theo một tia áy náy. Nếu hắn sớm chạy về. Sở chỉ Nguyệt cũng sẽ không bị thương.
“Nguyệt nhi. Thực xin lỗi.” Bắc Huyền Âm nói.
Sở Chỉ Nguyệt nhắm mắt lại. Bên cạnh là hi hi.
Hi hi cảm giác được mẫu thân nằm bên cạnh. Nàng cũng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Sở Chỉ Nguyệt thanh âm liền cũng rất nhạt. Nói:”Cũng đã xảy ra rồi. Đừng nói như vậy. Ta còn chưa có chết đâu.”
Bắc Huyền Âm nhíu mày:”Đừng nói như vậy.”
“Bắc Huyền Âm. Kỳ thật ta không có chuyện gì. Ta cũng không phải phế vật. Có thể bảo vệ tốt mình và hi hi đấy.” Sở chỉ Nguyệt nói:”Hôm nay đúng là có chút vượt qua dự liệu của ta. Nhưng mà hiện tại ta lo lắng hơn chính là. Bí thuật phong ấn sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
Bắc Huyền Âm nói:”Đương nhiên. Bởi vì oán niệm của Lý Dược Phong quá sâu. Nhất định sẽ không áp chế nổi.”
Hắn suy nghĩ kỹ càng. Ngược lại nhớ tới một người.
Bất quá người nọ tính nết cổ quái. Hơn nữa vẫn luôn ẩn thế. Cho nên tìm được người nọ. Rất khó.
Sở Chỉ Nguyệt hít một tiếng. Mí mắt nặng nề.
“Chuyện xấu không ngừng.” Sở chỉ Nguyệt nói.
Bắc Huyền Âm nhàn nhạt nói:”Yên tâm đi. Hết thảy rồi sẽ tốt thôi.”
Sau đó Sở Chỉ Nguyệt cũng không lên tiếng nữa. Bởi vì nàng đã ngủ rồi.
Ở bên Bắc Huyền Âm. Nàng có thể buông lỏng cảnh giác. Có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua Bắc Huyền Âm nhìn mẹ con các nàng một hồi lâu. Kéo chăn màn cho hai người. Sau đó mới đi khỏi.
Đại điện chỗ ấy quý phi trên mặt ghế. Nhan Tiên đang nằm ở nơi đó. Nhược Thanh không chớp mắt chăm chú nhìn Nhan Tiên.
Bắc Huyền Âm đứng ở đằng kia hồi lâu. Thấy Nhược Thanh vẫn không nhúc nhích.
Hắn đi tới. Nói:”Nhược Thanh. Nhan Tiên hiện tại có chút nguy hiểm.”
Nhược Thanh ngẩng đầu. Bắc Huyền Âm mới phát hiện mắt của hắn hồng hồng.
Xem ra. Nhược Thanh mới khóc.
“Vậy làm sao bây giờ a. Nhan Tiên nàng… Đương nhiên nàng có ý định cùng Lý Dược Phong đồng quy vu tận. Nhưng không phải đã đem Lý Dược Phong cho đánh bại à. Hiện tại làm sao lại có thể như vậy.” Nhược Thanh hoang mang lo sợ.
Hắn cho rằng hết thảy đã kết thúc. Bọn hắn có thể ở cùng một chỗ. Có thể hạnh phúc. Nhưng lại không nghĩ đến…
Bắc Huyền Âm ngồi xuống.
Dung nhan tuấn tú nửa tối nửa sáng.
Hắn nói:”Cái này có thể số mệnh của Lý Dược Phong. Chưa chết rồi sau đó sống lại. Nhan Tiên cũng không có nghĩ đến. Bất quá cứu Nhan Tiên. Ta ngược lại nhớ tới một người.”
Nhược Thanh kích động:”Là ai…”
“Lúc trước Huyền Thần đã từng nói với chúng ta. Côn Lôn Sơn chính là người kia.” Bắc Huyền Âm nói.
Nhược Thanh lúc này mới nhớ tới đến. Nói:”Hắn. Cái này đều bao nhiêu năm trước sự tình rồi. Chúng ta cũng không biết hắn có còn sống không.”
Bắc Huyền Âm nói: “Huyền Thần hắn là nửa Tiên nửa người. So với chúng ta mạng còn dài chán.”
Nhược Thanh trầm ngâm một chút. Mới nói:”Vậy cũng đi. Chúng ta mang Nhan Tiên đến Côn Lôn Sơn một chuyến.”